Chương 67: Mày mê sảng rồi
Liễu Hạ Huy
31/08/2013
Cuộc sống đại học thật đặc sắc, có quân huấn, có tiệc tối đón người mới, có dạ vũ mỗi thứ sáu, có trao đổi tiếng Anh, có đội bóng rổ, có đội bóng đá, có xã văn học, có rạp chiếu bóng.
Cuộc sống đại học cũng rất nhàm chán, bởi vì so sánh với cấp ba, bọn họ có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn nhiều. Bọn họ không biết dùng thời gian đó để làm gì, ngủ, ngẩn người, xem tiểu thuyết, yêu đương, đánh bài hoặc chơi game.
Hoa Minh đang chơi đấu địa chủ với mấy thằng cách vách, bên thua phải dán giấy lên mặt. Trên mặt hai người khác đã dán đầy rồi, mặt Hoa Minh lại thuận tiện hơn tẹo, tuy rằng trên mặt hắn dán nhiều giấy nhất, nhưng mà hắn vẫn có một con mắt nhìn được.
- Đến rồi. - Hoa Minh kích động hô:
- Ù rồi, đánh hai ván nữa thì tao phải trở về chơi với tục tưng. Tục tưng của tao lâu không thấy tao, nàng nhất định sẽ tức giận.
- Hoa Minh, có chuyện muốn thương lượng với mày. - Lý Thượng Cương ban hai nói:
- Chúng tao có cái nồi lẩu, mượn con thỏ của mày dùng chút được không?
- Cút cút cút. Chúng mày toàn là lũ cầm thú nhẫn tâm. - Hoa Minh mắng:
- Tục tưng là tình nhân của tao, là mùa xuân của tao, là sinh mạng thứ hai của tao. Tao tình nguyện cho chúng mày cắn mông tao một cái cũng không để cho chúng mày động đến một ngón tay của nàng.
- Thỏ có tay à? - Trương Đào cười hỏi.
- Đầu ngón chân cũng không được. - Hoa Minh kiên quyết nói.
Rầm.
Có người đẩy cửa phòng, Lương Đào ló đầu quát:
- Lão đại, mau, lão nhị bị ngăn ở cổng trường.
Nếu là người khác, chắc chắn nghe chẳng hiểu gì.
Bởi vì, lão đại lão nhị, mấy cách xưng hô này quá quen trong trường đại học.
Hoa Minh kinh hãi, ném bài sang một bên hô:
- Lão tam, mày đừng có nói điêu. Không tao lột da mày.
- Giờ là lúc nào rồi? Tao lừa mày hay sao? - Lương Đào tức giận nói:
- Tin hay không thì tùy. Mày không đi tao đi.
Nói xong, Lương Đào chạy xuống dưới lầu.
Thân ảnh thấp bé của Lý Ngọc cũng bám đắng sau, ngay cả cửa cũng không đóng kín.
- Đạch. Thằng mả mẹ nào dám ức hiếp lão nhị của tao. - Lúc này Hoa Minh mới tin, quét qua phòng ngủ một vòng, vọt vào phòng vệ sinh giật một cây lau nhà, lao ra, giẫm một phát, dứt luôn cái đầu lau ra. Sau đó cầm cây gậy gỗ kia chạy ra ngoài.
- Lão nhị của bọn nó là ai? - Trương Đào hỏi.
- Đường Trọng thây. - Lý Thượng Cương nói.
- Vãi kẹc, đây không phải là lớp trưởng hay sao. Các anh em, ra ngoài xem chút nhanh lên.
Hoa Minh vừa chạy vừa gọi:
- Lão tam, sao mà mày biết được.
- Lý mắt to gọi điện cho tao. Nói rằng thấy lão nhị đang ăn sủi cảo thì bị vây. - Lương Đào giải thích:
- Lão đại, trên mặt mày dán đầy giấy...
Hoa Minh tiện tay giật một cái, làm hai mắt thoáng hẳn nói:
- Không có việc gì, như thế thoạt nhìn có sát khí hơn.
- ...
Khi bọn hắn chạy tới cửa trường, thấy không ít người đang chạy đến đường ăn vặt.
Bọn họ cũng biết, Đường Trọng xảy ra chuyện thật rồi.
Cho nên, bọn họ càng liều mạng chạy về phía trước.
Tốc độ của họ cũng không chậm, chỉ là, lúc mà bọn họ gạt đám người ra chạy tới hiện trường, chiến tranh đã kết thúc rồi.
Điều kỳ quái là Đường Trọng đi ra từ một nhà vệ sinh công cộng, mà một đám người vây quanh bên ngoài WC, giống như muốn rình coi hắn đi tiểu vậy.
- Lão nhị, mày không sao chứ? - Hoa Minh xách theo gậy gỗ đến, quan tâm hỏi.
- Tao không sao. - Đường Trọng cười nói, thấy Hoa Minh đầu đầy mồ hôi, trên mặt là một đám giấy lộn đang trộn lẫn với mồ hôi nhão nhoẹt, trong lòng hắn vô cùng cảm động.
Lương Đào cũng hổn hển chạy đến, hỏi xem xảy ra chuyện gì. Lý Ngọc đáng thương hơn, vất vả lắm mới tới, lại mệt đến mức đứng không vững, khí lực để nói cũng không có. Những người này đúng là anh em của hắn.
Nam Đại quá lớn, chạy một mạch từ phòng ngủ lầu ba đến cửa trường học, người bình thường thật khó mà làm được.
Hoa Minh thấy đám người Lý Đại Bằng, cả giận nói:
- Lại là thằng khốn Kiều Lỗi kia à?
- Đúng vậy. - Đường Trọng gật đầu.
Mặt Hoa Minh trở nên âm độc, hùng hùng hổ hổ nói:
- Người đâu? Người đâu? Hôm nay tao muốn đập gãy chân chó của thằng ma cà bông kia.
- Ở bên trong. - Đường Trọng chỉ chỉ về nhà vệ sinh nam đằng sau.
Hoa Minh sửng sốt nói:
- Nó làm gì bên trong?
- Chắc đang khát nước. - Đường Trọng nói.
Hoa Minh không nghe được ẩn ý trong lời của Đường Trọng, nghe nói Kiều Lỗi ở trong WC, hắn nắm gậy gỗ vọt vào trong.
Lương Đào lo lắng mình Hoa Minh không phải đối thủ của Kiều Lỗi, nhanh chóng vào hỗ trợ.
Rất nhanh, hai người chạy ra ngoài.
Vẻ mặt hai người phấn khích dị thường, nhưng lại ăn ý giữ nguyên sự trầm mặc.
Đám bạn của Kiều Lỗi không nghe thấy thanh âm của hắn, lo lắng hắn xảy ra chuyện gì. Cũng không sợ Đường Trọng trả thù nữa, lẻn qua người hắn xông vào WC.
Sau đó, bọn chúng bị một màn trước mặt làm cho kinh hãi.
Cho đến khi mùi khai nức mũi xộc lên óc thì bọn chúng mới tỉnh lại.
- Lỗi ca. - Bọn chúng xông qua, kéo cái đầu chôn trong bồn tiểu tiện của Kiều Lỗi ra ngoài.
Nhà vệ sinh công cộng chẳng sạch sẽ gì, hai bồn tiểu tiện còn bị tắc, nước tiểu đọng cả vài lít không trôi được, ngay cả hai cái rãnh bên dưới cũng bị đọng đầy cả lên.
Đường Trọng không có cách nào nhét đầu của Kiều Lỗi vào hố xí đại tiện, cũng chỉ có thể ném mặt hắn vào bồn tiểu tiện mà thôi.
Mặt, mũi, lông mày, của Kiều Lỗi đều dính đầy nước tiểu vàng khè, tóc tai ngâm trong nước tiểu trở nên ướt sũng.
Đầu của hắn được kéo ra, nước tiểu ở trên mặt cũng theo đó mà trôi xuống quần áo và cả sàn nhà, cả người hắn đều phát ra một hương vị nồng nàn làm người ta say đắm... à nhầm, nôn mửa.
Bạn của hắn đều là người trẻ tuổi, cũng chỉ là sinh viên trẻ, làm sao mà chịu được cái mùi hôi thối này chứ?
Cả đám che mũi lui về phía sau mấy bước, mặc kệ hắn quỳ ở đó nôn khan.
Cuối cùng có một thằng thông minh hơn tý, chạy ra ngoài mua mấy bình nước khoáng, sau đó mở nắp tưới lên đầu Kiều Lỗi.
Một chai, hai chai lại ba chai...
Đầu Kiều Lỗi cũng sạch hơn một chút, chẳng qua mùi hương trên người càng phát ra nồng nặc.
Hắn đoạt lấy chai nước khoáng cuối cùng trên tay nam sinh kia, tu òng ọc vào trong mồm.
Phụt.
Hắn phun tất cả nước trong cổ họng ra ngoài.
Lại tu vài ngụm, lại phun ra, mùi vị khai khai ở trong mồm vẫn rất rõ ràng.
Lại tu tiếp thì phát hiện nước trong chai đã không còn.
- Mua tiếp. - Kiều Lỗi hô.
Nam sinh kia gật đầu đáp ứng, lại chạy ra một lần nữa.
Kiều Lỗi nhìn chung quanh một chút, lòng đau như cắt, cuối cùng "oa" một tiếng, nước mắt đầm đìa.
Tư tưởng của hắn rất trẻ con, thủ đoạn của Đường Trọng lại quá người nhớn.
- Đi thôi. - Đường Trọng nói.
Hoa Minh và Lương Đào đứng im, mắt nhìn chằm chằm vào cửa WC.
- Không cần nhìn, nó không ra ngay được đâu. - Đường Trọng nói.
- Cứ đợi tý đã. - Lương Đào nói:
- Dù sao về phòng ngủ cũng không có việc gì làm, chờ nó đi ra ngoài, bọn tao còn phải vỗ tay cổ vũ chút. Mày phải biết rằng, nước Hoa Hạ hơn mười tỷ dân (truyện lấy bối cảnh không ở thực tại), không phải ai cũng có dũng khí uống nước tiểu đâu.
- Nếu không chúng ta sang phía đối diện ăn ít đồ nướng uống ít bia? - Hoa Minh không muốn bỏ qua trò vui này. Kiều Lỗi năm lần bảy lượt gây phiền toái, lần này lại còn thừa dịp Đường Trọng đánh lẻ, gọi một đám người tới bao vây. Bây giờ hắn bị Đường Trọng chỉnh thành như vậy, trong lòng của bọn họ sung sướng cực kỳ:
- Đi thôi đi thôi, tao mời khách.
- Tao ăn rồi, không đói. - Đường Trọng cự tuyệt, hắn không muốn ở lại làm con khỉ cho mọi người vây xem.
- Vậy thì uống tý rượu. - Hoa Minh kéo tay Đường Trọng, cầu khẩn:
- Thằng em ngoan, thằng em thân của tao, mày theo chúng tao đi. Nếu mà tao không nhìn thấy sắc mặt của nó lúc đi ra thì tao gầy đi mấy cân thịt mất.
- Mày cũng giảm cân đi. - Đường Trọng không khách khí chọc vào vết thương của hắn.
Hoa Minh đang định khuyên thì bất chợt ánh mắt đăm đăm, quái dị nhìn sau lưng Đường Trọng.
Lương Đào cũng phát hiện ra tình hình hơi lạ, nhìn theo ánh mắt Hoa Minh, con ngươi mở lớn, sắc mặt ửng đỏ, giống như vừa uống say rượu vậy.
Đường Trọng xoay người lại, thấy được Tô San vừa không biết tung tích đang đeo túi vợt đứng trước mặt mình một lần nữa.
Nàng đang cầm một cốc nước táo, cái miệng nhỏ đang mở ra để mút, sau đó nói:
- Xong rồi?
- Xong rồi. - Đường Trọng nói.
Sau đó, nàng lại đưa cốc nước trái cây đang cầm trên tay trái tới:
- Anh mời tôi ăn sủi cảo, tôi mời anh uống nước trái cây.
Đường Trọng nhận lấy nước trái cây, uống một hớp, rồi lại cười khổ.
Nước chanh, đồ uống mà Đường Tâm thích nhất.
- Tôi về đây. - Tô San nói, vẫy tay một cái rồi dứt quát xoay người.
- Tôi tiễn cô. Đường Trọng nói.
- Tao cũng đi tiễn. - Hoa Minh đang định xông ra thì bị Lương Đào bắt được.
- Mày kéo tao làm gì? - Hoa Minh tức giận nói:
- Mày không muốn tiễn à?
- Tao cũng muốn. - Lương Đào buồn bực nói:
- Nhưng mà tao cũng không muốn bị lão nhị ném vào nhà xí.
Hoa Minh nghĩ lại một màn vừa nhìn thấy trong nhà xí, không nhịn được rùng mình một cái.
- Vậy đó có phải Tô San không? - Hoa Minh hỏi.
- Mày không biết cô ấy là ai, thế mà còn muốn tới tiễn à? - Lương Đào tức giận nói. Hắn thấy màn này còn làm hắn khiếp sợ và kinh khủng hơn là cái cảnh Hoa Minh tự tay nhổ lông chặt thịt làm lẩu con thỏ của hắn. Tô San làm sao lại đi cùng với Đường Trọng? Hơn nữa còn chủ động mua nước trái cây cho hắn?
- Không thể nào là Tô San a. - Hoa Minh nói:
- Tô San làm sao mà thích lão nhị được? Mày nghĩ lại một chút, lão nhị có chỗ nào tốt? Bàn về diện mạo, nó không bằng mày. Bàn về khí chất, nó không bằng tao. Bằn về túi tiền, nó không bằng mày. Bàn về hài hước, nó không bằng tao. Về thủ đoạn theo đuổi con gái, cả hai chúng mày đều không bằng tao được. Chẳng lẽ Tô San cố ý tiếp xúc với lão nhị, dùng cách này để có thể quen biết tao? Không thể không nói, cô bé này thật có tâm cơ, làm cho hảo cảm của tao với cô ấy tăng thêm mấy lần.
- Mày mê sảng cờ mờ nờ rờ. - Lương Đào đảo cặp mắt trắng dã, tức giận nói.
Cuộc sống đại học cũng rất nhàm chán, bởi vì so sánh với cấp ba, bọn họ có nhiều thời gian rảnh rỗi hơn nhiều. Bọn họ không biết dùng thời gian đó để làm gì, ngủ, ngẩn người, xem tiểu thuyết, yêu đương, đánh bài hoặc chơi game.
Hoa Minh đang chơi đấu địa chủ với mấy thằng cách vách, bên thua phải dán giấy lên mặt. Trên mặt hai người khác đã dán đầy rồi, mặt Hoa Minh lại thuận tiện hơn tẹo, tuy rằng trên mặt hắn dán nhiều giấy nhất, nhưng mà hắn vẫn có một con mắt nhìn được.
- Đến rồi. - Hoa Minh kích động hô:
- Ù rồi, đánh hai ván nữa thì tao phải trở về chơi với tục tưng. Tục tưng của tao lâu không thấy tao, nàng nhất định sẽ tức giận.
- Hoa Minh, có chuyện muốn thương lượng với mày. - Lý Thượng Cương ban hai nói:
- Chúng tao có cái nồi lẩu, mượn con thỏ của mày dùng chút được không?
- Cút cút cút. Chúng mày toàn là lũ cầm thú nhẫn tâm. - Hoa Minh mắng:
- Tục tưng là tình nhân của tao, là mùa xuân của tao, là sinh mạng thứ hai của tao. Tao tình nguyện cho chúng mày cắn mông tao một cái cũng không để cho chúng mày động đến một ngón tay của nàng.
- Thỏ có tay à? - Trương Đào cười hỏi.
- Đầu ngón chân cũng không được. - Hoa Minh kiên quyết nói.
Rầm.
Có người đẩy cửa phòng, Lương Đào ló đầu quát:
- Lão đại, mau, lão nhị bị ngăn ở cổng trường.
Nếu là người khác, chắc chắn nghe chẳng hiểu gì.
Bởi vì, lão đại lão nhị, mấy cách xưng hô này quá quen trong trường đại học.
Hoa Minh kinh hãi, ném bài sang một bên hô:
- Lão tam, mày đừng có nói điêu. Không tao lột da mày.
- Giờ là lúc nào rồi? Tao lừa mày hay sao? - Lương Đào tức giận nói:
- Tin hay không thì tùy. Mày không đi tao đi.
Nói xong, Lương Đào chạy xuống dưới lầu.
Thân ảnh thấp bé của Lý Ngọc cũng bám đắng sau, ngay cả cửa cũng không đóng kín.
- Đạch. Thằng mả mẹ nào dám ức hiếp lão nhị của tao. - Lúc này Hoa Minh mới tin, quét qua phòng ngủ một vòng, vọt vào phòng vệ sinh giật một cây lau nhà, lao ra, giẫm một phát, dứt luôn cái đầu lau ra. Sau đó cầm cây gậy gỗ kia chạy ra ngoài.
- Lão nhị của bọn nó là ai? - Trương Đào hỏi.
- Đường Trọng thây. - Lý Thượng Cương nói.
- Vãi kẹc, đây không phải là lớp trưởng hay sao. Các anh em, ra ngoài xem chút nhanh lên.
Hoa Minh vừa chạy vừa gọi:
- Lão tam, sao mà mày biết được.
- Lý mắt to gọi điện cho tao. Nói rằng thấy lão nhị đang ăn sủi cảo thì bị vây. - Lương Đào giải thích:
- Lão đại, trên mặt mày dán đầy giấy...
Hoa Minh tiện tay giật một cái, làm hai mắt thoáng hẳn nói:
- Không có việc gì, như thế thoạt nhìn có sát khí hơn.
- ...
Khi bọn hắn chạy tới cửa trường, thấy không ít người đang chạy đến đường ăn vặt.
Bọn họ cũng biết, Đường Trọng xảy ra chuyện thật rồi.
Cho nên, bọn họ càng liều mạng chạy về phía trước.
Tốc độ của họ cũng không chậm, chỉ là, lúc mà bọn họ gạt đám người ra chạy tới hiện trường, chiến tranh đã kết thúc rồi.
Điều kỳ quái là Đường Trọng đi ra từ một nhà vệ sinh công cộng, mà một đám người vây quanh bên ngoài WC, giống như muốn rình coi hắn đi tiểu vậy.
- Lão nhị, mày không sao chứ? - Hoa Minh xách theo gậy gỗ đến, quan tâm hỏi.
- Tao không sao. - Đường Trọng cười nói, thấy Hoa Minh đầu đầy mồ hôi, trên mặt là một đám giấy lộn đang trộn lẫn với mồ hôi nhão nhoẹt, trong lòng hắn vô cùng cảm động.
Lương Đào cũng hổn hển chạy đến, hỏi xem xảy ra chuyện gì. Lý Ngọc đáng thương hơn, vất vả lắm mới tới, lại mệt đến mức đứng không vững, khí lực để nói cũng không có. Những người này đúng là anh em của hắn.
Nam Đại quá lớn, chạy một mạch từ phòng ngủ lầu ba đến cửa trường học, người bình thường thật khó mà làm được.
Hoa Minh thấy đám người Lý Đại Bằng, cả giận nói:
- Lại là thằng khốn Kiều Lỗi kia à?
- Đúng vậy. - Đường Trọng gật đầu.
Mặt Hoa Minh trở nên âm độc, hùng hùng hổ hổ nói:
- Người đâu? Người đâu? Hôm nay tao muốn đập gãy chân chó của thằng ma cà bông kia.
- Ở bên trong. - Đường Trọng chỉ chỉ về nhà vệ sinh nam đằng sau.
Hoa Minh sửng sốt nói:
- Nó làm gì bên trong?
- Chắc đang khát nước. - Đường Trọng nói.
Hoa Minh không nghe được ẩn ý trong lời của Đường Trọng, nghe nói Kiều Lỗi ở trong WC, hắn nắm gậy gỗ vọt vào trong.
Lương Đào lo lắng mình Hoa Minh không phải đối thủ của Kiều Lỗi, nhanh chóng vào hỗ trợ.
Rất nhanh, hai người chạy ra ngoài.
Vẻ mặt hai người phấn khích dị thường, nhưng lại ăn ý giữ nguyên sự trầm mặc.
Đám bạn của Kiều Lỗi không nghe thấy thanh âm của hắn, lo lắng hắn xảy ra chuyện gì. Cũng không sợ Đường Trọng trả thù nữa, lẻn qua người hắn xông vào WC.
Sau đó, bọn chúng bị một màn trước mặt làm cho kinh hãi.
Cho đến khi mùi khai nức mũi xộc lên óc thì bọn chúng mới tỉnh lại.
- Lỗi ca. - Bọn chúng xông qua, kéo cái đầu chôn trong bồn tiểu tiện của Kiều Lỗi ra ngoài.
Nhà vệ sinh công cộng chẳng sạch sẽ gì, hai bồn tiểu tiện còn bị tắc, nước tiểu đọng cả vài lít không trôi được, ngay cả hai cái rãnh bên dưới cũng bị đọng đầy cả lên.
Đường Trọng không có cách nào nhét đầu của Kiều Lỗi vào hố xí đại tiện, cũng chỉ có thể ném mặt hắn vào bồn tiểu tiện mà thôi.
Mặt, mũi, lông mày, của Kiều Lỗi đều dính đầy nước tiểu vàng khè, tóc tai ngâm trong nước tiểu trở nên ướt sũng.
Đầu của hắn được kéo ra, nước tiểu ở trên mặt cũng theo đó mà trôi xuống quần áo và cả sàn nhà, cả người hắn đều phát ra một hương vị nồng nàn làm người ta say đắm... à nhầm, nôn mửa.
Bạn của hắn đều là người trẻ tuổi, cũng chỉ là sinh viên trẻ, làm sao mà chịu được cái mùi hôi thối này chứ?
Cả đám che mũi lui về phía sau mấy bước, mặc kệ hắn quỳ ở đó nôn khan.
Cuối cùng có một thằng thông minh hơn tý, chạy ra ngoài mua mấy bình nước khoáng, sau đó mở nắp tưới lên đầu Kiều Lỗi.
Một chai, hai chai lại ba chai...
Đầu Kiều Lỗi cũng sạch hơn một chút, chẳng qua mùi hương trên người càng phát ra nồng nặc.
Hắn đoạt lấy chai nước khoáng cuối cùng trên tay nam sinh kia, tu òng ọc vào trong mồm.
Phụt.
Hắn phun tất cả nước trong cổ họng ra ngoài.
Lại tu vài ngụm, lại phun ra, mùi vị khai khai ở trong mồm vẫn rất rõ ràng.
Lại tu tiếp thì phát hiện nước trong chai đã không còn.
- Mua tiếp. - Kiều Lỗi hô.
Nam sinh kia gật đầu đáp ứng, lại chạy ra một lần nữa.
Kiều Lỗi nhìn chung quanh một chút, lòng đau như cắt, cuối cùng "oa" một tiếng, nước mắt đầm đìa.
Tư tưởng của hắn rất trẻ con, thủ đoạn của Đường Trọng lại quá người nhớn.
- Đi thôi. - Đường Trọng nói.
Hoa Minh và Lương Đào đứng im, mắt nhìn chằm chằm vào cửa WC.
- Không cần nhìn, nó không ra ngay được đâu. - Đường Trọng nói.
- Cứ đợi tý đã. - Lương Đào nói:
- Dù sao về phòng ngủ cũng không có việc gì làm, chờ nó đi ra ngoài, bọn tao còn phải vỗ tay cổ vũ chút. Mày phải biết rằng, nước Hoa Hạ hơn mười tỷ dân (truyện lấy bối cảnh không ở thực tại), không phải ai cũng có dũng khí uống nước tiểu đâu.
- Nếu không chúng ta sang phía đối diện ăn ít đồ nướng uống ít bia? - Hoa Minh không muốn bỏ qua trò vui này. Kiều Lỗi năm lần bảy lượt gây phiền toái, lần này lại còn thừa dịp Đường Trọng đánh lẻ, gọi một đám người tới bao vây. Bây giờ hắn bị Đường Trọng chỉnh thành như vậy, trong lòng của bọn họ sung sướng cực kỳ:
- Đi thôi đi thôi, tao mời khách.
- Tao ăn rồi, không đói. - Đường Trọng cự tuyệt, hắn không muốn ở lại làm con khỉ cho mọi người vây xem.
- Vậy thì uống tý rượu. - Hoa Minh kéo tay Đường Trọng, cầu khẩn:
- Thằng em ngoan, thằng em thân của tao, mày theo chúng tao đi. Nếu mà tao không nhìn thấy sắc mặt của nó lúc đi ra thì tao gầy đi mấy cân thịt mất.
- Mày cũng giảm cân đi. - Đường Trọng không khách khí chọc vào vết thương của hắn.
Hoa Minh đang định khuyên thì bất chợt ánh mắt đăm đăm, quái dị nhìn sau lưng Đường Trọng.
Lương Đào cũng phát hiện ra tình hình hơi lạ, nhìn theo ánh mắt Hoa Minh, con ngươi mở lớn, sắc mặt ửng đỏ, giống như vừa uống say rượu vậy.
Đường Trọng xoay người lại, thấy được Tô San vừa không biết tung tích đang đeo túi vợt đứng trước mặt mình một lần nữa.
Nàng đang cầm một cốc nước táo, cái miệng nhỏ đang mở ra để mút, sau đó nói:
- Xong rồi?
- Xong rồi. - Đường Trọng nói.
Sau đó, nàng lại đưa cốc nước trái cây đang cầm trên tay trái tới:
- Anh mời tôi ăn sủi cảo, tôi mời anh uống nước trái cây.
Đường Trọng nhận lấy nước trái cây, uống một hớp, rồi lại cười khổ.
Nước chanh, đồ uống mà Đường Tâm thích nhất.
- Tôi về đây. - Tô San nói, vẫy tay một cái rồi dứt quát xoay người.
- Tôi tiễn cô. Đường Trọng nói.
- Tao cũng đi tiễn. - Hoa Minh đang định xông ra thì bị Lương Đào bắt được.
- Mày kéo tao làm gì? - Hoa Minh tức giận nói:
- Mày không muốn tiễn à?
- Tao cũng muốn. - Lương Đào buồn bực nói:
- Nhưng mà tao cũng không muốn bị lão nhị ném vào nhà xí.
Hoa Minh nghĩ lại một màn vừa nhìn thấy trong nhà xí, không nhịn được rùng mình một cái.
- Vậy đó có phải Tô San không? - Hoa Minh hỏi.
- Mày không biết cô ấy là ai, thế mà còn muốn tới tiễn à? - Lương Đào tức giận nói. Hắn thấy màn này còn làm hắn khiếp sợ và kinh khủng hơn là cái cảnh Hoa Minh tự tay nhổ lông chặt thịt làm lẩu con thỏ của hắn. Tô San làm sao lại đi cùng với Đường Trọng? Hơn nữa còn chủ động mua nước trái cây cho hắn?
- Không thể nào là Tô San a. - Hoa Minh nói:
- Tô San làm sao mà thích lão nhị được? Mày nghĩ lại một chút, lão nhị có chỗ nào tốt? Bàn về diện mạo, nó không bằng mày. Bàn về khí chất, nó không bằng tao. Bằn về túi tiền, nó không bằng mày. Bàn về hài hước, nó không bằng tao. Về thủ đoạn theo đuổi con gái, cả hai chúng mày đều không bằng tao được. Chẳng lẽ Tô San cố ý tiếp xúc với lão nhị, dùng cách này để có thể quen biết tao? Không thể không nói, cô bé này thật có tâm cơ, làm cho hảo cảm của tao với cô ấy tăng thêm mấy lần.
- Mày mê sảng cờ mờ nờ rờ. - Lương Đào đảo cặp mắt trắng dã, tức giận nói.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.