Chương 46: Đầu óc em có bị bệnh không?
Liễu Hạ Huy
31/08/2013
- Nhanh nhanh nhanh! Bốn chai trà xanh lạnh. - Hoa Minh gõ quầy, gọi nhân viên siêu thị sân trường nhanh chóng mang đồ uống đến cho hắn. Bởi vì tủ lạnh ở đằng sau quầy thu ngân, họ không có cách nào tự lấy đồ uống.
- Không cần đồ uống lạnh. - Đường Trọng ngăn cản:
- Cho bốn chai nước khoáng thường là được.
Lúc nói chuyện, hắn đã móc bốn đồng tiền đặt trên bàn, sau đó lại giải thích cho Hoa Minh:
- Vừa mới đứng dưới ánh nắng chang chang như thế, nhiệt độ thân thể đã lên cao, tốt nhất không nên uống đồ uống như thế, có tổn thương vô cùng lớn với thân thể người đấy.
- Hắc. Trước kia tao thường xuyên làm như vậy, mỗi lần đá bóng xong đều uống một chai trà xanh lạnh hoặc là Vương lão cát mới đã nghiền. - Mặc dù nói như thế nhưng Hoa Minh vẫn nhận lấy nước khoáng do người phục vụ đưa đến, mở nắp bình tu ừng ực vào trong họng.
Đường Trọng không nói thêm gì nữa, nhận lấy nước khoáng, mở nắp bình, há miệng ra uống.
Mặt trời hôm nay quá nóng, ngay cả Đường Trọng cũng bị phơi đến choáng váng đầu óc.
Hắn biết thể lực của mình, ngay cả hắn cũng cảm thấy tiếp tục như vậy thì thân thể sẽ gục mất, học sinh khác chắc cũng chẳng chịu nổi. Ví dụ như Lý Ngọc, cho tới bây giờ cũng không có cách nào nói chuyện bình thường, chỉ biết há to mồm uống nước, uống nhanh quá đến mức sặc chảy cả nước mắt.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, Đường Trọng mới mặc kệ giáo quan trách phạt mà hô "giải tán". Không ngờ có kẻ không biết điều đến như vậy, Đường Trọng cũng chẳng thèm miễn cưỡng bọn họ.
Hắn đã từng nói phân rất thối, người khác thích ăn phân mà không phải ăn cơm thì đó là việc của bọn họ.
Uống xong ít nước, bốn người ngồi dưới tán cây ở cửa trường học trong chốc lát, lúc này mới thấy thư thái một chút. Lý Ngọc vừa nãy mệt mỏi như thế đã có thể mở miệng nói chuyện bình thường.
Hoa Minh thèm ăn, chạy đi mua bốn hộp kem tổ chim. Lần này Đường Trọng không cự tuyệt, nhận lấy một hộp bắt đầu ăn.
- Chúng ta có nên đi xem một chút không? - Lương Đào không yên lòng nói: - Chúng ta rời đi lâu như vậy, giáo quan có thể quay lại hay chưa?
Hoa Minh nghe cũng hơi lo lắng nói:
- Sẽ không phạt chúng ta chạy hai mươi vòng sân thể dục nữa đấy chứ? Tao tình nguyện để hắn một đao chọc chết cũng không chạy. Bắt tao chạy thì tao giả bộ ngã xuống đất vì cảm nắng, chúng mày phối hợp một chút mang tao đến y viện.
- Đi xem một chút. - Đường Trọng đứng lên nói.
Trong bốn người phòng 307, tuy rằng tuổi của Đường Trọng chỉ đứng thứ hai, nhưng hắn tuyệt đối quan trọng trong lòng mấy người này. Bình thường hắn quyết định cái gì, những người khác cũng không phản đối.
Bốn người cầm hộp kem, vừa đi vừa ăn, đi tới sân quân huấn, phát hiện giáo quan Lý Thiết Thụ vẫn chưa quay lại, không ít nam sinh cũng giống như Đường Trọng, đã sớm không kiên trì nổi. Có người chạy đi mua đồ uống và kem, có người ngồi dưới bóng cây hóng mát.
Mà Lỗ Nhất Phi cùng hơn mười sinh viên vẫn kiên trì đứng dưới ánh nắng chang chang ấy, giống như mấy cây tiểu bạch dương làm cho người ta sáng mắt trong sa mạc vậy.
Đường Trọng nhìn bọn họ một cái, trực tiếp đi tới dưới một bóng cây ở sân bóng. Hắn không ngu đến mức đi đứng tiếp đâu.
Các nam sinh khác thấy Đường Trọng đến đều vây đến nói chuyện với hắn:
- Đường Trọng, giáo quan đi đâu? Sao đến bây giờ còn chưa quay lại?
- Đúng thế, hắn có trốn ở chỗ nào đó nhìn trộm chúng ta không? Lát nữa lại nhảy ra bắt chúng ta đứng hai giờ thì sao?
- Lớp trưởng đúng là lớp trưởng, biểu hiện tốt hơn chúng ta.
Bởi vì Đường Trọng là người đầu tiên hô "giải tán", cho nên, hắn sẽ là "cọc gỗ" trong lòng mấy sinh viên này. Có lẽ chính bọn hắn cũng không nhận ra được loại biến hóa tâm lý này, nhưng trong tiềm thức họ đã lấy Đường Trọng làm chuẩn.
Bởi vì bọn họ đều thuộc về loại người "bỏ cuộc", nói cách khác, bọn họ đang ngồi chung một thuyền, nếu như giáo quan tới, bọn họ cũng phải chịu phạt cho nên họ tự giác đứng chung chiến tuyến với Đường Trọng.
Bọn họ cảm thấy hành động của Lỗ Nhất Phi quá giả dối, không có hòa hợp với nhân dân quần chúng gì cả. Nếu như giáo quan tới, thấy bọn họ đều trốn một bên nghỉ ngơi, mà Lỗ Nhất Phi lại nghe mệnh lệnh giáo quan thì chẳng phải càng ác liệt với bọn họ hay sao?
Đường Trọng cười cười nói nói với bọn họ, thật sự cũng chẳng cần theo lời nói nhảm của Lỗ Nhất Phi.
Lỗ Nhất Phi làm sao thì làm, đó là lựa chọn của hắn. Hắn không có quyền can thiệp vào cuộc sống của người khác.
Thấy Đường Trọng ăn kem, ngồi dưới bóng cây nói chuyện phiếm với một đám nam sinh. Còn có người nềm nở mang hạt dưa nước trái cây mà mình mua đưa cho Đường Trọng ăn, bọn họ thêm tý nữa là thành uống bia ăn mừng mất rồi. Điều này làm cho tâm tình của Lỗ Nhất Phi trở nên vô cùng tồi tệ, đố kỵ trong lòng cháy hừng hực.
Thể lực của Lỗ Nhất Phi cũng mau chóng hao hệt, chân nhũn ra, nhiều lần suýt đặt mông xuống ngồi.
Nhưng mà hắn vẫn kiên trì.
Hắn phải kiên trì chờ giáo quan Lý Thiết Thụ đến.
Hắn muốn cho tất cả mọi người biết, lựa chọn của hắn mới là chính xác.
Hắn phải chờ xem Lý Thiết Thụ trừng phạt bọn Đường Trọng, để cho những kẻ "trốn tránh" kia cùng gặp xui xẻo, khi đó họ mới tỉnh ngộ, đi theo Đường Trọng là sai lầm đến mức nào. Bọn họ nên đứng chung một chỗ với mình.
Từng giây từng phút trôi qua, Lỗ Nhất Phi càng ngày càng suy yếu.
Hắn cảm thấy đầu váng mắt hoa, giống như có vô số ruồi nhặng vo ve bên tai vậy.
"Phịch"
Hắn nghe được âm thanh thứ gì đó ngã xuống.
Sau đó, hắn nghe được tiếng la của Đường Trọng.
- Có người té xỉu. Mau cứu người.
Có người té xỉu?
Lỗ Nhất Phi nghĩ, là ai zậy?
Hắn muốn nhìn một chút xem ai té xỉu. Không ngờ vừa mới xoay người cái, thân thể nghiêng luôn về một phía.
Mắt mũi tối sầm, mất đi tri giác.
Khi Lỗ Nhất Phi mở mắt ra, thấy ngay ánh đèn trên đỉnh đầu.
- Thì ra là trời tối rồi. - Lỗ Nhất Phi thầm nghĩ trong lòng, xem ra mình đã ngủ rất lâu.
Hắn muốn nói chuyện, nhưng cổ họng khô đặc. Muốn nói nhưng không thể phát ra âm thanh được.
- Có phải muốn uống nước hay không? - Là tiếng của phụ đạo viên Lý Cường.
Hắn gật đầu.
Rất nhanh, Lý Cường rót một cốc nước lại, được hai nam sinh nâng đỡ, hắn ngồi dậy, sau đó nhận cái cốc hung hăng uống vào cổ họng.
Thân thể khô héo được bổ sung nước, một cỗ hỏa khí trong lòng Lỗ Nhất Phi cũng tan đi không ít. Ít nhất, cổ họng đã không còn như cháy khô giống lúc nãy nữa.
- Em làm sao vậy? - Lỗ Nhất Phi lên tiếng hỏi.
- Em bị cảm nắng. - Lý Cường không đổi sắc mặt nhìn Lỗ Nhất Phi:
- Truyền mấy bình nước, bổ sung thêm nước và muối khoáng. Bác sĩ nói không vấn đề gì, nhưng mà phải nghỉ ngơi thật tốt.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? - Lỗ Nhất Phi nói, hắn nghĩ thầm, sao thầy Lý Cường lại không biểu dương mình nhỉ? Mình không sợ nắng gắt, không làm đào binh, kiên trì với mệnh lệnh của giáo quan đến một khắc cuối cùng, cho đến khi mình té xỉu, đây là tinh thần như thế nào chứ? Đây là sự giác ngộ như thế nào chứ? Bọn họ hẳn phải coi mình là học sinh gương mẫu a.
Lỗ Nhất Phi quyết định chuyển đề tài qua chuyện kia:
- Giáo quan Lý Thiết Thụ đâu? Thầy ấy hạ lệnh đứng nghiêm tại chỗ, nhưng vẫn không trở lại.
- Giáo quan Lý Thiết Thụ bị bệnh, viêm dạ dày cấp tính. - Lý Cường nói:
- Bây giờ đã không sao rồi.
Giáo quan Lý Thiết Thụ bất chợt cảm thấy hơi đau bụng, cho rằng mình muốn đi đại tiện. Hạ mệnh lệnh "đứng nghiêm" cho sinh viên rồi vội vàng vào WC ở gần sân bóng.
Không ngờ ngồi một lúc lâu, tình trạng không chỉ không giảm mà dạ dày lại còn bắt đầu đau đớn, co rút kịch liệt.
Rất nhanh, co rút đau đớn biến thành đau đớn làm người ta khó mà chịu được. Có người vào WC, nghe được tiếng rên rỉ của giáo quan, sau đó gọi điện đưa hắn vào bệnh viện.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, khiến cho hắn không có cách nào đi hạ lệnh "giải tán" cho sinh viên cả.
Mà Lỗ Nhất Phi lại muốn mượn chuyện này "hạ uy" Đường Trọng, cho nên mới phơi nắng cùng với một đám học sinh như vậy.
- Viêm dạ dày cấp tính? - Lỗ Nhất Phi ngạc nhiên, lúc ấy bọn họ suy đoán giáo quan Lý Thiết Thụ có thể ngầm theo dõi họ hay không, không ngờ hắn không xuất hiện là vì cái nguyên nhân này.
- Đúng thế. - Lý Cường nói:
- Trừ em ra, còn có hai bạn học bị cảm nắng, nhưng bọn họ đã tỉnh, bị tôi đuổi về phòng ngủ rồi.
Không có chuyện gì là tốt rồi. - Lỗ Nhất Phi "vui mừng" nói, xem ra cái phần thưởng này không giành được nữa rồi.
- Em có phải lớp trưởng Lỗ Nhất Phi của năm nhất hay không? - Thanh âm của một người tráng kiện vang lên sau lưng.
- Là em. - Lỗ Nhất Phi nhìn một người to con mặc chế phục đứng sau Lý Cường nói.
- Tôi nói, thằng ranh nhà em có phải bị bệnh thần kinh không? - To con không khách khí mắng:
- Giáo quan không có ở đây, em làm lớp trưởng không biết hạ mệnh lệnh giải tán à? Đây ngược lại, có sinh viên hạ mệnh lệnh giải tán, em lại làm cho một đám khác học theo em u u mê mê à? Có biết động não hay không? Thế nào? Tư vị làm anh hùng không tệ chứ?
Lý Thiết Thụ bất chợt đau bụng, đây là việc đột xuất, vốn mọi người cũng không thể nói hắn cái gì cả. Thậm chí là thủ trưởng cũng chỉ có thể an ủi hắn mà thôi.
Nhưng mà, bởi loại hành động "não tàn" của Lỗ Nhất Phi, làm cho ba sinh viên năm nhất của giáo quan Lý Thiết Thụ bị cảm nắng té xỉu. Mà những sinh viên này té xỉu, là bởi vì giáo quan Lý Thiết Thụ không ra mệnh lệnh "giải tán".
Cứ như thế, giáo quan Lý Thiết Thụ không chỉ bị hành hạ của bệnh tật, mà còn phải chịu trách nhiệm cho việc sinh viên bị cảm nắng lần này.
Tên to con này chính là chiến hữu của Lý Thiết Thụ, hắn thay mặt bộ đội tới an ủi những học sinh bị cảm nắng này.
Chính là, sau khi biết chân tướng sự việc, dù thế nào hắn cũng không thể bày ra sắc mặt tốt với Lỗ Nhất Phi cả.
Nghĩ đến những chuyện Lý Thiết Thụ gặp phải, hắn dưới cơn tức giận không nhịn được chửi ầm lên với thằng nhãi này.
- Em... - Trong lòng Lỗ Nhất Phi vô cùng ủy khuất, muốn giải thích mấy câu. Hốc mắt đã rưng rưng, nước mắt chảy ra.
Lý Cường vỗ vỗ bả vai Lỗ Nhất Phi nói:
- Đừng buồn, em cũng không muốn để xảy ra chuyện như vậy. Lại nói, lúc ấy Đường Trọng hô tất cả giải tán, sao mà em lại không nghe bạn cơ chứ? Nếu như nói giải tán sớm, cũng không xảy ra chuyện như vậy.
Lỗ Nhất Phi biết, mặc dù Lý Cường không nói rõ, nhưng trong lòng hắn cũng đang trách mình.
Vừa nghĩ như thế, tiếng khóc của hắn càng thêm thương tâm.
- Không cần đồ uống lạnh. - Đường Trọng ngăn cản:
- Cho bốn chai nước khoáng thường là được.
Lúc nói chuyện, hắn đã móc bốn đồng tiền đặt trên bàn, sau đó lại giải thích cho Hoa Minh:
- Vừa mới đứng dưới ánh nắng chang chang như thế, nhiệt độ thân thể đã lên cao, tốt nhất không nên uống đồ uống như thế, có tổn thương vô cùng lớn với thân thể người đấy.
- Hắc. Trước kia tao thường xuyên làm như vậy, mỗi lần đá bóng xong đều uống một chai trà xanh lạnh hoặc là Vương lão cát mới đã nghiền. - Mặc dù nói như thế nhưng Hoa Minh vẫn nhận lấy nước khoáng do người phục vụ đưa đến, mở nắp bình tu ừng ực vào trong họng.
Đường Trọng không nói thêm gì nữa, nhận lấy nước khoáng, mở nắp bình, há miệng ra uống.
Mặt trời hôm nay quá nóng, ngay cả Đường Trọng cũng bị phơi đến choáng váng đầu óc.
Hắn biết thể lực của mình, ngay cả hắn cũng cảm thấy tiếp tục như vậy thì thân thể sẽ gục mất, học sinh khác chắc cũng chẳng chịu nổi. Ví dụ như Lý Ngọc, cho tới bây giờ cũng không có cách nào nói chuyện bình thường, chỉ biết há to mồm uống nước, uống nhanh quá đến mức sặc chảy cả nước mắt.
Cũng chính bởi vì nguyên nhân này, Đường Trọng mới mặc kệ giáo quan trách phạt mà hô "giải tán". Không ngờ có kẻ không biết điều đến như vậy, Đường Trọng cũng chẳng thèm miễn cưỡng bọn họ.
Hắn đã từng nói phân rất thối, người khác thích ăn phân mà không phải ăn cơm thì đó là việc của bọn họ.
Uống xong ít nước, bốn người ngồi dưới tán cây ở cửa trường học trong chốc lát, lúc này mới thấy thư thái một chút. Lý Ngọc vừa nãy mệt mỏi như thế đã có thể mở miệng nói chuyện bình thường.
Hoa Minh thèm ăn, chạy đi mua bốn hộp kem tổ chim. Lần này Đường Trọng không cự tuyệt, nhận lấy một hộp bắt đầu ăn.
- Chúng ta có nên đi xem một chút không? - Lương Đào không yên lòng nói: - Chúng ta rời đi lâu như vậy, giáo quan có thể quay lại hay chưa?
Hoa Minh nghe cũng hơi lo lắng nói:
- Sẽ không phạt chúng ta chạy hai mươi vòng sân thể dục nữa đấy chứ? Tao tình nguyện để hắn một đao chọc chết cũng không chạy. Bắt tao chạy thì tao giả bộ ngã xuống đất vì cảm nắng, chúng mày phối hợp một chút mang tao đến y viện.
- Đi xem một chút. - Đường Trọng đứng lên nói.
Trong bốn người phòng 307, tuy rằng tuổi của Đường Trọng chỉ đứng thứ hai, nhưng hắn tuyệt đối quan trọng trong lòng mấy người này. Bình thường hắn quyết định cái gì, những người khác cũng không phản đối.
Bốn người cầm hộp kem, vừa đi vừa ăn, đi tới sân quân huấn, phát hiện giáo quan Lý Thiết Thụ vẫn chưa quay lại, không ít nam sinh cũng giống như Đường Trọng, đã sớm không kiên trì nổi. Có người chạy đi mua đồ uống và kem, có người ngồi dưới bóng cây hóng mát.
Mà Lỗ Nhất Phi cùng hơn mười sinh viên vẫn kiên trì đứng dưới ánh nắng chang chang ấy, giống như mấy cây tiểu bạch dương làm cho người ta sáng mắt trong sa mạc vậy.
Đường Trọng nhìn bọn họ một cái, trực tiếp đi tới dưới một bóng cây ở sân bóng. Hắn không ngu đến mức đi đứng tiếp đâu.
Các nam sinh khác thấy Đường Trọng đến đều vây đến nói chuyện với hắn:
- Đường Trọng, giáo quan đi đâu? Sao đến bây giờ còn chưa quay lại?
- Đúng thế, hắn có trốn ở chỗ nào đó nhìn trộm chúng ta không? Lát nữa lại nhảy ra bắt chúng ta đứng hai giờ thì sao?
- Lớp trưởng đúng là lớp trưởng, biểu hiện tốt hơn chúng ta.
Bởi vì Đường Trọng là người đầu tiên hô "giải tán", cho nên, hắn sẽ là "cọc gỗ" trong lòng mấy sinh viên này. Có lẽ chính bọn hắn cũng không nhận ra được loại biến hóa tâm lý này, nhưng trong tiềm thức họ đã lấy Đường Trọng làm chuẩn.
Bởi vì bọn họ đều thuộc về loại người "bỏ cuộc", nói cách khác, bọn họ đang ngồi chung một thuyền, nếu như giáo quan tới, bọn họ cũng phải chịu phạt cho nên họ tự giác đứng chung chiến tuyến với Đường Trọng.
Bọn họ cảm thấy hành động của Lỗ Nhất Phi quá giả dối, không có hòa hợp với nhân dân quần chúng gì cả. Nếu như giáo quan tới, thấy bọn họ đều trốn một bên nghỉ ngơi, mà Lỗ Nhất Phi lại nghe mệnh lệnh giáo quan thì chẳng phải càng ác liệt với bọn họ hay sao?
Đường Trọng cười cười nói nói với bọn họ, thật sự cũng chẳng cần theo lời nói nhảm của Lỗ Nhất Phi.
Lỗ Nhất Phi làm sao thì làm, đó là lựa chọn của hắn. Hắn không có quyền can thiệp vào cuộc sống của người khác.
Thấy Đường Trọng ăn kem, ngồi dưới bóng cây nói chuyện phiếm với một đám nam sinh. Còn có người nềm nở mang hạt dưa nước trái cây mà mình mua đưa cho Đường Trọng ăn, bọn họ thêm tý nữa là thành uống bia ăn mừng mất rồi. Điều này làm cho tâm tình của Lỗ Nhất Phi trở nên vô cùng tồi tệ, đố kỵ trong lòng cháy hừng hực.
Thể lực của Lỗ Nhất Phi cũng mau chóng hao hệt, chân nhũn ra, nhiều lần suýt đặt mông xuống ngồi.
Nhưng mà hắn vẫn kiên trì.
Hắn phải kiên trì chờ giáo quan Lý Thiết Thụ đến.
Hắn muốn cho tất cả mọi người biết, lựa chọn của hắn mới là chính xác.
Hắn phải chờ xem Lý Thiết Thụ trừng phạt bọn Đường Trọng, để cho những kẻ "trốn tránh" kia cùng gặp xui xẻo, khi đó họ mới tỉnh ngộ, đi theo Đường Trọng là sai lầm đến mức nào. Bọn họ nên đứng chung một chỗ với mình.
Từng giây từng phút trôi qua, Lỗ Nhất Phi càng ngày càng suy yếu.
Hắn cảm thấy đầu váng mắt hoa, giống như có vô số ruồi nhặng vo ve bên tai vậy.
"Phịch"
Hắn nghe được âm thanh thứ gì đó ngã xuống.
Sau đó, hắn nghe được tiếng la của Đường Trọng.
- Có người té xỉu. Mau cứu người.
Có người té xỉu?
Lỗ Nhất Phi nghĩ, là ai zậy?
Hắn muốn nhìn một chút xem ai té xỉu. Không ngờ vừa mới xoay người cái, thân thể nghiêng luôn về một phía.
Mắt mũi tối sầm, mất đi tri giác.
Khi Lỗ Nhất Phi mở mắt ra, thấy ngay ánh đèn trên đỉnh đầu.
- Thì ra là trời tối rồi. - Lỗ Nhất Phi thầm nghĩ trong lòng, xem ra mình đã ngủ rất lâu.
Hắn muốn nói chuyện, nhưng cổ họng khô đặc. Muốn nói nhưng không thể phát ra âm thanh được.
- Có phải muốn uống nước hay không? - Là tiếng của phụ đạo viên Lý Cường.
Hắn gật đầu.
Rất nhanh, Lý Cường rót một cốc nước lại, được hai nam sinh nâng đỡ, hắn ngồi dậy, sau đó nhận cái cốc hung hăng uống vào cổ họng.
Thân thể khô héo được bổ sung nước, một cỗ hỏa khí trong lòng Lỗ Nhất Phi cũng tan đi không ít. Ít nhất, cổ họng đã không còn như cháy khô giống lúc nãy nữa.
- Em làm sao vậy? - Lỗ Nhất Phi lên tiếng hỏi.
- Em bị cảm nắng. - Lý Cường không đổi sắc mặt nhìn Lỗ Nhất Phi:
- Truyền mấy bình nước, bổ sung thêm nước và muối khoáng. Bác sĩ nói không vấn đề gì, nhưng mà phải nghỉ ngơi thật tốt.
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? - Lỗ Nhất Phi nói, hắn nghĩ thầm, sao thầy Lý Cường lại không biểu dương mình nhỉ? Mình không sợ nắng gắt, không làm đào binh, kiên trì với mệnh lệnh của giáo quan đến một khắc cuối cùng, cho đến khi mình té xỉu, đây là tinh thần như thế nào chứ? Đây là sự giác ngộ như thế nào chứ? Bọn họ hẳn phải coi mình là học sinh gương mẫu a.
Lỗ Nhất Phi quyết định chuyển đề tài qua chuyện kia:
- Giáo quan Lý Thiết Thụ đâu? Thầy ấy hạ lệnh đứng nghiêm tại chỗ, nhưng vẫn không trở lại.
- Giáo quan Lý Thiết Thụ bị bệnh, viêm dạ dày cấp tính. - Lý Cường nói:
- Bây giờ đã không sao rồi.
Giáo quan Lý Thiết Thụ bất chợt cảm thấy hơi đau bụng, cho rằng mình muốn đi đại tiện. Hạ mệnh lệnh "đứng nghiêm" cho sinh viên rồi vội vàng vào WC ở gần sân bóng.
Không ngờ ngồi một lúc lâu, tình trạng không chỉ không giảm mà dạ dày lại còn bắt đầu đau đớn, co rút kịch liệt.
Rất nhanh, co rút đau đớn biến thành đau đớn làm người ta khó mà chịu được. Có người vào WC, nghe được tiếng rên rỉ của giáo quan, sau đó gọi điện đưa hắn vào bệnh viện.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, khiến cho hắn không có cách nào đi hạ lệnh "giải tán" cho sinh viên cả.
Mà Lỗ Nhất Phi lại muốn mượn chuyện này "hạ uy" Đường Trọng, cho nên mới phơi nắng cùng với một đám học sinh như vậy.
- Viêm dạ dày cấp tính? - Lỗ Nhất Phi ngạc nhiên, lúc ấy bọn họ suy đoán giáo quan Lý Thiết Thụ có thể ngầm theo dõi họ hay không, không ngờ hắn không xuất hiện là vì cái nguyên nhân này.
- Đúng thế. - Lý Cường nói:
- Trừ em ra, còn có hai bạn học bị cảm nắng, nhưng bọn họ đã tỉnh, bị tôi đuổi về phòng ngủ rồi.
Không có chuyện gì là tốt rồi. - Lỗ Nhất Phi "vui mừng" nói, xem ra cái phần thưởng này không giành được nữa rồi.
- Em có phải lớp trưởng Lỗ Nhất Phi của năm nhất hay không? - Thanh âm của một người tráng kiện vang lên sau lưng.
- Là em. - Lỗ Nhất Phi nhìn một người to con mặc chế phục đứng sau Lý Cường nói.
- Tôi nói, thằng ranh nhà em có phải bị bệnh thần kinh không? - To con không khách khí mắng:
- Giáo quan không có ở đây, em làm lớp trưởng không biết hạ mệnh lệnh giải tán à? Đây ngược lại, có sinh viên hạ mệnh lệnh giải tán, em lại làm cho một đám khác học theo em u u mê mê à? Có biết động não hay không? Thế nào? Tư vị làm anh hùng không tệ chứ?
Lý Thiết Thụ bất chợt đau bụng, đây là việc đột xuất, vốn mọi người cũng không thể nói hắn cái gì cả. Thậm chí là thủ trưởng cũng chỉ có thể an ủi hắn mà thôi.
Nhưng mà, bởi loại hành động "não tàn" của Lỗ Nhất Phi, làm cho ba sinh viên năm nhất của giáo quan Lý Thiết Thụ bị cảm nắng té xỉu. Mà những sinh viên này té xỉu, là bởi vì giáo quan Lý Thiết Thụ không ra mệnh lệnh "giải tán".
Cứ như thế, giáo quan Lý Thiết Thụ không chỉ bị hành hạ của bệnh tật, mà còn phải chịu trách nhiệm cho việc sinh viên bị cảm nắng lần này.
Tên to con này chính là chiến hữu của Lý Thiết Thụ, hắn thay mặt bộ đội tới an ủi những học sinh bị cảm nắng này.
Chính là, sau khi biết chân tướng sự việc, dù thế nào hắn cũng không thể bày ra sắc mặt tốt với Lỗ Nhất Phi cả.
Nghĩ đến những chuyện Lý Thiết Thụ gặp phải, hắn dưới cơn tức giận không nhịn được chửi ầm lên với thằng nhãi này.
- Em... - Trong lòng Lỗ Nhất Phi vô cùng ủy khuất, muốn giải thích mấy câu. Hốc mắt đã rưng rưng, nước mắt chảy ra.
Lý Cường vỗ vỗ bả vai Lỗ Nhất Phi nói:
- Đừng buồn, em cũng không muốn để xảy ra chuyện như vậy. Lại nói, lúc ấy Đường Trọng hô tất cả giải tán, sao mà em lại không nghe bạn cơ chứ? Nếu như nói giải tán sớm, cũng không xảy ra chuyện như vậy.
Lỗ Nhất Phi biết, mặc dù Lý Cường không nói rõ, nhưng trong lòng hắn cũng đang trách mình.
Vừa nghĩ như thế, tiếng khóc của hắn càng thêm thương tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.