Chương 787: Cảm ơn thượng đế .
Liễu Hạ Huy
08/06/2017
Đường Trọng cho tới giờ chưa bao giờ lại là một kẻ chịu thiệt.
Chương 787: Cảm ơn thượng đế.
Đường Trọng cho tới giờ chưa bao giờ lại là một kẻ chịu thiệt.
Lúc ở Ngũ Lĩnh, hắn bị số đông sát thủ tinh anh của Kim Cương đuổi giết. Đó là lúc mà hắn bị đưa vào cục diện bị động mà thôi.
Cũng chẳng còn cách nào khác, bởi hắn bị liên lụy quá nhiều. Lòng hắn thì muốn lão sâu rượu an toàn, mà hắn còn phải bảo vệ cho Tô Sơn nữa. Hắn không muốn dẫn cuộc chiến này vào thôn trang, thậm chí vũ khí mang theo cũng không có…..
Hắn là một người thế cô (tất nhiên là hắn chưa hề biết được lão sâu rượu lại là một cao thủ), đối mặt với thế công kích như lang như hổ của Kim Cương, hắn có thể làm chỉ có né tránh mà thôi.
Kẻ lạc hậu luôn là kẻ bị đánh. Cho dù là trăm ngàn năm trước, hay là trăm ngàn năm sau, những lời này đều là chân lý không thể bàn cãi.
Đường Trọng không chỉ lạc hậu tin tức mà còn vũ khí, cả nhân số hay thực lực cũng thua kém vô cùng so với đối phương.
Thế nên Đường Trọng luôn ở vào trạng thái bị động mà ứng chiến. Tất nhiên khi mà đối phương tấn công hắn thì hắn sẽ khiến cho những kẻ đó phải biến mất mãi mãi.
Làm sao có thể chịu bị đánh mãi cơ chứ?
Việc con đập ở Ngũ Lĩnh bị phá hủy cùng với việc đánh bom ô tô ở khu nhà chính phủ đã triệt để đốt lên ngọn lửa giận trong lòng Đường Trọng, cũng khiến cho ý niệm hủy diệt cái tổ chức Kim Cương vừa thần bí vừa mạnh mẽ này càng ngày càng mạnh thêm.
Nếu như muốn diệt bọn chúng thì không thể để cho bọn chúng rời nước được.
Đường Trọng ra lệnh cho người của Hồng Ưng, để bọn họ vận dụng quan hệ với hải quan kiểm tra nghiêm ngặt thông tin xuất cảnh của mấy người Kim Cương, nghĩ cách vây mấy kẻ đó ở trong nước.
Mặt khác hắn nhờ một vị lão đại cho người hỗ trợ tìm kiếm nơi ẩn náu của mấy người Kim Cương.
Chiến thuật biển người còn chưa có phát huy tác dụng thì lão râu dài đã từ Hận Sơn chạy tới.
Đường Trọng rời núi, điện thoại liền có tín hiệu, hắn liền thông báo tình huống bên này với lão râu dài luôn. Hắn vốn là muốn để cho lão ta đi Đông chi hương, để cho hai cha con lão có thể sớm được gặp lại.
Không ngờ tới chính là lão ta lại không thèm để ý tới sự sắp xếp của Đường Trọng, cứ thế đến Dương Thành trước.
Hơn nữa, lão còn mang tin tức về nơi ẩn thân của Kim Cương nữa.
- Tên đó ở núi Liên Hoa.
Lão râu dài bảo.
- Núi Liên Hoa ư?
Đường Trọng sững sờ. Hắn lập tức liền hiểu được mục đích của Kim Cương. Dưới núi Liên Hoa chính là Liên Hoa cảng, mỗi ngày đều có đội thuyền đi qua. Bọn hắn canh ở bên đó, chỉ cần có thuyền trực tiếp hướng về HongKong thì sẽ lên thuyền. Tới được HongKong thì bọn hắn sẽ trời cao sải cánh chim bay rồi, chẳng ai làm gì được bọn hắn.
- Bọn hắn đã tìm thấy thuyền rồi, tối nay hôm nay sẽ rời đi, chúng ta tới chặn chúng lại đã.
Lúc nói chuyện lão râu dài cũng tiện tay khởi động xe luôn.
- Sao mà ông nhận được tin tức đó chứ?
Đường Trọng kinh ngạc hỏi. Hắn đã nhờ vị lão đại của thế lực khổng lồ kia, thủ hạ dưới tay phải mấy ngàn người thế mà còn không có biện pháp để tìm ra, làm sao lão râu dài lại biết được?
- Mày có quan hệ của mày, tao có anh em của tao.
Lão ta trả lời.
Khi lão nói đến hai chữ anh em đó, nét mặt hơi biến đổi. Hiển nhiên những người đó bao nhiêu năm không gặp, nhưng khi lão cần vẫn luôn sẵn sàng, trực tiếp giúp đỡ, ủng hộ.
- Anh em. Cảm giác có anh em thật là tốt.
Đường Trọng khẽ thốt lên hai từ này. Hắn nhớ tới mấy người Hoa Minh, Lý Ngọc.
Núi Liên Hoa nằm ở bìa rừng, vùng ngoại ô bên ngoài của Dương Thành. Nếu như người bình thường mà đi thì từ nội thành Dương Thành tới núi Liên Hoa đại khái cần khoảng hai tiếng đồng hồ, nhưng nhờ có cái loại không tuân thủ luật lệ giao thông như lão râu dài, bọn hắn chỉ mất hơn 40 phút là tới.
Núi Liên Hoa không lớn nhưng cũng không nhỏ. Nếu như mấy người Kim Cương mà trốn trên núi thì chỉ sợ mấy trăm cảnh sát bao vây cũng không bắt được người.
Không thể không nói, nơi đây chính là một nơi có thể tiến có thể lui, lại còn phòng thủ tốt.
Thế nên, hai cha con liền dừng xe lại ở phía xa, tránh cho đèn xe khiến cho đánh rắn động cỏ, làm cho bọn hắn từ bỏ kế hoạch chạy trốn đêm nay.
Đường Trọng với lão râu dài không tới gần núi Liên Hoa, mà trực tiếp đi qua bến Liên Hoa, sau đó leo lên một cái thùng đựng hàng ở phía ngoài cảng. Nơi mà bọn họ ngồi có thể thấy được rõ ràng tình huống từng chiếc tàu lớn nhỏ ra vào bến cảng, cũng không cần lo lắng việc Kim Cương lén lút trốn đi mà không phát giác ra.
Đây chính là một trận chiến so sức chịu đựng.
Hai người tới lúc mười giờ hơn, chờ tới tận mười hai giờ, tới cả lúc tất cả công nhân của bến cảng đều nghỉ rồi, tới khi toàn bộ bến cảng đã hoàn toàn yên tĩnh mà bọn người Kim Cương vẫn chưa thấy xuất hiện.
- Bọn hắn có lẽ nào lại không đi không?
Đường Trọng buồn bực nói.
- Tình báo của ông có xác thực không thế? Nếu mà chúng chạy ở chỗ khác không phải chúng ra uổng công chờ cả đêm à?
Lão râu dài hiển nhiên có đủ tư chất làm thợ săn hơn Đường Trọng. Lão vẫn ngồi đó không nhúc nhích, chỉ nói:
- Giờ mới là lúc tốt nhất mà con thỏ nên ra khỏi hang.
- Hy vọng là thế đi.
Đường Trọng nói.
Hai cha con ngả người qua một bên, nói chuyện thì thầm. Nửa giờ sau, một chiếc du thuyền từ bờ biển đối diện lao tới với tốc độ rất nhanh.
Du thuyền chỉ thả neo chứ không có cập bờ. Một tên thiếu niên tóc húi cua đứng ở đầu thuyền, tay cầm đèn pin hướng về phía núi nháy hai lần.
Rất nhanh liền có một ánh đèn chiếu từ trên núi hướng tới mặt biển.
- Phát tín hiệu?
Đường Trọng giọng châm chọc.
- Cái trò tín hiệu này thật là thu hút người khác đấy.
- Người không biết thì sẽ không nghĩ thế.
Lão râu dài nói. Thấy đối phương đã nhận trả lời đúng theo phương thức nhận tin, du thuyền lúc này mới chậm rãi chạy vào gần bờ.
Mấy phút đồng hồ sau liền có mấy cái điểm nhỏ màu đen chạy về phía này. Càng tới gần thì càng dễ nhận ra đó chính là đám người Kim Cương chuẩn bị rời Dương Thành để đến HongKong.
Đường Trọng chưa gặp Kim Cương, nhưng khi thấy được Kim Cương lần đầu tiên, hắn liền nhận ra đây ắt hẳn chính là Kim Cương.
Kẻ thù gặp mặt vô cùng đỏ mắt. Trong mắt Đường Trọng hiện lên sát cơ, hai nắm tay không khỏi nắm chặt.
- Để bọn chúng ra biển đã.
Lão râu dài lên tiếng.
Bên bọn hắn chỉ có hai người, bên kia có tới bốn người. Hai người bọn họ nếu như tùy tiện mà ra tay thì không khả năng giải quyết hết đám người đó. Nếu thủ hạ của Kim Cương lại còn trung thành liều chết quên mình thì Kim Cương có thể sẽ tránh thoát được lần này.
Thế nên ra biển, chỉ cần bọn hắn ra biển thì cơ hội của hai người sẽ tăng thêm chút nữa.
Cái tên đầu húi cua kia vô cùng tôn kính với đám người Kim Cương. Thấy mấy người Kim Cương chạy tới, hắn liền chạy lại ngênh đón.
Một gã đàn ông người Hoa lấy từ trong túi tiền ra một xấp tiền mặt đưa tới, tên húi của nhận lấy rồi cảm tạ không ngừng.
Rất nhanh, mấy người liền nhảy lên du thuyền. Du thuyền khởi động xong liền hướng về phía HongKong đối diện chạy tới.
- Đuổi.
Lão râu dài nói rồi dẫn đầu nhảy từ trên thùng hàng cao vài thước xuống.
- Đệch.
Đường Trọng bất đắc dĩ, cũng đành phải nhanh chóng chạy theo lão.
Kim Cương đứng ở trên du thuyền, ngẩn người ra nhìn mặt biển màu đen này.
Trường Thanh đứng ở bên cạnh hắn, nhìn cố hương ở đối diện đang ngày càng ngày xa mà ngẩn người theo.
Trường Thành là người Triều Sán, lúc nhỏ theo cha học võ thuật. Về sau cha hắn qua Mỹ làm võ sư, hắn cũng đi theo.
Cha hắn vì một người phụ nữ người Hoa mà lỡ tay giết chết một tên người Mỹ, qua khi bị phán xét liền bị tống luôn vào tù. Trường Thành ở võ quán lăn lộn vài năm rồi cũng gia nhập tổ chức xã hội đen.
Vì hắn có thân thủ cao siêu cùng phong cách làm việc tàn nhẫn nên rất nhanh đã có được danh tiếng trong tổ chức xã hội đen này. Đáng tiếc nhân tài mới nổi thì lúc nào cũng sẽ bị những kẻ đi trước chèn ép, sau khi có xung đột với một vị lão đại có thực lực lớn thì hắn liền rời bỏ tổ chức, rồi được mạng lưới của Kim Cương mời chào.
Bởi nhân tố nghề nghiệp này mà không thể trở về quê hương cũ, nội tâm cũng hơi thương cảm.
Kim Cương thì không thể chỉ nói là thương cảm rồi, phải nói là thương tâm.
Vì lần tới tới Trung Hoa lần này có thể nói là một hành trình thất bại. Trong vài chục năm hành nghề của hắn, chưa có lúc nào lại chật vật như thế hết.
Đứa con gái mà hắn yêu quý nhất lại biến mất, hắn mang theo phần lớn tinh anh của tổ chức đằng đằng sát khí mà tới, kết quả là để lại thi thể của mấy người, còn bọn hắn chỉ có thể chật vật mà bỏ trốn.
Đến được Dương Thành rồi, bọn hắn lại một lần nữa bị đối thủ chặn đường.
Là một sát thủ, sao lại có thể không có vài cái hộ chiếu giả đây?
Vốn là bọn họ muốn giống như lúc trước dùng hộ chiếu giả để lên máy bay rời đi. Nhưng không ngờ tới phi trường quốc tế ở Dương Thành lại tăng cường xét duyệt người ra vào trong nước, khiến bọn hắn do dự liên tục, cuối cùng vẫn không dám mạo hiểm.
- Nhớ nhà sao?
Kim Cương lên tiếng hỏi.
- Đúng thế. Kỳ thực trong nhà cũng chẳng có người thân….chỉ là nhớ đến cuộc sống trước kia mà thôi.
Trương Thành trả lời.
- Nếu để mày đến phụ trách thị trường bên này thì sao?
Kim Cương hỏi.
- Tôi phụ trách thị trường Trung Hoa sao?
Trường Thành sững sờ. Năng khiếu của hắn là giết người, cũng không có am hiểu đối với phương diện quản lý cho lắm.
- Đúng thế. Mày cũng không cần phụ trách tình báo, cũng không cần phải làm ăn gì hết. Mày ở lại nơi này, đem theo một đám tinh anh chiến đấu với thằng đó. Tao muốn nó không có một ngày được yên bình.
Trường Thành đã hiểu.
Hóa ra Kim Cương muốn hắn ở lại làm du kích.
Xem ra tên này đã bị tức giận tới loạn rồi. Đến cả quyết định vớ vẩn không có chút trí tuệ này cũng có thể làm ra rồi.
- Có cần thiết không?
Trường Thành hỏi lại.
- Cần thiết.
Kim Cương khẳng định.
- Tao là vì báo thù. Nhưng vẫn là vì một nguyên nhân quan trọng hơn, tuy tao không thể cho mày biết kĩ thêm được nhưng….không thể không thừa nhận, cái thằng đó là một đối thủ đáng để chúng ta cảnh giác đấy.
Kim Cương quả thực không phải là vì báo thù mà thị trường Á Châu mới chính là nơi mà tổ chức của hắn coi trọng nhất. Bọn hắn cần có người đại diện ở nơi này.
Bọn hắn tuyển người đại diện chính là người của Quan gia. Thế nhưng Quan gia bây giờ vì thằng nhóc đó mà gặp phải đả kích liên tục.
Đây là chuyện mà tổ chức không muốn gặp phải, cũng là mâu thuẫn mà hắn phải giải quyết.
Thế nên cơ hội để hắn liên hệ với Đường Trọng sau này còn rất nhiều. Thị trường Trung Hoa cũng là nơi trọng điểm mà bọn hắn chú ý.
- Tôi không có vấn đề.
Trường Thành trả lời. Hắn đưa tay chỉ về mặt biển xa xa nói:
- Nếu như bọn họ đồng ý.
Kim Cương vỗ mạnh lên mạn thuyền, nhìn chiếc ca nô đang đuổi theo cách đó không xa, lạnh giọng nói:
- Cảm tạ thượng đế.
Lúc hắn muốn giết người, thượng đế ngay lập tức lại thỏa mãn yêu cầu của hắn.
Chương 787: Cảm ơn thượng đế.
Đường Trọng cho tới giờ chưa bao giờ lại là một kẻ chịu thiệt.
Lúc ở Ngũ Lĩnh, hắn bị số đông sát thủ tinh anh của Kim Cương đuổi giết. Đó là lúc mà hắn bị đưa vào cục diện bị động mà thôi.
Cũng chẳng còn cách nào khác, bởi hắn bị liên lụy quá nhiều. Lòng hắn thì muốn lão sâu rượu an toàn, mà hắn còn phải bảo vệ cho Tô Sơn nữa. Hắn không muốn dẫn cuộc chiến này vào thôn trang, thậm chí vũ khí mang theo cũng không có…..
Hắn là một người thế cô (tất nhiên là hắn chưa hề biết được lão sâu rượu lại là một cao thủ), đối mặt với thế công kích như lang như hổ của Kim Cương, hắn có thể làm chỉ có né tránh mà thôi.
Kẻ lạc hậu luôn là kẻ bị đánh. Cho dù là trăm ngàn năm trước, hay là trăm ngàn năm sau, những lời này đều là chân lý không thể bàn cãi.
Đường Trọng không chỉ lạc hậu tin tức mà còn vũ khí, cả nhân số hay thực lực cũng thua kém vô cùng so với đối phương.
Thế nên Đường Trọng luôn ở vào trạng thái bị động mà ứng chiến. Tất nhiên khi mà đối phương tấn công hắn thì hắn sẽ khiến cho những kẻ đó phải biến mất mãi mãi.
Làm sao có thể chịu bị đánh mãi cơ chứ?
Việc con đập ở Ngũ Lĩnh bị phá hủy cùng với việc đánh bom ô tô ở khu nhà chính phủ đã triệt để đốt lên ngọn lửa giận trong lòng Đường Trọng, cũng khiến cho ý niệm hủy diệt cái tổ chức Kim Cương vừa thần bí vừa mạnh mẽ này càng ngày càng mạnh thêm.
Nếu như muốn diệt bọn chúng thì không thể để cho bọn chúng rời nước được.
Đường Trọng ra lệnh cho người của Hồng Ưng, để bọn họ vận dụng quan hệ với hải quan kiểm tra nghiêm ngặt thông tin xuất cảnh của mấy người Kim Cương, nghĩ cách vây mấy kẻ đó ở trong nước.
Mặt khác hắn nhờ một vị lão đại cho người hỗ trợ tìm kiếm nơi ẩn náu của mấy người Kim Cương.
Chiến thuật biển người còn chưa có phát huy tác dụng thì lão râu dài đã từ Hận Sơn chạy tới.
Đường Trọng rời núi, điện thoại liền có tín hiệu, hắn liền thông báo tình huống bên này với lão râu dài luôn. Hắn vốn là muốn để cho lão ta đi Đông chi hương, để cho hai cha con lão có thể sớm được gặp lại.
Không ngờ tới chính là lão ta lại không thèm để ý tới sự sắp xếp của Đường Trọng, cứ thế đến Dương Thành trước.
Hơn nữa, lão còn mang tin tức về nơi ẩn thân của Kim Cương nữa.
- Tên đó ở núi Liên Hoa.
Lão râu dài bảo.
- Núi Liên Hoa ư?
Đường Trọng sững sờ. Hắn lập tức liền hiểu được mục đích của Kim Cương. Dưới núi Liên Hoa chính là Liên Hoa cảng, mỗi ngày đều có đội thuyền đi qua. Bọn hắn canh ở bên đó, chỉ cần có thuyền trực tiếp hướng về HongKong thì sẽ lên thuyền. Tới được HongKong thì bọn hắn sẽ trời cao sải cánh chim bay rồi, chẳng ai làm gì được bọn hắn.
- Bọn hắn đã tìm thấy thuyền rồi, tối nay hôm nay sẽ rời đi, chúng ta tới chặn chúng lại đã.
Lúc nói chuyện lão râu dài cũng tiện tay khởi động xe luôn.
- Sao mà ông nhận được tin tức đó chứ?
Đường Trọng kinh ngạc hỏi. Hắn đã nhờ vị lão đại của thế lực khổng lồ kia, thủ hạ dưới tay phải mấy ngàn người thế mà còn không có biện pháp để tìm ra, làm sao lão râu dài lại biết được?
- Mày có quan hệ của mày, tao có anh em của tao.
Lão ta trả lời.
Khi lão nói đến hai chữ anh em đó, nét mặt hơi biến đổi. Hiển nhiên những người đó bao nhiêu năm không gặp, nhưng khi lão cần vẫn luôn sẵn sàng, trực tiếp giúp đỡ, ủng hộ.
- Anh em. Cảm giác có anh em thật là tốt.
Đường Trọng khẽ thốt lên hai từ này. Hắn nhớ tới mấy người Hoa Minh, Lý Ngọc.
Núi Liên Hoa nằm ở bìa rừng, vùng ngoại ô bên ngoài của Dương Thành. Nếu như người bình thường mà đi thì từ nội thành Dương Thành tới núi Liên Hoa đại khái cần khoảng hai tiếng đồng hồ, nhưng nhờ có cái loại không tuân thủ luật lệ giao thông như lão râu dài, bọn hắn chỉ mất hơn 40 phút là tới.
Núi Liên Hoa không lớn nhưng cũng không nhỏ. Nếu như mấy người Kim Cương mà trốn trên núi thì chỉ sợ mấy trăm cảnh sát bao vây cũng không bắt được người.
Không thể không nói, nơi đây chính là một nơi có thể tiến có thể lui, lại còn phòng thủ tốt.
Thế nên, hai cha con liền dừng xe lại ở phía xa, tránh cho đèn xe khiến cho đánh rắn động cỏ, làm cho bọn hắn từ bỏ kế hoạch chạy trốn đêm nay.
Đường Trọng với lão râu dài không tới gần núi Liên Hoa, mà trực tiếp đi qua bến Liên Hoa, sau đó leo lên một cái thùng đựng hàng ở phía ngoài cảng. Nơi mà bọn họ ngồi có thể thấy được rõ ràng tình huống từng chiếc tàu lớn nhỏ ra vào bến cảng, cũng không cần lo lắng việc Kim Cương lén lút trốn đi mà không phát giác ra.
Đây chính là một trận chiến so sức chịu đựng.
Hai người tới lúc mười giờ hơn, chờ tới tận mười hai giờ, tới cả lúc tất cả công nhân của bến cảng đều nghỉ rồi, tới khi toàn bộ bến cảng đã hoàn toàn yên tĩnh mà bọn người Kim Cương vẫn chưa thấy xuất hiện.
- Bọn hắn có lẽ nào lại không đi không?
Đường Trọng buồn bực nói.
- Tình báo của ông có xác thực không thế? Nếu mà chúng chạy ở chỗ khác không phải chúng ra uổng công chờ cả đêm à?
Lão râu dài hiển nhiên có đủ tư chất làm thợ săn hơn Đường Trọng. Lão vẫn ngồi đó không nhúc nhích, chỉ nói:
- Giờ mới là lúc tốt nhất mà con thỏ nên ra khỏi hang.
- Hy vọng là thế đi.
Đường Trọng nói.
Hai cha con ngả người qua một bên, nói chuyện thì thầm. Nửa giờ sau, một chiếc du thuyền từ bờ biển đối diện lao tới với tốc độ rất nhanh.
Du thuyền chỉ thả neo chứ không có cập bờ. Một tên thiếu niên tóc húi cua đứng ở đầu thuyền, tay cầm đèn pin hướng về phía núi nháy hai lần.
Rất nhanh liền có một ánh đèn chiếu từ trên núi hướng tới mặt biển.
- Phát tín hiệu?
Đường Trọng giọng châm chọc.
- Cái trò tín hiệu này thật là thu hút người khác đấy.
- Người không biết thì sẽ không nghĩ thế.
Lão râu dài nói. Thấy đối phương đã nhận trả lời đúng theo phương thức nhận tin, du thuyền lúc này mới chậm rãi chạy vào gần bờ.
Mấy phút đồng hồ sau liền có mấy cái điểm nhỏ màu đen chạy về phía này. Càng tới gần thì càng dễ nhận ra đó chính là đám người Kim Cương chuẩn bị rời Dương Thành để đến HongKong.
Đường Trọng chưa gặp Kim Cương, nhưng khi thấy được Kim Cương lần đầu tiên, hắn liền nhận ra đây ắt hẳn chính là Kim Cương.
Kẻ thù gặp mặt vô cùng đỏ mắt. Trong mắt Đường Trọng hiện lên sát cơ, hai nắm tay không khỏi nắm chặt.
- Để bọn chúng ra biển đã.
Lão râu dài lên tiếng.
Bên bọn hắn chỉ có hai người, bên kia có tới bốn người. Hai người bọn họ nếu như tùy tiện mà ra tay thì không khả năng giải quyết hết đám người đó. Nếu thủ hạ của Kim Cương lại còn trung thành liều chết quên mình thì Kim Cương có thể sẽ tránh thoát được lần này.
Thế nên ra biển, chỉ cần bọn hắn ra biển thì cơ hội của hai người sẽ tăng thêm chút nữa.
Cái tên đầu húi cua kia vô cùng tôn kính với đám người Kim Cương. Thấy mấy người Kim Cương chạy tới, hắn liền chạy lại ngênh đón.
Một gã đàn ông người Hoa lấy từ trong túi tiền ra một xấp tiền mặt đưa tới, tên húi của nhận lấy rồi cảm tạ không ngừng.
Rất nhanh, mấy người liền nhảy lên du thuyền. Du thuyền khởi động xong liền hướng về phía HongKong đối diện chạy tới.
- Đuổi.
Lão râu dài nói rồi dẫn đầu nhảy từ trên thùng hàng cao vài thước xuống.
- Đệch.
Đường Trọng bất đắc dĩ, cũng đành phải nhanh chóng chạy theo lão.
Kim Cương đứng ở trên du thuyền, ngẩn người ra nhìn mặt biển màu đen này.
Trường Thanh đứng ở bên cạnh hắn, nhìn cố hương ở đối diện đang ngày càng ngày xa mà ngẩn người theo.
Trường Thành là người Triều Sán, lúc nhỏ theo cha học võ thuật. Về sau cha hắn qua Mỹ làm võ sư, hắn cũng đi theo.
Cha hắn vì một người phụ nữ người Hoa mà lỡ tay giết chết một tên người Mỹ, qua khi bị phán xét liền bị tống luôn vào tù. Trường Thành ở võ quán lăn lộn vài năm rồi cũng gia nhập tổ chức xã hội đen.
Vì hắn có thân thủ cao siêu cùng phong cách làm việc tàn nhẫn nên rất nhanh đã có được danh tiếng trong tổ chức xã hội đen này. Đáng tiếc nhân tài mới nổi thì lúc nào cũng sẽ bị những kẻ đi trước chèn ép, sau khi có xung đột với một vị lão đại có thực lực lớn thì hắn liền rời bỏ tổ chức, rồi được mạng lưới của Kim Cương mời chào.
Bởi nhân tố nghề nghiệp này mà không thể trở về quê hương cũ, nội tâm cũng hơi thương cảm.
Kim Cương thì không thể chỉ nói là thương cảm rồi, phải nói là thương tâm.
Vì lần tới tới Trung Hoa lần này có thể nói là một hành trình thất bại. Trong vài chục năm hành nghề của hắn, chưa có lúc nào lại chật vật như thế hết.
Đứa con gái mà hắn yêu quý nhất lại biến mất, hắn mang theo phần lớn tinh anh của tổ chức đằng đằng sát khí mà tới, kết quả là để lại thi thể của mấy người, còn bọn hắn chỉ có thể chật vật mà bỏ trốn.
Đến được Dương Thành rồi, bọn hắn lại một lần nữa bị đối thủ chặn đường.
Là một sát thủ, sao lại có thể không có vài cái hộ chiếu giả đây?
Vốn là bọn họ muốn giống như lúc trước dùng hộ chiếu giả để lên máy bay rời đi. Nhưng không ngờ tới phi trường quốc tế ở Dương Thành lại tăng cường xét duyệt người ra vào trong nước, khiến bọn hắn do dự liên tục, cuối cùng vẫn không dám mạo hiểm.
- Nhớ nhà sao?
Kim Cương lên tiếng hỏi.
- Đúng thế. Kỳ thực trong nhà cũng chẳng có người thân….chỉ là nhớ đến cuộc sống trước kia mà thôi.
Trương Thành trả lời.
- Nếu để mày đến phụ trách thị trường bên này thì sao?
Kim Cương hỏi.
- Tôi phụ trách thị trường Trung Hoa sao?
Trường Thành sững sờ. Năng khiếu của hắn là giết người, cũng không có am hiểu đối với phương diện quản lý cho lắm.
- Đúng thế. Mày cũng không cần phụ trách tình báo, cũng không cần phải làm ăn gì hết. Mày ở lại nơi này, đem theo một đám tinh anh chiến đấu với thằng đó. Tao muốn nó không có một ngày được yên bình.
Trường Thành đã hiểu.
Hóa ra Kim Cương muốn hắn ở lại làm du kích.
Xem ra tên này đã bị tức giận tới loạn rồi. Đến cả quyết định vớ vẩn không có chút trí tuệ này cũng có thể làm ra rồi.
- Có cần thiết không?
Trường Thành hỏi lại.
- Cần thiết.
Kim Cương khẳng định.
- Tao là vì báo thù. Nhưng vẫn là vì một nguyên nhân quan trọng hơn, tuy tao không thể cho mày biết kĩ thêm được nhưng….không thể không thừa nhận, cái thằng đó là một đối thủ đáng để chúng ta cảnh giác đấy.
Kim Cương quả thực không phải là vì báo thù mà thị trường Á Châu mới chính là nơi mà tổ chức của hắn coi trọng nhất. Bọn hắn cần có người đại diện ở nơi này.
Bọn hắn tuyển người đại diện chính là người của Quan gia. Thế nhưng Quan gia bây giờ vì thằng nhóc đó mà gặp phải đả kích liên tục.
Đây là chuyện mà tổ chức không muốn gặp phải, cũng là mâu thuẫn mà hắn phải giải quyết.
Thế nên cơ hội để hắn liên hệ với Đường Trọng sau này còn rất nhiều. Thị trường Trung Hoa cũng là nơi trọng điểm mà bọn hắn chú ý.
- Tôi không có vấn đề.
Trường Thành trả lời. Hắn đưa tay chỉ về mặt biển xa xa nói:
- Nếu như bọn họ đồng ý.
Kim Cương vỗ mạnh lên mạn thuyền, nhìn chiếc ca nô đang đuổi theo cách đó không xa, lạnh giọng nói:
- Cảm tạ thượng đế.
Lúc hắn muốn giết người, thượng đế ngay lập tức lại thỏa mãn yêu cầu của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.