Chương 189: Đổng Bồ Đề
Liễu Hạ Huy
04/09/2013
Đường Trọng chỉ lạnh lùng nhìn cô, trầm mặc không nói gì.
- Như thế nào? Không chào đón tôi à? Dù gì thì tôi cũng là bạn tốt nhất của Khương Di Nhiên -----
Cô gái này nghiêm trang nhìn Đường Trọng nói.
Khương Di Nhiên?
Lúc này Đường Trọng mới nhận ra mình đã hiểu lầm một vấn đề. Cô gái có răng nanh này họ Khương, lại biết tên Khương Di Nhiên, vậy chắc hẳn là người Khương gia rồi.
Nếu thế thì cô gái tóc hồng đó là ai?
Cô gái có răng nanh nhìn Đường Tâm rồi lại nhìn cô gái tóc hồng, hỏi:
-Các cậu biết nhau à?
-Không biết.
Cô gái tóc đỏ trả lời:
-Nhưng là đã từng gặp qua. Đêm qua hắn bị Fans hâm mộ truy đuổi nên trốn ở trong xe của tôi----- tôi có hỏi tên hắn nhưng hắn bảo là chắc gì đã gặp lại nên không cần phải giới thiệu. Hắn còn nói hắn là một đám mây và cành hóa gì nữa chứ, dù sao lúc hắn ngâm một bài thơ thì tôi cũng chẳng hiểu ý tứ trong đó là gì. Hắn cứ thế đến rồi đi, không cho tôi biết tên.
Đường Trọng chợt nghe thấy thế thì biết rằng cô gái này đối với việc mình không nói ra tên thật cho cô bé ấy biết vẫn có vài phần oán hận.
Lúc ấy hắn cho rằng sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa. Yến Kinh lớn như vậy thì sao có thể đụng phải nhau chứ?
Thật sự không nghĩ đến thế giới này lại nhỏ như vậy, đêm qua bọn hắn đụng phải nhau, đến xế chiều hôm nay lại chạm mặt ------ đây không phải là oan gia thì là cái gì?
Đường Trọng không trả lời là bởi vì hắn không biết trả lời thế nào, chỉ cần hắn mở miệng nói chuyện thì sẽ lòi ngay cái đuôi ra ngoài rồi.
- Như vậy à?
Cô bé có răng nanh nhìn Đường Trọng, hỏi:
-Đường Tâm, vì sao cậu không cho em ấy biết tên thật của cậu chứ?& “
Nghe thấy thế thì Đường Trọng nắm lấy cánh tay của cô bé có răng nanh này rồi tống ra khỏi phòng thay đồ càng nhanh càng tốt.
-Đường Tâm, cậu làm gì thế? Cậu làm gì? ---- thả tôi ra.
Cô bé có răng nanh không nghĩ tôii “Đường Tâm” lại có hành động thô lỗ thế, liền gào lên.
Cô bé tóc đỏ muốn đuổi theo thì bị Bạch Tố ngăn lại, vừa cười vừa nói:
-Chị em Đường Tâm có chút chuyện muốn nói riêng với nhau. Chúng ta là người ngoài đi theo sẽ bất tiện lắm.
Bạch Tố là cáo thành tinh, chỉ từ một câu nói của cô gái tóc đỏ “tôilà bạn thân nhất của Khương Di Nhiên” là cô đã nghĩ tôi việc rất thể cô gái này sẽ biết tin tức của những người trong Khương gia. Dù cô không biết thân phận của cô gái tóc đỏ này là như thế nào nhưng cô có thể chắc chắn cô gái này chính là chị em với Đường Tâm ------ đến cô cũng không biết nhiều về những người của Khương gia.
Loảng xoảng -------
Đường Trọng kéo cô bé có răng nanh vào gian phòng thay đổi, rồi để cô bé ngồi trên ghế salon. Sau đó hắn quay lại đóng cửa phòng lại.
Năm căn phòng thay đồ này mới được xây ở sân vận động, để tránh các nghệ sĩ khi đến đây biểu diễn bị người khác nhìn trộm nên khi đóng cửa phòng lại thì cả căn phòng trở nên cực kỳ kín đáo. Người ở bên ngoài căn bản là không thể nghe thấy người trong phòng đang nói chuyện gì.
- Đường Tâm, cậu làm gì thế? Cậu còn như thế là tôigiận đó.
Cô bé có răng nanh xoa bóp cánh tay, mặt mũi hằm hằm tức giận. Vừa rồi Đường Trọng dùng lực lôi kéo khiến cho cánh tay của cô có chỗ bị đau.
- Tôi không phải là Đường Tâm.
Đường Trọng nói.
Sở dĩ hắn đồng ý cho các nàng đến đấy chính là vì hắn muốn chuẩn bị khi có người của Khương gia đến đây sẽ nói rõ hết mọi chuyện cho họ biết.
Người của Khương gia tìm đến cửa rồi thì muốn tránh cũng không tránh được. Hôm nay không gặp nhưng ngày mai không gặp được sao? Nếu đã không tránh được thì hãy đối mặt nói cho rõ một lần, cứ để lâu chuyện lại càng thêm tệ đi.
- Cậu -------
Cô bé có răng nanh tất nhiên là không nghĩ đến việc người đang nói chuyện với mình lại là một người con trai.
-Cậu là ai?
-Tôi là Đường Trọng.
Đường Trọng nói.
-Là anh của Đường Tâm.
-Đường Tâm đâu rồi?
Cô bé có răng nanh vội la lên.
- Cô ấy bị bệnh.
- Bệnh gì?
Đường Trọng cảnh giác nhìn chằm chằm vào cô bé có răng nanh, nói:
-Cô không biết?
Mặc dù người ngoài không biết tin Đường Tâm bị bệnh nặng nhưng chẳng lẽ những người trong Khương gia đều là người một nhà cũng giữ bí mật với nhau sao?
- Tôi không biết rõ là chuyện gì? Cho tôii bây giờ vẫn chưa có ai nói chuyện này cho tôi biết ------ tôi còn đang bận làm một vài chuyện riêng của tôi của tôi nữa, thực sự là tôi không nghĩ ở đây lại có nhiều ẩn tình như vậy? Nhưng không phải hiện tại nhóm Hồ Điệp đang phát triển sự nghiệp rất tốt sao? Mấy ngày trước vẫn còn tổ chức nhạc hội mà -----
Sau đó với vẻ mặt kinh ngạc, cô bé có răng nanh nhìn Đường Trọng nói:
-Trong buổi biểu diễn hòa nhạc, chính cậu là người đã thế thân đúng không? Nói cách khác thì Đường Tâm không thể nào lăng không trở mình trên cao như vậy được.
-Không sai. Là tôi.
Đường Trọng nói.
-Tôi không cần biết cô có biết chuyện này hay không và đến đây có mục đích gì----- nhưng tôi hi vọng cô có thể giữ bí mật. Đương nhiên, tôi cũng không để tâm đến chuyện cô công khai chuyện này ------ với tô imà nói có làm minh tinh hay không cũng không quan trọng. Tôi chỉ đang cố gắng làm hết trách nhiệm của mình mà thôi. Nếu như tôi đã không có cách nào để tiếp tục kiên trì được nữa thì chắc cô ấy cũng không trách tôi đâu.
-Đương nhiên là tôi sẽ không nói chuyện này ra.
Cô bé có răng nanh thề son sắt.
-Đầu óc tôi có bị bệnh à, nói chuyện này ra để làm gì chứ?
Ánh mắt của cô bé ngoặt lại thành hình trăng lưỡi liềm, đánh giá Đường Trọng từ trên xuống dưới rồi nòi:
-Nhưng cậu và Đường Tâm lớn lên xét về bề ngoài là rất giống nhau đó ----- mặc dù có một chút bất đồng nhưng tôi cũng tưởng rằng đó là do Đường Tâm cải biến tạo hình mà thôi. Chẳng qua vốn dĩ Đường Tâm và tôi cao như nhau mà hiện tại cậu lại cao hơn tôi cả một cái đầu nên tôi thấy kỳ lạ thôi.
-Cô ta hiểu biết về Đường Tâm rất rõ.
Trong lòng Đường Trọng thầm nghĩ. Quan hệ của cô gái này với Đường Tâm chắc chắn không tồi? Nói cách khác nếu không thế sao mình vừa đến buổi sáng thì xế chiều cô ấy đã tìm đến rồi?
- Tôi muốn nhờ cô giúp một số việc.
Đường Trọng nói.
Cô bé có răng nanh nhìn Đường Trọng, nói:
-Lần đầu chúng ta gặp mặt mà cậu đã đưa ra yêu cầu như thế có phải là bất lịch sự quá không?
-Cô có thể lập tức bỏ đi và làm bộ như không biết gì được không?
Đường Trọng không quan tâm đến chuyện hắn có bất lịch sự hay không. Hắn chỉ muốn mọi thứ phiền toái đều biến mất, để cho bản thân mình được yên tĩnh.
-Đưa cả cô bé ngoài kia đi nữa. Chỉ cần nghe thấy giọng tôi thì chắc chắn cô ấy sẽ nhận ra tôi là con trai.
-Tôi có thể đi khỏi đây.
Cô bé răng nanh sảng khoái nói.
-Nhưng có thể kéo cô bé ấy đi cùng hay không thì tôi không cam đoan…cậu đừng để vè ngoài của cô ấy lừa gạt.
-Lừa gạt?
Đường Trọng cười. Hắn có cái gì đáng giá để bị lừa gạt hay sao?
Cô bé có răng nanh từ trên ghế salon đứng dậy, đi đến trước mặt Đường Trọng rồi nói:
-Hi vọng sớm có ngày gặp lại cậu.
Nói xong thì cô ấy kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Hi vọng sớm có ngày có thể gặp lại cậu. Gặp lại con người chính thức của cậu.
Khi Đường Trọng đi ra khỏi phòng thì cô bé có răng nanh đã đi ra đến cửa vào sân vận động. Thế nhưng việc khiến Đường Trọng đau đầu chính là cô bé tóc đỏ kia vẫn còn ở lại, mà lại còn đang vui vẻ nói chuyện gì đó với Trương Hách Bản và Bạch Tố.
Thấy Đường Trọng đi tôii thì cô bé lập tức chạy qua đón, nắm lấy cổ tay hắn.
Đường Trọng nghi hoặc nhìn cô bé, cô bé tóc đỏ giảo hoạt mỉm cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền mê người nói:
-Cậu không cần kéo tay tôivào trong phòng thay đồ nói chuyện riêng hay sao?
Nghe thấy thế thì Đường Trọng cũng không khách khí gì với cô bé này nữa. Một tay cầm lấy cổ tay của cô bé rồi lôi tuồn tuột vào trong phòng thay đồ.
- Chậm một chút, này, chậm một chút, này, người ta đang đi giầy cao gót đây này -----
Cô gái tóc đỏ cười khanh khách, không có chút gì khẩn trương cả.
Ngoại trừ một vài người biết chuyện thì những người còn lại đều không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Đường Tâm đang diễn trò gì vậy? Lần lượt kéo mấy cô em gái vào trong phòng thay đồ, sau đó thì những cô bé ấy đều đi về hết----- các cô nàng này làm gì ở trong đó chứ? Chỉ là nói chuyện không thôi thì cũng quá nhanh rồi?
Cũng giống như cô bé có cái răng nanh, Đường Trọng đưa cô bé tóc hồng này ngồi lên ghế salon, rồi tự minh quay lại đóng cửa lại.
- Cậu(cô) muốn thế nào?
Như diễn kịch, cả Đường Trọng và cô gái tóc đỏ cùng nói một lúc.
Cô gái tóc đỏ khanh khách cười nói:
-Tôi chỉ là một tiểu thư bé nhỏ, yếu đuối thì có thể làm được điều gì chứ?
Đường Trọng không cười, mà rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cô bé nói:
-Vì sao cô chưa đi khỏi đây?
-Tại sao tôiôi phải đi chứ?
Cô bé tóc đỏ hỏi lại.
- Chúng ta không được coi là bạn bè à?
- Có thể nói tôilà ân nhận của cậu đó. Nếu như lúc ấy tôikhông mở cửa xe ra thì cậu đã bị các fans hâm mộ xé xác ra rồi? Bây giờ ở đây cậu lại đối xử với ân nhân như thế sao?
- Cho nên tôi mới hỏi cô----- cô muốn thế nào?
Đường Trọng bất đắc dĩ nói. Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, thật sự hắn không có suy nghĩ dùng bạo lực với đàn bà con gái.
- Tôimuốn một đáp án.
Cô bé tóc đỏ cười hì hì nói.
-Giống như loại người nhàn rỗi, cả ngày chỉ có ăn và chờ chết nên khi vớ được chuyện gì hay ho mới lạ thì nhất định phải tìm hiểu mọi thứ cho rõ ràng, cặn kẽ. Tranh thủ thời gian nói cho tôibiết mọi chuyện đi, tôiđang rất muốn biết những chuyện gì thật ngạc nhiên đó.
-Tôi không phải Đường Tâm. Tôi là anh của Đường Tâm.
Đường Trọng nói. Dù sao cũng cũng không dấu được thì cứ dút khoát nói cho cô ấy biết là xong.
- Hết rồi à?
Cô bé tóc đỏ hỏi.
- Hết rồi.
Đường Trọng nói.
- Đơn giản như vậy thôi sao?
- Đơn giản như vậy thôi.
- Không được.
Cô bé tóc đỏ tức giận nói.
-Giải thích đi. Cậu hãy cho tôinhững lời giải thích rõ ràng đi. Tôimuốn mọi thứ phức tạp, mọi thứ thật khúc chiết, mọi thứ thật cảm động, tôimuốn hồi hộp, tôimuốn máu chó-----
-Máu chó?
Đường Trọng đi nhanh lên phía trước, hai tay chống xuống ghế salon, thân thể hắn đè xuống dưới, nhìn chằm chằm vào mắt cô bé tóc đỏ chỉ còn cách trong gang tấc, hắn cảm nhận được sự mềm mại của cơ thể cô bé, thậm chí trong hơi thở cô bé hô hấp còn có chút vị ngọt hắn cũng cảm nhận được, hắn nói:
-Nếu như tôi làm chuyện này thì câu chuyện sẽ trở nên phức tạp, khúc chiết, máu chó,… cô vẫn muốn tiếp tục chứ?
Cô bé tóc đỏ không sợ chút nào, đôi mắt đẹp nháy mắt một cái rồi nhìn thẳng vào mắt Đường Trọng, đôi môi anh đào khẻ nhếch, thở ra một hơi rồi cô dùng một âm thanh lười nhác, nũng nịu nói:
-Nếu như tôi cho cậu biết tôi họ Đổng, tên là Đổng Bồ Đề ------ thì cậu còn có thể làm cho cậu chuyện trở nên phức tạp, khúc chiết, hấp dẫn nữa không hả?
Đường Trọng biểu lộ vẻ mạnh mẽ, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào thân thể cô bé đang đặt dưới người hắn.
- Vứt bỏ lập trường gia tộc, giống như một người con gái bình thường mà nói thì những người họ Đường dù làm chuyện gì có thành công hay thất bại thì vẫn xứng đáng là một người đàn ông. Cậu lại là một kẻ hèn nhát thế sao?
Sự vui vẻ trên khuôn mặt của cô bé tóc đỏ liền biến mất, ở trên mặt chỉ còn sự giễu cợt.
- Bọn hèn nhát bây giờ cũng đi so sánh với những kẻ ngốc à.
Đường Trọng cười híp mắt.
-Làm sao lại có một người con gái như cô chứ, dưới hoàn cảnh này mà vẫn uy hiếp người con trai để thử lá gan của người đó sao?
Đường Trọng vừa nói chuyện, đồng thời vừa có khuynh hướng như chuẩn bị hôn vào cái miệng ác độc kia...
- Như thế nào? Không chào đón tôi à? Dù gì thì tôi cũng là bạn tốt nhất của Khương Di Nhiên -----
Cô gái này nghiêm trang nhìn Đường Trọng nói.
Khương Di Nhiên?
Lúc này Đường Trọng mới nhận ra mình đã hiểu lầm một vấn đề. Cô gái có răng nanh này họ Khương, lại biết tên Khương Di Nhiên, vậy chắc hẳn là người Khương gia rồi.
Nếu thế thì cô gái tóc hồng đó là ai?
Cô gái có răng nanh nhìn Đường Tâm rồi lại nhìn cô gái tóc hồng, hỏi:
-Các cậu biết nhau à?
-Không biết.
Cô gái tóc đỏ trả lời:
-Nhưng là đã từng gặp qua. Đêm qua hắn bị Fans hâm mộ truy đuổi nên trốn ở trong xe của tôi----- tôi có hỏi tên hắn nhưng hắn bảo là chắc gì đã gặp lại nên không cần phải giới thiệu. Hắn còn nói hắn là một đám mây và cành hóa gì nữa chứ, dù sao lúc hắn ngâm một bài thơ thì tôi cũng chẳng hiểu ý tứ trong đó là gì. Hắn cứ thế đến rồi đi, không cho tôi biết tên.
Đường Trọng chợt nghe thấy thế thì biết rằng cô gái này đối với việc mình không nói ra tên thật cho cô bé ấy biết vẫn có vài phần oán hận.
Lúc ấy hắn cho rằng sẽ không bao giờ gặp lại cô ấy nữa. Yến Kinh lớn như vậy thì sao có thể đụng phải nhau chứ?
Thật sự không nghĩ đến thế giới này lại nhỏ như vậy, đêm qua bọn hắn đụng phải nhau, đến xế chiều hôm nay lại chạm mặt ------ đây không phải là oan gia thì là cái gì?
Đường Trọng không trả lời là bởi vì hắn không biết trả lời thế nào, chỉ cần hắn mở miệng nói chuyện thì sẽ lòi ngay cái đuôi ra ngoài rồi.
- Như vậy à?
Cô bé có răng nanh nhìn Đường Trọng, hỏi:
-Đường Tâm, vì sao cậu không cho em ấy biết tên thật của cậu chứ?& “
Nghe thấy thế thì Đường Trọng nắm lấy cánh tay của cô bé có răng nanh này rồi tống ra khỏi phòng thay đồ càng nhanh càng tốt.
-Đường Tâm, cậu làm gì thế? Cậu làm gì? ---- thả tôi ra.
Cô bé có răng nanh không nghĩ tôii “Đường Tâm” lại có hành động thô lỗ thế, liền gào lên.
Cô bé tóc đỏ muốn đuổi theo thì bị Bạch Tố ngăn lại, vừa cười vừa nói:
-Chị em Đường Tâm có chút chuyện muốn nói riêng với nhau. Chúng ta là người ngoài đi theo sẽ bất tiện lắm.
Bạch Tố là cáo thành tinh, chỉ từ một câu nói của cô gái tóc đỏ “tôilà bạn thân nhất của Khương Di Nhiên” là cô đã nghĩ tôi việc rất thể cô gái này sẽ biết tin tức của những người trong Khương gia. Dù cô không biết thân phận của cô gái tóc đỏ này là như thế nào nhưng cô có thể chắc chắn cô gái này chính là chị em với Đường Tâm ------ đến cô cũng không biết nhiều về những người của Khương gia.
Loảng xoảng -------
Đường Trọng kéo cô bé có răng nanh vào gian phòng thay đổi, rồi để cô bé ngồi trên ghế salon. Sau đó hắn quay lại đóng cửa phòng lại.
Năm căn phòng thay đồ này mới được xây ở sân vận động, để tránh các nghệ sĩ khi đến đây biểu diễn bị người khác nhìn trộm nên khi đóng cửa phòng lại thì cả căn phòng trở nên cực kỳ kín đáo. Người ở bên ngoài căn bản là không thể nghe thấy người trong phòng đang nói chuyện gì.
- Đường Tâm, cậu làm gì thế? Cậu còn như thế là tôigiận đó.
Cô bé có răng nanh xoa bóp cánh tay, mặt mũi hằm hằm tức giận. Vừa rồi Đường Trọng dùng lực lôi kéo khiến cho cánh tay của cô có chỗ bị đau.
- Tôi không phải là Đường Tâm.
Đường Trọng nói.
Sở dĩ hắn đồng ý cho các nàng đến đấy chính là vì hắn muốn chuẩn bị khi có người của Khương gia đến đây sẽ nói rõ hết mọi chuyện cho họ biết.
Người của Khương gia tìm đến cửa rồi thì muốn tránh cũng không tránh được. Hôm nay không gặp nhưng ngày mai không gặp được sao? Nếu đã không tránh được thì hãy đối mặt nói cho rõ một lần, cứ để lâu chuyện lại càng thêm tệ đi.
- Cậu -------
Cô bé có răng nanh tất nhiên là không nghĩ đến việc người đang nói chuyện với mình lại là một người con trai.
-Cậu là ai?
-Tôi là Đường Trọng.
Đường Trọng nói.
-Là anh của Đường Tâm.
-Đường Tâm đâu rồi?
Cô bé có răng nanh vội la lên.
- Cô ấy bị bệnh.
- Bệnh gì?
Đường Trọng cảnh giác nhìn chằm chằm vào cô bé có răng nanh, nói:
-Cô không biết?
Mặc dù người ngoài không biết tin Đường Tâm bị bệnh nặng nhưng chẳng lẽ những người trong Khương gia đều là người một nhà cũng giữ bí mật với nhau sao?
- Tôi không biết rõ là chuyện gì? Cho tôii bây giờ vẫn chưa có ai nói chuyện này cho tôi biết ------ tôi còn đang bận làm một vài chuyện riêng của tôi của tôi nữa, thực sự là tôi không nghĩ ở đây lại có nhiều ẩn tình như vậy? Nhưng không phải hiện tại nhóm Hồ Điệp đang phát triển sự nghiệp rất tốt sao? Mấy ngày trước vẫn còn tổ chức nhạc hội mà -----
Sau đó với vẻ mặt kinh ngạc, cô bé có răng nanh nhìn Đường Trọng nói:
-Trong buổi biểu diễn hòa nhạc, chính cậu là người đã thế thân đúng không? Nói cách khác thì Đường Tâm không thể nào lăng không trở mình trên cao như vậy được.
-Không sai. Là tôi.
Đường Trọng nói.
-Tôi không cần biết cô có biết chuyện này hay không và đến đây có mục đích gì----- nhưng tôi hi vọng cô có thể giữ bí mật. Đương nhiên, tôi cũng không để tâm đến chuyện cô công khai chuyện này ------ với tô imà nói có làm minh tinh hay không cũng không quan trọng. Tôi chỉ đang cố gắng làm hết trách nhiệm của mình mà thôi. Nếu như tôi đã không có cách nào để tiếp tục kiên trì được nữa thì chắc cô ấy cũng không trách tôi đâu.
-Đương nhiên là tôi sẽ không nói chuyện này ra.
Cô bé có răng nanh thề son sắt.
-Đầu óc tôi có bị bệnh à, nói chuyện này ra để làm gì chứ?
Ánh mắt của cô bé ngoặt lại thành hình trăng lưỡi liềm, đánh giá Đường Trọng từ trên xuống dưới rồi nòi:
-Nhưng cậu và Đường Tâm lớn lên xét về bề ngoài là rất giống nhau đó ----- mặc dù có một chút bất đồng nhưng tôi cũng tưởng rằng đó là do Đường Tâm cải biến tạo hình mà thôi. Chẳng qua vốn dĩ Đường Tâm và tôi cao như nhau mà hiện tại cậu lại cao hơn tôi cả một cái đầu nên tôi thấy kỳ lạ thôi.
-Cô ta hiểu biết về Đường Tâm rất rõ.
Trong lòng Đường Trọng thầm nghĩ. Quan hệ của cô gái này với Đường Tâm chắc chắn không tồi? Nói cách khác nếu không thế sao mình vừa đến buổi sáng thì xế chiều cô ấy đã tìm đến rồi?
- Tôi muốn nhờ cô giúp một số việc.
Đường Trọng nói.
Cô bé có răng nanh nhìn Đường Trọng, nói:
-Lần đầu chúng ta gặp mặt mà cậu đã đưa ra yêu cầu như thế có phải là bất lịch sự quá không?
-Cô có thể lập tức bỏ đi và làm bộ như không biết gì được không?
Đường Trọng không quan tâm đến chuyện hắn có bất lịch sự hay không. Hắn chỉ muốn mọi thứ phiền toái đều biến mất, để cho bản thân mình được yên tĩnh.
-Đưa cả cô bé ngoài kia đi nữa. Chỉ cần nghe thấy giọng tôi thì chắc chắn cô ấy sẽ nhận ra tôi là con trai.
-Tôi có thể đi khỏi đây.
Cô bé răng nanh sảng khoái nói.
-Nhưng có thể kéo cô bé ấy đi cùng hay không thì tôi không cam đoan…cậu đừng để vè ngoài của cô ấy lừa gạt.
-Lừa gạt?
Đường Trọng cười. Hắn có cái gì đáng giá để bị lừa gạt hay sao?
Cô bé có răng nanh từ trên ghế salon đứng dậy, đi đến trước mặt Đường Trọng rồi nói:
-Hi vọng sớm có ngày gặp lại cậu.
Nói xong thì cô ấy kéo cửa phòng đi ra ngoài.
Hi vọng sớm có ngày có thể gặp lại cậu. Gặp lại con người chính thức của cậu.
Khi Đường Trọng đi ra khỏi phòng thì cô bé có răng nanh đã đi ra đến cửa vào sân vận động. Thế nhưng việc khiến Đường Trọng đau đầu chính là cô bé tóc đỏ kia vẫn còn ở lại, mà lại còn đang vui vẻ nói chuyện gì đó với Trương Hách Bản và Bạch Tố.
Thấy Đường Trọng đi tôii thì cô bé lập tức chạy qua đón, nắm lấy cổ tay hắn.
Đường Trọng nghi hoặc nhìn cô bé, cô bé tóc đỏ giảo hoạt mỉm cười, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền mê người nói:
-Cậu không cần kéo tay tôivào trong phòng thay đồ nói chuyện riêng hay sao?
Nghe thấy thế thì Đường Trọng cũng không khách khí gì với cô bé này nữa. Một tay cầm lấy cổ tay của cô bé rồi lôi tuồn tuột vào trong phòng thay đồ.
- Chậm một chút, này, chậm một chút, này, người ta đang đi giầy cao gót đây này -----
Cô gái tóc đỏ cười khanh khách, không có chút gì khẩn trương cả.
Ngoại trừ một vài người biết chuyện thì những người còn lại đều không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
Đường Tâm đang diễn trò gì vậy? Lần lượt kéo mấy cô em gái vào trong phòng thay đồ, sau đó thì những cô bé ấy đều đi về hết----- các cô nàng này làm gì ở trong đó chứ? Chỉ là nói chuyện không thôi thì cũng quá nhanh rồi?
Cũng giống như cô bé có cái răng nanh, Đường Trọng đưa cô bé tóc hồng này ngồi lên ghế salon, rồi tự minh quay lại đóng cửa lại.
- Cậu(cô) muốn thế nào?
Như diễn kịch, cả Đường Trọng và cô gái tóc đỏ cùng nói một lúc.
Cô gái tóc đỏ khanh khách cười nói:
-Tôi chỉ là một tiểu thư bé nhỏ, yếu đuối thì có thể làm được điều gì chứ?
Đường Trọng không cười, mà rất nghiêm túc nhìn chằm chằm vào cô bé nói:
-Vì sao cô chưa đi khỏi đây?
-Tại sao tôiôi phải đi chứ?
Cô bé tóc đỏ hỏi lại.
- Chúng ta không được coi là bạn bè à?
- Có thể nói tôilà ân nhận của cậu đó. Nếu như lúc ấy tôikhông mở cửa xe ra thì cậu đã bị các fans hâm mộ xé xác ra rồi? Bây giờ ở đây cậu lại đối xử với ân nhân như thế sao?
- Cho nên tôi mới hỏi cô----- cô muốn thế nào?
Đường Trọng bất đắc dĩ nói. Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, thật sự hắn không có suy nghĩ dùng bạo lực với đàn bà con gái.
- Tôimuốn một đáp án.
Cô bé tóc đỏ cười hì hì nói.
-Giống như loại người nhàn rỗi, cả ngày chỉ có ăn và chờ chết nên khi vớ được chuyện gì hay ho mới lạ thì nhất định phải tìm hiểu mọi thứ cho rõ ràng, cặn kẽ. Tranh thủ thời gian nói cho tôibiết mọi chuyện đi, tôiđang rất muốn biết những chuyện gì thật ngạc nhiên đó.
-Tôi không phải Đường Tâm. Tôi là anh của Đường Tâm.
Đường Trọng nói. Dù sao cũng cũng không dấu được thì cứ dút khoát nói cho cô ấy biết là xong.
- Hết rồi à?
Cô bé tóc đỏ hỏi.
- Hết rồi.
Đường Trọng nói.
- Đơn giản như vậy thôi sao?
- Đơn giản như vậy thôi.
- Không được.
Cô bé tóc đỏ tức giận nói.
-Giải thích đi. Cậu hãy cho tôinhững lời giải thích rõ ràng đi. Tôimuốn mọi thứ phức tạp, mọi thứ thật khúc chiết, mọi thứ thật cảm động, tôimuốn hồi hộp, tôimuốn máu chó-----
-Máu chó?
Đường Trọng đi nhanh lên phía trước, hai tay chống xuống ghế salon, thân thể hắn đè xuống dưới, nhìn chằm chằm vào mắt cô bé tóc đỏ chỉ còn cách trong gang tấc, hắn cảm nhận được sự mềm mại của cơ thể cô bé, thậm chí trong hơi thở cô bé hô hấp còn có chút vị ngọt hắn cũng cảm nhận được, hắn nói:
-Nếu như tôi làm chuyện này thì câu chuyện sẽ trở nên phức tạp, khúc chiết, máu chó,… cô vẫn muốn tiếp tục chứ?
Cô bé tóc đỏ không sợ chút nào, đôi mắt đẹp nháy mắt một cái rồi nhìn thẳng vào mắt Đường Trọng, đôi môi anh đào khẻ nhếch, thở ra một hơi rồi cô dùng một âm thanh lười nhác, nũng nịu nói:
-Nếu như tôi cho cậu biết tôi họ Đổng, tên là Đổng Bồ Đề ------ thì cậu còn có thể làm cho cậu chuyện trở nên phức tạp, khúc chiết, hấp dẫn nữa không hả?
Đường Trọng biểu lộ vẻ mạnh mẽ, sắc mặt âm trầm nhìn chằm chằm vào thân thể cô bé đang đặt dưới người hắn.
- Vứt bỏ lập trường gia tộc, giống như một người con gái bình thường mà nói thì những người họ Đường dù làm chuyện gì có thành công hay thất bại thì vẫn xứng đáng là một người đàn ông. Cậu lại là một kẻ hèn nhát thế sao?
Sự vui vẻ trên khuôn mặt của cô bé tóc đỏ liền biến mất, ở trên mặt chỉ còn sự giễu cợt.
- Bọn hèn nhát bây giờ cũng đi so sánh với những kẻ ngốc à.
Đường Trọng cười híp mắt.
-Làm sao lại có một người con gái như cô chứ, dưới hoàn cảnh này mà vẫn uy hiếp người con trai để thử lá gan của người đó sao?
Đường Trọng vừa nói chuyện, đồng thời vừa có khuynh hướng như chuẩn bị hôn vào cái miệng ác độc kia...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.