Chương 63: Phù sinh dục lão hoa gian thụ
Bộ Phi Yên
22/03/2021
Đột nhiên một làn hương hoa kỳ dị bay tới, mùi
hương phưng phức ngào ngạt, cực kỳ cao quý, khiến người ta lập tức có
cảm giác như mình đang ở giữa ngàn vạn bông hoa, tâm thần phấn chấn hẳn
lên.
Trên bức tường hoa giữa làng, loại hoa thứ mười đã nở rộ, đóa hoa đỏ rực chói chang tựa vầng dương rung rinh trong gió sớm, rực rỡ đẹp đẽ, khí thế ngút ngàn.
Tử Ngưng Chi mỉm cười chắp tay với chúng nhân: “Các vị, đã sắp tới lễ đăng quang của Nữ vương tệ quốc, không thể bối tiếp các vị nữa rồi.”
Bộ Tiếu Loan vươn tay kéo nàng lại, nói: “Nữ vương của các vị là ai vậy?”
Tử Ngưng Chi nói: “Nữ vương được quốc dân đời trước cùng chọn ra trước khi đến Vãng Sinh lâm ngủ say. Mỗi ngày đến giờ này, đều có một nữ tử nhận lấy vòng nguyệt quế đại biểu cho ý chí của toàn bộ tộc đó, đồng thời nhận lấy toàn bộ ký ức của nữ vương đời trước. Còn người này là ai, thì phải đợi sau khi nghi thức đăng quang kết thúc mới biết được. Nghi lễ này xưa nay cấm người ngoài tham dự. Các vị chi bằng hãy đến bãi cỏ ở giữa làng nghỉ ngơi giây lát, sau khi hoàn thành nghi lễ toàn quốc sẽ cử hành yến tiệc ở đây, tới lúc đó Ngưng Chi sẽ tới xin các vị chỉ bảo.”
Trác Vương Tôn mỉm cười nói: “Chúc Ngưng Chi cô nương thuận lợi được chọn làm nữ vương.”
Tử Ngưng Chi nhoẻn miệng cười nói: “Đa tạ công tử. Kỳ thực ở Phù Du quốc chúng tôi rất hiếm người muốn trở thành Nữ vương.”
Nàng khó khăn thở dài một tiếng, nói: ““Sâu sớm không biết buổi chiều, ve sầu không hiểu xuân thu" Phù Du quốc dân vốn sáng sinh chiếu chết, một đời chúng tôi chỉ bằng một ngày của người thường. Đối với chúng tôi, cuộc đời thực sự chỉ như bóng câu qua cửa sổ, chớp mắt đã qua. Mà dùng cuộc đời ngắn ngủi này để đưa học thuyết của bản phái tiến thêm một bước, giải đáp một câu đố ngàn năm, sáng lập ra một lưu phái khác, những chuyện này mới chính là mộng tưởng cả đời của chúng tôi. Chỉ có điều đối với đại đa số mọi người, mộng tưởng này xem ra chỉ là giấc mơ hão huyền, không nên nhắc nữa thì hơn.”
Trác Vương Tôn nói: “Văn minh phát triển đến trình độ như của quý quốc, tốc độ tiến lên nhất định là người ngoài không thể tưởng tượng được.”
Tử Ngưng Chi cười cười với y, gật đầu nói: “Hiếm gặp dược tri kỷ của người Phù Du quốc như công tử đây. Nữ vương bản quốc phải thay toàn tộc gánh vác một sứ mạng thần thánh nhất, đối với cá nhân Người mà nói, cũng là một sự hi sinh cực kỳ lớn lao. Bởi vì kể từ lúc đăng quang, nữ vương không còn thời gian để hoàn thành lý tưởng của mình nữa.”
Tử Ngưng Chi khẽ thở dài nói: “Khác với thuật bất lão trong truyền thuyết, sinh tử của chúng tôi đều là chân thực, sinh mạng chỉ có một lần duy nhất, còn những đời sau được kế thừa ký ức kia lại không phải bản thân chúng tôi. Vì vậy đối với bất cứ nữ tử nào, được chọn làm Nữ vương không phải là điều may mắn, mà là một sự tiếc nuối vô cùng lớn.”
Trên gương mặt điềm đạm không màng danh lợi của nàng thoáng hiện vẻ u sầu, hai mắt chớp chớp thần quang cơ hồ như đang ngút ngàn cảm khái.
Đột nhiên, tiếng du dương réo rắt vang lên ở phía Đông làng tựa như âm thanh trên trời đổ xuống, trong suốt mà ngân dài. Tử Ngưng Chi chợt như bừng tỉnh khỏi giấc mộng nói: “Tôi bị chậm mất rồi."
Dứt lời liền quay đầu lại, nở một nụ cười áy náy, đoạn xoay mình chạy về phía Đông. Những ký ức nặng nề u uất đó cơ hồ như tan biến đi trong nháy mắt, tâm tính thiếu nữ vô tình toát ra khỏi thân thể nàng. Chiếc váy trắng như tuyết tung bay theo nhịp bước, uyển chuyển khuất dần trong màn sương.
Chúng nhân giờ mới phát giác, y phục của Tiểu Loan mặc trên người nàng đột nhiên hết sức vừa vặn. Tử Ngưng Chi xem ra đã thành một nữ tử mười bốn mười lăm tuổi rồi.
Trong làng mọc lên vô số căn nhà trên cây sung, phòng ốc được tán lá và các cành cây rậm rạp che kín đặc, căn bản không thể tìm ra nóc nhà cụ thể ở nơi nào. Đi lại gần mới phát giác ra kiểu nhà này hoàn toàn không phải do chặt cây dựng nên, mà chỉ lợi dụng những hốc cây có sẵn trên cây sung, hoàn toàn không hề qua tu sửa.
Hốc cây tuy đã biến thành nơi ở của người Phù Du quốc, nhưng cây vẫn không chết đi, vẫn chầm chậm lớn lên. Trong hốc cây, cỏ xanh và nấm mốc mọc đầy khắp nơi. Khoảng đất trống ở giữa các ngôi nhà cây này chính là quảng trường tổ chức yến tiệc mà Tử Ngưng Chi nhắc tới rồi.
Nói là quảng trường kỳ thực chẳng qua chỉ là một bãi cỏ mọc hoang dại, bên trên đừng nói là có kiến trúc gì, đến cả một cái ghế đá, một tấm nệm cỏ cũng không thấy đâu.
Một số “nam nhân” Phù Du quốc đang đi qua đi lại, dùng nước suối rửa sạch số quả sung hái về được, rồi đặt lên mấy cái lá to, bày xung quanh bức tường hoa kia thành một vòng lớn. Ngoài ra còn một số người khác đang đập một loại quả vỏ cứng ra, chế thành hình dạng như ly nước, độ dầy hơn nửa ly nước sạch, đặt luôn bên cạnh đồng quả sung.
“Bàn tiệc" trống vắng không người, cũng không có thức ăn gì khác. Chúng nhân đều lấy làm kinh ngạc, không ngờ những người đứng trên đỉnh cao văn minh này, cử hành đại yến toàn quốc lại đơn giản tới mức bủn xỉn thế này.
Nhưng những người đàn ông Phù Du này lại hết sức khẳng khái hiếu khách, tranh nhau chiêu đãi bọn Trác Vương Tôn ngồi vào bàn tiệc trước, người này một câu người kia một câu, hỏi thăm phong thổ nhân tình, thư thi lễ nhạc ở Trung Nguyên. Tuy chỉ lấy nước thay rượu, nhưng chủ khách đều hết sức vui vẻ.
Bộ Tiểu Loan ngồi bên cạnh bốc một nắm quả sung lên ăn nhồm nhoàm, bình thường có muốn ép nàng ăn một chút gì cũng khó, không ngờ hôm nay lại lộ hết bản sắc phàm ăn ra như vậy, hết miếng này lại đến miếng khác.
Đột nhiên, sắc mặt đám đàn ông trở nên hết sức nghiêm túc, lần lượt đứng thẳng người dậy. Chỉ thấy một thiếu nữ quấn váy trắng xuất hiện ở sau bức tường hoa, thân thể nàng ta nhìn trông có vẻ vô cùng yếu ớt, gầy guộc mong manh, làn da tựa như băng tuyết, cơ hồ rất với giống hạng người cả năm không thấy ánh mặt trời như Tiểu Án.
Nàng khẽ đưa tay tách dây mây ra, chậm rãi bước tới, đúng là như Tây Thi mắc bệnh, hết sức đáng thương. Thiếu nữ kia đến trước mặt mọi người, cơ hồ như đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi, vừa ôm ngực, vừa khe khẽ thở dốc.
Gương mặt nàng vô cùng gảy gò, mắt nhỏ mi dài, đồng tử cực đen cực sáng, làn thu ba lưu chuyển, tựa như hạt chân trâu đen sáng nhất nơi sâu thẳm dưới đáy biển, bên trong thấp thoáng ẩn hiện một nụ cười bình thản mà ngạo nghễ.
Chúng nhân đều không dám nhìn thẳng vào mặt nàng bởi gương mặt ấy tuy không thể nói là hoàn mỹ không tì vết, nhưng một lại có một vẻ linh động đến độ khiến người ta tức thở tỏa ra.
Càng huống hồ thân thể thiếu nữ này gần như là lồ lộ cả ra ngoài. Không đợi bọn Trác Vương Tọn lên tiếng, nàng ta đã mở miệng nói trước: “Tại hạ Bạch Uẩn Chi, đời đời phụ trách việc đan thanh (vẽ tranh) của Phù Du quốc... "
Nàng chưa kịp nói hết.
Bộ Tiếu Loan đã cướp lời: “Bạch tỷ tỷ mau đi chọn Nữ vương đi, nếu không thì trễ mất đấy, tiện thể gọi Tử muội muội...À không, phải đổi lại gọi là Tử tỷ tỷ mới đúng, bảo tỷ ấy chọn xong thì mau quay lại, hoa quả ở chỗ này thật ngọt quá đi.”
Bạch Uẩn Chi mỉm cười, nói: “Nha đầu Ngưng Chi đó là lười nhác nhất, mọi người đều đã ra khỏi giường làm việc, thì một mình nó vẫn ngủ khò khò ở Vãng Sinh lâm, cũng tại mọi người mềm lòng không gọi nó dậy, làm cả bài buổi sáng cũng bỏ qua luôn rồi. Nếu lần này để nó làm Nữ vương, Phù Du quốc này không thành nước sâu lười cũng không được rồi."
Bộ Tiểu Loan nói: “Còn Bạch tỷ tỷ thì sao?”
Bạch Uẩn Chi nở một nụ cười thản nhiên, lắc đầu nói: “Tôi không có tư cách được chọn làm Nữ vương.”
Bộ Tiểu Loan tròn mắt hỏi: “Tại sao lại không thể? Chẳng lẽ Bạch tỷ tỷ còn lười hơn cả Tử tỷ tỷ sao?”
Bạch Uẩn Chi nhoẻn miệng cười đáp: “Bởi vì trên cây đại thụ màu trắng nơi ta sinh ra, vừa mới sinh ra Nữ vương đời trước. Người của nước chúng tôi tin rằng một họ ba đời làm quân chủ sẽ gây ra nhiều tệ nạn, đi ngược với chính nghĩa của quốc gia.”
Bộ Tiểu Loan gật gật đầu tựa như hiểu cũng tựa như không. tiếp đó lại cắm đầu cắn cổ ăn quả sung.
Trên bức tường hoa giữa làng, loại hoa thứ mười đã nở rộ, đóa hoa đỏ rực chói chang tựa vầng dương rung rinh trong gió sớm, rực rỡ đẹp đẽ, khí thế ngút ngàn.
Tử Ngưng Chi mỉm cười chắp tay với chúng nhân: “Các vị, đã sắp tới lễ đăng quang của Nữ vương tệ quốc, không thể bối tiếp các vị nữa rồi.”
Bộ Tiếu Loan vươn tay kéo nàng lại, nói: “Nữ vương của các vị là ai vậy?”
Tử Ngưng Chi nói: “Nữ vương được quốc dân đời trước cùng chọn ra trước khi đến Vãng Sinh lâm ngủ say. Mỗi ngày đến giờ này, đều có một nữ tử nhận lấy vòng nguyệt quế đại biểu cho ý chí của toàn bộ tộc đó, đồng thời nhận lấy toàn bộ ký ức của nữ vương đời trước. Còn người này là ai, thì phải đợi sau khi nghi thức đăng quang kết thúc mới biết được. Nghi lễ này xưa nay cấm người ngoài tham dự. Các vị chi bằng hãy đến bãi cỏ ở giữa làng nghỉ ngơi giây lát, sau khi hoàn thành nghi lễ toàn quốc sẽ cử hành yến tiệc ở đây, tới lúc đó Ngưng Chi sẽ tới xin các vị chỉ bảo.”
Trác Vương Tôn mỉm cười nói: “Chúc Ngưng Chi cô nương thuận lợi được chọn làm nữ vương.”
Tử Ngưng Chi nhoẻn miệng cười nói: “Đa tạ công tử. Kỳ thực ở Phù Du quốc chúng tôi rất hiếm người muốn trở thành Nữ vương.”
Nàng khó khăn thở dài một tiếng, nói: ““Sâu sớm không biết buổi chiều, ve sầu không hiểu xuân thu" Phù Du quốc dân vốn sáng sinh chiếu chết, một đời chúng tôi chỉ bằng một ngày của người thường. Đối với chúng tôi, cuộc đời thực sự chỉ như bóng câu qua cửa sổ, chớp mắt đã qua. Mà dùng cuộc đời ngắn ngủi này để đưa học thuyết của bản phái tiến thêm một bước, giải đáp một câu đố ngàn năm, sáng lập ra một lưu phái khác, những chuyện này mới chính là mộng tưởng cả đời của chúng tôi. Chỉ có điều đối với đại đa số mọi người, mộng tưởng này xem ra chỉ là giấc mơ hão huyền, không nên nhắc nữa thì hơn.”
Trác Vương Tôn nói: “Văn minh phát triển đến trình độ như của quý quốc, tốc độ tiến lên nhất định là người ngoài không thể tưởng tượng được.”
Tử Ngưng Chi cười cười với y, gật đầu nói: “Hiếm gặp dược tri kỷ của người Phù Du quốc như công tử đây. Nữ vương bản quốc phải thay toàn tộc gánh vác một sứ mạng thần thánh nhất, đối với cá nhân Người mà nói, cũng là một sự hi sinh cực kỳ lớn lao. Bởi vì kể từ lúc đăng quang, nữ vương không còn thời gian để hoàn thành lý tưởng của mình nữa.”
Tử Ngưng Chi khẽ thở dài nói: “Khác với thuật bất lão trong truyền thuyết, sinh tử của chúng tôi đều là chân thực, sinh mạng chỉ có một lần duy nhất, còn những đời sau được kế thừa ký ức kia lại không phải bản thân chúng tôi. Vì vậy đối với bất cứ nữ tử nào, được chọn làm Nữ vương không phải là điều may mắn, mà là một sự tiếc nuối vô cùng lớn.”
Trên gương mặt điềm đạm không màng danh lợi của nàng thoáng hiện vẻ u sầu, hai mắt chớp chớp thần quang cơ hồ như đang ngút ngàn cảm khái.
Đột nhiên, tiếng du dương réo rắt vang lên ở phía Đông làng tựa như âm thanh trên trời đổ xuống, trong suốt mà ngân dài. Tử Ngưng Chi chợt như bừng tỉnh khỏi giấc mộng nói: “Tôi bị chậm mất rồi."
Dứt lời liền quay đầu lại, nở một nụ cười áy náy, đoạn xoay mình chạy về phía Đông. Những ký ức nặng nề u uất đó cơ hồ như tan biến đi trong nháy mắt, tâm tính thiếu nữ vô tình toát ra khỏi thân thể nàng. Chiếc váy trắng như tuyết tung bay theo nhịp bước, uyển chuyển khuất dần trong màn sương.
Chúng nhân giờ mới phát giác, y phục của Tiểu Loan mặc trên người nàng đột nhiên hết sức vừa vặn. Tử Ngưng Chi xem ra đã thành một nữ tử mười bốn mười lăm tuổi rồi.
Trong làng mọc lên vô số căn nhà trên cây sung, phòng ốc được tán lá và các cành cây rậm rạp che kín đặc, căn bản không thể tìm ra nóc nhà cụ thể ở nơi nào. Đi lại gần mới phát giác ra kiểu nhà này hoàn toàn không phải do chặt cây dựng nên, mà chỉ lợi dụng những hốc cây có sẵn trên cây sung, hoàn toàn không hề qua tu sửa.
Hốc cây tuy đã biến thành nơi ở của người Phù Du quốc, nhưng cây vẫn không chết đi, vẫn chầm chậm lớn lên. Trong hốc cây, cỏ xanh và nấm mốc mọc đầy khắp nơi. Khoảng đất trống ở giữa các ngôi nhà cây này chính là quảng trường tổ chức yến tiệc mà Tử Ngưng Chi nhắc tới rồi.
Nói là quảng trường kỳ thực chẳng qua chỉ là một bãi cỏ mọc hoang dại, bên trên đừng nói là có kiến trúc gì, đến cả một cái ghế đá, một tấm nệm cỏ cũng không thấy đâu.
Một số “nam nhân” Phù Du quốc đang đi qua đi lại, dùng nước suối rửa sạch số quả sung hái về được, rồi đặt lên mấy cái lá to, bày xung quanh bức tường hoa kia thành một vòng lớn. Ngoài ra còn một số người khác đang đập một loại quả vỏ cứng ra, chế thành hình dạng như ly nước, độ dầy hơn nửa ly nước sạch, đặt luôn bên cạnh đồng quả sung.
“Bàn tiệc" trống vắng không người, cũng không có thức ăn gì khác. Chúng nhân đều lấy làm kinh ngạc, không ngờ những người đứng trên đỉnh cao văn minh này, cử hành đại yến toàn quốc lại đơn giản tới mức bủn xỉn thế này.
Nhưng những người đàn ông Phù Du này lại hết sức khẳng khái hiếu khách, tranh nhau chiêu đãi bọn Trác Vương Tôn ngồi vào bàn tiệc trước, người này một câu người kia một câu, hỏi thăm phong thổ nhân tình, thư thi lễ nhạc ở Trung Nguyên. Tuy chỉ lấy nước thay rượu, nhưng chủ khách đều hết sức vui vẻ.
Bộ Tiểu Loan ngồi bên cạnh bốc một nắm quả sung lên ăn nhồm nhoàm, bình thường có muốn ép nàng ăn một chút gì cũng khó, không ngờ hôm nay lại lộ hết bản sắc phàm ăn ra như vậy, hết miếng này lại đến miếng khác.
Đột nhiên, sắc mặt đám đàn ông trở nên hết sức nghiêm túc, lần lượt đứng thẳng người dậy. Chỉ thấy một thiếu nữ quấn váy trắng xuất hiện ở sau bức tường hoa, thân thể nàng ta nhìn trông có vẻ vô cùng yếu ớt, gầy guộc mong manh, làn da tựa như băng tuyết, cơ hồ rất với giống hạng người cả năm không thấy ánh mặt trời như Tiểu Án.
Nàng khẽ đưa tay tách dây mây ra, chậm rãi bước tới, đúng là như Tây Thi mắc bệnh, hết sức đáng thương. Thiếu nữ kia đến trước mặt mọi người, cơ hồ như đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi, vừa ôm ngực, vừa khe khẽ thở dốc.
Gương mặt nàng vô cùng gảy gò, mắt nhỏ mi dài, đồng tử cực đen cực sáng, làn thu ba lưu chuyển, tựa như hạt chân trâu đen sáng nhất nơi sâu thẳm dưới đáy biển, bên trong thấp thoáng ẩn hiện một nụ cười bình thản mà ngạo nghễ.
Chúng nhân đều không dám nhìn thẳng vào mặt nàng bởi gương mặt ấy tuy không thể nói là hoàn mỹ không tì vết, nhưng một lại có một vẻ linh động đến độ khiến người ta tức thở tỏa ra.
Càng huống hồ thân thể thiếu nữ này gần như là lồ lộ cả ra ngoài. Không đợi bọn Trác Vương Tọn lên tiếng, nàng ta đã mở miệng nói trước: “Tại hạ Bạch Uẩn Chi, đời đời phụ trách việc đan thanh (vẽ tranh) của Phù Du quốc... "
Nàng chưa kịp nói hết.
Bộ Tiếu Loan đã cướp lời: “Bạch tỷ tỷ mau đi chọn Nữ vương đi, nếu không thì trễ mất đấy, tiện thể gọi Tử muội muội...À không, phải đổi lại gọi là Tử tỷ tỷ mới đúng, bảo tỷ ấy chọn xong thì mau quay lại, hoa quả ở chỗ này thật ngọt quá đi.”
Bạch Uẩn Chi mỉm cười, nói: “Nha đầu Ngưng Chi đó là lười nhác nhất, mọi người đều đã ra khỏi giường làm việc, thì một mình nó vẫn ngủ khò khò ở Vãng Sinh lâm, cũng tại mọi người mềm lòng không gọi nó dậy, làm cả bài buổi sáng cũng bỏ qua luôn rồi. Nếu lần này để nó làm Nữ vương, Phù Du quốc này không thành nước sâu lười cũng không được rồi."
Bộ Tiểu Loan nói: “Còn Bạch tỷ tỷ thì sao?”
Bạch Uẩn Chi nở một nụ cười thản nhiên, lắc đầu nói: “Tôi không có tư cách được chọn làm Nữ vương.”
Bộ Tiểu Loan tròn mắt hỏi: “Tại sao lại không thể? Chẳng lẽ Bạch tỷ tỷ còn lười hơn cả Tử tỷ tỷ sao?”
Bạch Uẩn Chi nhoẻn miệng cười đáp: “Bởi vì trên cây đại thụ màu trắng nơi ta sinh ra, vừa mới sinh ra Nữ vương đời trước. Người của nước chúng tôi tin rằng một họ ba đời làm quân chủ sẽ gây ra nhiều tệ nạn, đi ngược với chính nghĩa của quốc gia.”
Bộ Tiểu Loan gật gật đầu tựa như hiểu cũng tựa như không. tiếp đó lại cắm đầu cắn cổ ăn quả sung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.