Chương 670: Con gọi ta ba tiếng mẹ đi!
Liễu Hạ Huy
01/06/2017
- Nói vậy, chúng ta là không thể thống nhất được rồi hả?
Khương Quân nhìn chằm chằm vào mắt Đường Trọng, giống như đang xem độ chân thật trong từng câu nói của hắn.
- Không để chúng tôi đi thì chúng tôi sẽ không thả bà ấy đi.
Hứa Bân hung dữ nói. Hắn không trấn định như Khương Quân, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt tràn ngập hung ác, chân đang run, tay cầm súng cũng run.
- Nếu chết thì mọi người cùng chết.
Hứa Bân là chồng của em gái Khương Quân, vì có quan hệ với Khương Quân nên mới được làm lái xe cho Khương Khả Nhân, là một trong hai người chuyên lái xe cho cô. Khương Quân muốn làm việc này thì phải tìm người hắn ta tin tưởng nhất và Hứa Bân là người thích hợp.
Hứa Bân không có gan lớn nhưng đối với mấy người Đường Trọng và Văn Tịnh thì hắn càng nguy hiểm hơn, bởi vì hắn có thể không khống chế được cảm xúc và súng trong tay mình. Một khi hắn không khống chế được thì Khương Khả Nhân sẽ bị nguy hiểm.
- Hứa Bân, anh điên à?
Văn Tịnh quát:
- Ngày thường phu nhân đối tốt với anh thì anh mới có ngày hôm nay, là ai cho anh cơ hội hả? Anh muốn chết vậy chẳng lẽ cũng muốn cả nhà già trẻ nhà anh chết theo sao? Anh có từng nghĩ, nếu anh lỡ tay làm phu nhân bị thương thì người nhà của anh sẽ lâm vào hoàn cảnh như thế nào không?
Đường Trọng cười lạnh nói:
- Tôi cũng không phải chính nhân quân tử, càng không để ý đến đạo lý gì mà hoạ không dính đến vợ con. Nếu anh dám đụng đến một đầu ngón tay của mẹ tôi thì tôi nhất định sẽ đem tất cả vợ con của anh nhét vào bao tải rồi ném xuống sông. Không phải anh muốn chết sao? Vậy tôi cho cả nhà anh làm bạn với nhau trên đường xuống âm phủ đi.
- Đường Trọng, cậu…
Hứa Bân nghiêm nghị quát, nhưng khí thế đã giảm đi rất nhiều.
Hắn không sợ chết nên có thể điên cuồng một lần. Nhưng vợ con hắn biết làm sao bây giờ? Hắn không thể để bọn họ bị chôn cùng mình.
Hắn đã làm việc cho Khương Khả Nhân nhiều năm nên biết rõ năng lực của họ đến mức nào. Nếu bọn họ cố tình muốn đối phó vợ con của hắn thì bọn hắn sẽ không có một chút sức phản kháng nào.
- Câm miệng.
Đường Trọng quát lớn:
- Hứa Bân, anh dám nói thêm một câu độc miệng nào thì tôi sẽ thực hiện việc đó trên người vợ con anh.
“…….” Hứa Bân cầm súng chĩa vào đầu Khương Khả Nhân nhưng thực tế lại bị con trai của Khương Khả Nhân uy hiếp. Hắn cảm thấy có cái gì đó không đúng, mình mới là bọn cướp cơ mà.
Đường Trọng dùng người nhà của Hứa Bân làm tiền đặt cược để giảm bớt khí thế của hắn và để hắn tỉnh táo hơn mà tiếp nhận sự thật tàn khốc này, sau đó thấp giọng nói:
- Hứa Bân, tôi biết lỗi này không phải của anh, anh chỉ là một người hiệp trợ, một người lái xe mà thôi. Anh không có thù oán với nhà họ Khương chúng tôi nên không có lý do bắt cóc mẹ tôi. Anh là bị người khác làm cho u mê, bị người khác lừa. Nếu không có người kia thì bây giờ anh đang ở đâu? Liệu anh có phải đối mặt với hiểm như bây giờ không?
Đường Trọng ôn hoà, kiên nhẫn khuyên nhủ nói:
- Hứa Bân, tôi biết anh không phải người xấu, cũng không có dã tâm gì lớn. Anh chỉ muốn có một công việc ổn định có thể nuôi vợ con, một nhà sống chung hoà thuận. Anh muốn sống cùng vợ và nhìn con mình trưởng thành. Nhưng anh đã làm chuyện này thì những việc đơn giản như vậy không thể thực hiện được nữa rồi. Ai khiến anh như thế? Là chúng tôi sao? Hay là người phụ nữ anh đang chĩa súng vào sao?
Nghe xong, vẻ mặt Hứa Bân trở nên mê mang, ánh mắt nhìn Khương Quân cũng ác độc hơn.
Tất cả việc này đều do Khương Quân mang đến. Nếu anh ta không yêu cầu và uy hiếp mình thì sao mình lại làm ra loại việc điên rồ này.
Sau khi Khương Khả Nhân mất tích, Đường Trọng liền lập tức nhận được tư liệu về Khương Quân và Hứa Bân. Lần đầu tiên hắn nhìn ảnh của Hứa Bân liền biết tính cách đặc trưng của anh ta. Sau khi hắn xem hết tư liệu về anh ta phát hiện anh ta làm lái xe vài chục năm không giống như những người lái xe khác thì càng khẳng định phán đoán của mình.
Một người đàn ông tự nguyện làm lái xe cho người khác cả đời thì không có khả năng có dã tâm gì lớn. Không chỉ thế, anh ta rất bảo thủ, có chiều hướng muốn sinh hoạt yên ổn. Anh ta có vợ có con, rất thích hưởng thụ cảm giác gia đình ấm áp.
Khi cuộc sống của anh ta bị người khác đảo lộn sẽ khiến anh ta mất bình tĩnh và gần như phát điên.
Anh ta muốn phát tiết, muốn trả thù, cảm giác cực kỳ phẫn nộ.
Bởi vì việc này rất quan trọng, anh ta không thể mất đi.
Vì thế Đường Trọng càng dã man, càng bạo lực hơn so với anh ta, dùng sự điên cuồng của mình để đè bẹp sự điên cuồng của anh ta, khiến anh ta không thể không bình tâm lại mà suy nghĩ, mà chấp nhận sự thật tàn khốc này.
Nếu anh ta chết thì vợ con anh ta biết làm sao bây giờ?
Người như vậy rất dễ mất khống chế cũng dễ thoả hiệp nhất.
Bởi vì người như vậy lo lắng quá nhiều, nên khi biết mình sai và phát hiện ai là người khiến mình làm vậy thì anh ta có thể quay lại họng súng chĩa vào kẻ đã mang tai họa đến cho mình.
Tất nhiên, điều này còn cần khích lệ một chút.
Đường Trọng đang làm công tác khích lệ này.
Thấy ánh mắt của Hứa Bân, Đường Trọng biết công tâm kế của mình đã có tác dụng.
Lúc này, phải thêm củi để ổn định ngọn lửa tín niệm của anh ta.
- Hứa Bân, bây giờ người duy nhất có thể cứu anh là tôi. Anh dùng sũng chĩa vào người kia là mẹ tôi. Tôi không muốn bà ấy bị bất kỳ vết thương nào cũng giống như anh không muốn vợ con mình bị chết cùng vậy. Chúng ta đều là người có tình cảm, chúng ta không muốn làm loại việc cá chết lưới rách này. Tôi có thể cam đoan với anh, chỉ cần anh giúp tôi lần này thì tôi sẽ không truy cứu tất cả trách nhiệm của anh. Tôi sẽ để cả nhà anh cao chạy xa bay, chỉ cần các anh đừng xuất hiện trước mặt tôi là được. Đừng yêu cầu quá nhiều, đây đã là giới hạn của tôi rồi.
Đường Trọng có thể đồng ý nhiều thứ hơn, ví dụ như có thể cho anh bao nhiêu tiền, một khu nhà cao cấp hay xe xịn. Nhưng nếu làm như vậy thì càng mang lại hiệu quả trái ngược bởi vì Hứa Bân sẽ không tin.
Đối với người thành thật, làm sai thì phải chịu trách nhiệm. Nếu anh ta không phải chịu trách nhiệm gì mà còn được phần thưởng lớn như vậy thì anh ta sẽ không tin. Một khi anh ta không tin Đường Trọng sẽ cho mình nhiều thứ tốt như vậy thì anh cũng sẽ nghi ngờ việc Đường Trọng tha cho cả nhà anh ta. Đây là nhân tính, là quy luật của tâm lý học.
Câu cuối cùng của Đường Trọng ‘đừng yêu cầu quá nhiều, đây đã là giới hạn của tôi rồi’ đã giúp tăng thêm tính chân thật trong lời nói của hắn. Vốn Đường Trọng phải thuyết phục Hứa Bân đồng ý với yêu cầu của mình nhưng vì có những lời này mà giống như Hứa Bân đã đáp ứng yêu cầu của hắn. Bâ giờ bọn họ chỉ là đang thương lượng mà thôi.
Quả nhiên, nghe được lời nói của Đường Trọng, trên mặt Hứa Bân hiện lên nét vui mừng, có lo lắng và cũng có sợ hãi.
- Hứa Bân, đừng nghe hắn nói bậy. Hắn là diễn viên, rất biết lừa gạt.
Khương Quân nóng vội. Tên ranh kia đúng là giỏi, chỉ vài câu đã làm đồng đội của mình lung lay rồi.
- Cậu biết việc chúng ta làm là gì sao? Chúng ta là bị tội chết. Hôm nay, hoặc là hai anh em ta đồng tâm hiệp lực thoát đi hoặc là chết. Chờ chúng ta chỉ có một đường chết mà thôi. Bọn họ sẽ đảm bảo an toàn cho người nhà của chúng ta.
- Tiểu Bân, bây giờ Khương Khả Nhân đang trong tay của chúng ta, chỉ cần chúng ta có con tin này thì bọn hắn sẽ phải chấp nhận điều kiện của chúng ta. Tiểu Bân, làm xong chuyện này chúng ta sẽ ra nước ngoài tiêu diêu tự tại. Không phải Tiểu Quyên vẫn thích đi nước Anh nhất đấy sao? Chúng ta liền đi Anh. Đến lúc đó Tiểu Hổ có thể nhận được nền giáo dục chính thức của nước Anh rồi. Tiền của chúng ta đủ cho chúng ta sống sung sướng cả đời. Tiểu Bân, cậu đừng nghe hắn dụ dỗ. Hắn là kẻ giết người không chớp mắt. Nếu cậu nghe hắn thì sẽ chết không có chỗ chôn.
Hứa Bân lại do dự. Đây cũng là biểu hiện bình thường của người đàn ông bảo thủ, mỗi lần ra quyết định cũng giống như lấy đi cái mạng của anh ta vậy.
- Hứa Bân, tôi chỉ cho anh ba giây. Tôi đếm đến ba, nếu anh không quyết định thì tất cả lời hứa của tôi sẽ vô hiệu.
Đường Trọng quát lớn:
- Một, hai…
Đường Trọng chưa đếm đến ba, Khương Quân đã đột nhiên quay họng súng bắn vào ngực Hứa Bân.
Bang!
Hứa Bân cúi đầu nhìn vết máu ngày càng lan rộng nơi ngực áo, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Khương Quân chột dạ cũng là điều trong dự tính.
Hắn không dám đặt cược, không dám cược Hứa Bân trung thành với mình.
Khương Quân nổ súng, Văn Tịnh cũng đồng thời ra tay.
Không thấy cô lấy súng lúc nào mà nhanh như tia chớp giơ lên cổ tay, sau đó một viên đạn bay ra ngoài.
Cạch!
Khương Quân không trúng đạn mà viên đạn trúng vào chiếc súng trong tay hắn.
Viên đạn va vào chiếc súng phát ra thanh âm thanh thuý.
Lực va chạm mạnh khiến chiếc súng rời khỏi tay, bàn tay hắn liền mất đi tri giác, không ngừng run rẩy.
Đường Trọng di chuyển.
Hắn nhào qua, ôm Khương Quân ngã xuống đất.
Tiếp đó, hắn quặp hai chân về sau làm cho nửa người dưới của Khương Quân không thể động đậy. Sau đó nắm đấm như mưa rơi trên mặt Khương Quân.
Đa số bảo tiêu họ mang tới hành động, có người tiến lên phòng Khương Quân chạy trốn, cũng có người chạy đến bảo vệ Khương Khả Nhân.
Một cuộc giải cứu con tin thành công, bên ta không có bất kỳ thương vong nào.
Đợi đến khi Đường Trọng dừng tay, mặt mũi Khương Quân đã bị bầm dập, sưng tím.
Đường Trọng giao hắn cho mấy bảo tiêu khác, nói:
- Lưu người sống, còn dùng đến.
- Yên tâm đi, không chạy được, cũng không chết được.
Văn Tịnh nghiến răng nghiến lợi nói. Bây giờ Khương Quân đã rơi vào tay cô thì chắc chắn không được yên thân.
Nội gián, đây là kẻ bị xem thường nhất trong đám người bọn họ.
Đường Trọng nhẹ gật đầu, đi đến trước mặt Khương Khả Nhân, hỏi:
- Bà không sao chứ?
- Mẹ rất vui.
Khương Khả Nhân mỉm cười, đôi mắt đo đỏ, nói:
- Con gọi ta ba tiếng mẹ đi.
Khương Quân nhìn chằm chằm vào mắt Đường Trọng, giống như đang xem độ chân thật trong từng câu nói của hắn.
- Không để chúng tôi đi thì chúng tôi sẽ không thả bà ấy đi.
Hứa Bân hung dữ nói. Hắn không trấn định như Khương Quân, vẻ mặt dữ tợn, ánh mắt tràn ngập hung ác, chân đang run, tay cầm súng cũng run.
- Nếu chết thì mọi người cùng chết.
Hứa Bân là chồng của em gái Khương Quân, vì có quan hệ với Khương Quân nên mới được làm lái xe cho Khương Khả Nhân, là một trong hai người chuyên lái xe cho cô. Khương Quân muốn làm việc này thì phải tìm người hắn ta tin tưởng nhất và Hứa Bân là người thích hợp.
Hứa Bân không có gan lớn nhưng đối với mấy người Đường Trọng và Văn Tịnh thì hắn càng nguy hiểm hơn, bởi vì hắn có thể không khống chế được cảm xúc và súng trong tay mình. Một khi hắn không khống chế được thì Khương Khả Nhân sẽ bị nguy hiểm.
- Hứa Bân, anh điên à?
Văn Tịnh quát:
- Ngày thường phu nhân đối tốt với anh thì anh mới có ngày hôm nay, là ai cho anh cơ hội hả? Anh muốn chết vậy chẳng lẽ cũng muốn cả nhà già trẻ nhà anh chết theo sao? Anh có từng nghĩ, nếu anh lỡ tay làm phu nhân bị thương thì người nhà của anh sẽ lâm vào hoàn cảnh như thế nào không?
Đường Trọng cười lạnh nói:
- Tôi cũng không phải chính nhân quân tử, càng không để ý đến đạo lý gì mà hoạ không dính đến vợ con. Nếu anh dám đụng đến một đầu ngón tay của mẹ tôi thì tôi nhất định sẽ đem tất cả vợ con của anh nhét vào bao tải rồi ném xuống sông. Không phải anh muốn chết sao? Vậy tôi cho cả nhà anh làm bạn với nhau trên đường xuống âm phủ đi.
- Đường Trọng, cậu…
Hứa Bân nghiêm nghị quát, nhưng khí thế đã giảm đi rất nhiều.
Hắn không sợ chết nên có thể điên cuồng một lần. Nhưng vợ con hắn biết làm sao bây giờ? Hắn không thể để bọn họ bị chôn cùng mình.
Hắn đã làm việc cho Khương Khả Nhân nhiều năm nên biết rõ năng lực của họ đến mức nào. Nếu bọn họ cố tình muốn đối phó vợ con của hắn thì bọn hắn sẽ không có một chút sức phản kháng nào.
- Câm miệng.
Đường Trọng quát lớn:
- Hứa Bân, anh dám nói thêm một câu độc miệng nào thì tôi sẽ thực hiện việc đó trên người vợ con anh.
“…….” Hứa Bân cầm súng chĩa vào đầu Khương Khả Nhân nhưng thực tế lại bị con trai của Khương Khả Nhân uy hiếp. Hắn cảm thấy có cái gì đó không đúng, mình mới là bọn cướp cơ mà.
Đường Trọng dùng người nhà của Hứa Bân làm tiền đặt cược để giảm bớt khí thế của hắn và để hắn tỉnh táo hơn mà tiếp nhận sự thật tàn khốc này, sau đó thấp giọng nói:
- Hứa Bân, tôi biết lỗi này không phải của anh, anh chỉ là một người hiệp trợ, một người lái xe mà thôi. Anh không có thù oán với nhà họ Khương chúng tôi nên không có lý do bắt cóc mẹ tôi. Anh là bị người khác làm cho u mê, bị người khác lừa. Nếu không có người kia thì bây giờ anh đang ở đâu? Liệu anh có phải đối mặt với hiểm như bây giờ không?
Đường Trọng ôn hoà, kiên nhẫn khuyên nhủ nói:
- Hứa Bân, tôi biết anh không phải người xấu, cũng không có dã tâm gì lớn. Anh chỉ muốn có một công việc ổn định có thể nuôi vợ con, một nhà sống chung hoà thuận. Anh muốn sống cùng vợ và nhìn con mình trưởng thành. Nhưng anh đã làm chuyện này thì những việc đơn giản như vậy không thể thực hiện được nữa rồi. Ai khiến anh như thế? Là chúng tôi sao? Hay là người phụ nữ anh đang chĩa súng vào sao?
Nghe xong, vẻ mặt Hứa Bân trở nên mê mang, ánh mắt nhìn Khương Quân cũng ác độc hơn.
Tất cả việc này đều do Khương Quân mang đến. Nếu anh ta không yêu cầu và uy hiếp mình thì sao mình lại làm ra loại việc điên rồ này.
Sau khi Khương Khả Nhân mất tích, Đường Trọng liền lập tức nhận được tư liệu về Khương Quân và Hứa Bân. Lần đầu tiên hắn nhìn ảnh của Hứa Bân liền biết tính cách đặc trưng của anh ta. Sau khi hắn xem hết tư liệu về anh ta phát hiện anh ta làm lái xe vài chục năm không giống như những người lái xe khác thì càng khẳng định phán đoán của mình.
Một người đàn ông tự nguyện làm lái xe cho người khác cả đời thì không có khả năng có dã tâm gì lớn. Không chỉ thế, anh ta rất bảo thủ, có chiều hướng muốn sinh hoạt yên ổn. Anh ta có vợ có con, rất thích hưởng thụ cảm giác gia đình ấm áp.
Khi cuộc sống của anh ta bị người khác đảo lộn sẽ khiến anh ta mất bình tĩnh và gần như phát điên.
Anh ta muốn phát tiết, muốn trả thù, cảm giác cực kỳ phẫn nộ.
Bởi vì việc này rất quan trọng, anh ta không thể mất đi.
Vì thế Đường Trọng càng dã man, càng bạo lực hơn so với anh ta, dùng sự điên cuồng của mình để đè bẹp sự điên cuồng của anh ta, khiến anh ta không thể không bình tâm lại mà suy nghĩ, mà chấp nhận sự thật tàn khốc này.
Nếu anh ta chết thì vợ con anh ta biết làm sao bây giờ?
Người như vậy rất dễ mất khống chế cũng dễ thoả hiệp nhất.
Bởi vì người như vậy lo lắng quá nhiều, nên khi biết mình sai và phát hiện ai là người khiến mình làm vậy thì anh ta có thể quay lại họng súng chĩa vào kẻ đã mang tai họa đến cho mình.
Tất nhiên, điều này còn cần khích lệ một chút.
Đường Trọng đang làm công tác khích lệ này.
Thấy ánh mắt của Hứa Bân, Đường Trọng biết công tâm kế của mình đã có tác dụng.
Lúc này, phải thêm củi để ổn định ngọn lửa tín niệm của anh ta.
- Hứa Bân, bây giờ người duy nhất có thể cứu anh là tôi. Anh dùng sũng chĩa vào người kia là mẹ tôi. Tôi không muốn bà ấy bị bất kỳ vết thương nào cũng giống như anh không muốn vợ con mình bị chết cùng vậy. Chúng ta đều là người có tình cảm, chúng ta không muốn làm loại việc cá chết lưới rách này. Tôi có thể cam đoan với anh, chỉ cần anh giúp tôi lần này thì tôi sẽ không truy cứu tất cả trách nhiệm của anh. Tôi sẽ để cả nhà anh cao chạy xa bay, chỉ cần các anh đừng xuất hiện trước mặt tôi là được. Đừng yêu cầu quá nhiều, đây đã là giới hạn của tôi rồi.
Đường Trọng có thể đồng ý nhiều thứ hơn, ví dụ như có thể cho anh bao nhiêu tiền, một khu nhà cao cấp hay xe xịn. Nhưng nếu làm như vậy thì càng mang lại hiệu quả trái ngược bởi vì Hứa Bân sẽ không tin.
Đối với người thành thật, làm sai thì phải chịu trách nhiệm. Nếu anh ta không phải chịu trách nhiệm gì mà còn được phần thưởng lớn như vậy thì anh ta sẽ không tin. Một khi anh ta không tin Đường Trọng sẽ cho mình nhiều thứ tốt như vậy thì anh cũng sẽ nghi ngờ việc Đường Trọng tha cho cả nhà anh ta. Đây là nhân tính, là quy luật của tâm lý học.
Câu cuối cùng của Đường Trọng ‘đừng yêu cầu quá nhiều, đây đã là giới hạn của tôi rồi’ đã giúp tăng thêm tính chân thật trong lời nói của hắn. Vốn Đường Trọng phải thuyết phục Hứa Bân đồng ý với yêu cầu của mình nhưng vì có những lời này mà giống như Hứa Bân đã đáp ứng yêu cầu của hắn. Bâ giờ bọn họ chỉ là đang thương lượng mà thôi.
Quả nhiên, nghe được lời nói của Đường Trọng, trên mặt Hứa Bân hiện lên nét vui mừng, có lo lắng và cũng có sợ hãi.
- Hứa Bân, đừng nghe hắn nói bậy. Hắn là diễn viên, rất biết lừa gạt.
Khương Quân nóng vội. Tên ranh kia đúng là giỏi, chỉ vài câu đã làm đồng đội của mình lung lay rồi.
- Cậu biết việc chúng ta làm là gì sao? Chúng ta là bị tội chết. Hôm nay, hoặc là hai anh em ta đồng tâm hiệp lực thoát đi hoặc là chết. Chờ chúng ta chỉ có một đường chết mà thôi. Bọn họ sẽ đảm bảo an toàn cho người nhà của chúng ta.
- Tiểu Bân, bây giờ Khương Khả Nhân đang trong tay của chúng ta, chỉ cần chúng ta có con tin này thì bọn hắn sẽ phải chấp nhận điều kiện của chúng ta. Tiểu Bân, làm xong chuyện này chúng ta sẽ ra nước ngoài tiêu diêu tự tại. Không phải Tiểu Quyên vẫn thích đi nước Anh nhất đấy sao? Chúng ta liền đi Anh. Đến lúc đó Tiểu Hổ có thể nhận được nền giáo dục chính thức của nước Anh rồi. Tiền của chúng ta đủ cho chúng ta sống sung sướng cả đời. Tiểu Bân, cậu đừng nghe hắn dụ dỗ. Hắn là kẻ giết người không chớp mắt. Nếu cậu nghe hắn thì sẽ chết không có chỗ chôn.
Hứa Bân lại do dự. Đây cũng là biểu hiện bình thường của người đàn ông bảo thủ, mỗi lần ra quyết định cũng giống như lấy đi cái mạng của anh ta vậy.
- Hứa Bân, tôi chỉ cho anh ba giây. Tôi đếm đến ba, nếu anh không quyết định thì tất cả lời hứa của tôi sẽ vô hiệu.
Đường Trọng quát lớn:
- Một, hai…
Đường Trọng chưa đếm đến ba, Khương Quân đã đột nhiên quay họng súng bắn vào ngực Hứa Bân.
Bang!
Hứa Bân cúi đầu nhìn vết máu ngày càng lan rộng nơi ngực áo, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi.
Khương Quân chột dạ cũng là điều trong dự tính.
Hắn không dám đặt cược, không dám cược Hứa Bân trung thành với mình.
Khương Quân nổ súng, Văn Tịnh cũng đồng thời ra tay.
Không thấy cô lấy súng lúc nào mà nhanh như tia chớp giơ lên cổ tay, sau đó một viên đạn bay ra ngoài.
Cạch!
Khương Quân không trúng đạn mà viên đạn trúng vào chiếc súng trong tay hắn.
Viên đạn va vào chiếc súng phát ra thanh âm thanh thuý.
Lực va chạm mạnh khiến chiếc súng rời khỏi tay, bàn tay hắn liền mất đi tri giác, không ngừng run rẩy.
Đường Trọng di chuyển.
Hắn nhào qua, ôm Khương Quân ngã xuống đất.
Tiếp đó, hắn quặp hai chân về sau làm cho nửa người dưới của Khương Quân không thể động đậy. Sau đó nắm đấm như mưa rơi trên mặt Khương Quân.
Đa số bảo tiêu họ mang tới hành động, có người tiến lên phòng Khương Quân chạy trốn, cũng có người chạy đến bảo vệ Khương Khả Nhân.
Một cuộc giải cứu con tin thành công, bên ta không có bất kỳ thương vong nào.
Đợi đến khi Đường Trọng dừng tay, mặt mũi Khương Quân đã bị bầm dập, sưng tím.
Đường Trọng giao hắn cho mấy bảo tiêu khác, nói:
- Lưu người sống, còn dùng đến.
- Yên tâm đi, không chạy được, cũng không chết được.
Văn Tịnh nghiến răng nghiến lợi nói. Bây giờ Khương Quân đã rơi vào tay cô thì chắc chắn không được yên thân.
Nội gián, đây là kẻ bị xem thường nhất trong đám người bọn họ.
Đường Trọng nhẹ gật đầu, đi đến trước mặt Khương Khả Nhân, hỏi:
- Bà không sao chứ?
- Mẹ rất vui.
Khương Khả Nhân mỉm cười, đôi mắt đo đỏ, nói:
- Con gọi ta ba tiếng mẹ đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.