Chương 838: Lừa già nhưng không dối trẻ
Liễu Hạ Huy
09/06/2017
Sân bay vẫn là khu vực trọng điểm chờ đợi của phóng viên. Ai ai muốn ổ chức biểu diễn, ai được fan ra đón, ai thông đồng với ai, ai với ai tới Paris cho bồ câu ăn.
Làng giải trí thay đổi bất ngờ nhưng đều nằm trong trí tưởng tượng của phóng viên.
Lúc có ngôi sao lớn thì tất nhiên tập trung hết vào ngôi sao lớn.
Nếu không có ngôi sao lớn thì phóng viên cũng có thể kiếm chác một chút trên người ngôi sao nhỏ.
Vì thế, ngôi sao nhỏ cũng không muốn đồng thời xuất hiện với ngôi sao lớn ở những nơi công cộng thế này.
Người ta thì tiền hô hậu ủng, mình thì đi một mình. Người ta thì có hoa hồng đón đợi, mình thì trống không... Có ai thích thế không?
Cám ơn trời đất, thời điểm Lý Sắt tới sân bay Yến Kinh cũng không gặp ngôi sao lớn. Vì thế các phóng viên chờ đợi ở đây liền lao ra, vây quanh ngôi sao nữ cũng chưa phải là ngôi sao lớn này.
- Lý Sắt, lần này cô tới Yến Kinh là bởi bộ phim mới sao?
- Hắc Hiệp nổi tiếng thế có ảnh hưởng gì tới cuộc sống của cô không? Lượng công việc có phải đột nhiên tăng lên rất nhiều không?
- Vị tiên sinh đi sau cô là bạn trai cô sao? Hắn cố ý giả dạng thành vệ sĩ phải không? Ha ha, bị tôi nhìn một cái là nhận ra ngay.
Vẻ mặt Lý Sắt cứng ngắc, ứng phó lung tung hai câu rồi mang người mặc đồ đen đi về phía cửa ra.
Người đồ đen xoay người, xua tay với phóng viên, nói:
- Tôi là vệ sĩ thật đấy.
Ở bãi đỗ xe dưới lầu, chòm râu dài thân hình cao lớn đang đứng ở cửa thang máy.
Hắn không nói lời nào, ánh mắt bình tĩnh nhìn người mặc đồ đen đi phía sau Lý Sắt, chẳng thèm liếc nhìn Lý Sắt kiều diễm ướt át lấy một cái.
Ánh mắt người mặc đồ đen cũng bình tĩnh nhìn chòm râu dài, sau đó nhướn mày.
- Đừng cúi chào.
Chòm râu dài nói. Hắn đi qua, đấm mạnh một quyền vào ngực người mặc đồ đen, nói tiếp:
- Cũng còn rắn chắc lắm.
- Huấn luyện viên.
Trên mặt người mặc đồ đen hơi có ý cười.
- Lôi Chấn, đừng gọi tôi là huấn luyện viên nữa.
- Vâng, đại ca.
Lôi Chấn lập tức sửa.
Chòm râu dài rất hài lòng với cách xưng hô này, nói:
- Đi thôi.
Chòm râu dài lái xe, Lôi Chấn và Lý Sắt ngồi ghế sau.
Cho tới bây giờ, chòm râu dài cũng chưa thèm nói với Lý Sắt một câu nào, giống như người phụ nữ này không tồn tại, hoặc hắn là một loại người điển hình bị vợ quản nghiêm ngặt, không dám nói chuyện với người phụ nữ bên ngoài vậy.
- Hắn nói gì?
Chòm râu dài hỏi.
- Hắn không nói gì cả.
Lôi Chấn đáp.
- Chỉ bảo cậu đưa người tới cho tôi thôi à?
- Bảo tôi mang người tới cho đại ca.
Lôi Chấn nói.
Chòm râu dài hơi nhíu mày. Thằng ranh này, nhắn một lời thì chết à?
Mày không nhắn gì thì bố biết làm cái gì cho mày đây? Nếu hiểu lầm mày đưa người phụ nữ tới làm dì nhỏ thì sao hả?
Lý Sắt đã biết thân phận của chòm râu dài, vô cùng đáng thương nói:
- Đường tiên sinh, xin hãy giúp tôi...
Chòm râu dài lái xe vững vàng, đáp:
- Đừng giả vờ đáng thương. Tôi không nghe thấy gì hết.
-...
Lý Sắt cảm thấy ngực mình như bị người ta đâm một đao. Hai cha con nhà này đều là cực phẩm sao?
Lôi Chấn mắt nhìn mũi, mũi hướng tâm, cố gắng không để mình bị bên ngoài ảnh hưởng, chỉ là bàn tay đặt trên đầu gối hơi run.
Chòm râu dài không đưa Lý Sắt về nhà mà trực tiếp mang cô tới khu nhà cũ của Khương gia.
Chòm râu dài và Khương Khả Nhân sau khi chính thức kết hôn thì đã trở thành con rể chính thức của Khương gia, tất nhiên có quyền tự do tiến vào khu nhà cũ của Khương gia. Chẳng qua hắn vẫn không được nhiều người thích gặp phải mà thôi.
Khương Lập Nhân nói chuyện với Lý Sắt mấy câu trong thư phòng, mặt không chút thay đổi nói:
- Nghỉ ngơi cho tốt đi. Đừng lo lắng gì hết.
Tuy rằng thái độ của Khương Lập Nhân cũng không coi là hiền lạnh nhưng Lý Sắt có thể coi như đây là một câu cam đoan, không nhịn được mà nước mắt tràn mi.
Cô tìm Đường Trọng nương tựa, Đường Trọng không chịu hứa hẹn với cô.
Cô bay tới Yến Kinh, chòm râu dài cũng không hứa hẹn gì.
Trong lòng cô vẫn căng như dây đàn, còn lạnh hơn cả trời đất băng giá bên ngoài thân thể.
Cô sợ, sợ mình đi một hồi tốn công vô ích.
Hiện giờ có ông lão này bảo cô không cần phải sợ, như vậy thì có phải đã chứng minh là mạng nhỏ của cô được bảo toàn rồi?
Đối với cô mà nói, còn cái gì mới quan trọng hơn sinh mạng đây?
Cái gì mà nổi như cồn, cái gì mà hot nhất năm, cái gì mà làm nữ nhân vật chính... Đã vài ngày cô không nghĩ tới những thứ này rồi.
- Cảm ơn. Cảm ơn.
Lý Sắt quỳ rạp xuống mặt đất, đã muốn vái lạy rồi.
Khương Lập Nhân khoát tay áo. Lôi Chấn liền kéo Lý Sắt ra ngoài.
Khương Lập Nhân nhìn chòm râu dài đứng trước mặt, hỏi:
- Con thấy thằng ranh kia đang tính toán gì?
- Là ẩn nhẫn không phát, tiên lễ hậu binh.
Chòm râu dài trả lời.
Trên đường về, hắn đã suy nghĩ cẩn thận ý đồ của con trai.
Dựa theo tính tình của thằng ranh kia thì sau khi hắn chiếm được nhân chứng quan trọng là Lý Sắt này, hẳn phải lập tức tiến hành trả thù người Du gia trước mới đúng.
Nhưng hắn không làm như vậy. Bởi hắn biết Lý Sắt trong tay không có chứng cứ chứng minh đám người Du Mục sai cô tráo bom. Nếu chỉ dựa vào lời nói của cô thì chỉ sợ cảnh sát căn bản sẽ không tin nội dung mà cô ta khai.
Không chỉ không tin, bọn họ có thể lập tức bắt Lý Sắt. Tuy bọn họ không thể tin đám Du Mục là người đứng sau nhưng Lý Sắt lại tự mình thừa nhận là đã đổi bom mà. Loại phần tử phạm tội tự mình chủ động đưa tới cửa này, mấy chú cảnh sát thích nhất đấy.
Tất nhiên Đường Trọng không chịu buôn bán lỗ vốn như thế. Điều này không phù hợp với quan điểm về giá trị của hắn.
Vì thế hắn cũng không nói gì, lập tức mang Lý Sắt tới Yến Kinh.
Hắn làm vậy là vì tin tưởng mình và bố vợ có năng lực xử lý loại chuyện này sao?
- Bố cũng nghĩ thế.
Khương Lập Nhân cười nói:
- Vì thằng nhãi kia, bố cũng chỉ có thể làm kẻ ác một phen. Nhưng xương cốt người Du gia đều cứng rắn, không nhất định có thể vắt ra bao nhiêu nước đâu.
- Còn binh nữa mà.
Chòm râu dài nói.
Khương Lập Nhân gật đầu, cầm điện thoại trên bàn bắt đầu quay số.
Rất nhanh, điện thoại đã có người trả lời.
- Xin chào, ai vậy?
Đầu bên kia của điện thoại truyền tới giọng nói trầm ổn của một người đàn ông.
- Tiểu Du hả? Tôi là bác Khương đây.
Khương Lập Nhân nói với đầu bên kia. Ông mở loa ngoài, cũng không cần đặt micro ở sát tai.
- Cha cháu dạo này có khỏe không?
- Chào bác Khương.
Đầu kia điện thoại hơi chần chừ một chút, sau đó mới dùng giọng điệu ôn hòa nói:
- Bác Khương, cha cháu đang chơi cờ với người khác. Bác chờ một chút nhé.
- Vội vàng làm gì? Lần sau bác gọi lại cũng được mà.
Khương Lập Nhân nói.
- Không cần, không cần đâu. Bác đợi một chút thôi.
Du Độ Lục nhanh chóng nói:
- Cháu sẽ mời cha cháu tới trò chuyện với bác.
Điện thoại đầu kia bị đặt xuống, vài phút sau mới có người nhấc lên.
Lúc này trong micro truyền tới tiếng nói già cả. Ông lão đang cười, tiếng cười rất có khí thế, nói.
- Ông anh, ông chẳng thèm nghĩ gì cả. Con bé Khả Nhân kia tôi nhìn nó lớn lên, chuyện lớn như việc nó kết hôn mà lại không mời tôi tới uống chén rượu mừng sao? Không phải là ông chướng mắt đám thổ hào vùng thôn quê chúng tôi đấy chứ?
Khương Lập Nhân cũng cười theo nói:
- Ông em, không phải là tôi không mời cậu mà là con bé Khả Nhân kia cảm thấy mình đã lớn tuổi rồi mới cưới chồng, đúng là mất mặt nên chỉ làm nhỏ thôi. Chuyện của bọn trẻ, đám người lớn chúng ta làm sao có thể quyết được chứ? Có phải không?
- Dù ông có giải thích thế nào thì ông cũng vẫn nợ tôi ít rượu ngon đấy.
Du Hý Ngôn bất mãn nói.
- Được, tôi nợ món rượu này rồi. Bao giờ ông em đến Yến Kinh thì chúng ta không say không về.
Khương Lập Nhân hào sảng nói.
- Thế còn nghe được chứ.
Du Hý Ngôn cười ha hả.
Du Hý Ngôn là một cáo già, chỉ nói chuyện tình cảm, không nói chuyện khác. Khương Lập Nhân cũng không mở miệng.
Hắn cười vài tiếng, nói:
- Ông em à, chúng ta cần đi lại nhiều hơn. Trước kia giao tình của chúng ta thế nào chứ? Uống rượu chén lớn, mồm ăn thịt to. Nhưng hiện tại thì sao? Đám nhỏ ra ngoài đều không biết nhau cả.
- Đúng vậy.
Tiếng cười của Du Hý Ngôn hơi thu lại, trong giọng nói có chút vẻ cảnh giác.
- Còn không à? Tôi vừa nhận được điện thoại của cháu ngoại, nói hắn bị người ta bắt nạt. Hắn không phải chỉ là một diễn viên nhỏ sao? Không chọc tới ai, thế mà có người nhìn không thuận mắt, lại đổi bom đạo cụ thành bom quân dụng, khiến hắn phải nhập viện.
- Thế à?
Du Hý Ngôn nói vẻ quan tâm:
- Thế nó có sao không? Hiện giờ thế nào rồi? Chuyện quan trọng như vậy phải nói với thằng em này một tiếng chứ. Tôi mà không đi được thì phải bảo Độ Lục tới thăm xem cháu nó có việc gì không.
- Con cáo già.
Khương Lập Nhân mắng thầm.
- Cũng qua một thời gian rồi.
Khương Lập Nhân nói.
- Trước kia chưa tìm được hung thủ. Đứa cháu ngoại tôi cũng kỳ quái, bình thường có bao giờ đỏ mặt tía tai với ai, thế nào lại có người ra tay độc ác thế chứ?
Chòm râu dài ngồi cạnh nghe chuyện cũng hơi đỏ mặt.
Đường Trọng kia mà là kẻ... Không biết đỏ mặt tía tai với ai sao?
Nhưng nói cũng đúng. Thời điểm hắn đánh người, mặt chẳng đỏ chút nào.
- Hai ngày nay hắn mới biết được sự thật. Chuyện này là do một ngôi sao nhỏ làm. Ngôi sao kia tìm tới hắn, nói là bị người khác sai khiến. Người sai khiến tên là Du Mục... Hiện giờ diễn viên kia còn đang ở bên chỗ tôi đây. Tôi nghĩ lại, Du Mục không phải là cháu của ông em sao? Cho nên tôi mới gọi điện hỏi ông em một tiếng.
- Có chuyện này sao?
Giọng điệu Du Hý Ngôn trở lên nghiêm túc hẳn:
- Lần đầu tôi nghe đấy. Nếu ông anh không gọi điện tới thì tôi cũng chẳng biết gì. Du Mục quả là đứa cháu đáng thương. Để tôi hỏi nó một chút. Nếu thật sự là nó làm thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho nó.
Dừng một chút, giọng điệu của Du Hý Ngôn trở nên lạnh lẽo:
- Nhưng tôi cũng phải nhắc ông anh một câu. Thế đạo bên ngoài rối loạn, chúng ta lớn tuổi rồi, có nhiều chuyện không nhận rõ. Lời nói của đám diễn viên sao mà tin được? Bình thường diễn kịch nhiều, lưỡi trơn như bôi dầu, lời dối trá đầy mồm, nói không biết ngượng đâu.
- Ông cũng phải nói chuyện rõ với bọn họ. Loại chuyện này không phải chuyện đùa. Nếu để oan uổng cháu tôi thì tôi cũng không để yên đâu.
Câu sau đã có ý tứ uy hiếp rồi.
Cạch...
Điện thoại đầu kia tắt máy trước.
Khương Lập Nhân nhìn về phía chòm râu dài, nói:
- Chuẩn bị dùng binh đi.
Làng giải trí thay đổi bất ngờ nhưng đều nằm trong trí tưởng tượng của phóng viên.
Lúc có ngôi sao lớn thì tất nhiên tập trung hết vào ngôi sao lớn.
Nếu không có ngôi sao lớn thì phóng viên cũng có thể kiếm chác một chút trên người ngôi sao nhỏ.
Vì thế, ngôi sao nhỏ cũng không muốn đồng thời xuất hiện với ngôi sao lớn ở những nơi công cộng thế này.
Người ta thì tiền hô hậu ủng, mình thì đi một mình. Người ta thì có hoa hồng đón đợi, mình thì trống không... Có ai thích thế không?
Cám ơn trời đất, thời điểm Lý Sắt tới sân bay Yến Kinh cũng không gặp ngôi sao lớn. Vì thế các phóng viên chờ đợi ở đây liền lao ra, vây quanh ngôi sao nữ cũng chưa phải là ngôi sao lớn này.
- Lý Sắt, lần này cô tới Yến Kinh là bởi bộ phim mới sao?
- Hắc Hiệp nổi tiếng thế có ảnh hưởng gì tới cuộc sống của cô không? Lượng công việc có phải đột nhiên tăng lên rất nhiều không?
- Vị tiên sinh đi sau cô là bạn trai cô sao? Hắn cố ý giả dạng thành vệ sĩ phải không? Ha ha, bị tôi nhìn một cái là nhận ra ngay.
Vẻ mặt Lý Sắt cứng ngắc, ứng phó lung tung hai câu rồi mang người mặc đồ đen đi về phía cửa ra.
Người đồ đen xoay người, xua tay với phóng viên, nói:
- Tôi là vệ sĩ thật đấy.
Ở bãi đỗ xe dưới lầu, chòm râu dài thân hình cao lớn đang đứng ở cửa thang máy.
Hắn không nói lời nào, ánh mắt bình tĩnh nhìn người mặc đồ đen đi phía sau Lý Sắt, chẳng thèm liếc nhìn Lý Sắt kiều diễm ướt át lấy một cái.
Ánh mắt người mặc đồ đen cũng bình tĩnh nhìn chòm râu dài, sau đó nhướn mày.
- Đừng cúi chào.
Chòm râu dài nói. Hắn đi qua, đấm mạnh một quyền vào ngực người mặc đồ đen, nói tiếp:
- Cũng còn rắn chắc lắm.
- Huấn luyện viên.
Trên mặt người mặc đồ đen hơi có ý cười.
- Lôi Chấn, đừng gọi tôi là huấn luyện viên nữa.
- Vâng, đại ca.
Lôi Chấn lập tức sửa.
Chòm râu dài rất hài lòng với cách xưng hô này, nói:
- Đi thôi.
Chòm râu dài lái xe, Lôi Chấn và Lý Sắt ngồi ghế sau.
Cho tới bây giờ, chòm râu dài cũng chưa thèm nói với Lý Sắt một câu nào, giống như người phụ nữ này không tồn tại, hoặc hắn là một loại người điển hình bị vợ quản nghiêm ngặt, không dám nói chuyện với người phụ nữ bên ngoài vậy.
- Hắn nói gì?
Chòm râu dài hỏi.
- Hắn không nói gì cả.
Lôi Chấn đáp.
- Chỉ bảo cậu đưa người tới cho tôi thôi à?
- Bảo tôi mang người tới cho đại ca.
Lôi Chấn nói.
Chòm râu dài hơi nhíu mày. Thằng ranh này, nhắn một lời thì chết à?
Mày không nhắn gì thì bố biết làm cái gì cho mày đây? Nếu hiểu lầm mày đưa người phụ nữ tới làm dì nhỏ thì sao hả?
Lý Sắt đã biết thân phận của chòm râu dài, vô cùng đáng thương nói:
- Đường tiên sinh, xin hãy giúp tôi...
Chòm râu dài lái xe vững vàng, đáp:
- Đừng giả vờ đáng thương. Tôi không nghe thấy gì hết.
-...
Lý Sắt cảm thấy ngực mình như bị người ta đâm một đao. Hai cha con nhà này đều là cực phẩm sao?
Lôi Chấn mắt nhìn mũi, mũi hướng tâm, cố gắng không để mình bị bên ngoài ảnh hưởng, chỉ là bàn tay đặt trên đầu gối hơi run.
Chòm râu dài không đưa Lý Sắt về nhà mà trực tiếp mang cô tới khu nhà cũ của Khương gia.
Chòm râu dài và Khương Khả Nhân sau khi chính thức kết hôn thì đã trở thành con rể chính thức của Khương gia, tất nhiên có quyền tự do tiến vào khu nhà cũ của Khương gia. Chẳng qua hắn vẫn không được nhiều người thích gặp phải mà thôi.
Khương Lập Nhân nói chuyện với Lý Sắt mấy câu trong thư phòng, mặt không chút thay đổi nói:
- Nghỉ ngơi cho tốt đi. Đừng lo lắng gì hết.
Tuy rằng thái độ của Khương Lập Nhân cũng không coi là hiền lạnh nhưng Lý Sắt có thể coi như đây là một câu cam đoan, không nhịn được mà nước mắt tràn mi.
Cô tìm Đường Trọng nương tựa, Đường Trọng không chịu hứa hẹn với cô.
Cô bay tới Yến Kinh, chòm râu dài cũng không hứa hẹn gì.
Trong lòng cô vẫn căng như dây đàn, còn lạnh hơn cả trời đất băng giá bên ngoài thân thể.
Cô sợ, sợ mình đi một hồi tốn công vô ích.
Hiện giờ có ông lão này bảo cô không cần phải sợ, như vậy thì có phải đã chứng minh là mạng nhỏ của cô được bảo toàn rồi?
Đối với cô mà nói, còn cái gì mới quan trọng hơn sinh mạng đây?
Cái gì mà nổi như cồn, cái gì mà hot nhất năm, cái gì mà làm nữ nhân vật chính... Đã vài ngày cô không nghĩ tới những thứ này rồi.
- Cảm ơn. Cảm ơn.
Lý Sắt quỳ rạp xuống mặt đất, đã muốn vái lạy rồi.
Khương Lập Nhân khoát tay áo. Lôi Chấn liền kéo Lý Sắt ra ngoài.
Khương Lập Nhân nhìn chòm râu dài đứng trước mặt, hỏi:
- Con thấy thằng ranh kia đang tính toán gì?
- Là ẩn nhẫn không phát, tiên lễ hậu binh.
Chòm râu dài trả lời.
Trên đường về, hắn đã suy nghĩ cẩn thận ý đồ của con trai.
Dựa theo tính tình của thằng ranh kia thì sau khi hắn chiếm được nhân chứng quan trọng là Lý Sắt này, hẳn phải lập tức tiến hành trả thù người Du gia trước mới đúng.
Nhưng hắn không làm như vậy. Bởi hắn biết Lý Sắt trong tay không có chứng cứ chứng minh đám người Du Mục sai cô tráo bom. Nếu chỉ dựa vào lời nói của cô thì chỉ sợ cảnh sát căn bản sẽ không tin nội dung mà cô ta khai.
Không chỉ không tin, bọn họ có thể lập tức bắt Lý Sắt. Tuy bọn họ không thể tin đám Du Mục là người đứng sau nhưng Lý Sắt lại tự mình thừa nhận là đã đổi bom mà. Loại phần tử phạm tội tự mình chủ động đưa tới cửa này, mấy chú cảnh sát thích nhất đấy.
Tất nhiên Đường Trọng không chịu buôn bán lỗ vốn như thế. Điều này không phù hợp với quan điểm về giá trị của hắn.
Vì thế hắn cũng không nói gì, lập tức mang Lý Sắt tới Yến Kinh.
Hắn làm vậy là vì tin tưởng mình và bố vợ có năng lực xử lý loại chuyện này sao?
- Bố cũng nghĩ thế.
Khương Lập Nhân cười nói:
- Vì thằng nhãi kia, bố cũng chỉ có thể làm kẻ ác một phen. Nhưng xương cốt người Du gia đều cứng rắn, không nhất định có thể vắt ra bao nhiêu nước đâu.
- Còn binh nữa mà.
Chòm râu dài nói.
Khương Lập Nhân gật đầu, cầm điện thoại trên bàn bắt đầu quay số.
Rất nhanh, điện thoại đã có người trả lời.
- Xin chào, ai vậy?
Đầu bên kia của điện thoại truyền tới giọng nói trầm ổn của một người đàn ông.
- Tiểu Du hả? Tôi là bác Khương đây.
Khương Lập Nhân nói với đầu bên kia. Ông mở loa ngoài, cũng không cần đặt micro ở sát tai.
- Cha cháu dạo này có khỏe không?
- Chào bác Khương.
Đầu kia điện thoại hơi chần chừ một chút, sau đó mới dùng giọng điệu ôn hòa nói:
- Bác Khương, cha cháu đang chơi cờ với người khác. Bác chờ một chút nhé.
- Vội vàng làm gì? Lần sau bác gọi lại cũng được mà.
Khương Lập Nhân nói.
- Không cần, không cần đâu. Bác đợi một chút thôi.
Du Độ Lục nhanh chóng nói:
- Cháu sẽ mời cha cháu tới trò chuyện với bác.
Điện thoại đầu kia bị đặt xuống, vài phút sau mới có người nhấc lên.
Lúc này trong micro truyền tới tiếng nói già cả. Ông lão đang cười, tiếng cười rất có khí thế, nói.
- Ông anh, ông chẳng thèm nghĩ gì cả. Con bé Khả Nhân kia tôi nhìn nó lớn lên, chuyện lớn như việc nó kết hôn mà lại không mời tôi tới uống chén rượu mừng sao? Không phải là ông chướng mắt đám thổ hào vùng thôn quê chúng tôi đấy chứ?
Khương Lập Nhân cũng cười theo nói:
- Ông em, không phải là tôi không mời cậu mà là con bé Khả Nhân kia cảm thấy mình đã lớn tuổi rồi mới cưới chồng, đúng là mất mặt nên chỉ làm nhỏ thôi. Chuyện của bọn trẻ, đám người lớn chúng ta làm sao có thể quyết được chứ? Có phải không?
- Dù ông có giải thích thế nào thì ông cũng vẫn nợ tôi ít rượu ngon đấy.
Du Hý Ngôn bất mãn nói.
- Được, tôi nợ món rượu này rồi. Bao giờ ông em đến Yến Kinh thì chúng ta không say không về.
Khương Lập Nhân hào sảng nói.
- Thế còn nghe được chứ.
Du Hý Ngôn cười ha hả.
Du Hý Ngôn là một cáo già, chỉ nói chuyện tình cảm, không nói chuyện khác. Khương Lập Nhân cũng không mở miệng.
Hắn cười vài tiếng, nói:
- Ông em à, chúng ta cần đi lại nhiều hơn. Trước kia giao tình của chúng ta thế nào chứ? Uống rượu chén lớn, mồm ăn thịt to. Nhưng hiện tại thì sao? Đám nhỏ ra ngoài đều không biết nhau cả.
- Đúng vậy.
Tiếng cười của Du Hý Ngôn hơi thu lại, trong giọng nói có chút vẻ cảnh giác.
- Còn không à? Tôi vừa nhận được điện thoại của cháu ngoại, nói hắn bị người ta bắt nạt. Hắn không phải chỉ là một diễn viên nhỏ sao? Không chọc tới ai, thế mà có người nhìn không thuận mắt, lại đổi bom đạo cụ thành bom quân dụng, khiến hắn phải nhập viện.
- Thế à?
Du Hý Ngôn nói vẻ quan tâm:
- Thế nó có sao không? Hiện giờ thế nào rồi? Chuyện quan trọng như vậy phải nói với thằng em này một tiếng chứ. Tôi mà không đi được thì phải bảo Độ Lục tới thăm xem cháu nó có việc gì không.
- Con cáo già.
Khương Lập Nhân mắng thầm.
- Cũng qua một thời gian rồi.
Khương Lập Nhân nói.
- Trước kia chưa tìm được hung thủ. Đứa cháu ngoại tôi cũng kỳ quái, bình thường có bao giờ đỏ mặt tía tai với ai, thế nào lại có người ra tay độc ác thế chứ?
Chòm râu dài ngồi cạnh nghe chuyện cũng hơi đỏ mặt.
Đường Trọng kia mà là kẻ... Không biết đỏ mặt tía tai với ai sao?
Nhưng nói cũng đúng. Thời điểm hắn đánh người, mặt chẳng đỏ chút nào.
- Hai ngày nay hắn mới biết được sự thật. Chuyện này là do một ngôi sao nhỏ làm. Ngôi sao kia tìm tới hắn, nói là bị người khác sai khiến. Người sai khiến tên là Du Mục... Hiện giờ diễn viên kia còn đang ở bên chỗ tôi đây. Tôi nghĩ lại, Du Mục không phải là cháu của ông em sao? Cho nên tôi mới gọi điện hỏi ông em một tiếng.
- Có chuyện này sao?
Giọng điệu Du Hý Ngôn trở lên nghiêm túc hẳn:
- Lần đầu tôi nghe đấy. Nếu ông anh không gọi điện tới thì tôi cũng chẳng biết gì. Du Mục quả là đứa cháu đáng thương. Để tôi hỏi nó một chút. Nếu thật sự là nó làm thì tôi tuyệt đối sẽ không tha cho nó.
Dừng một chút, giọng điệu của Du Hý Ngôn trở nên lạnh lẽo:
- Nhưng tôi cũng phải nhắc ông anh một câu. Thế đạo bên ngoài rối loạn, chúng ta lớn tuổi rồi, có nhiều chuyện không nhận rõ. Lời nói của đám diễn viên sao mà tin được? Bình thường diễn kịch nhiều, lưỡi trơn như bôi dầu, lời dối trá đầy mồm, nói không biết ngượng đâu.
- Ông cũng phải nói chuyện rõ với bọn họ. Loại chuyện này không phải chuyện đùa. Nếu để oan uổng cháu tôi thì tôi cũng không để yên đâu.
Câu sau đã có ý tứ uy hiếp rồi.
Cạch...
Điện thoại đầu kia tắt máy trước.
Khương Lập Nhân nhìn về phía chòm râu dài, nói:
- Chuẩn bị dùng binh đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.