Chương 902: Hắn không cam lòng!
Liễu Hạ Huy
12/06/2017
Khương Di Nhiên mở cửa viện ra. Nhìn thấy Đường Trọng đứng trước cửa, sắc mặt cô lập tức trầm xuống, lạnh giọng nói: - Cậu đến làm gì? - Đến gặp anh họ. Đường Trọng cười nói. - Không cần. Cậu mau đi đi. Khương Di Nhiên nói xong liền định đóng cửa. - Di Nhiên. Tiếng quát lớn của Khương Như Long truyền đến: - Mời khách vào. Người một nhà, sao có thể để ở ngoài cửa được? Khương Như Long chống quải trượng đứng ở cửa, nhìn qua tinh thần thật không tệ. - Hừ. Đối với lời nói của Khương Như Long, Khương Di Nhiên nói gì nghe nấy. Tuy vô cùng không thích nhưng cô vẫn nghiêng người để Đường Trọng đi vào. Đường Trọng đưa lễ vật trong tay cho cô, cười ha hả nhìn Khương Như Long, nói: - Tinh thần của anh họ thật không tệ. Chỉ chỉ vào chân Khương Như Long, nói: - Đỡ chưa? - Đỡ hơn nhiều rồi. Khương Như Long cười nói: - Đi vào ngồi đi. Trở về Yến Kinh lúc nào vậy? - Trở về từ hôm qua. Đường Trọng nói: - Ngày mai sẽ trở lại Minh Châu. Gặp ông ngoại bà ngoại, thấy buổi chiều không có chuyện gì nên đến đây gặp anh. - Chồn chúc tết gà, không có ý tốt gì. Vẻ mặt của Khương Di Nhiên đầy địch ý nhìn chằm chằm Đường Trọng, giống như Đường Trọng lúc nào cũng có thể động chân động tay với Khương Như Long. - Sao cô có thể mắng anh họ là gà được? Đường Trọng tức giận nói: - Hắn là đàn ông đường đường chính chính mà. - Khương Như Long quát lớn Khương Di Nhiên hai câu, cười nói với Đường Trọng: - Con bé đó từ nhỏ đã miệng độc, giờ lớn lên mà cũng không biết thu liễm đi. Cũng không biết sau này có ai dám cưới nó về không. - Không có người cưới, em cũng không gả. Khương Di Nhiên cười lạnh nói. Quan gia thất thế, Quan Tâm mất tích, hôn sự giữa cô và Quan Tâm tự nhiên cũng sẽ không có ai nhắc đến. - Cứ như em phải vội vã lập gia đình vậy. Khương Như Long cười cười, không tiếp tục đề tài này với cô nữa, nói với Đường Trọng:
- Gần đây bận rộn nhiều việc nhỉ? - Hơi chút thôi. Đường Trọng nói: - Nhưng tôi chỉ là kẻ lười. Lúc có thể nhàn hạ thì tận lực nhàn hạ. - Nhàn hạ đều là người thông minh. Chứng tỏ cậu mới là người thông minh chân chính. Khương Như Long liếc mắt nhìn Khương Di Nhiên một cái: - Di Nhiên, giúp anh rót hai tách trà lại đây. - Đổ thuốc độc chết cậu. Khương Di Nhiên nhỏ giọng nói thầm một câu rồi đi pha trà cho Đường Trọng. - Đúng là trẻ con. Đường Trọng cười. - Ừm. Khương Như Long phụ họa.
Đường Trọng đánh giá xung quanh phòng một phen, nói: - Tôi là người ngoài. Tuy nói những lời này không thích hợp lắm nhưng dù sao cũng là người một nhà Trở về nói lời xin lỗi với ông ngoại rồi dọn về đi. Một mình ở bên ngoài cũng không tiện đâu. Vẻ tươi cười trên mặt Khương Như Long cứng đờ rồi nhanh chóng khôi phục như thường, nói: - Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Mỗi người phạm sai lầm thì đều phải bị phạt. Nếu tôi đã làm sai thì tôi nên nhận lỗi. Một mình bên ngoài có hơi không tiện, đôi khi cũng cảm thấy hơi nhàm chán. May là có người thường xuyên ở đây cùng tôi để tôi thấy không quá buồn. Hắn nhìn thẳng Đường Trọng, thành khẩn nói: - Nhưng vẫn muốn cảm ơn cậu. Cậu có thể nói như vậy khiến tôi thật vui mừng. - Tôi cũng không giúp được gì, chỉ có thể ngẫu nhiên thổi gió bên tai trước mặt ông mà thôi.
Đường Trọng cười nói. - Có tấm lòng này là đủ rồi. Khương Như Long nói: - Tôi giờ chân tàn tim lạnh, cũng không quan tâm nhiều đến chuyện bên ngoài nhưng tôi biết cậu nhất định phát triển rất tốt. Tuy cậu họ Đường nhưng chúng ta đều là một phần tử của Khương gia. Có cậu ở đây, thanh danh của Khương gia sẽ không giảm. - Anh họ quá khen. Tôi là người nói chuyện làm việc dễ xúc động, đã đắc tội với không ít người. Chỉ cần không khiến Khương gia gặp phiền phức thì tốt rồi. Đường Trọng khiêm tốn nói. Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, Đường Trọng đứng dậy cáo từ. Sau khi Khương Di Nhiên đóng cửa viện thì vô cùng nghi ngờ nhìn Khương Như Long, hỏi: - Hắn tới làm gì? Hình như không có chuyện gì đúng đắn thì phải. - Thử.
Sắc mặt Khương Như Long nghiêm túc nói: - Có người còn không yên tâm với tên què như tôi sao. Đường Trọng ra khỏi cửa viện, sau khi ngồi vào xe thì cũng không lập tức khởi động xe. Hắn quay số gọi một cuộc điện, cười nói: - Hắn nhìn qua thì hoàn toàn không có cừu hận gì với tôi. Phòng ở thu dọn sạch sẽ. Quần áo gọn gàng. Tóc hẳn là mới gội hôm nay. Không có rỉ mắt hay cái gì khác ảnh hưởng đến hình tượng Hắn không cam lòng. - Biết rồi. Người đàn ông đầu dây bên kia nói một câu, sau đó liền cúp máy. Đường Trọng quay đầu nhìn thoáng qua tiểu viên dưới cơn mưa tuyết hơi tối đen cô đơn, khởi động xe từ từ rời đi. --------- Cẩm Tú Năng Nguyên Bản khai trương rất nhỏ, không có dải băng, không có giỏ hoa, không có truyền thông đưa tin và khách quý chúc mừng. Trương Trác Lập đi ra ngoài nói mấy câu với viên chức trong công ty rồi nhanh chóng trở về văn phòng của mình, cười nói: - Mùa đông năm nay lạnh hơn mùa đông năm ngoái. Đường Trọng còn có thói quen đi không? - Còn. Đường Trọng cười nói: - Lúc trước tôi sống ở Hận Sơn. Ở đó trống rỗng, xung quanh đều nổi gió, rất lạnh. - À, đã nghe nói qua một chút. Trương Trác Lập vô cùng cảm thán nói: - Không dễ dàng gì. Đường Trọng có thể nói là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. - Ông Trương, ông giả vờ à? Trương Hách Bản ngồi ở bên cạnh xem trò chơi di động rất không khách sáo chọc thủng lời nói dối của lão già:
- Tôi rõ ràng đã nói thân phận của Đường Trọng cho ông rồi. Hắn là điển hình quý công tử ngụy trang thành cậu bé nghèo ở sơn thông, sau đó đi ra ngoài đánh quái thăng cấp, đằng sau có vô số đại thần. Cái gì mà dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng chứ? Nhà ai dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng như hắn? Người nào sẽ đưa cho người khác một công ty hả? - Trương Trác Lập hơi xấu hổ, lại không thể trách mắng con gái bảo bối của mình. Ông cười hắc hắc, nói: - Con thì biết cái gì? Công tử thì không cần cố gắng à? Yến Kinh có nhiều công tử như vậy, có mấy cái ra hồn không? Bên chúng ta cũng không chỉ có một vị công tử. Hắn có thể so với Đường Trọng của chúng ta không? Con không thấy được sự cố gắng của Đường Trọng nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại. Con đấy, về sau không được mải chơi, phải động não nhiều vào. - Con là con gái. Con gái nghĩ nhiều sẽ già.
Trương Hách Bản cười hì hì nói: - Đàn ông đều thích con gái hơi ngốc, có phải không hả Đường Trọng? - Ngoại trừ giả ngu. Đường Trọng cười nói. Trương Hách Bản đá một cước. Đường Trọng nhanh chóng tránh né. Nhìn thấy con gái và Đường Trọng quan hệ vô cùng thân thiết, trong lòng Trương Trác Lập nửa vui nửa buồn. Vui là con gái có quan hệ tốt với Đường Trọng, bản thân coi như có một chỗ dựa vững chắc. Nếu con gái có thể tiến thêm một bước với Đường Trọng, lúc đó ông có thể trở thành ba vợ của Đường Trọng. Đến lúc đó thân phận và địa vị còn có thể đề cao trên diện rộng. Nhưng ông biết Đường Trọng và Thu Ý Hàn, con gái của tập đoàn Hoành Đại có quan hệ thân thiết. Trong khoảng thời gian này không phải luôn gây nóng trên giới truyền thông sao? Đường Trọng đã có Thu Ý Hàn, còn có thể đặt con gái mình vào vị trí nào đây?
Trong lòng ba mẹ trong thiên hạ, con cái mình đều vĩ đại độc nhất vô nhị. - Tuy công ty chúng ta mới thành lập hôm nay nhưng tôi đã sớm phái người sang ngọn núi đối diện thăm dò. Lần trước tôi đã gọi điện thoại nói với Đường Trọng, kết quả còn tốt hơn gấp nhiều lần so với chúng ta tưởng tượng. Đừng nhìn bề ngoài không chớp mắt nhưng đất là nơi chôn thứ tốt chỉ là khai thác thì hơi khó khăn. - Tôi tin vào trình độ chuyên nghiệp của các ông. Đường Trọng cười nói: - Nếu có gì mà tôi có thể lắm, tôi nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ. Năng Nguyên Bản là một chi nhánh trọng điểm trong tương lai của Đường Trọng, cũng là công ty con được tập đoàn Cẩm Tú rất xem trọng. Đường Trọng ký thác hi vọng rất lớn với nó, cũng hi vọng Trương Trác Lập có thể làm ra thành tích. - Trước kia chúng tôi đều khai thác như thổ xưởng, lãng phí tài nguyên mà lại không an toàn. Một khi gặp chuyện không may thì khả năng sẽ cuốn cả công ty theo. Cũng bởi vì chuyện xảy ra trước kia nên mới bị Du gia nắm được nhược điểm Nói ra, tôi vẫn rất áy náy với Đường Trọng. Đường Trọng xua tay áo, nói: - Đã qua rồi, phải nhìn về phía trước. - Đúng vậy, nhìn về phía trước. Trương Trác Lập cười theo: - Giờ chúng ta đã thành lập công ty Cẩm Tú Năng Nguyên Bảo. Hơn nữa công ty còn lệ thuộc vào tập đoàn Cẩm Tú trên danh nghĩa. Chúng ta đã có thể làm ăn chính đáng. Đoàn đội chúng ta mở rộng quy mô, có không ít người đã theo ngành quốc quặng lương cao về đây. Nhưng chúng ta lấy quặng bị thất thoát. Tôi đang suy nghĩ thay thiết bị Đức. Đương nhiên, chuyện này cũng cần số tiền lớn. - Tôi đồng ý. Đường Trọng sảng khoái nói: - Mài đao không tốn củi. Tiêu tiền trước cũng là vì để kiếm tiền. - Tôi hiểu.
Trương Trác Lập vui mừng nói: - Buôn bán với cậu thật sảng khoái. Đúng lúc này, cửa văn phòng bị người khác gõ ầm ầm. Trương Trác Lập rất tức giận, cảm thấy đã mất mặt mũi trước mặt Đường Trọng, giải thích nói: - Bọn người kia còn chưa kịp dạy dỗ bọn hắn, cũng không biết cấp bậc lễ nghĩa. Ông đi ra cửa văn phòng, lớn tiếng hỏi: - Chuyện gì? - Giám đốc Trương, Lí công gọi điện tới nói khu mỏ đã xảy ra chuyện. Vẻ mặt nữ thư kí rốt ruột nói. - Gặp chuyện không may? Đã xảy ra chuyện gì? Trương Trác Lập hỏi. Lí công là kỹ sư công trình do công ty phái đến khu mỏ thăm dù tài nguyên. Còn chưa bắt đầu khai thác, sao khu mỏ có thể xảy ra chuyện gì được? - Xe công trình và thiết bị của chúng ta đều bị người khác đổ.
Thư kí nói. - Bị đổ? Ai làm? Trương Trác Lập cao giọng. - Lí công nói là mấy người dân ở gần đấy. Thư kí nói: - Bọn họ nói chúng ta lấy quặng sẽ làm hỏng ruộng đất xung quanh của bọn họ, muốn tìm chúng ta bồi thường. - Còn chưa khai thác, sao có thể phá hỏng ruộng đất của bọn họ được? Cơn tức của Trương Trác Lập dâng lên, suýt chút nữa đã mắng chửi: - Không phá hỏng, sao có thể bồi thường cho bọn họ được? - Xem ra chúng ta không thể không bồi. Đường Trọng cười nói. Trương Trác Lập quay đầu liếc mắt nhìn Đường Trọng một cái, bình tĩnh lại, cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì đó.
Có người không hi vọng bọn họ suôn sẻ.
- Gần đây bận rộn nhiều việc nhỉ? - Hơi chút thôi. Đường Trọng nói: - Nhưng tôi chỉ là kẻ lười. Lúc có thể nhàn hạ thì tận lực nhàn hạ. - Nhàn hạ đều là người thông minh. Chứng tỏ cậu mới là người thông minh chân chính. Khương Như Long liếc mắt nhìn Khương Di Nhiên một cái: - Di Nhiên, giúp anh rót hai tách trà lại đây. - Đổ thuốc độc chết cậu. Khương Di Nhiên nhỏ giọng nói thầm một câu rồi đi pha trà cho Đường Trọng. - Đúng là trẻ con. Đường Trọng cười. - Ừm. Khương Như Long phụ họa.
Đường Trọng đánh giá xung quanh phòng một phen, nói: - Tôi là người ngoài. Tuy nói những lời này không thích hợp lắm nhưng dù sao cũng là người một nhà Trở về nói lời xin lỗi với ông ngoại rồi dọn về đi. Một mình ở bên ngoài cũng không tiện đâu. Vẻ tươi cười trên mặt Khương Như Long cứng đờ rồi nhanh chóng khôi phục như thường, nói: - Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Mỗi người phạm sai lầm thì đều phải bị phạt. Nếu tôi đã làm sai thì tôi nên nhận lỗi. Một mình bên ngoài có hơi không tiện, đôi khi cũng cảm thấy hơi nhàm chán. May là có người thường xuyên ở đây cùng tôi để tôi thấy không quá buồn. Hắn nhìn thẳng Đường Trọng, thành khẩn nói: - Nhưng vẫn muốn cảm ơn cậu. Cậu có thể nói như vậy khiến tôi thật vui mừng. - Tôi cũng không giúp được gì, chỉ có thể ngẫu nhiên thổi gió bên tai trước mặt ông mà thôi.
Đường Trọng cười nói. - Có tấm lòng này là đủ rồi. Khương Như Long nói: - Tôi giờ chân tàn tim lạnh, cũng không quan tâm nhiều đến chuyện bên ngoài nhưng tôi biết cậu nhất định phát triển rất tốt. Tuy cậu họ Đường nhưng chúng ta đều là một phần tử của Khương gia. Có cậu ở đây, thanh danh của Khương gia sẽ không giảm. - Anh họ quá khen. Tôi là người nói chuyện làm việc dễ xúc động, đã đắc tội với không ít người. Chỉ cần không khiến Khương gia gặp phiền phức thì tốt rồi. Đường Trọng khiêm tốn nói. Hai người lại hàn huyên trong chốc lát, Đường Trọng đứng dậy cáo từ. Sau khi Khương Di Nhiên đóng cửa viện thì vô cùng nghi ngờ nhìn Khương Như Long, hỏi: - Hắn tới làm gì? Hình như không có chuyện gì đúng đắn thì phải. - Thử.
Sắc mặt Khương Như Long nghiêm túc nói: - Có người còn không yên tâm với tên què như tôi sao. Đường Trọng ra khỏi cửa viện, sau khi ngồi vào xe thì cũng không lập tức khởi động xe. Hắn quay số gọi một cuộc điện, cười nói: - Hắn nhìn qua thì hoàn toàn không có cừu hận gì với tôi. Phòng ở thu dọn sạch sẽ. Quần áo gọn gàng. Tóc hẳn là mới gội hôm nay. Không có rỉ mắt hay cái gì khác ảnh hưởng đến hình tượng Hắn không cam lòng. - Biết rồi. Người đàn ông đầu dây bên kia nói một câu, sau đó liền cúp máy. Đường Trọng quay đầu nhìn thoáng qua tiểu viên dưới cơn mưa tuyết hơi tối đen cô đơn, khởi động xe từ từ rời đi. --------- Cẩm Tú Năng Nguyên Bản khai trương rất nhỏ, không có dải băng, không có giỏ hoa, không có truyền thông đưa tin và khách quý chúc mừng. Trương Trác Lập đi ra ngoài nói mấy câu với viên chức trong công ty rồi nhanh chóng trở về văn phòng của mình, cười nói: - Mùa đông năm nay lạnh hơn mùa đông năm ngoái. Đường Trọng còn có thói quen đi không? - Còn. Đường Trọng cười nói: - Lúc trước tôi sống ở Hận Sơn. Ở đó trống rỗng, xung quanh đều nổi gió, rất lạnh. - À, đã nghe nói qua một chút. Trương Trác Lập vô cùng cảm thán nói: - Không dễ dàng gì. Đường Trọng có thể nói là dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. - Ông Trương, ông giả vờ à? Trương Hách Bản ngồi ở bên cạnh xem trò chơi di động rất không khách sáo chọc thủng lời nói dối của lão già:
- Tôi rõ ràng đã nói thân phận của Đường Trọng cho ông rồi. Hắn là điển hình quý công tử ngụy trang thành cậu bé nghèo ở sơn thông, sau đó đi ra ngoài đánh quái thăng cấp, đằng sau có vô số đại thần. Cái gì mà dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng chứ? Nhà ai dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng như hắn? Người nào sẽ đưa cho người khác một công ty hả? - Trương Trác Lập hơi xấu hổ, lại không thể trách mắng con gái bảo bối của mình. Ông cười hắc hắc, nói: - Con thì biết cái gì? Công tử thì không cần cố gắng à? Yến Kinh có nhiều công tử như vậy, có mấy cái ra hồn không? Bên chúng ta cũng không chỉ có một vị công tử. Hắn có thể so với Đường Trọng của chúng ta không? Con không thấy được sự cố gắng của Đường Trọng nhưng không có nghĩa là nó không tồn tại. Con đấy, về sau không được mải chơi, phải động não nhiều vào. - Con là con gái. Con gái nghĩ nhiều sẽ già.
Trương Hách Bản cười hì hì nói: - Đàn ông đều thích con gái hơi ngốc, có phải không hả Đường Trọng? - Ngoại trừ giả ngu. Đường Trọng cười nói. Trương Hách Bản đá một cước. Đường Trọng nhanh chóng tránh né. Nhìn thấy con gái và Đường Trọng quan hệ vô cùng thân thiết, trong lòng Trương Trác Lập nửa vui nửa buồn. Vui là con gái có quan hệ tốt với Đường Trọng, bản thân coi như có một chỗ dựa vững chắc. Nếu con gái có thể tiến thêm một bước với Đường Trọng, lúc đó ông có thể trở thành ba vợ của Đường Trọng. Đến lúc đó thân phận và địa vị còn có thể đề cao trên diện rộng. Nhưng ông biết Đường Trọng và Thu Ý Hàn, con gái của tập đoàn Hoành Đại có quan hệ thân thiết. Trong khoảng thời gian này không phải luôn gây nóng trên giới truyền thông sao? Đường Trọng đã có Thu Ý Hàn, còn có thể đặt con gái mình vào vị trí nào đây?
Trong lòng ba mẹ trong thiên hạ, con cái mình đều vĩ đại độc nhất vô nhị. - Tuy công ty chúng ta mới thành lập hôm nay nhưng tôi đã sớm phái người sang ngọn núi đối diện thăm dò. Lần trước tôi đã gọi điện thoại nói với Đường Trọng, kết quả còn tốt hơn gấp nhiều lần so với chúng ta tưởng tượng. Đừng nhìn bề ngoài không chớp mắt nhưng đất là nơi chôn thứ tốt chỉ là khai thác thì hơi khó khăn. - Tôi tin vào trình độ chuyên nghiệp của các ông. Đường Trọng cười nói: - Nếu có gì mà tôi có thể lắm, tôi nhất định sẽ dốc sức giúp đỡ. Năng Nguyên Bản là một chi nhánh trọng điểm trong tương lai của Đường Trọng, cũng là công ty con được tập đoàn Cẩm Tú rất xem trọng. Đường Trọng ký thác hi vọng rất lớn với nó, cũng hi vọng Trương Trác Lập có thể làm ra thành tích. - Trước kia chúng tôi đều khai thác như thổ xưởng, lãng phí tài nguyên mà lại không an toàn. Một khi gặp chuyện không may thì khả năng sẽ cuốn cả công ty theo. Cũng bởi vì chuyện xảy ra trước kia nên mới bị Du gia nắm được nhược điểm Nói ra, tôi vẫn rất áy náy với Đường Trọng. Đường Trọng xua tay áo, nói: - Đã qua rồi, phải nhìn về phía trước. - Đúng vậy, nhìn về phía trước. Trương Trác Lập cười theo: - Giờ chúng ta đã thành lập công ty Cẩm Tú Năng Nguyên Bảo. Hơn nữa công ty còn lệ thuộc vào tập đoàn Cẩm Tú trên danh nghĩa. Chúng ta đã có thể làm ăn chính đáng. Đoàn đội chúng ta mở rộng quy mô, có không ít người đã theo ngành quốc quặng lương cao về đây. Nhưng chúng ta lấy quặng bị thất thoát. Tôi đang suy nghĩ thay thiết bị Đức. Đương nhiên, chuyện này cũng cần số tiền lớn. - Tôi đồng ý. Đường Trọng sảng khoái nói: - Mài đao không tốn củi. Tiêu tiền trước cũng là vì để kiếm tiền. - Tôi hiểu.
Trương Trác Lập vui mừng nói: - Buôn bán với cậu thật sảng khoái. Đúng lúc này, cửa văn phòng bị người khác gõ ầm ầm. Trương Trác Lập rất tức giận, cảm thấy đã mất mặt mũi trước mặt Đường Trọng, giải thích nói: - Bọn người kia còn chưa kịp dạy dỗ bọn hắn, cũng không biết cấp bậc lễ nghĩa. Ông đi ra cửa văn phòng, lớn tiếng hỏi: - Chuyện gì? - Giám đốc Trương, Lí công gọi điện tới nói khu mỏ đã xảy ra chuyện. Vẻ mặt nữ thư kí rốt ruột nói. - Gặp chuyện không may? Đã xảy ra chuyện gì? Trương Trác Lập hỏi. Lí công là kỹ sư công trình do công ty phái đến khu mỏ thăm dù tài nguyên. Còn chưa bắt đầu khai thác, sao khu mỏ có thể xảy ra chuyện gì được? - Xe công trình và thiết bị của chúng ta đều bị người khác đổ.
Thư kí nói. - Bị đổ? Ai làm? Trương Trác Lập cao giọng. - Lí công nói là mấy người dân ở gần đấy. Thư kí nói: - Bọn họ nói chúng ta lấy quặng sẽ làm hỏng ruộng đất xung quanh của bọn họ, muốn tìm chúng ta bồi thường. - Còn chưa khai thác, sao có thể phá hỏng ruộng đất của bọn họ được? Cơn tức của Trương Trác Lập dâng lên, suýt chút nữa đã mắng chửi: - Không phá hỏng, sao có thể bồi thường cho bọn họ được? - Xem ra chúng ta không thể không bồi. Đường Trọng cười nói. Trương Trác Lập quay đầu liếc mắt nhìn Đường Trọng một cái, bình tĩnh lại, cũng hiểu được đã xảy ra chuyện gì đó.
Có người không hi vọng bọn họ suôn sẻ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.