Chương 890: Đồng quy vu tận!
Liễu Hạ Huy
12/06/2017
Nếu trước khi Quan gia thất thế, Quan Tâm tự nhiên sẽ không để một người phụ nữ vào mắt. Nhưng giờ hắn lại hoảng sợ như chó nhà có tang. Thân nhân bên người lần lượt rời đi. Lí Gia là người duy nhất ở bên cạnh hắn, cũng là người duy nhất mà hắn có thể tín nhiệm bây giờ. Cô là bạn giường, trợ thủ, người hầu, cũng là trụ cột tinh thần của hắn. Có lẽ một điểm cuối cùng mà ngay cả bản thân Quan Tâm cũng đều không phát hiện ra. Lí Gia phản bội như con dao phá tan lớp khóa cuối cùng của Quan Tâm. Hắn cuối cùng không chịu được đả kích như vậy nên ngã ngồi trên mặt đất như cái xác không hồn, không có lòng hiếu thắng, không nghĩ cách trốn đi. Hắn buông tha! Hắn nhận thua! Hắn thừa nhận không bằng Đường Trọng. Hắn hoàn toàn thất bại. Lộc Tam cười ha hả nhìn cảnh tượng này, vô cùng vừa lòng đối với thái độ của Lí Gia. - Quan đại thiếu gia, cậu cần phải chịu đựng. Đường thiếu gia còn muốn nói chuyện với cậu mà. Mọi người hẳn là có rất nhiều đề tài chung đi? Quan Tâm giống như không nghe thấy lời ông ta nói. Ánh mắt trống rỗng, mặt như tro tàn. Quan Tâm buông tha, Jerry bị bắt. Trận chiến này cũng có thể kết thúc. Nhưng mọi việc không đơn giản như vậy. - Buông ông ấy ra. Kỹ sư công trình đi theo Jerry đến đây, trầm mặc ít nói, hỏi một câu mới có thể trả lời một câu nay lại dùng giọng nói lạnh như băng lên tiếng. Hắn nói là tiếng Anh. Lộc Tam muốn hiểu thì hơi khó khăn nhưng ông ta chắc chắn lời hắn nói nhất định không phải lời gì hay. - Hắn nói cái gì? Lộc Tam nhìn Lí Gia nói.
Hắn có không ít nhân tài, không ít đàn em tinh thông mọi trò lừa gạt nhưng hắn thật sự không thể tìm một tên biết ngoại ngữ. Trước đó cũng không lo lắng phải nói gì với bọn họ nên cũng không dẫn theo một phiên dịch đến đây. Giờ chỉ có thể xin Lí Gia giúp đỡ. - Hắn ta nói bảo chúng ta bỏ qua cho hắn, thả con tim ra. Lí Gia nói. Nghe xong Lí Gia phiên dịch, Lộc Tam cảm thấy bản thân bị vũ nhục. Giờ nhân vật hàng đầu Jerry của bọn mày đã bị bọn tao dùng dao kề cổ, vài tên nít ranh bọn mày cũng bị anh em của tao bao vây, mày có tư cách gì đàm phán điều kiện với tao? Huống chi đây còn không phải đàm phán điều kiện mà là tên kỹ sư công trình đưa ra yêu cầu đơn phương với bọn họ. Làm đàn em đã lâu, giờ mới có cơ hội một lần làm đại ca khó có được, hắn vô cùng kiêng kị mẫn cảm với chuyện người khác đưa mệnh lệnh cho hắn. - Dựa vào cái gì? Lộc Tam cười lạnh: - Người nước ngoài làm sao vậy? Dao găm và đạn pháo không nhận biết mày là người Trung Hoa hay là người Mĩ đâu. Lí Gia thật thông minh phiên dịch lại lời của Lộc Tam bằng tiếng Anh, cảnh giác nhìn chằm chằm động tác của kỹ sư công trình. Người khác không biết kỹ sư công trình này nhưng cô lại ấn tượng sâu sắc với hắn ta. Lần này Jerry lại chỉ dẫn theo hai người. Một người là tài xế kiêm bảo tiêu Parker. Người kia rất thích khoe khoang, gọt hoa quả cũng có thể múa dao như con quay. Sâu cạn dài ngắn của hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. Nhưng Lí Gia lại không nhìn thấu kỹ sư công trình này. Hắn rất thấp, chưa bao giờ phát biểu ý kiến về chuyện gì, thật sự dễ dàng khiến người khác xem nhẹ sự tồn tại của hắn.
Nhưng Lí Gia vô cùng chú ý đến bọn họ lại phát hiện ra một chi tiết, cho dù là Jerry hay Parker thì đều rất tôn trọng kỹ sư công trình. Thực lực của Parker không kém, hơn nữa còn là người kiêu ngạo, theo đạo lý thì không nên để loại kỹ sư công trình phổ thông bình thường này vào trong mắt. Nhưng sự thật không phải như vậy. Parker hơi sợ kỹ sư công trình. Cho tới bây giờ hắn cũng không trêu chọc hắn ta. Quả nhiên nghe thấy lời kỹ sư công trình nói, vẻ mặt của Jerry hoảng sợ, mà trong mắt Parker lại có sắc thái hưng phấn khó có thể che giấu. - Bằng việc tôi nắm giữ sống chết của các ông. Lúc kỹ sư công trình nói chuyện, hắn cũng quơ quơ một cái điều khiển từ xa màu đen loại nhỏ cho mọi người. - Có một việc nhất định các ông không biết. Tôi đã bố trí trong phòng này mười kg bom X35 áp súc thành chất lỏng. Tôi nên giải thích thế nào cho các ông đây? X35 là sản phẩm nghiên cứu mới nhất của quân đội liên bang Nga, chỉ cần một lượng lớn bằng ngón tay là có thể nổ người thành thịt nát. Nếu là mười kg thì tất cả mọi người trong căn biệt thự này, đương nhiên cũng bao gồm mấy căn biệt thự liên tiếp đó cũng đều chịu tai ương. Nó sẽ biến thành tro bụi, giống như chúng ta. Sắc mặt Lí Gia trở nên tái nhợt. Kỹ sư công trình này lại bố trí bom trong biệt thự, sao cô lại không biết chuyện này? Người này điên rồi, chẳng lẽ ngay cả người mình mà hắn cũng không tin tưởng sao? Nói tiếp, bọn họ bố trí bom ở chính nơi bọn họ sống làm gì? Chẳng lẽ bọn họ đã sớm đoán trước sẽ có ngày như vậy sao? - Lí Gia, hắn nói cái gì? Lộc Tam gấp giọng hỏi. Hắn thầm cân nhắc bản thân có nên tìm cơ hội đăng ký một lớp bổ túc tiếng Anh không. Câu nói kia là như thế nào? Giờ đề xướng thông báo tuyển dụng nhân tài có tố chất cao. Tố chất của mình cũng cao nhưng có liên quan đến tố chất hiểu tiếng Anh không? Thế giới này biến hóa nhanh chóng, Lộc Tam cảm thấy không rõ ràng lắm.
- Biệt thự có bom. Lí Gia run giọng nói. Cô không muốn chết nên mới phản bội Quan Tâm, gia nhập vào Đường Trọng. Giờ lại sắp chết sao? - Cái gì? Lộc Tam sửng sốt, sau đó phá lên cười nói: - Ăn nói bừa bãi. Lão tổ tông của chúng ta đã từng nói không phải tộc mình thì tâm tất có dị. Chúng ta có thể tin tưởng được lời nói của bọn họ sao? Không cần Lí Gia phiên dịch, chỉ cần nhìn biểu hiện của Lí Gia là có thể nhìn ra rất nhiều thứ. Kỹ sư công trình đẩy đẩy kính mắt, nói: - Tôi biết các ông không tin. Nếu không chúng ta làm một thực nghiệm nho nhỏ trước đi? Hắn nắm điều khiển từ xa nho nhỏ kia, sau đó ấn một nút nhỏ màu đen bên trên.
Uỳnh Trong bếp phát ra tiếng vang thật lớn. Sau đó toàn bộ phòng bếp đều là một đống hỗn độn. Bát đĩa, một số đồ điện gia dụng đều bị hủy diệt. Lò nướng cũng bị nổ thành mấy mảnh. Còn có một khối sắt bắn ra phòng khách, quay cuồng dưới chân mọi người. - Thấy chưa? Đây chỉ là một thí nghiệm nho nhỏ. Trên mặt kỹ sư công trình rốt cục lộ ra vẻ đắc ý biến thái. Đây việc mà hắn tâm đắc nhất trong sự nghiệp. - Nếu tôi ấn nút màu đỏ này, bị hủy diệt không chỉ là một phòng bếp mà là tất cả mọi thứ mà các ông có thể nhìn thấy, bao gồm ông và đồng bọn của ông. Trái tim Lí Gia trầm xuống. Cô cảm thấy số mình thật sự rất khổ. Lộc Tam nghe phiên dịch xong cũng biểu tình ngưng trọng. Giờ hắn đã tin, không thể không tin. Nếu thả người thì chính là cô phụ sự ủy thác của Đường Trọng với bọn hắn. Nếu để vài tên khốn khiếp này chạy dưới mí mắt của hắn, hắn còn có mặt mũi trở về gặp Đường đại thiếu gia sao? Nhưng nếu hắn không thả người, hắn và tất cả anh em của hắn đều phải chết, đều bị chôn cùng mấy tên này. Lựa chọn gian nan! Cho tới bây giờ Lộc Tam đều chưa từng bị khó xử đau đớn như vậy. Quan Tâm bị tiếng nổ mạnh bừng tỉnh. Đợi sau khi hiểu ra trước mắt đã xảy ra chuyện gì, hắn liền ngồi dưới đất cười ha hả. - Được. Thật sự rất được. Lí Gia con kỹ nữ thối này, mày không phải là muốn sống sao? Giờ cố tình không cho mày được như ý. Còn có đám người bọn mày nữa Bọn mày như chó điên bán mạng cho Đường Trọng, đây chứng là báo ứng mà bọn mày nên có Nổ đi, nổ hết tất cả đi. Uỳnh một tiếng, cả thể giới đều yên tĩnh lại Đáng tiếc quá, đáng tiếc là Đường Trọng không ở đây Đối với Quan Tâm bây giờ, nếu Đường Trọng ở đây cùng bị nổ chết với bọn họ thì thật sự là kết cục tốt đẹp biết bao.
Chuyện này còn tốt đẹp gấp vô số lần so với hứa hẹn của Jerry với hắn. - Thả người. Kỹ sư công trình cũng mặc kệ Quan Tâm kể lể cái gì, giọng nói không cảm xúc không độ ấm thúc giục: - Nếu trong mười giây không thả người, tôi sẽ ấn nút này Lộc Tam cắn cắn răng, cuối cùng cũng quyết định. Hắn xoay người sang chỗ khác, la lớn với các anh em bên cạnh: - Các anh em, bọn mày có sợ chết không? - Không sợ. Đám người áo đen sau lưng hắn rống lớn nói. - Chúng ta vốn chỉ là một đám cướp, một đám trộm, làm chuyện buôn bán vô bản bị người ta khinh thường. Giờ chúng ta có thể có cuộc sống quá thể diện, có thể không làm chuyện trái với lương tâm, đó là bởi vì chúng ta được quý nhân giúp đỡ - Tri ân báo đáp là quy định của Không Không Môn chúng ta. Hôm nay Lộc Tam tao sẽ để mạng già ở đây. Tình nguyện đi theo thì đứng ở đằng sau tao. Không muốn đi theo thì cứ vụng trộm chuồn ra từ cửa sau, tao sẽ giả vờ không nhìn thấy Không ai đi. Mấy chục trai tráng đi theo Lộc Tam vào, tất cả mọi người đều kiên định đứng thẳng sau lưng hắn, không một ai rời đi. - Đều là đàn ông. Hốc mắt Lộc Tam ửng hồng nói. Đại đa số những người này đều không cha không mẹ không anh em không người thân. Bọn họ vào Không Không Môn này cũng chỉ là muốn tìm cơ hội sống sót. Đại đa số bọn họ đều không có nhiều văn hóa, thậm chí một số cũng chưa từng đọc sách. Nhưng hai chữ nghĩa khí này, bọn họ không viết ra được mà ghi tạc trong lòng. Xã hội lắm loại người. Bọn họ có thể dễ dàng viết ra mấy chữ nghĩa khí, anh em, cảm ơn nhưng lại có mấy người có thể làm được? Lộc Tam xoay người nhìn kỹ sư công trình, rống lớn nói:
- Ấn đi. Bọn tao đồng quy vu tận với mày. - Lí Gia nhìn đám đàn ông điên cuồng này, cũng không biết hình dung tâm trạng của mình lúc này thế nào. Bọn họ không sợ chết. Bọn họ tình nguyện chết. Nhưng còn cô thì sao? - Nếu mình bỏ con dao găm này ra, chuyện này sẽ phát triển theo xu thế gì? Lí Gia do dự. Nhưng cô biết rõ nếu cô làm vậy thì sẽ mất đi tín nhiệm của đám người này và hứa hẹn của Đường Trọng. Đến lúc đó, cô có khả năng thật sự cùng đường. Nghĩ như vậy, cô liền nắm chặt con dao nhỏ trong tay, tư thế đồng sinh cộng tử với đám người Lộc Tam.
Kỹ sư công trình nhíu mày, sau đó ánh mắt sáng rọi trở nên cuồng nhiệt. Hắn vuốt ve điều khiển từ xa trong tay, muốn ấn cái nút màu đỏ trên đó. Đối với một chuyên gia phá hoại mà nói, có thể chết dưới sản phẩm của mình cũng là một loại vinh quang. - Chờ đã. Chờ đã. Jerry la lớn: - Tôi muốn đàm phán. Tôi muốn đàm phán! Hắn nhìn về phía Lộc Tam, nói: - Tôi tình nguyện trở thành con tim. Các ông có thể mang tôi về. Tôi muốn gặp Đường Trọng. Tôi muốn đàm phán với Đường Trọng.
Hắn có không ít nhân tài, không ít đàn em tinh thông mọi trò lừa gạt nhưng hắn thật sự không thể tìm một tên biết ngoại ngữ. Trước đó cũng không lo lắng phải nói gì với bọn họ nên cũng không dẫn theo một phiên dịch đến đây. Giờ chỉ có thể xin Lí Gia giúp đỡ. - Hắn ta nói bảo chúng ta bỏ qua cho hắn, thả con tim ra. Lí Gia nói. Nghe xong Lí Gia phiên dịch, Lộc Tam cảm thấy bản thân bị vũ nhục. Giờ nhân vật hàng đầu Jerry của bọn mày đã bị bọn tao dùng dao kề cổ, vài tên nít ranh bọn mày cũng bị anh em của tao bao vây, mày có tư cách gì đàm phán điều kiện với tao? Huống chi đây còn không phải đàm phán điều kiện mà là tên kỹ sư công trình đưa ra yêu cầu đơn phương với bọn họ. Làm đàn em đã lâu, giờ mới có cơ hội một lần làm đại ca khó có được, hắn vô cùng kiêng kị mẫn cảm với chuyện người khác đưa mệnh lệnh cho hắn. - Dựa vào cái gì? Lộc Tam cười lạnh: - Người nước ngoài làm sao vậy? Dao găm và đạn pháo không nhận biết mày là người Trung Hoa hay là người Mĩ đâu. Lí Gia thật thông minh phiên dịch lại lời của Lộc Tam bằng tiếng Anh, cảnh giác nhìn chằm chằm động tác của kỹ sư công trình. Người khác không biết kỹ sư công trình này nhưng cô lại ấn tượng sâu sắc với hắn ta. Lần này Jerry lại chỉ dẫn theo hai người. Một người là tài xế kiêm bảo tiêu Parker. Người kia rất thích khoe khoang, gọt hoa quả cũng có thể múa dao như con quay. Sâu cạn dài ngắn của hắn liếc mắt một cái là có thể nhìn ra. Nhưng Lí Gia lại không nhìn thấu kỹ sư công trình này. Hắn rất thấp, chưa bao giờ phát biểu ý kiến về chuyện gì, thật sự dễ dàng khiến người khác xem nhẹ sự tồn tại của hắn.
Nhưng Lí Gia vô cùng chú ý đến bọn họ lại phát hiện ra một chi tiết, cho dù là Jerry hay Parker thì đều rất tôn trọng kỹ sư công trình. Thực lực của Parker không kém, hơn nữa còn là người kiêu ngạo, theo đạo lý thì không nên để loại kỹ sư công trình phổ thông bình thường này vào trong mắt. Nhưng sự thật không phải như vậy. Parker hơi sợ kỹ sư công trình. Cho tới bây giờ hắn cũng không trêu chọc hắn ta. Quả nhiên nghe thấy lời kỹ sư công trình nói, vẻ mặt của Jerry hoảng sợ, mà trong mắt Parker lại có sắc thái hưng phấn khó có thể che giấu. - Bằng việc tôi nắm giữ sống chết của các ông. Lúc kỹ sư công trình nói chuyện, hắn cũng quơ quơ một cái điều khiển từ xa màu đen loại nhỏ cho mọi người. - Có một việc nhất định các ông không biết. Tôi đã bố trí trong phòng này mười kg bom X35 áp súc thành chất lỏng. Tôi nên giải thích thế nào cho các ông đây? X35 là sản phẩm nghiên cứu mới nhất của quân đội liên bang Nga, chỉ cần một lượng lớn bằng ngón tay là có thể nổ người thành thịt nát. Nếu là mười kg thì tất cả mọi người trong căn biệt thự này, đương nhiên cũng bao gồm mấy căn biệt thự liên tiếp đó cũng đều chịu tai ương. Nó sẽ biến thành tro bụi, giống như chúng ta. Sắc mặt Lí Gia trở nên tái nhợt. Kỹ sư công trình này lại bố trí bom trong biệt thự, sao cô lại không biết chuyện này? Người này điên rồi, chẳng lẽ ngay cả người mình mà hắn cũng không tin tưởng sao? Nói tiếp, bọn họ bố trí bom ở chính nơi bọn họ sống làm gì? Chẳng lẽ bọn họ đã sớm đoán trước sẽ có ngày như vậy sao? - Lí Gia, hắn nói cái gì? Lộc Tam gấp giọng hỏi. Hắn thầm cân nhắc bản thân có nên tìm cơ hội đăng ký một lớp bổ túc tiếng Anh không. Câu nói kia là như thế nào? Giờ đề xướng thông báo tuyển dụng nhân tài có tố chất cao. Tố chất của mình cũng cao nhưng có liên quan đến tố chất hiểu tiếng Anh không? Thế giới này biến hóa nhanh chóng, Lộc Tam cảm thấy không rõ ràng lắm.
- Biệt thự có bom. Lí Gia run giọng nói. Cô không muốn chết nên mới phản bội Quan Tâm, gia nhập vào Đường Trọng. Giờ lại sắp chết sao? - Cái gì? Lộc Tam sửng sốt, sau đó phá lên cười nói: - Ăn nói bừa bãi. Lão tổ tông của chúng ta đã từng nói không phải tộc mình thì tâm tất có dị. Chúng ta có thể tin tưởng được lời nói của bọn họ sao? Không cần Lí Gia phiên dịch, chỉ cần nhìn biểu hiện của Lí Gia là có thể nhìn ra rất nhiều thứ. Kỹ sư công trình đẩy đẩy kính mắt, nói: - Tôi biết các ông không tin. Nếu không chúng ta làm một thực nghiệm nho nhỏ trước đi? Hắn nắm điều khiển từ xa nho nhỏ kia, sau đó ấn một nút nhỏ màu đen bên trên.
Uỳnh Trong bếp phát ra tiếng vang thật lớn. Sau đó toàn bộ phòng bếp đều là một đống hỗn độn. Bát đĩa, một số đồ điện gia dụng đều bị hủy diệt. Lò nướng cũng bị nổ thành mấy mảnh. Còn có một khối sắt bắn ra phòng khách, quay cuồng dưới chân mọi người. - Thấy chưa? Đây chỉ là một thí nghiệm nho nhỏ. Trên mặt kỹ sư công trình rốt cục lộ ra vẻ đắc ý biến thái. Đây việc mà hắn tâm đắc nhất trong sự nghiệp. - Nếu tôi ấn nút màu đỏ này, bị hủy diệt không chỉ là một phòng bếp mà là tất cả mọi thứ mà các ông có thể nhìn thấy, bao gồm ông và đồng bọn của ông. Trái tim Lí Gia trầm xuống. Cô cảm thấy số mình thật sự rất khổ. Lộc Tam nghe phiên dịch xong cũng biểu tình ngưng trọng. Giờ hắn đã tin, không thể không tin. Nếu thả người thì chính là cô phụ sự ủy thác của Đường Trọng với bọn hắn. Nếu để vài tên khốn khiếp này chạy dưới mí mắt của hắn, hắn còn có mặt mũi trở về gặp Đường đại thiếu gia sao? Nhưng nếu hắn không thả người, hắn và tất cả anh em của hắn đều phải chết, đều bị chôn cùng mấy tên này. Lựa chọn gian nan! Cho tới bây giờ Lộc Tam đều chưa từng bị khó xử đau đớn như vậy. Quan Tâm bị tiếng nổ mạnh bừng tỉnh. Đợi sau khi hiểu ra trước mắt đã xảy ra chuyện gì, hắn liền ngồi dưới đất cười ha hả. - Được. Thật sự rất được. Lí Gia con kỹ nữ thối này, mày không phải là muốn sống sao? Giờ cố tình không cho mày được như ý. Còn có đám người bọn mày nữa Bọn mày như chó điên bán mạng cho Đường Trọng, đây chứng là báo ứng mà bọn mày nên có Nổ đi, nổ hết tất cả đi. Uỳnh một tiếng, cả thể giới đều yên tĩnh lại Đáng tiếc quá, đáng tiếc là Đường Trọng không ở đây Đối với Quan Tâm bây giờ, nếu Đường Trọng ở đây cùng bị nổ chết với bọn họ thì thật sự là kết cục tốt đẹp biết bao.
Chuyện này còn tốt đẹp gấp vô số lần so với hứa hẹn của Jerry với hắn. - Thả người. Kỹ sư công trình cũng mặc kệ Quan Tâm kể lể cái gì, giọng nói không cảm xúc không độ ấm thúc giục: - Nếu trong mười giây không thả người, tôi sẽ ấn nút này Lộc Tam cắn cắn răng, cuối cùng cũng quyết định. Hắn xoay người sang chỗ khác, la lớn với các anh em bên cạnh: - Các anh em, bọn mày có sợ chết không? - Không sợ. Đám người áo đen sau lưng hắn rống lớn nói. - Chúng ta vốn chỉ là một đám cướp, một đám trộm, làm chuyện buôn bán vô bản bị người ta khinh thường. Giờ chúng ta có thể có cuộc sống quá thể diện, có thể không làm chuyện trái với lương tâm, đó là bởi vì chúng ta được quý nhân giúp đỡ - Tri ân báo đáp là quy định của Không Không Môn chúng ta. Hôm nay Lộc Tam tao sẽ để mạng già ở đây. Tình nguyện đi theo thì đứng ở đằng sau tao. Không muốn đi theo thì cứ vụng trộm chuồn ra từ cửa sau, tao sẽ giả vờ không nhìn thấy Không ai đi. Mấy chục trai tráng đi theo Lộc Tam vào, tất cả mọi người đều kiên định đứng thẳng sau lưng hắn, không một ai rời đi. - Đều là đàn ông. Hốc mắt Lộc Tam ửng hồng nói. Đại đa số những người này đều không cha không mẹ không anh em không người thân. Bọn họ vào Không Không Môn này cũng chỉ là muốn tìm cơ hội sống sót. Đại đa số bọn họ đều không có nhiều văn hóa, thậm chí một số cũng chưa từng đọc sách. Nhưng hai chữ nghĩa khí này, bọn họ không viết ra được mà ghi tạc trong lòng. Xã hội lắm loại người. Bọn họ có thể dễ dàng viết ra mấy chữ nghĩa khí, anh em, cảm ơn nhưng lại có mấy người có thể làm được? Lộc Tam xoay người nhìn kỹ sư công trình, rống lớn nói:
- Ấn đi. Bọn tao đồng quy vu tận với mày. - Lí Gia nhìn đám đàn ông điên cuồng này, cũng không biết hình dung tâm trạng của mình lúc này thế nào. Bọn họ không sợ chết. Bọn họ tình nguyện chết. Nhưng còn cô thì sao? - Nếu mình bỏ con dao găm này ra, chuyện này sẽ phát triển theo xu thế gì? Lí Gia do dự. Nhưng cô biết rõ nếu cô làm vậy thì sẽ mất đi tín nhiệm của đám người này và hứa hẹn của Đường Trọng. Đến lúc đó, cô có khả năng thật sự cùng đường. Nghĩ như vậy, cô liền nắm chặt con dao nhỏ trong tay, tư thế đồng sinh cộng tử với đám người Lộc Tam.
Kỹ sư công trình nhíu mày, sau đó ánh mắt sáng rọi trở nên cuồng nhiệt. Hắn vuốt ve điều khiển từ xa trong tay, muốn ấn cái nút màu đỏ trên đó. Đối với một chuyên gia phá hoại mà nói, có thể chết dưới sản phẩm của mình cũng là một loại vinh quang. - Chờ đã. Chờ đã. Jerry la lớn: - Tôi muốn đàm phán. Tôi muốn đàm phán! Hắn nhìn về phía Lộc Tam, nói: - Tôi tình nguyện trở thành con tim. Các ông có thể mang tôi về. Tôi muốn gặp Đường Trọng. Tôi muốn đàm phán với Đường Trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.