Chương 606: Nhân giả chưa hẳn là vô địch! .
Liễu Hạ Huy
29/05/2017
- Em hiểu rồi.
Kim Sâm gật đầu.
Hắn lấy giấy bút trên bàn, viết nhanh lên đó.
- Roman trầm ổn, tư duy linh hoạt, thích hợp là biện đầu.
Kim Sâm nhìn Roman nói:
- Khi chúng ta thi đấu biện luận, tôi tin tưởng vào cô.
- Tôi là bại tướng dưới tay anh.
Roman khiêm tốn nói.
- Vương Địch Âu sinh hoạt ở nước ngoài nhiều năm, thường xuyên đến các trường học danh tiếng trao đổi nên khá hiểu rõ phong cách của bọn họ, thích hợp biện hai. Vương Địch Âu, cậ có ý kiến gì không?
- Không vấn đề.
Vương Địch Âu sảng khoái đáp ứng.
- Tiêu Nam Tâm nhạy cảm, sắc bén, tính công kích mạnh, thích hợp làm biện ba.
Kim Sâm nhìn Tiêu Nam Tâm nói:
- Biện ba có biện luận trái ngược vấn đề rất quan trọng. Điều này ảnh hưởng đến việc chúng ta có thể thủ thắng hay không.
Tiêu Nam Tâm nhíu mày nói:
- Đường Trọng thì sao?
Kim Sâm không trả lời Tiêu Nam Tâm mà nói tiếp:
- Tôi làm biện bốn, làm tổng kết. Mọi người an bài như vậy. Sư viện trưởng có ý kiến gì không?
Sư Vĩnh Cương không ngờ Kim Sâm trực tiếp bỏ qua Đường Trọng, tên ranh này ra tay đúng là tàn nhẫn. Chẳng qua hắn đã nói trận thi đấu này do Kim Sâm phụ trách thì không thể nuốt lời.
Sư Vĩnh Cương gật đầu nói:
- Vậy cứ như thế.
- Đường Trọng cũng rất giỏi.
Tiêu Nam Tâm nói.
Kim Sâm nhìn cô hỏi:
- Cô thấy ai không giỏi?
…
Tiêu Nam Tâm khó mà trả lời câu này được.
Chẳng qua cô không thích giọng điệu này của Kim Sâm nói:
- Tôi không bằng Đường Trọng, để Đường Trọng làm biện ba đi.
- Không được.
Kim Sâm dứt khoát từ chối:
- Đường Trọng không đủ trình độ Anh ngữ.
Sư Vĩnh Cương gật đầu nói:
- Đây đúng là vấn đề.
Tiếng Anh của Đường Trọng là kém nhất trong năm sinh viên, ngay cả trợ giảng Lý Cường cũng giỏi hơn hắn. Hắn có thể nghe hiểu bọn họ nói gì nhưng khi biểu đạt ý kiến của mình thì không dễ dàng rồi. Thi biện luận là một chiến trường, phải biết tranh thủ thời gian, nếu đột nhiên không nghĩ ra được một từ tiếng Anh mình cần thì tình huống lúc đó sẽ không tốt lắm.
Đối thủ của bọn họ là sinh viên của Yale. Bọn hắn đầy sát ý, sẽ không cho bọn họ một cơ hội nào.
Tiêu Nam Tâm muốn giúp Đường Trọng, thậm chí nguyện ý mình rời đi để Đường Trọng tham gia khiến Đường Trọng rất cảm động.
Chẳng qua hắn biết vấn đề của mình, nói tiếng Trung thì hắn rất lưu loát nhưng tiếng Anh nhanh hay chậm thì hắn hơi xấu hổ. Bởi vậy những ngày này hắn rất ít nói chuyện với mấy người kia, đa số là nghe bọn họ nói gì.
Kim Sâm đúng là có thành kiến với Đường Trọng nhưng hắn nhìn rất chuẩn, chỉ hai ngày ở chung đã hiểu rõ phong cách và tình huống của từng người. Đường Trọng cũng không có ý kiến gì về sắp xếp của hắn.
- Sắp xếp thế này tốt.
Đường Trọng cười nói:
- Đội trưởng Kim Sâm nói rất đúng, tiếng Anh của tôi không tốt. Đến lúc đó nếu sốt ruột mà không nói thành lời thì không phải cản trở mọi người sao? Mọi người ở bên trên, tôi ở dưới cổ vũ thì được rồi.
Kim Sâm nhìn Đường Trọng, nói:
- Cứ quyết định như vậy. Tôi nói trước mấy kỹ xảo khi biện luận cho mọi người, mọi người cũng có thể nói ra phương pháp khác. Chúng ta cùng nghiên cứu thảo luận. Lần này chúng ta nhất định phải thắng, đánh nát khí diễm hung hăng của bọn chúng.
Sư Vĩnh Cương ngồi cạnh Đường Trọng cười nói:
- Đường Trọng, cậu không sao chứ?
- Không sao.
Đường Trọng cười nói:
- Không thể làm vẻ vang cho Nam Đại chúng ta, sợ là khiến Sư viện trưởng thất vọng rồi.
Sư Vĩnh Cương vỗ vai Đường Trọng nói:
- Cậu đã làm vẻ vang cho Nam Đại chúng ta rồi. Nam Đại có một ngôi sao lớn như vậy. Đây là chuyện vinh quang cỡ nào chứ. Trường học khác cũng không có vinh dự này đâu. Tin tưởng đồng đội của mình, họ sẽ thành công.
- Tôi tin bọn họ.
Đường Trọng nói.
Nơi tổ chức thi biện luận là phòng học có bậc thang của Tâm lý học viện. Khi mấy người Đường Trọng tới thì hiện trường đã được chẩn bị xong.
Không chỉ có thí sinh của hai bên và các thầy cô giáo mà còn có không ít sinh viên của Yale. Chắc chắn đã có người tung tin này ra ngoài trước rồi, làm vậy để có càng nhiều người đến xem Nam Đại bị sỉ nhục đây mà.
Giáo sư tâm lý học nổi tiếng, Roger làm người dẫn chương trình, ngoài ra còn có hai người ghi điểm. William Vance không giới thiệu ban giám khảo, thi biện luận như vậy cũng không cần có ban giám khảo. Bởi vì nếu toàn chọn giám khảo là người của đại học Yale thì sẽ không công bằng với Nam Đại, còn nếu cũng chọn cả Nam Đại thì bên nào nhiều người bên đó chiếm ưu thế.
Thắng bại trong lòng mọi người. Carter nói đây là nguyên nhân mà William Vance đáp ứng khi các sinh viên muốn tới dự.
Hắn muốn sinh viên Yale biết rõ, bọn họ là không thể thắng. Lòng tự tin và vinh quang chiến thắng không phải có từ việc liên tiếp thắng lợi sao?
Dưới sự chủ trì của giáo sư Roger, các thí sinh biện luận đi lên đài biện luận.
Bên Yale, biện đầu là Carter anh tuấn, biện hai là Bush đeo kính, biện ba là người đẹp tóc vàng Mỹ Phù, biện bốn là David tóc quăn, dáng người nhỏ bé.
Roger lấy ra một cái hộp nhỏ, công khai cho mọi người xem, rồi nói:
- Trong đây có bốn mươi chín tờ giấy, trên đó có bốn mươi chín đề mục. Một sinh viên hiện trường sẽ tuỳ ý rút thăm một tờ giấy, trên đó ghi gì thì sẽ là đề mục của buổi thi biện luận hôm nay.
Vì muốn thể hiện không ăn gian, Roger ôm thùng giấy đến trước mặt Sư Vĩnh Cương mời ông ta rút ra một tờ giấy.
Sư Vĩnh Cương không trì hoãn, rút một tờ giấy đưa cho Roger.
Roger không cầm mà để Sư Vĩnh Cương tự đọc lên đề thi.
- Bên chính biện sẽ biện luận quan điểm nhân giả(*) vô địch.
(*): người có nhân.
Sư Vĩnh Cương nói to:
- Bên phản biện sẽ biện luận quan điểm nhân giả chưa hẳn vô địch.
Roger lại cho hai bên rút thăm xem ai là bên chính biện, ai là bên phản biện.
Kết quả là học viện Yale là bên chính biện, biện luận quan điểm nhân giả vô địch. Học viện Nam Đại là bên phản biện, biện luận quan điểm nhân giả chưa hẳn vô địch.
Trước bàn tranh luận là tám sinh viên ưu tú, vì muốn khảo hạch tri thức tích luỹ và khả năng ứng biến của họ nên ngay sau khi đề thi được công bố, hai bên chỉ có 5 phút đồng hồ để suy nghĩ và thảo luận. Sau 5 phút thì người biện đầu của cả hai bên chính biện và phản biện sẽ đưa ra lập luận của mình.
Trong năm phút, ngay cả lời mở đầu của một bài văn anh cũng không thể viết hoàn chỉnh được, huống chi lập luận này còn phải không có lỗ hổng nếu không sẽ trở thành bia ngắm cho đối phương công kích.
Cho nên biện đầu của hai bên là Cater và Roman đều rất áp lực.
Roman nghe đề thi xong liền nhíu mày suy nghĩ, bút trong tay không ngừng viết gì đó trên giấy nhìn như rất bận rộn.
Mấy người khác cũng đang bận suy nghĩ, có người nghĩ cách mình vào đề, còn có người giúp Roman hoàn thành lập luận.
Hết năm phút, chính biện Carter lập tức đứng lên.
- Thời đế quốc La Mã cổ đại đánh bại châu Phi, châu Âu, châu Á xưng bá Địa Trung Hải, có vô số binh lính nhưng kết cục cuối cùng cũng là sụp đổ. Hitle có quân đội khổng lồ nhất và vũ khí tiên tiến nhất nhưng cuối cùng cũng bị các nước đồng minh của chúng ta đánh bại. Lịch sử đời trước đã chứng minh cho quan điểm của chúng tôi, nhân giả là vô địch.
Carter cao giọng nói.
- Chính biện, chúng ta đang nói về nhân giả vô địch mà anh lại nói về chênh lệch thực lực quân sự giữa hai bên à.
- Phản biện, chẳng lẽ các anh không thấy hành vi của Hitle là ác độc sao? Người Trung Quốc các anh có câu, đắc đạo nhiều giúp đỡ, vô đạo không ai trợ, cũng vì Hitle làm nhiều việc ác đẩy nhân loại vào cảnh dầu sôi lửa bỏng nên mới bị đa số mọi người vứt bỏ, cuối cùng thảm bại mà về.
Người thạo tiếng Trung, Mỹ Phù lập tức công kích.
- Đó là vì thực lực của đối phương yếu kém. Nếu đối phương có thực lực đủ cường đại thì dù bọn họ độc ác, hay sai lầm thì vẫn là người thắng cuối cùng. Xét đến cùng, quyền cứng rắn mới là kẻ thắng. Thực lực quyết định tất cả. Những lời này đều là nhận thức chung của người Trung Quốc và người phương Tây.
Tiêu Nam Tâm mới không để Mỹ Phù nổi bật một mình, không chút khách khi phản bác cô.
- Cô nói là Trung Quốc sao?
Carter cười lạnh nói:
- Dù bọn họ là bên tà ác, là bên sai thì vẫn đạt được thắng lợi cuối cùng sao? Đất nước như vậy rất ít.
- Chính biện, anh đang công kích khu vực sao?
- Không, tôi không có ý này. Tôi chỉ muốn nói, nếu năm đó Nhật Bản xâm chiếm Trung Quốc mà có thực lực cường đại hơn chút nữa là có thể thắng rồi phải không? Mà các cô thắng lợi là do thực lực mạnh hơn sao? Nếu vậy thì sao lại khác với tuyên truyền của quốc gia cô là ‘ hoà bình hữu nghị, hợp tác chân thành’ à?
- Chúng tôi là bên chính nghĩa, nhưng thắng lợi của chúng tôi chủ yếu là do có thiên thời địa lợi nhân hoà. Trung Quốc đất rộng của nhiều, có vô số người trẻ tuổi vì thắng lợi của đất nước mà không tiếc hi sinh chính mình đầu rơi máu chảy. Cho nên chúng tôi thắng lợi là chuyện đương nhiên. Chúng tôi hoà bình hữu nghị, chúng tôi chân thành hợp tác, chúng tôi đoàn kết tất cả lực lượng thành một sợi dây thừng. Đây mới là mấu chốt giúp chúng tôi chiến thắng.
- Người nước các anh vì sao lại nguyện ý ủng hộ các anh, trợ giúp các anh? Đó là vì các anh đại biểu cho chính nghĩa, cho nhân đạo. Không có điều kiện này thì các anh sao thắng lợi được. Còn có, tà không thắng được chính, tất cả bóng tối đều bị ánh sáng xua tan, tất cả tội ác đều bị chính nghĩa tẩy rửa. Đương nhiên, tôi biết Trung Quốc có rất nhiều ví dụ phản diện. Chẳng qua đó chỉ là số ít. Nếu các anh dùng những điều đen tối của mình đi phản bác quan điểm của tôi thì tôi cũng không còn biện pháp nhưng cũng nên có một xác suất so sánh nha.
Carter vũ nhục công kích Trung Quốc lại khiến người xem ở hiện trường cười to, khuôn mặt Sư Vĩnh Cương thay đổi liên tục nhưng cũng không thể làm gì.
Bây giờ là tự do tranh luận, hắn cũng không thể xông lên đánh mấy tên sinh viên này một trận.
Trận đấu biện luận này khá phấn kích, thành viên hai bên đều là những người ưu tú. Bọn họ tranh cãi, cố gắng nói lý, mỗi một luận cứ nói ra liền lập tức bị đối phương phản biện.
Kết quả cuối cùng là Nam Đại hơi kém một chút. Tuy Nam Đại công kích sắc bén nhưng quan điểm của bên Yale bảo vệ vốn chiếm ưu thế hơn. Không chỉ thế, sinh viên của bọn họ có lượng tri thức cực lớn, tầm mắt khoáng đạt, mỗi ví dụ đưa ra đều rất sinh động dễ khiến người ta tin phục.
Yale, dù sao cũng là Yale.
Đường Trọng có thể cảm giác được, những sinh viên vốn ủng hộ Yale càng cảm thấy như vậy. Dù sao địa vị quyết định tư duy.
Kết quả thi biện luận khiến người xem thoả mãn rời đi.
Carter đi đến trước mặt Đường Trọng cười ha hả nói:
- Ngôi sao lớn, vì sao anh không lên đài? Vốn tôi muốn chiêu đãi anh một bữa nhưng ngay cả tư cách lên đài anh đều không có. Chẳng qua cũng không sao, anh chỉ cần chú ý ca hát, khiêu vũ là được còn loại việc cần IQ cao này thì giao cho chúng tôi.
Hôm nay Carter đã vũ nhục đoàn đại biểu Nam Đại, lại biểu hiện xuất sắc nên hắn liền nghĩ muốn khoe khoang trước mặt Đường Trọng một trận.
- Anh cảm thấy anh là nhân giả sao?
Đường Trọng hỏi.
- Tất nhiên.
Carter nói.
Bốp!
Đường Trọng đánh một quyền vào mũi hắn nói:
- Nhân giả chưa hẳn là vô địch.
Kim Sâm gật đầu.
Hắn lấy giấy bút trên bàn, viết nhanh lên đó.
- Roman trầm ổn, tư duy linh hoạt, thích hợp là biện đầu.
Kim Sâm nhìn Roman nói:
- Khi chúng ta thi đấu biện luận, tôi tin tưởng vào cô.
- Tôi là bại tướng dưới tay anh.
Roman khiêm tốn nói.
- Vương Địch Âu sinh hoạt ở nước ngoài nhiều năm, thường xuyên đến các trường học danh tiếng trao đổi nên khá hiểu rõ phong cách của bọn họ, thích hợp biện hai. Vương Địch Âu, cậ có ý kiến gì không?
- Không vấn đề.
Vương Địch Âu sảng khoái đáp ứng.
- Tiêu Nam Tâm nhạy cảm, sắc bén, tính công kích mạnh, thích hợp làm biện ba.
Kim Sâm nhìn Tiêu Nam Tâm nói:
- Biện ba có biện luận trái ngược vấn đề rất quan trọng. Điều này ảnh hưởng đến việc chúng ta có thể thủ thắng hay không.
Tiêu Nam Tâm nhíu mày nói:
- Đường Trọng thì sao?
Kim Sâm không trả lời Tiêu Nam Tâm mà nói tiếp:
- Tôi làm biện bốn, làm tổng kết. Mọi người an bài như vậy. Sư viện trưởng có ý kiến gì không?
Sư Vĩnh Cương không ngờ Kim Sâm trực tiếp bỏ qua Đường Trọng, tên ranh này ra tay đúng là tàn nhẫn. Chẳng qua hắn đã nói trận thi đấu này do Kim Sâm phụ trách thì không thể nuốt lời.
Sư Vĩnh Cương gật đầu nói:
- Vậy cứ như thế.
- Đường Trọng cũng rất giỏi.
Tiêu Nam Tâm nói.
Kim Sâm nhìn cô hỏi:
- Cô thấy ai không giỏi?
…
Tiêu Nam Tâm khó mà trả lời câu này được.
Chẳng qua cô không thích giọng điệu này của Kim Sâm nói:
- Tôi không bằng Đường Trọng, để Đường Trọng làm biện ba đi.
- Không được.
Kim Sâm dứt khoát từ chối:
- Đường Trọng không đủ trình độ Anh ngữ.
Sư Vĩnh Cương gật đầu nói:
- Đây đúng là vấn đề.
Tiếng Anh của Đường Trọng là kém nhất trong năm sinh viên, ngay cả trợ giảng Lý Cường cũng giỏi hơn hắn. Hắn có thể nghe hiểu bọn họ nói gì nhưng khi biểu đạt ý kiến của mình thì không dễ dàng rồi. Thi biện luận là một chiến trường, phải biết tranh thủ thời gian, nếu đột nhiên không nghĩ ra được một từ tiếng Anh mình cần thì tình huống lúc đó sẽ không tốt lắm.
Đối thủ của bọn họ là sinh viên của Yale. Bọn hắn đầy sát ý, sẽ không cho bọn họ một cơ hội nào.
Tiêu Nam Tâm muốn giúp Đường Trọng, thậm chí nguyện ý mình rời đi để Đường Trọng tham gia khiến Đường Trọng rất cảm động.
Chẳng qua hắn biết vấn đề của mình, nói tiếng Trung thì hắn rất lưu loát nhưng tiếng Anh nhanh hay chậm thì hắn hơi xấu hổ. Bởi vậy những ngày này hắn rất ít nói chuyện với mấy người kia, đa số là nghe bọn họ nói gì.
Kim Sâm đúng là có thành kiến với Đường Trọng nhưng hắn nhìn rất chuẩn, chỉ hai ngày ở chung đã hiểu rõ phong cách và tình huống của từng người. Đường Trọng cũng không có ý kiến gì về sắp xếp của hắn.
- Sắp xếp thế này tốt.
Đường Trọng cười nói:
- Đội trưởng Kim Sâm nói rất đúng, tiếng Anh của tôi không tốt. Đến lúc đó nếu sốt ruột mà không nói thành lời thì không phải cản trở mọi người sao? Mọi người ở bên trên, tôi ở dưới cổ vũ thì được rồi.
Kim Sâm nhìn Đường Trọng, nói:
- Cứ quyết định như vậy. Tôi nói trước mấy kỹ xảo khi biện luận cho mọi người, mọi người cũng có thể nói ra phương pháp khác. Chúng ta cùng nghiên cứu thảo luận. Lần này chúng ta nhất định phải thắng, đánh nát khí diễm hung hăng của bọn chúng.
Sư Vĩnh Cương ngồi cạnh Đường Trọng cười nói:
- Đường Trọng, cậu không sao chứ?
- Không sao.
Đường Trọng cười nói:
- Không thể làm vẻ vang cho Nam Đại chúng ta, sợ là khiến Sư viện trưởng thất vọng rồi.
Sư Vĩnh Cương vỗ vai Đường Trọng nói:
- Cậu đã làm vẻ vang cho Nam Đại chúng ta rồi. Nam Đại có một ngôi sao lớn như vậy. Đây là chuyện vinh quang cỡ nào chứ. Trường học khác cũng không có vinh dự này đâu. Tin tưởng đồng đội của mình, họ sẽ thành công.
- Tôi tin bọn họ.
Đường Trọng nói.
Nơi tổ chức thi biện luận là phòng học có bậc thang của Tâm lý học viện. Khi mấy người Đường Trọng tới thì hiện trường đã được chẩn bị xong.
Không chỉ có thí sinh của hai bên và các thầy cô giáo mà còn có không ít sinh viên của Yale. Chắc chắn đã có người tung tin này ra ngoài trước rồi, làm vậy để có càng nhiều người đến xem Nam Đại bị sỉ nhục đây mà.
Giáo sư tâm lý học nổi tiếng, Roger làm người dẫn chương trình, ngoài ra còn có hai người ghi điểm. William Vance không giới thiệu ban giám khảo, thi biện luận như vậy cũng không cần có ban giám khảo. Bởi vì nếu toàn chọn giám khảo là người của đại học Yale thì sẽ không công bằng với Nam Đại, còn nếu cũng chọn cả Nam Đại thì bên nào nhiều người bên đó chiếm ưu thế.
Thắng bại trong lòng mọi người. Carter nói đây là nguyên nhân mà William Vance đáp ứng khi các sinh viên muốn tới dự.
Hắn muốn sinh viên Yale biết rõ, bọn họ là không thể thắng. Lòng tự tin và vinh quang chiến thắng không phải có từ việc liên tiếp thắng lợi sao?
Dưới sự chủ trì của giáo sư Roger, các thí sinh biện luận đi lên đài biện luận.
Bên Yale, biện đầu là Carter anh tuấn, biện hai là Bush đeo kính, biện ba là người đẹp tóc vàng Mỹ Phù, biện bốn là David tóc quăn, dáng người nhỏ bé.
Roger lấy ra một cái hộp nhỏ, công khai cho mọi người xem, rồi nói:
- Trong đây có bốn mươi chín tờ giấy, trên đó có bốn mươi chín đề mục. Một sinh viên hiện trường sẽ tuỳ ý rút thăm một tờ giấy, trên đó ghi gì thì sẽ là đề mục của buổi thi biện luận hôm nay.
Vì muốn thể hiện không ăn gian, Roger ôm thùng giấy đến trước mặt Sư Vĩnh Cương mời ông ta rút ra một tờ giấy.
Sư Vĩnh Cương không trì hoãn, rút một tờ giấy đưa cho Roger.
Roger không cầm mà để Sư Vĩnh Cương tự đọc lên đề thi.
- Bên chính biện sẽ biện luận quan điểm nhân giả(*) vô địch.
(*): người có nhân.
Sư Vĩnh Cương nói to:
- Bên phản biện sẽ biện luận quan điểm nhân giả chưa hẳn vô địch.
Roger lại cho hai bên rút thăm xem ai là bên chính biện, ai là bên phản biện.
Kết quả là học viện Yale là bên chính biện, biện luận quan điểm nhân giả vô địch. Học viện Nam Đại là bên phản biện, biện luận quan điểm nhân giả chưa hẳn vô địch.
Trước bàn tranh luận là tám sinh viên ưu tú, vì muốn khảo hạch tri thức tích luỹ và khả năng ứng biến của họ nên ngay sau khi đề thi được công bố, hai bên chỉ có 5 phút đồng hồ để suy nghĩ và thảo luận. Sau 5 phút thì người biện đầu của cả hai bên chính biện và phản biện sẽ đưa ra lập luận của mình.
Trong năm phút, ngay cả lời mở đầu của một bài văn anh cũng không thể viết hoàn chỉnh được, huống chi lập luận này còn phải không có lỗ hổng nếu không sẽ trở thành bia ngắm cho đối phương công kích.
Cho nên biện đầu của hai bên là Cater và Roman đều rất áp lực.
Roman nghe đề thi xong liền nhíu mày suy nghĩ, bút trong tay không ngừng viết gì đó trên giấy nhìn như rất bận rộn.
Mấy người khác cũng đang bận suy nghĩ, có người nghĩ cách mình vào đề, còn có người giúp Roman hoàn thành lập luận.
Hết năm phút, chính biện Carter lập tức đứng lên.
- Thời đế quốc La Mã cổ đại đánh bại châu Phi, châu Âu, châu Á xưng bá Địa Trung Hải, có vô số binh lính nhưng kết cục cuối cùng cũng là sụp đổ. Hitle có quân đội khổng lồ nhất và vũ khí tiên tiến nhất nhưng cuối cùng cũng bị các nước đồng minh của chúng ta đánh bại. Lịch sử đời trước đã chứng minh cho quan điểm của chúng tôi, nhân giả là vô địch.
Carter cao giọng nói.
- Chính biện, chúng ta đang nói về nhân giả vô địch mà anh lại nói về chênh lệch thực lực quân sự giữa hai bên à.
- Phản biện, chẳng lẽ các anh không thấy hành vi của Hitle là ác độc sao? Người Trung Quốc các anh có câu, đắc đạo nhiều giúp đỡ, vô đạo không ai trợ, cũng vì Hitle làm nhiều việc ác đẩy nhân loại vào cảnh dầu sôi lửa bỏng nên mới bị đa số mọi người vứt bỏ, cuối cùng thảm bại mà về.
Người thạo tiếng Trung, Mỹ Phù lập tức công kích.
- Đó là vì thực lực của đối phương yếu kém. Nếu đối phương có thực lực đủ cường đại thì dù bọn họ độc ác, hay sai lầm thì vẫn là người thắng cuối cùng. Xét đến cùng, quyền cứng rắn mới là kẻ thắng. Thực lực quyết định tất cả. Những lời này đều là nhận thức chung của người Trung Quốc và người phương Tây.
Tiêu Nam Tâm mới không để Mỹ Phù nổi bật một mình, không chút khách khi phản bác cô.
- Cô nói là Trung Quốc sao?
Carter cười lạnh nói:
- Dù bọn họ là bên tà ác, là bên sai thì vẫn đạt được thắng lợi cuối cùng sao? Đất nước như vậy rất ít.
- Chính biện, anh đang công kích khu vực sao?
- Không, tôi không có ý này. Tôi chỉ muốn nói, nếu năm đó Nhật Bản xâm chiếm Trung Quốc mà có thực lực cường đại hơn chút nữa là có thể thắng rồi phải không? Mà các cô thắng lợi là do thực lực mạnh hơn sao? Nếu vậy thì sao lại khác với tuyên truyền của quốc gia cô là ‘ hoà bình hữu nghị, hợp tác chân thành’ à?
- Chúng tôi là bên chính nghĩa, nhưng thắng lợi của chúng tôi chủ yếu là do có thiên thời địa lợi nhân hoà. Trung Quốc đất rộng của nhiều, có vô số người trẻ tuổi vì thắng lợi của đất nước mà không tiếc hi sinh chính mình đầu rơi máu chảy. Cho nên chúng tôi thắng lợi là chuyện đương nhiên. Chúng tôi hoà bình hữu nghị, chúng tôi chân thành hợp tác, chúng tôi đoàn kết tất cả lực lượng thành một sợi dây thừng. Đây mới là mấu chốt giúp chúng tôi chiến thắng.
- Người nước các anh vì sao lại nguyện ý ủng hộ các anh, trợ giúp các anh? Đó là vì các anh đại biểu cho chính nghĩa, cho nhân đạo. Không có điều kiện này thì các anh sao thắng lợi được. Còn có, tà không thắng được chính, tất cả bóng tối đều bị ánh sáng xua tan, tất cả tội ác đều bị chính nghĩa tẩy rửa. Đương nhiên, tôi biết Trung Quốc có rất nhiều ví dụ phản diện. Chẳng qua đó chỉ là số ít. Nếu các anh dùng những điều đen tối của mình đi phản bác quan điểm của tôi thì tôi cũng không còn biện pháp nhưng cũng nên có một xác suất so sánh nha.
Carter vũ nhục công kích Trung Quốc lại khiến người xem ở hiện trường cười to, khuôn mặt Sư Vĩnh Cương thay đổi liên tục nhưng cũng không thể làm gì.
Bây giờ là tự do tranh luận, hắn cũng không thể xông lên đánh mấy tên sinh viên này một trận.
Trận đấu biện luận này khá phấn kích, thành viên hai bên đều là những người ưu tú. Bọn họ tranh cãi, cố gắng nói lý, mỗi một luận cứ nói ra liền lập tức bị đối phương phản biện.
Kết quả cuối cùng là Nam Đại hơi kém một chút. Tuy Nam Đại công kích sắc bén nhưng quan điểm của bên Yale bảo vệ vốn chiếm ưu thế hơn. Không chỉ thế, sinh viên của bọn họ có lượng tri thức cực lớn, tầm mắt khoáng đạt, mỗi ví dụ đưa ra đều rất sinh động dễ khiến người ta tin phục.
Yale, dù sao cũng là Yale.
Đường Trọng có thể cảm giác được, những sinh viên vốn ủng hộ Yale càng cảm thấy như vậy. Dù sao địa vị quyết định tư duy.
Kết quả thi biện luận khiến người xem thoả mãn rời đi.
Carter đi đến trước mặt Đường Trọng cười ha hả nói:
- Ngôi sao lớn, vì sao anh không lên đài? Vốn tôi muốn chiêu đãi anh một bữa nhưng ngay cả tư cách lên đài anh đều không có. Chẳng qua cũng không sao, anh chỉ cần chú ý ca hát, khiêu vũ là được còn loại việc cần IQ cao này thì giao cho chúng tôi.
Hôm nay Carter đã vũ nhục đoàn đại biểu Nam Đại, lại biểu hiện xuất sắc nên hắn liền nghĩ muốn khoe khoang trước mặt Đường Trọng một trận.
- Anh cảm thấy anh là nhân giả sao?
Đường Trọng hỏi.
- Tất nhiên.
Carter nói.
Bốp!
Đường Trọng đánh một quyền vào mũi hắn nói:
- Nhân giả chưa hẳn là vô địch.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.