Chương 95: Hắn là ai?
Liễu Hạ Huy
04/09/2013
Cuối cùng, dưới vài họng súng chĩa vào mình, Đường Trọng ôm Thu Ý Hàn đứng dậy, sau đó cẩn thận trao nàng cho một cảnh sát.
Trong quá trình chuyển giao, thân thể Thu Ý Hàn giật một cái, giống như vừa mới tỉnh khỏi cơn ác mộng, thoáng cái đã giật mình tỉnh lại.
Nàng nhìn nhìn mặt cảnh sát nọ, sau đó ôm cổ Đường Trọng, không chịu buông tay.
- Buông tay ra đã có được không? Chúng ta phải đi với chú cảnh sát để tiếp nhận điều tra. - Đường Trọng cười nói.
Thu Ý Hàn không nói lời nào, chẳng qua chỉ ôm chặt cổ Đường Trọng, không chịu buông tay, các đốt ngót tay cũng nắm chặt lại.
- Chúng ta còn phải xuống núi. Em không định để cho anh ôm em đi xuống chân núi chứ? Tàn nhẫn vậy. - Đường Trọng cười nói.
Thu Ý Hàn không nói lời nào, lại càng dùng sức ôm Đường Trọng.
Hoa Minh tới trước mặt cảnh sát mặt đen nói:
- Đại ca, cô ấy là bạn gái nó. Nếu không thì để cho nó ôm đi được không?
- Phải tách ra. - Cảnh sát mặt đen tối sầm mặt. Ở lập trường của hắn thì phải lập tức khống chế nghi phạm mới được. Nếu không hắn bất chợt đổi ý, cô bé kia không phải là vũ khí lợi hại trong tay hắn để đối phó họ hay sao?
Hoa Minh bất đắc dĩ, chỉ đành khuyên nhủ:
- Thu Ý Hàn, cô buông ra đi cùng bọn tôi được không? Không thể trì hoãn thêm nữa, chúng ta nhất định phải nhanh chóng điều tra chuyện này cho rõ ràng. Nếu không, Đường Trọng sẽ rất phiền toái.
Thu Ý Hàn chớp chớp lông mi, cuối cùng cũng buông lỏng cổ Đường Trọng.
Đường Trọng vừa buông nàng xuống thì đã có hai cảnh sát chạy tới còng tay hắn lại.
Đường Trọng không phản kháng, cũng không phản kháng được.
Hắn rất nhạy bén, nhưng nhạy bén cũng vô dụng.
Đường núi đỉnh Ngọc Nữ không thông xe, bọn họ chỉ đành đi bộ xuống núi. Dưới chân núi đã chuẩn bị hai chiếc xe cảnh sát lớn và một chiếc xe cảnh sát nhỏ. Cảnh sát mặt đen để cho mấy cảnh sát áp tải Đường Trọng lên xe lớn, Hoa Minh, Lương Đào, Lý Ngọc, Chu Duy và Thu Ý Hàn được hai cảnh sát khác dẫn lên chiếc xe áp tải còn lại. Chính hắn ngồi lên xe cảnh sát chuyên dụng này. Lão đạo sĩ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, còn cần giữ một người ở lại núi, lát nữa phái bác sĩ lại giúp lão kiểm tra thân thể.
Cục cảnh sát núi Ngọc Nữ nằm ở cạnh trạm xe lửa núi Ngọc Nữ, là một căn nhà hai tầng, không có đại viện, cửa hướng về đường ray và ngoài nhà ga nữa.
Xe dừng lại trước cửa, Đường Trọng đã bị mang vào một phòng phỏng vấn riêng. Lúc đó, đám bạn cùng phòng cùng với một người trong cuộc khác là Thu Ý Hàn được cách ly.
Không cần chờ quá lâu, cảnh sát mặt đen đã dẫn theo một cảnh sát trẻ đeo kính đi tới.
Hắn hùng hùng hổ hổ kéo ghế ngồi trước mặt Đường Trọng, rút thuốc ra châm, cảnh sát phía sau vội vàng chạy đi tìm một cái gạt tàn tới.
Hắn nhả một ngụm khói, nói:
- Họ tên.
- Đường Trọng.
- Giới tính.
- Đàn ông. - Lần này, Đường Trọng không trả lời "ông sờ" nữa.
- Quê quán.
- Thành phố Thanh Vân, huyện Hồng Sơn.
- Chứng minh thư đâu. - Cảnh sát mặt đen nói, có thể hắn cảm thấy thẩm vấn như vậy quá phiền phức.
- Thứ trên người đều bị nhân viên cảnh sát tịch thu rồi. - Đường Trọng nói.
Cảnh sát mặt đen xoay người nhìn nam cảnh sát kia, tên đó lập tức hiểu ý, bước nhanh ra ngoài.
Đường Trọng nhẹ nhàng thở dài.
Quan lớp một cấp đè chết người a. Có thể tiến vào hệ thống này, tất cả đều là nhân vật tinh tường như vậy. Nhiều người thông minh chém giết nhau thế này, thật là một hồi hí kịch đặc sắc nha. Khó trách trăm ngàn năm qua, văn hóa quan trường Hoa Hạ vẫn muôn màu muôn vẻ như thế.
- Nói một chút về chuyện đã xảy ra đi. - Cảnh sát mặt đen lại thở một ngụm khói.
Đường Trọng nói chi tiết, không hề giấu diếm. Thậm chí cũng không không cố ý nói có lợi cho mình, bởi vì chuyện này vốn là mình có lý.
Đúng là hắn lên núi du ngoạn, ai biết gặp phải tên biến thái đó?
Cảnh sát đeo mắt kính kia quay lại, trong tay cầm một cái túi đen, trong túi là điện thoại và ví tiền của Đường Trọng.
Cảnh sát mặt đen móc ví tiền Đường Trọng, rút ra một cái chứng minh bên trong. Nhìn một chút ảnh chụp trên chứng minh, lại nhìn Đường Trọng một chút, nói:
- Trước kia là một thằng bé thanh tú, bây giờ tàn tạ quá.
- ...
Bốp!
Cảnh sát mặt đen vỗ một cái lên mặt bàn, gạt tàn thuốc cũng bị bật ngược lên, sau khi rơi xuống vẫn còn kêu ông ông chưa dứt.
- Đường Trọng, tôi cần nhắc nhở cậu một tiếng, tội cậu phạm phải vô cùng ác liệt. - Cảnh sát mặt đen tối sầm mặt nói:
- Thi thể mà cậu báo án, chúng tôi đã tìm thấy, tôi vừa mới đi xem đã giật cả mình, thê thảm không nỡ nhìn a. Cậu là sinh viên à? Nam Đại có sinh viên như vậy từ bao giờ? Nói cậu là đồ tể, là sát thủ cũng chẳng quá chút nào.
- Pháp y của cục thành phố sắp qua đến nơi rồi, lúc đó sẽ tiến hành kiểm nghiệm thi thể. Tất cả chứng cớ đều bất lợi với cậu, nếu như tôi là cậu thì sẽ lập tức thẳng thắn nhận tội, như vậy thẩm phán lúc ra tòa còn giảm nhẹ tội. Nếu như cậu cứ khăng khăng giữ cái sự may mắn không thực tế trong lòng thì cậu tính sai rồi đó.
- Tôi nhất định sẽ phối hợp tích cực. Không biết không nói, đã nói là thật. - Đường Trọng gật đầu lia lịa, giống như là bị cảnh sát mặt đen dọa sợ đái ra máu vậy.
- Rất tốt, nói chuyện đã xảy ra lúc ấy lại một lần đi. - Cảnh sát mặt đen nói:
- Lần này phải ghi chép, muốn sửa lại cũng không dễ đâu. Đường Trọng, tương lai của cậu sẽ được quyết định bởi thái độ hiện tại của cậu có đủ thẳng thắn hay không.
- Nhất định sẽ thẳng thắn. Ta tuyệt đối sẽ không giấu diếm. - Đường Trọng nói. Sự thật vốn đã có lợi cho mình, có ngu mới giấu diếm:
- Tôi chủ động báo cảnh sát là muốn mời cảnh sát đại ca cho tôi một cái công đạo.
- Bắt đầu đi. - Cảnh sát mặt đen hừ lạnh một tiếng.
Cho nên, Đường Trọng kể lại một lần, nam cảnh sát đeo kính cầm một cái cặp văn kiện, tiến hành ghi chép.
Đợi đến khi Đường Trọng nói xong, cảnh sát mặt đen lại đập bàn một cái.
Thế cũng chưa hết giận, hắn lại đá một cước vào trước mặt cái bàn gỗ mục.
Cái bàn lật nhào về phía chỗ Đường Trọng ngồi, đập tới thân thể hắn.
Bốp.
Đường Trọng chống chân vào, bàn gỗ kia rốt cục không thể nào lật lại được nữa.
- Đồ chó để, thằng nhãi mày muốn chết phải không? Coi bọn tao là đồ ngu để bỡn cợt à? Mày nói lần này khác mẹ gì lần trước? - Cảnh sát mặt đen chửi ầm lên, còn định đi tới đá Đường Trọng vài phát.
- Tôi khuyên ông nên tỉnh táo một chút. - Đường Trọng bình tĩnh nói:
- Tôi là sinh viên, dù cái án kiện này phán thế nào thì cuối cùng cũng sẽ nháo nhào rất lớn, thậm chí trường học cũng sẽ ra mặt. Nếu như bây giờ ông đánh tôi, sau này tôi trước mặt truyền thông nói ông bạo lực bức cung, thế này cũng không tốt cho ông phải không?
- Đậu má. Con mẹ mày còn định uy hiếp tao. - Cảnh sát mặt đen nổi giận, hắn nắm quả đấm xông về phía Đường Trọng.
- Nếu ông là dạng đầu bò không biết suy nghĩ, vậy thì cho đó là uy hiếp đi. - Đường Trọng cười lạnh:
- Tôi ngay cả người cũng giết, còn ngại đánh thêm thằng nào? Ông làm bại hoại danh dự đội cảnh sát, sợ rằng kết quả cũng không tốt đâu phải không?
- Tao... - Cảnh sát mặt đen không mắng nổi.
Hắn không có sợ bại hoại danh dự đội cảnh sát. Người của cục sở thẩm vấn phạm nhân chẳng nhẽ không dùng ít "thủ đoạn tư gia" hay sao?
Mấu chốt là câu nói phía trước làm hắn cảm thấy lạnh lẽo.
"Tôi ngay cả người cũng giết, còn ngại đánh thêm thằng nào sao?"
Đúng thế, hắn giết đạo sĩ kia. Cảnh sát vừa rồi đã chạy đi xem thi thể, hai mắt đều bị phá hủy, máu tươi đầm đìa, đầu rớt vỡ ra, thân thể ngã bẹp dí, hạ thể còn chảy ra chất lỏng không tên nữa.
Hắn không biết những vết thương này cái nào là do Đường Trọng gây ra, cái nào là do rơi trên cao xuống. Nhưng hai đao trên mắt kia nhất định là do Đường Trọng gây nên.
Một sinh viên trẻ dám cầm đao đâm thủng hai mắt một người trưởng thành. Người như vậy chỉ dùng đòn hiểm là có thể lấy cung được hay sao?
Bởi vì hắn quá trẻ tuổi, mình suýt nữa thì đã đối đãi hắn như phạm nhân bình thường rồi.
Thấy cảnh sát mặt đen tỉnh táo lại, Đường Trọng cũng yên lòng.
Khi người mà hắn đợi còn chưa tới, hắn cũng không muốn không dưng bị ăn no đòn.
Thùng thùng.
Có người gõ cửa.
- Ai vậy? - Cảnh sát mặt đen rống lớn, trong lòng lại hơi cảm tạ người gõ cửa bên ngoài. Nếu không, hắn đứng trong phòng này đúng là khó mà xuống đài.
Nào có chuyện đánh được một nửa, bị một thằng nhãi uy hiếp hai câu là dừng tay? Truyền ra ngoài thì hắn còn lãnh đạo kiểu gì?
- Đội trưởng, có biến. - Ngoài cửa có người hồi báo.
Cảnh sát mặt đen chỉ Đường Trọng, nói với cảnh sát đeo kính:
- Coi chừng hắn.
- Vâng. Thưa đội trưởng. - Cảnh sát đeo kính lớn tiếng đáp.
Cánh sát mặt đen kéo cửa đi ra ngoài rồi hỏi:
- Tình huống gì?
Đứng ngoài cửa là một cảnh sát trung niên lão luyện thành thục, hắn nhìn cảnh sát mặt đen, nhỏ giọng nói:
- Đội trưởng, lớn chuyện rồi.
- Sao mà lớn chuyện? Vương Hạo Nhiên, đừng có lề mà lề mề như đàn bà nữa. Có lời nói nhanh có rắm mau phóng. - Cảnh sát mặt đen không nhịn được mắng.
- Cô ấy là con gái của Thu Hồng Đồ. - Cảnh sát trung niên nói.
- Ai là con gái của Thu Hồng Đồ? Thu Hồng Đồ là ai? - Cảnh sát mặt đen nghi ngờ hỏi.
- Thu Ý Hàn, chính là cô bé vẫn ôm nghi phạm đó. - Cảnh sát trung niên nói:
- Thu Hồng Đồ là chủ tịch tập đoàn Hoành Đại. Là phù hào siêu cấp trên hạng mười trong bảng xếp hạng Forbes đó.
Cảnh sát mặt đen sửng sốt nói:
- Không thể nào chứ? Con gái của Thu Hồng Đồ sao có thể chạy tới cái chỗ khỉ ho cò gáy của chúng ta? Hơn nữa còn đi chung với tội phạm giết người? Lão Vương, anh có nhầm hay không vậy?
- Trước đó tôi cũng không có tin a. - Cảnh sát trung niên ủy khuất nói:
- Sau đó tôi liên tục chứng thực, chính cô ấy cũng thừa nhận. Hơn nữa, cô ấy còn muốn gọi điện thoại cho cha mình, tôi còn chưa phê chuẩn. Đội trưởng, anh xem chuyện này xử lý thế nào đây?
Cảnh sát mặt đen mắng:
- Cho cô ta gọi. Nếu thân phận cô ta là giả, gọi điện thì có ích gì? Nếu thân phận của cô ta là thật thì ngăn được hay sao?
- Vâng, thưa đội trưởng. Tôi đi an bài. - Cảnh sát trung niên bước nhanh đi.
Cảnh sát mặt đen không đi vào ngay, mà đứng ở cửa, nhìn Đường Trọng bình tĩnh ngồi kia xuyên qua khe cửa.
Nếu cô bé xinh đẹp kia đúng là con gái của Thu Hồng Đồ, vậy hắn là ai?
Trong quá trình chuyển giao, thân thể Thu Ý Hàn giật một cái, giống như vừa mới tỉnh khỏi cơn ác mộng, thoáng cái đã giật mình tỉnh lại.
Nàng nhìn nhìn mặt cảnh sát nọ, sau đó ôm cổ Đường Trọng, không chịu buông tay.
- Buông tay ra đã có được không? Chúng ta phải đi với chú cảnh sát để tiếp nhận điều tra. - Đường Trọng cười nói.
Thu Ý Hàn không nói lời nào, chẳng qua chỉ ôm chặt cổ Đường Trọng, không chịu buông tay, các đốt ngót tay cũng nắm chặt lại.
- Chúng ta còn phải xuống núi. Em không định để cho anh ôm em đi xuống chân núi chứ? Tàn nhẫn vậy. - Đường Trọng cười nói.
Thu Ý Hàn không nói lời nào, lại càng dùng sức ôm Đường Trọng.
Hoa Minh tới trước mặt cảnh sát mặt đen nói:
- Đại ca, cô ấy là bạn gái nó. Nếu không thì để cho nó ôm đi được không?
- Phải tách ra. - Cảnh sát mặt đen tối sầm mặt. Ở lập trường của hắn thì phải lập tức khống chế nghi phạm mới được. Nếu không hắn bất chợt đổi ý, cô bé kia không phải là vũ khí lợi hại trong tay hắn để đối phó họ hay sao?
Hoa Minh bất đắc dĩ, chỉ đành khuyên nhủ:
- Thu Ý Hàn, cô buông ra đi cùng bọn tôi được không? Không thể trì hoãn thêm nữa, chúng ta nhất định phải nhanh chóng điều tra chuyện này cho rõ ràng. Nếu không, Đường Trọng sẽ rất phiền toái.
Thu Ý Hàn chớp chớp lông mi, cuối cùng cũng buông lỏng cổ Đường Trọng.
Đường Trọng vừa buông nàng xuống thì đã có hai cảnh sát chạy tới còng tay hắn lại.
Đường Trọng không phản kháng, cũng không phản kháng được.
Hắn rất nhạy bén, nhưng nhạy bén cũng vô dụng.
Đường núi đỉnh Ngọc Nữ không thông xe, bọn họ chỉ đành đi bộ xuống núi. Dưới chân núi đã chuẩn bị hai chiếc xe cảnh sát lớn và một chiếc xe cảnh sát nhỏ. Cảnh sát mặt đen để cho mấy cảnh sát áp tải Đường Trọng lên xe lớn, Hoa Minh, Lương Đào, Lý Ngọc, Chu Duy và Thu Ý Hàn được hai cảnh sát khác dẫn lên chiếc xe áp tải còn lại. Chính hắn ngồi lên xe cảnh sát chuyên dụng này. Lão đạo sĩ vẫn còn hôn mê bất tỉnh, còn cần giữ một người ở lại núi, lát nữa phái bác sĩ lại giúp lão kiểm tra thân thể.
Cục cảnh sát núi Ngọc Nữ nằm ở cạnh trạm xe lửa núi Ngọc Nữ, là một căn nhà hai tầng, không có đại viện, cửa hướng về đường ray và ngoài nhà ga nữa.
Xe dừng lại trước cửa, Đường Trọng đã bị mang vào một phòng phỏng vấn riêng. Lúc đó, đám bạn cùng phòng cùng với một người trong cuộc khác là Thu Ý Hàn được cách ly.
Không cần chờ quá lâu, cảnh sát mặt đen đã dẫn theo một cảnh sát trẻ đeo kính đi tới.
Hắn hùng hùng hổ hổ kéo ghế ngồi trước mặt Đường Trọng, rút thuốc ra châm, cảnh sát phía sau vội vàng chạy đi tìm một cái gạt tàn tới.
Hắn nhả một ngụm khói, nói:
- Họ tên.
- Đường Trọng.
- Giới tính.
- Đàn ông. - Lần này, Đường Trọng không trả lời "ông sờ" nữa.
- Quê quán.
- Thành phố Thanh Vân, huyện Hồng Sơn.
- Chứng minh thư đâu. - Cảnh sát mặt đen nói, có thể hắn cảm thấy thẩm vấn như vậy quá phiền phức.
- Thứ trên người đều bị nhân viên cảnh sát tịch thu rồi. - Đường Trọng nói.
Cảnh sát mặt đen xoay người nhìn nam cảnh sát kia, tên đó lập tức hiểu ý, bước nhanh ra ngoài.
Đường Trọng nhẹ nhàng thở dài.
Quan lớp một cấp đè chết người a. Có thể tiến vào hệ thống này, tất cả đều là nhân vật tinh tường như vậy. Nhiều người thông minh chém giết nhau thế này, thật là một hồi hí kịch đặc sắc nha. Khó trách trăm ngàn năm qua, văn hóa quan trường Hoa Hạ vẫn muôn màu muôn vẻ như thế.
- Nói một chút về chuyện đã xảy ra đi. - Cảnh sát mặt đen lại thở một ngụm khói.
Đường Trọng nói chi tiết, không hề giấu diếm. Thậm chí cũng không không cố ý nói có lợi cho mình, bởi vì chuyện này vốn là mình có lý.
Đúng là hắn lên núi du ngoạn, ai biết gặp phải tên biến thái đó?
Cảnh sát đeo mắt kính kia quay lại, trong tay cầm một cái túi đen, trong túi là điện thoại và ví tiền của Đường Trọng.
Cảnh sát mặt đen móc ví tiền Đường Trọng, rút ra một cái chứng minh bên trong. Nhìn một chút ảnh chụp trên chứng minh, lại nhìn Đường Trọng một chút, nói:
- Trước kia là một thằng bé thanh tú, bây giờ tàn tạ quá.
- ...
Bốp!
Cảnh sát mặt đen vỗ một cái lên mặt bàn, gạt tàn thuốc cũng bị bật ngược lên, sau khi rơi xuống vẫn còn kêu ông ông chưa dứt.
- Đường Trọng, tôi cần nhắc nhở cậu một tiếng, tội cậu phạm phải vô cùng ác liệt. - Cảnh sát mặt đen tối sầm mặt nói:
- Thi thể mà cậu báo án, chúng tôi đã tìm thấy, tôi vừa mới đi xem đã giật cả mình, thê thảm không nỡ nhìn a. Cậu là sinh viên à? Nam Đại có sinh viên như vậy từ bao giờ? Nói cậu là đồ tể, là sát thủ cũng chẳng quá chút nào.
- Pháp y của cục thành phố sắp qua đến nơi rồi, lúc đó sẽ tiến hành kiểm nghiệm thi thể. Tất cả chứng cớ đều bất lợi với cậu, nếu như tôi là cậu thì sẽ lập tức thẳng thắn nhận tội, như vậy thẩm phán lúc ra tòa còn giảm nhẹ tội. Nếu như cậu cứ khăng khăng giữ cái sự may mắn không thực tế trong lòng thì cậu tính sai rồi đó.
- Tôi nhất định sẽ phối hợp tích cực. Không biết không nói, đã nói là thật. - Đường Trọng gật đầu lia lịa, giống như là bị cảnh sát mặt đen dọa sợ đái ra máu vậy.
- Rất tốt, nói chuyện đã xảy ra lúc ấy lại một lần đi. - Cảnh sát mặt đen nói:
- Lần này phải ghi chép, muốn sửa lại cũng không dễ đâu. Đường Trọng, tương lai của cậu sẽ được quyết định bởi thái độ hiện tại của cậu có đủ thẳng thắn hay không.
- Nhất định sẽ thẳng thắn. Ta tuyệt đối sẽ không giấu diếm. - Đường Trọng nói. Sự thật vốn đã có lợi cho mình, có ngu mới giấu diếm:
- Tôi chủ động báo cảnh sát là muốn mời cảnh sát đại ca cho tôi một cái công đạo.
- Bắt đầu đi. - Cảnh sát mặt đen hừ lạnh một tiếng.
Cho nên, Đường Trọng kể lại một lần, nam cảnh sát đeo kính cầm một cái cặp văn kiện, tiến hành ghi chép.
Đợi đến khi Đường Trọng nói xong, cảnh sát mặt đen lại đập bàn một cái.
Thế cũng chưa hết giận, hắn lại đá một cước vào trước mặt cái bàn gỗ mục.
Cái bàn lật nhào về phía chỗ Đường Trọng ngồi, đập tới thân thể hắn.
Bốp.
Đường Trọng chống chân vào, bàn gỗ kia rốt cục không thể nào lật lại được nữa.
- Đồ chó để, thằng nhãi mày muốn chết phải không? Coi bọn tao là đồ ngu để bỡn cợt à? Mày nói lần này khác mẹ gì lần trước? - Cảnh sát mặt đen chửi ầm lên, còn định đi tới đá Đường Trọng vài phát.
- Tôi khuyên ông nên tỉnh táo một chút. - Đường Trọng bình tĩnh nói:
- Tôi là sinh viên, dù cái án kiện này phán thế nào thì cuối cùng cũng sẽ nháo nhào rất lớn, thậm chí trường học cũng sẽ ra mặt. Nếu như bây giờ ông đánh tôi, sau này tôi trước mặt truyền thông nói ông bạo lực bức cung, thế này cũng không tốt cho ông phải không?
- Đậu má. Con mẹ mày còn định uy hiếp tao. - Cảnh sát mặt đen nổi giận, hắn nắm quả đấm xông về phía Đường Trọng.
- Nếu ông là dạng đầu bò không biết suy nghĩ, vậy thì cho đó là uy hiếp đi. - Đường Trọng cười lạnh:
- Tôi ngay cả người cũng giết, còn ngại đánh thêm thằng nào? Ông làm bại hoại danh dự đội cảnh sát, sợ rằng kết quả cũng không tốt đâu phải không?
- Tao... - Cảnh sát mặt đen không mắng nổi.
Hắn không có sợ bại hoại danh dự đội cảnh sát. Người của cục sở thẩm vấn phạm nhân chẳng nhẽ không dùng ít "thủ đoạn tư gia" hay sao?
Mấu chốt là câu nói phía trước làm hắn cảm thấy lạnh lẽo.
"Tôi ngay cả người cũng giết, còn ngại đánh thêm thằng nào sao?"
Đúng thế, hắn giết đạo sĩ kia. Cảnh sát vừa rồi đã chạy đi xem thi thể, hai mắt đều bị phá hủy, máu tươi đầm đìa, đầu rớt vỡ ra, thân thể ngã bẹp dí, hạ thể còn chảy ra chất lỏng không tên nữa.
Hắn không biết những vết thương này cái nào là do Đường Trọng gây ra, cái nào là do rơi trên cao xuống. Nhưng hai đao trên mắt kia nhất định là do Đường Trọng gây nên.
Một sinh viên trẻ dám cầm đao đâm thủng hai mắt một người trưởng thành. Người như vậy chỉ dùng đòn hiểm là có thể lấy cung được hay sao?
Bởi vì hắn quá trẻ tuổi, mình suýt nữa thì đã đối đãi hắn như phạm nhân bình thường rồi.
Thấy cảnh sát mặt đen tỉnh táo lại, Đường Trọng cũng yên lòng.
Khi người mà hắn đợi còn chưa tới, hắn cũng không muốn không dưng bị ăn no đòn.
Thùng thùng.
Có người gõ cửa.
- Ai vậy? - Cảnh sát mặt đen rống lớn, trong lòng lại hơi cảm tạ người gõ cửa bên ngoài. Nếu không, hắn đứng trong phòng này đúng là khó mà xuống đài.
Nào có chuyện đánh được một nửa, bị một thằng nhãi uy hiếp hai câu là dừng tay? Truyền ra ngoài thì hắn còn lãnh đạo kiểu gì?
- Đội trưởng, có biến. - Ngoài cửa có người hồi báo.
Cảnh sát mặt đen chỉ Đường Trọng, nói với cảnh sát đeo kính:
- Coi chừng hắn.
- Vâng. Thưa đội trưởng. - Cảnh sát đeo kính lớn tiếng đáp.
Cánh sát mặt đen kéo cửa đi ra ngoài rồi hỏi:
- Tình huống gì?
Đứng ngoài cửa là một cảnh sát trung niên lão luyện thành thục, hắn nhìn cảnh sát mặt đen, nhỏ giọng nói:
- Đội trưởng, lớn chuyện rồi.
- Sao mà lớn chuyện? Vương Hạo Nhiên, đừng có lề mà lề mề như đàn bà nữa. Có lời nói nhanh có rắm mau phóng. - Cảnh sát mặt đen không nhịn được mắng.
- Cô ấy là con gái của Thu Hồng Đồ. - Cảnh sát trung niên nói.
- Ai là con gái của Thu Hồng Đồ? Thu Hồng Đồ là ai? - Cảnh sát mặt đen nghi ngờ hỏi.
- Thu Ý Hàn, chính là cô bé vẫn ôm nghi phạm đó. - Cảnh sát trung niên nói:
- Thu Hồng Đồ là chủ tịch tập đoàn Hoành Đại. Là phù hào siêu cấp trên hạng mười trong bảng xếp hạng Forbes đó.
Cảnh sát mặt đen sửng sốt nói:
- Không thể nào chứ? Con gái của Thu Hồng Đồ sao có thể chạy tới cái chỗ khỉ ho cò gáy của chúng ta? Hơn nữa còn đi chung với tội phạm giết người? Lão Vương, anh có nhầm hay không vậy?
- Trước đó tôi cũng không có tin a. - Cảnh sát trung niên ủy khuất nói:
- Sau đó tôi liên tục chứng thực, chính cô ấy cũng thừa nhận. Hơn nữa, cô ấy còn muốn gọi điện thoại cho cha mình, tôi còn chưa phê chuẩn. Đội trưởng, anh xem chuyện này xử lý thế nào đây?
Cảnh sát mặt đen mắng:
- Cho cô ta gọi. Nếu thân phận cô ta là giả, gọi điện thì có ích gì? Nếu thân phận của cô ta là thật thì ngăn được hay sao?
- Vâng, thưa đội trưởng. Tôi đi an bài. - Cảnh sát trung niên bước nhanh đi.
Cảnh sát mặt đen không đi vào ngay, mà đứng ở cửa, nhìn Đường Trọng bình tĩnh ngồi kia xuyên qua khe cửa.
Nếu cô bé xinh đẹp kia đúng là con gái của Thu Hồng Đồ, vậy hắn là ai?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.