Chương 28: Phiêu Lạc Vân Đài Các Thiên Nhai (2)
Bộ Phi Yên
05/02/2021
Quyển 2: Mạn Đà La
Nét mặt Tiểu Án trầm xuống: “Cũng có nghĩa là, người vừa rồi đã bị chôn từ hai năm trước.”
Ánh mắt y quét một vòng rồi hỏi Dương Dật Chi: “Dương minh chủ từng nương thân trong Mạn Đà La giáo một thời gian, có biết lai lịch của thứ dị thuật này không?”
Dương Dật Chi thản nhiên nói: “Điện hạ sớm đã biết trong thiên hạ này quyết không có loại dị thuật nào có thể khiến người đã chết hai năm sống lại, hà tất còn phải hỏi làm gì?”
Tiểu Án mỉm cười: “Lẽ nào Dương minh chủ lại muốn nói đây là việc mà chỉ thần mới làm được?”
Dương Dật Chi trầm giọng đáp: “Kỳ môn dị thuật trong thiên hạ, nếu con người làm được, với kiến thức của điện hạ, liệu có thể không biết không?”
Tiểu Án chỉ cười mà không đáp, dường như đã ngầm thừa nhận.
Tương Tư nhìn mọi người, lẩm bẩm nói: "Vậy chúng ta làm gì bây giờ?”
Trác Vương Tôn bồng Bộ Tiểu Loan lên, nhìn vào rừng sâu, nói: “Đi theo bọn họ.”
Tương Tư kinh hãi thốt lên: “ Nhưng những... ” Nàng lại lắc đầu: “Có thể bọn họ căn bản không phải là người.”
Trác Vương Tôn nói: “Bất luận họ là cái gì, đây cũng là cách duy nhất để làm rõ chân tướng.”
Trong rừng sâu có một thôn làng.
Giữa tán cây rậm rạp không thấy có một gian nhà, nếu không phải có đường dẫn nước xếp bằng đá tảng, những tia lửa lập lòe như muốn tắt lại bùng lên ở mấy lò sưởi, thì thật sự không thể tưởng tượng được bên trong lại có một thôn làng mấy trăm người ở.
Đi vào tận nơi thì mới phát giác, thì ra nhà cửa nơi đây đều ở ngầm trong lòng đất, đào đất thành hang, cửa hang lắp một cánh cửa gỗ, bên trên phủ một lớp rêu cỏ dày, không nhìn kỹ thì căn bản không thể nhận ra.
Nơi đây cơ hồ như vùng đất của toàn những bậc quân tử, không ít cánh cửa gỗ đều để mở rất tùy tiện, bên trong không thấy ánh đèn, dường như người trong làng đều đã say giấc, hoàn toàn không có chút cảnh giác với sự xuất hiện của đoàn khách không mời này.
Ánh sao rải xuống ngôi làng tĩnh mịch, bầu trời xanh thẳm cao rộng khôn cùng, dải Ngân Hà tựa như tấm màn gấm khẽ rung rung trong cơn gió nhẹ, phủ xuống đầu chúng nhân.
Thoạt nhìn thì đây có vẻ là một ngôi làng hết sức bình thường nhưng nghĩ đến đám quái nhân nhảy múa trên dồi đất lúc nãy, và thi thể giãy giụa bò dậy trong chất dịch nhớp nháp màu đen kia. Sự yên bình này cùng ánh trăng u ám kia lại toát lên một vẻ khiến người ta lành lạnh.
Bộ Tiểu Loan rúc vào lòng Trác Vương Tôn, dụi đầu vào ngực y, thân thể yếu ớt dường như khẽ run lên trong cơn gió về đêm.
Tương Tư ở bên cạnh đưa tới một chiếc áo, Trác Vương Tôn cầm lấy khoác lên người Bộ Tiểu Loan.
Tiểu Loan ngẩng đầu lên, run giọng hỏi: “Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?”
Trác Vương Tôn cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên làn tóc mai đêm làm ướt đẫm của nàng. Làn da trắng nhợt của Bộ Tiểu Loan giống như trở nên trong suốt dưới ánh sao mờ, tựa như một đóa hoa đang hé nở trong đêm trăng.
Trác Vương Tôn lặng lẽ nhìn nàng không hiểu vì sao, mỗi lần nhìn thấy nữ tử mong manh như người giấy này, đôi mắt sâu thẳm không thể dò đoán của y lại toát ra một sự thương yêu không gì che giấu nối: "Không, chúng ta lập tức tìm nhà nào tá túc.”
Y ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng về một căn nhà đất dưới gốc cây to, cánh cửa gỗ khép hờ vẫn còn thấp thoáng ánh đèn, thôn làng vắng lặng trở nên cực kỳ bắt mắt.
Đến trước căn nhà, Tử Thạch Cơ bước lên trước, khom người gõ cửa. Cánh cửa liền mở ra, người mở cửa là một thiếu phụ trẻ tuổi. Nàng ta thò đầu ra trước, làn da ngăm đen, sắc mặt lại hồng nhuận lạ thường, mái tóc đen tuyền cơ hồ như vừa mới gội xong xõa ra sau lưng.
Thiếu phụ mặc một chiếc áo dài vải gai, tay cầm ngọn đuốc, tay đặt trên cái chặn cửa trước ngực, đôi mắt hẹp dài hơi sưng lên, nét mặt hoài nghi nhìn bọn người Trác Vương Tôn dò xét.
Tương Tư hơi ngượng ngùng nhẹ giọng nói: “Vị cô nương này, bọn tôi đêm khuya lạc đường không biết có thể nghỉ chân một chút tại đây hay không?”
Thiếu phụ hoang mang ngẩng đầu, trong mắt thoáng lộ ra vẻ hoảng hốt.
Tương Tư ngỡ rằng nàng ta không nghe thấy, liền bước lên một bước.
Thiếu phụ bỗng nhiên kêu ré lên, ném cây đuốc vào mặt nàng rối loạng choạng chạy xuống khỏi bậc thang.
Tương Tư nghiêng người sang bên cạnh né tránh.
Dương Dật Chi đứng sau lưng nàng nhẹ nhàng đưa tay, bắt lấy cây đuốc. Lúc này, các căn nhà trong thôn làng lần lượt sáng đèn. Trong nháy mắt, mấy trăm người tay cầm đuốc và vũ khí xuất hiện ở giữa làng, vây đám người bọn Trác Vương Tôn vào giữa.
Bọn họ vừa vung vẩy vũ khí trong tay, vừa lớn tiếng hò hét, từng bước áp sát lại. Mấy trăm cây giáo dài đung đưa trước mắt, đầu mũi giáo vặt nhọn hoắt đều ánh lên màu xanh lục, chắc hẳn là đã được tấm thuốc độc.
Tương Tư không tự chủ lùi lại một bước. Trác Vương Tôn khẽ vỗ nhẹ lên vai nàng một cái, tỏ ý đừng nên cử động.
Đột nhiên đám đông im bặt, các thổ dân nhanh chóng tách ra hai bên, nhường ra một con đường. Một đại hán lực lưỡng từ phía sau chấm chậm bước ra, y gần như là lõa thể, mỗi một chỗ trên người đều xăm đầy những hoa văn đỏ rực.
Tương Tư nhớ ra đây chính là vị tế sư vừa rồi nhảy múa trên đồi đất, giờ đã bỏ hết những thứ đồ nghề cổ quái trên người xuống, bộ dạng của y vừa nhiệt tình lại vừa hung ác.
Y bước lên vài bước, đột nhiên giơ tay, vung về phía đám người Trác Vương Tôn một cái, miệng phun ra một loạt những âm tiết không thể hiểu nổi.
Nhưng mấy người bị vây kín ấy không ai cử động.
Người kia lặp lại mấy lượt động tác ấy. Đột nhiên phồng hai má lên, cổ họng không ngừng phát ra những tiếng ùng ục, hai tay giơ cao quá đầu, liên tục rung lên bần bật như người điên.
Bộ Tiểu Loan nấp trong lòng Trác Vương Tôn hiếu kỳ nhìn bọn họ, không nhịn nổi bật cười thành tiếng.
Còn Tương Tư thì không tài nào cười nổi, bởi vì nàng thấy đám thổ dân kia đã giơ cao mũi giáo tẩm thuốc độc lên, bất cứ lúc nào cũng có thể ném thẳng về phía họ.
Tuy hầu hết đều là cao thủ nhất lưu, nhưng mấy trăm mũi giáo này mà đồng loạt ném ra, cũng khó tránh khỏi có người bị thương.
Huống hồ là mọi người đi vào vùng đất bọn họ đã sinh sống bao đời, nếu chỉ vì chuyện nhỏ mà gây ra chém giết, thế nào cũng cảm thấy có chút khó chịu trong lòng. Đang do dự, kẻ cầm đầu kia đã hú lên một tiếng dài quái dị, đám thổ dân tay cầm giáo dài, ngửa người lùi lại, mũi giáo chuẩn bị rời tay.
Thanh quang lóe lên, trường đao sau lưng Từ Thạch Cơ đã rời vỏ. Tương Tư thầm thở dài một tiếng, ống tay áo khẽ phất nhẹ, trên ngón tay đã xuất hiện mấy điểm sáng lấp lánh, Trác Vương Tôn chỉ khẽ nghiêng đầu Bộ Tiểu Loan úp vào lòng.
Lúc này, Dương Dật Chi đột nhiên bước lên một bước, cây đuốc trong tay vẽ trên không một đường cong kỳ quái. Đám thổ dân kia lập tức ngừng lại, ngạc nhiên nhìn y.
Thổ dân đứng đầu bước lên hai bước, đưa tay làm hiệu với Dương Dật Chi, hai người thấp giọng lẩm bẩm trong miệng mấy từ ngữ gì đó, cơ hồ như đang trao đổi.
Bỗng nhiên người kia vung vẩy hai tay, đám thổ dân tức khắc hạ giáo đồng loạt ngồi bịch xuống, hai tay giao nhau vỗ xuống đất.
Dương Dật Chi quay đầu lại: “Không nguy hiểm nữa, bọn họ đang hoan nghênh tân khách.”
Tương Tư nghi hoặc nhìn Dương Dật Chi, nụ cười của Tiểu Án toát lên vẻ thờ ơ hững hờ, còn Trác Vương Tôn thì hoàn toàn không biểu lộ điều gì. Giống như tất cả chuyện này đều nằm cả trong dự tính củay rồi vậy.
Trong ánh lửa, thiếu phụ vừa nãy bước ra khỏi căn nhà dưới lòng đất, sắc mặt ngượng nghịu, sau lưng còn có một thanh niên đi theo.
Tương Tư chăm chú nhìn bọn họ, sắc mặt dần trở nên trắng nhợt. Một lão già gầy gò chầm chậm trèo lên. Đầu tóc lão vẫn còn nước chảy xuống khắp mặt, đều là những lỗ rỉ máu như bị kim chích, sưng phồng cả lên, dường như khó mà mở nổi mắt. Thân hình còm cõi vẫn bọc trong một tấm thảm lông đỏ như máu.
Người đó chính là thi thể vừa rồi đã giãy giụa bò lên khỏi gò đất.
Trác Vương Tôn mỉm cười nói: “Khách không mời lại làm phiền lúc nửa đêm, nhờ Dương minh chủ thay bọn tại hạ tỏ lòng xin lỗi.”
Cổ họng lão già kia khẽ động đậy, ho lên su su, thiếu phụ và thanh niên đứng cạnh lão lập tức bước tới giúp lão xoa lưng, thần kính mà quan tâm tha thiết, cơ hồ như một đôi vợ chống hiếu thuận chăm sóc cha mẹ vậy.
Nhưng Tương Tư vừa nghĩ đến cảnh vừa rồi họ dùng cành cây quất túi bụi vào thi thể lão, lại cảm thấy không rét mà run.
Lão già ho khù khụ một lúc, rồi mở miệng. Đa tạ vị công từ này. Lão đây vừa mới tỉnh giấc, thân thể vẫn còn chưa thích ứng, có gì thất lễ mong các vị lượng thứ.”
Giọng nói của lão rin rít như một lưỡi đao thép đã han rỉ cọ vào miếng sành, không biết tại quá lâu không nói tiếng Hán hay vì quá lâu không nói tiếng người.
Nét mặt Tiểu Án trầm xuống: “Cũng có nghĩa là, người vừa rồi đã bị chôn từ hai năm trước.”
Ánh mắt y quét một vòng rồi hỏi Dương Dật Chi: “Dương minh chủ từng nương thân trong Mạn Đà La giáo một thời gian, có biết lai lịch của thứ dị thuật này không?”
Dương Dật Chi thản nhiên nói: “Điện hạ sớm đã biết trong thiên hạ này quyết không có loại dị thuật nào có thể khiến người đã chết hai năm sống lại, hà tất còn phải hỏi làm gì?”
Tiểu Án mỉm cười: “Lẽ nào Dương minh chủ lại muốn nói đây là việc mà chỉ thần mới làm được?”
Dương Dật Chi trầm giọng đáp: “Kỳ môn dị thuật trong thiên hạ, nếu con người làm được, với kiến thức của điện hạ, liệu có thể không biết không?”
Tiểu Án chỉ cười mà không đáp, dường như đã ngầm thừa nhận.
Tương Tư nhìn mọi người, lẩm bẩm nói: "Vậy chúng ta làm gì bây giờ?”
Trác Vương Tôn bồng Bộ Tiểu Loan lên, nhìn vào rừng sâu, nói: “Đi theo bọn họ.”
Tương Tư kinh hãi thốt lên: “ Nhưng những... ” Nàng lại lắc đầu: “Có thể bọn họ căn bản không phải là người.”
Trác Vương Tôn nói: “Bất luận họ là cái gì, đây cũng là cách duy nhất để làm rõ chân tướng.”
Trong rừng sâu có một thôn làng.
Giữa tán cây rậm rạp không thấy có một gian nhà, nếu không phải có đường dẫn nước xếp bằng đá tảng, những tia lửa lập lòe như muốn tắt lại bùng lên ở mấy lò sưởi, thì thật sự không thể tưởng tượng được bên trong lại có một thôn làng mấy trăm người ở.
Đi vào tận nơi thì mới phát giác, thì ra nhà cửa nơi đây đều ở ngầm trong lòng đất, đào đất thành hang, cửa hang lắp một cánh cửa gỗ, bên trên phủ một lớp rêu cỏ dày, không nhìn kỹ thì căn bản không thể nhận ra.
Nơi đây cơ hồ như vùng đất của toàn những bậc quân tử, không ít cánh cửa gỗ đều để mở rất tùy tiện, bên trong không thấy ánh đèn, dường như người trong làng đều đã say giấc, hoàn toàn không có chút cảnh giác với sự xuất hiện của đoàn khách không mời này.
Ánh sao rải xuống ngôi làng tĩnh mịch, bầu trời xanh thẳm cao rộng khôn cùng, dải Ngân Hà tựa như tấm màn gấm khẽ rung rung trong cơn gió nhẹ, phủ xuống đầu chúng nhân.
Thoạt nhìn thì đây có vẻ là một ngôi làng hết sức bình thường nhưng nghĩ đến đám quái nhân nhảy múa trên dồi đất lúc nãy, và thi thể giãy giụa bò dậy trong chất dịch nhớp nháp màu đen kia. Sự yên bình này cùng ánh trăng u ám kia lại toát lên một vẻ khiến người ta lành lạnh.
Bộ Tiểu Loan rúc vào lòng Trác Vương Tôn, dụi đầu vào ngực y, thân thể yếu ớt dường như khẽ run lên trong cơn gió về đêm.
Tương Tư ở bên cạnh đưa tới một chiếc áo, Trác Vương Tôn cầm lấy khoác lên người Bộ Tiểu Loan.
Tiểu Loan ngẩng đầu lên, run giọng hỏi: “Chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?”
Trác Vương Tôn cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên làn tóc mai đêm làm ướt đẫm của nàng. Làn da trắng nhợt của Bộ Tiểu Loan giống như trở nên trong suốt dưới ánh sao mờ, tựa như một đóa hoa đang hé nở trong đêm trăng.
Trác Vương Tôn lặng lẽ nhìn nàng không hiểu vì sao, mỗi lần nhìn thấy nữ tử mong manh như người giấy này, đôi mắt sâu thẳm không thể dò đoán của y lại toát ra một sự thương yêu không gì che giấu nối: "Không, chúng ta lập tức tìm nhà nào tá túc.”
Y ngẩng đầu lên, ánh mắt hướng về một căn nhà đất dưới gốc cây to, cánh cửa gỗ khép hờ vẫn còn thấp thoáng ánh đèn, thôn làng vắng lặng trở nên cực kỳ bắt mắt.
Đến trước căn nhà, Tử Thạch Cơ bước lên trước, khom người gõ cửa. Cánh cửa liền mở ra, người mở cửa là một thiếu phụ trẻ tuổi. Nàng ta thò đầu ra trước, làn da ngăm đen, sắc mặt lại hồng nhuận lạ thường, mái tóc đen tuyền cơ hồ như vừa mới gội xong xõa ra sau lưng.
Thiếu phụ mặc một chiếc áo dài vải gai, tay cầm ngọn đuốc, tay đặt trên cái chặn cửa trước ngực, đôi mắt hẹp dài hơi sưng lên, nét mặt hoài nghi nhìn bọn người Trác Vương Tôn dò xét.
Tương Tư hơi ngượng ngùng nhẹ giọng nói: “Vị cô nương này, bọn tôi đêm khuya lạc đường không biết có thể nghỉ chân một chút tại đây hay không?”
Thiếu phụ hoang mang ngẩng đầu, trong mắt thoáng lộ ra vẻ hoảng hốt.
Tương Tư ngỡ rằng nàng ta không nghe thấy, liền bước lên một bước.
Thiếu phụ bỗng nhiên kêu ré lên, ném cây đuốc vào mặt nàng rối loạng choạng chạy xuống khỏi bậc thang.
Tương Tư nghiêng người sang bên cạnh né tránh.
Dương Dật Chi đứng sau lưng nàng nhẹ nhàng đưa tay, bắt lấy cây đuốc. Lúc này, các căn nhà trong thôn làng lần lượt sáng đèn. Trong nháy mắt, mấy trăm người tay cầm đuốc và vũ khí xuất hiện ở giữa làng, vây đám người bọn Trác Vương Tôn vào giữa.
Bọn họ vừa vung vẩy vũ khí trong tay, vừa lớn tiếng hò hét, từng bước áp sát lại. Mấy trăm cây giáo dài đung đưa trước mắt, đầu mũi giáo vặt nhọn hoắt đều ánh lên màu xanh lục, chắc hẳn là đã được tấm thuốc độc.
Tương Tư không tự chủ lùi lại một bước. Trác Vương Tôn khẽ vỗ nhẹ lên vai nàng một cái, tỏ ý đừng nên cử động.
Đột nhiên đám đông im bặt, các thổ dân nhanh chóng tách ra hai bên, nhường ra một con đường. Một đại hán lực lưỡng từ phía sau chấm chậm bước ra, y gần như là lõa thể, mỗi một chỗ trên người đều xăm đầy những hoa văn đỏ rực.
Tương Tư nhớ ra đây chính là vị tế sư vừa rồi nhảy múa trên đồi đất, giờ đã bỏ hết những thứ đồ nghề cổ quái trên người xuống, bộ dạng của y vừa nhiệt tình lại vừa hung ác.
Y bước lên vài bước, đột nhiên giơ tay, vung về phía đám người Trác Vương Tôn một cái, miệng phun ra một loạt những âm tiết không thể hiểu nổi.
Nhưng mấy người bị vây kín ấy không ai cử động.
Người kia lặp lại mấy lượt động tác ấy. Đột nhiên phồng hai má lên, cổ họng không ngừng phát ra những tiếng ùng ục, hai tay giơ cao quá đầu, liên tục rung lên bần bật như người điên.
Bộ Tiểu Loan nấp trong lòng Trác Vương Tôn hiếu kỳ nhìn bọn họ, không nhịn nổi bật cười thành tiếng.
Còn Tương Tư thì không tài nào cười nổi, bởi vì nàng thấy đám thổ dân kia đã giơ cao mũi giáo tẩm thuốc độc lên, bất cứ lúc nào cũng có thể ném thẳng về phía họ.
Tuy hầu hết đều là cao thủ nhất lưu, nhưng mấy trăm mũi giáo này mà đồng loạt ném ra, cũng khó tránh khỏi có người bị thương.
Huống hồ là mọi người đi vào vùng đất bọn họ đã sinh sống bao đời, nếu chỉ vì chuyện nhỏ mà gây ra chém giết, thế nào cũng cảm thấy có chút khó chịu trong lòng. Đang do dự, kẻ cầm đầu kia đã hú lên một tiếng dài quái dị, đám thổ dân tay cầm giáo dài, ngửa người lùi lại, mũi giáo chuẩn bị rời tay.
Thanh quang lóe lên, trường đao sau lưng Từ Thạch Cơ đã rời vỏ. Tương Tư thầm thở dài một tiếng, ống tay áo khẽ phất nhẹ, trên ngón tay đã xuất hiện mấy điểm sáng lấp lánh, Trác Vương Tôn chỉ khẽ nghiêng đầu Bộ Tiểu Loan úp vào lòng.
Lúc này, Dương Dật Chi đột nhiên bước lên một bước, cây đuốc trong tay vẽ trên không một đường cong kỳ quái. Đám thổ dân kia lập tức ngừng lại, ngạc nhiên nhìn y.
Thổ dân đứng đầu bước lên hai bước, đưa tay làm hiệu với Dương Dật Chi, hai người thấp giọng lẩm bẩm trong miệng mấy từ ngữ gì đó, cơ hồ như đang trao đổi.
Bỗng nhiên người kia vung vẩy hai tay, đám thổ dân tức khắc hạ giáo đồng loạt ngồi bịch xuống, hai tay giao nhau vỗ xuống đất.
Dương Dật Chi quay đầu lại: “Không nguy hiểm nữa, bọn họ đang hoan nghênh tân khách.”
Tương Tư nghi hoặc nhìn Dương Dật Chi, nụ cười của Tiểu Án toát lên vẻ thờ ơ hững hờ, còn Trác Vương Tôn thì hoàn toàn không biểu lộ điều gì. Giống như tất cả chuyện này đều nằm cả trong dự tính củay rồi vậy.
Trong ánh lửa, thiếu phụ vừa nãy bước ra khỏi căn nhà dưới lòng đất, sắc mặt ngượng nghịu, sau lưng còn có một thanh niên đi theo.
Tương Tư chăm chú nhìn bọn họ, sắc mặt dần trở nên trắng nhợt. Một lão già gầy gò chầm chậm trèo lên. Đầu tóc lão vẫn còn nước chảy xuống khắp mặt, đều là những lỗ rỉ máu như bị kim chích, sưng phồng cả lên, dường như khó mà mở nổi mắt. Thân hình còm cõi vẫn bọc trong một tấm thảm lông đỏ như máu.
Người đó chính là thi thể vừa rồi đã giãy giụa bò lên khỏi gò đất.
Trác Vương Tôn mỉm cười nói: “Khách không mời lại làm phiền lúc nửa đêm, nhờ Dương minh chủ thay bọn tại hạ tỏ lòng xin lỗi.”
Cổ họng lão già kia khẽ động đậy, ho lên su su, thiếu phụ và thanh niên đứng cạnh lão lập tức bước tới giúp lão xoa lưng, thần kính mà quan tâm tha thiết, cơ hồ như một đôi vợ chống hiếu thuận chăm sóc cha mẹ vậy.
Nhưng Tương Tư vừa nghĩ đến cảnh vừa rồi họ dùng cành cây quất túi bụi vào thi thể lão, lại cảm thấy không rét mà run.
Lão già ho khù khụ một lúc, rồi mở miệng. Đa tạ vị công từ này. Lão đây vừa mới tỉnh giấc, thân thể vẫn còn chưa thích ứng, có gì thất lễ mong các vị lượng thứ.”
Giọng nói của lão rin rít như một lưỡi đao thép đã han rỉ cọ vào miếng sành, không biết tại quá lâu không nói tiếng Hán hay vì quá lâu không nói tiếng người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.