Chương 849: Sao ông không nuôi chó?
Liễu Hạ Huy
09/06/2017
Bởi thân phận học trò của Tiêu Dục Hằng khiến Đường Trọng và đám người Vương Kỳ Khuê ngồi chung một bàn. Nếu không thì với tuổi của hắn chỉ có thể đi theo đám trẻ ranh Vương Địch Âu đi nghịch đất thôi.
Vương Kỳ Khuê cười ha hả nhìn Đường Trọng nói:
- Mọi người đừng xem thường vị tiểu sư đệ này của chúng ta nhé. Hắn rất lợi hại đấy. Các ngươi có đọc cuốn sách hắn cùng phát triển với thầy không? Tôi đã đọc cẩn thận rồi, quan điểm bên trong tương đối mới mẻ độc đáo, khiến người ta có rất nhiều sự dẫn dắt.
- Không nói chuyện này, hắn còn có một thân phận khác hẳn mọi người đều biết phải không? Ngôi sao lớn đấy. Thời gian trước chiếu bộ phim gì nhỉ? Đúng rồi, Hắc Hiệp. Địch Âu còn muốn lôi tôi đi xem đấy, nổi tiếng lắm. Bán được mười mấy triệu vé cơ.
- Lợi hại thật.
Một người đàn ông đeo kính gật đầu nói. Hắn là học trò trước kia của viện trưởng Tiêu Dục Hằng, hiện tại đang công tác tại trung tâm nghiên cứu tâm lý quốc tế. Lần này sinh nhật vợ thầy, hắn bay trở về chúc thọ bà.
- Tiểu sư đệ, chốc nữa chúng ta phải uống thêm vài chén.
Tô Huân vỗ vỗ bàn tay Đường Trọng, nói rất thân cận.
- Tôi ở Mỹ đã xem Hắc Hiệp rồi, tiểu sư đệ diễn hay lắm...
Đối mặt với sự khích lệ của mọi người, Đường Trọng đáp lại rất khiêm nhường.
Hắn biết thật ra Vương Kỳ Khuê cũng không có ý tốt gì, cố ý nói thân phận ngôi sao lớn của mình ra. Làm thế sẽ khiến mấy vị sư ca học vấn hơn người, nghiên cứu học thuật vô cùng nghiêm túc này cảm thấy mình làm việc không đàng hoàng, từ đó bài xích hắn.
Nếu về sau Đường Trọng không đạt được thành tựu gì trong lĩnh vực tâm lý học thì bọn họ nhất định sẽ mắng: Không nghiên cứu cho tốt đi, cứ đi diễn phim với kịch, ảnh hưởng tới danh dự của thầy trò bọn họ.
Nếu về sau Đường Trọng đạt được thành tựu cao trong lĩnh vực tâm lý học thì bọn họ lại càng mắng. Một ngôi sao giải trí mà cũng đạt được thành tựu như vậy, thế thì mặt mũi bọn họ để đâu?
Người học tâm lý học đều sâu sắc cả. Những nhân vật ngồi đây đều đã thành tinh, làm sao không rõ một số ân oán riêng của Vương Kỳ Khuê và Đường Trọng được chứ?
- Còn có một việc mọi người khẳng định không biết.
Vương Kỳ Khuê lúc này mới nói ra một nút thắt.
- Lão Vương, còn chuyện gì thì ông nói lưu loát một chút có được không?
Có người thúc giục.
Vương Kỳ Khuê chỉ chỉ vào Đường Trọng, nói:
- Còn có chuyện liên quan tới vị tiểu sư đệ này của chúng ta.
- Ồ, lại là Đường Trọng à? Hắn làm sao?
- Vị tiểu sư đệ này của chúng ta đang yêu đương cháu gái Tiêu Nam Tâm của thầy đấy.
Vương Kỳ Khuê cười ha hả nói:
- Ông nói xem, thế không phải là thân càng thêm thân sao? Về sau tiểu sư đệ và thầy là người một nhà rồi. Nhưng thế cũng khiến chúng ta lo rồi. Về sau chúng ta gọi hắn theo bối phận của thầy với hắn hay bối phận của Tiêu Nam Tâm với hắn đây?
Nghe Đường Trọng và cháu gái Tiêu Nam Tâm của Tiêu Dục Hằng đang yêu đương, mấy vị sư hu ngồi đây đều cảm thấy không thoải mái.
Đàn ông có thể tranh thủ tình cảm. Thầy giáo giúp đỡ học trò này nhiều thì người khác sẽ được giúp ít đi. Tài nguyên đưa cho người này nhiều thì người khác cũng giảm đi một chút.
Theo tình cảm, bọn họ khẳng định hy vọng thầy Tiêu Dục Hằng để ý tới bọn họ nhất. Đây cũng giống như chuyện con cái muốn mình được cha mẹ cưng nhất. Nhưng khi một đối thủ mạnh mẽ xuất hiện, trong lòng bọn họ tất nhiên sẽ sinh địch ý với hắn.
Đương nhiên loại địch ý này rất mờ mịt. Nếu tự hỏi cẩn thận thì thậm chí ngay bản thân bọn họ cũng không phát hiện ra.
Nhưng những thứ giấu trong đáy lòng lại càng khó quên. Chỉ cần địch ý này bén rễ trong nội tâm thì một ngày sẽ đâm hoa kết quả thành thù hận.
- Nếu thực sự có một ngày như vậy thì tôi nhất định sẽ mời các vị sư huynh tới uống rượu mừng.
Đường Trọng cười ha hả nói. Hắn tỏ thái độ xem như không coi Vương Kỳ Khuê "chửi bới" vào đâu.
- Đương nhiên Nam Tâm tính tình cao ngạo, muốn túm được cô ấy cũng không dễ gì. Tôi mới chỉ đi được bước đầu tiên trên chặng trường chinh vạn dặm thôi.
.Sau đó Đường Trọng nhìn Vương Kỳ Khuê vẻ áy náy, nói:
- Tôi biết Địch Âu cũng thích Nam Tâm. Quà với thư tình hắn viết cho Nam Tâm tôi cũng đều thấy rồi, đúng là một đứa bé có cố gắng... Nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được. Nam Tâm không thích hắn, chúng ta cũng không thể ép buộc, phải không? Nếu tôi thành công, Vương sư huynh không thể nói tôi dùng bối phận ép người khác nhé. Ông cũng biết làm chuyện tình cảm không nói tới bối phận, biên giới và tuổi tác mà. Đúng không?
Mọi người ồ lên!
Vương Địch Âu cũng thích Tiêu Nam Tâm sao? Còn từng cạnh tranh với Đường Trọng à?
Bởi thế những chuyện Vương Kỳ Khuê nói ra đều có thâm ý cả...
Vẻ tươi cười trên mặt Vương Kỳ Khuê cứng lại.
Một chiêu này của Đường Trọng rất hiểm.
Hắn cũng không phản bác lời nói của Vương Kỳ Khuê, bởi dù hắn nói mình và Tiêu Nam Tâm không có quan hệ gì thì người khác cũng không tin.
Nhưng hắn lại thừa nhận thẳng thắn, chuyện này khiến mọi người tin tưởng hắn bước đầu. Sau đó hắn lại chuyển hướng câu chuyện, kéo con trai Vương Địch Âu của Vương Kỳ Khuê vào.
Bởi vì có bước tin tưởng đầu tiên, dù những lời sau của hắn là nói dối hết nhưng cũng khiến tư duy của mọi người theo quán tính tin lời nói của hắn là thật.
Hắn cho mọi người thấy, xem đi, không phải mình tôi theo đuổi Tiêu Nam Tâm. Thằng nhãi Tiêu Nam Tâm cũng có ý đồ với cô ấy, chẳng qua là thất bại thôi.
Ngồi đây đều là những người học tâm lý học, am hiểu phân tích tâm lý nhất. Sau đó mọi người sẽ tự hỏi, vì sao Vương Kỳ Khuê lại nói ra chuyện Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm đang yêu đương? Tất nhiên là muốn khiến mọi người cảm thấy phản cảm với Đường Trọng.
Vì chuyện gì mà lại muốn nhằm vào Đường Trọng? Chẳng lẽ bởi con trai hắn cạnh tranh không lại người ta nên hắn mới nhảy ra bênh vực kẻ yếu sao?
Lòng dạ nhỏ hẹp thế!
Đây là phong cách của Đường Trọng. Đừng tưởng cứ hắt nước bẩn bên người hắn, hắn sẽ lao vào đánh ngay. Hắn phải kéo một đám người tới cùng tắm nước bẩn.
Tôi chịu thiệt thì cũng không thể để các người cũng không có lợi được.
- Ha ha.
Vương Kỳ Khuê chỉ vào Đường Trọng, cười âm hiểm:
- Tôi đã nói rồi, vị sư đệ này của chúng ta không đơn giản mà. Mọi người nhìn xem...
......
Chát!
Mặt cô gái bị tát. Khuôn mặt trắng trẻo kia nhanh chóng sưng đỏ lên. Bởi móng tay người hành hung quá dài nên còn để lại trên mặt cô vết cào rất sâu, nhìn rất ghê người.
Cô gái đứng đó không nhúc nhích, khóe miệng tràn máu tươi nhưng cũng không đưa tay lau đi. Mọi người to đen quật cường nhìn vào người đàn ông mập mạp trước mặt, nghĩ như mình đang nhìn vào một đống phân.
- Thế nào? Không phục à? Cảm thấy mình không sai hả?
Người đàn ông kia mắng chửi, lại tát tới tiếp.
Chát!
Mặt cô gái lại bị tát.
Vết cào càng sâu, sắp chảy máu tới nơi rồi.
Làn da của cô gái rất đẹp, chỉ cần không cần thận va chạm là đã có vết, huống bị lại bị tát mạnh như vậy.
- Mày có biết là đã mang tới phiền toái thế nào cho gia đình không? Mày có biết là chúng tao suýt bị mày hại chết không?
Người đàn ông càng nói càng tức giận, chỉ vào mắt cô gái kia, giống như muốn lôi lại:
- Chúng tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi? Đừng có làm ngược lại lời nói của kẻ điên kia. Nó nói gì thì mày làm nấy đi... Thời gian đã lâu như thế, mày còn chưa lấy được tư liệu gì về hắn à? Mày cũng chưa chụp được cái ảnh nào gây bất lợi cho hắn à? Mày là đồ ngu à? Dù một kẻ ngu mà sớm chiều ở chung như thế thì cũng có thể làm được rồi. Mày không ngủ cùng với hắn à? Ngủ với hắn rồi ngay cả cha mẹ cũng không cần à? Mày là đồ con gái vong ân phụ nghĩa. Mày có biết không, mày suýt hại chết chúng tao rồi.
- Sao ông không chết đi?
Cô gái nói từng chữ một.
- Mày nói cái gì?
Người đàn ông quát lớn.
- Ông nói tôi suýt hại chết các người... Thế sao không còn chưa chế?
Cậu gái cười nói.
Chát!
Mặt cô gái bị tát lần thứ ba.
- Trương Hách Bản, mày có biết mình đang nói gì không? Mày có biết mày đang làm gì không? Mày có tin là tao đánh chết mày trong này luôn không?
Người đàn ông túm áo cô gái, quát:
- Bọn họ đóng mỏ than của chúng ta. Bọn họ bắt cả tao và anh trai mày. Bọn họ muốn cho chúng ta nhà phá người chết. Bọn họ chỉ cần động một ngón tay là có thể bóp chết chúng ta. Mày điên rồi à? Vì sao lại đối nghịch với hắn?
- Tôi không đối nghịch với hắn.
Tiếng nói của cô gái bình tĩnh:
- Tôi chỉ từ chối yêu cầu của hắn thôi. Đây là đối nghịch sao? Bọn họ là thiên vương lão tử hay là diêm vương lão gia chứ?
- Đối với chúng ta mà nói thì hắn chính là thiên vương lão tử.
Người đàn ông kia lại muốn đánh nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt kiên định và trào phúng của cô gái, cơn tức giận trong lòng hắn liền biến mất hơn phân nửa.
- Hắn để chúng ta sống thì chúng ta có thể sống. Hắn muốn chúng ta chết thì chúng ta chỉ có đường chết. Tao chỉ là một ông chủ mỏ than nhỏ, có thể chống lại quái vật lớn như vậy chứ?
- Thi thể chôn trong giếng mỏ của ông còn ít sao?
Trương Hách Bản châm chọc:
- Ông có thể chôn bọn họ, một ngày nào đó cũng có người chôn ông. Tôi đã nói đạo lý này với ông từ sớm rồi, ông đều vờ không hiểu sao?
- Đưa con gái ruột mình vào làng giải trí, muốn dùng mạng lưới quan hệ của tôi làm bùa hộ mệnh cho ông à? Nếu gặp may thì ông lại còn kiếm được lợi đấy, có thể câu cho ông một đứa con rể gia tài giàu có. Thế có phải càng hợp ý ông không?
- Mày câm ngay...
- Tôi nói sai à? Đàn ông ông giới thiệu cho tôi còn ít à? Gặp con trai thị trưởng là giới thiệu con trai thị trưởng cho tôi. Gặp con trai tỉnh trưởng lại muốn giới thiệu con trai tỉnh trưởng cho tôi. Đợi tới khi gặp con trai một ông lớn, ông lại chướng mắt con trai tỉnh trưởng... Tôi chỉ là một món hàng trong tay ông, ai ra giá cao hơn là có thể lấy. Không phải như vậy sao?
- Trương Hách Bản, mày là con gái tao, mày là một thành viên trong nhà. Mày có trách nhiệm cống hiến với gia đình. Dù nuôi một con chó, nếu kẻ xấu tới nó cũng biết sủa vài tiếng. Sau mày còn không bằng một con chó hả?
- Nếu chó giỏi thế, sao ông không nuôi chó đi?
- Mày...
Vương Kỳ Khuê cười ha hả nhìn Đường Trọng nói:
- Mọi người đừng xem thường vị tiểu sư đệ này của chúng ta nhé. Hắn rất lợi hại đấy. Các ngươi có đọc cuốn sách hắn cùng phát triển với thầy không? Tôi đã đọc cẩn thận rồi, quan điểm bên trong tương đối mới mẻ độc đáo, khiến người ta có rất nhiều sự dẫn dắt.
- Không nói chuyện này, hắn còn có một thân phận khác hẳn mọi người đều biết phải không? Ngôi sao lớn đấy. Thời gian trước chiếu bộ phim gì nhỉ? Đúng rồi, Hắc Hiệp. Địch Âu còn muốn lôi tôi đi xem đấy, nổi tiếng lắm. Bán được mười mấy triệu vé cơ.
- Lợi hại thật.
Một người đàn ông đeo kính gật đầu nói. Hắn là học trò trước kia của viện trưởng Tiêu Dục Hằng, hiện tại đang công tác tại trung tâm nghiên cứu tâm lý quốc tế. Lần này sinh nhật vợ thầy, hắn bay trở về chúc thọ bà.
- Tiểu sư đệ, chốc nữa chúng ta phải uống thêm vài chén.
Tô Huân vỗ vỗ bàn tay Đường Trọng, nói rất thân cận.
- Tôi ở Mỹ đã xem Hắc Hiệp rồi, tiểu sư đệ diễn hay lắm...
Đối mặt với sự khích lệ của mọi người, Đường Trọng đáp lại rất khiêm nhường.
Hắn biết thật ra Vương Kỳ Khuê cũng không có ý tốt gì, cố ý nói thân phận ngôi sao lớn của mình ra. Làm thế sẽ khiến mấy vị sư ca học vấn hơn người, nghiên cứu học thuật vô cùng nghiêm túc này cảm thấy mình làm việc không đàng hoàng, từ đó bài xích hắn.
Nếu về sau Đường Trọng không đạt được thành tựu gì trong lĩnh vực tâm lý học thì bọn họ nhất định sẽ mắng: Không nghiên cứu cho tốt đi, cứ đi diễn phim với kịch, ảnh hưởng tới danh dự của thầy trò bọn họ.
Nếu về sau Đường Trọng đạt được thành tựu cao trong lĩnh vực tâm lý học thì bọn họ lại càng mắng. Một ngôi sao giải trí mà cũng đạt được thành tựu như vậy, thế thì mặt mũi bọn họ để đâu?
Người học tâm lý học đều sâu sắc cả. Những nhân vật ngồi đây đều đã thành tinh, làm sao không rõ một số ân oán riêng của Vương Kỳ Khuê và Đường Trọng được chứ?
- Còn có một việc mọi người khẳng định không biết.
Vương Kỳ Khuê lúc này mới nói ra một nút thắt.
- Lão Vương, còn chuyện gì thì ông nói lưu loát một chút có được không?
Có người thúc giục.
Vương Kỳ Khuê chỉ chỉ vào Đường Trọng, nói:
- Còn có chuyện liên quan tới vị tiểu sư đệ này của chúng ta.
- Ồ, lại là Đường Trọng à? Hắn làm sao?
- Vị tiểu sư đệ này của chúng ta đang yêu đương cháu gái Tiêu Nam Tâm của thầy đấy.
Vương Kỳ Khuê cười ha hả nói:
- Ông nói xem, thế không phải là thân càng thêm thân sao? Về sau tiểu sư đệ và thầy là người một nhà rồi. Nhưng thế cũng khiến chúng ta lo rồi. Về sau chúng ta gọi hắn theo bối phận của thầy với hắn hay bối phận của Tiêu Nam Tâm với hắn đây?
Nghe Đường Trọng và cháu gái Tiêu Nam Tâm của Tiêu Dục Hằng đang yêu đương, mấy vị sư hu ngồi đây đều cảm thấy không thoải mái.
Đàn ông có thể tranh thủ tình cảm. Thầy giáo giúp đỡ học trò này nhiều thì người khác sẽ được giúp ít đi. Tài nguyên đưa cho người này nhiều thì người khác cũng giảm đi một chút.
Theo tình cảm, bọn họ khẳng định hy vọng thầy Tiêu Dục Hằng để ý tới bọn họ nhất. Đây cũng giống như chuyện con cái muốn mình được cha mẹ cưng nhất. Nhưng khi một đối thủ mạnh mẽ xuất hiện, trong lòng bọn họ tất nhiên sẽ sinh địch ý với hắn.
Đương nhiên loại địch ý này rất mờ mịt. Nếu tự hỏi cẩn thận thì thậm chí ngay bản thân bọn họ cũng không phát hiện ra.
Nhưng những thứ giấu trong đáy lòng lại càng khó quên. Chỉ cần địch ý này bén rễ trong nội tâm thì một ngày sẽ đâm hoa kết quả thành thù hận.
- Nếu thực sự có một ngày như vậy thì tôi nhất định sẽ mời các vị sư huynh tới uống rượu mừng.
Đường Trọng cười ha hả nói. Hắn tỏ thái độ xem như không coi Vương Kỳ Khuê "chửi bới" vào đâu.
- Đương nhiên Nam Tâm tính tình cao ngạo, muốn túm được cô ấy cũng không dễ gì. Tôi mới chỉ đi được bước đầu tiên trên chặng trường chinh vạn dặm thôi.
.Sau đó Đường Trọng nhìn Vương Kỳ Khuê vẻ áy náy, nói:
- Tôi biết Địch Âu cũng thích Nam Tâm. Quà với thư tình hắn viết cho Nam Tâm tôi cũng đều thấy rồi, đúng là một đứa bé có cố gắng... Nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng được. Nam Tâm không thích hắn, chúng ta cũng không thể ép buộc, phải không? Nếu tôi thành công, Vương sư huynh không thể nói tôi dùng bối phận ép người khác nhé. Ông cũng biết làm chuyện tình cảm không nói tới bối phận, biên giới và tuổi tác mà. Đúng không?
Mọi người ồ lên!
Vương Địch Âu cũng thích Tiêu Nam Tâm sao? Còn từng cạnh tranh với Đường Trọng à?
Bởi thế những chuyện Vương Kỳ Khuê nói ra đều có thâm ý cả...
Vẻ tươi cười trên mặt Vương Kỳ Khuê cứng lại.
Một chiêu này của Đường Trọng rất hiểm.
Hắn cũng không phản bác lời nói của Vương Kỳ Khuê, bởi dù hắn nói mình và Tiêu Nam Tâm không có quan hệ gì thì người khác cũng không tin.
Nhưng hắn lại thừa nhận thẳng thắn, chuyện này khiến mọi người tin tưởng hắn bước đầu. Sau đó hắn lại chuyển hướng câu chuyện, kéo con trai Vương Địch Âu của Vương Kỳ Khuê vào.
Bởi vì có bước tin tưởng đầu tiên, dù những lời sau của hắn là nói dối hết nhưng cũng khiến tư duy của mọi người theo quán tính tin lời nói của hắn là thật.
Hắn cho mọi người thấy, xem đi, không phải mình tôi theo đuổi Tiêu Nam Tâm. Thằng nhãi Tiêu Nam Tâm cũng có ý đồ với cô ấy, chẳng qua là thất bại thôi.
Ngồi đây đều là những người học tâm lý học, am hiểu phân tích tâm lý nhất. Sau đó mọi người sẽ tự hỏi, vì sao Vương Kỳ Khuê lại nói ra chuyện Đường Trọng và Tiêu Nam Tâm đang yêu đương? Tất nhiên là muốn khiến mọi người cảm thấy phản cảm với Đường Trọng.
Vì chuyện gì mà lại muốn nhằm vào Đường Trọng? Chẳng lẽ bởi con trai hắn cạnh tranh không lại người ta nên hắn mới nhảy ra bênh vực kẻ yếu sao?
Lòng dạ nhỏ hẹp thế!
Đây là phong cách của Đường Trọng. Đừng tưởng cứ hắt nước bẩn bên người hắn, hắn sẽ lao vào đánh ngay. Hắn phải kéo một đám người tới cùng tắm nước bẩn.
Tôi chịu thiệt thì cũng không thể để các người cũng không có lợi được.
- Ha ha.
Vương Kỳ Khuê chỉ vào Đường Trọng, cười âm hiểm:
- Tôi đã nói rồi, vị sư đệ này của chúng ta không đơn giản mà. Mọi người nhìn xem...
......
Chát!
Mặt cô gái bị tát. Khuôn mặt trắng trẻo kia nhanh chóng sưng đỏ lên. Bởi móng tay người hành hung quá dài nên còn để lại trên mặt cô vết cào rất sâu, nhìn rất ghê người.
Cô gái đứng đó không nhúc nhích, khóe miệng tràn máu tươi nhưng cũng không đưa tay lau đi. Mọi người to đen quật cường nhìn vào người đàn ông mập mạp trước mặt, nghĩ như mình đang nhìn vào một đống phân.
- Thế nào? Không phục à? Cảm thấy mình không sai hả?
Người đàn ông kia mắng chửi, lại tát tới tiếp.
Chát!
Mặt cô gái lại bị tát.
Vết cào càng sâu, sắp chảy máu tới nơi rồi.
Làn da của cô gái rất đẹp, chỉ cần không cần thận va chạm là đã có vết, huống bị lại bị tát mạnh như vậy.
- Mày có biết là đã mang tới phiền toái thế nào cho gia đình không? Mày có biết là chúng tao suýt bị mày hại chết không?
Người đàn ông càng nói càng tức giận, chỉ vào mắt cô gái kia, giống như muốn lôi lại:
- Chúng tao đã nói với mày bao nhiêu lần rồi? Đừng có làm ngược lại lời nói của kẻ điên kia. Nó nói gì thì mày làm nấy đi... Thời gian đã lâu như thế, mày còn chưa lấy được tư liệu gì về hắn à? Mày cũng chưa chụp được cái ảnh nào gây bất lợi cho hắn à? Mày là đồ ngu à? Dù một kẻ ngu mà sớm chiều ở chung như thế thì cũng có thể làm được rồi. Mày không ngủ cùng với hắn à? Ngủ với hắn rồi ngay cả cha mẹ cũng không cần à? Mày là đồ con gái vong ân phụ nghĩa. Mày có biết không, mày suýt hại chết chúng tao rồi.
- Sao ông không chết đi?
Cô gái nói từng chữ một.
- Mày nói cái gì?
Người đàn ông quát lớn.
- Ông nói tôi suýt hại chết các người... Thế sao không còn chưa chế?
Cậu gái cười nói.
Chát!
Mặt cô gái bị tát lần thứ ba.
- Trương Hách Bản, mày có biết mình đang nói gì không? Mày có biết mày đang làm gì không? Mày có tin là tao đánh chết mày trong này luôn không?
Người đàn ông túm áo cô gái, quát:
- Bọn họ đóng mỏ than của chúng ta. Bọn họ bắt cả tao và anh trai mày. Bọn họ muốn cho chúng ta nhà phá người chết. Bọn họ chỉ cần động một ngón tay là có thể bóp chết chúng ta. Mày điên rồi à? Vì sao lại đối nghịch với hắn?
- Tôi không đối nghịch với hắn.
Tiếng nói của cô gái bình tĩnh:
- Tôi chỉ từ chối yêu cầu của hắn thôi. Đây là đối nghịch sao? Bọn họ là thiên vương lão tử hay là diêm vương lão gia chứ?
- Đối với chúng ta mà nói thì hắn chính là thiên vương lão tử.
Người đàn ông kia lại muốn đánh nhưng khi tiếp xúc với ánh mắt kiên định và trào phúng của cô gái, cơn tức giận trong lòng hắn liền biến mất hơn phân nửa.
- Hắn để chúng ta sống thì chúng ta có thể sống. Hắn muốn chúng ta chết thì chúng ta chỉ có đường chết. Tao chỉ là một ông chủ mỏ than nhỏ, có thể chống lại quái vật lớn như vậy chứ?
- Thi thể chôn trong giếng mỏ của ông còn ít sao?
Trương Hách Bản châm chọc:
- Ông có thể chôn bọn họ, một ngày nào đó cũng có người chôn ông. Tôi đã nói đạo lý này với ông từ sớm rồi, ông đều vờ không hiểu sao?
- Đưa con gái ruột mình vào làng giải trí, muốn dùng mạng lưới quan hệ của tôi làm bùa hộ mệnh cho ông à? Nếu gặp may thì ông lại còn kiếm được lợi đấy, có thể câu cho ông một đứa con rể gia tài giàu có. Thế có phải càng hợp ý ông không?
- Mày câm ngay...
- Tôi nói sai à? Đàn ông ông giới thiệu cho tôi còn ít à? Gặp con trai thị trưởng là giới thiệu con trai thị trưởng cho tôi. Gặp con trai tỉnh trưởng lại muốn giới thiệu con trai tỉnh trưởng cho tôi. Đợi tới khi gặp con trai một ông lớn, ông lại chướng mắt con trai tỉnh trưởng... Tôi chỉ là một món hàng trong tay ông, ai ra giá cao hơn là có thể lấy. Không phải như vậy sao?
- Trương Hách Bản, mày là con gái tao, mày là một thành viên trong nhà. Mày có trách nhiệm cống hiến với gia đình. Dù nuôi một con chó, nếu kẻ xấu tới nó cũng biết sủa vài tiếng. Sau mày còn không bằng một con chó hả?
- Nếu chó giỏi thế, sao ông không nuôi chó đi?
- Mày...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.