Chương 577: Cho tao lý do không giết mày!
Liễu Hạ Huy
29/05/2017
Thanh niên tóc vàng có thể được người ta gọi là Phi Hiệp tất nhiên là bởi tốc độ hắn cực nhanh, giống như bay vậy.
Di biến nổi lên, hắn lại có phản ứng trước tiên.
Mũi chân đạp đất, người bay lên trời tránh né về phía sau, đồng thời liền bắn ba phát đạn về phía mục tiêu, cho rằng có người nấp sau xác ngựa mấy trăm cân này.
Viên đạn bắn vào trong thịt, phát ra tiếng bụp bụp.
Máu thịt văng ra!
Ba phát đạn này bắn vào ba phía, trái, phải, giữa, mục đích là phủ kín phòng tuyến đột kích của đối phương.
Mục tiêu tại sao lại lại ném cái xác lên không, không phải là muốn gây phiền toái cho bọn họ sao?
Đáng tiếc là hắn đánh giá quá cao tốc độ của mình, cũng đánh giá thấp kẻ địch của mình.
Hoặc là nói, hắn chưa hiểu rõ và coi trọng mười phần với mục tiêu đánh lén lần này.
Nhưng có nhiều thứ không phải cố gắng là có thể thay đổi được.
Thí dụ như thực lực chẳng hạn.
Phải biết rằng chòm râu dài bồi dưỡng Đường Trọng "kỹ thuật tàn sát chó" này, thậm chí còn cố tình đưa tới một số sinh vật hung mãnh trên Hận Sơn tới công kích hắn. Vua sói đất hung ác, báo rừng nhanh thoăn thoát, còn cả đặc sản của Hận Sơn là loại động vật tên là Lân Miêu. Loại động vật này hình thể như mèo nhưng vuốt sắc có thể phá đá, há mồm là có thể xé thịt người. Động tác của nó linh hoạt hơn mèo rừng cả mấy chục lần, chạy nhanh như điện, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Đương nhiên là chất thịt của nó cũng cực kỳ ngon đó.
Chòm râu dài thích ăn thịt loài mèo này nhất, cho nên một thời gian ngắn, mỗi ngày nhiệm vụ của Đường Trọng đều là lên núi tìm loại mèo này liều mạng.
So với tốc độ của Lân Miêu, Phi Hiệp trong mắt Đường Trọng thật sự chẳng đáng coi vào đâu cả.
Hắn ném thi thể con ngựa kia ra xong, cả người liền ngã sấp xuống mặt đất.
vừa là công kích, mặt khác hắn cũng không thể xác định đạn của súng trong tay đối phương có thể đánh xuyên thịt ngựa hay không. Nếu bắn xuyên qua được thì mình không may trúng đạn thì sao?
Thân thể hắn giống như lò xò bị nén ép, ngã xuống đất 180 độ, một tay chống đất.
Hai chân hắn búng về phía sau, người xông về phía trước giống như đạn pháo vậy.
Hắn chuẩn bị công kích thân dưới.
Tay còn lại của hắn cầm chắc con dao đặc chế kia đâm vào bụng thanh niên tóc vàng.
Phi Hiệp kinh hãi.
Hắn lui lại, Đường Trọng đuổi theo, không ngờ Đường Trọng lại có thể đuổi theo được tốc độ của hắn, hơn nữa hiện giờ sắp đâm trúng bụng hắn rồi.
Người trên không trung, mượn lực rất khó.
Nhưng thân thể của hắn giống như đã mất đi sức hút của trái đất, hai chân đạp vào không khí một cái, tốc độ lui về phía sau lại nhanh hơn.
Đường Trọng nằm trong vũng bùn dưới xác ngựa cũng chỉ là vì muốn cho đối thủ một đòn trí mạng. Hắn làm sao có thể để thằng ranh này trốn thoát được chứ?
Hơn nữa nghĩ tới chuyện chiếc máy bay điều khiển từ xa của thằng ranh này oanh tạc người ngựa của mình, lại để hắn phải chật vật lăn lông lốc trên mặt đất trước mặt người đẹp, cả người vô tội như Trương Thượng Hân cũng suýt nữa gặp nạn, trong lòng Đường Trọng phẫn nộ không thôi.
Thân thể Đường Trọng rùn xuống, người liền áp tới nhanh như bay.
Vèo...
Dao găm trong tay Đường Trọng hung hăng cắm vào vị trí bàng quang của Phi Hiệp, sau đó kéo mạnh một cái.
Xoẹt...
Quần áo và da thịt đều rách toang, bị mở một lỗ hổng lớn.
Máu tươi phun ra như suối.
Đồng thời còn có một thứ chất lỏng hôi mù như nước tiểu phun ra.
Những động tác này hoàn thành trong nháy mắt. Cho tới bây giờ, thân thể Phi Hiệp vẫn còn ngửa ra bay trên không trung chứ chưa rơi xuống mặt đất.
Đồng tử hắn trợn to, không thể tin nổi mà nhìn vào bụng mình.
Cùng lúc đó, súng ngắn trong tay hắn lại ngắm bắn Đường Trọng một lần nữa, bắt đầu bóp cò.
Đường Trọng vì đâm Phi Hiệp một dao, thân thể liền dùng Thiên Cân trụy hạ xuống. Lực rơi này rất mạnh, mang theo thân thể nhanh chóng hạ xuống.
Viên đạn gào thét bay qua đỉnh đầu hắn, thân thể hắn lại chạm đất lần nữa.
Sau khi rơi xuống đất, hắn lại thực hiện liên tiếp động tác lăn mình.
Quả nhiên Đường Trọng đoán trước không sai.
Cao Bồi đứng cách đó không xa đã phát hiện ra tình hình quân địch, bắn thẳng một phát đạn về phía Đường Trọng.
Đoàng...
Hỏa lực của súng Rifle rất mạnh. Viên đạn rơi xuống đất, bắn tung một mảng bùn đất và thảm cỏ lên không trung. Mặt đất cũng xuất hiện một cái hố to.
- Thật là đáng chết.
Trong lòng Đường Trọng thầm mắng.
Lúc trước hắn suy đoán đối thủ chọn sử dụng phương pháp đánh lén bằng máy bay điều khiển từ xa nói rõ là thực lực và nhân thủ đối phương yếu. Mình mai phục dưới xác ngựa, dụ dỗ bọn họ chạy tới thì chỉ một đao là giải quyết mục tiêu. Không, tốt nhất là chọc tới cái kẻ kia bị giày vò, sau đó lấy chút tin tức có ích từ miệng hắn.
Không ngờ tới chính là bọn họ lại đi theo tổ đội, thực lực còn mạnh mẽ như vậy. Một tên công kích gần, một tên oanh tạc từ xa. Thế này thì còn đánh đấm gì nữa chứ?
Đến bước này rồi, Đường Trọng cũng không còn lựa chọn gì tốt.
Giải quyết một tên trước, sau đó liền đặt mục tiêu trọng điểm vào người cầm súng Rifle trên tay kia.
Rầm...
Thân thể Phi Hiệp vào lúc tiếng súng vang lên đã rơi xuống đất. Hắn ngẩng đầu nhìn vùng bàng quang bị Đường Trọng đâm thủng, biểu lộ sự kinh hoảng, lấy một bình thuốc nhỏ từ trong túi ra, đổ tất cả nước thuốc vào vết thương.
Máu tươi phun ra hơi chậm lại.
Sau đó hắn mở mấy cái bình nhựa ra, đổ hết bột trắng vào trong vùng da thịt bị xé rách kia. Rất nhanh, miệng vết thương đã kết thành một tầng màng trắng.
Thế nhưng thứ đó còn lâu mới đủ.
Hắn nhất định phải mau chóng khâu vết thương lại, nếu không thì chỉ có nước đi đời nhà ma.
Phi Hiệp là một trong những người được tổ chức coi trọng nhất, bình thường tự cho mình rất cao, cảm thấy không có nhân vật nào là hắn không thể săn giết được. Số tiền thuê lần này nhất định sẽ tới tay dễ dàng thôi.
Bây giờ hắn bị Đường Trọng đánh lén, sau đó đâm một dao trọng thương, cả năng lực tự vệ cũng không có. Điều này đả kích hắn lớn phi thường.
Ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác, người giỏi hơn người có rất nhiều. Chỉ có thể cầu nguyện Cao Bồi mau chóng giải quyết mục tiêu, dẫn hắn rời khỏi địa phương quỷ quái này thôi...
Đương nhiên Cao Bồi có thể dẫn hắn rời đi hay không thì trong lòng hắn vẫn chẳng nắm chắc chút nào.
Nếu mình còn sống thì hắn còn phải chia đều tiền thuê làm nhiệm vụ với mình. Nếu mình chết rồi thì hắn có thể độc chiếm số tiền đó. Nếu là mình thì mình sẽ mang hắn rời đi sao?
Cao Bồi bắn một phát thất bại liền bắt đầu chạy về phía Đường Trọng.
Một tay hắn cầm súng, một tay còn lại đổi đạn.
Viên đạn mới vừa đưa vào, sau đó lại bắn một phát, thay đổi liên tục, hầu như không dừng lại chút nào.
Bởi hỏa lực của đối thủ áp chế cho nên sau khi Đường Trọng rơi xuống đất đều không có cơ hội đứng lên.
Cả thời gian để hắn tới bổ sung thêm một dao cho thanh niên tóc vàng vừa bị hắn đâm kia cũng đều không có.
Lăn mình!
Lăn mình!
Không ngừng lăn đi!
Thân thể Đường Trọng nhấp nhô bất quy tắc rất nhanh, mà những nơi theo lý hắn phải rơi tới đều có một viên đạn ghim vào đó.
Hắn hoặc lăn về phía trước hoặc về phía trước, hoặc tiến lên thẳng tắp hoặc quay người lộn ngược lại.
Cố gắng không cho Cao Bồi thăm dò được quỹ tích vận động.
Võ công cao cũng sợ dao thái rau.
Dao thái rau có mạnh cũng phải sợ súng.
Trong tay Đường Trọng chỉ có một con dao găm, dưới tình huống không có cách tới gần Cao Bồi thì cũng chỉ có cách chịu bắn thôi.
Cao Bồi sử dụng súng Rifle có thể nói là thần kỳ. Chỉ động tác đổi đạn gần như không có khe hở của hắn đã khiến người ta kinh hãi.
Súng Rifle được kẹp dưới nách hắn, nhắm rất chính xác, khống chế tự nhiên, giống như hoàn toàn không cảm nhận thấy lực phản chấn mạnh mẽ kia vậy.
Hắn lộ vẻ nghiêm trọng, ánh mắt sắc bén, vừa nổ súng vừa chạy về hướng Đường Trọng.
Dù là Đường Trọng có quay cuồng thế nào thì vẫn luôn có một khoảng cách "không phải an toàn" với hắn.
Bởi vì Cao Bồi có thể lợi dụng khoảng cách giữa bọn họ để nổ súng.
Hắn là người thông minh. Hắn chạy tới chỉ là muốn không để cho khoảng cách giữa hai bên kéo ra quá xa thôi nhưng cũng không thể tới quá gần Đường Trọng, cho Đường Trọng cơ hội phản kích.
Hắn như một thợ săn cao minh, đang đùa giỡn một con mồi giảo hoạt mà mạnh mẽ.
Hắn điều khiển hiện trường, hắn nắm thế chủ động. Mục đích của hắn cuối cùng là đánh chết con mồi này.
Sau đó cắt xuống một khối thi thể con mồi để đổi lấy tiền.
Hắn làm công tác này nhiều năm rồi. Cho tới bây giờ hắn chưa từng thất bại.
Bùm...
Một tiếng súngg trong trẻo truyền tới.
Loại tiếng súng này khác với tiếng súng mà Cao Bồi bắn. Tiếng súng của hắn nặng nề hơn.
Một phát bắn từ phía sau lưng Cao Bồi. Cao Bồi trúng đạn.
Hắn đặt toàn bộ tâm thần vào Đường Trọng ở phía trước. Phi Hiệp đi theo hắn bị thương làm hắn hiểu rõ đây không phải là một kẻ dễ đối phó. Hắn quỷ kế đa đoan, thân thể tàn nhẫn, chỉ cần giết chết hắn thì nhiệm vụ của bọn họ mới hoàn thành được.
Hơn nữa vừa rồi qua dụng cụ quan sát của Phi Hiệp, hắn biết rõ đồng bọn của Đường Trọng chỉ là một người phụ nữ.
Hắn không nghĩ là do người đó.
Chẳng lẽ đồng đội bán rẻ mình sao?
Hắn lo lắng lại bị trúng đạn lần nữa, thân thể liền nhanh chóng bổ nhào về phía trước, đồng thời chuyển hướng nòng súng Rifle, chuẩn bị cho cái thằng dám bắn lén sau lưng mình một bài học đích đáng.
Quả nhiên là hắn.
- Phản đồ.
Cao Bồi khàn giọng nói, giơ súng chuẩn bị nhắm về phương hướng Phi Hiệp rồi nổ súng.
Vèo...
Một lưỡi dao sắc bén từ phía sau bay lên, cắm vào gáy Cao Bồi.
Rầm...
Viên đạn súng Rifle bay ra, cũng đã mất đi sự chính xác, ngoài việc đánh bay một mảng cỏ thì cũng không có bất cứ thu hoạch gì.
Cao Bồi vẫn nắm thật chặt khẩu Rifle trong tay, thế nhưng đầu lại rũ xuống trên đồng cỏ.
Hắn đã chết!
Hai mắt hắn trừng trừng, mặt tràn ngập vẻ không cam lòng và uất ức.
Kết quả tại sao lại như vậy? Kết quả tại sao lại như vậy?
Bị đồng đội phản đối, bị người một nhà bắn lén sau lưng, đây qua thật là chuyện khiến người ta khó có thể tiếp nhận.
Hắn cho hắn là thợ săn, không ngờ lại trở thành con mồi.
Đường Trọng cuối cùng có cơ hội đứng dậy. Hắn liền cảnh giác vọt tới gần cao bồi, sờ trái tim của hắn một cái, xác định đối phương đã hoàn toàn tử vong, lại xoáy con dao cắm sau gáy thêm phát nữa rồi mới rút ra.
Người chết là hết nợ. Chỉ có điều cơn giận vì phải lăn mình trên mặt đất cả buổi của hắn cũng chua tiêu tan.
Dùng dao găm lao lên quần áo Cao Bồi cho hết máu, lúc này hắn mới cất vào ngực mình.
Đường Trọng lại định lấy khẩu Rifle tay Cao Bồi thế nhưng hiển nhiên là cái tên này yêu súng như mạng, dù chết rồi cũng không chịu buông súng ra.
Khẩu súng bị Cao Bồi nắm quá chặt, Đường Trọng phải dẫm gãy mấy ngón tay của đối phương mới lấy được.
Đường Trọng lắp đạn vào khảu Rifle, họng súng chỉ vào cái tên vừa bắn lén sau lưng Cao Bồi, nói:
- Cho tao một lý do không giết mày.
Di biến nổi lên, hắn lại có phản ứng trước tiên.
Mũi chân đạp đất, người bay lên trời tránh né về phía sau, đồng thời liền bắn ba phát đạn về phía mục tiêu, cho rằng có người nấp sau xác ngựa mấy trăm cân này.
Viên đạn bắn vào trong thịt, phát ra tiếng bụp bụp.
Máu thịt văng ra!
Ba phát đạn này bắn vào ba phía, trái, phải, giữa, mục đích là phủ kín phòng tuyến đột kích của đối phương.
Mục tiêu tại sao lại lại ném cái xác lên không, không phải là muốn gây phiền toái cho bọn họ sao?
Đáng tiếc là hắn đánh giá quá cao tốc độ của mình, cũng đánh giá thấp kẻ địch của mình.
Hoặc là nói, hắn chưa hiểu rõ và coi trọng mười phần với mục tiêu đánh lén lần này.
Nhưng có nhiều thứ không phải cố gắng là có thể thay đổi được.
Thí dụ như thực lực chẳng hạn.
Phải biết rằng chòm râu dài bồi dưỡng Đường Trọng "kỹ thuật tàn sát chó" này, thậm chí còn cố tình đưa tới một số sinh vật hung mãnh trên Hận Sơn tới công kích hắn. Vua sói đất hung ác, báo rừng nhanh thoăn thoát, còn cả đặc sản của Hận Sơn là loại động vật tên là Lân Miêu. Loại động vật này hình thể như mèo nhưng vuốt sắc có thể phá đá, há mồm là có thể xé thịt người. Động tác của nó linh hoạt hơn mèo rừng cả mấy chục lần, chạy nhanh như điện, khiến người ta khó lòng phòng bị.
Đương nhiên là chất thịt của nó cũng cực kỳ ngon đó.
Chòm râu dài thích ăn thịt loài mèo này nhất, cho nên một thời gian ngắn, mỗi ngày nhiệm vụ của Đường Trọng đều là lên núi tìm loại mèo này liều mạng.
So với tốc độ của Lân Miêu, Phi Hiệp trong mắt Đường Trọng thật sự chẳng đáng coi vào đâu cả.
Hắn ném thi thể con ngựa kia ra xong, cả người liền ngã sấp xuống mặt đất.
vừa là công kích, mặt khác hắn cũng không thể xác định đạn của súng trong tay đối phương có thể đánh xuyên thịt ngựa hay không. Nếu bắn xuyên qua được thì mình không may trúng đạn thì sao?
Thân thể hắn giống như lò xò bị nén ép, ngã xuống đất 180 độ, một tay chống đất.
Hai chân hắn búng về phía sau, người xông về phía trước giống như đạn pháo vậy.
Hắn chuẩn bị công kích thân dưới.
Tay còn lại của hắn cầm chắc con dao đặc chế kia đâm vào bụng thanh niên tóc vàng.
Phi Hiệp kinh hãi.
Hắn lui lại, Đường Trọng đuổi theo, không ngờ Đường Trọng lại có thể đuổi theo được tốc độ của hắn, hơn nữa hiện giờ sắp đâm trúng bụng hắn rồi.
Người trên không trung, mượn lực rất khó.
Nhưng thân thể của hắn giống như đã mất đi sức hút của trái đất, hai chân đạp vào không khí một cái, tốc độ lui về phía sau lại nhanh hơn.
Đường Trọng nằm trong vũng bùn dưới xác ngựa cũng chỉ là vì muốn cho đối thủ một đòn trí mạng. Hắn làm sao có thể để thằng ranh này trốn thoát được chứ?
Hơn nữa nghĩ tới chuyện chiếc máy bay điều khiển từ xa của thằng ranh này oanh tạc người ngựa của mình, lại để hắn phải chật vật lăn lông lốc trên mặt đất trước mặt người đẹp, cả người vô tội như Trương Thượng Hân cũng suýt nữa gặp nạn, trong lòng Đường Trọng phẫn nộ không thôi.
Thân thể Đường Trọng rùn xuống, người liền áp tới nhanh như bay.
Vèo...
Dao găm trong tay Đường Trọng hung hăng cắm vào vị trí bàng quang của Phi Hiệp, sau đó kéo mạnh một cái.
Xoẹt...
Quần áo và da thịt đều rách toang, bị mở một lỗ hổng lớn.
Máu tươi phun ra như suối.
Đồng thời còn có một thứ chất lỏng hôi mù như nước tiểu phun ra.
Những động tác này hoàn thành trong nháy mắt. Cho tới bây giờ, thân thể Phi Hiệp vẫn còn ngửa ra bay trên không trung chứ chưa rơi xuống mặt đất.
Đồng tử hắn trợn to, không thể tin nổi mà nhìn vào bụng mình.
Cùng lúc đó, súng ngắn trong tay hắn lại ngắm bắn Đường Trọng một lần nữa, bắt đầu bóp cò.
Đường Trọng vì đâm Phi Hiệp một dao, thân thể liền dùng Thiên Cân trụy hạ xuống. Lực rơi này rất mạnh, mang theo thân thể nhanh chóng hạ xuống.
Viên đạn gào thét bay qua đỉnh đầu hắn, thân thể hắn lại chạm đất lần nữa.
Sau khi rơi xuống đất, hắn lại thực hiện liên tiếp động tác lăn mình.
Quả nhiên Đường Trọng đoán trước không sai.
Cao Bồi đứng cách đó không xa đã phát hiện ra tình hình quân địch, bắn thẳng một phát đạn về phía Đường Trọng.
Đoàng...
Hỏa lực của súng Rifle rất mạnh. Viên đạn rơi xuống đất, bắn tung một mảng bùn đất và thảm cỏ lên không trung. Mặt đất cũng xuất hiện một cái hố to.
- Thật là đáng chết.
Trong lòng Đường Trọng thầm mắng.
Lúc trước hắn suy đoán đối thủ chọn sử dụng phương pháp đánh lén bằng máy bay điều khiển từ xa nói rõ là thực lực và nhân thủ đối phương yếu. Mình mai phục dưới xác ngựa, dụ dỗ bọn họ chạy tới thì chỉ một đao là giải quyết mục tiêu. Không, tốt nhất là chọc tới cái kẻ kia bị giày vò, sau đó lấy chút tin tức có ích từ miệng hắn.
Không ngờ tới chính là bọn họ lại đi theo tổ đội, thực lực còn mạnh mẽ như vậy. Một tên công kích gần, một tên oanh tạc từ xa. Thế này thì còn đánh đấm gì nữa chứ?
Đến bước này rồi, Đường Trọng cũng không còn lựa chọn gì tốt.
Giải quyết một tên trước, sau đó liền đặt mục tiêu trọng điểm vào người cầm súng Rifle trên tay kia.
Rầm...
Thân thể Phi Hiệp vào lúc tiếng súng vang lên đã rơi xuống đất. Hắn ngẩng đầu nhìn vùng bàng quang bị Đường Trọng đâm thủng, biểu lộ sự kinh hoảng, lấy một bình thuốc nhỏ từ trong túi ra, đổ tất cả nước thuốc vào vết thương.
Máu tươi phun ra hơi chậm lại.
Sau đó hắn mở mấy cái bình nhựa ra, đổ hết bột trắng vào trong vùng da thịt bị xé rách kia. Rất nhanh, miệng vết thương đã kết thành một tầng màng trắng.
Thế nhưng thứ đó còn lâu mới đủ.
Hắn nhất định phải mau chóng khâu vết thương lại, nếu không thì chỉ có nước đi đời nhà ma.
Phi Hiệp là một trong những người được tổ chức coi trọng nhất, bình thường tự cho mình rất cao, cảm thấy không có nhân vật nào là hắn không thể săn giết được. Số tiền thuê lần này nhất định sẽ tới tay dễ dàng thôi.
Bây giờ hắn bị Đường Trọng đánh lén, sau đó đâm một dao trọng thương, cả năng lực tự vệ cũng không có. Điều này đả kích hắn lớn phi thường.
Ngoài bầu trời này còn có bầu trời khác, người giỏi hơn người có rất nhiều. Chỉ có thể cầu nguyện Cao Bồi mau chóng giải quyết mục tiêu, dẫn hắn rời khỏi địa phương quỷ quái này thôi...
Đương nhiên Cao Bồi có thể dẫn hắn rời đi hay không thì trong lòng hắn vẫn chẳng nắm chắc chút nào.
Nếu mình còn sống thì hắn còn phải chia đều tiền thuê làm nhiệm vụ với mình. Nếu mình chết rồi thì hắn có thể độc chiếm số tiền đó. Nếu là mình thì mình sẽ mang hắn rời đi sao?
Cao Bồi bắn một phát thất bại liền bắt đầu chạy về phía Đường Trọng.
Một tay hắn cầm súng, một tay còn lại đổi đạn.
Viên đạn mới vừa đưa vào, sau đó lại bắn một phát, thay đổi liên tục, hầu như không dừng lại chút nào.
Bởi hỏa lực của đối thủ áp chế cho nên sau khi Đường Trọng rơi xuống đất đều không có cơ hội đứng lên.
Cả thời gian để hắn tới bổ sung thêm một dao cho thanh niên tóc vàng vừa bị hắn đâm kia cũng đều không có.
Lăn mình!
Lăn mình!
Không ngừng lăn đi!
Thân thể Đường Trọng nhấp nhô bất quy tắc rất nhanh, mà những nơi theo lý hắn phải rơi tới đều có một viên đạn ghim vào đó.
Hắn hoặc lăn về phía trước hoặc về phía trước, hoặc tiến lên thẳng tắp hoặc quay người lộn ngược lại.
Cố gắng không cho Cao Bồi thăm dò được quỹ tích vận động.
Võ công cao cũng sợ dao thái rau.
Dao thái rau có mạnh cũng phải sợ súng.
Trong tay Đường Trọng chỉ có một con dao găm, dưới tình huống không có cách tới gần Cao Bồi thì cũng chỉ có cách chịu bắn thôi.
Cao Bồi sử dụng súng Rifle có thể nói là thần kỳ. Chỉ động tác đổi đạn gần như không có khe hở của hắn đã khiến người ta kinh hãi.
Súng Rifle được kẹp dưới nách hắn, nhắm rất chính xác, khống chế tự nhiên, giống như hoàn toàn không cảm nhận thấy lực phản chấn mạnh mẽ kia vậy.
Hắn lộ vẻ nghiêm trọng, ánh mắt sắc bén, vừa nổ súng vừa chạy về hướng Đường Trọng.
Dù là Đường Trọng có quay cuồng thế nào thì vẫn luôn có một khoảng cách "không phải an toàn" với hắn.
Bởi vì Cao Bồi có thể lợi dụng khoảng cách giữa bọn họ để nổ súng.
Hắn là người thông minh. Hắn chạy tới chỉ là muốn không để cho khoảng cách giữa hai bên kéo ra quá xa thôi nhưng cũng không thể tới quá gần Đường Trọng, cho Đường Trọng cơ hội phản kích.
Hắn như một thợ săn cao minh, đang đùa giỡn một con mồi giảo hoạt mà mạnh mẽ.
Hắn điều khiển hiện trường, hắn nắm thế chủ động. Mục đích của hắn cuối cùng là đánh chết con mồi này.
Sau đó cắt xuống một khối thi thể con mồi để đổi lấy tiền.
Hắn làm công tác này nhiều năm rồi. Cho tới bây giờ hắn chưa từng thất bại.
Bùm...
Một tiếng súngg trong trẻo truyền tới.
Loại tiếng súng này khác với tiếng súng mà Cao Bồi bắn. Tiếng súng của hắn nặng nề hơn.
Một phát bắn từ phía sau lưng Cao Bồi. Cao Bồi trúng đạn.
Hắn đặt toàn bộ tâm thần vào Đường Trọng ở phía trước. Phi Hiệp đi theo hắn bị thương làm hắn hiểu rõ đây không phải là một kẻ dễ đối phó. Hắn quỷ kế đa đoan, thân thể tàn nhẫn, chỉ cần giết chết hắn thì nhiệm vụ của bọn họ mới hoàn thành được.
Hơn nữa vừa rồi qua dụng cụ quan sát của Phi Hiệp, hắn biết rõ đồng bọn của Đường Trọng chỉ là một người phụ nữ.
Hắn không nghĩ là do người đó.
Chẳng lẽ đồng đội bán rẻ mình sao?
Hắn lo lắng lại bị trúng đạn lần nữa, thân thể liền nhanh chóng bổ nhào về phía trước, đồng thời chuyển hướng nòng súng Rifle, chuẩn bị cho cái thằng dám bắn lén sau lưng mình một bài học đích đáng.
Quả nhiên là hắn.
- Phản đồ.
Cao Bồi khàn giọng nói, giơ súng chuẩn bị nhắm về phương hướng Phi Hiệp rồi nổ súng.
Vèo...
Một lưỡi dao sắc bén từ phía sau bay lên, cắm vào gáy Cao Bồi.
Rầm...
Viên đạn súng Rifle bay ra, cũng đã mất đi sự chính xác, ngoài việc đánh bay một mảng cỏ thì cũng không có bất cứ thu hoạch gì.
Cao Bồi vẫn nắm thật chặt khẩu Rifle trong tay, thế nhưng đầu lại rũ xuống trên đồng cỏ.
Hắn đã chết!
Hai mắt hắn trừng trừng, mặt tràn ngập vẻ không cam lòng và uất ức.
Kết quả tại sao lại như vậy? Kết quả tại sao lại như vậy?
Bị đồng đội phản đối, bị người một nhà bắn lén sau lưng, đây qua thật là chuyện khiến người ta khó có thể tiếp nhận.
Hắn cho hắn là thợ săn, không ngờ lại trở thành con mồi.
Đường Trọng cuối cùng có cơ hội đứng dậy. Hắn liền cảnh giác vọt tới gần cao bồi, sờ trái tim của hắn một cái, xác định đối phương đã hoàn toàn tử vong, lại xoáy con dao cắm sau gáy thêm phát nữa rồi mới rút ra.
Người chết là hết nợ. Chỉ có điều cơn giận vì phải lăn mình trên mặt đất cả buổi của hắn cũng chua tiêu tan.
Dùng dao găm lao lên quần áo Cao Bồi cho hết máu, lúc này hắn mới cất vào ngực mình.
Đường Trọng lại định lấy khẩu Rifle tay Cao Bồi thế nhưng hiển nhiên là cái tên này yêu súng như mạng, dù chết rồi cũng không chịu buông súng ra.
Khẩu súng bị Cao Bồi nắm quá chặt, Đường Trọng phải dẫm gãy mấy ngón tay của đối phương mới lấy được.
Đường Trọng lắp đạn vào khảu Rifle, họng súng chỉ vào cái tên vừa bắn lén sau lưng Cao Bồi, nói:
- Cho tao một lý do không giết mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.