Chương 545: Chết chưa hết tội
Liễu Hạ Huy
29/05/2017
Lúc đi khỏi văn phòng viện trưởng Tiêu Dục Hằng, Lý Ngọc nói:
- Tao đã gọi điện cho Hoa Minh và Lương Đào rồi, hẹn lúc 6g30 ở Sở Hương lâu.
Đường Trọng nghĩ nghĩ, nói:
- Tao muốn mời một vị khách.
Hắn bấm số điện thoại của Tiêu Nam Tâm, nói:
- Có đẹp trai mời ăn cơm thì có đi không?
- Nếu đẹp trai là cậu thì không đi đâu.
Tiêu Nam Tâm vẫn giữ thói quen đấu võ mồm với Đường Trọng.
- May là không phải tôi.
Đường Trọng nở nụ cười.
- Thời gian địa điểm.
- 6g30. Sở Hương lâu.
Đường Trọng nói. Sở Hương Lâu chính là một quán rượu nổi tiếng trước cửa trường học. Một số sinh viên hơi giàu có muốn tổ chức sinh nhật hoặc muốn nịnh nọt thầy giáo, lãnh đạo trong trường thì cũng sẽ mời khách ăn cơm ở đây. Bên này dịch vụ không thấp, phần lớn sinh viên đều chọn ăn quà vặt ở đầu phố. Chỗ ấy lợi ích kinh tế thực tế hơn, thích hợp để sinh viên tiêu phí.
- Lát nữa gặp.
Tiêu Nam Tâm nói, sau đó liền cúp máy.
Giờ đã là hơn 5 rưỡi. Nếu bọn hắn đi bộ đến cửa Nam thì cũng phải mất hơn nửa tiếng nên Đường Trọng và Lý Ngọc không về phòng mà trực tiếp đi ra cửa trường học.
Lúc Đường Trọng và Lý Ngọc tới Sở Hương lâu thì Hoa Minh và Lương Đào đã đợi ở cửa ra vào rồi.
- Sao tới sớm vậy?
Đường Trọng cười hỏi.
- Ăn cơm không nhanh thì đầu óc mới có vấn đề.
Hoa Minh cười hắc hắc:
- Còn nữa, khó có dịp mày ăn cơm với bọn tao, bọn tao đương nhiên phải nắm bắt cơ hội này. Từ sau khi mày thành ngôi sao, bốn thiếu gia thuần khiết của phòng chúng ta liền thiếu đi một nên đã biến thành ba kiếm khách phong lưu rồi...
- Là ba tiện khách phong lưu chứ?
Lương Đào cười lớn nói, đi lên ôm bả vai Đường Trọng, hỏi:
- Lão nhị có chuyện vui gì thế? Sao lại tới đây dùng cơm rồi?
- Không phải tao.
Đường Trọng chỉ chỉ vào Lý Ngọc, nói:
- Là nó kìa.
- Lý Ngọc?
Hoa Minh và Lương Đào nghi hoặc nhìn Lý Ngọc, người trầm mặc nhất trong phòng, lúc bình thường gần như không nghe thấy bất kỳ tiếng vang nào, hỏi:
- Lý Ngọc có chuyện gì vui à?
Lý Ngọc xua xua tay, nói:
- Còn sớm lắm, còn sớm lắm.
Lòng hiếu kỳ của Hoa Minh và Lương Đào trỗi dậy, ép hỏi Lý Ngọc là có chuyện gì vui. Lý Ngọc đỏ mặt không nói.
Đường Trọng lên tiếng hòa giải, nói:
- Được rồi. Chuyện này còn chưa xác định được. Đợi đến lúc có kết quả thì sẽ nói cho bọn mày biết. Hôm nay coi như là ăn mừng sớm.
Nghe thấy Đường Trọng nói vậy, Hoa Minh và Lương Đào mới thôi.
Hoa Minh vung tay lên, nói:
- Bốn thiếu gia thuần khiết lại tụ tập ở Sở Hương lâu. Cái này chắc chắn là sự kiện khiến võ lâm khiếp sợ đây.
- Tất cả các cô nương, vợ lớn vợ nhỏ đều trốn sạch.
Lương Đào cười ha hả nói.
- Phi, hiệp khách không làm chuyện cưỡng gian. Chúng ta phải dùng mị lực phục người, dùng phong thái mê người, dùng kiếm pháp giết người.
Hoa Minh rất không hài lòng với câu bổ sung của Lương Đào. Sau đó, hắn nhìn Đường Trọng rồi nói:
- Lão Nhị, chúng ta tạo dáng đã lâu rồi, đã đi vào được chưa?
Quả thật hôm nay Đường Trọng không thay đổi hình tượng, đứng ở cửa chính là một chiêu bài cực lớn. Mỗi người đi vào ăn cơm đều nhìn đi nhìn lại. Còn có một số thiếu nữ kích động, thậm chí còn dừng lại lấy điện thoại ra chụp ảnh bọn hắn.
Nếu không phải Hoa Minh mặt mày hung ác đã có hiệu quả bảo vệ Đường Trọng gián tiếp thì chỉ sợ bọn họ đã muốn xông lên xin chữ ký rồi.
Đường Trọng gật đầu, bốn người tìm phục vụ rồi ngồi xuống một cái bàn.
Trước trà vừa đưa lên, điện thoại của Đường Trọng lại vang lên.
- Tôi đang ở cửa ra vào.
Âm thanh của Tiêu Nam Tâm truyền tới.
- Phòng Thần Nữ. Cô tới đi.
Đường Trọng nói.
Sau đó điện thoại không có tiếng động gì nữa.
Đường Trọng cười khổ. Cô gái này gọi điện thoại thật sự rất hay.
- Lão Nhị, còn có khách à?
Hai mắt Hoa Minh tỏa sáng, nói.
- Là con gái?
Lương Đào cũng kích động.
- Tiêu Nam Tâm.
Đường Trọng nói.
- A...
Vẻ mặt của hai người liền trở nên dâm tạo, bộ dáng mày không cần giải thích tao cũng hiểu được.
Đường Trọng thật muốn đánh cho bọn nó một trận. Hắn chỉ là muốn lấy lại luận văn từ tay cô ấy mà thôi, bọn nó lại nghĩ đi đâu rồi?
- Vui cho đôi oan gia lớp học nha.
Hoa Minh nói.
- Ôm công chúa trong phòng nha.
Lương Đào nói.
- Còn sờ chân người ta nữa...
Hoa Minh nói như sợ thiên hạ không loạn.
- Sờ chân?
Lương Đào kinh hãi:
- Sao tao không thấy?
- Đó là do chân Tiêu Nam Tâm bị thương. Tao giúp cô ấy trị liệu thôi.
- Vừa sờ vừa trị liệu.
Hoa Minh cười.
Đường Trọng biết bọn này đều là những nhân vật sợ thiên hạ không loạn, cũng lười giải thích.
Thanh giả tự thanh. Đường Trọng tin vào nhân phẩm của mình.
Rất nhanh, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Hoa Minh mập mạp bỗng linh hoạt như con thỏ, là người đầu tiên nhảy khỏi ghế rồi chạy ra ngoài mở cửa.
- Bạn Tiêu Nam Tâm, rất vinh hạnh khi bạn tham gia vào cuộc tụ hội của phòng 307 chúng tôi. Tôi xin đại biểu cho ba thành viên khác trong phòng để tỏ lòng biết ơn chân thành tha thiết với bạn.
Hoa Minh đứng ở cửa ra vào rồi phát biểu ra cảm nghĩ của chính mình.
Tiêu Nam Tâm nhìn lướt qua người hắn, đánh giá ba nam sinh khác trong phòng, nói:
- Không phải nói có đẹp trai mời ăn cơm sao? Đẹp trai đâu?
-...
Bốn thành viên trong phòng 307 đồng thời nhìn nhau, đau đến mức không nói được gì.
Tiêu Nam Tâm đi đến ngồi cạnh Đường Trọng, lấy một văn kiện từ trong túi ra, nói:
- Muốn lấy đồ thì cứ nói thẳng, làm gì phải phí công thế?
- Chủ yếu là thời gian dài chúng ta chưa gặp mặt nên muốn mời cô ăn bữa cơm thôi.
Đường Trọng mặt dày giải thích. Nghĩ thầm mình thông minh nhưng người ta cũng không ngốc. Ý đồ quá rõ rồi, lần sau phải mịt mờ một chút mới được.
- Tôi mới không tin cậu muốn gặp tôi.
Tiêu Nam Tâm nói.
- Bọn tôi đương nhiên muốn gặp bạn rồi.
Hoa Minh đã khôi phục lại từ “trọng thương”, bắt đầu nói giúp Đường Trọng:
- Bạn chính là hoa khôi viện chúng ta, gặp bạn chính là chuyện rất vui. Cũng chỉ có Đường Trọng mới có thể mời được. Nếu chúng tôi mời bạn ăn cơm thì chắc chắn bạn sẽ không nói gì.
Tiêu Nam Tâm nhếch miệng, nói:
- Học viện tâm lý học có mấy nữ sinh mới ấy, các cậu lại nói gì mà hoa khôi chứ? Nếu các cậu nói thì chắc tôi cũng đồng ý thôi.
- Hắc hắc, bọn tôi ít người mà chất lượng cao. Như ai nói đấy nhỉ, tích tụ tinh hoa.
Đường Trọng đặt menu đến trước mặt Tiêu Nam Tâm rồi bảo cô gọi món. Tiêu Nam Tâm cũng không khách sáo, cầm menu rồi gọi những món mà mình thích.
Bọn hắn đến sớm, đồ ăn được đưa đến sớm. Hoa Minh và Lương Đào đòi uống rượu. Đường Trọng biết tính hai người này, muốn thể hiện trước mặt người đẹp, mặc dù mỹ nữ này không có quan hệ gì với bọn nó.
Đường Trọng uống rượu cũng không sao, Tiêu Nam Tâm cũng không từ chối.
Vì thế Hoa Minh chạy ra ôm lấy hai bình rượu Mông Cổ rồi chạy về.
Đường Trọng nhìn độ cồn của bình rượu thì biết rõ mấy thằng này đang có ý xấu gì rồi.
Quả nhiên lúc Hoa Minh nhìn Đường Trọng, hai mắt mở trừng lớn nhìn hắn.
- Quả nhiên là anh em tốt.
Đường Trọng thầm nghĩ. Mày sinh vĩ đại, chết cũng chết rất quang vinh.
Tiêu Nam Tâm nhìn thoáng qua hai bình rượu Mông Cổ kia, đã biết Hoa Minh có ý gì rồi.
Cô làm bộ không thèm để ý, nhìn Hoa Minh rồi hỏi:
- Rượu này uống thế nào?
- Đầu năm nay lưu hành nam nữ ngang hàng. Cho nên bạn đừng chiếm tiện nghi của bọn tôi. Bọn tôi cũng tuyệt đối không để bạn chịu thiệt đâu.
Hoa Minh kéo ra một đống ngụy biện để che giấu ý đồ thật sự của mình.
- Bạn uống bao nhiêu thì bọn tôi sẽ uống bấy nhiêu. Tuyệt đối không ít hơn bạn giọt nào đâu.
- Vậy được. Ở đây mỗi người một ly.
Tiêu Nam Tâm nói.
Lời này vừa nói ra, Hoa Minh và Lương Đào đồng thời biến sắc.
Phải biết rằng đang bày ở đây chính là cốc uống bia. Mỗi cốc bằng khoảng chừng ba ly rượu.
Có mấy người có thể uống hết bốn ly rượu Mông Cổ 60 độ này chứ?
- Sao? Không dám à?
Tiêu Nam Tâm bĩu môi nói.
- Uống thì uống.
Hoa Minh hào tình vạn trượng nói.
- Một cốc không đủ. Ít nhất cũng phải uống được ba cốc.
- Được.
Tiêu Nam Tâm không hề nhượng bộ chút nào.
Hoa Minh đổ đầy rượu cho năm người, nói:
- Đến, chúng ta uống tiếp nào.
- Tiếp.
Tiêu Nam Tâm cầm cốc rượu trước mặt lên rồi uống ừng ực ừng ực, một hơi đã uống cạn sạch cốc rượu kia. Làn da lúa mỳ của cô phơn phớt hồng. Cô dốc ngược cốc rượu, không thừa giọt nào. Cô nhìn chằm chằm vào hai người Hoa Minh, Lương Đào rồi nói:
- Tôi hiểu ý các cậu. Nếu các cậu quá chén thì tôi đành để Đường Trọng tiễn tôi về thôi.
- Vì anh em. Chơi thôi.
Hoa Minh cắn răng một cái, cũng cầm cốc rượu kia lên.
Mặt Lương Đào biến thành mướp đắng. Hắn nhìn Đường Trọng rồi nói:
- Lão Nhị, mày yên tâm, tao tuyệt đối sẽ không cho mày kéo về phía sau đâu.
Vì thế hắn cũng uống ừng ực.
Hoa Minh dương dương đắc ý nhìn Lương Đào:
- Lão tam, mày không sao chứ?
- Không có chuyện gì.
Lương Đào lau miệng, hào sảng nói:
- Đàn ông thì phải uống rượu như thế.
- Đúng.
Hoa Minh nói:
- Cạn thêm chén nữa.
Bịch...
Hoa Minh đập đầu vào mặt bàn.
- Ha ha, mày có...
Bịch...
Lương Đào còn chưa nói hết câu thì người đã ngả về phía sau.
May là Đường Trọng nhanh tay nhanh mắt, trước khi hắn ngã xuống đã đỡ được.
Lý Ngọc ngẩn người nhìn Hoa Minh, lại nhìn Lương Đào, sau đó bưng chén rượu lên, vẻ mặt khó xử nói:
- Tôi có cần uống không?
- Không cần.
Bàn tay nhỏ bé của Tiêu Nam Tâm khẽ vung lên, miễn cho Lý Ngọc tội tử hình:
- Hai tên kia chết chưa hết tội. Cậu biểu hiện còn được, có thể dùng bữa.
Vì thế Lý Ngọc liền vùi đầu ăn cơm, không dám lên tiếng nữa.
Đường Trọng cũng khẽ thở dài, cầm lấy cái thìa chuẩn bị ăn canh.
- Cậu làm gì?
Tiêu Nam Tâm nhìn hắn, hỏi.
- Ăn canh.
Đường Trọng nói.
- Uống rượu trước.
Tiêu Nam Tâm chỉ vào cốc rượu đầy trước mặt Đường Trọng, nói.
- Tôi còn một câu chưa nói.
Đường Trọng thấy mình rất oan uổng.
- Chính vì cậu còn một câu chưa nói.
Tiêu Nam Tâm tức giận nói:
- Uống rượu.
- Tao đã gọi điện cho Hoa Minh và Lương Đào rồi, hẹn lúc 6g30 ở Sở Hương lâu.
Đường Trọng nghĩ nghĩ, nói:
- Tao muốn mời một vị khách.
Hắn bấm số điện thoại của Tiêu Nam Tâm, nói:
- Có đẹp trai mời ăn cơm thì có đi không?
- Nếu đẹp trai là cậu thì không đi đâu.
Tiêu Nam Tâm vẫn giữ thói quen đấu võ mồm với Đường Trọng.
- May là không phải tôi.
Đường Trọng nở nụ cười.
- Thời gian địa điểm.
- 6g30. Sở Hương lâu.
Đường Trọng nói. Sở Hương Lâu chính là một quán rượu nổi tiếng trước cửa trường học. Một số sinh viên hơi giàu có muốn tổ chức sinh nhật hoặc muốn nịnh nọt thầy giáo, lãnh đạo trong trường thì cũng sẽ mời khách ăn cơm ở đây. Bên này dịch vụ không thấp, phần lớn sinh viên đều chọn ăn quà vặt ở đầu phố. Chỗ ấy lợi ích kinh tế thực tế hơn, thích hợp để sinh viên tiêu phí.
- Lát nữa gặp.
Tiêu Nam Tâm nói, sau đó liền cúp máy.
Giờ đã là hơn 5 rưỡi. Nếu bọn hắn đi bộ đến cửa Nam thì cũng phải mất hơn nửa tiếng nên Đường Trọng và Lý Ngọc không về phòng mà trực tiếp đi ra cửa trường học.
Lúc Đường Trọng và Lý Ngọc tới Sở Hương lâu thì Hoa Minh và Lương Đào đã đợi ở cửa ra vào rồi.
- Sao tới sớm vậy?
Đường Trọng cười hỏi.
- Ăn cơm không nhanh thì đầu óc mới có vấn đề.
Hoa Minh cười hắc hắc:
- Còn nữa, khó có dịp mày ăn cơm với bọn tao, bọn tao đương nhiên phải nắm bắt cơ hội này. Từ sau khi mày thành ngôi sao, bốn thiếu gia thuần khiết của phòng chúng ta liền thiếu đi một nên đã biến thành ba kiếm khách phong lưu rồi...
- Là ba tiện khách phong lưu chứ?
Lương Đào cười lớn nói, đi lên ôm bả vai Đường Trọng, hỏi:
- Lão nhị có chuyện vui gì thế? Sao lại tới đây dùng cơm rồi?
- Không phải tao.
Đường Trọng chỉ chỉ vào Lý Ngọc, nói:
- Là nó kìa.
- Lý Ngọc?
Hoa Minh và Lương Đào nghi hoặc nhìn Lý Ngọc, người trầm mặc nhất trong phòng, lúc bình thường gần như không nghe thấy bất kỳ tiếng vang nào, hỏi:
- Lý Ngọc có chuyện gì vui à?
Lý Ngọc xua xua tay, nói:
- Còn sớm lắm, còn sớm lắm.
Lòng hiếu kỳ của Hoa Minh và Lương Đào trỗi dậy, ép hỏi Lý Ngọc là có chuyện gì vui. Lý Ngọc đỏ mặt không nói.
Đường Trọng lên tiếng hòa giải, nói:
- Được rồi. Chuyện này còn chưa xác định được. Đợi đến lúc có kết quả thì sẽ nói cho bọn mày biết. Hôm nay coi như là ăn mừng sớm.
Nghe thấy Đường Trọng nói vậy, Hoa Minh và Lương Đào mới thôi.
Hoa Minh vung tay lên, nói:
- Bốn thiếu gia thuần khiết lại tụ tập ở Sở Hương lâu. Cái này chắc chắn là sự kiện khiến võ lâm khiếp sợ đây.
- Tất cả các cô nương, vợ lớn vợ nhỏ đều trốn sạch.
Lương Đào cười ha hả nói.
- Phi, hiệp khách không làm chuyện cưỡng gian. Chúng ta phải dùng mị lực phục người, dùng phong thái mê người, dùng kiếm pháp giết người.
Hoa Minh rất không hài lòng với câu bổ sung của Lương Đào. Sau đó, hắn nhìn Đường Trọng rồi nói:
- Lão Nhị, chúng ta tạo dáng đã lâu rồi, đã đi vào được chưa?
Quả thật hôm nay Đường Trọng không thay đổi hình tượng, đứng ở cửa chính là một chiêu bài cực lớn. Mỗi người đi vào ăn cơm đều nhìn đi nhìn lại. Còn có một số thiếu nữ kích động, thậm chí còn dừng lại lấy điện thoại ra chụp ảnh bọn hắn.
Nếu không phải Hoa Minh mặt mày hung ác đã có hiệu quả bảo vệ Đường Trọng gián tiếp thì chỉ sợ bọn họ đã muốn xông lên xin chữ ký rồi.
Đường Trọng gật đầu, bốn người tìm phục vụ rồi ngồi xuống một cái bàn.
Trước trà vừa đưa lên, điện thoại của Đường Trọng lại vang lên.
- Tôi đang ở cửa ra vào.
Âm thanh của Tiêu Nam Tâm truyền tới.
- Phòng Thần Nữ. Cô tới đi.
Đường Trọng nói.
Sau đó điện thoại không có tiếng động gì nữa.
Đường Trọng cười khổ. Cô gái này gọi điện thoại thật sự rất hay.
- Lão Nhị, còn có khách à?
Hai mắt Hoa Minh tỏa sáng, nói.
- Là con gái?
Lương Đào cũng kích động.
- Tiêu Nam Tâm.
Đường Trọng nói.
- A...
Vẻ mặt của hai người liền trở nên dâm tạo, bộ dáng mày không cần giải thích tao cũng hiểu được.
Đường Trọng thật muốn đánh cho bọn nó một trận. Hắn chỉ là muốn lấy lại luận văn từ tay cô ấy mà thôi, bọn nó lại nghĩ đi đâu rồi?
- Vui cho đôi oan gia lớp học nha.
Hoa Minh nói.
- Ôm công chúa trong phòng nha.
Lương Đào nói.
- Còn sờ chân người ta nữa...
Hoa Minh nói như sợ thiên hạ không loạn.
- Sờ chân?
Lương Đào kinh hãi:
- Sao tao không thấy?
- Đó là do chân Tiêu Nam Tâm bị thương. Tao giúp cô ấy trị liệu thôi.
- Vừa sờ vừa trị liệu.
Hoa Minh cười.
Đường Trọng biết bọn này đều là những nhân vật sợ thiên hạ không loạn, cũng lười giải thích.
Thanh giả tự thanh. Đường Trọng tin vào nhân phẩm của mình.
Rất nhanh, cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa.
Hoa Minh mập mạp bỗng linh hoạt như con thỏ, là người đầu tiên nhảy khỏi ghế rồi chạy ra ngoài mở cửa.
- Bạn Tiêu Nam Tâm, rất vinh hạnh khi bạn tham gia vào cuộc tụ hội của phòng 307 chúng tôi. Tôi xin đại biểu cho ba thành viên khác trong phòng để tỏ lòng biết ơn chân thành tha thiết với bạn.
Hoa Minh đứng ở cửa ra vào rồi phát biểu ra cảm nghĩ của chính mình.
Tiêu Nam Tâm nhìn lướt qua người hắn, đánh giá ba nam sinh khác trong phòng, nói:
- Không phải nói có đẹp trai mời ăn cơm sao? Đẹp trai đâu?
-...
Bốn thành viên trong phòng 307 đồng thời nhìn nhau, đau đến mức không nói được gì.
Tiêu Nam Tâm đi đến ngồi cạnh Đường Trọng, lấy một văn kiện từ trong túi ra, nói:
- Muốn lấy đồ thì cứ nói thẳng, làm gì phải phí công thế?
- Chủ yếu là thời gian dài chúng ta chưa gặp mặt nên muốn mời cô ăn bữa cơm thôi.
Đường Trọng mặt dày giải thích. Nghĩ thầm mình thông minh nhưng người ta cũng không ngốc. Ý đồ quá rõ rồi, lần sau phải mịt mờ một chút mới được.
- Tôi mới không tin cậu muốn gặp tôi.
Tiêu Nam Tâm nói.
- Bọn tôi đương nhiên muốn gặp bạn rồi.
Hoa Minh đã khôi phục lại từ “trọng thương”, bắt đầu nói giúp Đường Trọng:
- Bạn chính là hoa khôi viện chúng ta, gặp bạn chính là chuyện rất vui. Cũng chỉ có Đường Trọng mới có thể mời được. Nếu chúng tôi mời bạn ăn cơm thì chắc chắn bạn sẽ không nói gì.
Tiêu Nam Tâm nhếch miệng, nói:
- Học viện tâm lý học có mấy nữ sinh mới ấy, các cậu lại nói gì mà hoa khôi chứ? Nếu các cậu nói thì chắc tôi cũng đồng ý thôi.
- Hắc hắc, bọn tôi ít người mà chất lượng cao. Như ai nói đấy nhỉ, tích tụ tinh hoa.
Đường Trọng đặt menu đến trước mặt Tiêu Nam Tâm rồi bảo cô gọi món. Tiêu Nam Tâm cũng không khách sáo, cầm menu rồi gọi những món mà mình thích.
Bọn hắn đến sớm, đồ ăn được đưa đến sớm. Hoa Minh và Lương Đào đòi uống rượu. Đường Trọng biết tính hai người này, muốn thể hiện trước mặt người đẹp, mặc dù mỹ nữ này không có quan hệ gì với bọn nó.
Đường Trọng uống rượu cũng không sao, Tiêu Nam Tâm cũng không từ chối.
Vì thế Hoa Minh chạy ra ôm lấy hai bình rượu Mông Cổ rồi chạy về.
Đường Trọng nhìn độ cồn của bình rượu thì biết rõ mấy thằng này đang có ý xấu gì rồi.
Quả nhiên lúc Hoa Minh nhìn Đường Trọng, hai mắt mở trừng lớn nhìn hắn.
- Quả nhiên là anh em tốt.
Đường Trọng thầm nghĩ. Mày sinh vĩ đại, chết cũng chết rất quang vinh.
Tiêu Nam Tâm nhìn thoáng qua hai bình rượu Mông Cổ kia, đã biết Hoa Minh có ý gì rồi.
Cô làm bộ không thèm để ý, nhìn Hoa Minh rồi hỏi:
- Rượu này uống thế nào?
- Đầu năm nay lưu hành nam nữ ngang hàng. Cho nên bạn đừng chiếm tiện nghi của bọn tôi. Bọn tôi cũng tuyệt đối không để bạn chịu thiệt đâu.
Hoa Minh kéo ra một đống ngụy biện để che giấu ý đồ thật sự của mình.
- Bạn uống bao nhiêu thì bọn tôi sẽ uống bấy nhiêu. Tuyệt đối không ít hơn bạn giọt nào đâu.
- Vậy được. Ở đây mỗi người một ly.
Tiêu Nam Tâm nói.
Lời này vừa nói ra, Hoa Minh và Lương Đào đồng thời biến sắc.
Phải biết rằng đang bày ở đây chính là cốc uống bia. Mỗi cốc bằng khoảng chừng ba ly rượu.
Có mấy người có thể uống hết bốn ly rượu Mông Cổ 60 độ này chứ?
- Sao? Không dám à?
Tiêu Nam Tâm bĩu môi nói.
- Uống thì uống.
Hoa Minh hào tình vạn trượng nói.
- Một cốc không đủ. Ít nhất cũng phải uống được ba cốc.
- Được.
Tiêu Nam Tâm không hề nhượng bộ chút nào.
Hoa Minh đổ đầy rượu cho năm người, nói:
- Đến, chúng ta uống tiếp nào.
- Tiếp.
Tiêu Nam Tâm cầm cốc rượu trước mặt lên rồi uống ừng ực ừng ực, một hơi đã uống cạn sạch cốc rượu kia. Làn da lúa mỳ của cô phơn phớt hồng. Cô dốc ngược cốc rượu, không thừa giọt nào. Cô nhìn chằm chằm vào hai người Hoa Minh, Lương Đào rồi nói:
- Tôi hiểu ý các cậu. Nếu các cậu quá chén thì tôi đành để Đường Trọng tiễn tôi về thôi.
- Vì anh em. Chơi thôi.
Hoa Minh cắn răng một cái, cũng cầm cốc rượu kia lên.
Mặt Lương Đào biến thành mướp đắng. Hắn nhìn Đường Trọng rồi nói:
- Lão Nhị, mày yên tâm, tao tuyệt đối sẽ không cho mày kéo về phía sau đâu.
Vì thế hắn cũng uống ừng ực.
Hoa Minh dương dương đắc ý nhìn Lương Đào:
- Lão tam, mày không sao chứ?
- Không có chuyện gì.
Lương Đào lau miệng, hào sảng nói:
- Đàn ông thì phải uống rượu như thế.
- Đúng.
Hoa Minh nói:
- Cạn thêm chén nữa.
Bịch...
Hoa Minh đập đầu vào mặt bàn.
- Ha ha, mày có...
Bịch...
Lương Đào còn chưa nói hết câu thì người đã ngả về phía sau.
May là Đường Trọng nhanh tay nhanh mắt, trước khi hắn ngã xuống đã đỡ được.
Lý Ngọc ngẩn người nhìn Hoa Minh, lại nhìn Lương Đào, sau đó bưng chén rượu lên, vẻ mặt khó xử nói:
- Tôi có cần uống không?
- Không cần.
Bàn tay nhỏ bé của Tiêu Nam Tâm khẽ vung lên, miễn cho Lý Ngọc tội tử hình:
- Hai tên kia chết chưa hết tội. Cậu biểu hiện còn được, có thể dùng bữa.
Vì thế Lý Ngọc liền vùi đầu ăn cơm, không dám lên tiếng nữa.
Đường Trọng cũng khẽ thở dài, cầm lấy cái thìa chuẩn bị ăn canh.
- Cậu làm gì?
Tiêu Nam Tâm nhìn hắn, hỏi.
- Ăn canh.
Đường Trọng nói.
- Uống rượu trước.
Tiêu Nam Tâm chỉ vào cốc rượu đầy trước mặt Đường Trọng, nói.
- Tôi còn một câu chưa nói.
Đường Trọng thấy mình rất oan uổng.
- Chính vì cậu còn một câu chưa nói.
Tiêu Nam Tâm tức giận nói:
- Uống rượu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.