Chương 42: Quyết định
SUNQINGtheWriter
04/12/2020
Tối nay Tề Lãng xin được về sớm hơn bình thường. Cậu vào trong thay đồ rồi đem theo hộp sushi trứng cá mà mình đã làm để ra về.
Tề Lãng định đứng chờ thang máy nhưng lại cảm thấy rất sốt ruột. Cậu giậm chân tại chỗ một vài lần, thấy thang máy vẫn chưa xuống liền quyết định đi thang bộ.
Liếc nhìn hộp sushi, khóe môi Tề Lãng nhếch lên cười thật hạnh phúc. Cậu phải mau mau về đến nhà thôi, Hoắc Kình sẽ đói mất.
Càng nghĩ đến đây, bước chân của cậu lại càng nhanh hơn một chút. Cho đến khi dừng lại trước cánh cửa màu trắng kia, con số 419 hiện ra rõ ràng, Tề Lãng mới nhẹ thở ra một hơi.
Gõ cửa hai tiếng, bên trong không hề có một tiếng động nào.
Tề Lãng thoạt đầu không mảy may nghĩ gì, lại gõ thêm vài lần nữa nhưng kết quả vẫn y như cũ. Cậu nhíu mày, định cất tiếng gọi thì cô Myths ở đâu đi đến.
" Wayne, cháu tìm ai vậy?"
Tề Lãng quay qua, mỉm cười một cái, " Cô Myths, cháu đang tìm chủ căn hộ này.."
Cô Myths liếc mắt nhìn lên con số căn hộ, sau đó mới giải thích cho Tề Lãng nghe:
" Chủ căn hộ này dọn đi vào đêm qua rồi. Đồ đạc đều chuyển đi hết. Có vẻ lần này cũng không quay lại nữa đâu."
Nghe cô Myths nói, Tề Lãng mất bình tĩnh thốt lên, " Sao cơ ạ? Dọn đi rồi sao?"
" Ừm, người đó không nói cho con biết?"
Tề Lãng xoa xoa trước trán, dần lấy lại bình tĩnh mà trả lời:
" À có lẽ...cháu quên thôi. Cảm ơn cô."
Cô Myths gật đầu, rời đi.
Niềm hưng phấn lúc nãy bỗng dưng vụt tan mất. Tề Lãng còn nghĩ đêm nay hai người sẽ vui vui vẻ vẻ, cùng ăn cùng trò chuyện. Cậu sẽ được bên cạnh Hoắc Kình nhiều thêm một chút, được chăm sóc cho anh thêm một chút.
Những ngày qua ở bệnh viện, Tề Lãng đều phải phụ thuộc vào chỉ thị của Jin mới có thể đến thăm Hoắc Kình. Thời gian làm việc ở Little Home cũng không ít, cậu phải tranh thủ rất nhiều, rất nhiều mới có thể rảnh rỗi mà đến bệnh viện.
Khi đến đó thì trời đã chuyển đêm. Ở cạnh Hoắc Kình, cậu cũng chỉ có thể hát cho người đó nghe, hoặc kể vài câu chuyện gì đó, hay đơn giản là trông chừng người đó ngủ thật say.
Bây giờ ngay cả món ăn mà Hoắc Kình nói muốn ăn nhất, cậu cũng không đem đến được cho anh nữa.
Đứng dựa vào hành lang, Tề Lãng mệt mỏi thở dài. Có lẽ cậu biết anh đang ở đâu rồi, chỉ là...cậu đang có một suy nghĩ rất táo bạo đó.
Tay vẫn còn giữ chắc hộp sushi, một tay lại rút di động ra. Tề Lãng rà vào danh bạ, chọn tên người đó rồi gọi.
Đầu dây bên kia là một giọng nói cực kỳ lãnh đạm.
" Chuyện gì thế?"
Tề Lãng nghe được giọng người đó, trong lòng thoáng nhẹ nhõm.
" Ngạo Thiên, tôi nhờ anh một chuyện."
#
Jin đang tỉa lại mấy cái cành cây cùng với tưới cây thì tiếng chuông cửa reo lên vài tiếng vui tai. Cô bé đặt cái vòi nước xuống đất, nhanh nhảu chạy ra đó.
" Đợi chút."
Jin vừa nói vừa mau chóng mở cổng phụ ra. Khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình, cô bé đã há hốc miệng.
" Ôi, ôi, cậu...gì thế? Cậu đến đây làm gì?"
Tề Lãng đối với sự sửng sốt của Jin, cậu vô cùng bình thản. Liếc mắt vào trong một cái, Tề Lãng cười với Jin:
" Tôi đến gặp Hoắc Kình thôi."
Jin lúc này đứng chắn ngang cửa, " Cậu điên rồi hả? Dì Chu đang ở trong phòng khách đó. Chú Walton ở trong phòng ngủ. Cậu muốn vào thì cứ mà leo rào rồi leo cửa sổ đi ha."
Thấy Jin kiên quyết như thế, Tề Lãng hạ mi mắt. Cậu siết chặt bao ni lông đang đựng hộp sushi kia. Jin chớp chớp mắt, quan sát Tề Lãng rồi nhìn xuống tay cậu.
Lúc này, Jin mới nhỏ giọng hỏi, " Ủa...kia là đồ ăn cho chú Walton hả?"
Tề Lãng ngước mắt lên, cười nhẹ, " Ừm. Nguội mất rồi đó."
"..."
Tâm tư Jin bắt đầu đấu tranh dữ dội. Một bên bảo cô bé hãy cho Tề Lãng vào. Một bên thì bảo không được, tuyệt đối không được.
Hai người cứ chần chừ ở cổng phụ mãi cho đến khi bên trong, có một người đi ra. Jin quay sang nhìn, suýt chút nữa thì kêu lên một tiếng sợ hãi.
Người kia lại nhìn Tề Lãng, chứ không nhìn Jin.
" Cậu là ai?"
Người nọ nói tiếng Anh với Tề Lãng. Cậu trong lòng thoáng nghĩ đến vị quản gia của nhà họ Hoắc nên liền mỉm cười cúi đầu chào.
" Xin chào, tôi là Wayne. Tôi muốn gặp Chu phu nhân."
" Chu phu nhân?" Người kia lại lãnh đạm hỏi lại, sau đó thì nhìn Jin, " Để cậu ta vào đi."
Jin dù gì cũng không thể cãi được người lớn tuổi, bèn lách qua một bên, cho Tề Lãng vào nhà. Cô bé đi phía sau, Tề Lãng đi giữa, người quản gia đi đằng trước.
Ba người theo một hàng đi vào phòng khách.
Chu Sa lúc này đang đọc báo kinh tế, không ngước mắt mà đã hỏi ngay:
" Dept, có khách nào thế?"
Quản gia Dept kính cẩn cúi người, " Thưa, là một thanh niên tên Wayne muốn tìm phu nhân."
Vị quản gia nói xong, ngay lập tức xoay người rời đi. Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại ba người.
Jin thì đứng lùi lại, hoàn toàn không muốn dính vào trận bão nhiệt đới sắp nổ tung kia. Mà Jin cũng không lên lầu nói lại cho Hoắc Kình biết sự tình dưới đây nữa.
Chu Sa nghe đến tên Wayne, mi mắt theo phản xạ giật giật nhẹ. Bỏ tờ báo kinh tế xuống, bà vắt chéo chân, hất mặt về phía đối diện:
" Ngồi đi."
Tề Lãng bên ngoài cực kỳ điềm nhiên bình thản đến lạ người, nhưng bên trong, tim cậu đang đập loạn xạ cả rồi. Đặt hộp thức ăn lên bàn, cậu ngồi xuống chỉnh tề.
Phong thái của Tề Lãng nếu đối với người khác sẽ là vô cùng hoàn hảo, vô cùng đáng được đón tiếp. Nhưng tiếc cho cậu, người cậu gặp là Chu Sa, tất nhiên sẽ không có một sự khoan hồng nào dành cho cậu đâu.
Chu Sa nhìn Tề Lãng bằng một đôi mắt lạnh nhạt.
" Cậu nghĩ đây là đâu mà đến như vậy?"
Tề Lãng đặt hai tay trên đầu gối, điềm nhiên mỉm cười:
" Thưa cô, cháu đến thăm Hoắc Kình ạ. Anh ấy vừa mới xuất viện, cháu là người yêu, nếu không đến thăm sẽ rất khó coi."
Jin ở gần đó, nghe Tề Lãng nói xong, chỉ biết sống lưng mình lạnh buốt. Chu Sa càng nghe rõ ràng từng câu từng chữ mà cậu vừa nói ra hơn nữa, đôi mắt ấy hơi nhíu lại, tỏ ra một sự không hài lòng.
" Cậu không có quyền gọi tôi thân mật như thế. Càng không xứng đáng với cái mác người yêu của con trai tôi. Nếu đến đây để thăm Hoắc Kình thì mau về đi."
" Thưa cô, cháu đã đến đây thì sẽ không dễ dàng ra về đâu ạ. Cháu muốn gặp cô để có thể nói hết những gì cháu nghĩ về Hoắc Kình."
Chu Sa lúc này khẽ cười, nụ cười của bà mang theo rất nhiều điều mỉa mai.
" Cậu cũng ngang ngạnh quá chứ. Người lớn đã không muốn tiếp, lại còn cả gan cãi lại. Ba mẹ cậu dạy cậu như vậy sao? Ba mẹ cậu dạy cậu hỗn xược như thế sao?"
Ba mẹ...
Mỗi lần nhắc đến ba mẹ, Tề Lãng cảm thấy lòng mình thật nặng nề. Từ nhỏ đến giờ, cậu vốn dĩ có xem ông ấy là ba mình đâu chứ? Người ba nào lại luôn đem mẹ của cậu ra mà nặng nhẹ, mà chà đạp như thế?
Còn mẹ của cậu, từ lúc còn sống đến khi lìa xa cõi đời này, đều không được Tề gia chấp nhận.
Ba và mẹ đi cùng nhau, xem ra không thích hợp cho lắm.
Tề Lãng cúi thấp mặt, không biết miên man suy nghĩ những gì, lại thốt ra một câu:
" Xin lỗi, cháu không có ba. Cháu chỉ có một người mẹ đã mất."
Cứ ngỡ rằng khi nghe những lời nói chạm đến lòng người đó, Chu Sa sẽ có thể thông cảm một chút cho hoàn cảnh của cậu. Thế nhưng, không ai biết đó mới chính là sự châm ngòi cho cơn giận dữ của bà.
Đứng dậy, Chu Sa mở một ngăn kéo, lấy ra một xấp giấy rồi ném mạnh vào người Tề Lãng. Sự việc này quá bất ngờ làm cậu cũng thất thần theo.
Nhặt từng tờ giấy lên nhìn qua, Tề Lãng càng lúc càng thất kinh không nói nên lời. Những tờ giấy này đều đang viết về Tề gia, về từng người trong gia tộc đó.
Tất cả, không sót một ai.
Đến khi cậu giữ lấy tờ giấy có hai chữ Tề Dương, ngón tay bắt đầu run rẫy. Tề Lãng không ngờ Chu Sa đã âm thầm điều tra về gia đình cậu như vậy, còn rất rõ ràng nữa.
" Thưa cô, cái này..." Tề Lãng ngẩng mặt định giải thích thì đã nhận lấy cốc trà mà Chu Sa cầm lên tạt đến.
Nước trà âm ấm ướt đẫm cả khuôn mặt của cậu, thấm xuống từng mảnh giấy. Tề Lãng đưa tay vuốt mặt.
" Câm miệng đi. Đây là lý do vì sao tôi không muốn con trai tôi dính dáng đến cậu, cả gia đình khốn khiếp của cậu. Tề Lãng, tôi không ngờ họ Tề này lại đeo bám tôi lâu như thế. Tôi không ngờ con trai ông ấy lại có thể nối tiếp duyên nợ này."
Chu Sa lúc này cười một tiếng lạnh băng:
" Cha của cậu, Tề Dương, từng một đời hứa hẹn sẽ chung sống cùng tôi, từng hứa hẹn sẽ cùng tôi vượt qua sóng gió mà tiến đến hạnh phúc vĩnh cửu. Cha cậu là một kẻ nói dối, một kẻ tệ hại, một kẻ khốn nạn. Những lời nói của ông ta không thể tin được. Chỉ vì ham danh hám lợi mà rũ bỏ tất cả để theo một người đàn bà khác. Còn nữa, tôi đã điều tra lý lịch của cậu, mẹ của cậu không phải là vợ chính thức của ông ta. Ha, gia đình này nhơ nhuốc quá rồi đó. Thân phận của cậu thật ra chỉ là đứa con ngoài giá thú mà thôi."
Tề Lãng cúi gằm mặt, nhìn đau đáu vào hai chữ Tề Dương kia, mà lòng không thể nguôi ngoai.
Tại sao chứ?
Tại sao luôn là vì ông ấy mà cậu lại đau khổ như vậy?
Tại sao luôn là vì ông ấy mà mẹ cậu bị người đời khinh thường như vậy?
Cậu, rốt cục thì có ai yêu thương cậu chứ?
Mẹ ruột đã bán cậu vì muốn một số tiền.
Ba ruột chỉ đem cậu về nuôi vì cần người nối dõi.
Chu Sa cuối cùng cũng đã nói hết những uất ức trong lòng mình, đôi mắt bà cũng đẫm nước vì nhớ lại quá khứ đau buồn kia.
" Chỉ là đứa con ngoài giá thú mà thôi, không xứng với con tôi đâu."
Chu Sa đã nói rất nhiều, và đáp lại bà chỉ là một màn im lặng thất thần. Chu Sa xoay người, định nói thêm một lời cuối thì nhận ra hộp thức ăn khi nãy Tề Lãng đã mang đến.
Bà nhìn nó, " Đây là thứ gì?"
Tề Lãng lúc này đã tỉnh táo, vội vàng lau nước trên mặt, nói:
" Đây là thức ăn cháu làm cho Hoắc Kình."
Cậu vội vã đến mức đứng dậy, cầm lấy hộp thức ăn đó ấn vào tay Chu Sa, cố gắng nặn ra nụ cười:
" Cháu sẽ về, nhưng xin cô hãy đưa cái này cho Hoắc Kình. Cháu sẽ ra về ngay, cô đừng lo."
Chu Sa hờ hững nhìn hộp thức ăn trong tay mình, sau đó nhếch khóe môi:
" Cậu sẽ ra về hả?"
Tề Lãng lập tức gật đầu, " Vâng, cháu sẽ về ng..."
Bịch.
Lời còn chưa dứt thì một âm thanh khác đã xen vào. Tề Lãng lặng người cúi nhìn hộp thức ăn của mình đang nằm trên sàn nhà, nắp hộp vì tác động mạnh mà mở bung ra.
Chu Sa cũng nhìn đống thức ăn bên dưới, lại chỉ thở nhẹ ra.
" Xong rồi, cậu về đi."
Dứt lời, Chu Sa quay lưng định bước lên phòng ngủ thì bà nhận thấy lúc này phòng khách không chỉ có hai người.
Phía cầu thang đang có mặt của Ngạo Thiên và Hoắc Ưng. Cách một khoảng chính là Hoắc Kình cùng với Jin.
Bọn họ đều đang rất bất mãn nhìn bà.
" Chẳng có gì để xem cả." Chu Sa vẫn còn đủ bình tĩnh mà nói.
Rồi bà bước tiếp thêm một đoạn nhỏ. Sau đó, bà nhìn thấy đứa con trai mà mình cưng chiều đã đi theo hướng ngược lại.
Hoắc Kình nhanh chân đi đến chỗ của Tề Lãng. Anh nhìn cậu đang quỳ một gối mà nhặt lấy hộp thức ăn.
" Tề Lãng..." Giọng của anh thật sự rất run.
Tề Lãng dừng tay, ngẩng mặt lên đã thấy khuôn mặt người kia ướt át. Cậu bất ngờ vài giây, sau đó liền ôm lấy gương mặt kia, ôn nhu nói:
" Có gì đâu chứ? Hôm nay không ăn được, ngày mai sẽ ăn, được không?"
Hoắc Kình không muốn nghe gì cả, anh chỉ cứ lắc đầu, lắc đầu. Sau đó, anh cúi nhìn từng cuộn cơm đẹp mắt kia, vươn tay nhặt một cái lên, điềm nhiên bỏ vào miệng mà ăn.
Anh ăn rất vội, bàn tay bịt kín miệng của mình.
Hầu như ai nhìn cảnh đấy cũng phải giật mình. Họ không nghĩ Hoắc Kình sẽ làm như thế.
Tề Lãng lần này tức giận, giữ lấy tay anh, " Đừng có ăn nữa! Dơ mất rồi."
Hoắc Kình vẫn ngoan cố giãy khỏi Tề Lãng, nhặt tiếp một cuộn nữa, rồi một cuộn nữa. Anh ăn một lúc, cố gắng nhai thật nhanh rồi nuốt xuống.
Cuối cùng thì không chịu được mà ôm lấy Tề Lãng.
" Xin lỗi, xin lỗi cậu. Mẹ tôi đã nói sai rồi, mẹ tôi chỉ nói như thế. Đừng để ý, làm ơn, đừng nghĩ về nó. Đừng nghĩ về nó..."
Tề Lãng cũng ôm lấy con người kia, cũng không biết phải nói cái gì để trấn an anh đây.
Người phụ nữ lòng dạ sắt đá họ Chu kia sau khi chứng kiến viễn cảnh đó, lòng bà quặng thắt. Ngón tay run rẫy không thể nắm chặt lại được.
Chu Sa bước đến, cố kìm giọng, " Hoắc Kình, mau đứng dậy!"
Tề Lãng đỡ lấy Hoắc Kình đứng dậy. Anh hít sâu một hơi.
" Mẹ, con xin mẹ, hãy chấp nhận có được hay không? Chúng con sẽ sống thật tốt. Mẹ, có thể hay không?"
" Đừng có nói nữa. Mẹ đã quyết rồi, đừng có nhiều lời. Dept, mang nhị thiếu gia lên phòng."
Hoắc Kình nắm chặt hai bàn tay, ánh mắt kiên định.
" Con rất yêu người này, con chỉ có thể nói con rất yêu người này. Mặc kệ thân phận của Tề Lãng ra sao đi nữa, chỉ cần biết cậu ấy cũng quan tâm con thôi. Con không cần gì cả. Con trước không cần tài sản, sau cũng không cần tài sản. Con không quản sản nghiệp nhà họ Hoắc, con không cần mang cái họ này cũng được. Con không muốn ở trong cái lồng mà mẹ xây cho con nữa. Con không muốn, không muốn, mẹ có hiểu được không? Con sẽ bỏ tất cả, nếu như bỏ tất cả, con sẽ xứng đáng với Tề Lãng, có đúng hay không?"
Chát.
Bầu không khí trong căn phòng bỗng trượt thật dài theo một lối mòn nào đó. Ngạo Thiên là một kẻ bình tĩnh, nhưng nhìn thấy Chu Sa tự tay đánh đứa con trai mà mình dưỡng dục cưng chiều, y còn phải kinh ngạc.
Hoắc Kình lần đầu biết được cái đánh từ mẹ, anh chỉ có thể cười chua xót.
Chu Sa đánh xong, nhìn bàn tay của mình, càng đau khổ hơn.
" Con có thể nói như vậy sao? Mẹ đã nuôi con như vậy, đáp ứng tất cả cho con, vậy mà con vì một thằng con trai lại ăn nói như vậy hay sao? Con vì một đứa có nòi giống phản bội mà hỗn xược với mẹ hay sao? Con nói đi!!! Có phải muốn bỏ tất cả hay không? Có phải hay không?"
Hoắc Kình định trả lời thì Tề Lãng kịp thời ngăn lại. Chứng kiến người mình yêu quỳ xuống trước mặt mẹ mình, người đã xúc phạm cậu rất nhiều, anh không thể không giận bản thân.
Tề Lãng quỳ xuống trước mặt Chu Sa, " Cháu xin lỗi. Cháu không nghĩ anh ấy lại hồ đồ như vậy. Cháu xin lỗi cô, xin cô đừng tức giận anh ấy. Là cháu có lỗi, lần này cháu không tốt, lần này cháu không chăm sóc cho anh ấy thật tốt. Cháu hứa, từ giờ sẽ thật tốt với Hoắc Kình..."
" Đi khuất mắt tôi."
Hoắc Ưng cùng Ngạo Thiên lúc này bước đến đó. Ngạo Thiên đỡ lấy Tề Lãng đứng dậy, nghiêm giọng nói:
" Hôm nay cậu về đi. Mọi chuyện đã như vậy rồi."
Hoắc Ưng lạnh nhạt nhìn mẹ mình, càng không muốn mở lời thêm câu nào. Hắn nhìn Hoắc Kình, kéo tay em trai đi về phía cầu thang.
" Hai người đừng tốn sức nữa. Nghi ngơi đi đã. Ngày mai tính tiếp. Anh không để bất kỳ ai phá hạnh phúc của em trai mình đâu."
Ai cũng sửng sốt trước câu nói của Hoắc Ưng, song ai cũng im lặng không nói gì. Ngạo Thiên đưa Tề Lãng về nhà. Jin cũng lên phòng của mình.
Chu Sa ngồi trong thư phòng, bà đã trắng đêm chỉ suy nghĩ về những câu nói của hai đứa con trai.
Màn đêm cứ thế buông xuống, che khuất đi thật nhiều nỗi cô đơn...
Tề Lãng định đứng chờ thang máy nhưng lại cảm thấy rất sốt ruột. Cậu giậm chân tại chỗ một vài lần, thấy thang máy vẫn chưa xuống liền quyết định đi thang bộ.
Liếc nhìn hộp sushi, khóe môi Tề Lãng nhếch lên cười thật hạnh phúc. Cậu phải mau mau về đến nhà thôi, Hoắc Kình sẽ đói mất.
Càng nghĩ đến đây, bước chân của cậu lại càng nhanh hơn một chút. Cho đến khi dừng lại trước cánh cửa màu trắng kia, con số 419 hiện ra rõ ràng, Tề Lãng mới nhẹ thở ra một hơi.
Gõ cửa hai tiếng, bên trong không hề có một tiếng động nào.
Tề Lãng thoạt đầu không mảy may nghĩ gì, lại gõ thêm vài lần nữa nhưng kết quả vẫn y như cũ. Cậu nhíu mày, định cất tiếng gọi thì cô Myths ở đâu đi đến.
" Wayne, cháu tìm ai vậy?"
Tề Lãng quay qua, mỉm cười một cái, " Cô Myths, cháu đang tìm chủ căn hộ này.."
Cô Myths liếc mắt nhìn lên con số căn hộ, sau đó mới giải thích cho Tề Lãng nghe:
" Chủ căn hộ này dọn đi vào đêm qua rồi. Đồ đạc đều chuyển đi hết. Có vẻ lần này cũng không quay lại nữa đâu."
Nghe cô Myths nói, Tề Lãng mất bình tĩnh thốt lên, " Sao cơ ạ? Dọn đi rồi sao?"
" Ừm, người đó không nói cho con biết?"
Tề Lãng xoa xoa trước trán, dần lấy lại bình tĩnh mà trả lời:
" À có lẽ...cháu quên thôi. Cảm ơn cô."
Cô Myths gật đầu, rời đi.
Niềm hưng phấn lúc nãy bỗng dưng vụt tan mất. Tề Lãng còn nghĩ đêm nay hai người sẽ vui vui vẻ vẻ, cùng ăn cùng trò chuyện. Cậu sẽ được bên cạnh Hoắc Kình nhiều thêm một chút, được chăm sóc cho anh thêm một chút.
Những ngày qua ở bệnh viện, Tề Lãng đều phải phụ thuộc vào chỉ thị của Jin mới có thể đến thăm Hoắc Kình. Thời gian làm việc ở Little Home cũng không ít, cậu phải tranh thủ rất nhiều, rất nhiều mới có thể rảnh rỗi mà đến bệnh viện.
Khi đến đó thì trời đã chuyển đêm. Ở cạnh Hoắc Kình, cậu cũng chỉ có thể hát cho người đó nghe, hoặc kể vài câu chuyện gì đó, hay đơn giản là trông chừng người đó ngủ thật say.
Bây giờ ngay cả món ăn mà Hoắc Kình nói muốn ăn nhất, cậu cũng không đem đến được cho anh nữa.
Đứng dựa vào hành lang, Tề Lãng mệt mỏi thở dài. Có lẽ cậu biết anh đang ở đâu rồi, chỉ là...cậu đang có một suy nghĩ rất táo bạo đó.
Tay vẫn còn giữ chắc hộp sushi, một tay lại rút di động ra. Tề Lãng rà vào danh bạ, chọn tên người đó rồi gọi.
Đầu dây bên kia là một giọng nói cực kỳ lãnh đạm.
" Chuyện gì thế?"
Tề Lãng nghe được giọng người đó, trong lòng thoáng nhẹ nhõm.
" Ngạo Thiên, tôi nhờ anh một chuyện."
#
Jin đang tỉa lại mấy cái cành cây cùng với tưới cây thì tiếng chuông cửa reo lên vài tiếng vui tai. Cô bé đặt cái vòi nước xuống đất, nhanh nhảu chạy ra đó.
" Đợi chút."
Jin vừa nói vừa mau chóng mở cổng phụ ra. Khi nhìn thấy người đứng trước mặt mình, cô bé đã há hốc miệng.
" Ôi, ôi, cậu...gì thế? Cậu đến đây làm gì?"
Tề Lãng đối với sự sửng sốt của Jin, cậu vô cùng bình thản. Liếc mắt vào trong một cái, Tề Lãng cười với Jin:
" Tôi đến gặp Hoắc Kình thôi."
Jin lúc này đứng chắn ngang cửa, " Cậu điên rồi hả? Dì Chu đang ở trong phòng khách đó. Chú Walton ở trong phòng ngủ. Cậu muốn vào thì cứ mà leo rào rồi leo cửa sổ đi ha."
Thấy Jin kiên quyết như thế, Tề Lãng hạ mi mắt. Cậu siết chặt bao ni lông đang đựng hộp sushi kia. Jin chớp chớp mắt, quan sát Tề Lãng rồi nhìn xuống tay cậu.
Lúc này, Jin mới nhỏ giọng hỏi, " Ủa...kia là đồ ăn cho chú Walton hả?"
Tề Lãng ngước mắt lên, cười nhẹ, " Ừm. Nguội mất rồi đó."
"..."
Tâm tư Jin bắt đầu đấu tranh dữ dội. Một bên bảo cô bé hãy cho Tề Lãng vào. Một bên thì bảo không được, tuyệt đối không được.
Hai người cứ chần chừ ở cổng phụ mãi cho đến khi bên trong, có một người đi ra. Jin quay sang nhìn, suýt chút nữa thì kêu lên một tiếng sợ hãi.
Người kia lại nhìn Tề Lãng, chứ không nhìn Jin.
" Cậu là ai?"
Người nọ nói tiếng Anh với Tề Lãng. Cậu trong lòng thoáng nghĩ đến vị quản gia của nhà họ Hoắc nên liền mỉm cười cúi đầu chào.
" Xin chào, tôi là Wayne. Tôi muốn gặp Chu phu nhân."
" Chu phu nhân?" Người kia lại lãnh đạm hỏi lại, sau đó thì nhìn Jin, " Để cậu ta vào đi."
Jin dù gì cũng không thể cãi được người lớn tuổi, bèn lách qua một bên, cho Tề Lãng vào nhà. Cô bé đi phía sau, Tề Lãng đi giữa, người quản gia đi đằng trước.
Ba người theo một hàng đi vào phòng khách.
Chu Sa lúc này đang đọc báo kinh tế, không ngước mắt mà đã hỏi ngay:
" Dept, có khách nào thế?"
Quản gia Dept kính cẩn cúi người, " Thưa, là một thanh niên tên Wayne muốn tìm phu nhân."
Vị quản gia nói xong, ngay lập tức xoay người rời đi. Trong phòng khách lúc này chỉ còn lại ba người.
Jin thì đứng lùi lại, hoàn toàn không muốn dính vào trận bão nhiệt đới sắp nổ tung kia. Mà Jin cũng không lên lầu nói lại cho Hoắc Kình biết sự tình dưới đây nữa.
Chu Sa nghe đến tên Wayne, mi mắt theo phản xạ giật giật nhẹ. Bỏ tờ báo kinh tế xuống, bà vắt chéo chân, hất mặt về phía đối diện:
" Ngồi đi."
Tề Lãng bên ngoài cực kỳ điềm nhiên bình thản đến lạ người, nhưng bên trong, tim cậu đang đập loạn xạ cả rồi. Đặt hộp thức ăn lên bàn, cậu ngồi xuống chỉnh tề.
Phong thái của Tề Lãng nếu đối với người khác sẽ là vô cùng hoàn hảo, vô cùng đáng được đón tiếp. Nhưng tiếc cho cậu, người cậu gặp là Chu Sa, tất nhiên sẽ không có một sự khoan hồng nào dành cho cậu đâu.
Chu Sa nhìn Tề Lãng bằng một đôi mắt lạnh nhạt.
" Cậu nghĩ đây là đâu mà đến như vậy?"
Tề Lãng đặt hai tay trên đầu gối, điềm nhiên mỉm cười:
" Thưa cô, cháu đến thăm Hoắc Kình ạ. Anh ấy vừa mới xuất viện, cháu là người yêu, nếu không đến thăm sẽ rất khó coi."
Jin ở gần đó, nghe Tề Lãng nói xong, chỉ biết sống lưng mình lạnh buốt. Chu Sa càng nghe rõ ràng từng câu từng chữ mà cậu vừa nói ra hơn nữa, đôi mắt ấy hơi nhíu lại, tỏ ra một sự không hài lòng.
" Cậu không có quyền gọi tôi thân mật như thế. Càng không xứng đáng với cái mác người yêu của con trai tôi. Nếu đến đây để thăm Hoắc Kình thì mau về đi."
" Thưa cô, cháu đã đến đây thì sẽ không dễ dàng ra về đâu ạ. Cháu muốn gặp cô để có thể nói hết những gì cháu nghĩ về Hoắc Kình."
Chu Sa lúc này khẽ cười, nụ cười của bà mang theo rất nhiều điều mỉa mai.
" Cậu cũng ngang ngạnh quá chứ. Người lớn đã không muốn tiếp, lại còn cả gan cãi lại. Ba mẹ cậu dạy cậu như vậy sao? Ba mẹ cậu dạy cậu hỗn xược như thế sao?"
Ba mẹ...
Mỗi lần nhắc đến ba mẹ, Tề Lãng cảm thấy lòng mình thật nặng nề. Từ nhỏ đến giờ, cậu vốn dĩ có xem ông ấy là ba mình đâu chứ? Người ba nào lại luôn đem mẹ của cậu ra mà nặng nhẹ, mà chà đạp như thế?
Còn mẹ của cậu, từ lúc còn sống đến khi lìa xa cõi đời này, đều không được Tề gia chấp nhận.
Ba và mẹ đi cùng nhau, xem ra không thích hợp cho lắm.
Tề Lãng cúi thấp mặt, không biết miên man suy nghĩ những gì, lại thốt ra một câu:
" Xin lỗi, cháu không có ba. Cháu chỉ có một người mẹ đã mất."
Cứ ngỡ rằng khi nghe những lời nói chạm đến lòng người đó, Chu Sa sẽ có thể thông cảm một chút cho hoàn cảnh của cậu. Thế nhưng, không ai biết đó mới chính là sự châm ngòi cho cơn giận dữ của bà.
Đứng dậy, Chu Sa mở một ngăn kéo, lấy ra một xấp giấy rồi ném mạnh vào người Tề Lãng. Sự việc này quá bất ngờ làm cậu cũng thất thần theo.
Nhặt từng tờ giấy lên nhìn qua, Tề Lãng càng lúc càng thất kinh không nói nên lời. Những tờ giấy này đều đang viết về Tề gia, về từng người trong gia tộc đó.
Tất cả, không sót một ai.
Đến khi cậu giữ lấy tờ giấy có hai chữ Tề Dương, ngón tay bắt đầu run rẫy. Tề Lãng không ngờ Chu Sa đã âm thầm điều tra về gia đình cậu như vậy, còn rất rõ ràng nữa.
" Thưa cô, cái này..." Tề Lãng ngẩng mặt định giải thích thì đã nhận lấy cốc trà mà Chu Sa cầm lên tạt đến.
Nước trà âm ấm ướt đẫm cả khuôn mặt của cậu, thấm xuống từng mảnh giấy. Tề Lãng đưa tay vuốt mặt.
" Câm miệng đi. Đây là lý do vì sao tôi không muốn con trai tôi dính dáng đến cậu, cả gia đình khốn khiếp của cậu. Tề Lãng, tôi không ngờ họ Tề này lại đeo bám tôi lâu như thế. Tôi không ngờ con trai ông ấy lại có thể nối tiếp duyên nợ này."
Chu Sa lúc này cười một tiếng lạnh băng:
" Cha của cậu, Tề Dương, từng một đời hứa hẹn sẽ chung sống cùng tôi, từng hứa hẹn sẽ cùng tôi vượt qua sóng gió mà tiến đến hạnh phúc vĩnh cửu. Cha cậu là một kẻ nói dối, một kẻ tệ hại, một kẻ khốn nạn. Những lời nói của ông ta không thể tin được. Chỉ vì ham danh hám lợi mà rũ bỏ tất cả để theo một người đàn bà khác. Còn nữa, tôi đã điều tra lý lịch của cậu, mẹ của cậu không phải là vợ chính thức của ông ta. Ha, gia đình này nhơ nhuốc quá rồi đó. Thân phận của cậu thật ra chỉ là đứa con ngoài giá thú mà thôi."
Tề Lãng cúi gằm mặt, nhìn đau đáu vào hai chữ Tề Dương kia, mà lòng không thể nguôi ngoai.
Tại sao chứ?
Tại sao luôn là vì ông ấy mà cậu lại đau khổ như vậy?
Tại sao luôn là vì ông ấy mà mẹ cậu bị người đời khinh thường như vậy?
Cậu, rốt cục thì có ai yêu thương cậu chứ?
Mẹ ruột đã bán cậu vì muốn một số tiền.
Ba ruột chỉ đem cậu về nuôi vì cần người nối dõi.
Chu Sa cuối cùng cũng đã nói hết những uất ức trong lòng mình, đôi mắt bà cũng đẫm nước vì nhớ lại quá khứ đau buồn kia.
" Chỉ là đứa con ngoài giá thú mà thôi, không xứng với con tôi đâu."
Chu Sa đã nói rất nhiều, và đáp lại bà chỉ là một màn im lặng thất thần. Chu Sa xoay người, định nói thêm một lời cuối thì nhận ra hộp thức ăn khi nãy Tề Lãng đã mang đến.
Bà nhìn nó, " Đây là thứ gì?"
Tề Lãng lúc này đã tỉnh táo, vội vàng lau nước trên mặt, nói:
" Đây là thức ăn cháu làm cho Hoắc Kình."
Cậu vội vã đến mức đứng dậy, cầm lấy hộp thức ăn đó ấn vào tay Chu Sa, cố gắng nặn ra nụ cười:
" Cháu sẽ về, nhưng xin cô hãy đưa cái này cho Hoắc Kình. Cháu sẽ ra về ngay, cô đừng lo."
Chu Sa hờ hững nhìn hộp thức ăn trong tay mình, sau đó nhếch khóe môi:
" Cậu sẽ ra về hả?"
Tề Lãng lập tức gật đầu, " Vâng, cháu sẽ về ng..."
Bịch.
Lời còn chưa dứt thì một âm thanh khác đã xen vào. Tề Lãng lặng người cúi nhìn hộp thức ăn của mình đang nằm trên sàn nhà, nắp hộp vì tác động mạnh mà mở bung ra.
Chu Sa cũng nhìn đống thức ăn bên dưới, lại chỉ thở nhẹ ra.
" Xong rồi, cậu về đi."
Dứt lời, Chu Sa quay lưng định bước lên phòng ngủ thì bà nhận thấy lúc này phòng khách không chỉ có hai người.
Phía cầu thang đang có mặt của Ngạo Thiên và Hoắc Ưng. Cách một khoảng chính là Hoắc Kình cùng với Jin.
Bọn họ đều đang rất bất mãn nhìn bà.
" Chẳng có gì để xem cả." Chu Sa vẫn còn đủ bình tĩnh mà nói.
Rồi bà bước tiếp thêm một đoạn nhỏ. Sau đó, bà nhìn thấy đứa con trai mà mình cưng chiều đã đi theo hướng ngược lại.
Hoắc Kình nhanh chân đi đến chỗ của Tề Lãng. Anh nhìn cậu đang quỳ một gối mà nhặt lấy hộp thức ăn.
" Tề Lãng..." Giọng của anh thật sự rất run.
Tề Lãng dừng tay, ngẩng mặt lên đã thấy khuôn mặt người kia ướt át. Cậu bất ngờ vài giây, sau đó liền ôm lấy gương mặt kia, ôn nhu nói:
" Có gì đâu chứ? Hôm nay không ăn được, ngày mai sẽ ăn, được không?"
Hoắc Kình không muốn nghe gì cả, anh chỉ cứ lắc đầu, lắc đầu. Sau đó, anh cúi nhìn từng cuộn cơm đẹp mắt kia, vươn tay nhặt một cái lên, điềm nhiên bỏ vào miệng mà ăn.
Anh ăn rất vội, bàn tay bịt kín miệng của mình.
Hầu như ai nhìn cảnh đấy cũng phải giật mình. Họ không nghĩ Hoắc Kình sẽ làm như thế.
Tề Lãng lần này tức giận, giữ lấy tay anh, " Đừng có ăn nữa! Dơ mất rồi."
Hoắc Kình vẫn ngoan cố giãy khỏi Tề Lãng, nhặt tiếp một cuộn nữa, rồi một cuộn nữa. Anh ăn một lúc, cố gắng nhai thật nhanh rồi nuốt xuống.
Cuối cùng thì không chịu được mà ôm lấy Tề Lãng.
" Xin lỗi, xin lỗi cậu. Mẹ tôi đã nói sai rồi, mẹ tôi chỉ nói như thế. Đừng để ý, làm ơn, đừng nghĩ về nó. Đừng nghĩ về nó..."
Tề Lãng cũng ôm lấy con người kia, cũng không biết phải nói cái gì để trấn an anh đây.
Người phụ nữ lòng dạ sắt đá họ Chu kia sau khi chứng kiến viễn cảnh đó, lòng bà quặng thắt. Ngón tay run rẫy không thể nắm chặt lại được.
Chu Sa bước đến, cố kìm giọng, " Hoắc Kình, mau đứng dậy!"
Tề Lãng đỡ lấy Hoắc Kình đứng dậy. Anh hít sâu một hơi.
" Mẹ, con xin mẹ, hãy chấp nhận có được hay không? Chúng con sẽ sống thật tốt. Mẹ, có thể hay không?"
" Đừng có nói nữa. Mẹ đã quyết rồi, đừng có nhiều lời. Dept, mang nhị thiếu gia lên phòng."
Hoắc Kình nắm chặt hai bàn tay, ánh mắt kiên định.
" Con rất yêu người này, con chỉ có thể nói con rất yêu người này. Mặc kệ thân phận của Tề Lãng ra sao đi nữa, chỉ cần biết cậu ấy cũng quan tâm con thôi. Con không cần gì cả. Con trước không cần tài sản, sau cũng không cần tài sản. Con không quản sản nghiệp nhà họ Hoắc, con không cần mang cái họ này cũng được. Con không muốn ở trong cái lồng mà mẹ xây cho con nữa. Con không muốn, không muốn, mẹ có hiểu được không? Con sẽ bỏ tất cả, nếu như bỏ tất cả, con sẽ xứng đáng với Tề Lãng, có đúng hay không?"
Chát.
Bầu không khí trong căn phòng bỗng trượt thật dài theo một lối mòn nào đó. Ngạo Thiên là một kẻ bình tĩnh, nhưng nhìn thấy Chu Sa tự tay đánh đứa con trai mà mình dưỡng dục cưng chiều, y còn phải kinh ngạc.
Hoắc Kình lần đầu biết được cái đánh từ mẹ, anh chỉ có thể cười chua xót.
Chu Sa đánh xong, nhìn bàn tay của mình, càng đau khổ hơn.
" Con có thể nói như vậy sao? Mẹ đã nuôi con như vậy, đáp ứng tất cả cho con, vậy mà con vì một thằng con trai lại ăn nói như vậy hay sao? Con vì một đứa có nòi giống phản bội mà hỗn xược với mẹ hay sao? Con nói đi!!! Có phải muốn bỏ tất cả hay không? Có phải hay không?"
Hoắc Kình định trả lời thì Tề Lãng kịp thời ngăn lại. Chứng kiến người mình yêu quỳ xuống trước mặt mẹ mình, người đã xúc phạm cậu rất nhiều, anh không thể không giận bản thân.
Tề Lãng quỳ xuống trước mặt Chu Sa, " Cháu xin lỗi. Cháu không nghĩ anh ấy lại hồ đồ như vậy. Cháu xin lỗi cô, xin cô đừng tức giận anh ấy. Là cháu có lỗi, lần này cháu không tốt, lần này cháu không chăm sóc cho anh ấy thật tốt. Cháu hứa, từ giờ sẽ thật tốt với Hoắc Kình..."
" Đi khuất mắt tôi."
Hoắc Ưng cùng Ngạo Thiên lúc này bước đến đó. Ngạo Thiên đỡ lấy Tề Lãng đứng dậy, nghiêm giọng nói:
" Hôm nay cậu về đi. Mọi chuyện đã như vậy rồi."
Hoắc Ưng lạnh nhạt nhìn mẹ mình, càng không muốn mở lời thêm câu nào. Hắn nhìn Hoắc Kình, kéo tay em trai đi về phía cầu thang.
" Hai người đừng tốn sức nữa. Nghi ngơi đi đã. Ngày mai tính tiếp. Anh không để bất kỳ ai phá hạnh phúc của em trai mình đâu."
Ai cũng sửng sốt trước câu nói của Hoắc Ưng, song ai cũng im lặng không nói gì. Ngạo Thiên đưa Tề Lãng về nhà. Jin cũng lên phòng của mình.
Chu Sa ngồi trong thư phòng, bà đã trắng đêm chỉ suy nghĩ về những câu nói của hai đứa con trai.
Màn đêm cứ thế buông xuống, che khuất đi thật nhiều nỗi cô đơn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.