Chương 58
Lưu Thủy Ngư
18/06/2022
Tác giả: Tinh Như Hứa
Edit & Beta: Tiểu Bao Tử
Bình Nhất Chỉ lấy ra từng món dụng cụ trong cái hòm luôn mang theo bên mình, những thứ mà hắn đã chuẩn bị trước khi khởi hành.
Bày biện xong hắn nhìn về phía Tô Kết: "Đồ ngươi chuẩn bị đâu?"
Tô Kết bình tĩnh gật đầu: "Ta đi lấy ngay."
Nói xong lập tức xoay người bước ra tiểu lâu.
Lục Tiểu Phụng nhìn dụng cụ để đầy bàn, trong lòng không khỏi nhảy dựng: "Các ngươi muốn làm gì?"
Bình Nhất Chỉ phớt lờ hắn, bắt đầu tự xử lý mấy dụng cụ nọ. Hắn đốt một ngọn đèn, tỉ mỉ hơ những thứ đó trên lửa rồi cởi y phục Hoa Mãn Lâu.
Hắn lấy ngân châm, vận châm như bay, nhanh chóng và lưu loát phong bế mười mấy đại huyệt, cho đến khi dùng hết ngân châm mới dừng tay.
Lúc này Tô Kết cũng trở lại, trên tay anh nâng một chiếc hộp gấm rồi giao cho Bình Nhất Chỉ, Bình Nhất Chỉ mở ra nhìn thoáng qua rồi gật đầu với anh.
Bởi vì góc độ và khoảng cách, Lục Tiểu Phụng không thể nhìn thấy hết tình hình bên kia, huống chi là thứ trong hộp gấm. Nhưng hắn thật sự rất muốn biết, vì thế đã hỏi Tô Kết đang đi về phía này: "Trong hộp đó có gì?"
Song Tô Kết chỉ ngồi xuống cạnh hắn không nói lời nào, một tay nắm lại đỡ trán nhắm mắt nghỉ ngơi, trông rất mỏi mệt. Lục Tiểu Phụng nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy sắc mặt đối phương tái nhợt hơn vừa nãy rất nhiều, trên khuôn mặt như ngọc không còn chút máu, trắng gần như trong suốt, vô cớ lộ ra vài phần suy yếu.
Cảm giác kỳ lạ trong lòng Lục Tiểu Phụng ngày càng mãnh liệt, chỉ là không đợi hắn quan tâm Tô Kết hai câu đã bị sốc đến mức không nói nên lời. Bởi vì khi Bình Nhất Chỉ lấy thứ trong hộp gấm ra, Lục Tiểu Phụng cuối cùng cũng thấy được bộ mặt thật của nó.
Đó là một quả tim tươi sống, vẫn đang đập.
Hắn suýt nữa muốn nhảy dựng lên nhưng cũng chỉ là suýt thôi, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Tô Kết phải cho hắn uống Nhuyễn Cân Tán rồi.
Hắn nhịn không được lại quay đầu nhìn Tô Kết bên cạnh, nhưng lại thấy anh vẫn nhắm nghiền hai mắt, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, giống như đã ngủ say.
Lục Tiểu Phụng không quan tâm đến anh nữa, hai mắt chăm chú nhìn chòng chọc vào từng cử động của Bình Nhất Chỉ, tim như đang bị treo trên vực sâu vạn trượng, mỗi phút mỗi giây đều vô cùng nóng ruột, mùi máu tươi lan ra từ bên đó càng khiến hắn kinh hồn bạt vía.
Thời gian bị kéo dài vô hạn, lúc Bình Nhất Chỉ đứng dậy Lục Tiểu Phụng có cảm giác đã qua một vạn năm. Hắn trừng lớn mắt nhìn qua, định hỏi gì đó thì chợt nghe giọng nói đều đều vang lên bên cạnh: "Được rồi?"
Bình Nhất Chỉ lên tiếng đáp lời, cầm một miếng vải sạch trên bàn lau vết máu trên tay. Tô Kết đứng dậy đi tới mép giường, mỗi bước đều giống như đạp lên mây, thong thả nhưng phù phiếm. Anh đứng bên mép giường cúi đầu nhìn lướt qua rồi lập tức duỗi tay khép lại vạt áo Hoa Mãn Lâu, che khuất miệng vết thương đang dùng tốc độ không bình thường nhanh chóng khép lại.
Thật là vượt quá dự đoán của anh song lại là kết quả hợp lý.
Dẫu sao đó không phải một trái tim bình thường.
Anh cẩn thận giúp Hoa Mãn Lâu sửa sang lại y phục, đặt tay lên ngực y, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ sôi nổi, nhẹ nhàng cong khóe môi.
Sau đó anh xoay người giúp Bình Nhất Chỉ thu dọn đồ đạc, dọn xong không đợi Bình Nhất Chỉ đi kiểm tra lại tình huống của Hoa Mãn Lâu liền nói: "Bình đại phu, chúng ta đi thôi."
Bình Nhất Chỉ: "Ta xem lại......"
Không đợi hắn nói xong, Tô Kết đã không cho phép từ chối ngắt lời: "Khỏi phải nhìn nữa, ta đã coi rồi, mọi chuyện đều ổn cả."
Bình Nhất Chỉ yên lặng nhìn anh, một lát sau gật đầu: "Được."
Thế là hắn xách theo hòm thuốc của mình, cùng Tô Kết một trước một sau bước ra cửa. Khi đi ngang qua Lục Tiểu Phụng, đối phương đột nhiên nói: "Các ngươi cứ đi vậy sao?"
Bước chân Tô Kết chợt dừng: "Nếu không...... Lục Tiểu Phụng!"
Vẻ mặt anh nháy mắt trở nên kinh hãi và tức giận không thôi, nhưng không thể làm bất cứ động tác gì, bởi vì anh đã bị Lục Tiểu Phụng điểm trúng huyệt đạo.
Tâm hữu linh tê nhất điểm thông, Linh Tê Nhất Chỉ vốn là một môn công phu bằng tay cực nhanh, vì vậy khi Lục Tiểu Phụng ra tay thậm chí không thể chậm hơn lúc Tư Không Trích Tinh trộm đồ bao nhiêu.
Nghe thấy tiếng Lục Tiểu Phụng rảo bước đi tới mép giường, Tô Kết từ từ nhắm mắt lại, một sợi đỏ tươi từ khóe miệng chảy xuống.
Lục Tiểu Phụng vội vàng cởi y phục Tô Kết vừa chỉnh sửa, bèn trông thấy ngực Hoa Mãn Lâu trơn bóng như ngọc, không có vết sẹo hay tổn thương, như thể những gì hắn vừa thấy chỉ là ảo giác.
"Chuyện quái gì thế này?" Hắn nghĩ trăm lần không ra, vọt tới trước mặt Tô Kết chất vấn nhưng bị máu trên khóe miệng anh doạ sợ.
Giọng hắn bắt đầu đanh lại: "Ngươi bị sao vậy?". ngôn tình sủng
Đối với dò hỏi của hắn, Tô Kết chỉ nhắm mắt đứng thẳng, chẳng nói câu nào, cả người như biến thành một pho tượng.
Tí tách, tí tách.
Là tiếng những giọt nước rơi xuống đất.
Lục Tiểu Phụng nghe tiếng nhìn sang, chỉ thấy chất lỏng đỏ tươi uốn lượn chảy ra từ trong tay áo Tô Kết, theo đầu ngón tay buông thõng rơi trên mặt đất, tụ thành một vũng nhỏ.
Nét mặt hắn thay đổi rõ rệt, lập tức ra tay giải huyệt đạo cho Tô Kết. Tô Kết rút tay vào ống tay áo, lẳng lặng nhìn hắn rồi không nói không rằng bước ra cửa.
Lục Tiểu Phụng theo bản năng kéo anh lại: "Khoan đã --"
Đây là một động tác hết sức bình thường, Lục Tiểu Phụng không dùng nhiều sức. Thậm chí hắn cũng không mong có thể giữ được Tô Kết nhưng Tô Kết lại kêu lên một tiếng, cả người bị kéo ngã vào người hắn.
Cùng lúc đó, anh dường như không thể chịu đựng được nữa, dùng tay áo che miệng ho dữ dội, trên tay áo loang ra mảng lớn mảng lớn máu tươi. Lục Tiểu Phụng trông thấy hãi hùng khiếp vía, giọng nói không khỏi run lên: "Đến cùng ngươi bị gì vậy?"
Tô Kết thở hổn hển nói: "Không sao."
Rồi ánh mắt anh chuyển đến lọ thuốc trống không trên bàn, yếu ớt nói: "Rõ ràng ta đã tận mắt nhìn thấy ngươi uống rồi, cớ sao ngươi vẫn có thể cử động?"
"Đến lúc nào rồi ngươi còn quan tâm chuyện này?" Lục Tiểu Phụng gấp sắp điên rồi, vội vã ngoảnh đầu tìm Bình Nhất Chỉ, chỉ thấy đối phương đứng bên mép giường quan sát Hoa Mãn Lâu với vẻ mặt khó hiểu, hưng phấn, kích động.
Hắn sốt sắng gọi: "Thần y, ngươi mau lại đây nhìn xem!"
Tô Kết giãy giụa đứng vững, cầm lọ thuốc nhỏ lên nhìn kỹ bèn phát hiện một lỗ nhỏ dưới đáy lọ, anh hạ khóe miệng: "Quả nhiên là Lục Tiểu Phụng, ta thật sự nên trực tiếp ném ngươi ra ngoài. Tại sao đến cuối cùng ngươi mới không giả bộ nữa?"
Lục Tiểu Phụng cười khổ: "Ban đầu ta không biết các ngươi muốn làm gì, lúc biết muốn ngăn cũng muộn rồi."
Hắn nói rồi định đỡ thân hình không ổn định của Tô Kết song bị anh né ra. Tô Kết che miệng ho ra vài ngụm máu, cố hết sức nói với giọng bình tĩnh: "Bình đại phu, chúng ta phải đi."
Lúc này Bình Nhất Chỉ mới đi tới, ánh mắt sáng ngời có thần nhìn chằm chằm anh: "Chắc ngươi là nguyên nhân khiến hắn như vậy, đúng không?"
Tô Kết nhẹ giọng đáp: "Phải hay không, sau khi trở về ngươi có thể tự mình tra xét."
"Ngươi thế này thật sự có thể sống thêm một năm?" Bình Nhất Chỉ chần chờ nhìn anh hỏi.
Tô Kết cười: "Ta là người giữ chữ tín."
"Ta giúp ngươi xem thử."
Bình Nhất Chỉ nói xong bèn định bắt mạch cho anh nhưng lại bị Tô Kết tránh đi, anh lắc đầu: "Không cần, chúng ta rời khỏi đây trước."
Bấy giờ Lục Tiểu Phụng đột nhiên nói: "Tại sao ngươi phải đi vội vã thế? Phải chăng ngươi sợ Hoa Mãn Lâu nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của ngươi?"
Tô Kết không phủ nhận, anh vẫn cười như trước: "Bây giờ dáng vẻ ta khó coi, đương nhiên không mong bị y nhìn thấy."
Tuy rằng Hoa Mãn Lâu không nhìn được nhưng cảm giác của y nhạy bén hơn bất cứ ai, vì vậy Tô Kết không thể ở lại nơi này.
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng nói: "Ngươi đang trốn tránh."
"Tùy ngươi nói thế nào." Tô Kết không muốn tiếp tục tranh cãi với hắn, anh phải mau chóng rời khỏi đây.
Cơ thể anh đang trên bờ vực sụp đổ rồi.
Lục Tiểu Phụng lại nói: "Vậy ngươi có từng nghĩ Hoa Mãn Lâu sẽ thất vọng bao nhiêu khi tỉnh lại chưa?"
Trước mắt Tô Kết đã bắt đầu hơi mơ hồ, anh vừa đi ra ngoài vừa trả lời: "Ta sẽ giải thích rõ ràng với y, nhưng không phải bây giờ."
"Thật không?" Một giọng nói trong trẻo và lãnh đạm vang lên bên trong.
Nghe thấy giọng nói ấy Tô Kết tức khắc sững sờ tại chỗ, sau đó bóng dáng thoáng lung lay, anh lập tức vươn tay đỡ khung cửa, chậm rãi xoay người.
Chẳng biết Hoa Mãn Lâu đã tỉnh lại khi nào, y đứng dậy rời giường đi về phía này, mùi máu tanh trên đường nồng nặc hơn khiến bước chân y khựng lại, sau đó đi đến trước mặt Tô Kết mò mẫm vai anh.
"Đừng......" Tô Kết thấy y tỉnh lại đã ruột gan rối bời, chưa kể do đau nhức trên người nên khả năng phản ứng cũng chậm đi, chưa kịp tránh tay Hoa Mãn Lâu, muốn ngăn cản cũng không kịp rồi.
Hoa Mãn Lâu chạm trúng một mảnh ẩm ướt, y còn muốn sờ nữa nhưng bị Tô Kết nắm lấy tay, sức anh nắm rất nhẹ, tay cũng đang run rẩy.
"Ngươi sao vậy?" Hoa Mãn Lâu khó giữ nổi bình tĩnh, khẩn trương và hoảng loạn chiếm cứ nội tâm. Y bỗng hận bản thân là một người mù, không thấy được bộ dạng bây giờ của người trước mặt. Phải chịu vết thương thế nào mới có thể khiến y phục mùa đông dày nặng bị máu tươi thấm đẫm?
Nhìn dáng vẻ của y, Tô Kết đột nhiên cảm thấy không thể chịu được nữa, trong mắt anh hiện lên ánh nước, nhẹ giọng nói: "Hoa Mãn Lâu, ta đau quá."
Đau như tan xương nát thịt.
Đau đớn luôn là thứ chỉ có thể nhẫn nại mà không thể quen được, cho dù ngày trước đã trải qua vô số lần cũng vậy.
Hoa Mãn Lâu chưa từng nghe Tô Kết nói ra lời yếu ớt đến thế. Y vốn tưởng rằng cả đời sẽ không nghe được những lời ấy, vì vậy khi mấy chữ này bất ngờ không kịp đề phòng lọt vào tai, tim y nháy mắt cảm thấy đau đớn còn dữ dội hơn cổ trùng phệ tâm.
"Đau ở đâu?" Y muốn dò xét vết thương của Tô Kết song không biết bắt tay từ đâu, chỉ có thể nôn nóng sờ mặt anh song chỉ chạm trúng lạnh lẽo.
"Thật ra cũng không đau lắm." Tô Kết chầm chậm cúi đầu dựa vào vai Hoa Mãn Lâu, anh đã không còn sức lực buộc mình rời khỏi nơi này nữa, tiếng nói chuyện cũng càng ngày càng thấp, "Chỉ là hơi mệt, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi."
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không sao đâu." Cuối cùng anh vẫn không nỡ để Hoa Mãn Lâu lo lắng cho mình, mặc dù quả thật sẽ chịu tội một xíu nhưng không đến nỗi bỏ mạng luôn.
Hoa Mãn Lâu vô thức thăm dò mạch tượng của anh, ngón tay bỗng nhiên run lên.
Y không sờ được gì cả.
"Tô Kết?" Y khẽ gọi một tiếng, nhưng lần này không nhận được phản hồi.
Hoa Mãn Lâu nghiêng đầu nhìn sang bả vai mình song trước mắt y chỉ có hắc ám, hắc ám tuyệt vọng và tĩnh mịch.
Y duỗi tay dịu dàng ôm thân thể không có độ ấm ấy vào ngực, nhẹ giọng nói: "Ngươi chưa từng lừa ta."
Y hy vọng rằng lần này Tô Kết cũng không lừa y.
Chất lỏng ấm áp rơi xuống từ hốc mắt trống rỗng, rồi bất thình lình giữa màn đêm vô biên dường như bị thứ gì xé ra một khe hở, ít ánh sáng như tia nắng ban mai vào lúc bình minh, vọt vào mắt y.
Edit & Beta: Tiểu Bao Tử
Bình Nhất Chỉ lấy ra từng món dụng cụ trong cái hòm luôn mang theo bên mình, những thứ mà hắn đã chuẩn bị trước khi khởi hành.
Bày biện xong hắn nhìn về phía Tô Kết: "Đồ ngươi chuẩn bị đâu?"
Tô Kết bình tĩnh gật đầu: "Ta đi lấy ngay."
Nói xong lập tức xoay người bước ra tiểu lâu.
Lục Tiểu Phụng nhìn dụng cụ để đầy bàn, trong lòng không khỏi nhảy dựng: "Các ngươi muốn làm gì?"
Bình Nhất Chỉ phớt lờ hắn, bắt đầu tự xử lý mấy dụng cụ nọ. Hắn đốt một ngọn đèn, tỉ mỉ hơ những thứ đó trên lửa rồi cởi y phục Hoa Mãn Lâu.
Hắn lấy ngân châm, vận châm như bay, nhanh chóng và lưu loát phong bế mười mấy đại huyệt, cho đến khi dùng hết ngân châm mới dừng tay.
Lúc này Tô Kết cũng trở lại, trên tay anh nâng một chiếc hộp gấm rồi giao cho Bình Nhất Chỉ, Bình Nhất Chỉ mở ra nhìn thoáng qua rồi gật đầu với anh.
Bởi vì góc độ và khoảng cách, Lục Tiểu Phụng không thể nhìn thấy hết tình hình bên kia, huống chi là thứ trong hộp gấm. Nhưng hắn thật sự rất muốn biết, vì thế đã hỏi Tô Kết đang đi về phía này: "Trong hộp đó có gì?"
Song Tô Kết chỉ ngồi xuống cạnh hắn không nói lời nào, một tay nắm lại đỡ trán nhắm mắt nghỉ ngơi, trông rất mỏi mệt. Lục Tiểu Phụng nhìn anh, bỗng nhiên cảm thấy sắc mặt đối phương tái nhợt hơn vừa nãy rất nhiều, trên khuôn mặt như ngọc không còn chút máu, trắng gần như trong suốt, vô cớ lộ ra vài phần suy yếu.
Cảm giác kỳ lạ trong lòng Lục Tiểu Phụng ngày càng mãnh liệt, chỉ là không đợi hắn quan tâm Tô Kết hai câu đã bị sốc đến mức không nói nên lời. Bởi vì khi Bình Nhất Chỉ lấy thứ trong hộp gấm ra, Lục Tiểu Phụng cuối cùng cũng thấy được bộ mặt thật của nó.
Đó là một quả tim tươi sống, vẫn đang đập.
Hắn suýt nữa muốn nhảy dựng lên nhưng cũng chỉ là suýt thôi, cuối cùng hắn cũng hiểu tại sao Tô Kết phải cho hắn uống Nhuyễn Cân Tán rồi.
Hắn nhịn không được lại quay đầu nhìn Tô Kết bên cạnh, nhưng lại thấy anh vẫn nhắm nghiền hai mắt, vẻ mặt bình tĩnh không gợn sóng, giống như đã ngủ say.
Lục Tiểu Phụng không quan tâm đến anh nữa, hai mắt chăm chú nhìn chòng chọc vào từng cử động của Bình Nhất Chỉ, tim như đang bị treo trên vực sâu vạn trượng, mỗi phút mỗi giây đều vô cùng nóng ruột, mùi máu tươi lan ra từ bên đó càng khiến hắn kinh hồn bạt vía.
Thời gian bị kéo dài vô hạn, lúc Bình Nhất Chỉ đứng dậy Lục Tiểu Phụng có cảm giác đã qua một vạn năm. Hắn trừng lớn mắt nhìn qua, định hỏi gì đó thì chợt nghe giọng nói đều đều vang lên bên cạnh: "Được rồi?"
Bình Nhất Chỉ lên tiếng đáp lời, cầm một miếng vải sạch trên bàn lau vết máu trên tay. Tô Kết đứng dậy đi tới mép giường, mỗi bước đều giống như đạp lên mây, thong thả nhưng phù phiếm. Anh đứng bên mép giường cúi đầu nhìn lướt qua rồi lập tức duỗi tay khép lại vạt áo Hoa Mãn Lâu, che khuất miệng vết thương đang dùng tốc độ không bình thường nhanh chóng khép lại.
Thật là vượt quá dự đoán của anh song lại là kết quả hợp lý.
Dẫu sao đó không phải một trái tim bình thường.
Anh cẩn thận giúp Hoa Mãn Lâu sửa sang lại y phục, đặt tay lên ngực y, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ sôi nổi, nhẹ nhàng cong khóe môi.
Sau đó anh xoay người giúp Bình Nhất Chỉ thu dọn đồ đạc, dọn xong không đợi Bình Nhất Chỉ đi kiểm tra lại tình huống của Hoa Mãn Lâu liền nói: "Bình đại phu, chúng ta đi thôi."
Bình Nhất Chỉ: "Ta xem lại......"
Không đợi hắn nói xong, Tô Kết đã không cho phép từ chối ngắt lời: "Khỏi phải nhìn nữa, ta đã coi rồi, mọi chuyện đều ổn cả."
Bình Nhất Chỉ yên lặng nhìn anh, một lát sau gật đầu: "Được."
Thế là hắn xách theo hòm thuốc của mình, cùng Tô Kết một trước một sau bước ra cửa. Khi đi ngang qua Lục Tiểu Phụng, đối phương đột nhiên nói: "Các ngươi cứ đi vậy sao?"
Bước chân Tô Kết chợt dừng: "Nếu không...... Lục Tiểu Phụng!"
Vẻ mặt anh nháy mắt trở nên kinh hãi và tức giận không thôi, nhưng không thể làm bất cứ động tác gì, bởi vì anh đã bị Lục Tiểu Phụng điểm trúng huyệt đạo.
Tâm hữu linh tê nhất điểm thông, Linh Tê Nhất Chỉ vốn là một môn công phu bằng tay cực nhanh, vì vậy khi Lục Tiểu Phụng ra tay thậm chí không thể chậm hơn lúc Tư Không Trích Tinh trộm đồ bao nhiêu.
Nghe thấy tiếng Lục Tiểu Phụng rảo bước đi tới mép giường, Tô Kết từ từ nhắm mắt lại, một sợi đỏ tươi từ khóe miệng chảy xuống.
Lục Tiểu Phụng vội vàng cởi y phục Tô Kết vừa chỉnh sửa, bèn trông thấy ngực Hoa Mãn Lâu trơn bóng như ngọc, không có vết sẹo hay tổn thương, như thể những gì hắn vừa thấy chỉ là ảo giác.
"Chuyện quái gì thế này?" Hắn nghĩ trăm lần không ra, vọt tới trước mặt Tô Kết chất vấn nhưng bị máu trên khóe miệng anh doạ sợ.
Giọng hắn bắt đầu đanh lại: "Ngươi bị sao vậy?". ngôn tình sủng
Đối với dò hỏi của hắn, Tô Kết chỉ nhắm mắt đứng thẳng, chẳng nói câu nào, cả người như biến thành một pho tượng.
Tí tách, tí tách.
Là tiếng những giọt nước rơi xuống đất.
Lục Tiểu Phụng nghe tiếng nhìn sang, chỉ thấy chất lỏng đỏ tươi uốn lượn chảy ra từ trong tay áo Tô Kết, theo đầu ngón tay buông thõng rơi trên mặt đất, tụ thành một vũng nhỏ.
Nét mặt hắn thay đổi rõ rệt, lập tức ra tay giải huyệt đạo cho Tô Kết. Tô Kết rút tay vào ống tay áo, lẳng lặng nhìn hắn rồi không nói không rằng bước ra cửa.
Lục Tiểu Phụng theo bản năng kéo anh lại: "Khoan đã --"
Đây là một động tác hết sức bình thường, Lục Tiểu Phụng không dùng nhiều sức. Thậm chí hắn cũng không mong có thể giữ được Tô Kết nhưng Tô Kết lại kêu lên một tiếng, cả người bị kéo ngã vào người hắn.
Cùng lúc đó, anh dường như không thể chịu đựng được nữa, dùng tay áo che miệng ho dữ dội, trên tay áo loang ra mảng lớn mảng lớn máu tươi. Lục Tiểu Phụng trông thấy hãi hùng khiếp vía, giọng nói không khỏi run lên: "Đến cùng ngươi bị gì vậy?"
Tô Kết thở hổn hển nói: "Không sao."
Rồi ánh mắt anh chuyển đến lọ thuốc trống không trên bàn, yếu ớt nói: "Rõ ràng ta đã tận mắt nhìn thấy ngươi uống rồi, cớ sao ngươi vẫn có thể cử động?"
"Đến lúc nào rồi ngươi còn quan tâm chuyện này?" Lục Tiểu Phụng gấp sắp điên rồi, vội vã ngoảnh đầu tìm Bình Nhất Chỉ, chỉ thấy đối phương đứng bên mép giường quan sát Hoa Mãn Lâu với vẻ mặt khó hiểu, hưng phấn, kích động.
Hắn sốt sắng gọi: "Thần y, ngươi mau lại đây nhìn xem!"
Tô Kết giãy giụa đứng vững, cầm lọ thuốc nhỏ lên nhìn kỹ bèn phát hiện một lỗ nhỏ dưới đáy lọ, anh hạ khóe miệng: "Quả nhiên là Lục Tiểu Phụng, ta thật sự nên trực tiếp ném ngươi ra ngoài. Tại sao đến cuối cùng ngươi mới không giả bộ nữa?"
Lục Tiểu Phụng cười khổ: "Ban đầu ta không biết các ngươi muốn làm gì, lúc biết muốn ngăn cũng muộn rồi."
Hắn nói rồi định đỡ thân hình không ổn định của Tô Kết song bị anh né ra. Tô Kết che miệng ho ra vài ngụm máu, cố hết sức nói với giọng bình tĩnh: "Bình đại phu, chúng ta phải đi."
Lúc này Bình Nhất Chỉ mới đi tới, ánh mắt sáng ngời có thần nhìn chằm chằm anh: "Chắc ngươi là nguyên nhân khiến hắn như vậy, đúng không?"
Tô Kết nhẹ giọng đáp: "Phải hay không, sau khi trở về ngươi có thể tự mình tra xét."
"Ngươi thế này thật sự có thể sống thêm một năm?" Bình Nhất Chỉ chần chờ nhìn anh hỏi.
Tô Kết cười: "Ta là người giữ chữ tín."
"Ta giúp ngươi xem thử."
Bình Nhất Chỉ nói xong bèn định bắt mạch cho anh nhưng lại bị Tô Kết tránh đi, anh lắc đầu: "Không cần, chúng ta rời khỏi đây trước."
Bấy giờ Lục Tiểu Phụng đột nhiên nói: "Tại sao ngươi phải đi vội vã thế? Phải chăng ngươi sợ Hoa Mãn Lâu nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của ngươi?"
Tô Kết không phủ nhận, anh vẫn cười như trước: "Bây giờ dáng vẻ ta khó coi, đương nhiên không mong bị y nhìn thấy."
Tuy rằng Hoa Mãn Lâu không nhìn được nhưng cảm giác của y nhạy bén hơn bất cứ ai, vì vậy Tô Kết không thể ở lại nơi này.
Lục Tiểu Phụng lạnh lùng nói: "Ngươi đang trốn tránh."
"Tùy ngươi nói thế nào." Tô Kết không muốn tiếp tục tranh cãi với hắn, anh phải mau chóng rời khỏi đây.
Cơ thể anh đang trên bờ vực sụp đổ rồi.
Lục Tiểu Phụng lại nói: "Vậy ngươi có từng nghĩ Hoa Mãn Lâu sẽ thất vọng bao nhiêu khi tỉnh lại chưa?"
Trước mắt Tô Kết đã bắt đầu hơi mơ hồ, anh vừa đi ra ngoài vừa trả lời: "Ta sẽ giải thích rõ ràng với y, nhưng không phải bây giờ."
"Thật không?" Một giọng nói trong trẻo và lãnh đạm vang lên bên trong.
Nghe thấy giọng nói ấy Tô Kết tức khắc sững sờ tại chỗ, sau đó bóng dáng thoáng lung lay, anh lập tức vươn tay đỡ khung cửa, chậm rãi xoay người.
Chẳng biết Hoa Mãn Lâu đã tỉnh lại khi nào, y đứng dậy rời giường đi về phía này, mùi máu tanh trên đường nồng nặc hơn khiến bước chân y khựng lại, sau đó đi đến trước mặt Tô Kết mò mẫm vai anh.
"Đừng......" Tô Kết thấy y tỉnh lại đã ruột gan rối bời, chưa kể do đau nhức trên người nên khả năng phản ứng cũng chậm đi, chưa kịp tránh tay Hoa Mãn Lâu, muốn ngăn cản cũng không kịp rồi.
Hoa Mãn Lâu chạm trúng một mảnh ẩm ướt, y còn muốn sờ nữa nhưng bị Tô Kết nắm lấy tay, sức anh nắm rất nhẹ, tay cũng đang run rẩy.
"Ngươi sao vậy?" Hoa Mãn Lâu khó giữ nổi bình tĩnh, khẩn trương và hoảng loạn chiếm cứ nội tâm. Y bỗng hận bản thân là một người mù, không thấy được bộ dạng bây giờ của người trước mặt. Phải chịu vết thương thế nào mới có thể khiến y phục mùa đông dày nặng bị máu tươi thấm đẫm?
Nhìn dáng vẻ của y, Tô Kết đột nhiên cảm thấy không thể chịu được nữa, trong mắt anh hiện lên ánh nước, nhẹ giọng nói: "Hoa Mãn Lâu, ta đau quá."
Đau như tan xương nát thịt.
Đau đớn luôn là thứ chỉ có thể nhẫn nại mà không thể quen được, cho dù ngày trước đã trải qua vô số lần cũng vậy.
Hoa Mãn Lâu chưa từng nghe Tô Kết nói ra lời yếu ớt đến thế. Y vốn tưởng rằng cả đời sẽ không nghe được những lời ấy, vì vậy khi mấy chữ này bất ngờ không kịp đề phòng lọt vào tai, tim y nháy mắt cảm thấy đau đớn còn dữ dội hơn cổ trùng phệ tâm.
"Đau ở đâu?" Y muốn dò xét vết thương của Tô Kết song không biết bắt tay từ đâu, chỉ có thể nôn nóng sờ mặt anh song chỉ chạm trúng lạnh lẽo.
"Thật ra cũng không đau lắm." Tô Kết chầm chậm cúi đầu dựa vào vai Hoa Mãn Lâu, anh đã không còn sức lực buộc mình rời khỏi nơi này nữa, tiếng nói chuyện cũng càng ngày càng thấp, "Chỉ là hơi mệt, nghỉ ngơi một chút sẽ tốt thôi."
"Ngươi yên tâm, ta sẽ không sao đâu." Cuối cùng anh vẫn không nỡ để Hoa Mãn Lâu lo lắng cho mình, mặc dù quả thật sẽ chịu tội một xíu nhưng không đến nỗi bỏ mạng luôn.
Hoa Mãn Lâu vô thức thăm dò mạch tượng của anh, ngón tay bỗng nhiên run lên.
Y không sờ được gì cả.
"Tô Kết?" Y khẽ gọi một tiếng, nhưng lần này không nhận được phản hồi.
Hoa Mãn Lâu nghiêng đầu nhìn sang bả vai mình song trước mắt y chỉ có hắc ám, hắc ám tuyệt vọng và tĩnh mịch.
Y duỗi tay dịu dàng ôm thân thể không có độ ấm ấy vào ngực, nhẹ giọng nói: "Ngươi chưa từng lừa ta."
Y hy vọng rằng lần này Tô Kết cũng không lừa y.
Chất lỏng ấm áp rơi xuống từ hốc mắt trống rỗng, rồi bất thình lình giữa màn đêm vô biên dường như bị thứ gì xé ra một khe hở, ít ánh sáng như tia nắng ban mai vào lúc bình minh, vọt vào mắt y.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.