Chương 70: Để tao tiếp mày!
Liễu Hạ Huy
31/08/2013
Vệ Phong chán đọc sách từ nhỏ, đi nhà trẻ lúc nào cũng đập mấy đứa bạn khóc oe oe, làm cho nhà trường đau đầu không thôi.
Hắn không đọc sách, không biết chữ, không thích ca hát, khiêu vũ hay vẽ tranh, hắn chỉ thích đánh nhau. Hắn thích nhất trò chơi "cảnh sát bắt cướp", hắn sẽ sắm vai cướp, để cho tất cả đám bạn sắm vai cảnh sát, sau đó, đám cảnh sát kia sẽ bị hắn đánh cho khóc oa oa.
Có một tiểu bàn tử (ku mập) bị đánh cho sợ, thậm chí còn lén lấy súng trong nhà đưa cho hắn, nói muốn cùng hắn làm cướp.
Hắn thích súng. Cho nên, trong lớp đã có hai tên cướp.
Vì quyền uy, địa vị của ông bố Vệ Lưu Thành, nhà trường và phụ huynh lũ trẻ tuy giận nhưng không dám làm gì. Nhưng là, bởi vì cây súng bị phát hiện, cho nên "sự tích anh hùng" của hắn bị bại lộ trong nhà.
Rồi, Vệ Lưu Thành cố gắng xin lỗi nhà trường, hơn nữa mang Vệ Phong về nhà, tự mình dạy lấy.
Hắn biết con trai thích đánh nhau, cho nên mời các danh sư dạy đủ loại công phu. Hơn nữa, vì bị cha quát nạt, dùng roi đe dọa, Vệ Phong cũng không thể không học các loại kiến thức.
Ngày qua ngày, Vệ Phong không chỉ không trở thành một mãng phu, mà còn trở thành đứa có khí chất văn hóa nhất, kiến thức uyên thâm nhất giữa đám bạn cùng lứa. Vì đi bên người cha lâu ngày, cũng tiếp xúc vài âm mưu dương mưu gì đó, càng thêm trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ khác.
Vệ Lưu Thành không ngờ mình vô ý lại đào tạo ra một thằng con đáng ngạc nhiên, cũng vì thế mà kiêu ngạo không dứt.
Vệ Phong bắt đầu tập công phu có hệ thống từ năm năm tuổi, hắn lại rất có thiên phú ở mặt này, thân thủ tăng rất nhanh. Về sau, ngay cả mấy kẻ vô địch vật cũng không phải đối thủ của hắn. Bởi vì mỗi ngày hắn đều đến đặc chiến doanh đánh nhau, bị người của đặc chiến doanh gọi là "vũ cật" (ăn võ), một ngày ba trận, không bỏ sót ngày nào.
Hắn không ngờ tới chính là, chẳng qua chỉ lái xe đến Nam Đại chở người, lại có thể gặp một cao thủ. Một người có thể chặn quả đấm của mình lại.
- Mày làm như thế nào? - Vệ Phong tò mò hỏi, cũng bất chấp chuyện hai người đang chiến đấu.
- Muốn làm là sẽ được. - Đường Trọng cười nói, chân phải đá về phía đũng quần Vệ Phong nhanh như chớp.
- Âm hiểm. - Vệ Phong đã sớm phòng bị, cũng đá ra một cước.
Sau đó, bắp chân hai người đụng vào nhau, phát ra tiếng trầm muộn.
Sau đó, hắn lại đá một cước.
Vệ Phong cũng không chịu kém hơn Đường Trọng, cũng đá ra một cước.
Bình bịch.
Bắp chân hai người đụng vào nhau.
Bình bịch.
Bắp chân hai người lại đụng vào nhau.
Bình bịch.
Bình bịch.
Bình bịch.
Bọn họ giống như nổi điên, hai chân liều mạng đá, dùng thân thể mình ngược đãi thân thể đối phương, rồi lại bị đối phương ngược đãi lại.
Mười lần, hai mươi lần, ba mươi lần.
Cuối cùng, bọn họ cũng chẳng còn khí lực mà đấm đá nữa.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cắn chặt răng, hung hăng húc đầu về phía trước.
Bốp.
Tia lửa văng tung tóe, sao bay đầy trời.
Hai tên này thế mới tách ra, thân thể lảo đảo lui về phía sau.
Bịch bịch bịch.
Hai người đều lui ba bước, sau đó đồng thời ổn định thân hình.
- Phắc. - Vệ Phong thống khổ ôm đầu mắng.
- Cứ*t chó. - Đường Trọng cũng không nhịn được mà chửi bậy. Hắn cho rằng chân mình rất cứng, không ngờ chân của thằng ôn kia cũng cứng như thế. Hắn nghĩ rằng sọ mình ngon, ai ngờ sọ của đối phương cũng không kém chút nào.
- Đặc sắc, thật là đặc sắc. - Du Mục vỗ tay, trầm trồ khen ngợi.
Ánh mắt Tô San bình tĩnh nhìn Đường Trọng, có chút suy tư.
Lục Quân Trác bây giờ mới bắt đầu nhìn thẳng Đường Trọng, nhưng cũng không phải vì hắn coi trọng Đường Trọng.
Hắn cũng hiểu chút công phu phòng vệ, nhưng là, hắn biết nếu như mình chống lại Đường Trọng, có thể bị đánh ngã trong vòng ba phút đồng hồ.
"Chẳng lẽ Tô San thích đàn ông có thân thủ tốt?" Lục Quân Trác bất chợt nghĩ như vậy.
Vì muốn chờ xem bộ dạng chật vật của Kiều Lỗi, ba người Hoa Minh và Lương Đào, Lý Ngọc đang ngồi trong cửa hàng đồ nướng đối diện WC, gọi hai mươi xiên thịt dê, mười cánh gà nướng, mấy chuỗi rau hẹ và một tá bia, ba người ngồi an vị ăn uống.
Nhưng nhìn mãi mà chẳng thấy Kiều Lỗi đi ra, giống như định cư ở trong nhà cầu rồi vậy, điều này làm ba người hơi thất vọng, cũng hơi tức giận.
Nhưng mà, bọn họ cũng hiểu tâm tình của Kiều Lỗi bây giờ.
Hiện giờ đường học phủ náo nhiệt vậy, thậm chí có một đám giống như Hoa Minh, đặc biệt chờ xem bộ dạng của hắn, hắn làm sao mà nguyện ý đi ra chứ?
Cho nên, Hoa Minh và Lương Đào lại cụng ly.
- Một hai ba
Hai người chơi oẳn tù tì, Hoa Minh là kéo, Lương Đào là lá, cho nên Hoa Minh giơ tay lên đánh qua, Lương Đào la "oai oái" thống khổ.
- Một hai ba.
Hai người chơi phát nữa. Hoa Minh ra đấm, Lương Đào cũng đấm, sau đó, hai cái miệng bóng nhẫy ra vẻ muốn hôn nhau.
Lý Ngọc hơi đỏ mặt, lén quay mặt đi.
Đồ nướng vừa mới bưng lên thì đã nghe thấy có người nói Đường Trọng đang đánh nhau.
Ba người nhìn nhau.
- Không phải đùa chứ? - Hoa Minh hoài nghi hỏi.
- Lão nhị không mạnh như vậy chứ? Vừa mới đập cả một đám, mọi người còn đang luận đàm sự tích anh hùng của nó mà? - Lương Đào hỏi.
Lý Ngọc đã đứng lên chạy theo hướng của mọi người.
Hai người vội vàng đứng lên, đang muốn đi hỗ trợ thì chủ tiệm đồ nướng lại hô với bọn hắn:
- Trả tiền đã các bạn trẻ...
Lương Đào rút một trăm đồng vỗ lên bàn, quát:
- Thịt dê nướng. Đánh xong bọn tôi lại quay về uống rượu.
Ban đầu họ còn hoài nghi, bởi vì họ biết, thật ra Đường Trọng là một người tương đối khiêm tốn, không thích gây chuyện, ít nhất họ cho là như vậy.
Vừa mới đánh một trận, làm gì có chuyện đánh tiếp?
Nhưng mà, khi bọn họ chạy được một chút, liếc mắt thấy Tô San, nên họ cũng hiểu, chuyện này là thật.
Cái gì gọi là hồng nhan họa thủy? Chỗ có hồng nhan sao không có họa thủy được chứ?
- Lão đại, ném bỏ mẹ chúng nó đê. - Lương Đào hô, chính hắn cũng nhặt nửa cục gạch trên đất, lăm la lăm le.
Hoa Minh không tìm được gì thuận tay, thở phì phì nói:
- Để cho chúng nó nếm thử thiết quyền Hoa gia.
Lý Ngọc cũng không tìm cái gì cả. Bởi vì hắn biết, mình có chạy tới cũng chỉ có thể hô hào trợ uy.
- Dừng tay. - Lương Đào la lớn.
Hoa Minh cũng muốn gào một câu có khí thế, nhưng mà, khi hắn nhìn rõ cái tên đứng đối diện Đường Trọng thì đột nhiên quên cả chạy, tý nữa thì tự ngã nhào.
Hơi do dự, nhưng hắn lại bước nhanh tới chỗ xảy ra sự cố.
- Vệ Phong, tôi nghĩ còn chưa kết thúc trận này đúng không? - Du Mục cười nói:
- Mọi người cũng không muốn cứ thế mà buông tha cho trò vui này, thật sự quá đặc sắc.
- Đến tiếp. - Vệ Phong cắn răng nói, hắn cẩn thận cảm thụ tình trạng của bắp chân, mặc dù bây giờ đang run rẩy không ngừng, nhưng hắn biết, nếu thật sự liều mạng thì triệu chứng này sẽ tự động biến mất.
- Phụng bồi tới cùng. - Đường Trọng lạnh giọng nói.
Hắn thích câu nói kia của Tô San: Tôi là Tô San. Ai dám động đến tôi đều sẽ phải trả một cái giá rất đắt.
"Tao là Đường Trọng. Ai dám động đến tao đều phải trả một cái giá rất đắt."
Lúc hai người đang định lao vào lần nữa thì một thanh âm quen thuộc truyền đến:
- Lão nhị, Vệ Phong, chúng mày dừng tay.
Đường Trọng và Vệ Phong đồng thời nhìn qua, thấy thân thể cao lớn của Hoa Minh đang chạy tới bên này.
- Người quen, đều là người quen. - Hoa Minh gào thét, hắn chạy tới trước mặt Vệ Phong nói:
- Sao mày lại tới đây?
- Tiền Minh? - Vệ Phong cũng không ngờ sẽ gặp Hoa Minh ở cửa Nam Đại, cười hỏi:
- Sao mày cũng ở đây? À, tao nhớ rồi, nghe lão gia tử nhà bọn tao nói, mày ở Nam Đại để học cái gì ý nhỉ? Tâm lý học hả?
- Đúng thế, tao đã gọi điện cho chú Vệ, xin chú giúp tao một chút. - Hoa Minh cười ha hả, chú của hắn và ông bố Vệ Lưu Thành của Vệ Phong là bạn tốt. Lúc Vệ Phong lên Yến Kinh, chính hắn là người chiêu đãi. Cho nên hai người coi như là bạn.
Sau đó, hắn chỉ Đường Trọng hỏi:
- Sao mày lại đánh nhau với lão nhị của bọn tao?
- Lão nhị của mày? - Vệ Phong nghi ngờ hỏi.
- Đúng thế, là lão nhị của phòng bọn tao, cũng là anh em tốt của tao. - Hoa Minh nói.
Vẻ mặt Vệ Phong trở nên quái dị, hắn xoay người nhìn Du Mục, cười nói:
- Tiền Minh, mày đừng hỏi tới chuyện này. Mày cứ chờ một lát, đánh xong rồi lại tìm một chỗ uống hai chén.
- Uống cái lông. - Hoa Minh cả giận nói:
- Tao cũng nói cho mày biết nó là lão nhị của tao rồi, mày còn muốn đánh nhau với nó? Anh em của tao đánh anh em của tao? Chúng mày để tao ở giữa làm thế nào? Chuyện hôm nay bỏ qua thế đi. Đi, đi uống rượu, thịt dê nướng, với rượu cũng chuẩn bị rồi, chờ mày qua đấy.
- Vệ Phong, bạn của anh hả? - Du Mục cười hỏi.
Ngay cả Tô San và Lục Quân Trác cũng nghi ngờ nhìn Hoa Minh. Bọn họ không ngờ được, lão đại cùng phòng ngủ của Đường Trọng thế nào lại quen biết với Vệ Phong, người bên cạnh Du Mục.
Trò đùa này, đúng là càng ngày càng loạn.
- Đúng thế, bạn của tôi. - Vệ Phong cười nói.
- À. - Du Mục gật đầu:
- Tôi đã nói đánh gãy một chân nó, nếu nó không gãy chân, có phải tôi đã tự bạt tai mình rồi hay không?
- Sao có thể để Du thiếu tự bạt tai chứ? - Vệ Phong cười âm trầm.
Hắn xoay người nhìn Hoa Minh, nói:
- Tiền Minh, mày đừng có quản chuyện này. Có vài kẻ, không đáng làm anh em của mày đâu.
- Lời này của mày đúng rồi đấy. - Hoa Minh cứng cổ nói:
- Có vài thằng không xứng làm anh em của tao. Cho nên, chuyện này tao quản chắc rồi.
Hắn vỗ ngực mình nói:
- Tao biết mày đánh được. Đến, để tao tiếp mày.
Hắn không đọc sách, không biết chữ, không thích ca hát, khiêu vũ hay vẽ tranh, hắn chỉ thích đánh nhau. Hắn thích nhất trò chơi "cảnh sát bắt cướp", hắn sẽ sắm vai cướp, để cho tất cả đám bạn sắm vai cảnh sát, sau đó, đám cảnh sát kia sẽ bị hắn đánh cho khóc oa oa.
Có một tiểu bàn tử (ku mập) bị đánh cho sợ, thậm chí còn lén lấy súng trong nhà đưa cho hắn, nói muốn cùng hắn làm cướp.
Hắn thích súng. Cho nên, trong lớp đã có hai tên cướp.
Vì quyền uy, địa vị của ông bố Vệ Lưu Thành, nhà trường và phụ huynh lũ trẻ tuy giận nhưng không dám làm gì. Nhưng là, bởi vì cây súng bị phát hiện, cho nên "sự tích anh hùng" của hắn bị bại lộ trong nhà.
Rồi, Vệ Lưu Thành cố gắng xin lỗi nhà trường, hơn nữa mang Vệ Phong về nhà, tự mình dạy lấy.
Hắn biết con trai thích đánh nhau, cho nên mời các danh sư dạy đủ loại công phu. Hơn nữa, vì bị cha quát nạt, dùng roi đe dọa, Vệ Phong cũng không thể không học các loại kiến thức.
Ngày qua ngày, Vệ Phong không chỉ không trở thành một mãng phu, mà còn trở thành đứa có khí chất văn hóa nhất, kiến thức uyên thâm nhất giữa đám bạn cùng lứa. Vì đi bên người cha lâu ngày, cũng tiếp xúc vài âm mưu dương mưu gì đó, càng thêm trưởng thành sớm hơn những đứa trẻ khác.
Vệ Lưu Thành không ngờ mình vô ý lại đào tạo ra một thằng con đáng ngạc nhiên, cũng vì thế mà kiêu ngạo không dứt.
Vệ Phong bắt đầu tập công phu có hệ thống từ năm năm tuổi, hắn lại rất có thiên phú ở mặt này, thân thủ tăng rất nhanh. Về sau, ngay cả mấy kẻ vô địch vật cũng không phải đối thủ của hắn. Bởi vì mỗi ngày hắn đều đến đặc chiến doanh đánh nhau, bị người của đặc chiến doanh gọi là "vũ cật" (ăn võ), một ngày ba trận, không bỏ sót ngày nào.
Hắn không ngờ tới chính là, chẳng qua chỉ lái xe đến Nam Đại chở người, lại có thể gặp một cao thủ. Một người có thể chặn quả đấm của mình lại.
- Mày làm như thế nào? - Vệ Phong tò mò hỏi, cũng bất chấp chuyện hai người đang chiến đấu.
- Muốn làm là sẽ được. - Đường Trọng cười nói, chân phải đá về phía đũng quần Vệ Phong nhanh như chớp.
- Âm hiểm. - Vệ Phong đã sớm phòng bị, cũng đá ra một cước.
Sau đó, bắp chân hai người đụng vào nhau, phát ra tiếng trầm muộn.
Sau đó, hắn lại đá một cước.
Vệ Phong cũng không chịu kém hơn Đường Trọng, cũng đá ra một cước.
Bình bịch.
Bắp chân hai người đụng vào nhau.
Bình bịch.
Bắp chân hai người lại đụng vào nhau.
Bình bịch.
Bình bịch.
Bình bịch.
Bọn họ giống như nổi điên, hai chân liều mạng đá, dùng thân thể mình ngược đãi thân thể đối phương, rồi lại bị đối phương ngược đãi lại.
Mười lần, hai mươi lần, ba mươi lần.
Cuối cùng, bọn họ cũng chẳng còn khí lực mà đấm đá nữa.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, cắn chặt răng, hung hăng húc đầu về phía trước.
Bốp.
Tia lửa văng tung tóe, sao bay đầy trời.
Hai tên này thế mới tách ra, thân thể lảo đảo lui về phía sau.
Bịch bịch bịch.
Hai người đều lui ba bước, sau đó đồng thời ổn định thân hình.
- Phắc. - Vệ Phong thống khổ ôm đầu mắng.
- Cứ*t chó. - Đường Trọng cũng không nhịn được mà chửi bậy. Hắn cho rằng chân mình rất cứng, không ngờ chân của thằng ôn kia cũng cứng như thế. Hắn nghĩ rằng sọ mình ngon, ai ngờ sọ của đối phương cũng không kém chút nào.
- Đặc sắc, thật là đặc sắc. - Du Mục vỗ tay, trầm trồ khen ngợi.
Ánh mắt Tô San bình tĩnh nhìn Đường Trọng, có chút suy tư.
Lục Quân Trác bây giờ mới bắt đầu nhìn thẳng Đường Trọng, nhưng cũng không phải vì hắn coi trọng Đường Trọng.
Hắn cũng hiểu chút công phu phòng vệ, nhưng là, hắn biết nếu như mình chống lại Đường Trọng, có thể bị đánh ngã trong vòng ba phút đồng hồ.
"Chẳng lẽ Tô San thích đàn ông có thân thủ tốt?" Lục Quân Trác bất chợt nghĩ như vậy.
Vì muốn chờ xem bộ dạng chật vật của Kiều Lỗi, ba người Hoa Minh và Lương Đào, Lý Ngọc đang ngồi trong cửa hàng đồ nướng đối diện WC, gọi hai mươi xiên thịt dê, mười cánh gà nướng, mấy chuỗi rau hẹ và một tá bia, ba người ngồi an vị ăn uống.
Nhưng nhìn mãi mà chẳng thấy Kiều Lỗi đi ra, giống như định cư ở trong nhà cầu rồi vậy, điều này làm ba người hơi thất vọng, cũng hơi tức giận.
Nhưng mà, bọn họ cũng hiểu tâm tình của Kiều Lỗi bây giờ.
Hiện giờ đường học phủ náo nhiệt vậy, thậm chí có một đám giống như Hoa Minh, đặc biệt chờ xem bộ dạng của hắn, hắn làm sao mà nguyện ý đi ra chứ?
Cho nên, Hoa Minh và Lương Đào lại cụng ly.
- Một hai ba
Hai người chơi oẳn tù tì, Hoa Minh là kéo, Lương Đào là lá, cho nên Hoa Minh giơ tay lên đánh qua, Lương Đào la "oai oái" thống khổ.
- Một hai ba.
Hai người chơi phát nữa. Hoa Minh ra đấm, Lương Đào cũng đấm, sau đó, hai cái miệng bóng nhẫy ra vẻ muốn hôn nhau.
Lý Ngọc hơi đỏ mặt, lén quay mặt đi.
Đồ nướng vừa mới bưng lên thì đã nghe thấy có người nói Đường Trọng đang đánh nhau.
Ba người nhìn nhau.
- Không phải đùa chứ? - Hoa Minh hoài nghi hỏi.
- Lão nhị không mạnh như vậy chứ? Vừa mới đập cả một đám, mọi người còn đang luận đàm sự tích anh hùng của nó mà? - Lương Đào hỏi.
Lý Ngọc đã đứng lên chạy theo hướng của mọi người.
Hai người vội vàng đứng lên, đang muốn đi hỗ trợ thì chủ tiệm đồ nướng lại hô với bọn hắn:
- Trả tiền đã các bạn trẻ...
Lương Đào rút một trăm đồng vỗ lên bàn, quát:
- Thịt dê nướng. Đánh xong bọn tôi lại quay về uống rượu.
Ban đầu họ còn hoài nghi, bởi vì họ biết, thật ra Đường Trọng là một người tương đối khiêm tốn, không thích gây chuyện, ít nhất họ cho là như vậy.
Vừa mới đánh một trận, làm gì có chuyện đánh tiếp?
Nhưng mà, khi bọn họ chạy được một chút, liếc mắt thấy Tô San, nên họ cũng hiểu, chuyện này là thật.
Cái gì gọi là hồng nhan họa thủy? Chỗ có hồng nhan sao không có họa thủy được chứ?
- Lão đại, ném bỏ mẹ chúng nó đê. - Lương Đào hô, chính hắn cũng nhặt nửa cục gạch trên đất, lăm la lăm le.
Hoa Minh không tìm được gì thuận tay, thở phì phì nói:
- Để cho chúng nó nếm thử thiết quyền Hoa gia.
Lý Ngọc cũng không tìm cái gì cả. Bởi vì hắn biết, mình có chạy tới cũng chỉ có thể hô hào trợ uy.
- Dừng tay. - Lương Đào la lớn.
Hoa Minh cũng muốn gào một câu có khí thế, nhưng mà, khi hắn nhìn rõ cái tên đứng đối diện Đường Trọng thì đột nhiên quên cả chạy, tý nữa thì tự ngã nhào.
Hơi do dự, nhưng hắn lại bước nhanh tới chỗ xảy ra sự cố.
- Vệ Phong, tôi nghĩ còn chưa kết thúc trận này đúng không? - Du Mục cười nói:
- Mọi người cũng không muốn cứ thế mà buông tha cho trò vui này, thật sự quá đặc sắc.
- Đến tiếp. - Vệ Phong cắn răng nói, hắn cẩn thận cảm thụ tình trạng của bắp chân, mặc dù bây giờ đang run rẩy không ngừng, nhưng hắn biết, nếu thật sự liều mạng thì triệu chứng này sẽ tự động biến mất.
- Phụng bồi tới cùng. - Đường Trọng lạnh giọng nói.
Hắn thích câu nói kia của Tô San: Tôi là Tô San. Ai dám động đến tôi đều sẽ phải trả một cái giá rất đắt.
"Tao là Đường Trọng. Ai dám động đến tao đều phải trả một cái giá rất đắt."
Lúc hai người đang định lao vào lần nữa thì một thanh âm quen thuộc truyền đến:
- Lão nhị, Vệ Phong, chúng mày dừng tay.
Đường Trọng và Vệ Phong đồng thời nhìn qua, thấy thân thể cao lớn của Hoa Minh đang chạy tới bên này.
- Người quen, đều là người quen. - Hoa Minh gào thét, hắn chạy tới trước mặt Vệ Phong nói:
- Sao mày lại tới đây?
- Tiền Minh? - Vệ Phong cũng không ngờ sẽ gặp Hoa Minh ở cửa Nam Đại, cười hỏi:
- Sao mày cũng ở đây? À, tao nhớ rồi, nghe lão gia tử nhà bọn tao nói, mày ở Nam Đại để học cái gì ý nhỉ? Tâm lý học hả?
- Đúng thế, tao đã gọi điện cho chú Vệ, xin chú giúp tao một chút. - Hoa Minh cười ha hả, chú của hắn và ông bố Vệ Lưu Thành của Vệ Phong là bạn tốt. Lúc Vệ Phong lên Yến Kinh, chính hắn là người chiêu đãi. Cho nên hai người coi như là bạn.
Sau đó, hắn chỉ Đường Trọng hỏi:
- Sao mày lại đánh nhau với lão nhị của bọn tao?
- Lão nhị của mày? - Vệ Phong nghi ngờ hỏi.
- Đúng thế, là lão nhị của phòng bọn tao, cũng là anh em tốt của tao. - Hoa Minh nói.
Vẻ mặt Vệ Phong trở nên quái dị, hắn xoay người nhìn Du Mục, cười nói:
- Tiền Minh, mày đừng hỏi tới chuyện này. Mày cứ chờ một lát, đánh xong rồi lại tìm một chỗ uống hai chén.
- Uống cái lông. - Hoa Minh cả giận nói:
- Tao cũng nói cho mày biết nó là lão nhị của tao rồi, mày còn muốn đánh nhau với nó? Anh em của tao đánh anh em của tao? Chúng mày để tao ở giữa làm thế nào? Chuyện hôm nay bỏ qua thế đi. Đi, đi uống rượu, thịt dê nướng, với rượu cũng chuẩn bị rồi, chờ mày qua đấy.
- Vệ Phong, bạn của anh hả? - Du Mục cười hỏi.
Ngay cả Tô San và Lục Quân Trác cũng nghi ngờ nhìn Hoa Minh. Bọn họ không ngờ được, lão đại cùng phòng ngủ của Đường Trọng thế nào lại quen biết với Vệ Phong, người bên cạnh Du Mục.
Trò đùa này, đúng là càng ngày càng loạn.
- Đúng thế, bạn của tôi. - Vệ Phong cười nói.
- À. - Du Mục gật đầu:
- Tôi đã nói đánh gãy một chân nó, nếu nó không gãy chân, có phải tôi đã tự bạt tai mình rồi hay không?
- Sao có thể để Du thiếu tự bạt tai chứ? - Vệ Phong cười âm trầm.
Hắn xoay người nhìn Hoa Minh, nói:
- Tiền Minh, mày đừng có quản chuyện này. Có vài kẻ, không đáng làm anh em của mày đâu.
- Lời này của mày đúng rồi đấy. - Hoa Minh cứng cổ nói:
- Có vài thằng không xứng làm anh em của tao. Cho nên, chuyện này tao quản chắc rồi.
Hắn vỗ ngực mình nói:
- Tao biết mày đánh được. Đến, để tao tiếp mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.