Chương 422: Lúc tiến hành tranh quyền!
Liễu Hạ Huy
26/01/2016
Lúc Đường Trọng từ trong phòng lão thái gia đi ra, trời vừa rạng sáng.
Những người khác đã sớm an giấc, chỉ còn Khương Khả Khanh chờ ở phòng khách.
Nhìn thấy Đường Trọng đi ra, cô đứng lên duỗi lưng một cái, nói:
- Đã trễ thế này, có muốn gọi điện thoại cho mẹ cậu nói tối hôm nay chúng ta ngủ ở bên này không? Nếu trở về thì phải lái xe nửa giờ đấy. Vừa rồi tôi có chợp mắt một lát, tinh thần của cậu có thể gánh vác được không?
Đường Trọng nghĩ nghĩ rồi nói:
- Hay là trở về ngủ đi.
Nghĩ đến sáng ngày mai mình vừa mở mắt đã gặp phải tất cả những người mình không thích nhìn thấy, hắn đã cảm thấy cuộc sống như vậy thật sự là sống không bằng chết.
Đương nhiên, nghĩ đến việc những người không thích mình sáng sớm đã phải nhìn thấy mình thì hắn lại cảm thấy ý nghĩ này vẫn là có thể cân nhắc đấy.
Bất luận là chuyện gì cũng đều có tính hai mặt đấy. Câu đó quả nhiên không giả.
Khương Khả Khanh híp mắt nở nụ cười, nói:
- Tốt. Trở về.
Đường Trọng lái xe, Khương Khả Khanh ngồi bên cạnh chợp mắt. Cô gái này có một thói quen, vừa lên xe đã thích cởi giày cao gót, để chân trần như vậy trên nệm xe.
Vì vậy, chiếc quần mỏng khó có thể che lấp đôi chân nhỏ cùng bắp đùi thon dài, hấp dẫn mê người của cô.
Đương nhiên một chính nhân quân tử như Đường Trọng sẽ không nhìn lén, cho dù không cẩn thận nhìn một chút, hắn cũng sẽ lập tức mặc niệm ' Nam mô a di đà phật’ để rửa mắt, rửa tâm.
- Tôi đoán nhất định lão thái gia không răn dạy cậu.
Hai tay Khương Khả Khanh ôm ngực, bộ ngực đầy đặn kia đã có chút biến hình. Áo sơ mi cũng hở ra một chút, lộ ra phần ngực trắng mịn và mượt mà.
- Cô còn đoán được cái gì?
- Tôi còn đoán ông ấy ngầm đồng ý với thái độ này của cậu đấy.
Khương Khả Khanh cười hì hì nói.
- Hai hồ ly một già một trẻ các người đã đạt thành hiệp nghị nào đó trước đấy rồi đúng không?
- Không phải tôi đã nói rồi sao? Hắn muốn coi tôi là đá mài đao người nhà họ Khương các cô. Tôi nào dám phản kháng? Chỉ có cách phải ngoan ngoãn thuận theo.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn và lão thái gia ăn ý là ẩn tính đấy. Lão thái gia không có nói ra để chính bản thân hắn ngộ ra đấy. Hiện tại xem ra hắn đã đoán đúng.
- Cậu cho rằng tôi sẽ tin tưởng những chuyện ma quỷ này của cậu sao?
Khương Khả Khanh xem thường nói:
- Có khả năng lão thái gia cũng có chút hối hận. Ông ấy nhìn trúng năng lực của cậu lợi hại, muốn cho cậu quấy ao tù nước đọng Khương gia, khiến một đám phế vật trong nhà chỉ biết tranh giành này tỉnh ngủ. Không ngờ cậu cũng không khách khí cùng ông ấy, thoáng một phát ra tay hung ác như vậy. Ông ấy đã có thượng phương bảo kiếm, một ít người Khương gia còn không biết phải ngược đại cậu như thế nào đấy.
- Cô nói như vậy giống như tôi là cậy quan báo tư thù vậy.
Đường Trọng chột dạ giải thích.
- Trong lòng cô, tôi hư hỏng như vậy à?
- Chẳng lẽ không đúng sao? Ánh mắt Khương Khả Khanh sáng quắc nhìn chằm chằm vào một bên mặt Đường Trọng, nói:
- Cậu dám nói cậu không ghét những kẻ nhà họ Khương kia sao?
- Dám. Vì sao không dám?
Đường Trọng lập tức trả lời.
- Ta cùng bọn họ là người một nhà, làm sao tôi có thể chán ghét bọn hắn? Bọn hắn không ghét tôi là tôi phải cám ơn trời đất rồi.
Vẻ mặt Khương Khả Khanh kinh ngạc nhìn Đường Trọng, nói:
- Tôi nghĩ cậu chỉ là người không biết xấu hổ thôi, thì ra cậu căn bản là người không có thể diện.
- Mặc dù cô là dì nhỏ của tôi nhưng cô cũng không thể công kích tôi như vậy. Đường Trọng cười khổ nói.
- Cậu không phải một người đại công vô tư. Đã có Lão thái gia, dĩ nhiên cậu sẽ không khách khí đối Khương Di Nhiên, người đã trêu trọc cậu nhiều lần. Nói cách khác, tôi sẽ không tin tưởng cậu có dũng khí một mình đi đối kháng lại toàn bộ Khương gia.
- Tôi cũng không phải chiến đấu một mình.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Không phải còn các người nữa sao?
- Chúng ta là ai?
- Dì nhỏ.
- Dì nhỏ chỉ là một người, cũng không thể dùng từ ‘chúng ta’ để gọi đấy.
Đường Trọng liếc nhìn Khương Khả Khanh, không nói gì.
Hắn vẫn là không có cách nào hô lên chữ kia, mặc dù trong lòng hắn đã tiếp nhận người phụ nữ ấy.
- Tôi là mẹ Đường Trọng.
Lúc ấy hắn đứng ở phòng khách, lúc nghe được câu này, vành mắt của hắn đều ẩm ướt. Trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tâm tình như vậy thật sự là khó có thể dùng lời nói mà hình dung được.
Khương Khả Khanh nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Tôi biết rõ, khả năng cậu vẫn không hô được cái chữ kia, tôi cũng không bức cậu phải nói ra. Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết rằng cậu không cần phải hận chị ấy, thậm chí cũng không cần phải trách cứ chị ấy. Chị ấy đã rất khổ rồi, chút điểm này không ai hiểu rõ hơn tôi.
- Tôi hiểu.
Đường Trọng nói.
- Cậu có ý kiến gì về người Khương gia?
Khương Khả Khanh hỏi. Cô cũng không muốn tiếp tục đề tài vừa rồi nữa, quá nặng nề, cũng có chút lỗi thời. Cô biết rõ Đường Trọng còn cần một ít thời gian nữa, cô cũng rất mừng vì nhìn thấy càng ngày tình cảm mẹ con bọn họ càng trở nên sâu sắc.
Vừa rồi cô cố ý nói ở lại một đêm ở khu nhà tổ tiên để lại này kỳ thật cũng là một loại thăm dò. Đường Trọng lựa chọn trở về, chứng tỏ trong lòng hắn, nơi có chị mình mới là nhà của hắn.
Nếu đem chuyện này nói cho chị, nhất định chị mình sẽ vui phát điên lên mất, người phụ nữ này rất đáng thương.
- Tôi không có nghĩ gì.
- Biểu hiện đêm qua của bọn họ khiến tôi cảm thấy rất xấu hổ.
Khương Khả Khanh nói.
- Lão thái gia là trí giả chân chính. Lúc Khương gia ở trong tay ông thì huy hoàng đỉnh phong. Đáng tiếc đến đời ông ngoại cậu thì năng lực của hắn chỉ bằng một phần hai Lão thái gia. Nhưng còn tốt là thân thể lão thái gia khỏe mạnh, có vị này chấn biển thì người khác không dám hành động thiếu suy nghĩ, có chuyện gì ông ấy cũng sẽ có thể nghĩ cách giúp. Đến thế hệ Khương Khả Sinh thì năng lực Khương Khả Sinh lại chỉ bằng một phần hai ông ngoại cậu, nhưng đời thứ tư của bọn họ đều là những người trẻ tuổi không tệ. Trước kia tôi cũng thấy bọn hắn kim quang sáng chói như Phượng Hoàng, bây giờ so sánh với cậu, toàn bộ đã thành gà không có lông.
- Cô thật sự là một người phụ nữ thành thật.
Đường Trọng cảm thán nói.
- Nhưng bọn hắn không ngu xuẩn thì có quan hệ gì với tôi?
- Năng lực bọn hắn như vậy thì làm sao có thể cùng chống lại Đổng gia? Thế cục bây giờ càng ngày càng rõ ràng rồi, lửa giận Đổng gia cũng không đè ép được rồi. Trừ phi diệt trừ cả cậu cùng cha cậu, nhưng hai người làm sao có thể cam tâm đi vào khuôn khổ như thế? Đã không muốn, như vậy nhất định sẽ có một hồi ác chiến. Bọn hắn không có năng lực thì ai đi so chiêu cùng Đổng gia? Cũng không thể lại để cho hai người phụ nữ vọt tới phía trước đầu tiên đúng không? Khương gia gánh không được, hoặc là người Khương gia căn bản là không muốn gánh chịu phần trách nhiệm này, để cho một mình cậu trực tiếp đối mặt với lửa giận Đổng gia, cậu sẽ chịu được áp lực này sao?
- Đi một bước tính toán một bước vậy.
Đường Trọng cảm thán nói. Đây chính là nguyên nhân mưu đồ bí mật giữa hắn và Lão thái gia lâu như vậy.
Bây giờ Khương gia là loạn trong giặc ngoài, trong lo gia tộc bất hòa, thời kì giáp hạt. Bên ngoài lo quái vật khổng lồ Đổng gia này ở bên cạnh giương giương mắt hổ. Có lão thái gia, bọn hắn cũng dám tìm cao thủ trực tiếp khiêu chiến Đường Trọng, đánh lén tại trước sân khấu, nếu như Lão thái gia mất thì sao?
Khương gia cảm thấy chuyện này không liên quan tới mình hoặc là trực tiếp có người đi thương lượng cùng Đổng gia. Chẳng lẽ lại để cho Đường Trọng chiến đấu cùng Đổng gia sao?
Đã nhiều năm như vậy rồi, Đường Trọng cùng chòm râu dài có thể bình an vô sự, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì Lão thái gia bảo vệ bọn hắn đấy. Lão thái gia che chở bọn hắn đấy, thái độ nhà họ Khương cũng phải theo ý Lão thái gia là bảo hộ Đường Trọng. Mặc kệ một ít người nhà họ Khương có đồng ý hay không. Đây là phương hướng cùng xu thế.
Nếu như Lão thái gia đi rồi, ai sẽ che chở Đường Trọng?
Khương Khả Khanh nhẹ gật đầu, dĩ nhiên trong lòng có tính toán của mình.
Lo lắng sẽ đánh thức Khương Khả Nhân, Đường Trọng không lái chiếc xe vào sân nhỏ, lặng lẽ bắt nó đứng ở sân nhỏ cửa ra vào. Khương Khả Khanh lấy bấm số mở khóa cửa sân nhỏ điện tử.
- Đã về rồi sao?
Khương Khả Nhân xuất hiện tại phía dưới mái nhà cong, ấm giọng hỏi.
Đường Trọng cùng Khương Khả Khanh liếc nhau, Khương Khả Khanh vừa cười vừa nói:
- Chị, đỡ hơn hai giờ rồi. Sao chị vẫn không đi ngủ?
- Ngủ không được.
Khương Khả Nhân nói. Đường Trọng bị Lão thái gia gọi điện thoại gọi đi, không biết chuyện gì xảy ra, làm sao cô có thể ngủ được? Ánh mắt của cô nhìn về phía Đường Trọng, hỏi:
- Đói bụng không? Tôi nấu cho hai người bát mì.
- Mỳ bọn em vừa nấu đâu rồi?
Khương Khả Khanh hỏi.
Khương Khả Nhân đỏ mặt, nói:
- Chị nhìn thấy đã thành cháo nên ăn rồi.
- Tôi đi nấu.
Đường Trọng nói.
- Đã trễ thế này rồi, bà nghỉ ngơi đi.
- Mẹ nấu rồi.
Khương Khả Nhân đã quay người tiến vào phòng bếp.
- Hai người đi tắm đi. Một lát nữa ra ăn.
Đường Trọng nhìn thân ảnh cô đang bận rộn ở phòng bếp, hắn đi vào gian phòng của mình bắt đầu rửa mặt.
Khương Khả Khanh đi đến bên người Khương Khả Nhân, nói:
- Loại cảm giác này rất hạnh phúc đúng không chị?
Khương Khả Nhân cười cười, không trả lời.
- Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu. Lão thái gia không làm khó hắn.
Khương Khả Khanh biết rõ chị đang lo lắng cái gì.
- Không có việc gì là tốt rồi.
Khương Khả Nhân nói.
- Nhưng mâu thuẫn đã xẩy ra, nhất định bọn hắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Hơn nữa, hôm nay dưới tình thế cấp bách, chị đã đi bước cờ kia không lý trí, bây giờ bọn hắn đối với chị rất không yên tâm, nhất định sẽ nghĩ cách đoạt quyền đấy.
Khương Khả Khanh nhắc nhở.
- Chị cần chuẩn bị sớm.
- Còn chưa đủ sớm sao? Khương Khả Nhân quay người nhìn về phía Khương Khả Khanh, nói:
- Chị đã chuẩn bị từ lâu rồi.
- Hoàng Hậu chính là Hoàng Hậu. Làm việc kín không kẽ hở, chuyện gì cũng sớm chuẩn bị, căn bản không cần những tiểu nhân vật như chúng em nhắc nhở.
Khương Khả Khanh khanh khách cười.
Vẻ mặt Khương Khả Nhân thành thật nhìn Khương Khả Khanh, nói:
- Khả Khanh. Cám ơn em.
Khương Khả Khanh cười càng khoa trương, nói:
- Chị với em khách khí cái gì? Đã có con, em gái là người ngoài sao? Không đi cùng chị như vậy qua sông, đoạn cầu để chị bị ma lừa, giết rồi đá xuống giếng sao?
Khương Khả Nhân vẫn khó hiểu những lời này lời nói ác độc của cô em gái đầy bản lĩnh này. Biết chắc năng lực sử dụng thành ngữ của cô là thầy giáo thể dục dạy đấy, người bình thường đều không hiểu được.
Khương Khả Khanh suy đoán đúng, ngày hôm sau, Khương gia bắt đầu thay đổi một ít chức vụ nhân sự.
Khương Khả Kỳ cùng Khương Như Long nhập chủ đông điện, Khương Khả Kỳ phụ trách nghành tài vụ đông điện mà Khương Như Long trực tiếp đã thành tổng giám đốc xử lý trợ lý Khương Khả Nhân, chẳng khác gì là sắp xếp ở bên người Khương Khả Nhân một nội tuyến. Khương Như Hổ sớm rời khỏi trường quân đội đi bộ đội, xem ra là chuẩn bị đi một con đường khác rồi.
Điều này chứng tỏ nội đấu tranh quyền nhà họ Khương sắp bắt đầu.
Những người khác đã sớm an giấc, chỉ còn Khương Khả Khanh chờ ở phòng khách.
Nhìn thấy Đường Trọng đi ra, cô đứng lên duỗi lưng một cái, nói:
- Đã trễ thế này, có muốn gọi điện thoại cho mẹ cậu nói tối hôm nay chúng ta ngủ ở bên này không? Nếu trở về thì phải lái xe nửa giờ đấy. Vừa rồi tôi có chợp mắt một lát, tinh thần của cậu có thể gánh vác được không?
Đường Trọng nghĩ nghĩ rồi nói:
- Hay là trở về ngủ đi.
Nghĩ đến sáng ngày mai mình vừa mở mắt đã gặp phải tất cả những người mình không thích nhìn thấy, hắn đã cảm thấy cuộc sống như vậy thật sự là sống không bằng chết.
Đương nhiên, nghĩ đến việc những người không thích mình sáng sớm đã phải nhìn thấy mình thì hắn lại cảm thấy ý nghĩ này vẫn là có thể cân nhắc đấy.
Bất luận là chuyện gì cũng đều có tính hai mặt đấy. Câu đó quả nhiên không giả.
Khương Khả Khanh híp mắt nở nụ cười, nói:
- Tốt. Trở về.
Đường Trọng lái xe, Khương Khả Khanh ngồi bên cạnh chợp mắt. Cô gái này có một thói quen, vừa lên xe đã thích cởi giày cao gót, để chân trần như vậy trên nệm xe.
Vì vậy, chiếc quần mỏng khó có thể che lấp đôi chân nhỏ cùng bắp đùi thon dài, hấp dẫn mê người của cô.
Đương nhiên một chính nhân quân tử như Đường Trọng sẽ không nhìn lén, cho dù không cẩn thận nhìn một chút, hắn cũng sẽ lập tức mặc niệm ' Nam mô a di đà phật’ để rửa mắt, rửa tâm.
- Tôi đoán nhất định lão thái gia không răn dạy cậu.
Hai tay Khương Khả Khanh ôm ngực, bộ ngực đầy đặn kia đã có chút biến hình. Áo sơ mi cũng hở ra một chút, lộ ra phần ngực trắng mịn và mượt mà.
- Cô còn đoán được cái gì?
- Tôi còn đoán ông ấy ngầm đồng ý với thái độ này của cậu đấy.
Khương Khả Khanh cười hì hì nói.
- Hai hồ ly một già một trẻ các người đã đạt thành hiệp nghị nào đó trước đấy rồi đúng không?
- Không phải tôi đã nói rồi sao? Hắn muốn coi tôi là đá mài đao người nhà họ Khương các cô. Tôi nào dám phản kháng? Chỉ có cách phải ngoan ngoãn thuận theo.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn và lão thái gia ăn ý là ẩn tính đấy. Lão thái gia không có nói ra để chính bản thân hắn ngộ ra đấy. Hiện tại xem ra hắn đã đoán đúng.
- Cậu cho rằng tôi sẽ tin tưởng những chuyện ma quỷ này của cậu sao?
Khương Khả Khanh xem thường nói:
- Có khả năng lão thái gia cũng có chút hối hận. Ông ấy nhìn trúng năng lực của cậu lợi hại, muốn cho cậu quấy ao tù nước đọng Khương gia, khiến một đám phế vật trong nhà chỉ biết tranh giành này tỉnh ngủ. Không ngờ cậu cũng không khách khí cùng ông ấy, thoáng một phát ra tay hung ác như vậy. Ông ấy đã có thượng phương bảo kiếm, một ít người Khương gia còn không biết phải ngược đại cậu như thế nào đấy.
- Cô nói như vậy giống như tôi là cậy quan báo tư thù vậy.
Đường Trọng chột dạ giải thích.
- Trong lòng cô, tôi hư hỏng như vậy à?
- Chẳng lẽ không đúng sao? Ánh mắt Khương Khả Khanh sáng quắc nhìn chằm chằm vào một bên mặt Đường Trọng, nói:
- Cậu dám nói cậu không ghét những kẻ nhà họ Khương kia sao?
- Dám. Vì sao không dám?
Đường Trọng lập tức trả lời.
- Ta cùng bọn họ là người một nhà, làm sao tôi có thể chán ghét bọn hắn? Bọn hắn không ghét tôi là tôi phải cám ơn trời đất rồi.
Vẻ mặt Khương Khả Khanh kinh ngạc nhìn Đường Trọng, nói:
- Tôi nghĩ cậu chỉ là người không biết xấu hổ thôi, thì ra cậu căn bản là người không có thể diện.
- Mặc dù cô là dì nhỏ của tôi nhưng cô cũng không thể công kích tôi như vậy. Đường Trọng cười khổ nói.
- Cậu không phải một người đại công vô tư. Đã có Lão thái gia, dĩ nhiên cậu sẽ không khách khí đối Khương Di Nhiên, người đã trêu trọc cậu nhiều lần. Nói cách khác, tôi sẽ không tin tưởng cậu có dũng khí một mình đi đối kháng lại toàn bộ Khương gia.
- Tôi cũng không phải chiến đấu một mình.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Không phải còn các người nữa sao?
- Chúng ta là ai?
- Dì nhỏ.
- Dì nhỏ chỉ là một người, cũng không thể dùng từ ‘chúng ta’ để gọi đấy.
Đường Trọng liếc nhìn Khương Khả Khanh, không nói gì.
Hắn vẫn là không có cách nào hô lên chữ kia, mặc dù trong lòng hắn đã tiếp nhận người phụ nữ ấy.
- Tôi là mẹ Đường Trọng.
Lúc ấy hắn đứng ở phòng khách, lúc nghe được câu này, vành mắt của hắn đều ẩm ướt. Trăm mối cảm xúc ngổn ngang, tâm tình như vậy thật sự là khó có thể dùng lời nói mà hình dung được.
Khương Khả Khanh nhẹ nhàng thở dài, nói:
- Tôi biết rõ, khả năng cậu vẫn không hô được cái chữ kia, tôi cũng không bức cậu phải nói ra. Tôi chỉ muốn nói cho cậu biết rằng cậu không cần phải hận chị ấy, thậm chí cũng không cần phải trách cứ chị ấy. Chị ấy đã rất khổ rồi, chút điểm này không ai hiểu rõ hơn tôi.
- Tôi hiểu.
Đường Trọng nói.
- Cậu có ý kiến gì về người Khương gia?
Khương Khả Khanh hỏi. Cô cũng không muốn tiếp tục đề tài vừa rồi nữa, quá nặng nề, cũng có chút lỗi thời. Cô biết rõ Đường Trọng còn cần một ít thời gian nữa, cô cũng rất mừng vì nhìn thấy càng ngày tình cảm mẹ con bọn họ càng trở nên sâu sắc.
Vừa rồi cô cố ý nói ở lại một đêm ở khu nhà tổ tiên để lại này kỳ thật cũng là một loại thăm dò. Đường Trọng lựa chọn trở về, chứng tỏ trong lòng hắn, nơi có chị mình mới là nhà của hắn.
Nếu đem chuyện này nói cho chị, nhất định chị mình sẽ vui phát điên lên mất, người phụ nữ này rất đáng thương.
- Tôi không có nghĩ gì.
- Biểu hiện đêm qua của bọn họ khiến tôi cảm thấy rất xấu hổ.
Khương Khả Khanh nói.
- Lão thái gia là trí giả chân chính. Lúc Khương gia ở trong tay ông thì huy hoàng đỉnh phong. Đáng tiếc đến đời ông ngoại cậu thì năng lực của hắn chỉ bằng một phần hai Lão thái gia. Nhưng còn tốt là thân thể lão thái gia khỏe mạnh, có vị này chấn biển thì người khác không dám hành động thiếu suy nghĩ, có chuyện gì ông ấy cũng sẽ có thể nghĩ cách giúp. Đến thế hệ Khương Khả Sinh thì năng lực Khương Khả Sinh lại chỉ bằng một phần hai ông ngoại cậu, nhưng đời thứ tư của bọn họ đều là những người trẻ tuổi không tệ. Trước kia tôi cũng thấy bọn hắn kim quang sáng chói như Phượng Hoàng, bây giờ so sánh với cậu, toàn bộ đã thành gà không có lông.
- Cô thật sự là một người phụ nữ thành thật.
Đường Trọng cảm thán nói.
- Nhưng bọn hắn không ngu xuẩn thì có quan hệ gì với tôi?
- Năng lực bọn hắn như vậy thì làm sao có thể cùng chống lại Đổng gia? Thế cục bây giờ càng ngày càng rõ ràng rồi, lửa giận Đổng gia cũng không đè ép được rồi. Trừ phi diệt trừ cả cậu cùng cha cậu, nhưng hai người làm sao có thể cam tâm đi vào khuôn khổ như thế? Đã không muốn, như vậy nhất định sẽ có một hồi ác chiến. Bọn hắn không có năng lực thì ai đi so chiêu cùng Đổng gia? Cũng không thể lại để cho hai người phụ nữ vọt tới phía trước đầu tiên đúng không? Khương gia gánh không được, hoặc là người Khương gia căn bản là không muốn gánh chịu phần trách nhiệm này, để cho một mình cậu trực tiếp đối mặt với lửa giận Đổng gia, cậu sẽ chịu được áp lực này sao?
- Đi một bước tính toán một bước vậy.
Đường Trọng cảm thán nói. Đây chính là nguyên nhân mưu đồ bí mật giữa hắn và Lão thái gia lâu như vậy.
Bây giờ Khương gia là loạn trong giặc ngoài, trong lo gia tộc bất hòa, thời kì giáp hạt. Bên ngoài lo quái vật khổng lồ Đổng gia này ở bên cạnh giương giương mắt hổ. Có lão thái gia, bọn hắn cũng dám tìm cao thủ trực tiếp khiêu chiến Đường Trọng, đánh lén tại trước sân khấu, nếu như Lão thái gia mất thì sao?
Khương gia cảm thấy chuyện này không liên quan tới mình hoặc là trực tiếp có người đi thương lượng cùng Đổng gia. Chẳng lẽ lại để cho Đường Trọng chiến đấu cùng Đổng gia sao?
Đã nhiều năm như vậy rồi, Đường Trọng cùng chòm râu dài có thể bình an vô sự, nguyên nhân chủ yếu là bởi vì Lão thái gia bảo vệ bọn hắn đấy. Lão thái gia che chở bọn hắn đấy, thái độ nhà họ Khương cũng phải theo ý Lão thái gia là bảo hộ Đường Trọng. Mặc kệ một ít người nhà họ Khương có đồng ý hay không. Đây là phương hướng cùng xu thế.
Nếu như Lão thái gia đi rồi, ai sẽ che chở Đường Trọng?
Khương Khả Khanh nhẹ gật đầu, dĩ nhiên trong lòng có tính toán của mình.
Lo lắng sẽ đánh thức Khương Khả Nhân, Đường Trọng không lái chiếc xe vào sân nhỏ, lặng lẽ bắt nó đứng ở sân nhỏ cửa ra vào. Khương Khả Khanh lấy bấm số mở khóa cửa sân nhỏ điện tử.
- Đã về rồi sao?
Khương Khả Nhân xuất hiện tại phía dưới mái nhà cong, ấm giọng hỏi.
Đường Trọng cùng Khương Khả Khanh liếc nhau, Khương Khả Khanh vừa cười vừa nói:
- Chị, đỡ hơn hai giờ rồi. Sao chị vẫn không đi ngủ?
- Ngủ không được.
Khương Khả Nhân nói. Đường Trọng bị Lão thái gia gọi điện thoại gọi đi, không biết chuyện gì xảy ra, làm sao cô có thể ngủ được? Ánh mắt của cô nhìn về phía Đường Trọng, hỏi:
- Đói bụng không? Tôi nấu cho hai người bát mì.
- Mỳ bọn em vừa nấu đâu rồi?
Khương Khả Khanh hỏi.
Khương Khả Nhân đỏ mặt, nói:
- Chị nhìn thấy đã thành cháo nên ăn rồi.
- Tôi đi nấu.
Đường Trọng nói.
- Đã trễ thế này rồi, bà nghỉ ngơi đi.
- Mẹ nấu rồi.
Khương Khả Nhân đã quay người tiến vào phòng bếp.
- Hai người đi tắm đi. Một lát nữa ra ăn.
Đường Trọng nhìn thân ảnh cô đang bận rộn ở phòng bếp, hắn đi vào gian phòng của mình bắt đầu rửa mặt.
Khương Khả Khanh đi đến bên người Khương Khả Nhân, nói:
- Loại cảm giác này rất hạnh phúc đúng không chị?
Khương Khả Nhân cười cười, không trả lời.
- Yên tâm đi, không có chuyện gì đâu. Lão thái gia không làm khó hắn.
Khương Khả Khanh biết rõ chị đang lo lắng cái gì.
- Không có việc gì là tốt rồi.
Khương Khả Nhân nói.
- Nhưng mâu thuẫn đã xẩy ra, nhất định bọn hắn sẽ không từ bỏ ý đồ. Hơn nữa, hôm nay dưới tình thế cấp bách, chị đã đi bước cờ kia không lý trí, bây giờ bọn hắn đối với chị rất không yên tâm, nhất định sẽ nghĩ cách đoạt quyền đấy.
Khương Khả Khanh nhắc nhở.
- Chị cần chuẩn bị sớm.
- Còn chưa đủ sớm sao? Khương Khả Nhân quay người nhìn về phía Khương Khả Khanh, nói:
- Chị đã chuẩn bị từ lâu rồi.
- Hoàng Hậu chính là Hoàng Hậu. Làm việc kín không kẽ hở, chuyện gì cũng sớm chuẩn bị, căn bản không cần những tiểu nhân vật như chúng em nhắc nhở.
Khương Khả Khanh khanh khách cười.
Vẻ mặt Khương Khả Nhân thành thật nhìn Khương Khả Khanh, nói:
- Khả Khanh. Cám ơn em.
Khương Khả Khanh cười càng khoa trương, nói:
- Chị với em khách khí cái gì? Đã có con, em gái là người ngoài sao? Không đi cùng chị như vậy qua sông, đoạn cầu để chị bị ma lừa, giết rồi đá xuống giếng sao?
Khương Khả Nhân vẫn khó hiểu những lời này lời nói ác độc của cô em gái đầy bản lĩnh này. Biết chắc năng lực sử dụng thành ngữ của cô là thầy giáo thể dục dạy đấy, người bình thường đều không hiểu được.
Khương Khả Khanh suy đoán đúng, ngày hôm sau, Khương gia bắt đầu thay đổi một ít chức vụ nhân sự.
Khương Khả Kỳ cùng Khương Như Long nhập chủ đông điện, Khương Khả Kỳ phụ trách nghành tài vụ đông điện mà Khương Như Long trực tiếp đã thành tổng giám đốc xử lý trợ lý Khương Khả Nhân, chẳng khác gì là sắp xếp ở bên người Khương Khả Nhân một nội tuyến. Khương Như Hổ sớm rời khỏi trường quân đội đi bộ đội, xem ra là chuẩn bị đi một con đường khác rồi.
Điều này chứng tỏ nội đấu tranh quyền nhà họ Khương sắp bắt đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.