Hỏa Bạo Thiên Vương

Chương 915: Bốn tên định yêu bà!

Liễu Hạ Huy

12/06/2017

Có người một súng đứng đầu thiên hạ. Có người hai đấm uy mãnh vô địch cận chiến. Có người am hiểu đánh xa. Đánh xa hẳn là tuyệt học gia truyền của Đường gia. Quỷ rượu cha của đại hồ tử dùng một tảng đá là có thể giết địch. Con trai Đường Trọng của đại hồ tử cũng là một tay phi đao rất xuất sắc. Bản thân đại hồ tử cũng có tài bắn cung đứng đầu thiên hạ. Đại hồ tử dám đánh cược tài sản là vợ và con. Lão yêu bà Long Thụ không dám đấu xa với hắn bởi vì Bà! Không! Có! Đại hồ tử đã từng chiến đấu với bà lão này. Ông bị thân thủ thần kỳ cổ quái lại huyền diệu này làm cho vô cùng thê thảm. Nếu không phải có con trai Đường Trọng cứu giúp ông, chỉ sợ ông đã sớm táng thân trên tay bà ta. Đương nhiên con trai chủ yếu là mạng người khác, vẫn là bản thân. Đại hồ tử biết ở phương diện cận chiến ông không phải đối thủ của lão yêu bà này, thậm chí xa chiến ông cũng không có nhiều phần thắng.

Thân pháp của lão yêu bà này rất mờ mịt. Ông gần như không tìm được dấu chân của bà ta. Nhưng hai người so tay đã lâu. Nếu đại hồ tử có thể được người khác tôn là bắn cung đứng đầu thiên hạ thì chứng tỏ ông ta có tài nghệ cực cao ở phương diện này. Bản thân ông cũng càng tin tưởng hơn một chút. Ông vốn dĩ là con trai gia đình thợ săn, từ nhỏ đã bắt đầu luyện tập tài bắn cung. Bởi vì bắn tên săn thú là nguồn sống căn bản của thôn Ngũ Lĩnh bọn họ. Mà một người đàn ông có tài bắn cung cao hay không, có bắt được nhiều con mồi hay không ảnh hưởng đến hình tượng và địa vị của hắn ở nhà cũng như toàn bộ thôn. Thật may mắn là đại hồ tử là đàn ông chất lượng tốt trong thôn. Rất nhiều cô gái phụ nữ đều cảm thấy ông là người đẹp trai giàu có nhất thôn Ngũ Lĩnh. Nghe nói lúc ấy Tịch Mai ở thôn Hoa có mối tình thăm thiết với ông, chỉ là hắn mất tích một đêm đi kinh thành trước khi Tịch Mai chưa gả. Dù sao thôn Ngũ Linh có không ít người luôn mắng Đường Liệp là lang tâm cẩu phế, thấy tiền sáng mắt, là Trần Thế Mĩ phiên bản hiện đại. Đương nhiên sau khi Đường Trọng trở về làm chút công tác thì Trần Thế Mĩ liền biến thành Tiết Nhân Quý. Đại hồ tử chuẩn bị bắn chết lão yêu bà. Đúng vậy, bắn chết! Không được cười. Đây là một chuyện rất nghiêm túc. Đại hồ tử nấp vào trong thân cây đại thụ tối đen, cả người không nhúc nhích. Hộp gỗ kia đã sớm bị ông vứt đi. Ông cầm cung sắt trong tay, nín thở tĩnh khí, chỉ có đôi mắt sắc bén đang xoay phải trái. Đại hồ tử thích rừng cây, thsich cảm giác cả người bị núi đồi màu xanh che giấu, bản thân tự do hành tẩu săn bắn chém giết. Đây giống như trở về Ngũ Linh khi còn bé, trở về ngục giam Hận Sơn đau khổ tuyệt vọng, cũng như trở về thời bộ đội cùng đồng đội huấn luyện dã ngoại chiến đấu.

Trạng thái của ông rất tốt. Điều này khiến ông tự tin thắng lợi hơn. Trong hộp gỗ có tổng cộng sáu mũi tên sắt. Mũi thứ nhất đã bị đại hồ tử bắn đi để dụ lão yêu bà vào bàn. Mũi thứ hai bị ông đặt lên dây cung, lúc nào cũng có thể lấy tính mạng người ta. Sau lưng ông còn bốn mũi tên. Nói chung, sáu mũi tên đủ để giúp đại hồ tử có thể giải quyết kẻ thù. Nếu không, nếu sáu mũi tên vẫn không thể giải quyết đối thủ kia thì cũng chứng tỏ đại hồ tử cần bỏ qua cung tiễn mà chọn cách công kích khác. Mũi tên thứ nhất của đại hồ tử bị bà lão kia phá tan khiến ông phá lệ quý trọng mấy mũi tên khác. Nhưng chờ đợi lúc lâu mà vẫn không thấy bóng dáng bà lão kia đâu. - Chẳng lẽ bà ta không theo đuôi nữa? Đại hồ tử nhanh chóng phủ định suy đoán này. Đối với một cao thủ mà nói, phần lớn thời gian tìm kiếm kẻ thù không phải dựa vào ánh mắt mà là dựa vào cảm giác. Ông cảm giác thấy bà lão kia tồn tại. Bởi vì cơ bắp toàn thân ông căng cứng, bộ lông toàn thân đều có cảm giác run run rất nhỏ. Bà ta khiến ông thấy khẩn trương. Rắc Đó là tiếng ngọn cây bị bẻ gẫy. Đây là tiếng thường nghe thấy trong rừng cây sau khi tuyết rơi. Tuyết dày đọng trên cây. Nhánh cây không chịu nổi gánh nặng nên bị tuyết bẻ gãy. Nhưng đại hồ tử lại cảm giác có gì đó không bình thường. Nhánh cây bị người bẻ gẫy chứ không phải bị tuyết đọng bẻ gãy. Trong đó có gì khác nhau? Nếu bị tuyết làm gãy, tiếng kia phải thanh thúy hơn một chút mới đúng. Mà bởi vì bẻ gãy nên nhánh cây như bị kéo xuống, sẽ có tiếng ấn xuống. Một bên sạch sẽ lưu loát, một bên thong thả mềm nhẹ.

Đại hồ tử đá mũi chân lên thân cây một cái, cả người bay lên không trung đến hơn mười mét rồi rơi xuống. Rơi xuống đồng thời ông còn mượn lực một đá kia xoay tròn một trăm tám mươi độ. Vốn dĩ là đưa lưng về phía bầu trời lại thành đối mặt với bầu trời. Vụt! Đến lúc anh chú ý đến động tác của ông ta, tên trong tay đã sớm bay ra, chỉ có thể nhìn thấy dây dung vẫn đang chấn động trong không trung phát ra tiếng vang phừng phừng. Thiên hạ đệ nhất tên đương nhiên có chỗ đặc biệt. Một bóng đen nhanh chóng rơi xuống. Không biết bà lão kia đã xuất hiện ở vị trí đỉnh đầu đại hồ tử vừa trốn khi nào. Tốc độ của bà ta nhanh chóng như vậy, tay bấm pháp quyết, cả người xoay tròn như con quay. Sau ba vòng, ba cũng đã đuổi kịp tốc độ hạ xuống của đại hồ tử, hai chân dẫm nát bộ ngực rắn chắc bằng phẳng của ông. Mặt bà ta mang theo ý cười ôn hòa. Ba ngón tay hơi giơ lên bấm pháp quyết đặc thù. Bàn tay khác cầm một nhánh cây nhỏ phía trên có vài chiếc lá. Trên mặt lá khô, tuyết còn chưa tan. Bà phất tay ném nhánh cây nhỏ kia ra ngoài. Nhánh cây kia giống như bị người ta thi triển ma pháp, mang theo tiếng gió vù vù đâm về phía cổ họng của đại hồ tử. Phi hoa lá là có thể giết người. Tu vi của bà lão kia đã đạt đến cảnh giới thần tiên. Đại hồ tử biết nhánh cây này còn sắc bén hơn dao găm của bộ đội tinh anh đặc chiến, da thịt khó có thể chống cự được. Vì thế ông giơ cung sắt trong tay lên. Ông dùng phần da trâu nhắm vào chỗ mũi nhọn của nhánh cây, hi vọng ngăn được nhánh cây lại. Đang! Một tiếng thanh thúy truyền đến.

Đại hồ tử chỉ cảm thấy cánh tay run lên, cung sắt trong tay suýt rời tay bay đi. Trên bàn tay xuất hiện vài vết thương. Máu loãng nhanh chóng chảy ra nhiễm đỏ cung tên, hơn nữa lan rộng ra. Cung sắt bị gãy thành hai đoạn từ chỗ tay cầm. Mà nhánh cây bị đại hồ tử cho rằng là lợi khí giết người cũng bắn bay ra ngoài. Bởi vậy có thể thấy được lực lượng ẩn giấu trên một nhánh cây nho nhỏ mạnh mẽ cỡ nào. Hiệp chiến đấu đầu tiên, vũ khí để đại hồ tử dùng để giữ mạng và chuẩn bị thắng lợi đã bị hủy diệt. Động tác này hoàn thành nhanh như chớp, không thể tự vấn, càng không có thời gian xem xét vết thương trên tay. Đại hồ tử biến chiêu cực nhanh. Tay ông cầm một đầu cung tên, sau đó ném một đầu khác về phía bà lão. Nếu dây cung có thể cuốn lấy bà lão thì đại hồ tử sẽ có nhiều cơ hội ra tay hơn. Nếu không bà ta luôn mơ hồ bất định, ông còn chưa thể xác định được vị trí của bà ta thì sao có thể ra tay công kích bà ta được. Bịch Mũi chân của bà lão giẫm lên ngực đại hồ tử, cả người bay lên rồi dừng trên một thân cây. Rầm rầm Một âm thanh muộn hưởng truyền đến, đại hồ tử nặng nề rơi xuống mặt đất. Xoẹt Tuyết bay tán loạn, mặt băng cứng rắng khiến sau lưng ông không thể cố định được, rầm một tiếng rồi trượt về phía trước. Rầm! Mãi cho đến khi đầu đại hồ tử đập vào một thân cây đại thụ, ông mới miễn cưỡng dừng trượt. Thân cây chấn động xì xào, vô số bông tuyết rơi xuống giống như một đứa trẻ thích đùa dai. Nếu là người thường ngã xuống từ một nơi cao như vậy thì đã sớm tan xương nát thịt.

Đương nhiên, người thường cũng sẽ không trèo lên một cây đại thụ hơn mười mét ở giữa đêm đen mưa gió. Cho dù không phải người thường, đại hồ tử vẫn cảm thấy sau lưng đau đớn như bị xé rách. Quá lợi hại! Bà già này quá lợi hại! Ông gần như hoàn toàn bị bà ta áp chế, căn bản không có cơ hội phản kích. Con trai yêu quý bị nhốt, ông lại gặp kẻ địch mạnh mẽ khó có thể giải vây. Đây là đau khổ lớn nhất và cũng là nguy hiểm trước nay chưa từng có từ khi hai cha con bọn họ đi ra khỏi ngục giam Hận Sơn. Ông nằm ngã trên mặt đất. Còn chưa kịp đứng lên, trên đỉnh đầu đã truyền đến tiếng xé gió vù vù. Bà lão từ trên trời hạ xuống giống như thần tiên hạ phàm. Bà đã lấy hành động thực tế vạch trần một vấn đề thâm ảo mà chúng ta vẫn hoang mang trăm ngàn năm nay: không phải tiên nữ nào cũng là mỹ nữ.

- Tâm không phải tâm, vật không phải vật, tâm cao hơn vật. - Tâm là tâm, vật là vật, tâm vật hợp nhất, tâm vật là một. - Người ở trần thế, không phải trần, trần trong lòng thành tro trần. Bà lão tụng kinh. Sát tâm của đại hồ tử quá nồng, dã tính quá nặng, nghe mà không hiểu được câu nào. Nhưng đại hồ tử hiểu được lần này bà già kia muốn giết người. Bởi vì lần trước bọn họ chiến đấu, trước khi bà ta giết người thì cũng lẩm bẩm như vậy. Đại hồ tử không phản cảm với hành động này. Ông thấy nó rất tốt, hơn nữa có thể tranh thủ một ít thời gian cho ông. Cảm ơn mọi người giả vờ khắp thiên hạ! Có danh Bồ Tát lại không có tâm Bồ Tát. Bà lão muốn hoàn toàn giết chết đại hồ tử. Cuộc sống của bà rất rảnh nhưng bà cũng không ngờ lại tốn nhiều thời gian ở đây như vậy.

Đây chỉ là một trò chơi, thử nghiệm xong là xong. Đại hồ tử nhắm hai mắt lại. Đây không phải tuyệt vọng buông xuôi mà là lần phản kích cuối cùng. Lúc này đây ông vẫn không làm gì thì ông sẽ thấy không có sĩ khí tiếp tục chiến đấu với lão yêu bà kia. Một tiếng trống làm tinh thần hăng hái, thêm hai mà suy ra ba. Đạo lý này ông vẫn hiểu được. Cánh cung bị gãy không đại biểu cho cung này đã vô dụng. Hai tay ông cầm chặt chỗ bị bẻ gãy, xoay người cắm tên nhanh như chớp giống như có một bàn tay khác hỗ trợ vậy. Một mũi. Hai mũi. Ba mũi. Hai tay đại hồ tử giữ chặt, khom lưng, cắn chặt răng. Ba mũi tên kia phóng ra giống như ba tia chớp màu đen. Kỳ quái là ba mũi tên này không đồng hành với nhau. Một mũi ở trước, một mũi ở phía sau, cái cuối ra sườn sau giống như một tiểu đội được phân công rõ ràng đang đột kích. Tam mũi tên vừa ra, đại hồ tử lại lấy ra mũi tên thứ bốn từ sau lưng. Năm đó Tiết đại tướng quân dùng tam tên định Thiên Sơn, chiến sĩ trường ca nhập hán quan. Hôm nay Đường đại hồ tử dùng bốn tên định yêu bà, cứu tử thoát hiểm, trợ giúp khốn long thăng thiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Hỏa Bạo Thiên Vương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook