Chương 907: Lừa dối cả bản thân!
Liễu Hạ Huy
12/06/2017
Đường Trọng nhìn xung quanh, cười nói: - Thấy các bạn đều ủng hộ Trương Hách Bản theo đuổi tôi, tình cảm của tôi thật sự không như vậy tôi lại chán ghét các bạn thì sao? Mọi người chợt cười thành tiếng. Trương Hách Bản lôi kéo tay Đường Trọng, Lâm Hồi Âm lảng tránh, Trương Thượng Hân khuyên can. Trên sân khấu loạn thành một đám. Đùa giỡn một lúc sau, cả khán đài đều yên tĩnh lại. Vẻ tươi cười trên mặt Đường Trọng từ từ biến mất, chân thành nói: - Thượng Hân bảo tôi nói vài câu với mọi người, tôi cảm thấy nói mấy câu không đủ được - Không liên quan. Anh vẫn nói, chúng tôi vẫn nghe. Trương Thượng Hân nói. - Tuy thời gian tôi xuất đạo chỉ hai năm ngắn ngủi nhưng cảm giác chuyện xảy ra trong hai năm này còn nhiều hơn nửa đời trước của tôi một chút. Nam cải trang thành nữ. Trước kia xem phim trên TV thấy tình tiết kịch tính này, không ngờ tới bản thân cũng có một ngày như vậy, càng không ngờ tới sau này bản thân sẽ làm diễn viên điện ảnh trên TV. - Bạch Tố tìm tới cửa nói cho tôi, bảo tôi làm người thay thế Đường Trọng tiến vào ngành giải trí. Lúc đó, tôi cảm thấy cô ấy là kẻ điên. Phần đông khách quý dưới sân khấu cười thành tiếng. Bạch Tố cũng cười theo. Nhớ tới tình cảnh lần đầu bản thân tiến vào ngục giam Hận Sơn gặp được người trẻ tuổi quỷ quyệt lại thú vị này, bọn họ từ nghi ngờ lạ lẫm trở nên thân mật khăng khít. Thành viên trong nhóm Hồ Điệp cũng từ bài xích lẫn nhau sang bao dung lẫn nhau. Quan trọng nhất là giờ bản thân đã trở thành cô gái của hắn, trong lòng cũng bỗng dưng ấm áp hơn. Sóng nhiệt lan tràn, đùi cũng bị cuốn hút. Cậu thích cô gái thần kinh, cậu liền đả thông tử cung của cô ta. Bởi vì bọn họ thật sự không nghĩ ra cách biểu đạt tình cảm tốt hơn cách hợp hai làm một. - Cảm ơn kẻ điên này, làm tôi có cơ hội đứng trên sân khấu này. Cảm ơn kẻ điên này, làm tôi có cơ hội hợp tác với nhiều người kiệt xuất như vậy. Cũng muốn cảm ơn kẻ điên này. Nếu không phải cô ấy tùy tiện xông vào phòng tôi, có lẽ tôi sẽ không có cơ hội quen biết với cô gái xinh đẹp như vậy. Cô ấy là người bắt đầu cuộc sống của tôi, cũng là chìa khóa để tôi bước vào cánh cửa ngành giải trí. Cho tới bây giờ tôi chưa từng nói mấy câu này, có lẽ sau này sẽ không biết xấu hổ mà nói lại lần nữa đâu, cho nên Bạch Tố, thật vinh hạnh khi có cô làm bạn bên cạnh tôi. Hốc mắt Bạch Tố đỏ lên, bắt đầu trở nên ướt át. Cô kính dâng bản thân, một câu khẳng định của hắn là đủ rồi. Cô không có lòng tham, không nghĩ muốn quá nhiều. - Cảm ơn Lâm Hồi Âm. Cô là đồng đội trung thành nhất của tôi, cũng là bạn tốt nhất của tôi. Cô ấy rất ít nói chuyện, cho tới bây giờ đều chưa từng khích lệ tôi. Nhưng cô ấy cũng chưa từng mắng tôi. Có cô ấy bên cạnh, tôi luôn có được cảm giác rất an tâm.
Mọi người lại cười to. Lâm Hồi Âm rất bất mãn xem thường, khiến mọi người biết nữ thần băng sơn cũng có một mặt đáng yêu xinh đẹp như vậy. - Tôi đâu? Tôi đâu? Trương Hách Bản kích động không chịu được: - Đến lượt tôi, đến lượt tôi! Anh mau cảm ơn tôi đi. Đường Trọng liếc mắt nhìn Trương Hách Bản một cái, nói: - Cô thì miễn đi, miễn cho cô theo đuổi tôi không được. Dưới sân khấu lại xuất hiện tiếng cười. Trương Hách Bản đuổi theo cấu véo Đường Trọng. - Cảm ơn Trương Hách Bản. Đường Trọng nói: - Nếu Trương Hách Bản không theo đuổi tôi nữa, cô ấy còn đáng yêu hơn. - - Cảm ơn giám đốc Tôn. Tôi cảm thấy giám đốc Tôn là người có trí tuệ lớn, cũng là người có bộ ngực lớn. Cô ấy bao dung tất cả khuyết điểm của tôi, giúp giải trí Hoa Thanh phát triển đến quy mô lớn như ngày hôm nay, đạt được thành tích tốt như vậy. So với việc cảm kích, tôi càng muốn tôn trọng cô ấy hơn. Tôn Văn Lâm cười xua tay. Đường Trọng nói quá lời rồi, cô không thể nhận nỏi. Đường Trọng cảm ơn cô, sao cô không cảm ơn Đường Trọng được? Nếu không phải người đàn ông trẻ tuổi này có đầy đủ ủy quyền, cô sao có địa vị và phong quang hôm nay? Nếu không phải thế lực cường đại của hắn ủng hộ sau lưng, sao cô có thể trở thành chủ tịch của một công ty lên sàn trong thời gian ngắn như vậy được? - Cảm ơn Thượng Hân, vợ trong phim của tôi, cũng là bạn thân ngoài đời của tôi. Fan của cô đều gọi cô là nữ thần. Cô cũng là nữ thần hoàn mỹ trong lòng tôi. Trương Thượng Hân cười khanh khách nói: - Yên tâm đi, tôi sẽ giúp anh giữ bí mật. Đường Trọng hiểu ý, nói: - Bí mật của chúng ta.
- Cảm tạ mọi người ở đây. Tôi không thể nói hết tên mọi người nhưng tôi có thể ghi nhớ tất cả những gương mặt quen thuộc. Tôi nói mấy câu này không phải muốn chia tay các bạn mà là muốn cho các bạn biết tôi biết các bạn phải trả giá những gì. - Giờ Hoa Thanh phát triển rất tốt, sau này cũng phát triển rất tốt. Tôi tin mỗi người trong Hoa Thanh đều đạt được những thứ mình muốn. Cầu danh được danh, cầu lợi được lợi. Chúng ta sẽ vui vẻ hưởng thụ thành công với nhau, hưởng thụ tiền lãi do công ty phát triển nhanh chóng mang đến. - Tôi là một người không nói lời tốt đẹp. Đường Trọng xúc động nói: - Bình thường còn hơi ngại ngùng, nhất là nói chuyện với con gái sẽ đỏ mặt. Nhưng... mong nhận lòng biết ơn của tôi. Đường Trọng đứng thẳng người, sau đó cúi đầu chín mươi độ với người dưới sân khấu. Xôn xao
Toàn trường đứng dậy. Vỗ tay như sấm Yến Kinh. Nhà cũ. Hai cha con Đường Liệp và Đường Trọng ngồi trước giường cụ ngoại. Thời tiết càng ngày càng lạnh, cơ thể của ông cũng càng ngày càng kém. Thậm chí có thầy thuốc lặng lẽ nói với Đường Trọng là cụ ngoại, cha của Khương Lập Nhân khó có thể qua mùa đông này, bảo người nhà Khương gia chuẩn bị tâm lý cho tốt. Làn da của cụ ngoại vàng khè, cả người gầy như da bọc xương. Ông được hai người chăm sóc đặt biệt đỡ ngồi dậy, sau đó nhắm mắt thở dốc trên giường. Thật lâu sau, ông mới mở đôi mắt đục ngầu ra. - Đường Trọng. Cụ ngoại lên tiếng. Suy yếu vô lực nhưng đọc từng chữ từng chữ rõ ràng. Đường Trọng nhanh chóng đi đến phía trước. Hắn còn tưởng rằng cụ ngoại sẽ nói chuyện với đại hồ tử một lúc chứ. - Cụ ngoại. Đường Trọng nắm lấy cái tay lạnh như băng đặt trong chăn của ông ngoại, cười nói: - Sắc mặt của cụ tốt hơn lần trước nhiều. Có phải đã ăn linh đan diệu dược gì không? Nếu có cái gì bổ dưỡng thì ông không thể giấu riêng được, để một chút ngon ngọt gì đó cho đám vãn bối bọn cháu đi. Trên mặt cụ ngoại lộ ra vẻ tươi cười khó có được, nói: - Tên khỉ nhà cháu, bọn Như Long Như Hổ cũng không dám nói chuyện với cụ như vậy. - Tuy bọn họ không nói gì nhưng trong lòng bọn họ khẳng định cũng nghĩ như vậy. Thế nào? Cụ ngoại càng ngày càng trẻ tuổi, chẳng lẽ còn muốn tranh tán gái không dứt với bọn cháu sao? Đại hồ tử hung hăng trừng mắt nhìn Đường Trọng một cái. Thằng nhóc thối này thật không biết lớn nhỏ. Cụ ngoại là loại người nào, có thể nói chuyện như vậy được sao?
- Không có gì. Tuy cụ ngoại không tiện hoạt động nhưng cũng hiểu rõ động tác nhỏ của hai cha con. - Nó cũng có ý tốt thôi. Người là của tôi, chẳng lẽ tôi còn không biết tình huống của mình sao? Trong lòng đại hồ tử trầm trọng, im lặng đứng ở một bên. Ánh mắt cụ ngoại đặt trên người Đường Trọng, nói: - Còn nhớ ông đã đánh giá cháu những gì không? - Nhớ rõ. Đường Trọng gật đầu: - Nhưng cụ đánh giá cháu rất nhiều. Cụ nói là câu nào? - Tâm của cháu còn lớn hơn cha cháu. Đường Trọng cười khổ, nói: - Câu tiếp theo hình như không có mà? - Trí tuệ, lão luyện, có ý tưởng, ý thủ đoạn.
Cụ ngoại nói: - Trên nhiều khía cạnh, ba cháu cũng không bằng cháu. - Cụ, cháu không tốt như ông tưởng tượng đâu. Đường Trọng hơi ngượng ngùng. - Nhưng quá cứng sẽ dễ gãy, chuyện tốt thành xấu. - Cháu hiểu. Đường Trọng vô cùng nghiêm túc gật đầu. - Cháu không hiểu. - Ông nhìn đại hồ tử, nói: - Anh phải trông chừng nó thật tốt. - Tôi hiểu. Đại hồ tử nói. - Anh đã thật sự hiểu được.
Cụ ngoại vô cùng vừa lòng với thái độ của đại hồ tử. Đường Trọng thật oan ức. Hắn cảm thấy bản thân đã bị vũ nhục. - Đường Trọng, cháu ra ngoài trước đi. Ông và ba cháu nói chuyện. Cụ ngoại nói. - Được. Đường Trọng đồng ý. Hắn nhìn cụ ngoại một cái thật sâu, sau đó xoay người rời đi. Hắn biết thân thể cụ ngoại càng ngày càng kém, bọn họ cũng không thể thường xuyên đến quấy rầy ông được. Hiện tại, số lần gặp mặt ông ngoại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Người chết như đèn tắt. Nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi. Đèn tắt còn có thể đốt lại, người đã chết còn có thể sống lại sao? Đi đến gian trước, ông ngoại Khương Lập Nhân và Khương Di Lâm đang ngồi uống trà xem TV cùng bà ngoại trong phòng khách. Nhìn thấy Đường Trọng đi ra, Khương Lập Nhân bỏ tách trà trong tay xuống, nói: - Đường Trọng, đến thư phòng của ông. - Được. Đường Trọng chào bà ngoại, sau đó cười cười với Khương Di Lâm rồi theo sát ông ngoại vào thư phòng. - Cụ đã hàn huyên gì với cháu? Khương Lập Nhân hỏi. - Tặng cháu vài chữ. Đường Trọng trả lời chi tiết: - Quá cứng sẽ dễ gãy. Khương Lập Nhân hơi thương cảm, nói: - Cụ là một người viết chữ rất đẹp. Nếu lúc trẻ tuổi thì có thể viết cho cháu một bức thư. Hiện tại sợ là không được. - Cháu thấy khí sắc của cụ vẫn tốt, chắc là
Khương Lập Nhân xua tay, nói: - Có một số việc không trốn tránh được, phải đối mặt thì nên đối mặt thôi. May mà trước đã chuẩn bị một chút, nếu không Khương gia có thể bình an hay không thì cũng khó nói. Khương Lập Nhân nói là chuyện tẩy từ trong nội bộ Khương gia lần trước. Nếu không phải Khương Lập Nhân lấy con gái của mình là Khương Khả Nhân làm mồi, lại trả giá bằng con trai Khương Khả Kì thì giờ Khương gia vẫn đang mục nát. Một gia tộc không thể thống nhất lại, cho dù biết bộ mặt âm hiểm của Quan gia nhưng cũng không thể làm gì bọn họ, lại càng không nói đến việc bắt tay hợp tác chạy song song với Đổng gia để thế lực gia tộc tăng lên. - Cháu tin ông ngoại có thể nắm tất cả trong tay. Đường Trọng vuốt mông ngựa đúng lúc nói. Khương Lập Nhân liếc mắt nhìn Đường Trọng một cái, nói: - Chuyện này đã qua rồi. Giờ chúng ta phải hướng về tương lai. Tương lai mười năm, năm mươi năm, thậm chí một trăm năm. - Ông ngoại nói gì, cháu sẽ nghe theo đấy. Đường Trọng nói. Khương Lập Nhân cười nói: - Cũng chỉ có cháu mới có thể làm ra chuyện như vậy, lừa dối cả bản thân. Nếu cháu nghe lời như vậy thì chuyện sẽ không phiền toái như vậy đâu. Đường Trọng cũng cười. Hắn biết ông ngoại không tin lời hứa hẹn của hắn bởi vì chính bản thân hắn cũng không tin được mình. - Đường Trọng, cháu cảm thấy nguy hiểm không? Khương Lập Nhân lên tiếng hỏi.
Mọi người lại cười to. Lâm Hồi Âm rất bất mãn xem thường, khiến mọi người biết nữ thần băng sơn cũng có một mặt đáng yêu xinh đẹp như vậy. - Tôi đâu? Tôi đâu? Trương Hách Bản kích động không chịu được: - Đến lượt tôi, đến lượt tôi! Anh mau cảm ơn tôi đi. Đường Trọng liếc mắt nhìn Trương Hách Bản một cái, nói: - Cô thì miễn đi, miễn cho cô theo đuổi tôi không được. Dưới sân khấu lại xuất hiện tiếng cười. Trương Hách Bản đuổi theo cấu véo Đường Trọng. - Cảm ơn Trương Hách Bản. Đường Trọng nói: - Nếu Trương Hách Bản không theo đuổi tôi nữa, cô ấy còn đáng yêu hơn. - - Cảm ơn giám đốc Tôn. Tôi cảm thấy giám đốc Tôn là người có trí tuệ lớn, cũng là người có bộ ngực lớn. Cô ấy bao dung tất cả khuyết điểm của tôi, giúp giải trí Hoa Thanh phát triển đến quy mô lớn như ngày hôm nay, đạt được thành tích tốt như vậy. So với việc cảm kích, tôi càng muốn tôn trọng cô ấy hơn. Tôn Văn Lâm cười xua tay. Đường Trọng nói quá lời rồi, cô không thể nhận nỏi. Đường Trọng cảm ơn cô, sao cô không cảm ơn Đường Trọng được? Nếu không phải người đàn ông trẻ tuổi này có đầy đủ ủy quyền, cô sao có địa vị và phong quang hôm nay? Nếu không phải thế lực cường đại của hắn ủng hộ sau lưng, sao cô có thể trở thành chủ tịch của một công ty lên sàn trong thời gian ngắn như vậy được? - Cảm ơn Thượng Hân, vợ trong phim của tôi, cũng là bạn thân ngoài đời của tôi. Fan của cô đều gọi cô là nữ thần. Cô cũng là nữ thần hoàn mỹ trong lòng tôi. Trương Thượng Hân cười khanh khách nói: - Yên tâm đi, tôi sẽ giúp anh giữ bí mật. Đường Trọng hiểu ý, nói: - Bí mật của chúng ta.
- Cảm tạ mọi người ở đây. Tôi không thể nói hết tên mọi người nhưng tôi có thể ghi nhớ tất cả những gương mặt quen thuộc. Tôi nói mấy câu này không phải muốn chia tay các bạn mà là muốn cho các bạn biết tôi biết các bạn phải trả giá những gì. - Giờ Hoa Thanh phát triển rất tốt, sau này cũng phát triển rất tốt. Tôi tin mỗi người trong Hoa Thanh đều đạt được những thứ mình muốn. Cầu danh được danh, cầu lợi được lợi. Chúng ta sẽ vui vẻ hưởng thụ thành công với nhau, hưởng thụ tiền lãi do công ty phát triển nhanh chóng mang đến. - Tôi là một người không nói lời tốt đẹp. Đường Trọng xúc động nói: - Bình thường còn hơi ngại ngùng, nhất là nói chuyện với con gái sẽ đỏ mặt. Nhưng... mong nhận lòng biết ơn của tôi. Đường Trọng đứng thẳng người, sau đó cúi đầu chín mươi độ với người dưới sân khấu. Xôn xao
Toàn trường đứng dậy. Vỗ tay như sấm Yến Kinh. Nhà cũ. Hai cha con Đường Liệp và Đường Trọng ngồi trước giường cụ ngoại. Thời tiết càng ngày càng lạnh, cơ thể của ông cũng càng ngày càng kém. Thậm chí có thầy thuốc lặng lẽ nói với Đường Trọng là cụ ngoại, cha của Khương Lập Nhân khó có thể qua mùa đông này, bảo người nhà Khương gia chuẩn bị tâm lý cho tốt. Làn da của cụ ngoại vàng khè, cả người gầy như da bọc xương. Ông được hai người chăm sóc đặt biệt đỡ ngồi dậy, sau đó nhắm mắt thở dốc trên giường. Thật lâu sau, ông mới mở đôi mắt đục ngầu ra. - Đường Trọng. Cụ ngoại lên tiếng. Suy yếu vô lực nhưng đọc từng chữ từng chữ rõ ràng. Đường Trọng nhanh chóng đi đến phía trước. Hắn còn tưởng rằng cụ ngoại sẽ nói chuyện với đại hồ tử một lúc chứ. - Cụ ngoại. Đường Trọng nắm lấy cái tay lạnh như băng đặt trong chăn của ông ngoại, cười nói: - Sắc mặt của cụ tốt hơn lần trước nhiều. Có phải đã ăn linh đan diệu dược gì không? Nếu có cái gì bổ dưỡng thì ông không thể giấu riêng được, để một chút ngon ngọt gì đó cho đám vãn bối bọn cháu đi. Trên mặt cụ ngoại lộ ra vẻ tươi cười khó có được, nói: - Tên khỉ nhà cháu, bọn Như Long Như Hổ cũng không dám nói chuyện với cụ như vậy. - Tuy bọn họ không nói gì nhưng trong lòng bọn họ khẳng định cũng nghĩ như vậy. Thế nào? Cụ ngoại càng ngày càng trẻ tuổi, chẳng lẽ còn muốn tranh tán gái không dứt với bọn cháu sao? Đại hồ tử hung hăng trừng mắt nhìn Đường Trọng một cái. Thằng nhóc thối này thật không biết lớn nhỏ. Cụ ngoại là loại người nào, có thể nói chuyện như vậy được sao?
- Không có gì. Tuy cụ ngoại không tiện hoạt động nhưng cũng hiểu rõ động tác nhỏ của hai cha con. - Nó cũng có ý tốt thôi. Người là của tôi, chẳng lẽ tôi còn không biết tình huống của mình sao? Trong lòng đại hồ tử trầm trọng, im lặng đứng ở một bên. Ánh mắt cụ ngoại đặt trên người Đường Trọng, nói: - Còn nhớ ông đã đánh giá cháu những gì không? - Nhớ rõ. Đường Trọng gật đầu: - Nhưng cụ đánh giá cháu rất nhiều. Cụ nói là câu nào? - Tâm của cháu còn lớn hơn cha cháu. Đường Trọng cười khổ, nói: - Câu tiếp theo hình như không có mà? - Trí tuệ, lão luyện, có ý tưởng, ý thủ đoạn.
Cụ ngoại nói: - Trên nhiều khía cạnh, ba cháu cũng không bằng cháu. - Cụ, cháu không tốt như ông tưởng tượng đâu. Đường Trọng hơi ngượng ngùng. - Nhưng quá cứng sẽ dễ gãy, chuyện tốt thành xấu. - Cháu hiểu. Đường Trọng vô cùng nghiêm túc gật đầu. - Cháu không hiểu. - Ông nhìn đại hồ tử, nói: - Anh phải trông chừng nó thật tốt. - Tôi hiểu. Đại hồ tử nói. - Anh đã thật sự hiểu được.
Cụ ngoại vô cùng vừa lòng với thái độ của đại hồ tử. Đường Trọng thật oan ức. Hắn cảm thấy bản thân đã bị vũ nhục. - Đường Trọng, cháu ra ngoài trước đi. Ông và ba cháu nói chuyện. Cụ ngoại nói. - Được. Đường Trọng đồng ý. Hắn nhìn cụ ngoại một cái thật sâu, sau đó xoay người rời đi. Hắn biết thân thể cụ ngoại càng ngày càng kém, bọn họ cũng không thể thường xuyên đến quấy rầy ông được. Hiện tại, số lần gặp mặt ông ngoại chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Người chết như đèn tắt. Nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi. Đèn tắt còn có thể đốt lại, người đã chết còn có thể sống lại sao? Đi đến gian trước, ông ngoại Khương Lập Nhân và Khương Di Lâm đang ngồi uống trà xem TV cùng bà ngoại trong phòng khách. Nhìn thấy Đường Trọng đi ra, Khương Lập Nhân bỏ tách trà trong tay xuống, nói: - Đường Trọng, đến thư phòng của ông. - Được. Đường Trọng chào bà ngoại, sau đó cười cười với Khương Di Lâm rồi theo sát ông ngoại vào thư phòng. - Cụ đã hàn huyên gì với cháu? Khương Lập Nhân hỏi. - Tặng cháu vài chữ. Đường Trọng trả lời chi tiết: - Quá cứng sẽ dễ gãy. Khương Lập Nhân hơi thương cảm, nói: - Cụ là một người viết chữ rất đẹp. Nếu lúc trẻ tuổi thì có thể viết cho cháu một bức thư. Hiện tại sợ là không được. - Cháu thấy khí sắc của cụ vẫn tốt, chắc là
Khương Lập Nhân xua tay, nói: - Có một số việc không trốn tránh được, phải đối mặt thì nên đối mặt thôi. May mà trước đã chuẩn bị một chút, nếu không Khương gia có thể bình an hay không thì cũng khó nói. Khương Lập Nhân nói là chuyện tẩy từ trong nội bộ Khương gia lần trước. Nếu không phải Khương Lập Nhân lấy con gái của mình là Khương Khả Nhân làm mồi, lại trả giá bằng con trai Khương Khả Kì thì giờ Khương gia vẫn đang mục nát. Một gia tộc không thể thống nhất lại, cho dù biết bộ mặt âm hiểm của Quan gia nhưng cũng không thể làm gì bọn họ, lại càng không nói đến việc bắt tay hợp tác chạy song song với Đổng gia để thế lực gia tộc tăng lên. - Cháu tin ông ngoại có thể nắm tất cả trong tay. Đường Trọng vuốt mông ngựa đúng lúc nói. Khương Lập Nhân liếc mắt nhìn Đường Trọng một cái, nói: - Chuyện này đã qua rồi. Giờ chúng ta phải hướng về tương lai. Tương lai mười năm, năm mươi năm, thậm chí một trăm năm. - Ông ngoại nói gì, cháu sẽ nghe theo đấy. Đường Trọng nói. Khương Lập Nhân cười nói: - Cũng chỉ có cháu mới có thể làm ra chuyện như vậy, lừa dối cả bản thân. Nếu cháu nghe lời như vậy thì chuyện sẽ không phiền toái như vậy đâu. Đường Trọng cũng cười. Hắn biết ông ngoại không tin lời hứa hẹn của hắn bởi vì chính bản thân hắn cũng không tin được mình. - Đường Trọng, cháu cảm thấy nguy hiểm không? Khương Lập Nhân lên tiếng hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.