Chương 43
Nguyen Han Quang
24/08/2020
Bên này Viêm Thiên tức tốc lao về phía phòng trọ nơi mà Hoa Lệ bảo Bạch Ly đang ở đó, hắn trong lòng vô cùng thấp thỏm, chính là một loại cảm giác kì lạ trước giờ chưa từng có bao bọc lấy cả người, dù đã cố điều chỉnh hô hấp nhưng hơi thở vẫn không kìm được mà trở nên dồn dập khó chịu, trái tim giống như bị ai bóp đến khó khăn.
Bạch Ly...
Ha, không biết từ khi nào, vị trí của cô gái ngốc này trong trái tim hắn lại quan trọng đến vậy...
Đùng một tiếng, lại có thứ phát nổ từ phía nhà trọ. Hắn còn mơ hồ nhận thấy được khí tức của ma khí và yêu khí trộn lẫn vào trong đó. Híp mắt cố nhìn về phía xa, còn có cả ánh sáng đỏ trắng thi nhau lóe sáng trên mái nhà trọ.
Cước bộ của Viêm Thiên tăng lên, trong lòng lại một trận nhộn nhạo.
Hắn đáp trên một mái nhà gần đó, đã có thể nhìn rõ ràng tình hình bên kia.
Trên mái nhà trọ hiện có ba thân ảnh đang giao thủ, hình như tại vì đang đấu rất quyết liệt mà cả ba đều không để ý thấy đã xuất hiện thêm hắn. Quang trọng là, hắn không có nhìn thấy Bạch Ly đâu trong ba người họ cả!
Nói là ba người đang đấu, nhưng đúng hơn là hai đánh một. Chính là một nữ tử với mái tóc dài trắng toát, phía sau có tới chín cái đuôi đang không ngừng nghoe nguẩy, gương mặt quả thực có vài phần giống với Bạch Ly. Nhưng thứ nhất, nhìn là biết nữ tử trước mắt này là yêu quái, với lại hiện tại đang là ban đêm, hắn chắc là nhìn lầm đi. Nữ tử tóc trắng xinh đẹp kia là đang bị một người áo đỏ, một người áo xanh, đồng loạt đánh cho có chút không chống đỡ được nữa.
Nhận thấy người phụ nữ áo đỏ chuẩn bị phóng một roi về phía cô gái tóc trắng kia, không hiểu vì lí do gì, Viêm Thiên liền không chút nghĩ ngợi lao ra.
Hiển nhiên Bạch Ly chính là nữ tử tóc trắng kia. Còn hiện tại đang xảy ra chuyện gì ấy hả? Vậy thì phải quay ngược trở về nửa canh giờ trước...
Nguyên lai cô là đang cố gắng chăm chỉ thăng cấp, cũng mơ hồ cảm nhận được Hoa Lệ không có bên cạnh, thêm vào đó là một vòng tròn kết giới bảo vệ xung quanh. Vậy mà bỗng dưng ầm một tiếng, nguyên một phía tường căn phòng trọ bị thứ gì đó đánh cho tan tành, đục thủng một lỗ to tướng.
Tiến vào là hai người, một đỏ một xanh, hiên ngang bình thản tiến vào từ chỗ vừa bị phá. Nữ tử áo đỏ bước vào, ánh mắt sắc bén lưu chuyển một vòng, sau đó dừng trên người Bạch Ly vẫn đang ở trong vòng tròn kết giới kia. Ả làn da trắng bệch, mái tóc được búi cao, cài lên tận mấy cây trâm màu đỏ rực như lửa, ngay đến cả gương mặt cũng được đeo một tấm khen cho màu đỏ mỏng, phía dưới lớp khăn mờ hồ nhìn ra đôi môi đang mỉm cười. Ài, cái này cô có thể hiểu, đơn giản là do sở thích thôi, một kẻ cuồng đỏ, bình thường mà!
Thủ phạm vừa phá vỡ bức tường kia, tám chín phần mười là do ả. Tại bởi tay nữ tử đó đang cầm một cây côn (roi) dài, cán roi, ờm, chính là lại màu đỏ. Chỉ là đặc biệt phần trên chỗ tay cầm, nối liền thân roi với cán roi, được gắn thêm ba cái đầu lâu trắng vô cùng quỷ dị. Thân roi dài, mảnh mà chắc, xung quanh ẩn hiện cỗ ma khí không giấu đi đâu được.
Khác với nữ tử lòe loẹt cả người từ đầu tới cuối đỏ rực chói đến mù mắt kia, ngược lại nam nhân vận thanh y lại toát lên một vẻ vô cùng nho nhã, thật ngạc nhiên khi hai con người đối lập này lại đứng cùng một phe tìm cô với mục đích xấu.
Nam tử kia cũng che mặt, y đội một cái nón đen, có mành che phủ xuống xung quanh, ngay đến cả mắt cũng không nhìn được. Phía sau nam nhân là một cái bọc dài hình chữ nhật. Bạch Ly còn chưa kịp hỏi nó là gì, nam nhân đã nhẹ nhàng lấy ra, bên trong chính là một cây đàn tranh màu trắng trông vô cùng tinh tế.
Bạch Ly vẫn đang ở trong kết giới, nghĩ nghĩ Hoa Lệ tạo cho cô cái kết giới này chắc không dễ phá thế đâu. Ai ngờ vừa mới nghĩ thế xong, bỗng bên tai vang lên một âm thanh, kết giới xung quanh cô tức khắc vỡ vụn như thủy tinh.
Cây đàn tranh kia không cần chỗ đặt cũng tự lơ lửng trên không, nam nhân vừa chạm tay lướt qua mặt đàn, thanh âm của nó giống như một món vũ khí vô hình, đánh sập kết giới.
Bạch Ly bất đắc dĩ đáp xuống đất, thuận tiện hỏi:Không biết hai vị đây tìm ta có chuyện gì?. Cô hình như đâu có làm chuyện gì xấu như trộm chó cướp gà gì đâu đúng không?
Hơn nữa, sao bọn họ lại tới đúng lúc vậy chứ!
Vì cái gì hả? Lại cứ lúc cô đang thăng cấp thì tới là sao!?
Mặc dù có thể miễn cưỡng dừng không hấp thụ linh khí để thăng cấp nữa, nhưng chính vì như vậy mà Bạch Ly đang phải dồn nén không để linh khí vừa hấp thụ được bộc phát, đồng thời cũng phải cố gắng giữ vững thần trí không để mình rơi vào tình trạng tẩu hỏa nhập ma. Trên trán vì vậy mà lấm tám mồ hôi, đôi môi cũng nhợt nhạt đi không ít.
Nữ tử áo đỏ bước lên một bước, thanh âm quyến rũ hòa nhã nói:Vậy một công chúa của Yêu giới lại tới Nhân giới làm gì?
Bạch Ly nhíu mày:Các ngươi chỉ hỏi chuyện này?. Dừng một chút, cô lại nhìn nữ tử áo đỏ người đầy ma khí kia, sau đó kinh nghi:Cô là huyết y nữ tử? Cô là người đã đưa cho Vũ Sương Hồi Kí?
Nữ tử áo đỏ mỉm cười, nói:Huyết y nữ tử cái gì chứ? Ta tên Tử Mị. Đúng là có đưa cho một cô gái yêu quái Hồi Kí...
Tử Mị còn chưa nói xong, Bạch Ly bên kia đã giận dữ dùng một phát bạo kích đánh thẳng tới phía trước. Chẳng qua bị một roi của Tử Mị đánh trả lại, cả căn phòng phút chốc trở nên rung chuyển. Bạch Ly thấy một lần không được, bèn tích tụ linh lực, trực tiếp đánh ra hơn chục phát liên tiếp, khiến cho căn phòng đùng đùng đoàng đoàng sáng loáng.
Bất quá không một lần nào đánh trúng hai người họ, tất cả đều bị tiếng đàn của nam tử kia đánh ngược lại, nổ giữa không trung. Nam tử quay đầu hướng Tử Mị, giọng điệu mang theo vài phần lười biếng:Nhanh vào việc chính đi, chúng ta tới đây không phải để đánh nhau. Đám ma tộc ngoài kia vô dụng lắm, chắc đồng bọn của cô ta sẽ tới đây sớm thôi
Bọn họ đã ra lệnh cho đám ma tộc kia đánh tới trước cổng Tây thành, nhằm tạo kế giương đông kích tây, nhân cơ hội này mới có thể hành động tới chỗ Bạch Ly.
Tử Mị nhìn gã, sau đó mắt híp lại đầy âm tà:Tới thì giết. Giết hết rồi lấy đồ, thấy sao?
Nam tử đảo mắt, bỏ ra một chữ:Phiền
Tử Mị hiểu tính gã, cũng không nói thêm, hướng Bạch Ly nói:Không biết tiểu công chúa đây có thể đưa cho ta một thứ?
Bạch Ly đề phòng:Thứ gì?
Chẳng lẽ tiểu công chúa không có?, Tử Mị nhướng mày:Chính là Ngọc Bạch Hồ
Nam tử hỏi:Có thể cho không?
Bạch Ly lao tới, hai tay là hai cái bạo kích hướng về hai kẻ ma tộc kì lạ này:Không thể!. Nói xong liền phóng liên tiếp mấy phát nào hai người.
Ngọc Bạch Hồ trong miệng của bọn họ có lẽ là món quà mà ngoại đã tặng cô trước lúc tới Nhân giới đi. Nhưng họ cần thứ này để làm gì? Với cả dường như bọn họ biết rất rõ về cô?
Tử Mị dùng roi đánh sang một bên, lắc lắc đầu rồi thở dài:Kiểu này chắc phải giết mới có rồi
Thế là cả ba người, hai đánh một đánh cho cả căn phòng gần như bị phá hết. Vả lại căn phòng trọ này quá nhỏ, đánh đấm cũng rất bó tay bó chân, cả ba liền quyết định nhảy lên mái nhà đánh.
Bạch Ly đã thất bại trong việc thăng cấp, linh lực bị tổn hại đến quá nửa, còn không bằng lúc trước. Mà Tử Mị cùng với nam tử kia ngược lại nhiều nhất đã đạt tới cấp Kim Trung, cả hai cùng đồng loạt đánh với một cô bé vừa mới bị mất đi linh lực phân nửa, tuy may mắn mà nói là không tẩu hỏa nhập ma, mất hết linh lực, nhưng vẫn rất xui xẻo a.
Tử Mị cầm cây côn kia quất một roi thật mạnh về phía Bạch Ly, cô vốn đã mệt tới mức không động đậy nổi, hơn nữa roi kia vừa nhanh vừa hiểm, đang tính nhắm mắt chờ chết, cuối cùng chờ một hồi lâu cũng không thấy có gì. Ngược lại nghe thấy tiếng của Tử Mị nói:Ồ? Vị công tử đây là đang định anh hùng cứu mĩ nhân sao?
Bạch Ly mở hí mắt, trước mặt cô chính là thân ảnh của nam nhân cao lớn, dù chỉ là nhìn từ đằng sau thôi cô cũng đủ biết đây là ai:Thiên?
Viêm Thiên tay trái cầm thanh trường kiếm chắn ngang trước mặt, chặn lại thế roi của Tử Mị, hắn không quay đầu lại, hỏi:Cô nương biết ta?, tuy mắt vẫn đang nhìn Tử Mị phía trước nhưng câu hỏi lại là hướng người phía sau.
Là hắn đoán nhầm rồi, bọn ma tộc ngoài kia không phải tới đây để bắt huyết y nữ tử, mà chính là lũ dị tộc ấy với huyết y nữ tử trước mắt đây là cùng một phe, còn con ả trong miệng gã ma tộc cầm chùy kia chính là cô gái tóc trắng này.
Bạch Ly mất một giây ngơ ngác, cuối cùng cũng hiểu, cô hiện tại đang ở hình dáng yêu quái, Viêm Thiên không nhận ra là bình thường. Hiện tại linh khí của cô rất yếu, không đủ phép thuật biến trở lại hình dáng con người nữa. Trong lòng như có gì đó mất mát, nhưng rất nhanh liền biến mất, tại bởi sau khi Tử Mị thấy đánh không được, liền liên tiếp đánh thêm mấy roi nữa hướng tới Viêm Thiên đang chắn trước mặt Bạch Ly.
Bạch Ly hét:Cẩn thận!. Cô đã từng bị đánh vài phát, uy lực của cây roi ấy không thể xem thường.
Vậy mà Viêm Thiên vẫn không chút nào nao núng, hắn một tay cầm Viêm Ly dễ dàng chặn hết được mọi đòn tấn công kia, sau đó ánh mắt lạnh lùng nói:Roi tốt
Tử Mị cười, cầm roi phóng tới:Nó tên Đoạt Xá. Nhận lấy!
Cùng lúc đó, nam tử bên kia cũng đánh một tràng dài âm thanh lên cây đàn, thanh âm phát ra khó nghe cực kì, như muốn đục thủng màng nhĩ của người ta. Viêm Thiên nhíu mày, trường kiếm trong tay có phần buông lỏng. Tử Mị chiếm lấy cơ hội, dùng roi phóng mạnh tới.
Ai ngờ một ánh sáng xanh lóe lên, phát sáng đến chói mắt. Đến khi ánh sáng bất ngờ này qua đi, cảnh trước mắt chính là: Viêm Thiên không bị thương tổn dù chỉ là một sợi tóc, ngược lại Tử Mị kia bị đánh bật lại rất xa.
Tình huống này giống y hệt lần Vũ Sương định đánh Viêm Thiên ngày trước, cũng đều là quanh thân hắn phát ra ánh sáng xanh, sau đó người có ý định tận công hắn đều bị một luồng sức mạnh kì lạ nào đó đánh bật ra ngoài.
Viêm Thiên lại chẳng bất ngờ, hắn nhanh nhẹn bắt lấy thời cơ nhân lúc hai người kia còn đang kinh ngạc thì xoay người nói với Bạch Ly:Đắc tội
Cô còn chưa hiểu cái gì, bỗng chốc tầm mắt một trận trời đất đảo điên, đến khi định hình lại thì đã thấy Viêm Thiên đang ôm ngang người cô, phóng qua các mái nhà chạy. Nhìn hắn ở góc độ này trái tim lại vô thức nảy lên một cái. Chỉ là cô vui mừng quá sớm, ngay vài giây sau liền bỗng chốc cả người đau nhói khô han khó chịu, tầm mắt cũng trở nên vô cùng mờ ảo. Bên tai nghe thấy tiếng ù ù của gió, cùng với một đạo thanh âm trầm thấp ấm áp.
Nhỏ ngốc, là em đúng không?...
...
Tử Mị nhìn thân ảnh đã chạy mất dạng, đầu óc vẫn còn choáng váng, nói:Chẳng lẽ là thứ kia?
Nam tử bước gần đến bên cô, kéo lên rồi nói, trong thanh âm không còn chút lười biếng nào, ngược lại thêm ba phần nghiêm túc hiếm có:Bạch Hồ, Kim Long, Thao Thiết. Đã tìm thấy hai cái. Quân thượng chắc chắn sẽ rất mừng đây
Bạch Ly...
Ha, không biết từ khi nào, vị trí của cô gái ngốc này trong trái tim hắn lại quan trọng đến vậy...
Đùng một tiếng, lại có thứ phát nổ từ phía nhà trọ. Hắn còn mơ hồ nhận thấy được khí tức của ma khí và yêu khí trộn lẫn vào trong đó. Híp mắt cố nhìn về phía xa, còn có cả ánh sáng đỏ trắng thi nhau lóe sáng trên mái nhà trọ.
Cước bộ của Viêm Thiên tăng lên, trong lòng lại một trận nhộn nhạo.
Hắn đáp trên một mái nhà gần đó, đã có thể nhìn rõ ràng tình hình bên kia.
Trên mái nhà trọ hiện có ba thân ảnh đang giao thủ, hình như tại vì đang đấu rất quyết liệt mà cả ba đều không để ý thấy đã xuất hiện thêm hắn. Quang trọng là, hắn không có nhìn thấy Bạch Ly đâu trong ba người họ cả!
Nói là ba người đang đấu, nhưng đúng hơn là hai đánh một. Chính là một nữ tử với mái tóc dài trắng toát, phía sau có tới chín cái đuôi đang không ngừng nghoe nguẩy, gương mặt quả thực có vài phần giống với Bạch Ly. Nhưng thứ nhất, nhìn là biết nữ tử trước mắt này là yêu quái, với lại hiện tại đang là ban đêm, hắn chắc là nhìn lầm đi. Nữ tử tóc trắng xinh đẹp kia là đang bị một người áo đỏ, một người áo xanh, đồng loạt đánh cho có chút không chống đỡ được nữa.
Nhận thấy người phụ nữ áo đỏ chuẩn bị phóng một roi về phía cô gái tóc trắng kia, không hiểu vì lí do gì, Viêm Thiên liền không chút nghĩ ngợi lao ra.
Hiển nhiên Bạch Ly chính là nữ tử tóc trắng kia. Còn hiện tại đang xảy ra chuyện gì ấy hả? Vậy thì phải quay ngược trở về nửa canh giờ trước...
Nguyên lai cô là đang cố gắng chăm chỉ thăng cấp, cũng mơ hồ cảm nhận được Hoa Lệ không có bên cạnh, thêm vào đó là một vòng tròn kết giới bảo vệ xung quanh. Vậy mà bỗng dưng ầm một tiếng, nguyên một phía tường căn phòng trọ bị thứ gì đó đánh cho tan tành, đục thủng một lỗ to tướng.
Tiến vào là hai người, một đỏ một xanh, hiên ngang bình thản tiến vào từ chỗ vừa bị phá. Nữ tử áo đỏ bước vào, ánh mắt sắc bén lưu chuyển một vòng, sau đó dừng trên người Bạch Ly vẫn đang ở trong vòng tròn kết giới kia. Ả làn da trắng bệch, mái tóc được búi cao, cài lên tận mấy cây trâm màu đỏ rực như lửa, ngay đến cả gương mặt cũng được đeo một tấm khen cho màu đỏ mỏng, phía dưới lớp khăn mờ hồ nhìn ra đôi môi đang mỉm cười. Ài, cái này cô có thể hiểu, đơn giản là do sở thích thôi, một kẻ cuồng đỏ, bình thường mà!
Thủ phạm vừa phá vỡ bức tường kia, tám chín phần mười là do ả. Tại bởi tay nữ tử đó đang cầm một cây côn (roi) dài, cán roi, ờm, chính là lại màu đỏ. Chỉ là đặc biệt phần trên chỗ tay cầm, nối liền thân roi với cán roi, được gắn thêm ba cái đầu lâu trắng vô cùng quỷ dị. Thân roi dài, mảnh mà chắc, xung quanh ẩn hiện cỗ ma khí không giấu đi đâu được.
Khác với nữ tử lòe loẹt cả người từ đầu tới cuối đỏ rực chói đến mù mắt kia, ngược lại nam nhân vận thanh y lại toát lên một vẻ vô cùng nho nhã, thật ngạc nhiên khi hai con người đối lập này lại đứng cùng một phe tìm cô với mục đích xấu.
Nam tử kia cũng che mặt, y đội một cái nón đen, có mành che phủ xuống xung quanh, ngay đến cả mắt cũng không nhìn được. Phía sau nam nhân là một cái bọc dài hình chữ nhật. Bạch Ly còn chưa kịp hỏi nó là gì, nam nhân đã nhẹ nhàng lấy ra, bên trong chính là một cây đàn tranh màu trắng trông vô cùng tinh tế.
Bạch Ly vẫn đang ở trong kết giới, nghĩ nghĩ Hoa Lệ tạo cho cô cái kết giới này chắc không dễ phá thế đâu. Ai ngờ vừa mới nghĩ thế xong, bỗng bên tai vang lên một âm thanh, kết giới xung quanh cô tức khắc vỡ vụn như thủy tinh.
Cây đàn tranh kia không cần chỗ đặt cũng tự lơ lửng trên không, nam nhân vừa chạm tay lướt qua mặt đàn, thanh âm của nó giống như một món vũ khí vô hình, đánh sập kết giới.
Bạch Ly bất đắc dĩ đáp xuống đất, thuận tiện hỏi:Không biết hai vị đây tìm ta có chuyện gì?. Cô hình như đâu có làm chuyện gì xấu như trộm chó cướp gà gì đâu đúng không?
Hơn nữa, sao bọn họ lại tới đúng lúc vậy chứ!
Vì cái gì hả? Lại cứ lúc cô đang thăng cấp thì tới là sao!?
Mặc dù có thể miễn cưỡng dừng không hấp thụ linh khí để thăng cấp nữa, nhưng chính vì như vậy mà Bạch Ly đang phải dồn nén không để linh khí vừa hấp thụ được bộc phát, đồng thời cũng phải cố gắng giữ vững thần trí không để mình rơi vào tình trạng tẩu hỏa nhập ma. Trên trán vì vậy mà lấm tám mồ hôi, đôi môi cũng nhợt nhạt đi không ít.
Nữ tử áo đỏ bước lên một bước, thanh âm quyến rũ hòa nhã nói:Vậy một công chúa của Yêu giới lại tới Nhân giới làm gì?
Bạch Ly nhíu mày:Các ngươi chỉ hỏi chuyện này?. Dừng một chút, cô lại nhìn nữ tử áo đỏ người đầy ma khí kia, sau đó kinh nghi:Cô là huyết y nữ tử? Cô là người đã đưa cho Vũ Sương Hồi Kí?
Nữ tử áo đỏ mỉm cười, nói:Huyết y nữ tử cái gì chứ? Ta tên Tử Mị. Đúng là có đưa cho một cô gái yêu quái Hồi Kí...
Tử Mị còn chưa nói xong, Bạch Ly bên kia đã giận dữ dùng một phát bạo kích đánh thẳng tới phía trước. Chẳng qua bị một roi của Tử Mị đánh trả lại, cả căn phòng phút chốc trở nên rung chuyển. Bạch Ly thấy một lần không được, bèn tích tụ linh lực, trực tiếp đánh ra hơn chục phát liên tiếp, khiến cho căn phòng đùng đùng đoàng đoàng sáng loáng.
Bất quá không một lần nào đánh trúng hai người họ, tất cả đều bị tiếng đàn của nam tử kia đánh ngược lại, nổ giữa không trung. Nam tử quay đầu hướng Tử Mị, giọng điệu mang theo vài phần lười biếng:Nhanh vào việc chính đi, chúng ta tới đây không phải để đánh nhau. Đám ma tộc ngoài kia vô dụng lắm, chắc đồng bọn của cô ta sẽ tới đây sớm thôi
Bọn họ đã ra lệnh cho đám ma tộc kia đánh tới trước cổng Tây thành, nhằm tạo kế giương đông kích tây, nhân cơ hội này mới có thể hành động tới chỗ Bạch Ly.
Tử Mị nhìn gã, sau đó mắt híp lại đầy âm tà:Tới thì giết. Giết hết rồi lấy đồ, thấy sao?
Nam tử đảo mắt, bỏ ra một chữ:Phiền
Tử Mị hiểu tính gã, cũng không nói thêm, hướng Bạch Ly nói:Không biết tiểu công chúa đây có thể đưa cho ta một thứ?
Bạch Ly đề phòng:Thứ gì?
Chẳng lẽ tiểu công chúa không có?, Tử Mị nhướng mày:Chính là Ngọc Bạch Hồ
Nam tử hỏi:Có thể cho không?
Bạch Ly lao tới, hai tay là hai cái bạo kích hướng về hai kẻ ma tộc kì lạ này:Không thể!. Nói xong liền phóng liên tiếp mấy phát nào hai người.
Ngọc Bạch Hồ trong miệng của bọn họ có lẽ là món quà mà ngoại đã tặng cô trước lúc tới Nhân giới đi. Nhưng họ cần thứ này để làm gì? Với cả dường như bọn họ biết rất rõ về cô?
Tử Mị dùng roi đánh sang một bên, lắc lắc đầu rồi thở dài:Kiểu này chắc phải giết mới có rồi
Thế là cả ba người, hai đánh một đánh cho cả căn phòng gần như bị phá hết. Vả lại căn phòng trọ này quá nhỏ, đánh đấm cũng rất bó tay bó chân, cả ba liền quyết định nhảy lên mái nhà đánh.
Bạch Ly đã thất bại trong việc thăng cấp, linh lực bị tổn hại đến quá nửa, còn không bằng lúc trước. Mà Tử Mị cùng với nam tử kia ngược lại nhiều nhất đã đạt tới cấp Kim Trung, cả hai cùng đồng loạt đánh với một cô bé vừa mới bị mất đi linh lực phân nửa, tuy may mắn mà nói là không tẩu hỏa nhập ma, mất hết linh lực, nhưng vẫn rất xui xẻo a.
Tử Mị cầm cây côn kia quất một roi thật mạnh về phía Bạch Ly, cô vốn đã mệt tới mức không động đậy nổi, hơn nữa roi kia vừa nhanh vừa hiểm, đang tính nhắm mắt chờ chết, cuối cùng chờ một hồi lâu cũng không thấy có gì. Ngược lại nghe thấy tiếng của Tử Mị nói:Ồ? Vị công tử đây là đang định anh hùng cứu mĩ nhân sao?
Bạch Ly mở hí mắt, trước mặt cô chính là thân ảnh của nam nhân cao lớn, dù chỉ là nhìn từ đằng sau thôi cô cũng đủ biết đây là ai:Thiên?
Viêm Thiên tay trái cầm thanh trường kiếm chắn ngang trước mặt, chặn lại thế roi của Tử Mị, hắn không quay đầu lại, hỏi:Cô nương biết ta?, tuy mắt vẫn đang nhìn Tử Mị phía trước nhưng câu hỏi lại là hướng người phía sau.
Là hắn đoán nhầm rồi, bọn ma tộc ngoài kia không phải tới đây để bắt huyết y nữ tử, mà chính là lũ dị tộc ấy với huyết y nữ tử trước mắt đây là cùng một phe, còn con ả trong miệng gã ma tộc cầm chùy kia chính là cô gái tóc trắng này.
Bạch Ly mất một giây ngơ ngác, cuối cùng cũng hiểu, cô hiện tại đang ở hình dáng yêu quái, Viêm Thiên không nhận ra là bình thường. Hiện tại linh khí của cô rất yếu, không đủ phép thuật biến trở lại hình dáng con người nữa. Trong lòng như có gì đó mất mát, nhưng rất nhanh liền biến mất, tại bởi sau khi Tử Mị thấy đánh không được, liền liên tiếp đánh thêm mấy roi nữa hướng tới Viêm Thiên đang chắn trước mặt Bạch Ly.
Bạch Ly hét:Cẩn thận!. Cô đã từng bị đánh vài phát, uy lực của cây roi ấy không thể xem thường.
Vậy mà Viêm Thiên vẫn không chút nào nao núng, hắn một tay cầm Viêm Ly dễ dàng chặn hết được mọi đòn tấn công kia, sau đó ánh mắt lạnh lùng nói:Roi tốt
Tử Mị cười, cầm roi phóng tới:Nó tên Đoạt Xá. Nhận lấy!
Cùng lúc đó, nam tử bên kia cũng đánh một tràng dài âm thanh lên cây đàn, thanh âm phát ra khó nghe cực kì, như muốn đục thủng màng nhĩ của người ta. Viêm Thiên nhíu mày, trường kiếm trong tay có phần buông lỏng. Tử Mị chiếm lấy cơ hội, dùng roi phóng mạnh tới.
Ai ngờ một ánh sáng xanh lóe lên, phát sáng đến chói mắt. Đến khi ánh sáng bất ngờ này qua đi, cảnh trước mắt chính là: Viêm Thiên không bị thương tổn dù chỉ là một sợi tóc, ngược lại Tử Mị kia bị đánh bật lại rất xa.
Tình huống này giống y hệt lần Vũ Sương định đánh Viêm Thiên ngày trước, cũng đều là quanh thân hắn phát ra ánh sáng xanh, sau đó người có ý định tận công hắn đều bị một luồng sức mạnh kì lạ nào đó đánh bật ra ngoài.
Viêm Thiên lại chẳng bất ngờ, hắn nhanh nhẹn bắt lấy thời cơ nhân lúc hai người kia còn đang kinh ngạc thì xoay người nói với Bạch Ly:Đắc tội
Cô còn chưa hiểu cái gì, bỗng chốc tầm mắt một trận trời đất đảo điên, đến khi định hình lại thì đã thấy Viêm Thiên đang ôm ngang người cô, phóng qua các mái nhà chạy. Nhìn hắn ở góc độ này trái tim lại vô thức nảy lên một cái. Chỉ là cô vui mừng quá sớm, ngay vài giây sau liền bỗng chốc cả người đau nhói khô han khó chịu, tầm mắt cũng trở nên vô cùng mờ ảo. Bên tai nghe thấy tiếng ù ù của gió, cùng với một đạo thanh âm trầm thấp ấm áp.
Nhỏ ngốc, là em đúng không?...
...
Tử Mị nhìn thân ảnh đã chạy mất dạng, đầu óc vẫn còn choáng váng, nói:Chẳng lẽ là thứ kia?
Nam tử bước gần đến bên cô, kéo lên rồi nói, trong thanh âm không còn chút lười biếng nào, ngược lại thêm ba phần nghiêm túc hiếm có:Bạch Hồ, Kim Long, Thao Thiết. Đã tìm thấy hai cái. Quân thượng chắc chắn sẽ rất mừng đây
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.