Chương 929: Anh bạn này thật lãng mạn!
Liễu Hạ Huy
12/06/2017
Không biết tên loài chim đang bay trên đỉnh đầu, không lo đám mây khiến mọi người choáng ngợp. Sắc trời xanh như vậy, ánh nắng ấm như vậy khiến người ta không nhịn được mà muốn ôm hôn quay cuồng, hoặc cầu hôn hay tỏ tình. Một cái quỳ của người đàn ông có giá trị ngàn vàng, quỳ trời quỳ đất quỳ cha mẹ. Hai đầu gối của Đường Trọng giống như một người phạm sai lầm đang khẩn cầu ba mẹ tha thứ. Đường Trọng không phải vì khẩn cầu tha thứ, càng không vì gia tộc tha thứ. Ba mẹ hắn luôn đứng ở phía sau yên lặng ủng hộ cho hắn. Gia tộc của hắn cho dù là Khương gia bây giờ hay Đường gia sau này thì hắn đều chiếm địa vị chủ đạo. Hắn có chuyện quan trọng hơn phải làm. Vì nhân tố an toàn và khiến mọi người không có cảm giác giẫm xuống chân không, sàn giỏ này dùng chất thép cứng rắn nên đầu gối Đường Trọng như đối cứng. Vị trí hắn quỳ xuống hơi lùi về phía sau, song song với vị trí anh chàng phụ trách điều khiển khinh khí cầu. Cho nên khi hắn ngẩng mặt lên vừa lúc có thể nhìn Đổng Bồ Đề Thu Ý Hàn vẻ mặt kinh ngạc vừa xoay người lại. Có người nói đàn ông có chân thành hay không thì hãy nhìn vào mắt. Góc độ hiện tại khiến Đường Trọng vô cùng vừa lòng. Ánh mắt Đường Trọng tập trung lên mặt Đổng Bồ Đề, âm trầm nói: - Anh quỳ xuống không phải vì mong sự tha thứ của em. Bởi vì anh đã nghĩ đến vô số lần, cho dù cho anh một cơ hội nữa, anh vẫn chọn như vậy. - Lần đầu tiên đâm em ba đao là vì cứu ba anh Đại hồ tử. Có lẽ em không thể lý giải ông ấy có ý nghĩa gì với anh Nên nói như thế nào nhỉ? Ông ấy là tất cả của anh. - Ông ấy thật sự không phải một người ba đủ tư cách. Tuy rằng anh không biết người ba có đủ tư cách là như thế nào nữa. Ông ấy rất lãnh đạm với anh. Trong trí nhớ của anh, cho đến bây giờ ông ấy chưa từng ôm anh. Vẻ mặt ông ấy luôn không chút thay đổi nói với anh là tự đi. Anh đi đường bị ngã sấp xuống, ông ấy để anh tự đi. Đầu của anh bị đập vào cửa chảy máu, ông ấy đã ném lọ thuốc để anh tự bôi.
- Đói bụng, tự ăn. Quần áo rách, tự khâu. Mùa đông ở Hận Sơn rất lạnh, nước trong ống đều đóng băng. Ông ấy để anh tự đi giếng nước múc nước, kết quả anh lại ngã xuống giếng. Lần đó, anh bị sốt suýt chết Ông ấy tìm người chữa khỏi bệnh cho anh. Sau đó ông cũng không an ủi, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn anh một cái, nói lần sau biết múc nước như thế nào chưa. - Ông ấy để anh mỗi sáng sớm đứng tấn. Ông ấy để anh mỗi tối đều luyện tên. Ông ấy để anh tự đi vào Hận Sơn đánh sói, cùng anh đi bơi ở sông Thanh Thiên giữa mùa đông. Em nhất định không thể tưởng tượng được ba mình lại giả vờ làm sát thủ, vào một buổi tối mà em không phòng bị đánh bong da tróc thịt máu tươi đầm đìa đâu Có một khoảng thời gian dài, anh luôn đột nhiên bừng tỉnh từ trong mơ. Bởi vì anh luôn cảm giác có một người đứng ngoài cửa sổ nhìn anh, lúc nào cũng có thể lấy đi cái mạng nhỏ của anh. - Nhưng ông ấy là người ba tốt nhất trong lòng anh. Ông ấy dạy anh đứng tấn để chân anh vững hơn, lúc nào cũng không dễ ngã xuống. Ông ấy bắt anh luyện tên là vì muốn anh bắn chết đám người muốn gây nguy hiểm cho anh, không cho bọn chúng đến gần. Ông ấy giả vờ làm sát thủ là vì muốn đề cao ý thức sinh tồn của anh, nói cho anh biết không chỗ nào không nguy hiểm, lúc nào cũng không thể thả lỏng cảnh giác giống như ông ấy có thể dễ dàng giết chết anh, người khác cũng có thể. - Ông ấy dẫn anh đi bơi ở sông Thanh Thiên lúc mùa đông, bơi từ bờ đông sang bờ tây, từ bờ đông trở về bờ tây. Ông ấy dùng ý chí của mình để kích thích ý chí của anh. Ông ấy dùng hành động thực tế dạy anh. Ông ấy có thể làm được thì anh cũng có thể làm được. Ông ấy phải làm thì anh cũng phải làm. Ông ấy khiến thể chất anh mạnh mẽ, ý chí cứng cỏi, không dễ dàng buông tha. Nếu không phải từ nhỏ đến lớn huấn luyện thể năng ở sông Thanh Thiên và quen với hoàn cảnh lạnh lẽo thì chỉ sợ tối ngày nào đó anh đã không chờ được em đến. - Chỗ anh có thể nhìn thấy, ông ấy giúp anh đỡ nhát dao nguy hiểm nhất. Lúc anh không nhìn thấy, ngày đêm đều bảo vệ cho anh hoàn cảnh an toàn. Lúc anh thấy đau, không phải ông ấy càng đau hơn anh sao? Lúc anh thấy mệt, không phải ông ấy càng mệt hơn anh sao?
- Tất cả của anh đều là ông ấy cho. Nếu không, anh có thể trưởng thành không, chúng ta có thể gặp mặt không, ta có thể quỳ gối ở đây nói những lời này với em không? Biết bao nhiêu thứ đây. Nếu ông ấy không làm vậy, vậy nhất định không có anh bây giờ. - Bởi vì lúc đó chúng ta là bạn lại là địch. Em thiết trí cạm bẫy khắp nơi cho anh, anh cũng không muốn em sống tốt. Chúng ta tranh đấu gay gắt, lại phối hợp ăn ý ở rất nhiều chuyện. - Nhưng cũng gần như chính là ăn ý. Đến lúc cần ví dụ như cứu đại hồ tư, anh có thể hi sinh bất cứ kẻ nào, bao gồm cả bản thân anh. Cho nên đâm em ba đao kia, anh cũng không hối hận. Trên độ cao vài trăm mét, trời đẹp có giai nhân làm bạn, biểu tình của Đường Trọng thật nghiêm túc, giọng nói thật âm trầm. Lời nói rất máu lạnh, máu lạnh khiến người ta đau lòng. Ánh mắt Thu Ý Hàn ngập sương mù. Vẻ mặt Đổng Bồ Đề cũng không lạnh nhạt nữa. Có thời thơ ấu thế nào, giờ đã qua hết. Cuộc sống ngay từ đầu đã bị nguyền rủa, ai cũng không cho hắn nhiều lựa chọn, bao gồm cả đại hồ tử coi hắn như tính mạng. - Lần thứ hai, em vì cứu anh khỏi tay Đổng Tiểu Bảo mà đâm mình ba đao. Mũi Đường Trọng hơi phập phồng nhưng ánh mắt vẫn kiên định như cũ. Hắn tập trung vào mắt Đổng Bồ Đề, giống như muốn gửi tâm tình của mình đến trái tim cô. - Anh trơ mắt nhìn em đâm mình ba đao. Một đao lại một đao Mỗi động tác đâm, mỗi ánh mắt anh đều nhớ rõ Anh vô số lần bừng tỉnh trong mơ chính là mơ thấy lúc em cầm đao đâm mình - Có lẽ em không thể lý giải tâm trạng của anh. Cho đến bây giờ, anh cũng không thể lý giải tâm trạng của anh lúc đó có lẽ lúc ấy chỉ có một suy nghĩ trong đầu. Tất cả mọi người phải chết, tất cả mọi người tham gia đều phải chết. Anh muốn ăn thịt bọn chúng, uống máu bọn chúng anh muốn bọn chúng chết không cho chỗ chôn bằng cực hình mà anh biết. Anh chàng khí cầu nghe được tiếng Trung Hoa sợ đến mức cả người run run. Mẹ ơi, lần này con nhận phải việc gì đây?
Nhớ tới lúc đó, sắc mặt Đường Trọng trở nên thô bạo, trong mắt tràn ngập tơ máu. - Lúc ở trong vết nứt, anh đã nghĩ vô số lần, anh nghiến răng nghiến lợi nhớ kỹ là nhất định phải giết chết Đổng Tiểu Bảo, nhất định phải giết chết Đổng iểu Bảo. Người nào cản trở cũng vô dụng, ai khuyên cũng vô dụng Nhưng lúc em nằm trên mặt đất bảo anh bỏ qua cho hắn, anh lại do dự. - Nhưng cuối cùng, anh vẫn giẫm xuống. Đó là vì để hắn có thắng lợi và tôn nghiêm hắn muốn, cũng không hề lừa gạt em bất cứ lúc nào cũng không lừa em. - Giết chết Đổng Tiểu Bảo, anh không hối hận. Bởi vì cho anh một trăm cơ hội làm lại thì anh vẫn chọn như vậy. - Anh có thể lựa chọn cái khác. Anh có thể bỏ qua cho hắn lúc đấy rồi về sau nghĩ cách giết hắn, nhốt hắn vĩnh viễn ở đâu đó hoặc đập gãy tứ chi rồi để hắn như một phế nhân Anh có vô số cách lựa chọn. - Nhưng anh không dám. Anh biết em kiêu ngạo như thế nào, thông minh như thế nào. Sự thông minh của em khiến em dễ dàng nhìn thấu tất cả. Kiêu ngạo của em khiến anh không dám lừa em Đây là lần đầu tiên Đường Trọng phân tích tâm lý của hắn. Cái giẫm xuống kia ảnh hưởng đến cuộc đời hắn. Hắn biết. Hắn biết cô cũng biết. Sở dĩ hắn nói ra là vì để Đổng Bồ Đề càng hiểu rõ tâm ý của mình, cũng khiến Thu Ý Hàn càng hiểu rõ tình cảnh đau xót này. Đổng Bồ Đề trừng mắt nhìn. Một giọt nước mắt rơi xuống khỏi má. Lúc Đổng Tiểu Bảo chết, cô không khóc. Lúc một mình rời khỏi viện mà không để ý người thân, một cụ già ho khan kịch liệt giữ lại, cô không khóc. Cô nghĩ bản thân không khóc được. Cô nghĩ bản thân không có nước mắt. Nhưng giờ cô lại khóc. Đổng Bồ Đề khóc. Cô ngẩng mắt, muốn đưa giọt nước mắt kia về, run run nói:
- Nếu lúc trước anh lừa tôi, chúng ta sẽ cắt đứt hoàn toàn. Tôi hoàn toàn quên anh Vì sao anh không làm? Đường Trọng, đối xử với tôi dịu dàng như vậy, tôi cũng có thể giải thoát sớm. - Anh biết không? Tôi đã đi qua một thành phố lại một thành phố, đi đến từng nơi xa lạ nhưng tôi không thể tìm được cảm giác trở về. Nơi này khiến tôi lòng phiền ý loạn, khiến cuộc sống hàng ngày của tôi bất an, khiến tôi đần độn lại đau đớn không chịu nổi Tôi biết đó là bởi vì tôi không bỏ xuống được, bởi vì lòng tôi còn vướng bận. - Nếu anh có thể ngừng bước chân kia lại, để tôi không chính mắt nhìn thấy tất cả. Nếu anh có thể nói dối lừa gạt tôi, để tôi hoàn toàn hết hi vọng với an, để cho tôi biết ba đao lại ba đao là cho một người đàn ông vô tình dối trá Đường Trọng, nếu như vậy, tôi sẽ vui vẻ hơn bây giờ. Nếu lúc ấy anh có thể thành toàn cho tôi thì thật tốt biết bao. - Anh sợ. Trên mặt Đường Trọng cũng đầy nước mắt: - Anh sợ không còn quan hệ gì với em nên anh mới không dám làm như vậy. Trước kia em muốn đến thì đến muốn đi thì đi nhưng sau hôm đó, cũng có thể là thời gian sớm hơn, anh muốn em dừng lại. Em quá mệt mỏi, anh muốn cho em nghỉ ngơi một chút. Đường Trọng lấy ra một chiếc hộp tinh xảo từ trong túi, nhẹ mở nắp hộp ra. Một chiếc nhẫn kim cương được thiết kế tỉ mỉ khi trang sức Cẩm Tú mới thành lập liền hiện ra trước mắt mọi người. Chiếc nhẫn màu đỏ thấm kia dưới ánh mắt trời tỏa ra ánh sáng ngọc khiến người ta khó có thể dời mắt. - Nói nhiều như vậy, buồn tủi nhiều như vậy thì ra là vì cầu hôn. Anh chàng khí cầu thầm nghĩ: - Anh bạn này thật lãng mạn.
- Đói bụng, tự ăn. Quần áo rách, tự khâu. Mùa đông ở Hận Sơn rất lạnh, nước trong ống đều đóng băng. Ông ấy để anh tự đi giếng nước múc nước, kết quả anh lại ngã xuống giếng. Lần đó, anh bị sốt suýt chết Ông ấy tìm người chữa khỏi bệnh cho anh. Sau đó ông cũng không an ủi, chỉ lạnh lùng liếc mắt nhìn anh một cái, nói lần sau biết múc nước như thế nào chưa. - Ông ấy để anh mỗi sáng sớm đứng tấn. Ông ấy để anh mỗi tối đều luyện tên. Ông ấy để anh tự đi vào Hận Sơn đánh sói, cùng anh đi bơi ở sông Thanh Thiên giữa mùa đông. Em nhất định không thể tưởng tượng được ba mình lại giả vờ làm sát thủ, vào một buổi tối mà em không phòng bị đánh bong da tróc thịt máu tươi đầm đìa đâu Có một khoảng thời gian dài, anh luôn đột nhiên bừng tỉnh từ trong mơ. Bởi vì anh luôn cảm giác có một người đứng ngoài cửa sổ nhìn anh, lúc nào cũng có thể lấy đi cái mạng nhỏ của anh. - Nhưng ông ấy là người ba tốt nhất trong lòng anh. Ông ấy dạy anh đứng tấn để chân anh vững hơn, lúc nào cũng không dễ ngã xuống. Ông ấy bắt anh luyện tên là vì muốn anh bắn chết đám người muốn gây nguy hiểm cho anh, không cho bọn chúng đến gần. Ông ấy giả vờ làm sát thủ là vì muốn đề cao ý thức sinh tồn của anh, nói cho anh biết không chỗ nào không nguy hiểm, lúc nào cũng không thể thả lỏng cảnh giác giống như ông ấy có thể dễ dàng giết chết anh, người khác cũng có thể. - Ông ấy dẫn anh đi bơi ở sông Thanh Thiên lúc mùa đông, bơi từ bờ đông sang bờ tây, từ bờ đông trở về bờ tây. Ông ấy dùng ý chí của mình để kích thích ý chí của anh. Ông ấy dùng hành động thực tế dạy anh. Ông ấy có thể làm được thì anh cũng có thể làm được. Ông ấy phải làm thì anh cũng phải làm. Ông ấy khiến thể chất anh mạnh mẽ, ý chí cứng cỏi, không dễ dàng buông tha. Nếu không phải từ nhỏ đến lớn huấn luyện thể năng ở sông Thanh Thiên và quen với hoàn cảnh lạnh lẽo thì chỉ sợ tối ngày nào đó anh đã không chờ được em đến. - Chỗ anh có thể nhìn thấy, ông ấy giúp anh đỡ nhát dao nguy hiểm nhất. Lúc anh không nhìn thấy, ngày đêm đều bảo vệ cho anh hoàn cảnh an toàn. Lúc anh thấy đau, không phải ông ấy càng đau hơn anh sao? Lúc anh thấy mệt, không phải ông ấy càng mệt hơn anh sao?
- Tất cả của anh đều là ông ấy cho. Nếu không, anh có thể trưởng thành không, chúng ta có thể gặp mặt không, ta có thể quỳ gối ở đây nói những lời này với em không? Biết bao nhiêu thứ đây. Nếu ông ấy không làm vậy, vậy nhất định không có anh bây giờ. - Bởi vì lúc đó chúng ta là bạn lại là địch. Em thiết trí cạm bẫy khắp nơi cho anh, anh cũng không muốn em sống tốt. Chúng ta tranh đấu gay gắt, lại phối hợp ăn ý ở rất nhiều chuyện. - Nhưng cũng gần như chính là ăn ý. Đến lúc cần ví dụ như cứu đại hồ tư, anh có thể hi sinh bất cứ kẻ nào, bao gồm cả bản thân anh. Cho nên đâm em ba đao kia, anh cũng không hối hận. Trên độ cao vài trăm mét, trời đẹp có giai nhân làm bạn, biểu tình của Đường Trọng thật nghiêm túc, giọng nói thật âm trầm. Lời nói rất máu lạnh, máu lạnh khiến người ta đau lòng. Ánh mắt Thu Ý Hàn ngập sương mù. Vẻ mặt Đổng Bồ Đề cũng không lạnh nhạt nữa. Có thời thơ ấu thế nào, giờ đã qua hết. Cuộc sống ngay từ đầu đã bị nguyền rủa, ai cũng không cho hắn nhiều lựa chọn, bao gồm cả đại hồ tử coi hắn như tính mạng. - Lần thứ hai, em vì cứu anh khỏi tay Đổng Tiểu Bảo mà đâm mình ba đao. Mũi Đường Trọng hơi phập phồng nhưng ánh mắt vẫn kiên định như cũ. Hắn tập trung vào mắt Đổng Bồ Đề, giống như muốn gửi tâm tình của mình đến trái tim cô. - Anh trơ mắt nhìn em đâm mình ba đao. Một đao lại một đao Mỗi động tác đâm, mỗi ánh mắt anh đều nhớ rõ Anh vô số lần bừng tỉnh trong mơ chính là mơ thấy lúc em cầm đao đâm mình - Có lẽ em không thể lý giải tâm trạng của anh. Cho đến bây giờ, anh cũng không thể lý giải tâm trạng của anh lúc đó có lẽ lúc ấy chỉ có một suy nghĩ trong đầu. Tất cả mọi người phải chết, tất cả mọi người tham gia đều phải chết. Anh muốn ăn thịt bọn chúng, uống máu bọn chúng anh muốn bọn chúng chết không cho chỗ chôn bằng cực hình mà anh biết. Anh chàng khí cầu nghe được tiếng Trung Hoa sợ đến mức cả người run run. Mẹ ơi, lần này con nhận phải việc gì đây?
Nhớ tới lúc đó, sắc mặt Đường Trọng trở nên thô bạo, trong mắt tràn ngập tơ máu. - Lúc ở trong vết nứt, anh đã nghĩ vô số lần, anh nghiến răng nghiến lợi nhớ kỹ là nhất định phải giết chết Đổng Tiểu Bảo, nhất định phải giết chết Đổng iểu Bảo. Người nào cản trở cũng vô dụng, ai khuyên cũng vô dụng Nhưng lúc em nằm trên mặt đất bảo anh bỏ qua cho hắn, anh lại do dự. - Nhưng cuối cùng, anh vẫn giẫm xuống. Đó là vì để hắn có thắng lợi và tôn nghiêm hắn muốn, cũng không hề lừa gạt em bất cứ lúc nào cũng không lừa em. - Giết chết Đổng Tiểu Bảo, anh không hối hận. Bởi vì cho anh một trăm cơ hội làm lại thì anh vẫn chọn như vậy. - Anh có thể lựa chọn cái khác. Anh có thể bỏ qua cho hắn lúc đấy rồi về sau nghĩ cách giết hắn, nhốt hắn vĩnh viễn ở đâu đó hoặc đập gãy tứ chi rồi để hắn như một phế nhân Anh có vô số cách lựa chọn. - Nhưng anh không dám. Anh biết em kiêu ngạo như thế nào, thông minh như thế nào. Sự thông minh của em khiến em dễ dàng nhìn thấu tất cả. Kiêu ngạo của em khiến anh không dám lừa em Đây là lần đầu tiên Đường Trọng phân tích tâm lý của hắn. Cái giẫm xuống kia ảnh hưởng đến cuộc đời hắn. Hắn biết. Hắn biết cô cũng biết. Sở dĩ hắn nói ra là vì để Đổng Bồ Đề càng hiểu rõ tâm ý của mình, cũng khiến Thu Ý Hàn càng hiểu rõ tình cảnh đau xót này. Đổng Bồ Đề trừng mắt nhìn. Một giọt nước mắt rơi xuống khỏi má. Lúc Đổng Tiểu Bảo chết, cô không khóc. Lúc một mình rời khỏi viện mà không để ý người thân, một cụ già ho khan kịch liệt giữ lại, cô không khóc. Cô nghĩ bản thân không khóc được. Cô nghĩ bản thân không có nước mắt. Nhưng giờ cô lại khóc. Đổng Bồ Đề khóc. Cô ngẩng mắt, muốn đưa giọt nước mắt kia về, run run nói:
- Nếu lúc trước anh lừa tôi, chúng ta sẽ cắt đứt hoàn toàn. Tôi hoàn toàn quên anh Vì sao anh không làm? Đường Trọng, đối xử với tôi dịu dàng như vậy, tôi cũng có thể giải thoát sớm. - Anh biết không? Tôi đã đi qua một thành phố lại một thành phố, đi đến từng nơi xa lạ nhưng tôi không thể tìm được cảm giác trở về. Nơi này khiến tôi lòng phiền ý loạn, khiến cuộc sống hàng ngày của tôi bất an, khiến tôi đần độn lại đau đớn không chịu nổi Tôi biết đó là bởi vì tôi không bỏ xuống được, bởi vì lòng tôi còn vướng bận. - Nếu anh có thể ngừng bước chân kia lại, để tôi không chính mắt nhìn thấy tất cả. Nếu anh có thể nói dối lừa gạt tôi, để tôi hoàn toàn hết hi vọng với an, để cho tôi biết ba đao lại ba đao là cho một người đàn ông vô tình dối trá Đường Trọng, nếu như vậy, tôi sẽ vui vẻ hơn bây giờ. Nếu lúc ấy anh có thể thành toàn cho tôi thì thật tốt biết bao. - Anh sợ. Trên mặt Đường Trọng cũng đầy nước mắt: - Anh sợ không còn quan hệ gì với em nên anh mới không dám làm như vậy. Trước kia em muốn đến thì đến muốn đi thì đi nhưng sau hôm đó, cũng có thể là thời gian sớm hơn, anh muốn em dừng lại. Em quá mệt mỏi, anh muốn cho em nghỉ ngơi một chút. Đường Trọng lấy ra một chiếc hộp tinh xảo từ trong túi, nhẹ mở nắp hộp ra. Một chiếc nhẫn kim cương được thiết kế tỉ mỉ khi trang sức Cẩm Tú mới thành lập liền hiện ra trước mắt mọi người. Chiếc nhẫn màu đỏ thấm kia dưới ánh mắt trời tỏa ra ánh sáng ngọc khiến người ta khó có thể dời mắt. - Nói nhiều như vậy, buồn tủi nhiều như vậy thì ra là vì cầu hôn. Anh chàng khí cầu thầm nghĩ: - Anh bạn này thật lãng mạn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.