Chương 9
Nguyen Han Quang
29/06/2020
Bạch Ly:!!.... Không hiểu sao tự dưng cô thấy đầu óc mình quay cuồng, hình như vừa có một điều gì đó khủng khiếp đã xảy ra, còn là xảy ra ngay trên đầu cô a!
Rõ ràng đã bị hắn lừa một lần, vậy mà đến lần tiếp theo cô lại phải hứng chịu một lần nữa! Bất quá...đây chắc chắn không phải là do cô bị ngốc nặng, mà là do hắn quá cao siêu.
Gương mặt cô bây giờ chắc trông như một con ngốc, đôi môi khẽ run lên rồi lắp bắp nói:
Ng...người...người...h...hầu...?!!
Phải
Câu nói của hắn thẳng thừng, dứt khoát, lại thêm vài phần ngang tàng, kiêu ngạo. Giống như đổ cả gáo nước lạnh lên đầu cô vậy, sự thật đã quá phũ phàng. Còn đâu là sự tự do nữa a~...
Biểu cảm của nhóc này thật đáng yêu, vừa nãy thì tức giận, rồi đến khóc, cuối cùng là ngạc nhiên, đúng là phong phú thật! Chưa bao giờ hắn lại gặp một nữ tử thú vị đến như vậy, nếu như cô ta đồng ý thì coi như những năm tháng sau này của hắn ở trong phủ sẽ không còn chán nữa.
Những suy nghĩ như vậy khiến hắn phải tự khen mình mất một hồi, rồi dừng biểu cảm lạnh lùng trên mặt. Ánh mắt không còn sự lạnh lẽo nữa mà giương lên đầy giễu cợt đối với người nọ, đôi môi mỏng nhếch lên tạo nên vài phần trêu tức, nói:
Một cô nương nhìn đoàng hoàng, trung thực kia làm sao có thể quỵt tiền người ta, chắc vừa nãy chỉ là một sự hiểu nhầm...Nhưng dù sao ta cũng đã trả tiền giúp cho cô rồi, cô nương không nên như thế mà đối xử tệ bạc với ta chứ, chỉ là làm nha hoàn trong phủ của ta thôi, cô cũng sẽ không cần lo đến cái ăn cái mặc, công việc cũng nhàn hạ nhẹ nhàng, thật chẳng khác nào tìm được cả một núi vàng, đã thế sau khi cô làm tốt công việc của mình, trả đủ số tiền cô đã nợ ta thì đương nhiên ta sẽ thả cô ra, thật chẳng phải quá lời cho một cô nương tốt bụng đây sao?
Đối với những lời nói như gió bắn liên thanh của hắn khiến cô gần như chẳng hiểu hắn đang nói cái gì, cô tự hỏi tại sao hắn nói nhiều như vậy mà không đi làm người giới thiệu quảng cáo luôn đi? Chắc chắn với cách nói đấy của hắn cộng thêm khuông mặt chuẩn max xịn kia thì thể nào hàng cũng bán chạy như rau bán ngoài chợ.
Chỉ là đối với những lời tưởng chừng như ngon ngọt kia lọt vào tai cô thì y như rằng sẽ trở thành những lời nói đầy ẩn ý giễu cợt. Cái gì mà đoàng hoàng, trung thực rồi lại tốt bụng, làm sao có thể đi quỵt tiền... tuy chính cô cũng không muốn thừa nhận bản thân mình như vậy nhưng làm sao cô có thể vĩ đại như hắn nói, rõ ràng là đang muốn tâng bốc cô để cô chấp nhận cái ý tưởng hết sức ngớ ngẩn của hắn.
Không đời nào cô chịu làm người hầu đâu! Không bao giờ!!!
Hiển nhiên là nghe hắn nói những lời đấy Bạch Ly chắc chắn sẽ thẳng thừng mà từ chối, nhưng không hiểu sao những lời khen giả vờ của hắn cứ quẩn quanh bên đầu cô, rồi chúng xếp thành một vòng tròn và quay với vận tốc ánh sáng. Bạch Ly từ nhỏ là người sống theo cảm tính, bởi thế mà tính tình cũng rất dễ mềm lòng nhẹ dạ. Bây giờ nghe những lời đường mật của nam nhân kia liền có chút...
Không được, không được, mình không được nghĩ linh tinh! Hắn chính là đang lừa mình! Cô không thể làm người hầu a!
Hắn chính là đang nói dối!
Tôi không có nói dối đâu. Vương gia nói.
Bạch Ly:!. Cái gì chứ, hắn có thể biết được mình đang nghĩ gì sao? Chỉ là cô nghĩ mình thực sự đang cần chút thời gian để suy nghĩ.
Cô nương đây có thể suy nghĩ một chút ý kiến của tôi. Hắn tiếp tục nói.
Bạch Ly:.... Hắn đi guốc trong bụng cô à?
Thật sự nếu mà nghe ý kiến ngốc nghếch đó của hắn thì cũng không tồi. Ai bảo cũng bởi cô không có tiền, dù có muốn mua hay ăn cái gì thì cũng không được, mà để trở về Yêu giới thì mất mặt lắm, cô mới chỉ đi ra ngoài chưa có nổi một ngày mà, cô còn nhớ rõ lúc trước tỷ tỷ đi ra ngoài cũng phải ít nhất một năm mới về, cô mà về bây giờ cùng với cả cái lí do ngớ ngẩn ấy nữa thì đúng là không còn chút mặt mũi nào. Mà nếu về phủ của hắn vừa được ăn, được chu cấp chỗ ở, làm việc thì nhẹ nhàng,... Cân nhắc cẩn thận một chút rồi cô nói:
Ta đồng ý với ngươi. Haizz, nói ra lời này thật đúng là tự vả vào mặt mình với những suy nghĩ lúc trước của cô mà.
Thật đúng là một cô gái dứt khoát! Vương gia nghĩ.
Nhưng với một điều kiện. Bạch Ly không dừng mà nói tiếp.
Vương gia hứng thú đáp:Nói đi, ta sẽ xem xét
Cô nói:Uhm... vì ta không có nợ nhiều tiền của ngươi nên việc làm thêm suốt cả đời đương nhiên sẽ không có, ta tính đi tính lại thì cũng chỉ nên là một tháng mà thôi, nếu không được thì giữa chúng ta coi như chưa có gì. Điều này đương nhiên Bạch Ly không ngu mà làm thêm chỗ hắn cả đời đâu.
Vương gia nghe xong im lặng. Ha, nữ nhân này còn dám tự đặt điều kiện, cô ta chính là người đầu tiên dám nói như thế, bình thường nếu như có người bỗng nhiên xông vào phủ hắn rồi tự dưng đặt ra điều kiện với hắn thì coi như người đó xác định đầu bay khỏi cổ, chỉ là nữ tử này không tầm thường, còn rất thú vị, sao hắn có thể nỡ lòng nào phủ nhận điều đó được chứ.
Rất hay! Được, ta chấp nhận!. Vương gia đáp.
Bạch Ly bĩu môi:Hứ! Chẳng lẽ không?. Hắn mà còn không chấp nhận thì khỏi làm người hầu gì gì đó luôn, cô về Hồ tộc còn sướng hơn nhiều.
Bạch Ly cũng thật không ngờ hắn lại đồng ý nhanh đến như vậy, cũng rất là dễ tính đấy chứ. Có lẽ cuộc sống của cô sau này có thêm hắn cũng không còn chán nữa.
Sau khi đồng ý xong, lại nhận được câu trả lời mạnh miệng như vậy từ một vị nữ tử, trong lòng hắn cảm xúc bắt đầu trở nên lộn xộn, vừa là sự ngọt ngào, lại thêm vài phần mong chờ, chính là mong chờ sau này...
Quay đầu lại đối với những tên lính từ nãy tới giờ vẫn im lặng không dám nói gì, hắn nói:
Đi thôi, hồi phủ
Trên con đường chợ nhộn nhịp, ánh mặt trời chiếu rọi xuống mặt đường, đoàn người rời đi, khung cảnh thật đẹp.
Rõ ràng đã bị hắn lừa một lần, vậy mà đến lần tiếp theo cô lại phải hứng chịu một lần nữa! Bất quá...đây chắc chắn không phải là do cô bị ngốc nặng, mà là do hắn quá cao siêu.
Gương mặt cô bây giờ chắc trông như một con ngốc, đôi môi khẽ run lên rồi lắp bắp nói:
Ng...người...người...h...hầu...?!!
Phải
Câu nói của hắn thẳng thừng, dứt khoát, lại thêm vài phần ngang tàng, kiêu ngạo. Giống như đổ cả gáo nước lạnh lên đầu cô vậy, sự thật đã quá phũ phàng. Còn đâu là sự tự do nữa a~...
Biểu cảm của nhóc này thật đáng yêu, vừa nãy thì tức giận, rồi đến khóc, cuối cùng là ngạc nhiên, đúng là phong phú thật! Chưa bao giờ hắn lại gặp một nữ tử thú vị đến như vậy, nếu như cô ta đồng ý thì coi như những năm tháng sau này của hắn ở trong phủ sẽ không còn chán nữa.
Những suy nghĩ như vậy khiến hắn phải tự khen mình mất một hồi, rồi dừng biểu cảm lạnh lùng trên mặt. Ánh mắt không còn sự lạnh lẽo nữa mà giương lên đầy giễu cợt đối với người nọ, đôi môi mỏng nhếch lên tạo nên vài phần trêu tức, nói:
Một cô nương nhìn đoàng hoàng, trung thực kia làm sao có thể quỵt tiền người ta, chắc vừa nãy chỉ là một sự hiểu nhầm...Nhưng dù sao ta cũng đã trả tiền giúp cho cô rồi, cô nương không nên như thế mà đối xử tệ bạc với ta chứ, chỉ là làm nha hoàn trong phủ của ta thôi, cô cũng sẽ không cần lo đến cái ăn cái mặc, công việc cũng nhàn hạ nhẹ nhàng, thật chẳng khác nào tìm được cả một núi vàng, đã thế sau khi cô làm tốt công việc của mình, trả đủ số tiền cô đã nợ ta thì đương nhiên ta sẽ thả cô ra, thật chẳng phải quá lời cho một cô nương tốt bụng đây sao?
Đối với những lời nói như gió bắn liên thanh của hắn khiến cô gần như chẳng hiểu hắn đang nói cái gì, cô tự hỏi tại sao hắn nói nhiều như vậy mà không đi làm người giới thiệu quảng cáo luôn đi? Chắc chắn với cách nói đấy của hắn cộng thêm khuông mặt chuẩn max xịn kia thì thể nào hàng cũng bán chạy như rau bán ngoài chợ.
Chỉ là đối với những lời tưởng chừng như ngon ngọt kia lọt vào tai cô thì y như rằng sẽ trở thành những lời nói đầy ẩn ý giễu cợt. Cái gì mà đoàng hoàng, trung thực rồi lại tốt bụng, làm sao có thể đi quỵt tiền... tuy chính cô cũng không muốn thừa nhận bản thân mình như vậy nhưng làm sao cô có thể vĩ đại như hắn nói, rõ ràng là đang muốn tâng bốc cô để cô chấp nhận cái ý tưởng hết sức ngớ ngẩn của hắn.
Không đời nào cô chịu làm người hầu đâu! Không bao giờ!!!
Hiển nhiên là nghe hắn nói những lời đấy Bạch Ly chắc chắn sẽ thẳng thừng mà từ chối, nhưng không hiểu sao những lời khen giả vờ của hắn cứ quẩn quanh bên đầu cô, rồi chúng xếp thành một vòng tròn và quay với vận tốc ánh sáng. Bạch Ly từ nhỏ là người sống theo cảm tính, bởi thế mà tính tình cũng rất dễ mềm lòng nhẹ dạ. Bây giờ nghe những lời đường mật của nam nhân kia liền có chút...
Không được, không được, mình không được nghĩ linh tinh! Hắn chính là đang lừa mình! Cô không thể làm người hầu a!
Hắn chính là đang nói dối!
Tôi không có nói dối đâu. Vương gia nói.
Bạch Ly:!. Cái gì chứ, hắn có thể biết được mình đang nghĩ gì sao? Chỉ là cô nghĩ mình thực sự đang cần chút thời gian để suy nghĩ.
Cô nương đây có thể suy nghĩ một chút ý kiến của tôi. Hắn tiếp tục nói.
Bạch Ly:.... Hắn đi guốc trong bụng cô à?
Thật sự nếu mà nghe ý kiến ngốc nghếch đó của hắn thì cũng không tồi. Ai bảo cũng bởi cô không có tiền, dù có muốn mua hay ăn cái gì thì cũng không được, mà để trở về Yêu giới thì mất mặt lắm, cô mới chỉ đi ra ngoài chưa có nổi một ngày mà, cô còn nhớ rõ lúc trước tỷ tỷ đi ra ngoài cũng phải ít nhất một năm mới về, cô mà về bây giờ cùng với cả cái lí do ngớ ngẩn ấy nữa thì đúng là không còn chút mặt mũi nào. Mà nếu về phủ của hắn vừa được ăn, được chu cấp chỗ ở, làm việc thì nhẹ nhàng,... Cân nhắc cẩn thận một chút rồi cô nói:
Ta đồng ý với ngươi. Haizz, nói ra lời này thật đúng là tự vả vào mặt mình với những suy nghĩ lúc trước của cô mà.
Thật đúng là một cô gái dứt khoát! Vương gia nghĩ.
Nhưng với một điều kiện. Bạch Ly không dừng mà nói tiếp.
Vương gia hứng thú đáp:Nói đi, ta sẽ xem xét
Cô nói:Uhm... vì ta không có nợ nhiều tiền của ngươi nên việc làm thêm suốt cả đời đương nhiên sẽ không có, ta tính đi tính lại thì cũng chỉ nên là một tháng mà thôi, nếu không được thì giữa chúng ta coi như chưa có gì. Điều này đương nhiên Bạch Ly không ngu mà làm thêm chỗ hắn cả đời đâu.
Vương gia nghe xong im lặng. Ha, nữ nhân này còn dám tự đặt điều kiện, cô ta chính là người đầu tiên dám nói như thế, bình thường nếu như có người bỗng nhiên xông vào phủ hắn rồi tự dưng đặt ra điều kiện với hắn thì coi như người đó xác định đầu bay khỏi cổ, chỉ là nữ tử này không tầm thường, còn rất thú vị, sao hắn có thể nỡ lòng nào phủ nhận điều đó được chứ.
Rất hay! Được, ta chấp nhận!. Vương gia đáp.
Bạch Ly bĩu môi:Hứ! Chẳng lẽ không?. Hắn mà còn không chấp nhận thì khỏi làm người hầu gì gì đó luôn, cô về Hồ tộc còn sướng hơn nhiều.
Bạch Ly cũng thật không ngờ hắn lại đồng ý nhanh đến như vậy, cũng rất là dễ tính đấy chứ. Có lẽ cuộc sống của cô sau này có thêm hắn cũng không còn chán nữa.
Sau khi đồng ý xong, lại nhận được câu trả lời mạnh miệng như vậy từ một vị nữ tử, trong lòng hắn cảm xúc bắt đầu trở nên lộn xộn, vừa là sự ngọt ngào, lại thêm vài phần mong chờ, chính là mong chờ sau này...
Quay đầu lại đối với những tên lính từ nãy tới giờ vẫn im lặng không dám nói gì, hắn nói:
Đi thôi, hồi phủ
Trên con đường chợ nhộn nhịp, ánh mặt trời chiếu rọi xuống mặt đường, đoàn người rời đi, khung cảnh thật đẹp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.