Chương 57: Tướng Quân Loan Đài Tiếp Tử Vân (2)
Bộ Phi Yên
08/03/2021
Chỉ thấy một dải cao hơn mười trượng sừng sững
trước mặt, trên đỉnh đài có một trụ đá to bằng người ôm, lại cũng cao
mười trượng, chọc thẳng lên trời đêm thăm thẳm. Đỉnh trụ gắn một con phi phụng bằng đồng thau, nhìn như đang đứng giữa trăng sao, ngửa đầu hót
vang.
Ba chữ lệ thư “Thông Thiên trụ” phát ra ánh sáng xanh nhè nhẹ dưới ánh trăng sao. Cả đài cao lẫn thạch trụ cộng vào đến hai mươi trượng có dư, tất cả đều bằng đá, hùng vĩ dị thường. Đừng nói là miền hoang vắng đầy chướng khí này, thậm chí là cả ở đất Trung Nguyên đô hội cũng xứng đáng được gọi là một kỳ quan rồi.
Trên đài ánh lửa hừng hực, tiếng kêu gào hò hét vang lên không dứt. Đám binh lính trên đài đang ném đá từ trên các tháp canh xuống. Đám cung tiễn thủ vốn canh giữ ngoài cổng thành kia đang ào ào bắn tên lên trên.
Nhưng vì thiên đài quá cao, tên chỉ bắn tới chưa được một nửa tường vây đã rơi xuống. Còn những tảng đá kia thì không chút nể tình, chỉ chốc lát đám cung tiễn thủ đã bị ném cho thất điên bát đảo.
Tên thủ lĩnh kia tay chân đều đã bị thương, một mặt ngoác miệng mắng chửi, đồng thời cũng giật một cây cung bắn bừa lên cao.
Tên đô sự thấy vậy liền cười ha hả, đi thẳng tới trước.
Tên đầu lĩnh quay ngoắt người lại mũi tên đen ngòm chi thẳng vào trước ngực tên đô sự, trừng mắt giận dữ nói: “Ngươi dám bỡn cợt ta?”
Tên đô sự vẫn giữ nguyên nét cười, đưa tay nhẹ nhàng gạt mũi tên ra, nói: “Đại nhân chớ nên hiểu lầm. Đại nhân ngài cũng thấy rối đó, địch nhân chiếm được địa lợi, lại có trang bị vũ khí đầy đủ, không dễ gì khuất phục được đâu. Cách duy nhất bây giờ chính là ta và ngài liên thủ, đuổi hết lũ dân trên đài cao kia xuống đây.”
Tên đầu lĩnh nghi hoặc nhìn nhận một lúc, rồi nói: “Ngài có cách gì sao?”
Tên đô sự cười cười nói: “Đại nhân hãy ghé tai qua đây.”
Tên đầu lĩnh lập tức cảnh giác lùi lại hai bước.
Đô sự cười lớn nói: “Ta và ngài đều đã bị thương lẽ nào còn sợ ta thừa cơ cắn tai đại nhân ngài nữa?”
Tên đầu lĩnh do dự giây lát, cuối cùng cũng bỏ cung tên xuống, ghé đầu lại gần: “Mau nói đi!”
Tên đô sự gật đầu mỉm cười, cúi đầu thì thầm gì đó, đưa tay phải ra vỗ nhẹ mấy cái trên vai tên đầu lĩnh. Bỗng nhiên bàn tay y đổi thế, năm ngón tay đặt lên cổ tên dầu lĩnh. Cổ tay dùng sức vặn một cái, đã vặn cả người hắn trở ngược lại.
Lúc tên đầu lĩnh kịp phản ứng thì đã trúng kế, nổi giận bừng bừng định giãy giụa vùng ra, nhưng hiềm nỗi huyệt đạo đã bị khống chế, không thể cử động, chỉ có thể ngoác miệng ra chửi mắng, hỏi thăm hết cả tổ tông mười tám đời nhà tên đô sự kia.
Biến hóa diễn ra quá đột ngột, đám cùng tiễn thủ kia nhất thời kinh hãi, lại không biết phải làm sao cho phải.
Đúng lúc đó, tên đô sự khẽ phất tay một cái, bọn binh sĩ thủ hạ liền hét vang vung đao nhảy bổ tới.
Thân binh của tên đô sự tên nào tên nấy đều hết sức tàn độc, hung hăng như sói như hổ. Huống hồ bọn cung tiễn thủ một khi bị địch nhân tiếp cận, đều chỉ biết để mặc cho người ta chém giết, đâu thể phản kháng.
Chỉ trong nháy mắt, đám cung tiễn thủ giáp trụ sáng ngời vừa nãy đã bị giết sạch sẽ không còn một ai.
Tên đầu lĩnh tận mắt nhìn thấy thảm trạng của thuộc hạ mà không thể làm gì, lại càng chửi mắng điên cuồng hơn.
Tên đô sự thấy người bên dưới đài đã bị giết sạch, liền đứng sau lưng tên đầu lĩnh cười gắn một tiếng: “Vây công Tế Thiên đài là chuyện mạo phạm thần minh, chỉ còn cách dùng mạng của ngài và thủ hạ để tế cờ thôi.”
Bàn tay gã bóp chặt lại, chỉ nghe “rắc” một tiếng giòn tan, da thịt gân cốt nơi cổ tên đầu lĩnh đã bị tách hẳn ra, đầu lâu rơi xuống đất đánh “ bốp " một cái. Máu tươi chảy xuống lan ra tới cả trượng.
Tên đô sự một tay giơ thi thể không đầu lên, một tay đoạt cung tên, ngửa mặt lên hét với người ở trên đài: “Các người đã không còn đường thoát, biết điều ngoan ngoãn xuống đây làm "người thuốc” thì còn được toàn thây. Bằng không kết cục sẽ đều như kẻ này hết!”
Trên đài vang lên tiếng kêu kinh hãi. Trên tường ánh lửa sáng bừng, một đám quan binh vây giữa một văn quan trung niên bước đến bờ tường. Văn quan trung niên kia mũ cao dài rộng, râu dài phất phơ, đứng trên bờ tường trầm giọng nói với xuống dưới: “Lý An Nhân, nhà người đời đời đều được hưởng thụ thánh ân. Bản quan thường ngày đối đãi với ngươi cũng không bạc, không ngờ giờ đây người lại cổ động lũ ngu dân, dẫn đầu tạo phản, thiên lý lương tâm của ngươi ở đâu rồi hả?”
Lý đô sự cười gằn một tiếng, nói: “Tri huyện đại nhân, lúc này bệnh dịch đang đổ xuống đầu, không phải người chết thì là ta chết. Cái thứ thiên lý lương tâm, đại nhân ngài nên giữ lấy thì hơn.”
Tri huyện nói: “Uổng cho ngươi cũng từng được thánh nhân giáo hóa, không ngờ lại tin vào chuyện vô căn cứ đó! Từ xưa tới nay, chưa bao giờ nghe có chuyện truyền bệnh cho người khác có thể trị bệnh cho mình được cả. Cắn người như vậy, ngoại trừ tạo thêm nghiệt quả ra, còn có tác dụng gì khác nữa đâu chứ? Nói là một đổi bày, thực tế là quá nửa những kẻ cắn đủ bảy người rồi lại bị những người khác cần tiếp, vậy là lại phải tìm thêm bảy người nữa. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, vĩnh viễn cũng không thể nào dừng lại được. Cuối cùng chỉ có cùng chết một lượt mà thôi, không kẻ nào thoát được cả! Lý An Nhân, tuy rằng thường ngày người tâm thuật bất chính, nhưng cũng là kẻ giảo hoạt đa trí, sao lại cũng bị thứ yêu ngôn như vậy mê hoặc được chứ?”
Lý An Nhân cười lớn nói: “Tri huyện đại nhân ngài thân ở trên cao, đương nhiên là nói năng hùng hồn rồi, ngài nên biết rằng mấy thứ đạo lý đó đối với những kẻ sắp chết như chúng ta đây chẳng có ý nghĩa gì hết. Ta chỉ hỏi ngài một câu thôi, có phải vẫn không chịu xuống hay không?”
Tri huyện giận giữ quát: “Lý An Nhân, ngươi chẳng những đã phát rồ phát dại mà còn không biết trời cao đất dày gì nữa, ngươi tưởng chỉ dựa vào một nhóm người như vậy mà công phá được Tế Thiên tháp hay sao?”
Lý đô sự cười ác độc, ném thi thể trong tay đi, đưa tay đoạt một cây đuốc của người đứng bên cạnh, lắp vào dây cung, bắn thẳng vào mặt viên tri huyện.
Ngọn đuốc đó tuy nặng hơn, nhưng đà bay còn nhanh hơn mũi tên thông thường rất nhiều, trong chớp mắt đã tới trước mặt tri huyện.
Một tên thân vệ đứng cạnh tri huyện vội hét lớn: “Đại nhân cẩn thận!” cũng không chú tâm đến mạo phạm hay không nữa, lao vào đè y xuống đất. Hai người bổ nhào ra đất, ngọn lửa rít lên một tiếng, lướt qua đỉnh đầu hai người, rơi xuống đỉnh đài tế.
Lý đô sự tuy bắn tên không trúng, nhưng vẻ mặt không có gì là chán nản, ngược lại còn cười điên cuồng hơn gấp bội.
Thì ra đỉnh đài vốn dùng để tế lễ, nên hàng năm đều chất đống rất nhiều cỏ tranh, gió thổi nắng phơi, cỏ tranh đều đã khô cong vừa gặp lửa, liền lập tức bốc cháy bừng bừng.
Tri huyện kinh hãi vô cùng, liền vội vàng hạ lệnh dập lửa.
Dân làng trên đài vội xúm lại, hồi lâu sau mới dập được lửa, nhưng khói xanh vẫn lững lờ bốc lên. Chỉ cần một trận gió đêm thói qua, bất cứ lúc nào cũng có thể cháy trở lại, tâm trạng mọi người đều trở nên cực kỳ nặng nề.
Đám cỏ tranh này hàng năm đều tích thêm, giờ đã cao đến nửa người, cho dù giờ có lập tức ném xuống dưới kia thì cũng không kịp nữa rồi. Lý An Nhân tham gia mọi chuyện trọng yếu trong huyện đã nhiều năm, những chuyện này hằn rõ như lòng bàn tay.
Hắn chỉ bắn lên có một mũi tên nhỏ, trên này cơ hồ như đã không thể khống chế được. Nếu như cả trăm mũi tên cũng bắn một lúc, Tế Thiên tháp này chỉ e sẽ lập tức biến thành biển lửa. Dân làng ở trên đài cao thật chẳng khác gì cá nằm trong rọ, không thể trốn vào đâu được.
Lý đô sự vung vẩy cây cung dài, ra lệnh cho đám thủ hạ lấy đuốc làm tên, hư trương thanh thế. Hắn vừa cười gần điên dại, vừa chia năm ngón tay ra đếm ngược.
Ánh trăng biêng biếc làm gương mặt người lộ vẻ cuồng dại của hắn lúc sáng lúc tối, trái tim mọi người cơ hồ như đều trầm xuống sau mỗi tiếng đếm.
Tương Tự đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Dương Dật Chị nói: “Dương minh chủ, ngài nói tuy rằng rất có lý, nhưng tôi quyết không thể mở mắt trân trân ra nhìn mấy ngàn con người bị thiêu chết trên đài cao kia được. Cho dù biết rõ là do trận, cho dù biết là sẽ gây ra những hậu quả đáng sợ hơn, không thể nào ngồi yên không lo cho được.”
Dương Dật Chi gật gật đầu, nói: “Được, vậy chúng ta cùng lên trên đó.”
Tương Tư mừng rỡ hỏi: “Ngài đồng ý rồi?”
Dương Dật Chi lặng lẽ nhìn đôi gò má ửng hồng vì vui sướng của nàng, ánh mắt nàng lúc này có chút cố chấp, có chút xung động nhưng lại hết sức thuần khiết, tựa như một đứa nhỏ vừa mới sinh ra trên đời này vậy.
Trong Mạn Đà La trận, chính là nàng đã hết lần này tới lần khác gây ra hậu quả nghiêm trọng dẫn tới sát cơ hung hiểm hơn gấp bội, nhưng không người nào trách nàng – ít nhất là Dương Dật Chi y không trách móc gì nàng.
Nàng mãi mãi chỉ hành động bằng bản tính thiện lương của mình, không bao giờ tính toán được mất thành bại hay hiệu quả lớn nhất. Nhưng điều này tuyệt đối không phải vì nàng ấu trĩ không có tâm tư, mà chính là vì, nàng có tâm tư của riêng mình, sự kiên trì của riêng mình.
Mỗi con người đều hết sức quý giá. Thiện ý, vốn không cần phải tính toán, mà cũng không thể nào tính toán được.
Dương Dật Chi nhìn nàng, trong lòng dâng lên một thứ tình cảm khó thể bộc bạch bằng lời. Y khẽ thở dài một tiếng, nói: “Trong Mạn Đà La trận, vốn không có đúng sai, cứu là chấp không cứu cũng là chấp.”
“Vậy... điện hạ...” Tương Tư quay lại nhìn Tiểu Án. Khi sắc y đã hối phục phần nào, Tử Thạch Cơ trong lòng y cũng chìm sâu vào giấc ngủ.
Tiếu Án thản nhiên cười cười, nói: “Tuy hơi mệt mỏi, nhưng cũng miễn cưỡng đưa được Tử Thạch lên đài cao bằng đá đó được.”
Lúc này, Lý đô sự dã đếm ngược tới “một”, mấy người đưa mắt nhìn nhau, thân hình lao vút lên, nhấp nhô mấy lượt đã tựa như mấy ánh sao lóe lên trên bầu trời đêm thăm thẳm, nhẹ nhàng lên tới bên trên Tế Thiên tháp.
Cơ hồ như cùng lúc đó, chúng nhân nghe thấy tiếng Lý đô sự quát lớn: “Phóng tên!” Nhất thời ánh lửa bắn văng khắp trời tựa những ánh sao băng.
Dương Dật Chi nhẹ nhàng đẩy Tương Tư ra, chỉ vung tay, một quầng sáng liền mở ra từ lòng bàn tay, đánh rơi mấy chục cây đuốc đang rơi xuống đỉnh tháp. Ánh lửa rơi lả tả xuống chân tháp tối om.
Tri huyện thấy cứu tinh xuất hiện, trên mặt lập tức lộ vẻ mừng rỡ: “Đa tạ các vị đại hiệp tương trợ.”
Còn chưa đợi mấy người trả lời, viên tri huyện đã quay người đi, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, ra lệnh cho đám binh lính trên đài: “Lập tức phóng tên, lăn đá xuống!”
Đám binh lính kia nào dám chậm trễ, trong khoảnh khắc cung tiễn và đá lăn trút xuống như mưa, ào ào phủ lên đầu đám người ở dưới.
Lý đô sự thấy giữa đường lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim phá đám, không khỏi vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, một mặt lui lại, một mặt ra lệnh đám dân làng tìm kiếm chỗ ẩn núp.
Chỉ khổ cho đám dân làng tay không tấc sắt, không kịp né tránh vào đâu kia, vô số người đã bị đá rơi vỡ đầu chảy máu, tiếng kêu vang lên không ngớt.
Tương Tư khẽ chau mày, đang định lên tiếng yêu cầu viên tri huyện nương tình. Lý đô sự đã tranh thủ thời gian ngắn ngủi giữa hai đợt đá lăn, cho thủ hạ phân tán vây lấy Tề Thiên tháp, tìm cơ hội bắn tên lửa lên trên đài cao. Như vậy vừa có thể phân tán dược sự chú ý của Dương Dật Chi, vừa dễ tránh né đá lẫn tên bắn.
Cứ vậy xoay chuyển mấy lượt, tuy dưới sự hợp tác chặt chẽ của Dương Dật Chi và Tiểu Án, không một mũi tên lửa nào có thể rơi xuống đỉnh đài, nhưng tên nó đã lăn trên đài cao đã gần hết.
Còn dám thủ hạ của Lý độ sự thì không hề thiếu tên, lại còn thúc giục mấy đội thôn dân ra gần đó chặt che trúc, lục tìm trong các nhà dân mấy thùng dầu mỡ lớn, chế tên tại chỗ. Cung tiễn thủ cũng chia làm hai đội, một đội vây tháp bắn tên, một đội lùi lại phía sau nghỉ ngơi, cơ hồ như cố ý đợi tới lúc những người trên kia sức cùng lực kiệt.
Còn đám dân làng kia thì cũng trở nên hung hăng liều mạng, lần theo lối bậc thang duy nhất bò lên trên, người trước ngã xuống người sau lại tiếp tục tràn lên, không hề sợ hãi đao kiếm chờ sẵn bên trên.
Lại gần một canh giờ sau, Tương Tư sợ bọn Dương Dật Chi lao lực quá độ, bèn cũng đứng dậy giúp họ ngăn những mũi tên lửa trên không lại.
Thực ra nàng xuất thủ, chỉ khiến quầng sáng Dương Dật Chi tỏa ra trên đỉnh đài bị rối loạn, khiến y phải tốn thêm nhiều sức lực mới bổ túc lại được, nhưng Dương Dật Chi cũng không nỡ gạt phăng đi mỹ ý của nàng.
Cứ như vậy ánh lửa thiêu cháy trời đêm, tiếng hò hét chấn động mặt đất, mặt tri huyện và Lý đô sự đều đỏ ngầu sắc máu, chỉ hận không thể đập chết đối phương ngay tại chỗ, lột da róc xương cho bõ cơn giận trong lòng.
Đúng lúc nan giải nhất, đột nhiên trên đirnh Thông Thiên trụ vang lên một tiếng quát lớn:“Tất cả dừng tay cho ta!”
Ba chữ lệ thư “Thông Thiên trụ” phát ra ánh sáng xanh nhè nhẹ dưới ánh trăng sao. Cả đài cao lẫn thạch trụ cộng vào đến hai mươi trượng có dư, tất cả đều bằng đá, hùng vĩ dị thường. Đừng nói là miền hoang vắng đầy chướng khí này, thậm chí là cả ở đất Trung Nguyên đô hội cũng xứng đáng được gọi là một kỳ quan rồi.
Trên đài ánh lửa hừng hực, tiếng kêu gào hò hét vang lên không dứt. Đám binh lính trên đài đang ném đá từ trên các tháp canh xuống. Đám cung tiễn thủ vốn canh giữ ngoài cổng thành kia đang ào ào bắn tên lên trên.
Nhưng vì thiên đài quá cao, tên chỉ bắn tới chưa được một nửa tường vây đã rơi xuống. Còn những tảng đá kia thì không chút nể tình, chỉ chốc lát đám cung tiễn thủ đã bị ném cho thất điên bát đảo.
Tên thủ lĩnh kia tay chân đều đã bị thương, một mặt ngoác miệng mắng chửi, đồng thời cũng giật một cây cung bắn bừa lên cao.
Tên đô sự thấy vậy liền cười ha hả, đi thẳng tới trước.
Tên đầu lĩnh quay ngoắt người lại mũi tên đen ngòm chi thẳng vào trước ngực tên đô sự, trừng mắt giận dữ nói: “Ngươi dám bỡn cợt ta?”
Tên đô sự vẫn giữ nguyên nét cười, đưa tay nhẹ nhàng gạt mũi tên ra, nói: “Đại nhân chớ nên hiểu lầm. Đại nhân ngài cũng thấy rối đó, địch nhân chiếm được địa lợi, lại có trang bị vũ khí đầy đủ, không dễ gì khuất phục được đâu. Cách duy nhất bây giờ chính là ta và ngài liên thủ, đuổi hết lũ dân trên đài cao kia xuống đây.”
Tên đầu lĩnh nghi hoặc nhìn nhận một lúc, rồi nói: “Ngài có cách gì sao?”
Tên đô sự cười cười nói: “Đại nhân hãy ghé tai qua đây.”
Tên đầu lĩnh lập tức cảnh giác lùi lại hai bước.
Đô sự cười lớn nói: “Ta và ngài đều đã bị thương lẽ nào còn sợ ta thừa cơ cắn tai đại nhân ngài nữa?”
Tên đầu lĩnh do dự giây lát, cuối cùng cũng bỏ cung tên xuống, ghé đầu lại gần: “Mau nói đi!”
Tên đô sự gật đầu mỉm cười, cúi đầu thì thầm gì đó, đưa tay phải ra vỗ nhẹ mấy cái trên vai tên đầu lĩnh. Bỗng nhiên bàn tay y đổi thế, năm ngón tay đặt lên cổ tên dầu lĩnh. Cổ tay dùng sức vặn một cái, đã vặn cả người hắn trở ngược lại.
Lúc tên đầu lĩnh kịp phản ứng thì đã trúng kế, nổi giận bừng bừng định giãy giụa vùng ra, nhưng hiềm nỗi huyệt đạo đã bị khống chế, không thể cử động, chỉ có thể ngoác miệng ra chửi mắng, hỏi thăm hết cả tổ tông mười tám đời nhà tên đô sự kia.
Biến hóa diễn ra quá đột ngột, đám cùng tiễn thủ kia nhất thời kinh hãi, lại không biết phải làm sao cho phải.
Đúng lúc đó, tên đô sự khẽ phất tay một cái, bọn binh sĩ thủ hạ liền hét vang vung đao nhảy bổ tới.
Thân binh của tên đô sự tên nào tên nấy đều hết sức tàn độc, hung hăng như sói như hổ. Huống hồ bọn cung tiễn thủ một khi bị địch nhân tiếp cận, đều chỉ biết để mặc cho người ta chém giết, đâu thể phản kháng.
Chỉ trong nháy mắt, đám cung tiễn thủ giáp trụ sáng ngời vừa nãy đã bị giết sạch sẽ không còn một ai.
Tên đầu lĩnh tận mắt nhìn thấy thảm trạng của thuộc hạ mà không thể làm gì, lại càng chửi mắng điên cuồng hơn.
Tên đô sự thấy người bên dưới đài đã bị giết sạch, liền đứng sau lưng tên đầu lĩnh cười gắn một tiếng: “Vây công Tế Thiên đài là chuyện mạo phạm thần minh, chỉ còn cách dùng mạng của ngài và thủ hạ để tế cờ thôi.”
Bàn tay gã bóp chặt lại, chỉ nghe “rắc” một tiếng giòn tan, da thịt gân cốt nơi cổ tên đầu lĩnh đã bị tách hẳn ra, đầu lâu rơi xuống đất đánh “ bốp " một cái. Máu tươi chảy xuống lan ra tới cả trượng.
Tên đô sự một tay giơ thi thể không đầu lên, một tay đoạt cung tên, ngửa mặt lên hét với người ở trên đài: “Các người đã không còn đường thoát, biết điều ngoan ngoãn xuống đây làm "người thuốc” thì còn được toàn thây. Bằng không kết cục sẽ đều như kẻ này hết!”
Trên đài vang lên tiếng kêu kinh hãi. Trên tường ánh lửa sáng bừng, một đám quan binh vây giữa một văn quan trung niên bước đến bờ tường. Văn quan trung niên kia mũ cao dài rộng, râu dài phất phơ, đứng trên bờ tường trầm giọng nói với xuống dưới: “Lý An Nhân, nhà người đời đời đều được hưởng thụ thánh ân. Bản quan thường ngày đối đãi với ngươi cũng không bạc, không ngờ giờ đây người lại cổ động lũ ngu dân, dẫn đầu tạo phản, thiên lý lương tâm của ngươi ở đâu rồi hả?”
Lý đô sự cười gằn một tiếng, nói: “Tri huyện đại nhân, lúc này bệnh dịch đang đổ xuống đầu, không phải người chết thì là ta chết. Cái thứ thiên lý lương tâm, đại nhân ngài nên giữ lấy thì hơn.”
Tri huyện nói: “Uổng cho ngươi cũng từng được thánh nhân giáo hóa, không ngờ lại tin vào chuyện vô căn cứ đó! Từ xưa tới nay, chưa bao giờ nghe có chuyện truyền bệnh cho người khác có thể trị bệnh cho mình được cả. Cắn người như vậy, ngoại trừ tạo thêm nghiệt quả ra, còn có tác dụng gì khác nữa đâu chứ? Nói là một đổi bày, thực tế là quá nửa những kẻ cắn đủ bảy người rồi lại bị những người khác cần tiếp, vậy là lại phải tìm thêm bảy người nữa. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, vĩnh viễn cũng không thể nào dừng lại được. Cuối cùng chỉ có cùng chết một lượt mà thôi, không kẻ nào thoát được cả! Lý An Nhân, tuy rằng thường ngày người tâm thuật bất chính, nhưng cũng là kẻ giảo hoạt đa trí, sao lại cũng bị thứ yêu ngôn như vậy mê hoặc được chứ?”
Lý An Nhân cười lớn nói: “Tri huyện đại nhân ngài thân ở trên cao, đương nhiên là nói năng hùng hồn rồi, ngài nên biết rằng mấy thứ đạo lý đó đối với những kẻ sắp chết như chúng ta đây chẳng có ý nghĩa gì hết. Ta chỉ hỏi ngài một câu thôi, có phải vẫn không chịu xuống hay không?”
Tri huyện giận giữ quát: “Lý An Nhân, ngươi chẳng những đã phát rồ phát dại mà còn không biết trời cao đất dày gì nữa, ngươi tưởng chỉ dựa vào một nhóm người như vậy mà công phá được Tế Thiên tháp hay sao?”
Lý đô sự cười ác độc, ném thi thể trong tay đi, đưa tay đoạt một cây đuốc của người đứng bên cạnh, lắp vào dây cung, bắn thẳng vào mặt viên tri huyện.
Ngọn đuốc đó tuy nặng hơn, nhưng đà bay còn nhanh hơn mũi tên thông thường rất nhiều, trong chớp mắt đã tới trước mặt tri huyện.
Một tên thân vệ đứng cạnh tri huyện vội hét lớn: “Đại nhân cẩn thận!” cũng không chú tâm đến mạo phạm hay không nữa, lao vào đè y xuống đất. Hai người bổ nhào ra đất, ngọn lửa rít lên một tiếng, lướt qua đỉnh đầu hai người, rơi xuống đỉnh đài tế.
Lý đô sự tuy bắn tên không trúng, nhưng vẻ mặt không có gì là chán nản, ngược lại còn cười điên cuồng hơn gấp bội.
Thì ra đỉnh đài vốn dùng để tế lễ, nên hàng năm đều chất đống rất nhiều cỏ tranh, gió thổi nắng phơi, cỏ tranh đều đã khô cong vừa gặp lửa, liền lập tức bốc cháy bừng bừng.
Tri huyện kinh hãi vô cùng, liền vội vàng hạ lệnh dập lửa.
Dân làng trên đài vội xúm lại, hồi lâu sau mới dập được lửa, nhưng khói xanh vẫn lững lờ bốc lên. Chỉ cần một trận gió đêm thói qua, bất cứ lúc nào cũng có thể cháy trở lại, tâm trạng mọi người đều trở nên cực kỳ nặng nề.
Đám cỏ tranh này hàng năm đều tích thêm, giờ đã cao đến nửa người, cho dù giờ có lập tức ném xuống dưới kia thì cũng không kịp nữa rồi. Lý An Nhân tham gia mọi chuyện trọng yếu trong huyện đã nhiều năm, những chuyện này hằn rõ như lòng bàn tay.
Hắn chỉ bắn lên có một mũi tên nhỏ, trên này cơ hồ như đã không thể khống chế được. Nếu như cả trăm mũi tên cũng bắn một lúc, Tế Thiên tháp này chỉ e sẽ lập tức biến thành biển lửa. Dân làng ở trên đài cao thật chẳng khác gì cá nằm trong rọ, không thể trốn vào đâu được.
Lý đô sự vung vẩy cây cung dài, ra lệnh cho đám thủ hạ lấy đuốc làm tên, hư trương thanh thế. Hắn vừa cười gần điên dại, vừa chia năm ngón tay ra đếm ngược.
Ánh trăng biêng biếc làm gương mặt người lộ vẻ cuồng dại của hắn lúc sáng lúc tối, trái tim mọi người cơ hồ như đều trầm xuống sau mỗi tiếng đếm.
Tương Tự đột nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng vào mắt Dương Dật Chị nói: “Dương minh chủ, ngài nói tuy rằng rất có lý, nhưng tôi quyết không thể mở mắt trân trân ra nhìn mấy ngàn con người bị thiêu chết trên đài cao kia được. Cho dù biết rõ là do trận, cho dù biết là sẽ gây ra những hậu quả đáng sợ hơn, không thể nào ngồi yên không lo cho được.”
Dương Dật Chi gật gật đầu, nói: “Được, vậy chúng ta cùng lên trên đó.”
Tương Tư mừng rỡ hỏi: “Ngài đồng ý rồi?”
Dương Dật Chi lặng lẽ nhìn đôi gò má ửng hồng vì vui sướng của nàng, ánh mắt nàng lúc này có chút cố chấp, có chút xung động nhưng lại hết sức thuần khiết, tựa như một đứa nhỏ vừa mới sinh ra trên đời này vậy.
Trong Mạn Đà La trận, chính là nàng đã hết lần này tới lần khác gây ra hậu quả nghiêm trọng dẫn tới sát cơ hung hiểm hơn gấp bội, nhưng không người nào trách nàng – ít nhất là Dương Dật Chi y không trách móc gì nàng.
Nàng mãi mãi chỉ hành động bằng bản tính thiện lương của mình, không bao giờ tính toán được mất thành bại hay hiệu quả lớn nhất. Nhưng điều này tuyệt đối không phải vì nàng ấu trĩ không có tâm tư, mà chính là vì, nàng có tâm tư của riêng mình, sự kiên trì của riêng mình.
Mỗi con người đều hết sức quý giá. Thiện ý, vốn không cần phải tính toán, mà cũng không thể nào tính toán được.
Dương Dật Chi nhìn nàng, trong lòng dâng lên một thứ tình cảm khó thể bộc bạch bằng lời. Y khẽ thở dài một tiếng, nói: “Trong Mạn Đà La trận, vốn không có đúng sai, cứu là chấp không cứu cũng là chấp.”
“Vậy... điện hạ...” Tương Tư quay lại nhìn Tiểu Án. Khi sắc y đã hối phục phần nào, Tử Thạch Cơ trong lòng y cũng chìm sâu vào giấc ngủ.
Tiếu Án thản nhiên cười cười, nói: “Tuy hơi mệt mỏi, nhưng cũng miễn cưỡng đưa được Tử Thạch lên đài cao bằng đá đó được.”
Lúc này, Lý đô sự dã đếm ngược tới “một”, mấy người đưa mắt nhìn nhau, thân hình lao vút lên, nhấp nhô mấy lượt đã tựa như mấy ánh sao lóe lên trên bầu trời đêm thăm thẳm, nhẹ nhàng lên tới bên trên Tế Thiên tháp.
Cơ hồ như cùng lúc đó, chúng nhân nghe thấy tiếng Lý đô sự quát lớn: “Phóng tên!” Nhất thời ánh lửa bắn văng khắp trời tựa những ánh sao băng.
Dương Dật Chi nhẹ nhàng đẩy Tương Tư ra, chỉ vung tay, một quầng sáng liền mở ra từ lòng bàn tay, đánh rơi mấy chục cây đuốc đang rơi xuống đỉnh tháp. Ánh lửa rơi lả tả xuống chân tháp tối om.
Tri huyện thấy cứu tinh xuất hiện, trên mặt lập tức lộ vẻ mừng rỡ: “Đa tạ các vị đại hiệp tương trợ.”
Còn chưa đợi mấy người trả lời, viên tri huyện đã quay người đi, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, ra lệnh cho đám binh lính trên đài: “Lập tức phóng tên, lăn đá xuống!”
Đám binh lính kia nào dám chậm trễ, trong khoảnh khắc cung tiễn và đá lăn trút xuống như mưa, ào ào phủ lên đầu đám người ở dưới.
Lý đô sự thấy giữa đường lại xuất hiện một tên Trình Giảo Kim phá đám, không khỏi vừa kinh hãi vừa phẫn nộ, một mặt lui lại, một mặt ra lệnh đám dân làng tìm kiếm chỗ ẩn núp.
Chỉ khổ cho đám dân làng tay không tấc sắt, không kịp né tránh vào đâu kia, vô số người đã bị đá rơi vỡ đầu chảy máu, tiếng kêu vang lên không ngớt.
Tương Tư khẽ chau mày, đang định lên tiếng yêu cầu viên tri huyện nương tình. Lý đô sự đã tranh thủ thời gian ngắn ngủi giữa hai đợt đá lăn, cho thủ hạ phân tán vây lấy Tề Thiên tháp, tìm cơ hội bắn tên lửa lên trên đài cao. Như vậy vừa có thể phân tán dược sự chú ý của Dương Dật Chi, vừa dễ tránh né đá lẫn tên bắn.
Cứ vậy xoay chuyển mấy lượt, tuy dưới sự hợp tác chặt chẽ của Dương Dật Chi và Tiểu Án, không một mũi tên lửa nào có thể rơi xuống đỉnh đài, nhưng tên nó đã lăn trên đài cao đã gần hết.
Còn dám thủ hạ của Lý độ sự thì không hề thiếu tên, lại còn thúc giục mấy đội thôn dân ra gần đó chặt che trúc, lục tìm trong các nhà dân mấy thùng dầu mỡ lớn, chế tên tại chỗ. Cung tiễn thủ cũng chia làm hai đội, một đội vây tháp bắn tên, một đội lùi lại phía sau nghỉ ngơi, cơ hồ như cố ý đợi tới lúc những người trên kia sức cùng lực kiệt.
Còn đám dân làng kia thì cũng trở nên hung hăng liều mạng, lần theo lối bậc thang duy nhất bò lên trên, người trước ngã xuống người sau lại tiếp tục tràn lên, không hề sợ hãi đao kiếm chờ sẵn bên trên.
Lại gần một canh giờ sau, Tương Tư sợ bọn Dương Dật Chi lao lực quá độ, bèn cũng đứng dậy giúp họ ngăn những mũi tên lửa trên không lại.
Thực ra nàng xuất thủ, chỉ khiến quầng sáng Dương Dật Chi tỏa ra trên đỉnh đài bị rối loạn, khiến y phải tốn thêm nhiều sức lực mới bổ túc lại được, nhưng Dương Dật Chi cũng không nỡ gạt phăng đi mỹ ý của nàng.
Cứ như vậy ánh lửa thiêu cháy trời đêm, tiếng hò hét chấn động mặt đất, mặt tri huyện và Lý đô sự đều đỏ ngầu sắc máu, chỉ hận không thể đập chết đối phương ngay tại chỗ, lột da róc xương cho bõ cơn giận trong lòng.
Đúng lúc nan giải nhất, đột nhiên trên đirnh Thông Thiên trụ vang lên một tiếng quát lớn:“Tất cả dừng tay cho ta!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.