Chương 375: Dùng để ra vẻ
Liễu Hạ Huy
22/01/2016
Vương Kỳ Khuê biết tên sư đệ mình không muốn nhận này tâm đen, miệng
độc, tay ngoan nên cũng không muốn cùng hắn so đấu nữa. Hắn dựa theo
phong tục của Trung Quốc bái lạy đối với thầy Tiêu Dục Hằng và cô của
mình rồi lại lấy tiền lì xì từ trong túi ra kính biếu hai người, nói:
- Chúc thầy cùng cô phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn.
Từ biểu hiện có thể thấy đây là một học trò rất có hiếu. Không một ai có thể tìm được tật xấu gì của hắn.
Vương Địch Âu cũng học tập bộ dạng đó, đợi đến khi cha hắn đứng dậy liền nhanh chóng quỳ xuống, dập đầu chúc tết vợ chồng Tiêu Dục Hằng.
Tiêu Dục Hằng cười to nâng hắn dậy còn sư mẫu thì mang tiền lì xì đã chuẩn bị sẵn nhét vào tay hắn rồi chúc may mắn.
Vương Kỳ Khuê quay người lại cho Tiêu Nam Tâm tiền lì xì, rồi lại nói với Đường Trọng:
- Không nghĩ sư đệ cũng ở đây nên không kịp chuẩn bị. Lần sau gặp mặt sẽ bù.
- Anh khách khí rồi.
Đường Trọng nói:
- Tôi còn phải cho cháu Vương Địch Âu tiền mừng tuổi nữa đây. Hai người chúng ta coi như xong.
- Vậy cũng được.
Vương Kỳ Khuê gật đầu nói.
Sau khi kết thúc lễ tiết, hai cha con nhà họ Vương cũng ngồi xuống nói chuyện với Tiêu Dục Hằng. Sư mẫu cùng người giúp việc thì đi làm cơm trưa. Học trò đến chúc tết nên thầy giáo định mời bọn họ lại ăn cơm.
- Đáng lẽ nên đến chúc tết thầy sớm nhưng em gọi điện thoại tới mới biết thầy ở Yến Kinh chưa về nên chúng em ở lại Minh Châu chờ thầy.
Vương Kỳ Khuê cười nói rồi lấy ra một bao thuốc trong túi đưa cho Tiêu Dục Hằng. Tiêu Dục Hằng xua tay nói:
- Không hút nữa rồi. Ở nhà không dám hút, một lớn một nhỏ quản chặt lắm.
Vương Kỳ Khuê liền cười cười với Tiêu Nam Tâm rồi cầm bao thuốc về. Chính hắn cũng không hút.
- Chẳng qua, trong mấy ngày qua em cũng mang Địch Âu trở về quê một chuyến. Vẫn là đón năm mới ở quê hương tốt hơn.
Vương Kỳ Khuê cười to nói:
- Lễ đón năm mới ở quê vẫn náo nhiệt hơn.
- Đúng thế.
Tiêu Dục Hằng gật đầu.
- Địch Âu ở nước ngoài nhiều năm nên để nó thường xuyên trở về trải nghiệm phong tục văn hoá Trung Hoa cũng tốt.
- Ông à. Tuy cháu ở nước ngoài nhưng cũng rất hiểu phong tục tập quán trong nước. Đêm giao thừa 30 cháu còn cùng bọn họ chơi đối câu đối, bọn họ còn không thắng được cháu nữa.
Vương Địch Âu khoe khoang nói.
Vương Địch Âu mặc một bộ âu phục màu đen, một áo sơ mi màu trắng còn thắt thêm một nơ con bướm trông rất anh tuấn đẹp trai.
Tất nhiên Đường Trọng khi khôi phục gương mặt như cũ cũng không kém. Chẳng qua, hắn đeo kính, tóc tai rối bù không thường xuyên gội đầu như trước kia nhìn thuận mắt hơn.
Ánh mắt Tiêu Nam Tâm đảo qua đảo lại trên người hai nam sinh dò xét, cảm thấy Đường Trọng nhìn vẫn đẹp hơn.
- Vương Địch Âu là người đẹp trai còn Đường Trọng lại có hương vị đàn ông.
Trong lòng Tiêu Nam Tâm thầm nghĩ.
- Vậy sao?
Tiêu Dục Hằng cười to:
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Thầy còn lo Địch Âu sẽ quên mất truyền thừa của tổ tiên đây.
- Không đâu.
Vương Kỳ Khuê nói:
- Nó dám quên nguồn cội thì em sẽ chặt chân nó. Bình thường em cũng dạy nó chút ít để nó hiểu văn hoá Trung Hoa nhiều hơn. Vừa hay hôm nay không có việc gì hay là thầy kiểm tra xem nó học hành thế nào. Nếu học không tốt thì thầy chỉ chỗ sai cho nó để nó ra ngoài không khiến người ta chê cười.
- Kiểm tra cậu ta à.
Tiêu Dục Hằng suy nghĩ nói:
- Cũng được, Địch Âu, cậu nói cho chúng tôi biết hai mươi bốn tiết gồm những gì?
Vương Địch Âu cười nói:
- Thưa ông, hai mươi bốn tiết gồm: tháng giêng có lập xuân, vũ thuỷ; tháng hai có kinh trập, xuân phân; tháng ba có thanh minh, cốc vũ; tháng tư có lập hạ, tiểu mãn; tháng năm có mang chủng, hạ chí; tháng sáu có tiểu thử, đại thử; tháng bảy có lập thu, xử thử; tháng tám có bạch lộ, thu phân; tháng chín có hàn lộ, sương giáng; tháng mười có lập đông, tiểu tuyết; tháng 11 có đại tuyết, đông chí; tháng 12 có tiểu hàn, đại hàn.
Vương Địch Âu nhìn Đường Trọng có ý khiêu khích nói:
- Thực ra lúc bắt đầu rất phức tạp. Hai mươi bốn tiết này có một so sánh đơn giản hơn : xuân vũ kinh xuân thanh cốc hạ, mãn mang hạ chí thử liền thử, thu thử lộ thu hàn sương giáng, đông tuyết tuyết đông tiểu đại hàn.
- Tốt.
Tiêu Dục Hằng khen.
- Không kém, coi như được. Thầy đã từng mang vấn đề này hỏi hơn năm mươi học sinh trên lớp nhưng không một ai có thể trả lời được. Thật khiến người ta thất vọng. Nhưng không ngờ Địch Âu hiểu rõ như vậy. Tốt lắm.
- Đây đều là một số kiến thức cơ bản mà thôi. Người lớn tuổi một chút có thể thuộc làu làu chỉ có người trẻ tuổi là quên hết.
Vương Kỳ Khuê không trực tiếp khen con của mình mà dùng cách uyển chuyển tán dương.
- Hỏi cậu một câu nữa. Thế nào là tam cương ngũ thường?
Tiêu Dục Hằng hào hứng hỏi.
- Thưa ông, đề này càng đơn giản hơn.
Vương Địch Âu cười nói:
- Tam cương gồm:quân thần cương, phụ tử cương, phu thê cương. Ngũ thường gồm: nhân, nghĩa, lễ, trí, tín.
- Ừ, không sai. Hoàn toàn đúng.
Tiêu Dục Hằng gật đầu.
- Địch Âu đúng là có cố gắng
- Ông quá khen. Cháu có thể trả lời là vì vấn đề ông vừa hỏi đều là việc cháu biết. Thực ra cháu cũng có nhiều việc không biết. Ví dụ như, cháu vẫn không hiểu rõ được phép tính ‘ ba chính’. Vương Địch Âu nhìn Đường Trọng hỏi:
- Sư thúc biết không?
Trong lòng Đường Trọng thầm mắng, tên rùa con này, trước mặt người khác thì khoe khoang, sau lưng lại muốn mình mất mặt, thật sự là lòng dạ đen tối giống y cha hắn.
Nhưng mình đúng là không biết vấn đề này.
Vì vậy hắn lắc đầu nói:
- Tôi cũng không rõ lắm.
- À, hoá ra sư thúc cũng không biết.
Vương Địch Âu cười nói:
- Xem ra vấn đề này quả thật rất khó.
- Thời kỳ Xuân Thu Chiến quốc có ba cách tính lịch là nông lịch, ân lịch cùng chu lịch. Ba cách tính lịch có một điểm khác nhau rất lớn là cách tính đầu năm đầu tháng khác nhau. Vậy nên mới gọi là ba chính. Đầu năm chu lịch là ngày đầu đông chí. Đầu năm ân lịch là hết tháng, đầu năm nông lịch là tháng tiếp theo. So sánh ba cái có thể thấy, chu lịch sớm hơn một tháng so ân lịch và sớm hai tháng so nông lịch. Đây là lý giải của ông sau khi đọc đại quốc học đấy. Theo suy nghĩ của riêng tôi, biết rõ những điều này chỉ có một tác dụng thôi.
Tiêu Nam Tâm nói.
- Tác dụng gì?
Vương Địch Âu tò mò hỏi.
- Dùng để ra ẻ.
Tiêu Nam Tâm bĩu môi khinh thường nói.
“…….” Vương Địch Âu thoáng cái mặt đỏ tới mang tai, cũng không dám nói nữa.
Ngay cả Vương Kỳ Khuê cũng bị ba chữ ‘ dùng ra vẻ” này của Tiêu Nam Tâm làm cho khó chịu, cười to nói:
- Biết nhiều tri thức hơn vẫn tốt đấy, biết đâu có lúc lại dùng tới. Đặc biệt là đối với những người làm nghiên cứu như chúng ta thì càng tốt hơn đúng không?
- Đúng vậy.
Đường Trọng gật đầu nói.
- Cho nên tôi biết rõ ‘bạo xào ốc’ , ‘một chữ ngựa’, ‘nước nấu đậu phụ khô’, ‘ giờ tý 50 phút’, ‘hoa sen lay động’. Tuy những kiến thức này rất ít người thích nhưng tôi đều nhớ kỹ trong lòng.
Cha con Vương Kỳ Khuê cùng Vương Địch Âu đều không hiểu mà ngay cả Tiêu Dục Hằng cũng không biết cho nên Vương Kỳ Khuê, không nhịn được hỏi:
- Những từ này là chỉ ý gì?
- Bạo hoa cúc.
Đường Trọng nói.
‘………….’
Thấy ánh mắt giết người của cha con Vương Kỳ Khuê, Đường Trọng liên tục xua tay nói:
- Không phải tôi. Tôi không có ham mê này. Tôi chỉ là trả lời vấn đề của anh, giải thích ý nghĩa của những từ kia.
Vương Kỳ Khuê biết rõ tính tình của Đường Trọng nên không muốn nói với hắn cái gì, đành nhìn về phía Tiêu Dục Hằng cười hỏi:
- Lần này tới chúc tết còn phải chúc mừng thầy đã thu được học trò giỏi. Trước kia em chỉ nghĩ Đường Trọng có thiên phú ở lĩnh vực tâm lý học nhưng không ngờ ở lĩnh vực ca hát, khiêu vũ cũng giỏi như vậy. Quả là người đa tài đa nghệ. Người trẻ tuổi phát triển toàn diện là rất tốt.
Tiêu Dục Hằng nhìn Đường Trọng nói:
- Người trẻ tuổi có mơ ước của người trẻ tuổi. Những trưởng bối như chúng ta cũng không thể miễn cưỡng được. Chẳng qua Đường Trọng đúng là có thiên phú ở lĩnh vực tâm lý học. Năm sau khai giảng tôi định để nó và Nam Tâm cùng tôi nghiên cứu một đề tài. Cũng đến lúc bọn nó đi tổng kết suy nghĩ của mình rồi.
- Vậy ư? Thầy định để bọn họ rèn luyện ở lĩnh vực nào?
Vương Kỳ Khuê hỏi.
- Tâm lý học xí nghiệp.
Tiêu Dục Hằng đáp.
Vương Kỳ Khuê kinh ngạc một chút ròi cười nói:
- Vậy chúc sư đệ và sư muội đạt được thành tích tốt.
Tâm lý học xí nghiệp là lĩnh vực mà Vương Kỳ Khuê thành danh. Tiêu Dục Hằng để Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm tiến vào lĩnh vực này làm nghiên cứu đầu tiên vậy chắc chắn không phải là lặp lại hoặc tán thành với một số luận điểm của hắn.
- Bọn họ muốn phủ nhận toàn bộ hay là đưa ra một luận điểm mang tính công kích đây?
Trong lòng Vương Kỳ Khuê thầm nghĩ:
- Thật chờ mong đấy.
Ăn xong cơm trưa, cha con Vương Kỳ Khuê ra về. Tất nhiên là Vương Kỳ Khuê rời đi trường học còn Vương Địch Âu thì về phòng ngủ. Năm nay hắn lại học tâm lý học ở Nam Đại.
Dưới sự đe doạ của cô, Tiêu Nam Tâm lại một lần nữa bị ép tiễn Đường Trọng ra ngoài.
Tiêu Nam Tâm đi trước, Đường Trọng đi sau, không giống như Tiêu Nam Tâm tiễn người ta mà giống như Đường Trọng đi tiễn cô.
Tiêu Nam Tâm vừa cao chân lại dài, mặc quần đỏ bình thường vẫn lộ ra cặp chân thon thả. Bởi vì thường xuyên luyện tập nên mông cô rất cong, vòng eo rất nhỏ, cũng được tính là dáng người nóng bỏng.
Hình như cô thấy lạnh nên lấy mũ liền áo chụp lên đầu che khuất đầu tóc ngắn màu đỏ. Nhìn cô như vậy thiếu đi sự lăng lệ ác liệt lại nhiều hơn một tia đáng yêu.
Đi đến đầu cầu Nguyệt Nha, Tiêu Nam Tâm dừng bước.
Cô đứng tại chỗ chờ Đường Trọng đến gần mới xoay người nói:
- Nhớ rõ món quà đã hứa với tôi.
- Gì cơ?
Đường Trọng sững sờ.
- Ngày mai là sinh nhật của tôi.
- À.
Lúc này Đường Trọng mới hiểu, nói:
- Nhưng mà tôi không nhớ hứa tặng cô cái gì nha.
Tiêu Nam Tâm nhíu mày:
- Quên thì thôi.
Nói xong liền quay người rời đi, rất dứt khoát không dây dưa.
Đường Trọng cười, ở sau lưng hô:
- Cô là vì muốn mời tôi tham gia sinh nhật nên đòi quà tặng hay là vì muốn nhận quà nên mới mời tôi tới dự vậy?
- Chúc thầy cùng cô phúc như Đông Hải thọ tỷ Nam Sơn.
Từ biểu hiện có thể thấy đây là một học trò rất có hiếu. Không một ai có thể tìm được tật xấu gì của hắn.
Vương Địch Âu cũng học tập bộ dạng đó, đợi đến khi cha hắn đứng dậy liền nhanh chóng quỳ xuống, dập đầu chúc tết vợ chồng Tiêu Dục Hằng.
Tiêu Dục Hằng cười to nâng hắn dậy còn sư mẫu thì mang tiền lì xì đã chuẩn bị sẵn nhét vào tay hắn rồi chúc may mắn.
Vương Kỳ Khuê quay người lại cho Tiêu Nam Tâm tiền lì xì, rồi lại nói với Đường Trọng:
- Không nghĩ sư đệ cũng ở đây nên không kịp chuẩn bị. Lần sau gặp mặt sẽ bù.
- Anh khách khí rồi.
Đường Trọng nói:
- Tôi còn phải cho cháu Vương Địch Âu tiền mừng tuổi nữa đây. Hai người chúng ta coi như xong.
- Vậy cũng được.
Vương Kỳ Khuê gật đầu nói.
Sau khi kết thúc lễ tiết, hai cha con nhà họ Vương cũng ngồi xuống nói chuyện với Tiêu Dục Hằng. Sư mẫu cùng người giúp việc thì đi làm cơm trưa. Học trò đến chúc tết nên thầy giáo định mời bọn họ lại ăn cơm.
- Đáng lẽ nên đến chúc tết thầy sớm nhưng em gọi điện thoại tới mới biết thầy ở Yến Kinh chưa về nên chúng em ở lại Minh Châu chờ thầy.
Vương Kỳ Khuê cười nói rồi lấy ra một bao thuốc trong túi đưa cho Tiêu Dục Hằng. Tiêu Dục Hằng xua tay nói:
- Không hút nữa rồi. Ở nhà không dám hút, một lớn một nhỏ quản chặt lắm.
Vương Kỳ Khuê liền cười cười với Tiêu Nam Tâm rồi cầm bao thuốc về. Chính hắn cũng không hút.
- Chẳng qua, trong mấy ngày qua em cũng mang Địch Âu trở về quê một chuyến. Vẫn là đón năm mới ở quê hương tốt hơn.
Vương Kỳ Khuê cười to nói:
- Lễ đón năm mới ở quê vẫn náo nhiệt hơn.
- Đúng thế.
Tiêu Dục Hằng gật đầu.
- Địch Âu ở nước ngoài nhiều năm nên để nó thường xuyên trở về trải nghiệm phong tục văn hoá Trung Hoa cũng tốt.
- Ông à. Tuy cháu ở nước ngoài nhưng cũng rất hiểu phong tục tập quán trong nước. Đêm giao thừa 30 cháu còn cùng bọn họ chơi đối câu đối, bọn họ còn không thắng được cháu nữa.
Vương Địch Âu khoe khoang nói.
Vương Địch Âu mặc một bộ âu phục màu đen, một áo sơ mi màu trắng còn thắt thêm một nơ con bướm trông rất anh tuấn đẹp trai.
Tất nhiên Đường Trọng khi khôi phục gương mặt như cũ cũng không kém. Chẳng qua, hắn đeo kính, tóc tai rối bù không thường xuyên gội đầu như trước kia nhìn thuận mắt hơn.
Ánh mắt Tiêu Nam Tâm đảo qua đảo lại trên người hai nam sinh dò xét, cảm thấy Đường Trọng nhìn vẫn đẹp hơn.
- Vương Địch Âu là người đẹp trai còn Đường Trọng lại có hương vị đàn ông.
Trong lòng Tiêu Nam Tâm thầm nghĩ.
- Vậy sao?
Tiêu Dục Hằng cười to:
- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Thầy còn lo Địch Âu sẽ quên mất truyền thừa của tổ tiên đây.
- Không đâu.
Vương Kỳ Khuê nói:
- Nó dám quên nguồn cội thì em sẽ chặt chân nó. Bình thường em cũng dạy nó chút ít để nó hiểu văn hoá Trung Hoa nhiều hơn. Vừa hay hôm nay không có việc gì hay là thầy kiểm tra xem nó học hành thế nào. Nếu học không tốt thì thầy chỉ chỗ sai cho nó để nó ra ngoài không khiến người ta chê cười.
- Kiểm tra cậu ta à.
Tiêu Dục Hằng suy nghĩ nói:
- Cũng được, Địch Âu, cậu nói cho chúng tôi biết hai mươi bốn tiết gồm những gì?
Vương Địch Âu cười nói:
- Thưa ông, hai mươi bốn tiết gồm: tháng giêng có lập xuân, vũ thuỷ; tháng hai có kinh trập, xuân phân; tháng ba có thanh minh, cốc vũ; tháng tư có lập hạ, tiểu mãn; tháng năm có mang chủng, hạ chí; tháng sáu có tiểu thử, đại thử; tháng bảy có lập thu, xử thử; tháng tám có bạch lộ, thu phân; tháng chín có hàn lộ, sương giáng; tháng mười có lập đông, tiểu tuyết; tháng 11 có đại tuyết, đông chí; tháng 12 có tiểu hàn, đại hàn.
Vương Địch Âu nhìn Đường Trọng có ý khiêu khích nói:
- Thực ra lúc bắt đầu rất phức tạp. Hai mươi bốn tiết này có một so sánh đơn giản hơn : xuân vũ kinh xuân thanh cốc hạ, mãn mang hạ chí thử liền thử, thu thử lộ thu hàn sương giáng, đông tuyết tuyết đông tiểu đại hàn.
- Tốt.
Tiêu Dục Hằng khen.
- Không kém, coi như được. Thầy đã từng mang vấn đề này hỏi hơn năm mươi học sinh trên lớp nhưng không một ai có thể trả lời được. Thật khiến người ta thất vọng. Nhưng không ngờ Địch Âu hiểu rõ như vậy. Tốt lắm.
- Đây đều là một số kiến thức cơ bản mà thôi. Người lớn tuổi một chút có thể thuộc làu làu chỉ có người trẻ tuổi là quên hết.
Vương Kỳ Khuê không trực tiếp khen con của mình mà dùng cách uyển chuyển tán dương.
- Hỏi cậu một câu nữa. Thế nào là tam cương ngũ thường?
Tiêu Dục Hằng hào hứng hỏi.
- Thưa ông, đề này càng đơn giản hơn.
Vương Địch Âu cười nói:
- Tam cương gồm:quân thần cương, phụ tử cương, phu thê cương. Ngũ thường gồm: nhân, nghĩa, lễ, trí, tín.
- Ừ, không sai. Hoàn toàn đúng.
Tiêu Dục Hằng gật đầu.
- Địch Âu đúng là có cố gắng
- Ông quá khen. Cháu có thể trả lời là vì vấn đề ông vừa hỏi đều là việc cháu biết. Thực ra cháu cũng có nhiều việc không biết. Ví dụ như, cháu vẫn không hiểu rõ được phép tính ‘ ba chính’. Vương Địch Âu nhìn Đường Trọng hỏi:
- Sư thúc biết không?
Trong lòng Đường Trọng thầm mắng, tên rùa con này, trước mặt người khác thì khoe khoang, sau lưng lại muốn mình mất mặt, thật sự là lòng dạ đen tối giống y cha hắn.
Nhưng mình đúng là không biết vấn đề này.
Vì vậy hắn lắc đầu nói:
- Tôi cũng không rõ lắm.
- À, hoá ra sư thúc cũng không biết.
Vương Địch Âu cười nói:
- Xem ra vấn đề này quả thật rất khó.
- Thời kỳ Xuân Thu Chiến quốc có ba cách tính lịch là nông lịch, ân lịch cùng chu lịch. Ba cách tính lịch có một điểm khác nhau rất lớn là cách tính đầu năm đầu tháng khác nhau. Vậy nên mới gọi là ba chính. Đầu năm chu lịch là ngày đầu đông chí. Đầu năm ân lịch là hết tháng, đầu năm nông lịch là tháng tiếp theo. So sánh ba cái có thể thấy, chu lịch sớm hơn một tháng so ân lịch và sớm hai tháng so nông lịch. Đây là lý giải của ông sau khi đọc đại quốc học đấy. Theo suy nghĩ của riêng tôi, biết rõ những điều này chỉ có một tác dụng thôi.
Tiêu Nam Tâm nói.
- Tác dụng gì?
Vương Địch Âu tò mò hỏi.
- Dùng để ra ẻ.
Tiêu Nam Tâm bĩu môi khinh thường nói.
“…….” Vương Địch Âu thoáng cái mặt đỏ tới mang tai, cũng không dám nói nữa.
Ngay cả Vương Kỳ Khuê cũng bị ba chữ ‘ dùng ra vẻ” này của Tiêu Nam Tâm làm cho khó chịu, cười to nói:
- Biết nhiều tri thức hơn vẫn tốt đấy, biết đâu có lúc lại dùng tới. Đặc biệt là đối với những người làm nghiên cứu như chúng ta thì càng tốt hơn đúng không?
- Đúng vậy.
Đường Trọng gật đầu nói.
- Cho nên tôi biết rõ ‘bạo xào ốc’ , ‘một chữ ngựa’, ‘nước nấu đậu phụ khô’, ‘ giờ tý 50 phút’, ‘hoa sen lay động’. Tuy những kiến thức này rất ít người thích nhưng tôi đều nhớ kỹ trong lòng.
Cha con Vương Kỳ Khuê cùng Vương Địch Âu đều không hiểu mà ngay cả Tiêu Dục Hằng cũng không biết cho nên Vương Kỳ Khuê, không nhịn được hỏi:
- Những từ này là chỉ ý gì?
- Bạo hoa cúc.
Đường Trọng nói.
‘………….’
Thấy ánh mắt giết người của cha con Vương Kỳ Khuê, Đường Trọng liên tục xua tay nói:
- Không phải tôi. Tôi không có ham mê này. Tôi chỉ là trả lời vấn đề của anh, giải thích ý nghĩa của những từ kia.
Vương Kỳ Khuê biết rõ tính tình của Đường Trọng nên không muốn nói với hắn cái gì, đành nhìn về phía Tiêu Dục Hằng cười hỏi:
- Lần này tới chúc tết còn phải chúc mừng thầy đã thu được học trò giỏi. Trước kia em chỉ nghĩ Đường Trọng có thiên phú ở lĩnh vực tâm lý học nhưng không ngờ ở lĩnh vực ca hát, khiêu vũ cũng giỏi như vậy. Quả là người đa tài đa nghệ. Người trẻ tuổi phát triển toàn diện là rất tốt.
Tiêu Dục Hằng nhìn Đường Trọng nói:
- Người trẻ tuổi có mơ ước của người trẻ tuổi. Những trưởng bối như chúng ta cũng không thể miễn cưỡng được. Chẳng qua Đường Trọng đúng là có thiên phú ở lĩnh vực tâm lý học. Năm sau khai giảng tôi định để nó và Nam Tâm cùng tôi nghiên cứu một đề tài. Cũng đến lúc bọn nó đi tổng kết suy nghĩ của mình rồi.
- Vậy ư? Thầy định để bọn họ rèn luyện ở lĩnh vực nào?
Vương Kỳ Khuê hỏi.
- Tâm lý học xí nghiệp.
Tiêu Dục Hằng đáp.
Vương Kỳ Khuê kinh ngạc một chút ròi cười nói:
- Vậy chúc sư đệ và sư muội đạt được thành tích tốt.
Tâm lý học xí nghiệp là lĩnh vực mà Vương Kỳ Khuê thành danh. Tiêu Dục Hằng để Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm tiến vào lĩnh vực này làm nghiên cứu đầu tiên vậy chắc chắn không phải là lặp lại hoặc tán thành với một số luận điểm của hắn.
- Bọn họ muốn phủ nhận toàn bộ hay là đưa ra một luận điểm mang tính công kích đây?
Trong lòng Vương Kỳ Khuê thầm nghĩ:
- Thật chờ mong đấy.
Ăn xong cơm trưa, cha con Vương Kỳ Khuê ra về. Tất nhiên là Vương Kỳ Khuê rời đi trường học còn Vương Địch Âu thì về phòng ngủ. Năm nay hắn lại học tâm lý học ở Nam Đại.
Dưới sự đe doạ của cô, Tiêu Nam Tâm lại một lần nữa bị ép tiễn Đường Trọng ra ngoài.
Tiêu Nam Tâm đi trước, Đường Trọng đi sau, không giống như Tiêu Nam Tâm tiễn người ta mà giống như Đường Trọng đi tiễn cô.
Tiêu Nam Tâm vừa cao chân lại dài, mặc quần đỏ bình thường vẫn lộ ra cặp chân thon thả. Bởi vì thường xuyên luyện tập nên mông cô rất cong, vòng eo rất nhỏ, cũng được tính là dáng người nóng bỏng.
Hình như cô thấy lạnh nên lấy mũ liền áo chụp lên đầu che khuất đầu tóc ngắn màu đỏ. Nhìn cô như vậy thiếu đi sự lăng lệ ác liệt lại nhiều hơn một tia đáng yêu.
Đi đến đầu cầu Nguyệt Nha, Tiêu Nam Tâm dừng bước.
Cô đứng tại chỗ chờ Đường Trọng đến gần mới xoay người nói:
- Nhớ rõ món quà đã hứa với tôi.
- Gì cơ?
Đường Trọng sững sờ.
- Ngày mai là sinh nhật của tôi.
- À.
Lúc này Đường Trọng mới hiểu, nói:
- Nhưng mà tôi không nhớ hứa tặng cô cái gì nha.
Tiêu Nam Tâm nhíu mày:
- Quên thì thôi.
Nói xong liền quay người rời đi, rất dứt khoát không dây dưa.
Đường Trọng cười, ở sau lưng hô:
- Cô là vì muốn mời tôi tham gia sinh nhật nên đòi quà tặng hay là vì muốn nhận quà nên mới mời tôi tới dự vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.