Chương 121: Các dũng sĩ, xuất chinh!
Liễu Hạ Huy
04/09/2013
Đường Trọng dùng ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve màu tím sậm trên móng chân Bạch Tố, vừa cười vừa nói:
- Cô vẫn là con gái.
- Cậu.
Bạch Tố dùng sức thu chân lại, sau đó hai chân đan vòng trên ghế sa lon, cô nói:
- Vì sao cậu nói như vậy?
- Lúc ta cầm chân cô, ngay lập tức thân thể của cô căng ra.
Đường Trọng lưu luyến nhìn đôi chân nhỏ đã được nàng giấu đi, hắn giải thích:
- Đây không phải thân thể mẫn cảm mà là tâm lý cùng sinh lý khẩn trương. Nếu cô không phải con gái thì cô chỉ biết cảm giác mẫn cảm mà sẽ không cảm giác được khẩn trương.
- Điều này có thể chứng minh cái gì?
Bạch Tố cười.
- Nói không chừng là tôi cố ý đóng kịch trước mặt cậu đấy.
- Cố ý đóng kịch ra để cho tôi xem sao?
Đường Trọng bắt lấy lời của nàng, hăng hái nói:
- Vì cái gì cô muốn tôi chứng minh cô vẫn là con gái?
- Tôi chỉ ví dụ thôi.
Bạch Tố cầm một cái gối ôm trên ghế sô pha ném tới đầu Đường Trọng đầu.
- Ai muốn cậu chứng minh?
Đường Trọng cười cười, hắn nói:
- Còn cả xương chậu của cô nữa. Nếu là người phụ nữ đã từng quan hệ, hoặc là người phụ nữ thường xuyên cùng quan hệ với người khác, xương chậu của cô ta hoặc nhiều hoặc ít sẽ biến hình. Còn nữa, vừa rồi cô gác hai chân lên trên bàn trà, hai chân thon dài thẳng tắp, tạo thành hai đường thẳng song song. Nếu như cô không phải con gáigái trinh, vậy thì sẽ như com-pa.
- Quan trọng nhất chính là con mắt. Thời điểm tôi cầm chân cô, cô bối rối, con mắt muốn trốn tránh. Tuy cô thường xuyên mặc trang phục vô cùng trường thành gợi cảm, lời nói cũng rất lớn mật nhưng…
Ánh mắt Đường Trọng sáng quắc nhìn cô, dừng một lúc rồi nói tiếp:
- Cô vẫn là con gái.
- Trước đây tôi từng nói cho cậu thử rồi nhưng lúc đó cậu lại không dám.
Thân thể Bạch Tố ưỡn lên, dường như cố ý đẩy bộ ngực no đủ về phía trước, rất khiêu gợi. Mặt hàm xuân tình, đôi mắt đầy nước, quyến rũ mà cười cười. Cô lại nói tiếp:
- Hiện tại lại dùng những tà thuyết ngụy biện này để chứng minh cái gì? Thực tế mới có thể chứng minh.
- Tôi chỉ là cảm thấy hiếu kỳ.
Đường Trọng nói.
- Trước kia tôi hiểu rõ ngành giải trí dơ bẩn vô cùng, các loại yêu đương tùy tiện. Trong ngành này tìm gái đẹp là một chuyện rất chuyện dễ dàng nhưng dĩ nhiên vẫn khó hơn tìm gái trong lầu xanh. Vì sao cô, Lâm Hồi Âm, Trương Hách Bản vẫn là con gái? Cái này không phù hợp với quy luật.
- Cái gì mà quy luật hay không quy luật?
Bạch Tố tức giận nói.
- Mọi việc đều do người làm. Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản là con gái không có gì kỳ quái. Trương Hách Bản không có bạn trai, Lâm Hồi Âm lại giữ mình trong sạch.
- Cô thì sao?
Đường Trọng cười hỏi.
- Có người dùng thân thể để đạt được địa vị, có người dùng năng lực để đạt được. Bạch Tố cười khổ.
- Dĩ nhiên lựa chọn con đường thứ hai sẽ phải chịu khổ một chút nhưng khi về già sẽ ít tiếc nuối hơn.
Đường Trọng lắc đầu nói:
- Người có năng lực rất nhiều, không thiếu người như cô.
Bạch Tố cắn răng, nói ra:
- Tên khốn kiếp này, biết rõ chuyện gì cũng không lừa được cậu. Tôi thừa nhận có người ở đằng sau tôi. Nếu như không có cô ấy, làm sao có chuyện mỗi lần đều trải qua an nguy không việc gì? Chuyện này chẳng lẽ cậu không biết sao? Sao phải ép tôi nói ra?
Đường Trọng cười nói:
- Từ nay về sau cô chính là người của tôi rồi, tôi sẽ bảo vệ cô thật tốt.
- Phải trả giá bao nhiêu? Bạch Tố híp mắt hỏi.
- Một cái giá rất lớn đi.
Đường Trọng nghĩ nghĩ, sau đó rút chân mình trong dép lê ra, giơ lên trước mặt Bạch Tố nói:
- Mỗi ngày cô giúp tôi sơn móng chân nhé.
Bạch Tố im lặng.
Hắn muốn mình sơn móng chân cho à? Hắn là muốn mình ôm lấy cái chân thối của hắn. Sao lại có người đáng ghét như vậy chứ?
Bạch Tố không bao giờ nghĩ đến, có một ngày cô hiểu ý, cam tâm tình nguyện nhét ngón chân của Đường Trọng vào trong mồm mình.
- Keo kiệt.
Đường Trọng thu chân trở về, hỏi:
- Ông ta còn tìm cô nữa không?
- Ai?
Đường Trọng thay đổi vấn đề quá nhanh, trong nhất thời Bạch Tố không kịp phản ứng.
Nhưng cô nhanh chóng hiểu rõ câu hỏi của Đường Trọng, hắn muốn hỏi chính là về cha cô. Cô như được giải thoát, trên mặt thể hiện ra vẻ tươi cười, cô nói:
- Làm sao ông ta còn dám tới? Ngày đó sau khi chúng ta đi về, ông ta lại bị những tên lưu manh kia hung hăng dạy dỗ một trận. Về sau lại bị cảnh sát tới bắt, tuy rằng ông ta chạy trốn kịp lúc nhưng cũng đủ khiến ông ta hồn vía lên mây, cũng biết không trông cậy được vào tôi, lại sợ trêu chọc sát tinh là cậu. Bây giờ ông ta đang ở một quán ăn, rửa chén đĩa cho người ta. Xem ra biện pháp của cậu rất hữu hiệu.
- Ác nhân tự có ác nhân trị. Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Đối với người tốt cần làm việc thiện, đối với kẻ ác thì phải dùng bạo lực. Nếu không thì người tốt sẽ đồi bại, kẻ ác sẽ ác càng thêm ác. Tôi là người tốt nhưng tôi biết rõ phải trừng phạt kẻ ác như thế nào.
Vẻ mặt Bạch Tố cảm kích, nhìn về phía Đường Trọng nói:
- Thật sự rất cảm kích cậu. Nếu như không phải nhờ cậu, nói không chừng tôi còn đang ở bên trong vũng bùn ấy, có trời mới biết về sau sẽ phát sinh chuyện gì. Nếu quả thật ông ta bỏ đánh bạc như vậy thì tôi cũng không đành lòng để ông ta sống như thế.
- Ngàn vạn không được. Đường Trọng nói.
- Nhân tính vốn ti tiện. Nếu như cô không để ý tới ông ta, ông ta sẽ triệt để đoạn tuyệt ý nghĩ đối với cô. Ngược lại sẽ tự lực cánh sinh, dùng hai tay của mình đi làm việc tay chân, đi kiếm lấy cuộc sống của mình. Nếu như cô đi trợ giúp ông ta, đưa cho ông ta tiền tiêu, ông ta sẽ cảm thấy cô vẫn coi trọng ông ta, cảm giác sợ hãi biến mất, trong tay lại có một chút tiền, chỉ sợ nhàn rỗi tâm tư lại bắt đầu thay đổi. Nói như vậy, cô sẽ lại lần nữa đẩy mạnh ông ta vào hố lửa. Nếu như cô nhớ tới tình nghĩa cũ tình, hay là đợi đến lúc ông ta già rồi, không thể nhúc nhích sẽ quay lại báo ân. Tới lúc đó ông ta càng cần sự trợ giúp của cô.
Bạch Tố kinh ngạc nhìn về phía Đường Trọng nói:
- Làm sao tôi cảm thấy cậu như lão yêu quái sống ngàn năm nhỉ?
Đường Trọng cười nói:
- Tôi không phải yêu quái nhưng tôi và yêu quái sinh hoạt cùng một chỗ.
- Chờ mai sau tôi có con cũng sẽ mang nó vào trong ngục giam. Nói không chừng sau khi đi ra sẽ lợi hại như cậu.
Bạch Tố vui đùa nói.
- Đúng đấy. Mang nó đến chỗ ông của nó để được ông hỗ trợ, chiếu cố.
Đường Trọng gật đầu phụ họa.
- Ai là ông của nó?
- Cha tôi.
Đường Trọng nói.
- Chòm râu dài, cô đã từng gặp rồi đấy.
- Lại chiếm tiện nghi của tôi.
Bạch Tố lại ném một cái ôm gối tới, cô nói:
- Cậu cứ ngồi đấy mơ tưởng đi, tôi lên lầu nghỉ ngơi.
Nói xong cô liền từ đứng dậy, phủi phủi chiếc áo màu trắng, để lộ ra vòng eo mềm mại, quyến rũ đi lên lầu.
Đường Trọng cười cười. Hắn ôm máy tính của Trương Hách Bản bắt đầu tra tìm tư liệu về T4.
Thời tiết không đẹp.
Thứ bảy vậy mà trời lại mưa. Tuy rằng mưa không lớn nhưng thời tiết âm u, tối tăm mờ mịt. Cả sân trường giống như là một tòa thành được giấu trong sương mù ở thế giới Ma Huyễn.
Hôm nay là sinh nhật Thu Ý Hàn, không chỉ có Đường Trọng được mời mà ngay cả ba người Hoa Minh, Lương Đào cùng Lý Ngọc cũng nhận được lời mời qua tin nhắn. Dù sao bọn họ là quan hệ phòng ngủ hữu nghị.
- Lương Đào, Lương Đào. Mày nói tóc của tao là hất sang bên trái đẹp hơn hay bên phải đẹp hơn?
Hoa Minh đứng trước tấm gương lắp sau cửa phòng ngủ đã nửa giờ rồi, chính vì tóc hắn vừa mới dài ra nhưng thật ra cũng chẳng dài hơn được bao nhiêu.
- Tao cảm thấy mày chải về sau mới đẹp.
Lương Đào vừa nói vừa xịt nước hoa lên người mình. Xì, xì…, tiếng phun nước hoa không dứt, toàn bộ phòng ngủ tràn ngập mùi nước hoa.
Hoa Minh nghe theo đề nghị của Lương Đào, sau khi rất nghiêm túc quan sát liền chửi ầm lên:
- Tiện nhân, chải về phía sau này trông chẳng khác gì Hán gian, thế này mà mày bảo đẹp mắt à? Tao biết ngay mày cố ý làm tao xấu đi, mày sợ tao anh tuấn bất phàm sẽ cướp đi danh tiếng cùng ánh mắt con gái nhìn mày. Tao sẽ không để cho mày toại nguyện.
- Mày cũng biết trông mày như Hán gian rồi hả?
Lương Đào vừa cười vừa nói.
- Mày chiếm lấy cái gương hơn nửa tiếng rồi, sắp đến lúc phải đi rồi mà tao còn chưa ngắm được tóc tao, lão Nhị và lão Tứ còn chưa mặc đồ. Mày nói đi, rốt cuộc là mày có mục đích gì?
- Nhân vật trọng yếu đương nhiên phải ăn mặc lâu một chút.
Hoa Minh phản bác.
- Mày đúng là không hiểu chuyện, lại không biết ai là nhân vật trọng yếu. Mày mau tặng tấm gương cho lão Nhị đi, tối nay là thời gian đặc biệt đối với lão Nhị.
- Lão Nhị muốn thổ lộ hả? Mặt mũi Hoa Minh tràn đầy kích động, quay người hỏi.
- Mày xem chỉ số thông minh của mày kìa.
Lương Đào xem thường nói.
- Lão Nhị còn cần thổ lộ sao? Hắn vừa đứng ở chỗ nào, quả thực chính là một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, những cô gái kia giống như con thiêu thân nhào đầu về phía trước. Tao chỉ biết con gái chủ động thổ lộ với lão Nhị chúng ta, đã lúc nào lão Nhị thổ lộ với con gái chưa?
- Tao không lợi hại như vậy.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Bọn mày chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong rồi thì chúng ta lên đường đi. Chỗ các cô ấy tổ chức tiệc xa đây, chúng ta phải đi xe buýt tới.
- Ngồi xe buýt à.
Lương Đào nói.
- Như thế sẽ làm bộ LV này bẩn mất. Hay là chúng ta đánh xe đi qua đi.
Hoa Minh cuối cùng cũng chọn được kiểu tóc, hắn quay đầu lại nhìn Đường Trọng nói:
- Lão Nhị, mày có muốn đổi một bộ quần áo không? Nếu không có thì để Lương Đào cho mày mượn một bộ Armani?
- Không cần.
Đường Trọng cự tuyệt nói.
- Tuy quần áo Lương Đào quý báu nhưng hình dáng bọn tao khác nhau quá nhiều, mặc vào không thích hợp, người khác nhìn sẽ biết rõ là tao mượn. Đây không phải là càng mất mặt sao?
Đường Trọng cũng không dám ăn mặc quá nổi bật, bởi vì như vậy sẽ dễ dàng bạo lộ thân phận của mình.
- Thu Ý Hàn cũng là sinh viên, cô ấy mời cũng là bạn học như chúng ta, cũng không nên cầu kỳ quá. Có phải ai cũng bựa như mày với Lương Đào đâu.
- Mày cũng đừng đặt tao với tên Lương Đào LV kia ở cùng một chỗ. Tao cũng chỉ có một bộ âu phục này, đây là tao nhân dịp năm mới mua đấy. Thời điểm bình thường tao còn lôi thôi hơn mày.
Hoa Minh vừa cười vừa nói.
Hắn ôm lễ vật mình chuẩn bị vào trong ngực nói:
- Xuất chinh nào, các dũng sĩ. Để chúng ta làm kinh diễm toàn trường.
Hoa Minh không nghĩ tới chính là bọn hắn sẽ dùng một loại phương thức như thế nào làm “kinh diễm” toàn trường.
- Cô vẫn là con gái.
- Cậu.
Bạch Tố dùng sức thu chân lại, sau đó hai chân đan vòng trên ghế sa lon, cô nói:
- Vì sao cậu nói như vậy?
- Lúc ta cầm chân cô, ngay lập tức thân thể của cô căng ra.
Đường Trọng lưu luyến nhìn đôi chân nhỏ đã được nàng giấu đi, hắn giải thích:
- Đây không phải thân thể mẫn cảm mà là tâm lý cùng sinh lý khẩn trương. Nếu cô không phải con gái thì cô chỉ biết cảm giác mẫn cảm mà sẽ không cảm giác được khẩn trương.
- Điều này có thể chứng minh cái gì?
Bạch Tố cười.
- Nói không chừng là tôi cố ý đóng kịch trước mặt cậu đấy.
- Cố ý đóng kịch ra để cho tôi xem sao?
Đường Trọng bắt lấy lời của nàng, hăng hái nói:
- Vì cái gì cô muốn tôi chứng minh cô vẫn là con gái?
- Tôi chỉ ví dụ thôi.
Bạch Tố cầm một cái gối ôm trên ghế sô pha ném tới đầu Đường Trọng đầu.
- Ai muốn cậu chứng minh?
Đường Trọng cười cười, hắn nói:
- Còn cả xương chậu của cô nữa. Nếu là người phụ nữ đã từng quan hệ, hoặc là người phụ nữ thường xuyên cùng quan hệ với người khác, xương chậu của cô ta hoặc nhiều hoặc ít sẽ biến hình. Còn nữa, vừa rồi cô gác hai chân lên trên bàn trà, hai chân thon dài thẳng tắp, tạo thành hai đường thẳng song song. Nếu như cô không phải con gáigái trinh, vậy thì sẽ như com-pa.
- Quan trọng nhất chính là con mắt. Thời điểm tôi cầm chân cô, cô bối rối, con mắt muốn trốn tránh. Tuy cô thường xuyên mặc trang phục vô cùng trường thành gợi cảm, lời nói cũng rất lớn mật nhưng…
Ánh mắt Đường Trọng sáng quắc nhìn cô, dừng một lúc rồi nói tiếp:
- Cô vẫn là con gái.
- Trước đây tôi từng nói cho cậu thử rồi nhưng lúc đó cậu lại không dám.
Thân thể Bạch Tố ưỡn lên, dường như cố ý đẩy bộ ngực no đủ về phía trước, rất khiêu gợi. Mặt hàm xuân tình, đôi mắt đầy nước, quyến rũ mà cười cười. Cô lại nói tiếp:
- Hiện tại lại dùng những tà thuyết ngụy biện này để chứng minh cái gì? Thực tế mới có thể chứng minh.
- Tôi chỉ là cảm thấy hiếu kỳ.
Đường Trọng nói.
- Trước kia tôi hiểu rõ ngành giải trí dơ bẩn vô cùng, các loại yêu đương tùy tiện. Trong ngành này tìm gái đẹp là một chuyện rất chuyện dễ dàng nhưng dĩ nhiên vẫn khó hơn tìm gái trong lầu xanh. Vì sao cô, Lâm Hồi Âm, Trương Hách Bản vẫn là con gái? Cái này không phù hợp với quy luật.
- Cái gì mà quy luật hay không quy luật?
Bạch Tố tức giận nói.
- Mọi việc đều do người làm. Lâm Hồi Âm và Trương Hách Bản là con gái không có gì kỳ quái. Trương Hách Bản không có bạn trai, Lâm Hồi Âm lại giữ mình trong sạch.
- Cô thì sao?
Đường Trọng cười hỏi.
- Có người dùng thân thể để đạt được địa vị, có người dùng năng lực để đạt được. Bạch Tố cười khổ.
- Dĩ nhiên lựa chọn con đường thứ hai sẽ phải chịu khổ một chút nhưng khi về già sẽ ít tiếc nuối hơn.
Đường Trọng lắc đầu nói:
- Người có năng lực rất nhiều, không thiếu người như cô.
Bạch Tố cắn răng, nói ra:
- Tên khốn kiếp này, biết rõ chuyện gì cũng không lừa được cậu. Tôi thừa nhận có người ở đằng sau tôi. Nếu như không có cô ấy, làm sao có chuyện mỗi lần đều trải qua an nguy không việc gì? Chuyện này chẳng lẽ cậu không biết sao? Sao phải ép tôi nói ra?
Đường Trọng cười nói:
- Từ nay về sau cô chính là người của tôi rồi, tôi sẽ bảo vệ cô thật tốt.
- Phải trả giá bao nhiêu? Bạch Tố híp mắt hỏi.
- Một cái giá rất lớn đi.
Đường Trọng nghĩ nghĩ, sau đó rút chân mình trong dép lê ra, giơ lên trước mặt Bạch Tố nói:
- Mỗi ngày cô giúp tôi sơn móng chân nhé.
Bạch Tố im lặng.
Hắn muốn mình sơn móng chân cho à? Hắn là muốn mình ôm lấy cái chân thối của hắn. Sao lại có người đáng ghét như vậy chứ?
Bạch Tố không bao giờ nghĩ đến, có một ngày cô hiểu ý, cam tâm tình nguyện nhét ngón chân của Đường Trọng vào trong mồm mình.
- Keo kiệt.
Đường Trọng thu chân trở về, hỏi:
- Ông ta còn tìm cô nữa không?
- Ai?
Đường Trọng thay đổi vấn đề quá nhanh, trong nhất thời Bạch Tố không kịp phản ứng.
Nhưng cô nhanh chóng hiểu rõ câu hỏi của Đường Trọng, hắn muốn hỏi chính là về cha cô. Cô như được giải thoát, trên mặt thể hiện ra vẻ tươi cười, cô nói:
- Làm sao ông ta còn dám tới? Ngày đó sau khi chúng ta đi về, ông ta lại bị những tên lưu manh kia hung hăng dạy dỗ một trận. Về sau lại bị cảnh sát tới bắt, tuy rằng ông ta chạy trốn kịp lúc nhưng cũng đủ khiến ông ta hồn vía lên mây, cũng biết không trông cậy được vào tôi, lại sợ trêu chọc sát tinh là cậu. Bây giờ ông ta đang ở một quán ăn, rửa chén đĩa cho người ta. Xem ra biện pháp của cậu rất hữu hiệu.
- Ác nhân tự có ác nhân trị. Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Đối với người tốt cần làm việc thiện, đối với kẻ ác thì phải dùng bạo lực. Nếu không thì người tốt sẽ đồi bại, kẻ ác sẽ ác càng thêm ác. Tôi là người tốt nhưng tôi biết rõ phải trừng phạt kẻ ác như thế nào.
Vẻ mặt Bạch Tố cảm kích, nhìn về phía Đường Trọng nói:
- Thật sự rất cảm kích cậu. Nếu như không phải nhờ cậu, nói không chừng tôi còn đang ở bên trong vũng bùn ấy, có trời mới biết về sau sẽ phát sinh chuyện gì. Nếu quả thật ông ta bỏ đánh bạc như vậy thì tôi cũng không đành lòng để ông ta sống như thế.
- Ngàn vạn không được. Đường Trọng nói.
- Nhân tính vốn ti tiện. Nếu như cô không để ý tới ông ta, ông ta sẽ triệt để đoạn tuyệt ý nghĩ đối với cô. Ngược lại sẽ tự lực cánh sinh, dùng hai tay của mình đi làm việc tay chân, đi kiếm lấy cuộc sống của mình. Nếu như cô đi trợ giúp ông ta, đưa cho ông ta tiền tiêu, ông ta sẽ cảm thấy cô vẫn coi trọng ông ta, cảm giác sợ hãi biến mất, trong tay lại có một chút tiền, chỉ sợ nhàn rỗi tâm tư lại bắt đầu thay đổi. Nói như vậy, cô sẽ lại lần nữa đẩy mạnh ông ta vào hố lửa. Nếu như cô nhớ tới tình nghĩa cũ tình, hay là đợi đến lúc ông ta già rồi, không thể nhúc nhích sẽ quay lại báo ân. Tới lúc đó ông ta càng cần sự trợ giúp của cô.
Bạch Tố kinh ngạc nhìn về phía Đường Trọng nói:
- Làm sao tôi cảm thấy cậu như lão yêu quái sống ngàn năm nhỉ?
Đường Trọng cười nói:
- Tôi không phải yêu quái nhưng tôi và yêu quái sinh hoạt cùng một chỗ.
- Chờ mai sau tôi có con cũng sẽ mang nó vào trong ngục giam. Nói không chừng sau khi đi ra sẽ lợi hại như cậu.
Bạch Tố vui đùa nói.
- Đúng đấy. Mang nó đến chỗ ông của nó để được ông hỗ trợ, chiếu cố.
Đường Trọng gật đầu phụ họa.
- Ai là ông của nó?
- Cha tôi.
Đường Trọng nói.
- Chòm râu dài, cô đã từng gặp rồi đấy.
- Lại chiếm tiện nghi của tôi.
Bạch Tố lại ném một cái ôm gối tới, cô nói:
- Cậu cứ ngồi đấy mơ tưởng đi, tôi lên lầu nghỉ ngơi.
Nói xong cô liền từ đứng dậy, phủi phủi chiếc áo màu trắng, để lộ ra vòng eo mềm mại, quyến rũ đi lên lầu.
Đường Trọng cười cười. Hắn ôm máy tính của Trương Hách Bản bắt đầu tra tìm tư liệu về T4.
Thời tiết không đẹp.
Thứ bảy vậy mà trời lại mưa. Tuy rằng mưa không lớn nhưng thời tiết âm u, tối tăm mờ mịt. Cả sân trường giống như là một tòa thành được giấu trong sương mù ở thế giới Ma Huyễn.
Hôm nay là sinh nhật Thu Ý Hàn, không chỉ có Đường Trọng được mời mà ngay cả ba người Hoa Minh, Lương Đào cùng Lý Ngọc cũng nhận được lời mời qua tin nhắn. Dù sao bọn họ là quan hệ phòng ngủ hữu nghị.
- Lương Đào, Lương Đào. Mày nói tóc của tao là hất sang bên trái đẹp hơn hay bên phải đẹp hơn?
Hoa Minh đứng trước tấm gương lắp sau cửa phòng ngủ đã nửa giờ rồi, chính vì tóc hắn vừa mới dài ra nhưng thật ra cũng chẳng dài hơn được bao nhiêu.
- Tao cảm thấy mày chải về sau mới đẹp.
Lương Đào vừa nói vừa xịt nước hoa lên người mình. Xì, xì…, tiếng phun nước hoa không dứt, toàn bộ phòng ngủ tràn ngập mùi nước hoa.
Hoa Minh nghe theo đề nghị của Lương Đào, sau khi rất nghiêm túc quan sát liền chửi ầm lên:
- Tiện nhân, chải về phía sau này trông chẳng khác gì Hán gian, thế này mà mày bảo đẹp mắt à? Tao biết ngay mày cố ý làm tao xấu đi, mày sợ tao anh tuấn bất phàm sẽ cướp đi danh tiếng cùng ánh mắt con gái nhìn mày. Tao sẽ không để cho mày toại nguyện.
- Mày cũng biết trông mày như Hán gian rồi hả?
Lương Đào vừa cười vừa nói.
- Mày chiếm lấy cái gương hơn nửa tiếng rồi, sắp đến lúc phải đi rồi mà tao còn chưa ngắm được tóc tao, lão Nhị và lão Tứ còn chưa mặc đồ. Mày nói đi, rốt cuộc là mày có mục đích gì?
- Nhân vật trọng yếu đương nhiên phải ăn mặc lâu một chút.
Hoa Minh phản bác.
- Mày đúng là không hiểu chuyện, lại không biết ai là nhân vật trọng yếu. Mày mau tặng tấm gương cho lão Nhị đi, tối nay là thời gian đặc biệt đối với lão Nhị.
- Lão Nhị muốn thổ lộ hả? Mặt mũi Hoa Minh tràn đầy kích động, quay người hỏi.
- Mày xem chỉ số thông minh của mày kìa.
Lương Đào xem thường nói.
- Lão Nhị còn cần thổ lộ sao? Hắn vừa đứng ở chỗ nào, quả thực chính là một ngọn lửa hừng hực thiêu đốt, những cô gái kia giống như con thiêu thân nhào đầu về phía trước. Tao chỉ biết con gái chủ động thổ lộ với lão Nhị chúng ta, đã lúc nào lão Nhị thổ lộ với con gái chưa?
- Tao không lợi hại như vậy.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Bọn mày chuẩn bị xong chưa? Chuẩn bị xong rồi thì chúng ta lên đường đi. Chỗ các cô ấy tổ chức tiệc xa đây, chúng ta phải đi xe buýt tới.
- Ngồi xe buýt à.
Lương Đào nói.
- Như thế sẽ làm bộ LV này bẩn mất. Hay là chúng ta đánh xe đi qua đi.
Hoa Minh cuối cùng cũng chọn được kiểu tóc, hắn quay đầu lại nhìn Đường Trọng nói:
- Lão Nhị, mày có muốn đổi một bộ quần áo không? Nếu không có thì để Lương Đào cho mày mượn một bộ Armani?
- Không cần.
Đường Trọng cự tuyệt nói.
- Tuy quần áo Lương Đào quý báu nhưng hình dáng bọn tao khác nhau quá nhiều, mặc vào không thích hợp, người khác nhìn sẽ biết rõ là tao mượn. Đây không phải là càng mất mặt sao?
Đường Trọng cũng không dám ăn mặc quá nổi bật, bởi vì như vậy sẽ dễ dàng bạo lộ thân phận của mình.
- Thu Ý Hàn cũng là sinh viên, cô ấy mời cũng là bạn học như chúng ta, cũng không nên cầu kỳ quá. Có phải ai cũng bựa như mày với Lương Đào đâu.
- Mày cũng đừng đặt tao với tên Lương Đào LV kia ở cùng một chỗ. Tao cũng chỉ có một bộ âu phục này, đây là tao nhân dịp năm mới mua đấy. Thời điểm bình thường tao còn lôi thôi hơn mày.
Hoa Minh vừa cười vừa nói.
Hắn ôm lễ vật mình chuẩn bị vào trong ngực nói:
- Xuất chinh nào, các dũng sĩ. Để chúng ta làm kinh diễm toàn trường.
Hoa Minh không nghĩ tới chính là bọn hắn sẽ dùng một loại phương thức như thế nào làm “kinh diễm” toàn trường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.