Chương 621: Hãm hại
Liễu Hạ Huy
29/05/2017
Phản ứng đầu tiên của Đường Trọng là cô gái này là Thu Ý Hàn.
Nhưng đáng tiếc không phải.
Hương thơm không giống, Thu Ý Hàn chưa bao giờ dùng nước hoa và càng không sử dụng nước hoa Úc đậm như vậy. Người tới gần, hương vị Chanel 5 liền ập vào mũi.
Chiều cao không giống, khi cô ta lao vào mình vậy mà lại cao gần bằng mình. Thu Ý Hàn có thể coi là người đẹp cao gầy nhưng cô cũng chỉ cao đến vai mình, không giống cô gái này có thể dùng miệng chặn miệng mình.
Dáng người cũng không giống. Với quy mô bộ ngực của đối phương dán trên ngực mình thì không thể là của Thu Ý Hàn mới phát dục có bộ ngực như chim bồ câu được.
Đường Trọng không phải một người đàn ông tuỳ tiện thì sao có thể để một người phụ nữ tuỳ tiện nhào vào ngực mình được.
Vì thế hắn tung một cú đấm.
- A…
Người phụ nữ kia kêu thảm một tiếng, thân thể bay ngược về sau.
Bịch!
Thân thể cô ta bay đi rồi nặng nề ngã xuống tấm thảm trên sàn nhà khách sạn.
- Fuck you! Fuck you!
Cô gái bị đánh mạnh, đau như xương cốt vỡ vụn, khó khăn đứng lên, trong miệng còn liên tục chửi bậy.
Lúc này Đường Trọng mới nhìn thấy rõ tướng mạo cô gái.
Tóc vàng mắt nâu, ngực lớn mông to, mặc áo dây đỏ, bên ngoài khoác chiếc áo màu bạc.
Nhìn bề ngoài từ trên xuống dưới đúng là người đẹp.
Nhưng nhìn trang phục và cách trang điểm thì cô ta không giống một cô gái đàng hoàng mà càng giống như một cô gái có ‘công việc’ đặc thù.
Cô ta là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?
- Đây là một cái bẫy.
Trong lòng Đường Trọng thầm nghĩ. Không phải mỗi người quát với mình ‘fuckyou’ thì mình sẽ khiến người đó vui vẻ.
Cũng may vừa rồi hắn chỉ là đẩy cô ta ra chứ không phải để giết địch.
Nếu không bây giờ cô ta không còn khí lực hoặc không còn cơ hội hét lên những câu này rồi.
Đường Trọng nhanh như thiểm điện chạy ra lôi cô gái trên mặt đất kéo vào phòng mình.
Rầm.
Hắn dùng hai chân sau đóng cửa phòng lại, sau đó ném cô gái kia lên ghế salon.
- Có hiểu tiếng Trung không?
Đường Trọng đứng trước mặt cô ta hỏi.
- Fuckyou! Tên khốn nạn này, tao muốn giết mày.
Cô ta vẫn chửi ầm lên.
Đốp!
Đường Trọng tát một cái vào mặt cô ta, quát:
- Câm miệng.
Cô gái ôm mặt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Đường Trọng.
Cô ta cũng không dám chửi Đường Trọng nữa.
- Xem ra cô cũng hiểu tiếng Trung.
Đường Trọng vui mừng nói. Hắn bảo cô ta câm miệng thì cô ta lập tức im luôn. Thái độ như vậy khiến hắn thấy hài lòng.
- Vậy chúng ta dễ nói chuyện hơn rồi. Cô là ai?
Cô ta vẫn cảnh giác nhìn Đường Trọng. Cô là bị Đường Trọng doạ sợ chứ có phải nghe hiểu tiếng Trung đâu?
- Aiz.
Đường Trọng thở dài. Trách nhiệm mở rộng phổ cập tiếng Trung trên toàn thế giới đúng là ngày càng cấp bách. Hắn dùng tiếng Anh cũng không được lưu loát của mình hỏi:
- Cô là ai?
- Kelly. Kelly Winchell.
Cô gái đáp.
- Cô làm gì?
- Tôi là người mẫu.
Kelly đáp.
- Người mẫu sao?
Đường Trọng nhíu mày:
- Người mẫu gì?
- Tạp chí và một số quảng cáo.
Kelly nói.
- Vì sao cô chạy đến phòng tôi? Là ai bảo cô đến?
Đường Trọng hỏi.
- Tôi không biết.
Kelly lắc đầu.
Đường Trọng tức giận quát:
- Cô không biết? Làm sao cô lại không biết? Cô đã đến phòng của tôi, còn chưa nhìn thấy tôi là người như thế nào mà đã lao vào lòng tôi, vậy mà lại nói không biết ai bảo cô tới hả?
- Tôi nhận được điện thoại của ông chủ, nói có người cho tôi 3000 Europe để tôi đến chỗ anh. Hắn ta nói anh thích người nhiệt tình nên tôi, tôi mới tới.
Kelly nhỏ giọng nói.
Đường Trọng chỉ vào mặt mình nói:
- Cô biết tôi là ai không?
Kelly rất nghiêm túc nhìn, lắc đầu nói:
- Tôi không biết, tôi chưa từng nhìn thấy anh.
- Đúng là cô lậu quả văn(thiếu hiểu biết).
Đường Trọng tức giận nói. Chính mình nổi tiếng như vậy, ngay cả đại học Yale của Mỹ còn có fans hâm mộ của mình vậy mà cô ta lại không biết mình là ai. Khó trách cô ta chỉ có thể dựa vào bán thân sống qua ngày, đúng là không biết nhìn xa trông rộng.
Chẳng qua nghĩ lại, cô ta không biết mình là ai thì càng tốt. Dù sao đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Vẻ mặt Kelly mờ mịt nhìn về phía Đường Trọng, không biết hắn dùng tiếng Trung nói ‘ cô lậu quả văn’ là có ý gì, hình như trong tiếng Anh không có câu này.
- Ông chủ cô là ai?
Đường Trọng hỏi.
Kelly trầm mặc.
Ông chủ là bí mật trong hội, làm sao cô có thể nói ra?
Nếu không thì về sau cô không thể sống trong hội được rồi.
- Tôi là người quyền quý.
Đường Trọng ngồi đối diện với Kelly, thanh âm ôn hoà nói:
- Tôi biết cô làm nghề này là có nỗi khổ riếng, nếu không phải gia cảnh nghèo khó thì là muốn sống đầy đủ hơn. Điều này có gì sai chứ? Dựa vào cái gì mà những cô gái xuất thân nhà giàu kia có thể có được tất cả? Cô không kém bọn họ, không, cô càng hấp dẫn, tài giỏi hơn so với bọn họ thì vì sao cô không thể có được điều tốt nhất trên thế giới này? Cô cần cù chăm chỉ, tự mình kiếm tiền, đây là tiền mồ hôi nước mắt, đáng được người khác khâm phục mà không phải chế nhạo.
Hốc mắt Kelly đỏ lên.
Cô không ngờ người con trai này có thể hiểu mình như thế. Cô có cảm giác như tìm được tri kỷ của mình vậy.
- Tôi tôn trọng cô nhưng mời cô cũng tôn trọng tôi, được không? Cô không phải do tôi chủ động gọi tới, tôi cũng không biết người thuê là ai. Nhưng tôi hi vọng cô có thể nói cho tôi biết ông chủ của cô là ai để tôi tra rõ việc này trả lại sự trong sạch cho tôi, có được không?
Mắt Kelly càng đỏ lên, lại vẫn bảo trì trầm mặc.
- Đây đúng là người tốt mà.
Kelly thầm nghĩ:
- Nhưng tôi chỉ có thể xin lỗi anh rồi. Người tốt cả đời sẽ được bình an.
Đốp!
Đường Trọng lại tát một cái vào mặt cô ta làm cho cô ta đang ngồi thẳng liền ngã sấp xuống ghế salon.
- Tôi tôn trọng cô mà cô lại theo những kẻ kia hãm hại tôi.
Đường Trọng hung ác nói:
- Điều này khiến tôi rất tức giận. Ông chủ là ai?
- Tôi không biết, tôi không biết.
Kelly liều mạng lắc đầu.
Đường Trọng một tay bóp cổ cô ta, một tay nhấc cô ta lên khỏi ghế sô pha.
- Tôi là một người có cảm giác rất không an toàn, ai muốn hại tôi thì chính là đối thủ sống chết của tôi. Nói cho tôi biết, ông chủ sai cô tới là ai? Liên lạc như thế nào?
Đường Trọng hung ác nói.
Theo lực độ cánh tay của hắn, Kelly hô hấp ngày càng khó khăn, sắc mặt tái nhợt, đồng tử trợn lên, sắp sửa hít thở không thông.
Hai tay cô ta liều mạng hất tay Đường Trọng ra, thậm chí còn dùng móng tay cấu hắn. Điều này khiến Đường Trọng càng thêm tức giận.
Cánh tay còn lại của hắn cầm chặt hai tay cô ta làm cho cô ta không thể động đậy được nữa.
- Nói cho tôi biết, ông chủ là ai?
Một tay hắn bóp cổ Kelly, nhấc lên khỏi ghế sô pha. Hắn kéo cô ta đi đến cạnh cửa sổ, rồi đẩy cô ta lên đó, đem đầu cô ta kéo ra ngoài, nghiêm nghị quát:
- Nói cho tôi biết, ông chủ là ai?
Tiếng gió gào thét bên tai, đầu lộn ngược nhìn ánh đèn lập loè bên ngoài, không thấy đẹp chỉ có thể thấy đó là một khoảng sáng lung linh.
Kelly sợ hãi.
Từ trong căn phòng cao này mà rơi xuống thì chỉ có đường chết.
Cô không muốn chết.
Cô còn muốn kiếm tiền.
Cô muốn có cuộc sống tốt.
Cô muốn nói chuyện nhưng yết hầu lại bị bóp chặt nên cô không thể nói được một chữ nào.
Cô liều mạng gật đầu, hi vọng người đàn ông bên cạnh như ác ma này có thể hiểu.
Đường Trọng hơi nới lỏng tay, hỏi:
- Nếu cô muốn nói cho tôi biết đáp án thì gật đầu.
Vì thế Kelly dốc sức liều mạng.
Đường Trọng kéo mạnh tay, đem thân thể cô ta kéo về.
Kelly ngã nhào trên nền thảm trong phòng, ôm lấy yết hầu thở dốc.
Cô cần bổ sung thêm không khí, cô cảm thấy vừa rồi mình suýt chết vì nghẹt thở.
Đường Trọng đứng trước mặt cô ta hỏi:
- Ông chủ là ai? Liên lạc như thế nào?
- Đó là một trang web.
Kelly vội nói:
- Đó là một trang web. Tất cả những cô gái muốn làm việc này đều có thể đăng kí và upload hình của mình trên website đó. Đợi đến khi có việc thì sẽ có người gọi điện thoại cho chúng tôi. Người gọi điện cho chúng tôi chính là ông chủ của chúng tôi.
- Trang Web nào?
Đường Trọng hỏi.
- YK.
Kelly nói:
- Tôi đăng kí ở đó, khi nhận được điện thoại của ông chủ thì liền đến địa chỉ người đó nói. Có đôi khi cũng có khách yêu cầu cách ăn mặc. Tôi không biết ông chủ mình là ai, từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp hắn.
Đường Trọng nhíu mày.
Vốn hắn muốn tìm ông chủ từ miệng cô ta, đào con chuột từ trong hang ra, dùng cái này để đối phó với nguy hiểm sắp tới.
Nhưng nếu đây chỉ là một trang web thì thật khiến người ta đau đầu.
Bởi vì dù hắn tìm được trang web kia thì người đứng đằng sau cũng chỉ là dùng nặc danh hay gọi điện thoại đến điều hành tất cả thì sao?
- Cái đầu mối này cứ bị đứt như vậy sao?
Đây là kết quả mà Đường Trọng không muốn chấp nhận.
Đường Trọng nhìn cô gái tóc vàng trước mặt nói:
- Kelly, cô biết mat-xa không?
- Mat-xa ạ?
Kelly kinh ngạc nhìn Đường Trọng. Hắn muốn làm gì đây?
- Đúng vậy, chân của tôi hơi nhức, cô giúp tôi xoa bop chút.
Đường Trọng nói rồi đá dép lê trên chân ra, gác lên ghế salon đối diện:
- Nếu đã có người giúp tôi trả 3000 Europe thì không thể không bắt cô làm gì mà đi được.
- Nhưng..
Kelly nhìn Đường Trọng cẩn thận nói:
- Tôi còn có thể cung cấp các phục vụ khác.
- Cô nghĩ thì hay lắm.
Đường Trọng nói:
- Ít nói nhảm, tới mat-xa.
…….
Nhưng đáng tiếc không phải.
Hương thơm không giống, Thu Ý Hàn chưa bao giờ dùng nước hoa và càng không sử dụng nước hoa Úc đậm như vậy. Người tới gần, hương vị Chanel 5 liền ập vào mũi.
Chiều cao không giống, khi cô ta lao vào mình vậy mà lại cao gần bằng mình. Thu Ý Hàn có thể coi là người đẹp cao gầy nhưng cô cũng chỉ cao đến vai mình, không giống cô gái này có thể dùng miệng chặn miệng mình.
Dáng người cũng không giống. Với quy mô bộ ngực của đối phương dán trên ngực mình thì không thể là của Thu Ý Hàn mới phát dục có bộ ngực như chim bồ câu được.
Đường Trọng không phải một người đàn ông tuỳ tiện thì sao có thể để một người phụ nữ tuỳ tiện nhào vào ngực mình được.
Vì thế hắn tung một cú đấm.
- A…
Người phụ nữ kia kêu thảm một tiếng, thân thể bay ngược về sau.
Bịch!
Thân thể cô ta bay đi rồi nặng nề ngã xuống tấm thảm trên sàn nhà khách sạn.
- Fuck you! Fuck you!
Cô gái bị đánh mạnh, đau như xương cốt vỡ vụn, khó khăn đứng lên, trong miệng còn liên tục chửi bậy.
Lúc này Đường Trọng mới nhìn thấy rõ tướng mạo cô gái.
Tóc vàng mắt nâu, ngực lớn mông to, mặc áo dây đỏ, bên ngoài khoác chiếc áo màu bạc.
Nhìn bề ngoài từ trên xuống dưới đúng là người đẹp.
Nhưng nhìn trang phục và cách trang điểm thì cô ta không giống một cô gái đàng hoàng mà càng giống như một cô gái có ‘công việc’ đặc thù.
Cô ta là ai? Sao lại xuất hiện ở đây?
- Đây là một cái bẫy.
Trong lòng Đường Trọng thầm nghĩ. Không phải mỗi người quát với mình ‘fuckyou’ thì mình sẽ khiến người đó vui vẻ.
Cũng may vừa rồi hắn chỉ là đẩy cô ta ra chứ không phải để giết địch.
Nếu không bây giờ cô ta không còn khí lực hoặc không còn cơ hội hét lên những câu này rồi.
Đường Trọng nhanh như thiểm điện chạy ra lôi cô gái trên mặt đất kéo vào phòng mình.
Rầm.
Hắn dùng hai chân sau đóng cửa phòng lại, sau đó ném cô gái kia lên ghế salon.
- Có hiểu tiếng Trung không?
Đường Trọng đứng trước mặt cô ta hỏi.
- Fuckyou! Tên khốn nạn này, tao muốn giết mày.
Cô ta vẫn chửi ầm lên.
Đốp!
Đường Trọng tát một cái vào mặt cô ta, quát:
- Câm miệng.
Cô gái ôm mặt, vẻ mặt hoảng sợ nhìn chằm chằm vào Đường Trọng.
Cô ta cũng không dám chửi Đường Trọng nữa.
- Xem ra cô cũng hiểu tiếng Trung.
Đường Trọng vui mừng nói. Hắn bảo cô ta câm miệng thì cô ta lập tức im luôn. Thái độ như vậy khiến hắn thấy hài lòng.
- Vậy chúng ta dễ nói chuyện hơn rồi. Cô là ai?
Cô ta vẫn cảnh giác nhìn Đường Trọng. Cô là bị Đường Trọng doạ sợ chứ có phải nghe hiểu tiếng Trung đâu?
- Aiz.
Đường Trọng thở dài. Trách nhiệm mở rộng phổ cập tiếng Trung trên toàn thế giới đúng là ngày càng cấp bách. Hắn dùng tiếng Anh cũng không được lưu loát của mình hỏi:
- Cô là ai?
- Kelly. Kelly Winchell.
Cô gái đáp.
- Cô làm gì?
- Tôi là người mẫu.
Kelly đáp.
- Người mẫu sao?
Đường Trọng nhíu mày:
- Người mẫu gì?
- Tạp chí và một số quảng cáo.
Kelly nói.
- Vì sao cô chạy đến phòng tôi? Là ai bảo cô đến?
Đường Trọng hỏi.
- Tôi không biết.
Kelly lắc đầu.
Đường Trọng tức giận quát:
- Cô không biết? Làm sao cô lại không biết? Cô đã đến phòng của tôi, còn chưa nhìn thấy tôi là người như thế nào mà đã lao vào lòng tôi, vậy mà lại nói không biết ai bảo cô tới hả?
- Tôi nhận được điện thoại của ông chủ, nói có người cho tôi 3000 Europe để tôi đến chỗ anh. Hắn ta nói anh thích người nhiệt tình nên tôi, tôi mới tới.
Kelly nhỏ giọng nói.
Đường Trọng chỉ vào mặt mình nói:
- Cô biết tôi là ai không?
Kelly rất nghiêm túc nhìn, lắc đầu nói:
- Tôi không biết, tôi chưa từng nhìn thấy anh.
- Đúng là cô lậu quả văn(thiếu hiểu biết).
Đường Trọng tức giận nói. Chính mình nổi tiếng như vậy, ngay cả đại học Yale của Mỹ còn có fans hâm mộ của mình vậy mà cô ta lại không biết mình là ai. Khó trách cô ta chỉ có thể dựa vào bán thân sống qua ngày, đúng là không biết nhìn xa trông rộng.
Chẳng qua nghĩ lại, cô ta không biết mình là ai thì càng tốt. Dù sao đây cũng không phải chuyện tốt đẹp gì.
Vẻ mặt Kelly mờ mịt nhìn về phía Đường Trọng, không biết hắn dùng tiếng Trung nói ‘ cô lậu quả văn’ là có ý gì, hình như trong tiếng Anh không có câu này.
- Ông chủ cô là ai?
Đường Trọng hỏi.
Kelly trầm mặc.
Ông chủ là bí mật trong hội, làm sao cô có thể nói ra?
Nếu không thì về sau cô không thể sống trong hội được rồi.
- Tôi là người quyền quý.
Đường Trọng ngồi đối diện với Kelly, thanh âm ôn hoà nói:
- Tôi biết cô làm nghề này là có nỗi khổ riếng, nếu không phải gia cảnh nghèo khó thì là muốn sống đầy đủ hơn. Điều này có gì sai chứ? Dựa vào cái gì mà những cô gái xuất thân nhà giàu kia có thể có được tất cả? Cô không kém bọn họ, không, cô càng hấp dẫn, tài giỏi hơn so với bọn họ thì vì sao cô không thể có được điều tốt nhất trên thế giới này? Cô cần cù chăm chỉ, tự mình kiếm tiền, đây là tiền mồ hôi nước mắt, đáng được người khác khâm phục mà không phải chế nhạo.
Hốc mắt Kelly đỏ lên.
Cô không ngờ người con trai này có thể hiểu mình như thế. Cô có cảm giác như tìm được tri kỷ của mình vậy.
- Tôi tôn trọng cô nhưng mời cô cũng tôn trọng tôi, được không? Cô không phải do tôi chủ động gọi tới, tôi cũng không biết người thuê là ai. Nhưng tôi hi vọng cô có thể nói cho tôi biết ông chủ của cô là ai để tôi tra rõ việc này trả lại sự trong sạch cho tôi, có được không?
Mắt Kelly càng đỏ lên, lại vẫn bảo trì trầm mặc.
- Đây đúng là người tốt mà.
Kelly thầm nghĩ:
- Nhưng tôi chỉ có thể xin lỗi anh rồi. Người tốt cả đời sẽ được bình an.
Đốp!
Đường Trọng lại tát một cái vào mặt cô ta làm cho cô ta đang ngồi thẳng liền ngã sấp xuống ghế salon.
- Tôi tôn trọng cô mà cô lại theo những kẻ kia hãm hại tôi.
Đường Trọng hung ác nói:
- Điều này khiến tôi rất tức giận. Ông chủ là ai?
- Tôi không biết, tôi không biết.
Kelly liều mạng lắc đầu.
Đường Trọng một tay bóp cổ cô ta, một tay nhấc cô ta lên khỏi ghế sô pha.
- Tôi là một người có cảm giác rất không an toàn, ai muốn hại tôi thì chính là đối thủ sống chết của tôi. Nói cho tôi biết, ông chủ sai cô tới là ai? Liên lạc như thế nào?
Đường Trọng hung ác nói.
Theo lực độ cánh tay của hắn, Kelly hô hấp ngày càng khó khăn, sắc mặt tái nhợt, đồng tử trợn lên, sắp sửa hít thở không thông.
Hai tay cô ta liều mạng hất tay Đường Trọng ra, thậm chí còn dùng móng tay cấu hắn. Điều này khiến Đường Trọng càng thêm tức giận.
Cánh tay còn lại của hắn cầm chặt hai tay cô ta làm cho cô ta không thể động đậy được nữa.
- Nói cho tôi biết, ông chủ là ai?
Một tay hắn bóp cổ Kelly, nhấc lên khỏi ghế sô pha. Hắn kéo cô ta đi đến cạnh cửa sổ, rồi đẩy cô ta lên đó, đem đầu cô ta kéo ra ngoài, nghiêm nghị quát:
- Nói cho tôi biết, ông chủ là ai?
Tiếng gió gào thét bên tai, đầu lộn ngược nhìn ánh đèn lập loè bên ngoài, không thấy đẹp chỉ có thể thấy đó là một khoảng sáng lung linh.
Kelly sợ hãi.
Từ trong căn phòng cao này mà rơi xuống thì chỉ có đường chết.
Cô không muốn chết.
Cô còn muốn kiếm tiền.
Cô muốn có cuộc sống tốt.
Cô muốn nói chuyện nhưng yết hầu lại bị bóp chặt nên cô không thể nói được một chữ nào.
Cô liều mạng gật đầu, hi vọng người đàn ông bên cạnh như ác ma này có thể hiểu.
Đường Trọng hơi nới lỏng tay, hỏi:
- Nếu cô muốn nói cho tôi biết đáp án thì gật đầu.
Vì thế Kelly dốc sức liều mạng.
Đường Trọng kéo mạnh tay, đem thân thể cô ta kéo về.
Kelly ngã nhào trên nền thảm trong phòng, ôm lấy yết hầu thở dốc.
Cô cần bổ sung thêm không khí, cô cảm thấy vừa rồi mình suýt chết vì nghẹt thở.
Đường Trọng đứng trước mặt cô ta hỏi:
- Ông chủ là ai? Liên lạc như thế nào?
- Đó là một trang web.
Kelly vội nói:
- Đó là một trang web. Tất cả những cô gái muốn làm việc này đều có thể đăng kí và upload hình của mình trên website đó. Đợi đến khi có việc thì sẽ có người gọi điện thoại cho chúng tôi. Người gọi điện cho chúng tôi chính là ông chủ của chúng tôi.
- Trang Web nào?
Đường Trọng hỏi.
- YK.
Kelly nói:
- Tôi đăng kí ở đó, khi nhận được điện thoại của ông chủ thì liền đến địa chỉ người đó nói. Có đôi khi cũng có khách yêu cầu cách ăn mặc. Tôi không biết ông chủ mình là ai, từ trước tới giờ tôi chưa từng gặp hắn.
Đường Trọng nhíu mày.
Vốn hắn muốn tìm ông chủ từ miệng cô ta, đào con chuột từ trong hang ra, dùng cái này để đối phó với nguy hiểm sắp tới.
Nhưng nếu đây chỉ là một trang web thì thật khiến người ta đau đầu.
Bởi vì dù hắn tìm được trang web kia thì người đứng đằng sau cũng chỉ là dùng nặc danh hay gọi điện thoại đến điều hành tất cả thì sao?
- Cái đầu mối này cứ bị đứt như vậy sao?
Đây là kết quả mà Đường Trọng không muốn chấp nhận.
Đường Trọng nhìn cô gái tóc vàng trước mặt nói:
- Kelly, cô biết mat-xa không?
- Mat-xa ạ?
Kelly kinh ngạc nhìn Đường Trọng. Hắn muốn làm gì đây?
- Đúng vậy, chân của tôi hơi nhức, cô giúp tôi xoa bop chút.
Đường Trọng nói rồi đá dép lê trên chân ra, gác lên ghế salon đối diện:
- Nếu đã có người giúp tôi trả 3000 Europe thì không thể không bắt cô làm gì mà đi được.
- Nhưng..
Kelly nhìn Đường Trọng cẩn thận nói:
- Tôi còn có thể cung cấp các phục vụ khác.
- Cô nghĩ thì hay lắm.
Đường Trọng nói:
- Ít nói nhảm, tới mat-xa.
…….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.