Chương 93: Phong Nguyệt Tam Sinh Tri Hà Tại (4)
Bộ Phi Yên
03/05/2021
Cơ Vân Thường không nói gì thêm, bà ta không nhìn
thấy đôi cánh nào hết, nhưng lại không thể tự kìm lòng mà bắt đầu tin
những gì Dương Dật Chi nói, bởi vì tâm trí bà ta chưa bao giờ rối loạn
như vậy.
Trong nhất thời, quá khứ mấy chục năm liên tiếp lướt qua tâm trí của bà, những nỗi khổ sinh, lão, bệnh, tử, cầu bất đắc, oán tằng hội, ái biệt ly lần lượt ồ ạt ập tới, khiến thần kinh vốn vững tựa núi băng của bà, cũng không khỏi chấn động mà sụp xuống.
Thân làm chủ trận, đương nhiên bà biết phương pháp duy nhất lúc này, chính là hủy diệt toàn bộ Mạn Đà La trận. Nhưng bà tuyệt đối không cho phép làm vậy, bởi vì hai mươi năm nay, Mạn Đà La trận đã trở thành một phần thân thể, một phần sinh mạng của Cơ Vân Thường rồi!
Cơ Vân Thường hú lên một tiếng lanh lảnh, trong ánh sáng tuôn chảy khắp trời, thanh kiếm ấy lại một lần nữa phá nát không gian phóng ra. Một kiếm này, đã dồn vào toàn bộ sức mạnh của bà ta, vừa mới xuất thủ, đã tựa như sao băng rơi xuống ánh sáng lóe lên khắp xung quanh.
Dù Dương Dật Chi có thật sự luyện thành Phạn Thiên bảo quyển đi chăng nữa, Cơ Vân Thường vẫn đủ lòng tin có thể hạ sát y chỉ trong nháy mắt!
Một kiếm này là để moi tim móc gan Dương Dật Chi ra, bà ta tuyệt đối không muốn để Dương Dật Chi chết quá đau đớn.
Kiếm tựa cánh chim hồng thoáng qua, chớp mắt đã đến nơi!
Nhưng Dương Dật Chi lại không tránh không né, cả nụ cười điềm tĩnh trên môi cũng không hề giảm bớt. Nụ cười của y toát lên mấy phần thương cảm, mấy phần thấu hiểu sau khi đã thông tình đạt lý, rồi sau đó là sự xót thương nồng đậm đến độ không sao xua tan đi được.
Thần cũng hữu tình. Phật hữu tình, nên mỉm cười. Bồ Tát hữu tình, nên thương xót thế gian, Brahma hữu tình, nên sáng tạo thế gian.
Phật hữu tình, nên ma vương cúi đầu, Bồ tát hữu tình, nên voi, sư tử đi theo, Brahma hữu tình, nên vạn vật được sinh ra.
Sức mạnh sáng thế, chẳng phải ở hai chữ “hữu tình” sao?
Đây chính là lĩnh ngộ của y đối với Phạn Thiên bảo quyển.
Khoảnh khắc ấy, hữu tình phong nguyệt trong tay y, cũng hóa thành một thanh kiếm không gì phá hủy nổi, lao vút khỏi lòng bàn tay!
Quang ám minh diệt, biến hóa vô định.
Trường kiếm của Cơ Vân Thường mang theo sức mạnh long trời lở đất, quét sạch mọi trở ngại, trong nháy mắt đã chạm tới vạt áo đầm đìa máu me của Dương Dật Chi.
Nhưng bà ta bỗng kinh hãi nhận ra, một kiếm của Dương Dật Chi, không phải nhắm vào mình, mà là nhằm vào bức tượng Brahma khổng lồ sau lưng!
Cơ Vân Thường thầm giật mình, định thu kiếm lại. Có điều, một chiêu toàn lực này đã hoàn toàn không phải sức mạnh của nhân gian, dù kẻ mạnh như bà ta cũng không sao thu phát tự nhiên được!
Cơ Vân Thường gượng hết sức lực, cũng chẳng qua chỉ làm lưỡi kiếm bằng lạnh trầm xuống được vài lóng tay!
Máu bắn tung tóe lên không trung, trường kiếm đâm xuyên qua hông Dương Dật Chi!
Còn Hữu Tình Chi Kiếm trong Dương Dật Chi, thì đã xuyên qua bức tượng thần Brahma sau lưng!
Mặt đất rung lên, muôn ngàn âm thanh cùng lúc cất lên. Phong Nguyệt Chi Kiếm sau khi đã tham thấu được ý nghĩa thâm ảo của thiên địa này, mang theo sức sống dâng trào, có thể sản sinh vạn vật, mang theo lòng từ bi vô tận của Thiên thần đã sáng tạo ra thế gian, vừa mỹ lệ, dịu dàng biết bao, lại không thể kháng cự, không một ai có thể ngăn một kiếm này lại được.
Thậm chí cả pháp tướng của Brahma cũng không ngoại lệ!
Tiếng nổ ầm ầm vang lên không ngớt, bức tượng đá nứt ra vô số khe nhỏ, nhưng không đổ sập xuống mà như một đống đá vụn tụ lại thành hình tượng, miễn cưỡng giữ nguyên tư thế ban đầu trong địa cung, lặng lẽ không một gợn gió này.
Nhưng rồi, chút sức lực cuối cùng của Dương Dật Chi cũng phảng phất như tiêu hao cạn kiệt sau kiếm này, sắc mặt y trắng nhợt như tờ giấy, thân hình lắc lư vài cái, rồi quỳ gục xuống trong màn bụi mù mịt.
Cơ Vân Thường không kìm lòng được, buông thanh trường kiếm trên tay, lao tới đỡ y.
Phía sau tấm mặt nạ dữ tợn xanh lè, đôi mắt tựa nước hồ êm đêm phảng lặng cũng lăn tăn gợn sóng: “Ngươi... ”
Dương Dật Chi không ngẩng đầu lên, đưa tay chầm chậm rút thanh kiếm ở hông ra. Lưỡi kiếm cứa vào xương cốt, phát ra những tiếng trầm đục rợn người, thân thể y cũng theo đó run lên vì cơn đau khủng khiếp.
Nhưng trong mắt y lại không hề có vẻ đau khổ, nếu có, chỉ là vẻ điềm tĩnh pha niềm hân hoan: “Sư phụ, nhiều năm trước, người dạy ta ba kiếm, mở trước mắt ta một cảnh giới kiếm đạo hoàn toàn mới. Sau đó, lại nhiều lần giúp ta rèn luyện trong Mạn Đà La địa cung này, khiến ta rời xa được sự ỷ lại vào gió trăng. Nay lại dùng ba kiếm này, ép ta lĩnh ngộ ra ý nghĩa thâm ảo của Phạn Thiên bảo quyển... Ân truyền nghệ này, đệ tử chưa bao giờ quên...”
Lồng ngực y phập phồng dữ dội, nhất thời không nói được tiếp. Còn Cơ Vân Thường thì chỉ lặng lẽ nhìn, không nói câu nào.
Y thở dốc một hồi lâu, mới tiếp tục lên tiếng: “Nhưng mà, sư phụ nắm quyền sinh sát trong tay, không gì là người không làm nổi. Dương Dật Chi này vốn tưởng rằng mình vĩnh viễn không có cơ hội báo ân... ”
Gương mặt như bị tắm trong máu của y thoáng hiện nét cười: “Nhưng giờ, có thể chặt dứt được ràng buộc giữa sư phụ và Mạn Đà La trận, báo đáp án tái tạo, đồng thời cũng giải được tâm kết nhiều năm trong lòng ta. Ràng buộc với Mạn Đà La trận không còn nữa, sư phụ người giờ như người trên trời, tục thế không còn ai so bì được nữa. ” y vừa nói, cuối cùng cũng rút được thanh kiếm ra khỏi người, giơ bàn tay thấm đẫm máu tươi đưa lên trước mặt Cơ Vân Thường.
Âm thanh của y đột nhiên nghẹn lại nơi cổ họng, không thốt ra được nữa.
Cơ Vân Thường không nhận lại thanh kiếm dính đầy máu tươi kia, trong bóng tối tĩnh lặng, hơi thở bà ta lần đầu tiên trở nên chập chờn bất ổn, một lát sau mới trở lại bình thường.
Chỉ nghe bà ta lạnh lùng thốt: “Chẳng qua cũng chỉ vì giết người thôi, không cần phải cảm kích ta!”
Dưới tấm mặt nạ, khóe miệng bà ta khẽ nhếch lên một nụ cười thê lương: “Ta không có đệ tử, một tên cũng không có."
Nhiều năm trước, từng có hai thiếu niên Trung Nguyên đến rừng rậm Mạn Đà La, xin bà ta nhận làm đệ tử. Bà ta rèn luyện nghiêm khắc với Dương Dật Chi, nhưng lại chiếu cố chăm lo rất nhiều cho người kia, cẩn thận giáo dưỡng cả hai người. Nhưng rồi, Dương Dật Chi sau này trộm lấy Phạn Thiên bảo quyển, phản giáo bỏ trốn, còn người còn lại, thì làm ra một chuyện không thể tha thứ với người thân thiết nhất của bà ta.
Kể từ đó trở đi, bà ta không còn tin tình nghĩa sư đồ tồn tại trên đời này nữa. Bà ta thà ở một mình giữa chốn rừng sâu núi thẳm, cách biệt với thế giới bên ngoài, giam mình trong địa cung bầu bạn với bức tượng này.
Sức mạnh của bà ta có thể hoành hành trên thế gian, nhưng cũng chính là nỗi cô tịch mà không người nào thấu hiểu nói. Nếu không phải vì nỗi cô đơn này, Cơ Vân Thường làm sao bị Mạn Đà La trận ràng buộc?
Dương Dật Chi nhìn bà ta, cơ hồ như hiểu được tâm sự trong lòng đối phương, thấp giọng nói: “Sư phụ vốn là thần tiên trên trời, sao phải khổ sở để lòng nơi trần tục?”
Y do dự giây lát, rồi vẫn lên tiếng: “Huống chi Thế Ninh. Hắn...”
“Câm miệng!”
Cơ Vân Thường rít lên, cả đại diện dường như cũng rung lên bần bật trước tiếng quát này của bà ta...
Ánh mắt Cơ Vân Thường đã trở nên băng lạnh hơn bao giờ hết, gằn giọng nói từng chữ một: “Nhắc đến tên hắn một lần nữa, ta lập tức giết ngươi!”
Dương Dật Chi nhìn bà ta, trong mắt không hiện lên vẻ sợ hãi, cũng không phẫn nộ, có chăng cũng chỉ là niềm thương xót. Thì ra, tình duyên thật sự là nỗi khổ mà bất cứ ai cũng không thể thấu triệt, đến cả nhân vật siêu phàm trác tuyệt như sư phụy cũng không ngoại lệ.
Bốn bề tĩnh lặng, bụi cát mờ mịt, mọi lực xung đột trào lên đều ngưng trệ lại, cả tòa đại điện mênh mông này, chỉ có sự đồ hai người họ, cách nhau một tấm mặt nạ dữ tợn, lặng lẽ đối mặt cùng nhau.
Đột nhiên, một mảnh đá vụn màu trắng phảng phất như bị tiếng hét của Cơ Vân Thường chấn động, nhẹ nhàng rơi xuống. Thời không xung quanh hai người, đang tựa như một mặt hồ phẳng lặng bị mảnh đá rơi vào liền dấy lên những làn sóng nhỏ lăn tăn, nhưng chỉ trong chớp mắt đã lan tỏa đi xa, không đâu là không có.
Dương Dật Chi còn đang ngạc nhiên, Cơ Vân Thường đã chau mày nói: “Không hay rồi.”
Bà ta ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm vào bức tượng đá sau lưng Dương Dật Chi. Bức tượng nứt nẻ đang không ngừng run rẩy, rồi dần dần lan tỏa, khiến cả địa cung cũng rung động theo.
Tượng thần Brahma, mái vòm địa cung, bốn vách tường đá chung quanh đều bắt đầu rung chuyển, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ!
Cơ Vân Thường đưa mắt nhìn những vách đá đang rung động không ngừng xung quanh, lạnh lùng nói: “Ngươi chặt đứt ân duyên của ta với Mạn Đà La trận, khiến cho trận pháp trở nên rối loạn. Cả Mạn Đà La trận này, sẽ lập tức sụp đổ, trong diện tích mấy dặm, tất cả đều trở về cát bụi.”
Dương Dật Chi lặng người. Ánh mắt Cơ Vân Thường càng lạnh lẽo hơn, bỗng nhiên bà nhặt thanh trường kiểm đẫm máu kia lên, chỉ về phía pho tượng thần đang sắp sập xuống kia.
Trong nhất thời, quá khứ mấy chục năm liên tiếp lướt qua tâm trí của bà, những nỗi khổ sinh, lão, bệnh, tử, cầu bất đắc, oán tằng hội, ái biệt ly lần lượt ồ ạt ập tới, khiến thần kinh vốn vững tựa núi băng của bà, cũng không khỏi chấn động mà sụp xuống.
Thân làm chủ trận, đương nhiên bà biết phương pháp duy nhất lúc này, chính là hủy diệt toàn bộ Mạn Đà La trận. Nhưng bà tuyệt đối không cho phép làm vậy, bởi vì hai mươi năm nay, Mạn Đà La trận đã trở thành một phần thân thể, một phần sinh mạng của Cơ Vân Thường rồi!
Cơ Vân Thường hú lên một tiếng lanh lảnh, trong ánh sáng tuôn chảy khắp trời, thanh kiếm ấy lại một lần nữa phá nát không gian phóng ra. Một kiếm này, đã dồn vào toàn bộ sức mạnh của bà ta, vừa mới xuất thủ, đã tựa như sao băng rơi xuống ánh sáng lóe lên khắp xung quanh.
Dù Dương Dật Chi có thật sự luyện thành Phạn Thiên bảo quyển đi chăng nữa, Cơ Vân Thường vẫn đủ lòng tin có thể hạ sát y chỉ trong nháy mắt!
Một kiếm này là để moi tim móc gan Dương Dật Chi ra, bà ta tuyệt đối không muốn để Dương Dật Chi chết quá đau đớn.
Kiếm tựa cánh chim hồng thoáng qua, chớp mắt đã đến nơi!
Nhưng Dương Dật Chi lại không tránh không né, cả nụ cười điềm tĩnh trên môi cũng không hề giảm bớt. Nụ cười của y toát lên mấy phần thương cảm, mấy phần thấu hiểu sau khi đã thông tình đạt lý, rồi sau đó là sự xót thương nồng đậm đến độ không sao xua tan đi được.
Thần cũng hữu tình. Phật hữu tình, nên mỉm cười. Bồ Tát hữu tình, nên thương xót thế gian, Brahma hữu tình, nên sáng tạo thế gian.
Phật hữu tình, nên ma vương cúi đầu, Bồ tát hữu tình, nên voi, sư tử đi theo, Brahma hữu tình, nên vạn vật được sinh ra.
Sức mạnh sáng thế, chẳng phải ở hai chữ “hữu tình” sao?
Đây chính là lĩnh ngộ của y đối với Phạn Thiên bảo quyển.
Khoảnh khắc ấy, hữu tình phong nguyệt trong tay y, cũng hóa thành một thanh kiếm không gì phá hủy nổi, lao vút khỏi lòng bàn tay!
Quang ám minh diệt, biến hóa vô định.
Trường kiếm của Cơ Vân Thường mang theo sức mạnh long trời lở đất, quét sạch mọi trở ngại, trong nháy mắt đã chạm tới vạt áo đầm đìa máu me của Dương Dật Chi.
Nhưng bà ta bỗng kinh hãi nhận ra, một kiếm của Dương Dật Chi, không phải nhắm vào mình, mà là nhằm vào bức tượng Brahma khổng lồ sau lưng!
Cơ Vân Thường thầm giật mình, định thu kiếm lại. Có điều, một chiêu toàn lực này đã hoàn toàn không phải sức mạnh của nhân gian, dù kẻ mạnh như bà ta cũng không sao thu phát tự nhiên được!
Cơ Vân Thường gượng hết sức lực, cũng chẳng qua chỉ làm lưỡi kiếm bằng lạnh trầm xuống được vài lóng tay!
Máu bắn tung tóe lên không trung, trường kiếm đâm xuyên qua hông Dương Dật Chi!
Còn Hữu Tình Chi Kiếm trong Dương Dật Chi, thì đã xuyên qua bức tượng thần Brahma sau lưng!
Mặt đất rung lên, muôn ngàn âm thanh cùng lúc cất lên. Phong Nguyệt Chi Kiếm sau khi đã tham thấu được ý nghĩa thâm ảo của thiên địa này, mang theo sức sống dâng trào, có thể sản sinh vạn vật, mang theo lòng từ bi vô tận của Thiên thần đã sáng tạo ra thế gian, vừa mỹ lệ, dịu dàng biết bao, lại không thể kháng cự, không một ai có thể ngăn một kiếm này lại được.
Thậm chí cả pháp tướng của Brahma cũng không ngoại lệ!
Tiếng nổ ầm ầm vang lên không ngớt, bức tượng đá nứt ra vô số khe nhỏ, nhưng không đổ sập xuống mà như một đống đá vụn tụ lại thành hình tượng, miễn cưỡng giữ nguyên tư thế ban đầu trong địa cung, lặng lẽ không một gợn gió này.
Nhưng rồi, chút sức lực cuối cùng của Dương Dật Chi cũng phảng phất như tiêu hao cạn kiệt sau kiếm này, sắc mặt y trắng nhợt như tờ giấy, thân hình lắc lư vài cái, rồi quỳ gục xuống trong màn bụi mù mịt.
Cơ Vân Thường không kìm lòng được, buông thanh trường kiếm trên tay, lao tới đỡ y.
Phía sau tấm mặt nạ dữ tợn xanh lè, đôi mắt tựa nước hồ êm đêm phảng lặng cũng lăn tăn gợn sóng: “Ngươi... ”
Dương Dật Chi không ngẩng đầu lên, đưa tay chầm chậm rút thanh kiếm ở hông ra. Lưỡi kiếm cứa vào xương cốt, phát ra những tiếng trầm đục rợn người, thân thể y cũng theo đó run lên vì cơn đau khủng khiếp.
Nhưng trong mắt y lại không hề có vẻ đau khổ, nếu có, chỉ là vẻ điềm tĩnh pha niềm hân hoan: “Sư phụ, nhiều năm trước, người dạy ta ba kiếm, mở trước mắt ta một cảnh giới kiếm đạo hoàn toàn mới. Sau đó, lại nhiều lần giúp ta rèn luyện trong Mạn Đà La địa cung này, khiến ta rời xa được sự ỷ lại vào gió trăng. Nay lại dùng ba kiếm này, ép ta lĩnh ngộ ra ý nghĩa thâm ảo của Phạn Thiên bảo quyển... Ân truyền nghệ này, đệ tử chưa bao giờ quên...”
Lồng ngực y phập phồng dữ dội, nhất thời không nói được tiếp. Còn Cơ Vân Thường thì chỉ lặng lẽ nhìn, không nói câu nào.
Y thở dốc một hồi lâu, mới tiếp tục lên tiếng: “Nhưng mà, sư phụ nắm quyền sinh sát trong tay, không gì là người không làm nổi. Dương Dật Chi này vốn tưởng rằng mình vĩnh viễn không có cơ hội báo ân... ”
Gương mặt như bị tắm trong máu của y thoáng hiện nét cười: “Nhưng giờ, có thể chặt dứt được ràng buộc giữa sư phụ và Mạn Đà La trận, báo đáp án tái tạo, đồng thời cũng giải được tâm kết nhiều năm trong lòng ta. Ràng buộc với Mạn Đà La trận không còn nữa, sư phụ người giờ như người trên trời, tục thế không còn ai so bì được nữa. ” y vừa nói, cuối cùng cũng rút được thanh kiếm ra khỏi người, giơ bàn tay thấm đẫm máu tươi đưa lên trước mặt Cơ Vân Thường.
Âm thanh của y đột nhiên nghẹn lại nơi cổ họng, không thốt ra được nữa.
Cơ Vân Thường không nhận lại thanh kiếm dính đầy máu tươi kia, trong bóng tối tĩnh lặng, hơi thở bà ta lần đầu tiên trở nên chập chờn bất ổn, một lát sau mới trở lại bình thường.
Chỉ nghe bà ta lạnh lùng thốt: “Chẳng qua cũng chỉ vì giết người thôi, không cần phải cảm kích ta!”
Dưới tấm mặt nạ, khóe miệng bà ta khẽ nhếch lên một nụ cười thê lương: “Ta không có đệ tử, một tên cũng không có."
Nhiều năm trước, từng có hai thiếu niên Trung Nguyên đến rừng rậm Mạn Đà La, xin bà ta nhận làm đệ tử. Bà ta rèn luyện nghiêm khắc với Dương Dật Chi, nhưng lại chiếu cố chăm lo rất nhiều cho người kia, cẩn thận giáo dưỡng cả hai người. Nhưng rồi, Dương Dật Chi sau này trộm lấy Phạn Thiên bảo quyển, phản giáo bỏ trốn, còn người còn lại, thì làm ra một chuyện không thể tha thứ với người thân thiết nhất của bà ta.
Kể từ đó trở đi, bà ta không còn tin tình nghĩa sư đồ tồn tại trên đời này nữa. Bà ta thà ở một mình giữa chốn rừng sâu núi thẳm, cách biệt với thế giới bên ngoài, giam mình trong địa cung bầu bạn với bức tượng này.
Sức mạnh của bà ta có thể hoành hành trên thế gian, nhưng cũng chính là nỗi cô tịch mà không người nào thấu hiểu nói. Nếu không phải vì nỗi cô đơn này, Cơ Vân Thường làm sao bị Mạn Đà La trận ràng buộc?
Dương Dật Chi nhìn bà ta, cơ hồ như hiểu được tâm sự trong lòng đối phương, thấp giọng nói: “Sư phụ vốn là thần tiên trên trời, sao phải khổ sở để lòng nơi trần tục?”
Y do dự giây lát, rồi vẫn lên tiếng: “Huống chi Thế Ninh. Hắn...”
“Câm miệng!”
Cơ Vân Thường rít lên, cả đại diện dường như cũng rung lên bần bật trước tiếng quát này của bà ta...
Ánh mắt Cơ Vân Thường đã trở nên băng lạnh hơn bao giờ hết, gằn giọng nói từng chữ một: “Nhắc đến tên hắn một lần nữa, ta lập tức giết ngươi!”
Dương Dật Chi nhìn bà ta, trong mắt không hiện lên vẻ sợ hãi, cũng không phẫn nộ, có chăng cũng chỉ là niềm thương xót. Thì ra, tình duyên thật sự là nỗi khổ mà bất cứ ai cũng không thể thấu triệt, đến cả nhân vật siêu phàm trác tuyệt như sư phụy cũng không ngoại lệ.
Bốn bề tĩnh lặng, bụi cát mờ mịt, mọi lực xung đột trào lên đều ngưng trệ lại, cả tòa đại điện mênh mông này, chỉ có sự đồ hai người họ, cách nhau một tấm mặt nạ dữ tợn, lặng lẽ đối mặt cùng nhau.
Đột nhiên, một mảnh đá vụn màu trắng phảng phất như bị tiếng hét của Cơ Vân Thường chấn động, nhẹ nhàng rơi xuống. Thời không xung quanh hai người, đang tựa như một mặt hồ phẳng lặng bị mảnh đá rơi vào liền dấy lên những làn sóng nhỏ lăn tăn, nhưng chỉ trong chớp mắt đã lan tỏa đi xa, không đâu là không có.
Dương Dật Chi còn đang ngạc nhiên, Cơ Vân Thường đã chau mày nói: “Không hay rồi.”
Bà ta ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm vào bức tượng đá sau lưng Dương Dật Chi. Bức tượng nứt nẻ đang không ngừng run rẩy, rồi dần dần lan tỏa, khiến cả địa cung cũng rung động theo.
Tượng thần Brahma, mái vòm địa cung, bốn vách tường đá chung quanh đều bắt đầu rung chuyển, phảng phất như bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ!
Cơ Vân Thường đưa mắt nhìn những vách đá đang rung động không ngừng xung quanh, lạnh lùng nói: “Ngươi chặt đứt ân duyên của ta với Mạn Đà La trận, khiến cho trận pháp trở nên rối loạn. Cả Mạn Đà La trận này, sẽ lập tức sụp đổ, trong diện tích mấy dặm, tất cả đều trở về cát bụi.”
Dương Dật Chi lặng người. Ánh mắt Cơ Vân Thường càng lạnh lẽo hơn, bỗng nhiên bà nhặt thanh trường kiểm đẫm máu kia lên, chỉ về phía pho tượng thần đang sắp sập xuống kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.