Chương 702: Cạnh tranh.
Liễu Hạ Huy
02/06/2017
Bữa tối ăn món ăn Quảng Đông của Trung Quốc, Levin Melbourne liên tục
khen ngợi các món ăn bài trí tinh xảo cùng với các loại khẩu vị phong
phú.
Hơn thế nữa, lãnh đạo cấp cao của giải trí Hoa Thanh ân cần mời rượu khiến cho quan hệ của hai bên được kéo gần rất nhiều.
Ăn xong bữa tối, Tôn Văn Lâm mời phái đoàn của Levin Melbourne dùng trà nhưng bị Levin Melbourne từ chối. Levin Melbourne nói mình ngồi máy bay lâu nên muốn đi nghỉ sớm.
Mặc dù chủ nhân nhiệt tình cũng không thể không để ý tới cảm thụ của khách. Vì thế, Tôn Văn Lâm nắm chặt bàn tay của Levin Melbourne, hẹn sáng mai lại đến mời bọn họ dùng điểm tâm.
Nói chuyện xong, Tôn Văn Lâm, Bạch Tố, Đường Trọng và một đám lãnh đạo cấp cao của giải trí Hoa Thanh ra về.
Tôn Văn Lâm đi đến trước mặt Đường Trọng cười hỏi:
- Những người Mỹ này đã nói gì với cậu vậy?
- Bọn họ cảm thấy tôi nên đến Hollywood phát huy tài năng.
Đường Trọng thành thật nói.
- Đây đúng là một ý kiến hay.
- Tôi thấy đúng là nên như vậy.
- Sau đó thì sao?
- Ông ấy rất chân thành mời tôi gia nhập công ty Toàn cầu.
Đường Trọng nói.
- Hả?
Tôn Văn Lâm híp mắt cười:
- Cậu trả lời thế nào?
- Tôi nói Hoa Thanh không thể không có tôi.
- Vị khách đáng kính của chúng ta nhất định rất thất vọng phải không?
- Đúng vậy.
Đường Trọng gật đầu:
- Chẳng qua tôi cũng chuẩn bị cho ông ấy một chút đền bù tổn thất.
- Đền bù tổn thất ư?
Tôn Văn Lâm khó hiểu nhìn Đường Trọng. Hắn không thấy Đường Trọng là một kẻ thích ăn mềm. Không chỉ thế, chuyện này là do những tên người Mỹ kia không nói đạo lý trước.
- Không sai.
Đường Trọng nói:
- Tôi biết điện ảnh Toàn cầu cần gấp tài chính để phát triển nên Hoa Thanh chúng ta tự nguyện giúp bọn họ giải quyết khó khăn này.
Tôn Văn Lâm nghe xong liền kích động, hạ giọng nói:
- Đây cũng là suy nghĩ của tôi. Nếu người Trung Quốc chúng ta có thể tiến vào thị trường Hollywood, nắm giữ vị trí quan trọng ở Hollywood, sau đó lấy Hollywood làm trung tâm phát triển ra thị trường điện ảnh thế giới. Chúng ta đầu tư tiền xây dựng điện ảnh rồi bán cho toàn bộ người mê điện ảnh thế giới. Nghĩ đến thôi mà đã làm cho người ta kích động rồi. Nhưng bọn họ có đồng ý không?
- Bọn họ cần suy nghĩ thêm.
Đường Trọng nghĩ rồi nói tiếp:
- Tôi không tin Levin Melbourne đến Trung Quốc lần này chỉ là để khao sát thị trường.
- Mong là thành công.
Tôn Văn Lâm nói.
- Không thể miễn cưỡng.
Đường Trọng nói:
- Tất nhiên, chúng ta cũng phải thể hiện thành ý của mình.
- Yên tâm. Tôi biết làm như thế nào.
Tôn Văn Lâm cam đoan với Đường Trọng.
Bữa tiệc chiêu đãi lãnh đạo điện ảnh Toàn cầu này không chỉ có Đường Trọng là nghệ sĩ, mà còn có mấy ngôi sao lớn của Hoa Thanh cũng trong đội ngũ tiếp khách.
Thấy chủ tịch Tôn Văn Lâm nói chuyện với Đường Trọng, trong lòng một số người cũng không thoải mái.
Chu Thiên Tâm là người cũ của công ty, xuất thân ca sĩ. Bởi vì hắn có giọng hát đặc biệt nên cũng nổi tiếng trong nước một thời. Hắn vừa hát vừa làm diễn viên. Dưới sự trợ giúp của công ty, hắn cũng đạt được một số thành tích trên thị trường điện ảnh kịch truyền hình.
Nhưng, theo trào lưu của người trẻ tuổi, địa vị của hắn tất nhiên bị lung lay. Trong đó, người mang lại áp lực cho hắn nhất có thể nói là kẻ đang cực kỳ nổi tiếng, Đường Trọng.
Trước không nói lượng tiêu thụ album của nhóm Hồ Điệp khủng bố cỡ nào, mà chỉ tính riêng việc Đường Trọng và Trương Hách Bản nhận vai trong bộ phim Hắc Hiệp đã thu được hơn 1 tỷ phòng vé cũng khiến người ta cảm thấy áp lực, dù cho cộng hết tất cả doanh thu từ các bộ phim mà hắn tham gia cũng không đạt được con số này.
Càng khiến người ta khó chịu chính là, hắn cố gắng mấy chục năm mới được thành tựu như bây giờ, còn Đường Trọng thì sao?
Hắn vốn chỉ là thế thân trong một nhóm nhạc mới vào nghề, thế nhưng trong thời gian ngắn ngủi chưa đến hai năm mà đã đạt được nhiều thành tích chói mắt như vậy, khiến cho những người cũ như bọn hắn dần dần mất đi chỗ đứng.
Một số nghệ sĩ mới vào công ty luôn miệng nhắc đến Đường Trọng, nói nào là, chúng tôi chỉ cần học tập sư huynh Đường Trọng, biết đâu cũng có thể trở thành Đường Trọng tiếp theo, nào là Đường Trọng sư huynh thật giỏi.
Bọn họ chỉ biết mỗi Đường Trọng mà không thèm coi trọng đám tiền bối như bọn hắn. Điều này càng khiến hắn đố kỵ với Đường Trọng hơn.
- Chủ tịch Tôn đang tự mình chỉ bảo người trẻ tuổi sao?
Chu Thiên Tâm bước nhanh hai bước, đứng bên trái Tôn Văn Lâm nói.
Hắn nói Tôn Văn Lâm tự mình chỉ bảo người trẻ tuổi là có ý muốn chèn ép Đường Trọng đây. Người trẻ tuổi không phải là chỉ Đường Trọng sao?
Tôn Văn Lâm nhìn Đường Trọng, thấy hắn vẫn cười thản nhiên liền hiểu tâm tư của hắn, nên cười nói với Chu Thiên Tâm:
- Bây giờ người trẻ tuổi rất giỏi, làm sao cần chúng ta dạy họ chứ?
- Chủ tịch Tôn cũng không thể nói như vậy. Trong ngành này của chúng ta có rất nhiều áp lực. Một nghệ sĩ có thể nổi tiếng một thời nhưng có thể nổi tiếng cả đời hay không? Cho nên, thế giới tinh thần cùng tu dưỡng cá nhân của một người rất quan trọng.
Chu Thiên Tâm cười ha hả nói:
- Thắng không kiêu, bại không nản. Lúc thuận lợi thì nên khiêm tốn cẩn thận. Lúc khó khăn thì vẫn phải làm đến nơi đến chốn. Chỉ cần chăm chỉ làm việc, không ngừng hoàn thiện chính mình thì biết đâu việc tốt sẽ đến bất ngờ. Cuộc đời vốn chìm nổi không phải là chỉ như thế sao? Kinh nghiệm cuộc sống quý giá như vậy không phải những người trẻ tuổi mới nổi có thể biết được.
Tôn Văn Lâm không thích cách nói này của Chu Thiên Tâm, nghĩ thầm, tao còn phải đi làm thuê cho người ta thì có tư cách gì mà giảng mấy cái triết lý này hả?
Còn nữa, Đường Trọng kiêu ngạo lúc nào hả? Nếu hắn thật sự coi trọng những thành tích này thì đã là chuyện tốt. Chỉ sợ hắn chê cái ao này nhỏ vỗ mông rời đi. Nghĩ đến mấy tên lãnh đạo cấp cao ở công ty chạy đến chỗ mình muốn mình làm công tác tư tưởng với Đường Trọng đã khiến hắn đau hết cả đầu rồi.
Thậm chí có người nói muốn cho Đường Trọng nghỉ một thời gian, miễn cho hắn quá kiêu ngạo, tự phụ, luôn gây chuyện và mang lại rắc rối cho công ty.
Hắn thật muốn quát to vào mặt mấy người này, công ty là của người ta đấy, anh dựa vào cái gì mà muốn người ta đình chỉ công tác? Chỉ sợ quyết định của anh còn chưa được thông qua thì vị trí của anh đã bị di rời rồi.
Chỉ vì Đường Trọng yêu cầu ít xuất hiện nên hắn cũng không chủ động nói ra việc Đường Trọng mới thực sự là ông chủ của Hoa Thanh.
Hắn biết, đầu năm nay lưu hành kiểu giả vờ ít xuất hiện mà.
Tuy Đường Trọng chưa nói cái gì, thậm chí cũng không thèm quan tâm cái tên Chu Thiên Tâm này, nhưng đối với hành vi nói móc của hắn thì phải trừng phạt một chút.
Vì thế, Tôn Văn Lâm vỗ vai Chu Thiên Tâm, cười nói:
- Thiên Tâm, cậu nói điều này cũng có lý. Tôi nghe xong cảm thấy rất xúc động. Lúc nổi tiếng thì lạnh nhạt, lúc hết thời thì thản nhiên, nếu mỗi nghệ sĩ trong công ty đều có suy nghĩ này thì tốt rồi.
Chu Thiên Tâm được lãnh đạo cao nhất công ty khen ngợi thì rất vui vẻ nói:
- Chủ tịch Tôn, tôi chỉ là nói ra một số suy nghĩ của mình thôi, còn phải nhờ ngài chỉ dạy thêm.
- Tôi làm gì có gì để chỉ dạy cậu. Chẳng qua, tôi cảm thấy có thể để cậu lên lớp giảng bài cho nghệ sĩ của công ty chúng ta được đấy.
Tôn Văn Lâm nói:
- Giảng về tu dưỡng cá nhân của nghệ sĩ…tôi cảm thấy chỉ có cậu mới có thể đảm nhận được công việc này. Đợi hai ngày sau xong việc, tôi sẽ triệu tập tất cả mọi người, cậu làm thuyết giảng, tất cả nghệ sĩ của công ty lắng nghe. Phải coi đây là một việc lớn mà làm mới được.
Vẻ mặt Chu Thiên Tâm cứng đờ, vội vàng từ chối nói:
- Chủ tịch Tôn, ngài là muốn chê cười tôi sao. Tôi học hành kém cỏi thì sao có thể gánh được trách nhiệm nặng nề như vậy chứ. Hay là ngài tìm một người khác?
Chu Thiên Tâm không ngốc, sao hắn dám nhận nhiệm vụ này được.
Các con át chủ bài của Hoa Thanh tụ tập, có một số là người trẻ tuổi đến sau nhưng thành tích tốt, cũng có rất nhiều ngôi sao danh tiếng lâu năm hơn xa hắn. Nếu hắn lên bục giảng nói về tu dưỡng cá nhân của nghệ sĩ với người ta thì không phải là đắc tội với tất cả mọi người của công ty sao?
- Thiên Tâm, đừng từ chối, việc này nhất định giao cho cậu rồi.
Tôn Văn Lâm cười ha hả:
- Cứ quyết định như vậy đi.
Chu Thiên Tâm hối hận đứt ruột rồi. Làm sao mà phải đi lên nói mấy câu châm chọc làm gì chứ?
Thấy Đường Trọng cười ha hả nhìn mình, Chu Thiên Tâm cảm thấy đó là trắng trợn khiêu khích.
Đây là chỗ tốt của việc có quyền có thế. Đường Trọng chưa nói một câu thế mà đã có người đứng ra đập ruồi muỗi xung quanh cho hắn rồi.
Chu Thiên Tâm buồn bực rời đi, nụ cười trên mặt Tôn Văn Lâm biến mất, nói:
- Người không bị đố kị thì chỉ là người bình thường. Chỉ tại các cậu quá nổi danh thôi.
- Tôi cảm thấy còn chưa đủ.
Đường Trọng nói:
- Muốn làm thì phải làm tốt nhất.
- Đúng vậy, muốn làm thì phải làm tốt nhất.
Tôn Văn Lâm phụ hoạ, nói:
- Mỗi người đều có thể nói những lời này nhưng người có thể làm được lại rất ít.
- Vậy thì cùng nhau cố gắng.
Đường Trọng nói.
Tại cửa nhà hàng tiễn một đám lãnh đạo cấp cao của Hoa Thanh xong, Levin Melbourne lại tiếp đón một vị khách khác nữa.
- Ông chủ Quách, đã để cậu đợi lâu.
Levin Melbourne bắt tay với một người thanh niên trẻ tuổi, cười nói:
- Chẳng lẽ thanh niên Trung Quốc đều tài giỏi như vậy sao? Hôm nay tôi có cuộc trao đổi rất ý nghĩa với một người trẻ tuổi, bây giờ lại bị một người trẻ tuổi khác đả kích…tôi thật sự già mất rồi.
Quách Vân Tung cũng từng đi du học nên biết cách giao tiếp với những người Mỹ này như thế nào.
Hắn bắt tay với Levin Melbourne xòng, cười nói:
- Ngài Levin, nếu không phải thời gian của ngài quá quý giá thì tôi thật muốn đánh một ván bài với ngài, cược xem nếp nhăn nơi khoé mắt của ai nhiều hơn. Và tôi nhất định sẽ đặt cược cho mình.
- Ông chủ Quách đúng là hài hước. Tôi rất thích làm bạn với người như vậy.
Levin Melbourne cười nói.
- Đây là vinh hạnh của tôi.
Quách Vân Tung nói:
- Ngài Levin, dù đây là lần đầu chúng ta gặp mặt nhưng chúng ta đã trao đổi qua thư tín từ rất lâu rồi. Tôi nghĩ, chắc ngài cũng đã thấy được thành ý của chúng tôi.
- Đúng thế.
Giảo hoạt trong mắt Levin Melbourne loé lên rồi biến mất, khó xử nói:
- Vốn tôi đã suy nghĩ về việc hợp tác với Bách Nghệ. Nhưng hôm nay người trẻ tuổi kia đã cho tôi một điều kiện khó có thể từ chối.
- Là Đường Trọng sao?
Mặc dù Quách Vân Tung đã cực lực khống chế nhưng trong giọng nói vẫn không giấu được tức giận.
Người khác không biết nhưng hắn lại biết rõ, Hoa Thanh đã đổi chủ. Không chỉ thế, người này không phải ai khác mà lại chính là kẻ địch từng nhiều lần nhục nhã hắn, Đường Trọng.
- Đúng vậy.
Levin Melbourne gật đầu nói:
- Cậu ta là một thanh niên rất có dã tâm.
- Ngài Levin, tôi nghĩ, điều kiện của chúng tôi nhất định sẽ tốt hơn bọn họ nhiều.
Quách Vân Tung cười nói.
Về công về tư thì hắn sẽ không để kế hoạch của Đường Trọng thực hiện được.
Hơn thế nữa, lãnh đạo cấp cao của giải trí Hoa Thanh ân cần mời rượu khiến cho quan hệ của hai bên được kéo gần rất nhiều.
Ăn xong bữa tối, Tôn Văn Lâm mời phái đoàn của Levin Melbourne dùng trà nhưng bị Levin Melbourne từ chối. Levin Melbourne nói mình ngồi máy bay lâu nên muốn đi nghỉ sớm.
Mặc dù chủ nhân nhiệt tình cũng không thể không để ý tới cảm thụ của khách. Vì thế, Tôn Văn Lâm nắm chặt bàn tay của Levin Melbourne, hẹn sáng mai lại đến mời bọn họ dùng điểm tâm.
Nói chuyện xong, Tôn Văn Lâm, Bạch Tố, Đường Trọng và một đám lãnh đạo cấp cao của giải trí Hoa Thanh ra về.
Tôn Văn Lâm đi đến trước mặt Đường Trọng cười hỏi:
- Những người Mỹ này đã nói gì với cậu vậy?
- Bọn họ cảm thấy tôi nên đến Hollywood phát huy tài năng.
Đường Trọng thành thật nói.
- Đây đúng là một ý kiến hay.
- Tôi thấy đúng là nên như vậy.
- Sau đó thì sao?
- Ông ấy rất chân thành mời tôi gia nhập công ty Toàn cầu.
Đường Trọng nói.
- Hả?
Tôn Văn Lâm híp mắt cười:
- Cậu trả lời thế nào?
- Tôi nói Hoa Thanh không thể không có tôi.
- Vị khách đáng kính của chúng ta nhất định rất thất vọng phải không?
- Đúng vậy.
Đường Trọng gật đầu:
- Chẳng qua tôi cũng chuẩn bị cho ông ấy một chút đền bù tổn thất.
- Đền bù tổn thất ư?
Tôn Văn Lâm khó hiểu nhìn Đường Trọng. Hắn không thấy Đường Trọng là một kẻ thích ăn mềm. Không chỉ thế, chuyện này là do những tên người Mỹ kia không nói đạo lý trước.
- Không sai.
Đường Trọng nói:
- Tôi biết điện ảnh Toàn cầu cần gấp tài chính để phát triển nên Hoa Thanh chúng ta tự nguyện giúp bọn họ giải quyết khó khăn này.
Tôn Văn Lâm nghe xong liền kích động, hạ giọng nói:
- Đây cũng là suy nghĩ của tôi. Nếu người Trung Quốc chúng ta có thể tiến vào thị trường Hollywood, nắm giữ vị trí quan trọng ở Hollywood, sau đó lấy Hollywood làm trung tâm phát triển ra thị trường điện ảnh thế giới. Chúng ta đầu tư tiền xây dựng điện ảnh rồi bán cho toàn bộ người mê điện ảnh thế giới. Nghĩ đến thôi mà đã làm cho người ta kích động rồi. Nhưng bọn họ có đồng ý không?
- Bọn họ cần suy nghĩ thêm.
Đường Trọng nghĩ rồi nói tiếp:
- Tôi không tin Levin Melbourne đến Trung Quốc lần này chỉ là để khao sát thị trường.
- Mong là thành công.
Tôn Văn Lâm nói.
- Không thể miễn cưỡng.
Đường Trọng nói:
- Tất nhiên, chúng ta cũng phải thể hiện thành ý của mình.
- Yên tâm. Tôi biết làm như thế nào.
Tôn Văn Lâm cam đoan với Đường Trọng.
Bữa tiệc chiêu đãi lãnh đạo điện ảnh Toàn cầu này không chỉ có Đường Trọng là nghệ sĩ, mà còn có mấy ngôi sao lớn của Hoa Thanh cũng trong đội ngũ tiếp khách.
Thấy chủ tịch Tôn Văn Lâm nói chuyện với Đường Trọng, trong lòng một số người cũng không thoải mái.
Chu Thiên Tâm là người cũ của công ty, xuất thân ca sĩ. Bởi vì hắn có giọng hát đặc biệt nên cũng nổi tiếng trong nước một thời. Hắn vừa hát vừa làm diễn viên. Dưới sự trợ giúp của công ty, hắn cũng đạt được một số thành tích trên thị trường điện ảnh kịch truyền hình.
Nhưng, theo trào lưu của người trẻ tuổi, địa vị của hắn tất nhiên bị lung lay. Trong đó, người mang lại áp lực cho hắn nhất có thể nói là kẻ đang cực kỳ nổi tiếng, Đường Trọng.
Trước không nói lượng tiêu thụ album của nhóm Hồ Điệp khủng bố cỡ nào, mà chỉ tính riêng việc Đường Trọng và Trương Hách Bản nhận vai trong bộ phim Hắc Hiệp đã thu được hơn 1 tỷ phòng vé cũng khiến người ta cảm thấy áp lực, dù cho cộng hết tất cả doanh thu từ các bộ phim mà hắn tham gia cũng không đạt được con số này.
Càng khiến người ta khó chịu chính là, hắn cố gắng mấy chục năm mới được thành tựu như bây giờ, còn Đường Trọng thì sao?
Hắn vốn chỉ là thế thân trong một nhóm nhạc mới vào nghề, thế nhưng trong thời gian ngắn ngủi chưa đến hai năm mà đã đạt được nhiều thành tích chói mắt như vậy, khiến cho những người cũ như bọn hắn dần dần mất đi chỗ đứng.
Một số nghệ sĩ mới vào công ty luôn miệng nhắc đến Đường Trọng, nói nào là, chúng tôi chỉ cần học tập sư huynh Đường Trọng, biết đâu cũng có thể trở thành Đường Trọng tiếp theo, nào là Đường Trọng sư huynh thật giỏi.
Bọn họ chỉ biết mỗi Đường Trọng mà không thèm coi trọng đám tiền bối như bọn hắn. Điều này càng khiến hắn đố kỵ với Đường Trọng hơn.
- Chủ tịch Tôn đang tự mình chỉ bảo người trẻ tuổi sao?
Chu Thiên Tâm bước nhanh hai bước, đứng bên trái Tôn Văn Lâm nói.
Hắn nói Tôn Văn Lâm tự mình chỉ bảo người trẻ tuổi là có ý muốn chèn ép Đường Trọng đây. Người trẻ tuổi không phải là chỉ Đường Trọng sao?
Tôn Văn Lâm nhìn Đường Trọng, thấy hắn vẫn cười thản nhiên liền hiểu tâm tư của hắn, nên cười nói với Chu Thiên Tâm:
- Bây giờ người trẻ tuổi rất giỏi, làm sao cần chúng ta dạy họ chứ?
- Chủ tịch Tôn cũng không thể nói như vậy. Trong ngành này của chúng ta có rất nhiều áp lực. Một nghệ sĩ có thể nổi tiếng một thời nhưng có thể nổi tiếng cả đời hay không? Cho nên, thế giới tinh thần cùng tu dưỡng cá nhân của một người rất quan trọng.
Chu Thiên Tâm cười ha hả nói:
- Thắng không kiêu, bại không nản. Lúc thuận lợi thì nên khiêm tốn cẩn thận. Lúc khó khăn thì vẫn phải làm đến nơi đến chốn. Chỉ cần chăm chỉ làm việc, không ngừng hoàn thiện chính mình thì biết đâu việc tốt sẽ đến bất ngờ. Cuộc đời vốn chìm nổi không phải là chỉ như thế sao? Kinh nghiệm cuộc sống quý giá như vậy không phải những người trẻ tuổi mới nổi có thể biết được.
Tôn Văn Lâm không thích cách nói này của Chu Thiên Tâm, nghĩ thầm, tao còn phải đi làm thuê cho người ta thì có tư cách gì mà giảng mấy cái triết lý này hả?
Còn nữa, Đường Trọng kiêu ngạo lúc nào hả? Nếu hắn thật sự coi trọng những thành tích này thì đã là chuyện tốt. Chỉ sợ hắn chê cái ao này nhỏ vỗ mông rời đi. Nghĩ đến mấy tên lãnh đạo cấp cao ở công ty chạy đến chỗ mình muốn mình làm công tác tư tưởng với Đường Trọng đã khiến hắn đau hết cả đầu rồi.
Thậm chí có người nói muốn cho Đường Trọng nghỉ một thời gian, miễn cho hắn quá kiêu ngạo, tự phụ, luôn gây chuyện và mang lại rắc rối cho công ty.
Hắn thật muốn quát to vào mặt mấy người này, công ty là của người ta đấy, anh dựa vào cái gì mà muốn người ta đình chỉ công tác? Chỉ sợ quyết định của anh còn chưa được thông qua thì vị trí của anh đã bị di rời rồi.
Chỉ vì Đường Trọng yêu cầu ít xuất hiện nên hắn cũng không chủ động nói ra việc Đường Trọng mới thực sự là ông chủ của Hoa Thanh.
Hắn biết, đầu năm nay lưu hành kiểu giả vờ ít xuất hiện mà.
Tuy Đường Trọng chưa nói cái gì, thậm chí cũng không thèm quan tâm cái tên Chu Thiên Tâm này, nhưng đối với hành vi nói móc của hắn thì phải trừng phạt một chút.
Vì thế, Tôn Văn Lâm vỗ vai Chu Thiên Tâm, cười nói:
- Thiên Tâm, cậu nói điều này cũng có lý. Tôi nghe xong cảm thấy rất xúc động. Lúc nổi tiếng thì lạnh nhạt, lúc hết thời thì thản nhiên, nếu mỗi nghệ sĩ trong công ty đều có suy nghĩ này thì tốt rồi.
Chu Thiên Tâm được lãnh đạo cao nhất công ty khen ngợi thì rất vui vẻ nói:
- Chủ tịch Tôn, tôi chỉ là nói ra một số suy nghĩ của mình thôi, còn phải nhờ ngài chỉ dạy thêm.
- Tôi làm gì có gì để chỉ dạy cậu. Chẳng qua, tôi cảm thấy có thể để cậu lên lớp giảng bài cho nghệ sĩ của công ty chúng ta được đấy.
Tôn Văn Lâm nói:
- Giảng về tu dưỡng cá nhân của nghệ sĩ…tôi cảm thấy chỉ có cậu mới có thể đảm nhận được công việc này. Đợi hai ngày sau xong việc, tôi sẽ triệu tập tất cả mọi người, cậu làm thuyết giảng, tất cả nghệ sĩ của công ty lắng nghe. Phải coi đây là một việc lớn mà làm mới được.
Vẻ mặt Chu Thiên Tâm cứng đờ, vội vàng từ chối nói:
- Chủ tịch Tôn, ngài là muốn chê cười tôi sao. Tôi học hành kém cỏi thì sao có thể gánh được trách nhiệm nặng nề như vậy chứ. Hay là ngài tìm một người khác?
Chu Thiên Tâm không ngốc, sao hắn dám nhận nhiệm vụ này được.
Các con át chủ bài của Hoa Thanh tụ tập, có một số là người trẻ tuổi đến sau nhưng thành tích tốt, cũng có rất nhiều ngôi sao danh tiếng lâu năm hơn xa hắn. Nếu hắn lên bục giảng nói về tu dưỡng cá nhân của nghệ sĩ với người ta thì không phải là đắc tội với tất cả mọi người của công ty sao?
- Thiên Tâm, đừng từ chối, việc này nhất định giao cho cậu rồi.
Tôn Văn Lâm cười ha hả:
- Cứ quyết định như vậy đi.
Chu Thiên Tâm hối hận đứt ruột rồi. Làm sao mà phải đi lên nói mấy câu châm chọc làm gì chứ?
Thấy Đường Trọng cười ha hả nhìn mình, Chu Thiên Tâm cảm thấy đó là trắng trợn khiêu khích.
Đây là chỗ tốt của việc có quyền có thế. Đường Trọng chưa nói một câu thế mà đã có người đứng ra đập ruồi muỗi xung quanh cho hắn rồi.
Chu Thiên Tâm buồn bực rời đi, nụ cười trên mặt Tôn Văn Lâm biến mất, nói:
- Người không bị đố kị thì chỉ là người bình thường. Chỉ tại các cậu quá nổi danh thôi.
- Tôi cảm thấy còn chưa đủ.
Đường Trọng nói:
- Muốn làm thì phải làm tốt nhất.
- Đúng vậy, muốn làm thì phải làm tốt nhất.
Tôn Văn Lâm phụ hoạ, nói:
- Mỗi người đều có thể nói những lời này nhưng người có thể làm được lại rất ít.
- Vậy thì cùng nhau cố gắng.
Đường Trọng nói.
Tại cửa nhà hàng tiễn một đám lãnh đạo cấp cao của Hoa Thanh xong, Levin Melbourne lại tiếp đón một vị khách khác nữa.
- Ông chủ Quách, đã để cậu đợi lâu.
Levin Melbourne bắt tay với một người thanh niên trẻ tuổi, cười nói:
- Chẳng lẽ thanh niên Trung Quốc đều tài giỏi như vậy sao? Hôm nay tôi có cuộc trao đổi rất ý nghĩa với một người trẻ tuổi, bây giờ lại bị một người trẻ tuổi khác đả kích…tôi thật sự già mất rồi.
Quách Vân Tung cũng từng đi du học nên biết cách giao tiếp với những người Mỹ này như thế nào.
Hắn bắt tay với Levin Melbourne xòng, cười nói:
- Ngài Levin, nếu không phải thời gian của ngài quá quý giá thì tôi thật muốn đánh một ván bài với ngài, cược xem nếp nhăn nơi khoé mắt của ai nhiều hơn. Và tôi nhất định sẽ đặt cược cho mình.
- Ông chủ Quách đúng là hài hước. Tôi rất thích làm bạn với người như vậy.
Levin Melbourne cười nói.
- Đây là vinh hạnh của tôi.
Quách Vân Tung nói:
- Ngài Levin, dù đây là lần đầu chúng ta gặp mặt nhưng chúng ta đã trao đổi qua thư tín từ rất lâu rồi. Tôi nghĩ, chắc ngài cũng đã thấy được thành ý của chúng tôi.
- Đúng thế.
Giảo hoạt trong mắt Levin Melbourne loé lên rồi biến mất, khó xử nói:
- Vốn tôi đã suy nghĩ về việc hợp tác với Bách Nghệ. Nhưng hôm nay người trẻ tuổi kia đã cho tôi một điều kiện khó có thể từ chối.
- Là Đường Trọng sao?
Mặc dù Quách Vân Tung đã cực lực khống chế nhưng trong giọng nói vẫn không giấu được tức giận.
Người khác không biết nhưng hắn lại biết rõ, Hoa Thanh đã đổi chủ. Không chỉ thế, người này không phải ai khác mà lại chính là kẻ địch từng nhiều lần nhục nhã hắn, Đường Trọng.
- Đúng vậy.
Levin Melbourne gật đầu nói:
- Cậu ta là một thanh niên rất có dã tâm.
- Ngài Levin, tôi nghĩ, điều kiện của chúng tôi nhất định sẽ tốt hơn bọn họ nhiều.
Quách Vân Tung cười nói.
Về công về tư thì hắn sẽ không để kế hoạch của Đường Trọng thực hiện được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.