Chương 338: Tai nạn
Liễu Hạ Huy
25/02/2014
Thu Ý Hàn mặc áo khoác lông tơ màu trắng, đội mũ len sợi màu trắng, hai tay nâng cùng một chỗ giống như là một chú mèo trắng ngây thơ đáng yêu, thật sự là khiến cho người ta ưa thích.
Nghe cô nói xong, Đường Trọng cũng cười ha hả, nói: - Xem ra đẹp trai vẫn tốt hơn một chút. Trước kia em không nói với anh loại lời này.
- Đó là vì giờ anh rất đẹp trai, trước kia trông anh hơi lôi thôi.
Thu Ý Hàn cười hì hì nói.
Đường Trọng vỗ vỗ vào ghế lái phụ, nói:
- Vào đi. Bên ngoài lạnh lắm.
Thu Ý Hàn chui vào xe, hỏi: - Anh có bằng lái xe rồi hả?
- Có.
Đường Trọng nói.
- Lúc còn rất nhỏ anh đã biết lái xe rồi, chỉ có điều khi đó chỉ có xe chở phạm nhân. Anh chạy xe chở phạm nhân trên đường núi đã có thể chạy ngoài 100km/h. Kỹ thuật lái xe chính là luyện tập từ đó đấy nhưng khi đó không có giấy chứng nhận điều khiển. Sau khi đến Minh Châu mới nhận ra không có bằng lái xe thật sự rất bất tiện, cho nên đã đi làm. Lúc đi thi bằng lái đã vượt qua rất dễ dàng.
Thu Ý Hàn quệt mồm, nói:
- Em đần lắm, không học lái xe được. Thường xuyên bị huấn luyện viên mắng, em cũng không muốn học nữa.
- Không cần phải gấp, từ từ sẽ tập được.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn biết rõ, quả thật có rất nhiều cô gái khó học lái xe, đây là chuyện rất bình thường.
- Hay anh dạy em nhé?
- Không cần
Thu Ý Hàn lắc đầu. Đường Trọng thật vất vả mới có thời gian tới đây thăm cô, cô không muốn lãng phí thời gian này học lái xe.
- Anh mời em đi ăn bữa tiệc lớn.
Đường Trọng nói.
- Vâng.
Thu Ý Hàn vui vẻ gật đầu.
Vị Tước nằm bên cạnh sông Hoàng Phổ.
Vị Tước là nhà hàng Italy, gọi bằng tên tiếng Anh rất dài, Đường Trọng không nhớ được, hắn cảm thấy phiên dịch thành hai từ này dễ hiểu hơn.
Nhân viên phục vụ phụ trách việc nghênh đón khách hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Đường Trọng nhưng cũng chỉ gật đầu mỉm cười, không nói gì, thậm chí cũng không lên tiếng hỏi thăm xem phán đoán của mình có đúng không.
Ở chỗ này, ngôi sao nổi tiếng tới dùng cơm là chuyện vô cùng bình thường. Mỗi ngày đều có đủ loại người nổi tiếng đến đây, bọn hắn đã sớm tập mãi thành thói quen.
Đường Trọng chọn vị trí gần cửa sổ bởi ngồi ở chỗ này có thể vừa hưởng thụ đồ ăn ngon lại vừa thưởng thức cảnh sông.
Thu Ý Hàn cũng rất hài lòng với lựa chọn này, cô vui vẻ ngồi đối diện Đường Trọng.
Đường Trọng khép menu lại rồi nói với Thu Ý Hàn:
- Em chọn đi. Mặc dù có người gợi ý với anh là nhà hàng này không tệ nhưng đối với đồ ăn Italy, anh dốt đặc cán mai, ngay cả ăn cái gì anh cũng không biết.
Người gợi ý nhà hàng này là Cơ Uy Liêm. Đêm qua Đường Trọng đánh người, hơn nữa người bị đánh cũng có chút địa vị. Dĩ nhiên chuyện như vậy, Đường Trọng không muốn trực tiếp kinh động tới Giang Đào. Hơn nữa, hắn cảm thấy có một số việc mình có thể tự giải quyết thì tự mình nên giải quyết, không nên dùng tới lực lượng quốc gia.
Cho nên hắn liền gọi điện cho Cơ Uy Liêm, cùng Cơ Uy Liêm ăn điểm tâm sáng, thuận tiện giải quyết chuyện mình đánh mấy gã thanh niên.
Quả nhiên ở Minh Châu, Cơ Uy Liêm rất có thế lực. Hắn gọi một cuộc điện thoại gọi mấy gã bị đánh đó tới.
Càng thêm trùng hợp chính là cái gã đầu mào gà được bạn bè gọi là ‘Tiểu Kê’ kia chính là Cơ Lỗi, là em họ xa của Cơ Uy Liêm. Hắn nhìn thấy Cơ Uy Liêm giống như là con chuột gặp mèo, có nghĩ cũng không dám trở lại gây phiền toái cho chủ quán đồ nướng.
Điều Đường Trọng lo lắng chính là bọn hắn sẽ gây phiền toái cho ông chủ béo.
Không nói tới chuyện bọn hắn chịu nhận lỗi, sau khi bị Cơ Uy Liêm khiển trách, trước khi đi còn không quên trả tiền bữa sáng cho bọn họ.
Sau khi xong việc, Đường Trọng nói muốn mời một cô gái đi ăn cơm, hỏi Cơ Uy Liêm có biết nhà hàng nào tốt ở Minh Châu không. Cơ Uy Liêm không hổ là tình thánh Minh Châu, liên tiếp gợi ý bốn nhà hàng, hơn nữa là bốn phương Đông, Tây, Nam, Bắc tất cả một nhà, bất luận là ở chỗ nào, gặp bạn bè cũng sẽ không hỏng việc.
Đường Trọng chọn Vị Tước.
Đương nhiên lúc này cũng không thích hợp mang Cơ Uy Liêm tới gặp Thu Ý Hàn. Nói cách khác, hắn sẽ tưởng rằng đấy là khiêu khích.
- Anh thật lợi hại.
Thu Ý Hàn bưng ly thủy tinh ấm áp, con mắt vui vẻ nhìn Đường Trọng nói:
- Lúc em nhận ra anh, giật mình suýt nữa thì ăn cả thìa.
- Em lợi hại hơn anh, cả thìa cũng có thể ăn tươi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Anh cũng là bị buộc đấy. Bọn họ không trâu bắt chó đi cày.
- Không phải đâu.
Thu Ý Hàn nói.
- Từ trước tới nay em chưa từng nghe thấy anh hát, hôm sinh nhật em anh cũng không hát, không ngờ ánh hát dễ nghe như vậy.
Nhắc tới sinh nhật Thu Ý Hàn, hai người đều có một chút trầm mặc.
Đó là sự kiện khiến quan hệ hai người xa cách, cũng là nguyên nhân chủ yếu Thu Ý Hàn bỏ học ở Nam Đại, đi vào xã hội.
- Thật xin lỗi.
Thu Ý Hàn nói khẽ.
- Nghe xong anh hát lại nói với anh là ‘ thật xin lỗi ’, khó nghe như vậy sao? Tuy thường xuyên ở trên truyền thông thấy có người mắng anh nhưng cũng không có ai mắng hung ác như em đâu.
Đường Trọng cố ý hướng ý của cô sang chủ đề khác, đề tài kia quá nặng nề, hắn không muốn ảnh hưởng đến tâm tình hai người.
- Đúng vậy, đúng vậy. Anh hát khó nghe muốn chết. Mỗi buổi sáng em rất thích nằm ỳ, phải để nhạc của anh làm đồng hồ báo thức mới được.
Thu Ý Hàn cũng hiểu rõ ý của hắn, cũng bắt đầu nói đùa.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi rất nhiều, trong phòng tràn ngập hương thơm nhẹ nhàng của đồ ăn và rượu, cô gái xinh đẹp hiểu chuyện, chủ đề nhẹ nhõm thú vị, bữa tối này thật sự đáng giá.
Ăn cơm xong, trả tiền xong, Đường Trọng đang giúp Thu Ý Hàn mặc áo khoác thì nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đang ôm một cô gái xinh đẹp đi tới bên này.
Lưu Vĩ Đông.
Con trai Lưu Minh Uy, tổng giám đốc tập đoàn Mifu.
Trong sự kiện mở tiệc chiêu đãi lần trước, khi đó Đường Trọng còn đang sắm vai Đường Tâm, Lưu Vĩ Đông có ý định giả say đùa giỡn Lâm Hồi Âm đã bị Đường Trọng đánh bất tỉnh phải vào viện, từ đó về sau không gặp mặt nữa.
Nếu như không phải hôm nay trùng hợp đụng phải thì dường như Đường Trọng đã quên sự tồn tại của người này.
Đường Trọng thấy cô gái hắn ôm có hơi quen, sau khi suy nghĩ nghiêm túc một lúc mới nhớ tới là gần đây có một nữ diễn viên đang nổi nên nhờ sắm vai một quý phi nương nương trong bộ phim Nội Đấu Hoàng Cung, hơn nữa nhìn dáng người, thật sự là hơi giống Lâm Hồi Âm.
Lưu Vĩ Đông cũng không ngờ sẽ đụng phải Đường Trọng ở đây. Cảm giác đầu tiên của hắn chính là cảm thấy người này quen mặt, sau đó mới nhớ ra đây chẳng phải là Đường Trọng nóng nảy sao?
Cho tới nay, hắn đều nhớ tới mối thù lớn với Đường Tâm, sau đó biết Đường Trọng chuyển biến thân phận, hắn thật đúng là không có biện pháp kịp phản ứng.
- Đường Trọng sao?
Cô gái kia không biết Lưu Vĩ Đông cùng Đường Trọng từng có ân oán, nhìn thấy Đường Trọng liền trở nên hưng phấn, chủ động tiến lên nắm tay cùng Đường Trọng, nói:
- Tôi là Lý Tinh. Tôi rất thích nghe Hồ Điệp hát. Buổi hòa nhạc của mọi người ở HongKong quá đặc sắc, tôi xem đã khóc vì cảm động.
- Cám ơn. Tôi cũng biết cô. Cô biểu diễn cũng rất đặc sắc.
Đường Trọng mỉm cười nắm tay cùng cô. Mâu thuẫn giữa hắn và Lưu Vĩ Đông không cần phải di chuyển đến trên người cô bé này.
- Thật vậy sao? Rất cảm ơn anh.
Lý Tinh không ngờ Đường Trọng cũng nhận ra mình, thật sự là vô cùng cao hứng. Cô nhìn Đường Trọng đầy chờ mong, nói:
- Khó có cơ hội có thể gặp anh, tôi có thể chụp chung với ảnh một kiểu được không?
- Không thành vấn đề. Đường Trọng sảng khoái đáp ứng.
- Thật tốt quá.
Lý Tinh đưa di động cho Lưu Vĩ Đông, sau đó chạy tới ôm cánh tay Đường Trọng, chuẩn bị chụp ảnh chung cùng hắn.
Mặt Lưu Vĩ Đông méo đi.
Trước kia hắn theo đuổi Lâm Hồi Âm, còn chưa sờ được gì đã bị thằng nhóc giả trang Đường Tâm này đánh bị thương nằm viện.
Bây giờ hắn theo đuổi Lý Tinh, Lý Tinh lại chủ động chạy tới ôm tay của hắn, còn để mình chụp ảnh cho bọn hắn.
Hắn không chụp ảnh.
Hất tay lên, điện thoại Lý Tinh đã bị hắn nện nát vụn ở trên sàn nhà.
Lý Tinh không biết vì sao Lưu Vĩ Đông lại phản ứng mãnh liệt như vậy, bị bạn trai quăng điện thoại, cô cảm thấy đây một chuyện thật nhục nhã.
- Lưu Vĩ Đông, anh điên hả? Tại sao anh phải đập điện thoại di động của tôi?
Lý Tinh nhìn Lưu Vĩ Đông rồi quát lớn.
- Cô có bệnh à? Người nào cũng muốn chụp ảnh sao? Muốn hay không hai người lên giường nằm đi, tôi chụp cho hai người.
Lưu Vĩ Đông hung dữ nói.
Đường Trọng chưa nói câu nào, bạn gái đã nổi đóa lên với mình trước, làm cho Lưu Vĩ Đông cũng thấy mất mặt. Nỗi khổ riêng trong lòng lại phát tác, hận Đường Trọng cực kỳ, cũng hận Lý Tinh không có mắt cùng không có chỉ số thông minh.
- Anh coi tôi là hạng người nào hả?
Lý Tinh rất tức giận. Lý Tinh cảm thấy mình bị sỉ nhục mạnh.
- Làm sao tôi có thể tùy tiện lên giường cùng với người khác? Tôi là ngôi sao. Tôi có thể làm chuyện như vậy sao?
- Lưu Vĩ Đông, anh là kẻ lưu manh không có tố chất. Chúng ta đã xong. Chia tay. Chia tay ngay bây giờ.
Lý Tinh cắn răng nói.
Sau đó cô quay người nhìn Đường Trọng, áy náy nói:
- Đường tiên sinh, thật sự xin lỗi, tôi không ngờ sẽ phát sinh chuyện như vậy. Khiến anh chê cười rồi, lần sau có cơ hội chúng ta lại chụp ảnh chung.
- Không việc gì đâu.
Đường Trọng an ủi nói.
- Có thể giúp cô nhìn thấu bộ mặt thật của một gã đàn ông, so một tấm ảnh chụp chung chẳng phải tốt hơn sao?
- Anh thật biết an ủi người. Lý Tinh khanh khách nở nụ cười.
- Đúng rồi, Đường tiên sinh có danh thiếp không?
- Tôi không có danh thiếp, chỉ có số điện thoại.
Đường Trọng nói. Hắn lấy giấy bút ở trên mặt bàn rồi ghi số điện thoại của mình vào giấy, sau đó đưa cho Lý Tinh.
- Có dịp sẽ cùng nhau ăn cơm.
- Tốt. Tôi rất mong chờ.
Lý Tinh khanh khách cười.
Cô bỏ tờ giấy ghi số điện thoại của Đường Trọng vào trong túi xách, sau đó vừa cười vừa bỏ đi, căn bản không thèm liếc nhìn Lưu Vĩ Đông.
Lưu Vĩ Đông ở bên cạnh nhìn hai người liếc mắt đưa tình trao đổi số điện thoại, sắc mặt âm trầm, con mắt rất nhanh muốn phóng ra lửa.
- Đường tiểu thư, à không đúng, bây giờ cần phải gọi là Đường tiên sinh rồi. Lúc trước tôi sờ mông anh, vì sợ thân phận bị đưa ra ánh sáng cho nên anh mới đánh tôi đúng không?
Lưu Vĩ Đông chế nhạo nói.
- Sớm biết Đường tiên sinh háo sắc như vậy, Mifu chúng tôi sẽ cung cấp mấy bộ quần áo khêu gợi hơn cho anh chụp ảnh rồi.
Đường Trọng cười ha hả nhìn Lưu Vĩ Đông nói:
- Lúc tôi đóng giả phụ nữ, cậu không chiếm lợi từ tôi được. Lúc tôi là đàn ông, tôi có thể cướp đi người phụ nữ của cậu. Cho dù là tiểu thư hay là tiên sinh, đối với cậu mà nói đều là tai nạn sao?
[/URL]
Nghe cô nói xong, Đường Trọng cũng cười ha hả, nói: - Xem ra đẹp trai vẫn tốt hơn một chút. Trước kia em không nói với anh loại lời này.
- Đó là vì giờ anh rất đẹp trai, trước kia trông anh hơi lôi thôi.
Thu Ý Hàn cười hì hì nói.
Đường Trọng vỗ vỗ vào ghế lái phụ, nói:
- Vào đi. Bên ngoài lạnh lắm.
Thu Ý Hàn chui vào xe, hỏi: - Anh có bằng lái xe rồi hả?
- Có.
Đường Trọng nói.
- Lúc còn rất nhỏ anh đã biết lái xe rồi, chỉ có điều khi đó chỉ có xe chở phạm nhân. Anh chạy xe chở phạm nhân trên đường núi đã có thể chạy ngoài 100km/h. Kỹ thuật lái xe chính là luyện tập từ đó đấy nhưng khi đó không có giấy chứng nhận điều khiển. Sau khi đến Minh Châu mới nhận ra không có bằng lái xe thật sự rất bất tiện, cho nên đã đi làm. Lúc đi thi bằng lái đã vượt qua rất dễ dàng.
Thu Ý Hàn quệt mồm, nói:
- Em đần lắm, không học lái xe được. Thường xuyên bị huấn luyện viên mắng, em cũng không muốn học nữa.
- Không cần phải gấp, từ từ sẽ tập được.
Đường Trọng vừa cười vừa nói. Hắn biết rõ, quả thật có rất nhiều cô gái khó học lái xe, đây là chuyện rất bình thường.
- Hay anh dạy em nhé?
- Không cần
Thu Ý Hàn lắc đầu. Đường Trọng thật vất vả mới có thời gian tới đây thăm cô, cô không muốn lãng phí thời gian này học lái xe.
- Anh mời em đi ăn bữa tiệc lớn.
Đường Trọng nói.
- Vâng.
Thu Ý Hàn vui vẻ gật đầu.
Vị Tước nằm bên cạnh sông Hoàng Phổ.
Vị Tước là nhà hàng Italy, gọi bằng tên tiếng Anh rất dài, Đường Trọng không nhớ được, hắn cảm thấy phiên dịch thành hai từ này dễ hiểu hơn.
Nhân viên phục vụ phụ trách việc nghênh đón khách hơi kinh ngạc khi nhìn thấy Đường Trọng nhưng cũng chỉ gật đầu mỉm cười, không nói gì, thậm chí cũng không lên tiếng hỏi thăm xem phán đoán của mình có đúng không.
Ở chỗ này, ngôi sao nổi tiếng tới dùng cơm là chuyện vô cùng bình thường. Mỗi ngày đều có đủ loại người nổi tiếng đến đây, bọn hắn đã sớm tập mãi thành thói quen.
Đường Trọng chọn vị trí gần cửa sổ bởi ngồi ở chỗ này có thể vừa hưởng thụ đồ ăn ngon lại vừa thưởng thức cảnh sông.
Thu Ý Hàn cũng rất hài lòng với lựa chọn này, cô vui vẻ ngồi đối diện Đường Trọng.
Đường Trọng khép menu lại rồi nói với Thu Ý Hàn:
- Em chọn đi. Mặc dù có người gợi ý với anh là nhà hàng này không tệ nhưng đối với đồ ăn Italy, anh dốt đặc cán mai, ngay cả ăn cái gì anh cũng không biết.
Người gợi ý nhà hàng này là Cơ Uy Liêm. Đêm qua Đường Trọng đánh người, hơn nữa người bị đánh cũng có chút địa vị. Dĩ nhiên chuyện như vậy, Đường Trọng không muốn trực tiếp kinh động tới Giang Đào. Hơn nữa, hắn cảm thấy có một số việc mình có thể tự giải quyết thì tự mình nên giải quyết, không nên dùng tới lực lượng quốc gia.
Cho nên hắn liền gọi điện cho Cơ Uy Liêm, cùng Cơ Uy Liêm ăn điểm tâm sáng, thuận tiện giải quyết chuyện mình đánh mấy gã thanh niên.
Quả nhiên ở Minh Châu, Cơ Uy Liêm rất có thế lực. Hắn gọi một cuộc điện thoại gọi mấy gã bị đánh đó tới.
Càng thêm trùng hợp chính là cái gã đầu mào gà được bạn bè gọi là ‘Tiểu Kê’ kia chính là Cơ Lỗi, là em họ xa của Cơ Uy Liêm. Hắn nhìn thấy Cơ Uy Liêm giống như là con chuột gặp mèo, có nghĩ cũng không dám trở lại gây phiền toái cho chủ quán đồ nướng.
Điều Đường Trọng lo lắng chính là bọn hắn sẽ gây phiền toái cho ông chủ béo.
Không nói tới chuyện bọn hắn chịu nhận lỗi, sau khi bị Cơ Uy Liêm khiển trách, trước khi đi còn không quên trả tiền bữa sáng cho bọn họ.
Sau khi xong việc, Đường Trọng nói muốn mời một cô gái đi ăn cơm, hỏi Cơ Uy Liêm có biết nhà hàng nào tốt ở Minh Châu không. Cơ Uy Liêm không hổ là tình thánh Minh Châu, liên tiếp gợi ý bốn nhà hàng, hơn nữa là bốn phương Đông, Tây, Nam, Bắc tất cả một nhà, bất luận là ở chỗ nào, gặp bạn bè cũng sẽ không hỏng việc.
Đường Trọng chọn Vị Tước.
Đương nhiên lúc này cũng không thích hợp mang Cơ Uy Liêm tới gặp Thu Ý Hàn. Nói cách khác, hắn sẽ tưởng rằng đấy là khiêu khích.
- Anh thật lợi hại.
Thu Ý Hàn bưng ly thủy tinh ấm áp, con mắt vui vẻ nhìn Đường Trọng nói:
- Lúc em nhận ra anh, giật mình suýt nữa thì ăn cả thìa.
- Em lợi hại hơn anh, cả thìa cũng có thể ăn tươi.
Đường Trọng vừa cười vừa nói.
- Anh cũng là bị buộc đấy. Bọn họ không trâu bắt chó đi cày.
- Không phải đâu.
Thu Ý Hàn nói.
- Từ trước tới nay em chưa từng nghe thấy anh hát, hôm sinh nhật em anh cũng không hát, không ngờ ánh hát dễ nghe như vậy.
Nhắc tới sinh nhật Thu Ý Hàn, hai người đều có một chút trầm mặc.
Đó là sự kiện khiến quan hệ hai người xa cách, cũng là nguyên nhân chủ yếu Thu Ý Hàn bỏ học ở Nam Đại, đi vào xã hội.
- Thật xin lỗi.
Thu Ý Hàn nói khẽ.
- Nghe xong anh hát lại nói với anh là ‘ thật xin lỗi ’, khó nghe như vậy sao? Tuy thường xuyên ở trên truyền thông thấy có người mắng anh nhưng cũng không có ai mắng hung ác như em đâu.
Đường Trọng cố ý hướng ý của cô sang chủ đề khác, đề tài kia quá nặng nề, hắn không muốn ảnh hưởng đến tâm tình hai người.
- Đúng vậy, đúng vậy. Anh hát khó nghe muốn chết. Mỗi buổi sáng em rất thích nằm ỳ, phải để nhạc của anh làm đồng hồ báo thức mới được.
Thu Ý Hàn cũng hiểu rõ ý của hắn, cũng bắt đầu nói đùa.
Ngoài cửa sổ tuyết rơi rất nhiều, trong phòng tràn ngập hương thơm nhẹ nhàng của đồ ăn và rượu, cô gái xinh đẹp hiểu chuyện, chủ đề nhẹ nhõm thú vị, bữa tối này thật sự đáng giá.
Ăn cơm xong, trả tiền xong, Đường Trọng đang giúp Thu Ý Hàn mặc áo khoác thì nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đang ôm một cô gái xinh đẹp đi tới bên này.
Lưu Vĩ Đông.
Con trai Lưu Minh Uy, tổng giám đốc tập đoàn Mifu.
Trong sự kiện mở tiệc chiêu đãi lần trước, khi đó Đường Trọng còn đang sắm vai Đường Tâm, Lưu Vĩ Đông có ý định giả say đùa giỡn Lâm Hồi Âm đã bị Đường Trọng đánh bất tỉnh phải vào viện, từ đó về sau không gặp mặt nữa.
Nếu như không phải hôm nay trùng hợp đụng phải thì dường như Đường Trọng đã quên sự tồn tại của người này.
Đường Trọng thấy cô gái hắn ôm có hơi quen, sau khi suy nghĩ nghiêm túc một lúc mới nhớ tới là gần đây có một nữ diễn viên đang nổi nên nhờ sắm vai một quý phi nương nương trong bộ phim Nội Đấu Hoàng Cung, hơn nữa nhìn dáng người, thật sự là hơi giống Lâm Hồi Âm.
Lưu Vĩ Đông cũng không ngờ sẽ đụng phải Đường Trọng ở đây. Cảm giác đầu tiên của hắn chính là cảm thấy người này quen mặt, sau đó mới nhớ ra đây chẳng phải là Đường Trọng nóng nảy sao?
Cho tới nay, hắn đều nhớ tới mối thù lớn với Đường Tâm, sau đó biết Đường Trọng chuyển biến thân phận, hắn thật đúng là không có biện pháp kịp phản ứng.
- Đường Trọng sao?
Cô gái kia không biết Lưu Vĩ Đông cùng Đường Trọng từng có ân oán, nhìn thấy Đường Trọng liền trở nên hưng phấn, chủ động tiến lên nắm tay cùng Đường Trọng, nói:
- Tôi là Lý Tinh. Tôi rất thích nghe Hồ Điệp hát. Buổi hòa nhạc của mọi người ở HongKong quá đặc sắc, tôi xem đã khóc vì cảm động.
- Cám ơn. Tôi cũng biết cô. Cô biểu diễn cũng rất đặc sắc.
Đường Trọng mỉm cười nắm tay cùng cô. Mâu thuẫn giữa hắn và Lưu Vĩ Đông không cần phải di chuyển đến trên người cô bé này.
- Thật vậy sao? Rất cảm ơn anh.
Lý Tinh không ngờ Đường Trọng cũng nhận ra mình, thật sự là vô cùng cao hứng. Cô nhìn Đường Trọng đầy chờ mong, nói:
- Khó có cơ hội có thể gặp anh, tôi có thể chụp chung với ảnh một kiểu được không?
- Không thành vấn đề. Đường Trọng sảng khoái đáp ứng.
- Thật tốt quá.
Lý Tinh đưa di động cho Lưu Vĩ Đông, sau đó chạy tới ôm cánh tay Đường Trọng, chuẩn bị chụp ảnh chung cùng hắn.
Mặt Lưu Vĩ Đông méo đi.
Trước kia hắn theo đuổi Lâm Hồi Âm, còn chưa sờ được gì đã bị thằng nhóc giả trang Đường Tâm này đánh bị thương nằm viện.
Bây giờ hắn theo đuổi Lý Tinh, Lý Tinh lại chủ động chạy tới ôm tay của hắn, còn để mình chụp ảnh cho bọn hắn.
Hắn không chụp ảnh.
Hất tay lên, điện thoại Lý Tinh đã bị hắn nện nát vụn ở trên sàn nhà.
Lý Tinh không biết vì sao Lưu Vĩ Đông lại phản ứng mãnh liệt như vậy, bị bạn trai quăng điện thoại, cô cảm thấy đây một chuyện thật nhục nhã.
- Lưu Vĩ Đông, anh điên hả? Tại sao anh phải đập điện thoại di động của tôi?
Lý Tinh nhìn Lưu Vĩ Đông rồi quát lớn.
- Cô có bệnh à? Người nào cũng muốn chụp ảnh sao? Muốn hay không hai người lên giường nằm đi, tôi chụp cho hai người.
Lưu Vĩ Đông hung dữ nói.
Đường Trọng chưa nói câu nào, bạn gái đã nổi đóa lên với mình trước, làm cho Lưu Vĩ Đông cũng thấy mất mặt. Nỗi khổ riêng trong lòng lại phát tác, hận Đường Trọng cực kỳ, cũng hận Lý Tinh không có mắt cùng không có chỉ số thông minh.
- Anh coi tôi là hạng người nào hả?
Lý Tinh rất tức giận. Lý Tinh cảm thấy mình bị sỉ nhục mạnh.
- Làm sao tôi có thể tùy tiện lên giường cùng với người khác? Tôi là ngôi sao. Tôi có thể làm chuyện như vậy sao?
- Lưu Vĩ Đông, anh là kẻ lưu manh không có tố chất. Chúng ta đã xong. Chia tay. Chia tay ngay bây giờ.
Lý Tinh cắn răng nói.
Sau đó cô quay người nhìn Đường Trọng, áy náy nói:
- Đường tiên sinh, thật sự xin lỗi, tôi không ngờ sẽ phát sinh chuyện như vậy. Khiến anh chê cười rồi, lần sau có cơ hội chúng ta lại chụp ảnh chung.
- Không việc gì đâu.
Đường Trọng an ủi nói.
- Có thể giúp cô nhìn thấu bộ mặt thật của một gã đàn ông, so một tấm ảnh chụp chung chẳng phải tốt hơn sao?
- Anh thật biết an ủi người. Lý Tinh khanh khách nở nụ cười.
- Đúng rồi, Đường tiên sinh có danh thiếp không?
- Tôi không có danh thiếp, chỉ có số điện thoại.
Đường Trọng nói. Hắn lấy giấy bút ở trên mặt bàn rồi ghi số điện thoại của mình vào giấy, sau đó đưa cho Lý Tinh.
- Có dịp sẽ cùng nhau ăn cơm.
- Tốt. Tôi rất mong chờ.
Lý Tinh khanh khách cười.
Cô bỏ tờ giấy ghi số điện thoại của Đường Trọng vào trong túi xách, sau đó vừa cười vừa bỏ đi, căn bản không thèm liếc nhìn Lưu Vĩ Đông.
Lưu Vĩ Đông ở bên cạnh nhìn hai người liếc mắt đưa tình trao đổi số điện thoại, sắc mặt âm trầm, con mắt rất nhanh muốn phóng ra lửa.
- Đường tiểu thư, à không đúng, bây giờ cần phải gọi là Đường tiên sinh rồi. Lúc trước tôi sờ mông anh, vì sợ thân phận bị đưa ra ánh sáng cho nên anh mới đánh tôi đúng không?
Lưu Vĩ Đông chế nhạo nói.
- Sớm biết Đường tiên sinh háo sắc như vậy, Mifu chúng tôi sẽ cung cấp mấy bộ quần áo khêu gợi hơn cho anh chụp ảnh rồi.
Đường Trọng cười ha hả nhìn Lưu Vĩ Đông nói:
- Lúc tôi đóng giả phụ nữ, cậu không chiếm lợi từ tôi được. Lúc tôi là đàn ông, tôi có thể cướp đi người phụ nữ của cậu. Cho dù là tiểu thư hay là tiên sinh, đối với cậu mà nói đều là tai nạn sao?
[/URL]
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.