Chương 884: Thập diện mai phục!
Liễu Hạ Huy
12/06/2017
- Ồ, người kia không phải là Đường Trọng sao? - Chắc không phải chứ? Chỉ là người giống người thôi. - Chắc không phải rồi. Bạn gái của Đường Trọng không phải là Thu Ý Hàn sao? - Đúng thế. Cô gái kia trong cũng không đẹp. - Có gì đẹp đâu. Tôi cũng chẳng muốn nhìn... Này đi từ từ thôi... Một đôi thanh niên nam nữ nói nhỏ, đi thoáng quá Đường Trọng và Đổng Bồ Đề. Đổng Bồ Đề cười hì hì nhìn Đường Trọng nói: - Chuyện anh và Thu đại tiểu thư ai cũng biết rồi. - Người nổi tiếng không có chuyện riêng tư. Tôi cũng rất bất đắc dĩ mà. Đường Trọng nói. Hắn không thích bàn chuyện này với Đổng Bồ Đề, bởi hắn cảm thấy trong lòng rất áp lực. Dáng vẻ như không có chuyện gì của Đổng Bồ Đề cũng khiến hắn thả lỏng hơn không ít.
- Không phải vì anh muốn bức bách Thu Hồng Đồ đồng ý chuyện của anh và Thu đại tiểu thư nên mới cố tình để lộ chuyện sao? - Làm sao tôi lại có khả năng làm chuyện như vậy chứ? Đường Trọng phủ nhận luôn. - Có bán đứng gì thì cũng không thể bán đứng cảm tình được. - Đúng vậy. Đổng Bồ Đề phụ họa: - Bán đứng gì cũng không thể bán đứng cảm tình. Thu tiên sinh không đồng ý, thế anh định làm thế nào đây? - Kéo. Đường Trọng nói. - Kéo mãi cũng không phải cách đâu. - Thu tiên sinh hẳn cũng lo lắng vấn đề này. Đường Trọng mặt dày nói. Hắn vẫn kéo dài, Thu Ý Hàn không lấy chồng thì Thu Hồng Đồ cũng phải quan tâm tới con gái chứ. Đổng Bồ Đề cười nói: - Làm thế không phải phong cách của anh rồi. - Thế phong cách của tôi là như thế nào? - Đi tranh cướp. Đổng Bồ Đề nói. - Cô tưởng cô hiểu tôi lắm à? - Cũng hiểu nhiều hơn anh một chút. - Nếu đi tranh cướp sẽ khiến con gái nhà người ta khó xử thì sao? - Cho dù là ban ngày có khó xử, ban đêm nằm trên giường sẽ thấy ngọt ngào vô cùng. Đổng Bồ Đề nói. Đường Trọng kinh ngạc nhìn Đổng Bồ Đề một cái, sau đó nhanh chóng quay mặt đi, nói: - Tôi sẽ suy nghĩ đề nghị của cô.
Hắn không ngờ Đổng Bồ Đề lại có nhận thức như vậy. Theo hắn hiểu thì dường như cô gái này còn chưa yêu đương bao giờ mà. - Chúc anh thành công. - Cảm ơn. - Tuyết rơi đẹp quá. Đổng Bồ Đề nói: - Toàn bộ thế giới đều trắng xóa, không nhìn thấy thứ gì dơ bẩn. - Có một số thứ bẩn, dù tuyết rơi đầy trời cũng không thể che phủ nổi. Đường Trọng ngẩng đầu nhìn trời: - Tuyết lại sắp rơi rồi. Đổng Bồ Đề ngẩng đầu nhìn trời, nói: - Thật tốt quá. Chúng ta học người xưa, đạp tuyết tìm mai đi. - Đạp tuyết thì được nhưng tìm mai thì khó lắm. Đường Trọng nói. Ở Minh Châu này, hắn thật sự không biết nơi nào có thể tìm được hoa mai. Đổng Bồ Đề nghĩ ngợi, nói: - Tôi mang anh đi một chỗ. Nơi đó có thể có hoa mai. - Được rồi. Đường Trọng nghĩ ngợi, gật đầu đồng ý: - Dù sao thì tối nay cũng chẳng bận gì, đi vận động với cô một chút. Đổng Bồ Đề gẫn Đường Trọng đi theo. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, vừa ngắm cảnh, không hay biết đã tới công viên Tây Giao. - Ở đây có hoa mai đấy. Chúng ta đi vào tìm xem. Đổng Bồ Đề chỉ vào cổng công viên nói. - Tuyết rơi rồi. Đường Trọng nói. Lúc Đường Trọng nói, một bông tuyết đã lảo đảo rơi xuống mặt hắn. Hắn vươn tay ra. Bông tuyết dừng trên lòng bàn tay hắn, sau đó hóa thành nước lạnh rất nhanh. - Ồ, tuyết rơi rồi, hay quá. Đổng Bồ Đề vui mừng nói. Cô kéo cánh tay Đường Trọng, nói: - Mau đi thôi. Chúng ta mau đi tìm mai. Đường Trọng quay đầu nhìn thoáng qua, đi theo cô vào bên trong công viên. - Báo cáo Kim Cương, mục tiêu đã vào công viên. - Kim Cương đã nhận. Một người mặc áo gió màu đen ẩn bên trong bóng cây như bức tượng nói: - Ưng Nhãn báo cáo vị trí. - Ưng Nhãn đã vào vị trí có thể bắn tỉa. - Cóc báo cáo mục tiêu. - Cóc đã vào vị trí, tới phía sau công viên rồi. - Cá mập báo cáo vị trí. - Cá mập đã vào chỗ, tới vị trí đánh chính diện.
- Chú ý ẩn nấp, chờ mệnh lệnh công kích. - Ưng Nhãn nhận lệnh. - Cóc nhận lệnh. - Cá Mập nhận lệnh. Đợi cho Đường Trọng và Đổng Bồ Đề vào công viên rồi, người đàn ông nấp trong bóng cây mới đi ra, nhìn cánh cửa công viên cổ xưa hiu quạnh đang bị tuyết phủ, ánh mắt lóe lên sát khí. Hắn là thủ lĩnh mới của Kim Cương. Dù tên hắn trước kia là gì, hiện giờ tên hắn là Kim Cương. - Chỉ được thành công, không được thất bại. Đây là mệnh lệnh tổ chức sau lưng giao cho hắn. Bọn họ đã mất đi lòng tin với đàn ông Trung Hoa. Hắn đã hoàn toàn chọc giận nhân vật lớn kia rồi. Chiến tranh kinh tế làm tan rã lực lượng của hắn, khiến hắn trở nên suy yếu. Mà ám sát mới khiến thân thể hắn bị tiêu diệt hoàn toàn.
Chiến tranh kinh tế thu hút sự chú ý của Đường Trọng, còn ám sát mới là đòn sát thủ chân chính của bọn họ. Hai bút cùng vẽ, Đường Trọng hẳn phải chết. Bình thường công viên cũng có một số đèn đường cho mọi người đi vào ban đêm. Còn hầu như cảnh vật về đêm đều khó có thể nhìn rõ được. Nhưng mấy hôm nay tuyết rơi nhiều như vậy, tuyết đọng chưa bị hòa tan, bao trùm một tầng dầy trên mặt đất. Ánh tuyết chói mắt kia chính là thiết bị chiếu sáng tốt nhất rồi. Công phu không phụ lòng người. Đổng Bồ Đề quả nhiên tìm được một rừng mai ở phía đông bắc công viên. - Tôi biết mà. Tôi biết mà. Đổng Bồ Đề đứng dưới tàng cây, kích động chỉ. - Tôi đã từng đọc báo, thấy nói công viên phía tây là điểm ngắm mai đẹp nhất. Không ngờ thật sự bị tôi tìm được rồi... Tôi lợi hại quá đi. Đường Trọng cũng có cảm giác trước mắt sáng ngời. Dưới ánh sáng trắng, một cây mai nở hoa rực rỡ, trong trẻo nhưng lạnh lùng ngạo nghễ trong tuyết, mùi thơm nức mũi. Đổng Bồ Đề hoan hô dưới tàng cây, ngây thơ mà gợi cảm. Hoa mai tuy đẹp nhưng người còn đẹp hơn cả trăm ngàn lần. - Dịch ngoại đoạn kiều biên, tịch mịch khai vô chủ. Dĩ thị hoàng hôn độc tự sầu, canh trứ phong hòa vũ. Vô ý khổ tranh xuân, nhất nhâm quần phương đố. Linh lạc thành nê niễn tác trần, chích hữu hương như cố. Đường Trọng đọc nhỏ. Cảm tạ chòm râu dài khiến bản lĩnh văn chương của hắn cũng không coi là quá kém. Cho dù chính mình không thể viết ra những câu từ hoa mỹ thì cũng có thể trích dẫn câu cú kinh điển của tiền nhân để biểu đạt cảm thụ tâm tình của mình, đó cũng là một điều thú vị. - Tôi cũng thích bài từ này. Đổng Bồ Đề nói: - Từ hay, cảnh đẹp. Đúng rồi, tôi muốn chụp ảnh. Đổng Bồ Đề lấy di động trong túi ra, đưa cho Đường Trọng, nói:
- Anh chụp cho tôi đi. Đường Trọng nhìn sắc trời, nói: - Tối như vậy thì chụp sao được? - Ngốc thế, anh có thể bật flash mà. Đổng Bồ Đề nhắc nhở. Chụp ảnh đưa lên facebook hiện giờ đang là mốt. Đổng Bồ Đề cũng có facebook, chẳng qua fan hơi ít, chỉ có hơn trăm người. Hơn trăm người kia là bởi thấy cô trong ảnh đẹp nên mới kết bạn. - Tôi thử xem sao. Đường Trọng nói. Hắn lui về phía sau vài bước, mở phần mềm chụp ảnh của di động lên, sau đó chụp ảnh Đổng Bồ Đề. Tách... - Có rõ không? Đổng Bồ Đề hỏi.
- Rõ rồi. Đường Trọng nói. Hắn đột nhiên lao về phía trước, ôm lấy thân thể Đổng Bồ Đề ngã xuống tuyết. Đổng Bồ Đề không ngờ Đường Trọng đột nhiên lại đại phát thú tính như vậy, chạy tới định sàm sỡ mình, phản ứng đầu tiên là thúc gối vào bụng Đường Trọng. Cô lại sợ Đường Trọng bị thúc bị thương, đang thúc liền đổi thành đấm, vung tay đấm vào mắt hắn. Con sói háo sắc này, không thèm xem đây là nơi nào rồi. Đường Trọng nghiêng đầu qua, nói nhỏ: - Có kẻ bắn tỉa. - Sao có thể thế chứ? Đổng Bồ Đề nói. Vừa dứt lời thì cô thấy cây mai vừa được mình đứng tạo dáng kia bị đạn bắn trúng. Cành mai bị bắn gãy, sau đó răng rắc rơi xuống.
Nếu không phải Đường Trọng đẩy cô ngã thì chắc là hậu quả cũng không thể tưởng tượng được rồi. Đổng Bồ Đề quá sợ hãi, chủ động ôm lấy Đường Trọng, nhanh chóng lăn về phía trong rừng cây. Đổng Bồ Đề không hổ xuất thân tập yoga. Cô chủ động như vậy, tốc độ lăn còn nhanh hơn Đường Trọng vừa rồi nhiều. Xoạt xoạt xoạt Tuyết tung bay. Thân thể hai người va chạm với mặt băng cứng rắn, phát ra những tiếng loạt xoạt. Mãi tới khi bất ngờ lăn tới chân một con dốc thì thân thể bọn họ mới ngừng lại. - Là ai? - Khô Lâu Hội. - Anh đã biết chúng sẽ tới từ trước phải không? - Cũng không dám khẳng định.
- Tôi mà chết thì thành quỷ cũng không tha cho anh đâu. Đổng Bồ Đề tức giận nói. Cô biết mình đã bị Đường Trọng biến thành con mồi dụ kẻ địch ra tay rồi. Mà càng tức giận chính là con mồi là cô lại tự mình dâng tới cửa. Nhưng cái tên Đường Trọng này cũng thật sự đáng giận mà. Hắn biết rõ tối nay sẽ gặp nguy hiểm, lại còn đồng ý lời mời của mình... Đương nhiên cô hiểu rất rõ là nếu Đường Trọng không đồng ý, mình luôn có biện pháp khiến hắn phải đồng ý. Đường Trọng không nhịn được mà nở nụ cười, nói: - Sống tôi còn không sợ, sợ gì người chết? - Anh... Đổng Bồ Đề còn chưa kịp phản bác thì Đường Trọng đột nhiên ôm thân thể cô lăn tiếp. Ầm ầm ầm
Một khối đá lớn lăn qua đỉnh đầu bọn họ. Khối đá kia lớn như một ngọn núi nhỏ, đột nhiên xuất hiện như từ trên trời giáng xuống. Nếu nó lăn theo bọn họ thì thân thể hai người đã bị nghiền thành thịt nát rồi, giống như nhân bánh bao vậy. Bọn họ không lăn thẳng được vì tốc độ của bọn họ không thể nhanh bằng tốc độ của tảng đá kia được. Hai chân Đổng Bồ Đề mang theo thân thể Đường Trọng, sau đó vòng eo uốn một cái, lập tức kéo Đường Trọng sang một vị trí an toàn mà tảng đá lớn kia khó có thể va chạm tới. Thân thể cô trượt xuống phía dưới vài bước, thi triển đại pháp lăn mình, thoát khỏi phạm vi công kích của tảng đá. Còn chưa kịp thở phào một hơi, một thân hình khổng lồ từ trên cao đã ập tới bọn họ. Rầm rầm!
Rầm rầm! Rầm rầm! Mỗi bước hắn chạy đều tạo thành một hố nhỏ trên mặt đất. Mỗi bước chân hắn hạ xuống đều dẫm mặt đất lạnh giá lõm xuống. Đường Trọng còn chưa thấy rõ mặt hắn thì đã bị một cây gậy lớn đập thẳng xuống đầu. Trên gậy có gai, giống như lang như bổng vậy. Cá Mập!
- Không phải vì anh muốn bức bách Thu Hồng Đồ đồng ý chuyện của anh và Thu đại tiểu thư nên mới cố tình để lộ chuyện sao? - Làm sao tôi lại có khả năng làm chuyện như vậy chứ? Đường Trọng phủ nhận luôn. - Có bán đứng gì thì cũng không thể bán đứng cảm tình được. - Đúng vậy. Đổng Bồ Đề phụ họa: - Bán đứng gì cũng không thể bán đứng cảm tình. Thu tiên sinh không đồng ý, thế anh định làm thế nào đây? - Kéo. Đường Trọng nói. - Kéo mãi cũng không phải cách đâu. - Thu tiên sinh hẳn cũng lo lắng vấn đề này. Đường Trọng mặt dày nói. Hắn vẫn kéo dài, Thu Ý Hàn không lấy chồng thì Thu Hồng Đồ cũng phải quan tâm tới con gái chứ. Đổng Bồ Đề cười nói: - Làm thế không phải phong cách của anh rồi. - Thế phong cách của tôi là như thế nào? - Đi tranh cướp. Đổng Bồ Đề nói. - Cô tưởng cô hiểu tôi lắm à? - Cũng hiểu nhiều hơn anh một chút. - Nếu đi tranh cướp sẽ khiến con gái nhà người ta khó xử thì sao? - Cho dù là ban ngày có khó xử, ban đêm nằm trên giường sẽ thấy ngọt ngào vô cùng. Đổng Bồ Đề nói. Đường Trọng kinh ngạc nhìn Đổng Bồ Đề một cái, sau đó nhanh chóng quay mặt đi, nói: - Tôi sẽ suy nghĩ đề nghị của cô.
Hắn không ngờ Đổng Bồ Đề lại có nhận thức như vậy. Theo hắn hiểu thì dường như cô gái này còn chưa yêu đương bao giờ mà. - Chúc anh thành công. - Cảm ơn. - Tuyết rơi đẹp quá. Đổng Bồ Đề nói: - Toàn bộ thế giới đều trắng xóa, không nhìn thấy thứ gì dơ bẩn. - Có một số thứ bẩn, dù tuyết rơi đầy trời cũng không thể che phủ nổi. Đường Trọng ngẩng đầu nhìn trời: - Tuyết lại sắp rơi rồi. Đổng Bồ Đề ngẩng đầu nhìn trời, nói: - Thật tốt quá. Chúng ta học người xưa, đạp tuyết tìm mai đi. - Đạp tuyết thì được nhưng tìm mai thì khó lắm. Đường Trọng nói. Ở Minh Châu này, hắn thật sự không biết nơi nào có thể tìm được hoa mai. Đổng Bồ Đề nghĩ ngợi, nói: - Tôi mang anh đi một chỗ. Nơi đó có thể có hoa mai. - Được rồi. Đường Trọng nghĩ ngợi, gật đầu đồng ý: - Dù sao thì tối nay cũng chẳng bận gì, đi vận động với cô một chút. Đổng Bồ Đề gẫn Đường Trọng đi theo. Hai người vừa đi vừa nói chuyện, vừa ngắm cảnh, không hay biết đã tới công viên Tây Giao. - Ở đây có hoa mai đấy. Chúng ta đi vào tìm xem. Đổng Bồ Đề chỉ vào cổng công viên nói. - Tuyết rơi rồi. Đường Trọng nói. Lúc Đường Trọng nói, một bông tuyết đã lảo đảo rơi xuống mặt hắn. Hắn vươn tay ra. Bông tuyết dừng trên lòng bàn tay hắn, sau đó hóa thành nước lạnh rất nhanh. - Ồ, tuyết rơi rồi, hay quá. Đổng Bồ Đề vui mừng nói. Cô kéo cánh tay Đường Trọng, nói: - Mau đi thôi. Chúng ta mau đi tìm mai. Đường Trọng quay đầu nhìn thoáng qua, đi theo cô vào bên trong công viên. - Báo cáo Kim Cương, mục tiêu đã vào công viên. - Kim Cương đã nhận. Một người mặc áo gió màu đen ẩn bên trong bóng cây như bức tượng nói: - Ưng Nhãn báo cáo vị trí. - Ưng Nhãn đã vào vị trí có thể bắn tỉa. - Cóc báo cáo mục tiêu. - Cóc đã vào vị trí, tới phía sau công viên rồi. - Cá mập báo cáo vị trí. - Cá mập đã vào chỗ, tới vị trí đánh chính diện.
- Chú ý ẩn nấp, chờ mệnh lệnh công kích. - Ưng Nhãn nhận lệnh. - Cóc nhận lệnh. - Cá Mập nhận lệnh. Đợi cho Đường Trọng và Đổng Bồ Đề vào công viên rồi, người đàn ông nấp trong bóng cây mới đi ra, nhìn cánh cửa công viên cổ xưa hiu quạnh đang bị tuyết phủ, ánh mắt lóe lên sát khí. Hắn là thủ lĩnh mới của Kim Cương. Dù tên hắn trước kia là gì, hiện giờ tên hắn là Kim Cương. - Chỉ được thành công, không được thất bại. Đây là mệnh lệnh tổ chức sau lưng giao cho hắn. Bọn họ đã mất đi lòng tin với đàn ông Trung Hoa. Hắn đã hoàn toàn chọc giận nhân vật lớn kia rồi. Chiến tranh kinh tế làm tan rã lực lượng của hắn, khiến hắn trở nên suy yếu. Mà ám sát mới khiến thân thể hắn bị tiêu diệt hoàn toàn.
Chiến tranh kinh tế thu hút sự chú ý của Đường Trọng, còn ám sát mới là đòn sát thủ chân chính của bọn họ. Hai bút cùng vẽ, Đường Trọng hẳn phải chết. Bình thường công viên cũng có một số đèn đường cho mọi người đi vào ban đêm. Còn hầu như cảnh vật về đêm đều khó có thể nhìn rõ được. Nhưng mấy hôm nay tuyết rơi nhiều như vậy, tuyết đọng chưa bị hòa tan, bao trùm một tầng dầy trên mặt đất. Ánh tuyết chói mắt kia chính là thiết bị chiếu sáng tốt nhất rồi. Công phu không phụ lòng người. Đổng Bồ Đề quả nhiên tìm được một rừng mai ở phía đông bắc công viên. - Tôi biết mà. Tôi biết mà. Đổng Bồ Đề đứng dưới tàng cây, kích động chỉ. - Tôi đã từng đọc báo, thấy nói công viên phía tây là điểm ngắm mai đẹp nhất. Không ngờ thật sự bị tôi tìm được rồi... Tôi lợi hại quá đi. Đường Trọng cũng có cảm giác trước mắt sáng ngời. Dưới ánh sáng trắng, một cây mai nở hoa rực rỡ, trong trẻo nhưng lạnh lùng ngạo nghễ trong tuyết, mùi thơm nức mũi. Đổng Bồ Đề hoan hô dưới tàng cây, ngây thơ mà gợi cảm. Hoa mai tuy đẹp nhưng người còn đẹp hơn cả trăm ngàn lần. - Dịch ngoại đoạn kiều biên, tịch mịch khai vô chủ. Dĩ thị hoàng hôn độc tự sầu, canh trứ phong hòa vũ. Vô ý khổ tranh xuân, nhất nhâm quần phương đố. Linh lạc thành nê niễn tác trần, chích hữu hương như cố. Đường Trọng đọc nhỏ. Cảm tạ chòm râu dài khiến bản lĩnh văn chương của hắn cũng không coi là quá kém. Cho dù chính mình không thể viết ra những câu từ hoa mỹ thì cũng có thể trích dẫn câu cú kinh điển của tiền nhân để biểu đạt cảm thụ tâm tình của mình, đó cũng là một điều thú vị. - Tôi cũng thích bài từ này. Đổng Bồ Đề nói: - Từ hay, cảnh đẹp. Đúng rồi, tôi muốn chụp ảnh. Đổng Bồ Đề lấy di động trong túi ra, đưa cho Đường Trọng, nói:
- Anh chụp cho tôi đi. Đường Trọng nhìn sắc trời, nói: - Tối như vậy thì chụp sao được? - Ngốc thế, anh có thể bật flash mà. Đổng Bồ Đề nhắc nhở. Chụp ảnh đưa lên facebook hiện giờ đang là mốt. Đổng Bồ Đề cũng có facebook, chẳng qua fan hơi ít, chỉ có hơn trăm người. Hơn trăm người kia là bởi thấy cô trong ảnh đẹp nên mới kết bạn. - Tôi thử xem sao. Đường Trọng nói. Hắn lui về phía sau vài bước, mở phần mềm chụp ảnh của di động lên, sau đó chụp ảnh Đổng Bồ Đề. Tách... - Có rõ không? Đổng Bồ Đề hỏi.
- Rõ rồi. Đường Trọng nói. Hắn đột nhiên lao về phía trước, ôm lấy thân thể Đổng Bồ Đề ngã xuống tuyết. Đổng Bồ Đề không ngờ Đường Trọng đột nhiên lại đại phát thú tính như vậy, chạy tới định sàm sỡ mình, phản ứng đầu tiên là thúc gối vào bụng Đường Trọng. Cô lại sợ Đường Trọng bị thúc bị thương, đang thúc liền đổi thành đấm, vung tay đấm vào mắt hắn. Con sói háo sắc này, không thèm xem đây là nơi nào rồi. Đường Trọng nghiêng đầu qua, nói nhỏ: - Có kẻ bắn tỉa. - Sao có thể thế chứ? Đổng Bồ Đề nói. Vừa dứt lời thì cô thấy cây mai vừa được mình đứng tạo dáng kia bị đạn bắn trúng. Cành mai bị bắn gãy, sau đó răng rắc rơi xuống.
Nếu không phải Đường Trọng đẩy cô ngã thì chắc là hậu quả cũng không thể tưởng tượng được rồi. Đổng Bồ Đề quá sợ hãi, chủ động ôm lấy Đường Trọng, nhanh chóng lăn về phía trong rừng cây. Đổng Bồ Đề không hổ xuất thân tập yoga. Cô chủ động như vậy, tốc độ lăn còn nhanh hơn Đường Trọng vừa rồi nhiều. Xoạt xoạt xoạt Tuyết tung bay. Thân thể hai người va chạm với mặt băng cứng rắn, phát ra những tiếng loạt xoạt. Mãi tới khi bất ngờ lăn tới chân một con dốc thì thân thể bọn họ mới ngừng lại. - Là ai? - Khô Lâu Hội. - Anh đã biết chúng sẽ tới từ trước phải không? - Cũng không dám khẳng định.
- Tôi mà chết thì thành quỷ cũng không tha cho anh đâu. Đổng Bồ Đề tức giận nói. Cô biết mình đã bị Đường Trọng biến thành con mồi dụ kẻ địch ra tay rồi. Mà càng tức giận chính là con mồi là cô lại tự mình dâng tới cửa. Nhưng cái tên Đường Trọng này cũng thật sự đáng giận mà. Hắn biết rõ tối nay sẽ gặp nguy hiểm, lại còn đồng ý lời mời của mình... Đương nhiên cô hiểu rất rõ là nếu Đường Trọng không đồng ý, mình luôn có biện pháp khiến hắn phải đồng ý. Đường Trọng không nhịn được mà nở nụ cười, nói: - Sống tôi còn không sợ, sợ gì người chết? - Anh... Đổng Bồ Đề còn chưa kịp phản bác thì Đường Trọng đột nhiên ôm thân thể cô lăn tiếp. Ầm ầm ầm
Một khối đá lớn lăn qua đỉnh đầu bọn họ. Khối đá kia lớn như một ngọn núi nhỏ, đột nhiên xuất hiện như từ trên trời giáng xuống. Nếu nó lăn theo bọn họ thì thân thể hai người đã bị nghiền thành thịt nát rồi, giống như nhân bánh bao vậy. Bọn họ không lăn thẳng được vì tốc độ của bọn họ không thể nhanh bằng tốc độ của tảng đá kia được. Hai chân Đổng Bồ Đề mang theo thân thể Đường Trọng, sau đó vòng eo uốn một cái, lập tức kéo Đường Trọng sang một vị trí an toàn mà tảng đá lớn kia khó có thể va chạm tới. Thân thể cô trượt xuống phía dưới vài bước, thi triển đại pháp lăn mình, thoát khỏi phạm vi công kích của tảng đá. Còn chưa kịp thở phào một hơi, một thân hình khổng lồ từ trên cao đã ập tới bọn họ. Rầm rầm!
Rầm rầm! Rầm rầm! Mỗi bước hắn chạy đều tạo thành một hố nhỏ trên mặt đất. Mỗi bước chân hắn hạ xuống đều dẫm mặt đất lạnh giá lõm xuống. Đường Trọng còn chưa thấy rõ mặt hắn thì đã bị một cây gậy lớn đập thẳng xuống đầu. Trên gậy có gai, giống như lang như bổng vậy. Cá Mập!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.