Chương 722: Mượn đao giết người
Liễu Hạ Huy
02/06/2017
Lúc này, Luzi Cadillac thật sự không muốn đứng lên, cũng không đứng lên được.
Nhưng hắn lại thấy Đường Trọng đang bước nhanh về phía mình.
- Còn chưa chịu bỏ qua sao?
Có người nghĩ:
- Tên thanh niên Trung Quốc này cũng ác thật.
- Giáo huấn người của gia tộc Cadillac một trận cũng tốt, để bọn hắn không còn thấy mình tài giỏi hơn người nữa.
- A, Luzi chật vật quá.
EL-Raffarin cũng đứng trong đám người vây xem, thấy hai tên bảo tiêu Luzi Cadillac mang đến đang đứng ngoài do dự không biết làm thế nào, suy nghĩ EL-Raffarin chợt loé, hét với bọn họ:
- Mau đi bảo vệ ngài Cadillac. Anh ấy bị thương rồi.
Dựa theo quy tắc quyết đấu, sau khi hai bên quyết đấu tiến vào sân, nếu không có một bên chết hoặc nhận thua thì trận đấu này sẽ vẫn tiếp tục. Mà những người khác cũng không được phép tiến vào sân đấu hay can thiệp vào quá trình và kết quả của trận đấu.
Nếu không, đó là không tôn trọng đối thủ của mình.
Bảo tiêu của Luzi Cadillac biết thiếu gia nhà bị đánh nhưng hắn chưa nhận thua thì bọn họ không có quyền vào sân đấu hỗ trợ.
Nhưng nếu không vào giúp…chẳng lẽ lại để thiếu gia bị người đánh tiếp như vậy sao?
Bây giờ lại nghe thấy EL Raffarin quát bọn họ nhanh đi giúp đỡ khiến cho chút do dự trong lòng bọn họ thoáng cái tiêu tan.
Hai người bước nhanh vào sân đấu, một người chạy đi ngăn cản công kích của Đường Trọng, một người chạy tới giúp Luzi Cadillac vẫn đang nằm rạp trên mặt đất.
- Kỹ nữ chết tiệt.
Tên bảo tiêu to con thật sự rất hận Đường Trọng. Là một quân nhân xuất thân bộ đội đặc chủng, hắn vừa ra tay liền dùng tuyệt chiêu giết người.
Chiêu này đánh về phía cổ họng Đường Trọng, nếu đánh trúng thì với lực lượng nắm đấm của tên bảo tiêu to con và độ yếu của phần cổ thì chỉ sợ Đường Trọng không chết cũng bị thương nặng.
Vốn Đường Trọng muốn tránh nhưng vì cách thức tên bảo tiêu ra tay đã chọc giận hắn.
Tao tha cho chủ của mày một mạng, mà mày lại muốn mạng của tao hả?
Vút
Kiếm trong tay lập tức đâm ra, không có bất kì sức lực hay kỹ xảo gì.
Đột nhiên bước nhanh tới!
Thẳng tắp đâm ra một kiếm như bình thường.
Điểm đặc biệt duy nhất chỉ là tốc độ khiến mắt thường khó mà phân biệt được.
Mọi người chỉ thấy tay hắn động, đợi đến lúc hắn dừng tay thì mũi kiếm đã đâm vào ngực tên to con.
Máu đỏ tươi dọc theo thân kiếm chảy xuống, kèm theo là hình ảnh tên to con giơ cao nắm đấm cùng với đôi mắt mở to khó mà tin được.
Sao lại nhanh như vậy?
- Giết người rồi. Mau báo cảnh sát.
EL Raffarin cao giọng hô.
Hắn biết kế hoạch của mình đã thành công, Đường Trọng đã bị lừa.
Chỉ cần cảnh sát đến thì Đường Trọng, kẻ đâm bị thương bảo tiêu của gia tộc Cadillac sẽ phải nhận trừng phạt của chế tài pháp luật của nước Pháp. Dù hắn là ngôi sao hay danh nhân thì hắn cũng khó thoát khỏi vận mệnh phải ngồi tù.
Quan trọng nhất là, gia tộc Cadillac sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Có người lui về sau, có người kêu to, còn có người gọi bảo tiêu bên ngoài và báo cảnh sát.
Tất cả mọi người biết, lúc này, sự việc đã thành chuyện lớn.
Đường Trọng không hề hoảng sợ, hắn từng bước một bước về phía Luzi Cadillac đang được bảo tiêu của mình đỡ dậy.
Ánh mắt Luzi Cadillac run rẩy, cả người căng thẳng, không ngờ người khách ti tiện này đã đâm bảo tiêu của mình bị thương xong còn không chịu thôi, bây giờ lại đi về phía mình nữa.
Hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ định giết cả mình nữa sao?
Một tên bảo tiêu khác đã thấy sự hung hãn của Đường Trọng, bên này hắn còn chưa đỡ đại thiếu gia dậy được mà đồng bạn phụ trách ngăn cản Đường Trọng đã bị người ta giải quyết xong.
Bây giờ bạn mình còn nằm trong vũng máu mà mình cũng sẽ nhanh phải nằm trong vũng máu thôi.
Thế nhưng, hắn không thể lui lại hay có lựa chọn nào khác.
Hắn cảm thấy, cũng chỉ có thể ngăn ở trước người đại thiếu gia Luzi, hét lớn một tiếng: Muốn bước qua đây phải lưu lại lộ phí.
Không đúng, không đúng, phải là: Mày muốn qua đây thì phải bước qua thân thể của tao đã.
Vốn hắn muốn nói là ‘thi thể’ nhưng sợ tên ranh này sẽ một kiếm đâm chết hắn thật mất.
Lại thấy bảo tiêu ngăn ở trước mặt mình, Đường Trọng cười cười với hắn rồi ném thanh kiếm trong tay xuống đất, nói với tên bảo tiêu kia:
- Trận đấu đã kết thúc. Tôi chỉ muốn tới bắt tay với ngài Luzi mà thôi. Anh ấy là một đối thủ đáng giá tôn trọng.
Đáng giá tôn trọng hả?
Luzi rất muốn khóc.
Vừa rồi khi mày đâm rách quần áo của tao khiến tao lộ ra người bạn nhỏ sao mày không nghĩ tới tao đáng tôn trọng hả?
Nhìn thấy Đường Trọng ném kiếm trong tay, lại nghe Đường Trọng nói trận đấu đã kết thúc, bảo tiêu mới do dự quay lại nhìn Luzi Cadillac ngồi trên sàn nhà.
- Để hắn đến.
Là một gã quý tộc, thà rằng bị người đâm chết cũng không thể bị người doạ chết.
Có nhiều người vây xem như vậy, hắn không thể yếu thế trước Đường Trọng, dù trái tim hắn đang run và thân thể cũng đang run cầm cập.
- Tao sẽ nhìn kĩ mày.
Bảo tiêu biết mình đã an toàn nhưng vì muốn chiếm được hảo cảm của thiếu gia Luzi nên vẫn nghiêm mặt nói một câu ngoan độc.
Đường Trọng nhìn gã bảo tiêu, nói:
- Mày thông minh hơn đồng bạn của mày nhiều.
Mặt gã bảo tiêu đỏ lên, có cảm giác như bị tên thanh niên này nhìn thấu.
Đường Trọng đi đến trước mặt Luzi Cadillac, chủ động bắt tay với hắn, nói:
- Ngài Luzi, rất vinh hạnh có thể gặp đối thủ như anh tại nước Pháp. Anh so với tất cả các đối thủ tôi gặp trước kia mạnh hơn hơn.
Sau khi nói xong, trong lòng Đường Trọng còn mặc niệm:
Lão râu dài, Đổng Bồ Đề, Long Thụ lão yêu bà, Bát Nhã…thật sự xin lỗi mọi người.
Trong lòng Luzi thoáng cái thoải mái không ít.
Mặc dù mình không phải đối thủ của Đường Trọng, nhưng còn nhiều người khác cũng không phải đối thủ của hắn nha. Hơn nữa, người lợi hại như Đường Trọng còn nói trong tất cả, mình là đối thủ mạnh nhất như vậy không phải thực ra mình còn mạnh hơn nhiều người khác nữa sao.
Mình sở dĩ bị thua, đó là bởi vì Đường Trọng quá mạnh thôi.
- Cám ơn. Cậu là người đầu tiên đánh bại thanh kiếm của tôi.
Lúc này Luzi mới cầm chặt tay Đường Trọng, nói:
- Cậu dùng chính là công phu của Trung Quốc sao?
- Đúng vậy, là công phu Trung Quốc.
- Công phu Trung Quốc thật thần kỳ.
- Đúng vậy, công phu Trung Quốc thật thần kỳ.
Đường Trọng nói.
Hai người nói vài câu nói nhảm vậy mà lại tìm được điểm ăn ý.
Đường Trọng nhìn vết bầm trên trán Luzi, trong lòng tự trách mình ra tay quá nặng. Tuy tên này hơi ngốc một chút nhưng người ngốc thì phải có hạnh phúc của kẻ ngốc chứ?
- Ngài Cadillac, anh thấy mình có ngu ngốc không?
Đường Trọng nhìn Cadillac hỏi.
Lập tức sắc mặt Luzi Cadillac trướng đỏ bừng. Hắn muốn hét to một câu: mày mới ngu ngốc, cả nhà mày đều ngu ngốc.
Thế nhưng, nghĩ đến thủ pháp Đường Trọng đâm một kiếm vào tên bảo tiêu, lời chửi sắp ra khỏi miệng lại cố gắng nuốt trở về.
- Tôi không phải kẻ ngốc.
Luzi lạnh giọng nói.
- Tôi cũng nghĩ như vậy.
Đường Trọng vô cùng khẳng định gật đầu, một bộ ai dám mắng Luzi Cadillac là ngu ngốc thì hắn sẽ liều mạng với kẻ đó.
- Nhưng mà có người lại không nghĩ như vậy.
- Là ai?
Luzi Cadillac ác độc nói.
Hắn không đánh thắng Đường Trọng, chẳng lẽ còn không giáo huấn được những người khác sao?
Vừa hay, hắn còn đang đầy tức giận không có chỗ phát tiết đây, nếu có thể tìm ra một thằng không may thì cũng không tệ.
- Thực ra vấn đề này cũng không làm khó được ngài Cadillac thông minh cơ trí.
Đường Trọng cố ý đề cao. Hắn nhìn mê mang trong mắt Luzi, cố ý gợi ý nói:
- Nếu tôi đoán đúng thì trước khi tôi tới, nhất định có người đã nói xấu tôi đúng không? Thậm chí quan hệ trước đây giữa anh và người đó cũng không quá tốt, nhưng lúc này hắn lại chủ động tới hàn huyên với anh.
Nghe Đường Trọng nói, Luzi Cadillac liền liếc về phía EL Raffarin đang đứng trong đám người.
Đường Trọng nói không sai, hắn đúng là bị thằng đó khơi lên địch ý đối với người Trung Quốc.
Không chỉ thế, trước kia quan hệ giữa hắn và El Raffarin cũng không tính là tốt. El Raffarin tự xưng mình là tình nhân trong mắt mọi người, mà Luzi Cadillac lại cho rằng, ngoại trừ mình trông không đẹp trai bằng hắn còn những khía cạnh khác đều hơn xa hắn.
Hai người như vậy thì sao có thể thân thiết được?
- Lúc tôi bị ngài Luzi hiểu lầm, tôi đã muốn dĩ hoà vi quý. Cho nên tôi mới cố ý dùng hành vi độc nhất vô nhị mà không ảnh hưởng toàn cục là nhổ một cọng lông mũi. Tôi nghĩ, chuyện này sẽ chấm dứt tại đó, bởi vì tôi tôn trọng anh Luzi cùng gia tộc Cadillac.
Đường Trọng vươn tay kéo Luzi Cadillac đứng dậy, còn rất ân cần giúp hắn phủi bụi trên vai. Tuy nhiên, chỗ đó cũng không có bụi bẩn gì.
- Nhưng tôi thật không ngờ, anh lại muốn đấu kiếm với tôi khiến tôi rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Đường Trọng lắc đầu thở dài:
- Tôi không phải một gã kỵ sĩ chân chính, nhưng tôi là một người đàn ông đích thực. Nên lúc gặp được khiêu chiến, tôi không thể lui bước. Nhưng, nếu tôi không lui bước...thì tôi sẽ đánh mất tình hữu nghị với anh Luzi đây và gia tộc Cadillac. Điều này đã khiến tôi khó lựa chọn được. Sự việc phát triển đến bước này, tôi cũng rất tiếc nuối.
Đến bây giờ mà Luzi Cadillac còn không biết là xảy ra chuyện gì thì chỉ số thông minh của hắn cũng chẳng khác gì heo.
Hắn nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, hỏi:
- Giữa cậu và hắn có mâu thuẫn à?
- Có lẽ anh cũng biết. Hắn muốn theo đuổi bạn gái của tôi. Bạn gái của tôi chính là cô gái thích vẽ tranh ở quảng trường, Thu Ý Hàn. Nhưng hắn lại bị bạn gái của tôi từ chối. Bởi vậy, hắn hận tôi. Thực ra, tôi vẫn coi hắn là bạn bè. Tôi nghĩ hắn cũng sẽ nghĩ như vậy. Nhưng việc hôm nay đã khiến tôi rất thất vọng.
- Có kẻ muốn mượn đao giết người sao?
- Còn là một thanh đao vô cùng sắc bén.
Đường Trọng nói.
Luzi Cadillac cười lạnh, nói:
- Tôi sẽ không để cậu thất vọng
Nhưng hắn lại thấy Đường Trọng đang bước nhanh về phía mình.
- Còn chưa chịu bỏ qua sao?
Có người nghĩ:
- Tên thanh niên Trung Quốc này cũng ác thật.
- Giáo huấn người của gia tộc Cadillac một trận cũng tốt, để bọn hắn không còn thấy mình tài giỏi hơn người nữa.
- A, Luzi chật vật quá.
EL-Raffarin cũng đứng trong đám người vây xem, thấy hai tên bảo tiêu Luzi Cadillac mang đến đang đứng ngoài do dự không biết làm thế nào, suy nghĩ EL-Raffarin chợt loé, hét với bọn họ:
- Mau đi bảo vệ ngài Cadillac. Anh ấy bị thương rồi.
Dựa theo quy tắc quyết đấu, sau khi hai bên quyết đấu tiến vào sân, nếu không có một bên chết hoặc nhận thua thì trận đấu này sẽ vẫn tiếp tục. Mà những người khác cũng không được phép tiến vào sân đấu hay can thiệp vào quá trình và kết quả của trận đấu.
Nếu không, đó là không tôn trọng đối thủ của mình.
Bảo tiêu của Luzi Cadillac biết thiếu gia nhà bị đánh nhưng hắn chưa nhận thua thì bọn họ không có quyền vào sân đấu hỗ trợ.
Nhưng nếu không vào giúp…chẳng lẽ lại để thiếu gia bị người đánh tiếp như vậy sao?
Bây giờ lại nghe thấy EL Raffarin quát bọn họ nhanh đi giúp đỡ khiến cho chút do dự trong lòng bọn họ thoáng cái tiêu tan.
Hai người bước nhanh vào sân đấu, một người chạy đi ngăn cản công kích của Đường Trọng, một người chạy tới giúp Luzi Cadillac vẫn đang nằm rạp trên mặt đất.
- Kỹ nữ chết tiệt.
Tên bảo tiêu to con thật sự rất hận Đường Trọng. Là một quân nhân xuất thân bộ đội đặc chủng, hắn vừa ra tay liền dùng tuyệt chiêu giết người.
Chiêu này đánh về phía cổ họng Đường Trọng, nếu đánh trúng thì với lực lượng nắm đấm của tên bảo tiêu to con và độ yếu của phần cổ thì chỉ sợ Đường Trọng không chết cũng bị thương nặng.
Vốn Đường Trọng muốn tránh nhưng vì cách thức tên bảo tiêu ra tay đã chọc giận hắn.
Tao tha cho chủ của mày một mạng, mà mày lại muốn mạng của tao hả?
Vút
Kiếm trong tay lập tức đâm ra, không có bất kì sức lực hay kỹ xảo gì.
Đột nhiên bước nhanh tới!
Thẳng tắp đâm ra một kiếm như bình thường.
Điểm đặc biệt duy nhất chỉ là tốc độ khiến mắt thường khó mà phân biệt được.
Mọi người chỉ thấy tay hắn động, đợi đến lúc hắn dừng tay thì mũi kiếm đã đâm vào ngực tên to con.
Máu đỏ tươi dọc theo thân kiếm chảy xuống, kèm theo là hình ảnh tên to con giơ cao nắm đấm cùng với đôi mắt mở to khó mà tin được.
Sao lại nhanh như vậy?
- Giết người rồi. Mau báo cảnh sát.
EL Raffarin cao giọng hô.
Hắn biết kế hoạch của mình đã thành công, Đường Trọng đã bị lừa.
Chỉ cần cảnh sát đến thì Đường Trọng, kẻ đâm bị thương bảo tiêu của gia tộc Cadillac sẽ phải nhận trừng phạt của chế tài pháp luật của nước Pháp. Dù hắn là ngôi sao hay danh nhân thì hắn cũng khó thoát khỏi vận mệnh phải ngồi tù.
Quan trọng nhất là, gia tộc Cadillac sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
Có người lui về sau, có người kêu to, còn có người gọi bảo tiêu bên ngoài và báo cảnh sát.
Tất cả mọi người biết, lúc này, sự việc đã thành chuyện lớn.
Đường Trọng không hề hoảng sợ, hắn từng bước một bước về phía Luzi Cadillac đang được bảo tiêu của mình đỡ dậy.
Ánh mắt Luzi Cadillac run rẩy, cả người căng thẳng, không ngờ người khách ti tiện này đã đâm bảo tiêu của mình bị thương xong còn không chịu thôi, bây giờ lại đi về phía mình nữa.
Hắn muốn làm gì? Chẳng lẽ định giết cả mình nữa sao?
Một tên bảo tiêu khác đã thấy sự hung hãn của Đường Trọng, bên này hắn còn chưa đỡ đại thiếu gia dậy được mà đồng bạn phụ trách ngăn cản Đường Trọng đã bị người ta giải quyết xong.
Bây giờ bạn mình còn nằm trong vũng máu mà mình cũng sẽ nhanh phải nằm trong vũng máu thôi.
Thế nhưng, hắn không thể lui lại hay có lựa chọn nào khác.
Hắn cảm thấy, cũng chỉ có thể ngăn ở trước người đại thiếu gia Luzi, hét lớn một tiếng: Muốn bước qua đây phải lưu lại lộ phí.
Không đúng, không đúng, phải là: Mày muốn qua đây thì phải bước qua thân thể của tao đã.
Vốn hắn muốn nói là ‘thi thể’ nhưng sợ tên ranh này sẽ một kiếm đâm chết hắn thật mất.
Lại thấy bảo tiêu ngăn ở trước mặt mình, Đường Trọng cười cười với hắn rồi ném thanh kiếm trong tay xuống đất, nói với tên bảo tiêu kia:
- Trận đấu đã kết thúc. Tôi chỉ muốn tới bắt tay với ngài Luzi mà thôi. Anh ấy là một đối thủ đáng giá tôn trọng.
Đáng giá tôn trọng hả?
Luzi rất muốn khóc.
Vừa rồi khi mày đâm rách quần áo của tao khiến tao lộ ra người bạn nhỏ sao mày không nghĩ tới tao đáng tôn trọng hả?
Nhìn thấy Đường Trọng ném kiếm trong tay, lại nghe Đường Trọng nói trận đấu đã kết thúc, bảo tiêu mới do dự quay lại nhìn Luzi Cadillac ngồi trên sàn nhà.
- Để hắn đến.
Là một gã quý tộc, thà rằng bị người đâm chết cũng không thể bị người doạ chết.
Có nhiều người vây xem như vậy, hắn không thể yếu thế trước Đường Trọng, dù trái tim hắn đang run và thân thể cũng đang run cầm cập.
- Tao sẽ nhìn kĩ mày.
Bảo tiêu biết mình đã an toàn nhưng vì muốn chiếm được hảo cảm của thiếu gia Luzi nên vẫn nghiêm mặt nói một câu ngoan độc.
Đường Trọng nhìn gã bảo tiêu, nói:
- Mày thông minh hơn đồng bạn của mày nhiều.
Mặt gã bảo tiêu đỏ lên, có cảm giác như bị tên thanh niên này nhìn thấu.
Đường Trọng đi đến trước mặt Luzi Cadillac, chủ động bắt tay với hắn, nói:
- Ngài Luzi, rất vinh hạnh có thể gặp đối thủ như anh tại nước Pháp. Anh so với tất cả các đối thủ tôi gặp trước kia mạnh hơn hơn.
Sau khi nói xong, trong lòng Đường Trọng còn mặc niệm:
Lão râu dài, Đổng Bồ Đề, Long Thụ lão yêu bà, Bát Nhã…thật sự xin lỗi mọi người.
Trong lòng Luzi thoáng cái thoải mái không ít.
Mặc dù mình không phải đối thủ của Đường Trọng, nhưng còn nhiều người khác cũng không phải đối thủ của hắn nha. Hơn nữa, người lợi hại như Đường Trọng còn nói trong tất cả, mình là đối thủ mạnh nhất như vậy không phải thực ra mình còn mạnh hơn nhiều người khác nữa sao.
Mình sở dĩ bị thua, đó là bởi vì Đường Trọng quá mạnh thôi.
- Cám ơn. Cậu là người đầu tiên đánh bại thanh kiếm của tôi.
Lúc này Luzi mới cầm chặt tay Đường Trọng, nói:
- Cậu dùng chính là công phu của Trung Quốc sao?
- Đúng vậy, là công phu Trung Quốc.
- Công phu Trung Quốc thật thần kỳ.
- Đúng vậy, công phu Trung Quốc thật thần kỳ.
Đường Trọng nói.
Hai người nói vài câu nói nhảm vậy mà lại tìm được điểm ăn ý.
Đường Trọng nhìn vết bầm trên trán Luzi, trong lòng tự trách mình ra tay quá nặng. Tuy tên này hơi ngốc một chút nhưng người ngốc thì phải có hạnh phúc của kẻ ngốc chứ?
- Ngài Cadillac, anh thấy mình có ngu ngốc không?
Đường Trọng nhìn Cadillac hỏi.
Lập tức sắc mặt Luzi Cadillac trướng đỏ bừng. Hắn muốn hét to một câu: mày mới ngu ngốc, cả nhà mày đều ngu ngốc.
Thế nhưng, nghĩ đến thủ pháp Đường Trọng đâm một kiếm vào tên bảo tiêu, lời chửi sắp ra khỏi miệng lại cố gắng nuốt trở về.
- Tôi không phải kẻ ngốc.
Luzi lạnh giọng nói.
- Tôi cũng nghĩ như vậy.
Đường Trọng vô cùng khẳng định gật đầu, một bộ ai dám mắng Luzi Cadillac là ngu ngốc thì hắn sẽ liều mạng với kẻ đó.
- Nhưng mà có người lại không nghĩ như vậy.
- Là ai?
Luzi Cadillac ác độc nói.
Hắn không đánh thắng Đường Trọng, chẳng lẽ còn không giáo huấn được những người khác sao?
Vừa hay, hắn còn đang đầy tức giận không có chỗ phát tiết đây, nếu có thể tìm ra một thằng không may thì cũng không tệ.
- Thực ra vấn đề này cũng không làm khó được ngài Cadillac thông minh cơ trí.
Đường Trọng cố ý đề cao. Hắn nhìn mê mang trong mắt Luzi, cố ý gợi ý nói:
- Nếu tôi đoán đúng thì trước khi tôi tới, nhất định có người đã nói xấu tôi đúng không? Thậm chí quan hệ trước đây giữa anh và người đó cũng không quá tốt, nhưng lúc này hắn lại chủ động tới hàn huyên với anh.
Nghe Đường Trọng nói, Luzi Cadillac liền liếc về phía EL Raffarin đang đứng trong đám người.
Đường Trọng nói không sai, hắn đúng là bị thằng đó khơi lên địch ý đối với người Trung Quốc.
Không chỉ thế, trước kia quan hệ giữa hắn và El Raffarin cũng không tính là tốt. El Raffarin tự xưng mình là tình nhân trong mắt mọi người, mà Luzi Cadillac lại cho rằng, ngoại trừ mình trông không đẹp trai bằng hắn còn những khía cạnh khác đều hơn xa hắn.
Hai người như vậy thì sao có thể thân thiết được?
- Lúc tôi bị ngài Luzi hiểu lầm, tôi đã muốn dĩ hoà vi quý. Cho nên tôi mới cố ý dùng hành vi độc nhất vô nhị mà không ảnh hưởng toàn cục là nhổ một cọng lông mũi. Tôi nghĩ, chuyện này sẽ chấm dứt tại đó, bởi vì tôi tôn trọng anh Luzi cùng gia tộc Cadillac.
Đường Trọng vươn tay kéo Luzi Cadillac đứng dậy, còn rất ân cần giúp hắn phủi bụi trên vai. Tuy nhiên, chỗ đó cũng không có bụi bẩn gì.
- Nhưng tôi thật không ngờ, anh lại muốn đấu kiếm với tôi khiến tôi rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan.
Đường Trọng lắc đầu thở dài:
- Tôi không phải một gã kỵ sĩ chân chính, nhưng tôi là một người đàn ông đích thực. Nên lúc gặp được khiêu chiến, tôi không thể lui bước. Nhưng, nếu tôi không lui bước...thì tôi sẽ đánh mất tình hữu nghị với anh Luzi đây và gia tộc Cadillac. Điều này đã khiến tôi khó lựa chọn được. Sự việc phát triển đến bước này, tôi cũng rất tiếc nuối.
Đến bây giờ mà Luzi Cadillac còn không biết là xảy ra chuyện gì thì chỉ số thông minh của hắn cũng chẳng khác gì heo.
Hắn nhìn chằm chằm vào Đường Trọng, hỏi:
- Giữa cậu và hắn có mâu thuẫn à?
- Có lẽ anh cũng biết. Hắn muốn theo đuổi bạn gái của tôi. Bạn gái của tôi chính là cô gái thích vẽ tranh ở quảng trường, Thu Ý Hàn. Nhưng hắn lại bị bạn gái của tôi từ chối. Bởi vậy, hắn hận tôi. Thực ra, tôi vẫn coi hắn là bạn bè. Tôi nghĩ hắn cũng sẽ nghĩ như vậy. Nhưng việc hôm nay đã khiến tôi rất thất vọng.
- Có kẻ muốn mượn đao giết người sao?
- Còn là một thanh đao vô cùng sắc bén.
Đường Trọng nói.
Luzi Cadillac cười lạnh, nói:
- Tôi sẽ không để cậu thất vọng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.