Chương 766: Tìm người thân
Liễu Hạ Huy
05/06/2017
Trương Thượng Hân chính là Trương Thượng Hân, dù bất cứ lúc nào cũng không nên coi thường Trương Thượng Hân.
- Nhìn đồng tử anh mở to, vẻ mặt trì độn, miệng hơi mở ra… vậy tôi đoán đúng hay không?
- Không.
Đường Trọng kiên quyết lắc đầu.
- Lúc ấy có rất nhiều người hô muôn chúng ta hôn một cái, là một minh tinh thì tôi sao có thể để fan hâm mộ của mình thất vọng chứ?
- Anh muốn từ chối ai?
- Tôi nhìn mặt cô đẹp như hoa đào, phong tư trác tuyệt, liền không nhịn được muốn hôn một cái.
- Anh muốn từ chối ai?
- Tôi hỏi cô có ngại dính vào chuyện xấu bạn gái của tôi không, cô nói cô không ngại, không từ chối chính là ủng hộ, thậm chí còn hấp dẫn tôi, cho nên tôi liền làm việc mà một người đàn ông nên làm.
- Anh muốn từ chối ai?
“……”
Hiển nhiên, dù Đường Trọng giải thích thế nào thì Trương Thượng Hân vẫn giữ quan điểm của mình.
Thấy mình bắt được nhược điểm của Đường Trọng, trong lòng Trương Thượng Hân vui vẻ, nói:
- Mấy ngày diễn tập tại Yến Kinh, nghe nhiều nhất chính là chuyện đính hôn giữa tiểu thư nhà họ Đổng và Đường thiếu gia nhà họ Khương. Tôi không biết tiểu thư nhà họ Đổng là ai. Nhưng Đường thiếu gia nhà họ Khương thì chính là anh Đường đứng trước mặt tôi đây, phải không?
Đường Trọng quay người, nhìn quanh bốn phía, nói:
- Ngoại trừ tôi thì ở đây còn có người đàn ông nào khác cũng họ Đường không?
- Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Đường Trọng tránh người sang một bên, muốn thoát khỏi ‘trước mắt’ của cô.
- Ngây thơ.
Trương Thượng Hân nói.
- Tôi cũng thấy vậy.
Đường Trọng ngồi ngay ngắn lại.
- Anh lấy tôi làm tấm chắn là để từ chối vị tiểu thư nhà họ Đổng kia đúng không?
Trương Thượng Hân cười nhìn Đường Trọng, hỏi.
- Không phải.
- Nếu anh không thừa nhận thì tôi sẽ không phối hợp.
Trương Thượng Hân nói:
- Tôi sẽ mở cuộc họp báo, nói tôi và anh không có bất kì quan hệ nào. Anh hôn tôi là muốn từ chối một cô gái khác. Dù sao người đại diện của cũng đề nghị như vậy.
“……..”
Im lặng chẳng khác nào thừa nhận.
Ngọn lửa bát quái trong lòng Trương Thượng Hân cháy rực, nói:
- Anh thích cô ấy?
- Cô không thấy câu hỏi của cô rất ngớ ngẩn sao? Nếu tôi thích cô ấy, thì sao sẽ lấy cô làm tấm chắn để từ chối cô ấy chứ?
- Bởi vì cô ấy thích anh. Anh cũng có hảo cảm với cô ấy, ít nhất là không muốn tổn thương cô ấy.
Trương Thượng Hân khẳng định nói:
- Anh biết hậu quả của việc hôn tôi. Nếu cô ấy chú ý anh, thì cô ấy sẽ biết chuyện này. Anh đang dùng cách này để nói khéo với cô ấy rằng chúng ta không có khả năng, đúng không?
- Cô nghĩ nhiều.
Đường Trọng nói.
Trương Thượng Hân nhẹ thở dài, nói:
- Đúng là cô gái vừa may mắn, lại vừa bất hạnh.
- Đúng vậy.
Đường Trọng cảm thán.
Đổng Bồ Đề còn bất hạnh hơn so với suy nghĩ của Trương Thượng Hân. Chỉ là, có một số việc, Đường Trọng cũng không thể nói với người ngoài.
Lúc ấy, khi hắn vừa hôn Trương Thượng Hân xong, hắn cũng không ngờ buổi hoà nhạc vừa kết thúc thì Đổng Tiểu Bảo đã gọi hắn đi, mà người hắn ta gọi đến tính tiền lại là Đổng Bồ Đề. Hắn nghĩ rằng, tạm thời bọn họ sẽ không gặp mặt.
Ít nhất, Đổng Bồ Đề không có lý do muốn gặp mình.
Quan hệ giữa hắn và Đổng Bồ Đề rất phức tạp, không chỉ là yêu thích một chút, nhưng lại chưa tới mức yêu say đắm. Vì cứu lão râu dài, Đường Trọng đã đâm hai nhát dao, hoàn toàn đưa quan hệ của bọn họ về con số âm.
Dù vậy, Đường Trọng vẫn nghĩ Đổng Bồ Đề là cô gái tốt. Chắc Đổng Bồ Đề cũng hiểu mình không tồi nha?
Về sau, nhà họ Quan bại lộ, hai nhà Khương Đổng vậy mà lại nghĩ ra quan hệ thông gia, mà đối tượng thông gia lại là hai người rất có trọng lượng của hai nhà là Đường Trọng cùng Đổng Bồ Đề. Bởi vậy, quan hệ của hai người càng thêm khó xử.
Hận, hận không nổi. Yêu, yêu cũng không được.
Tới bây giờ, Đường Trọng vẫn từ chối quan hệ thông gia. Nhưng Đổng Bồ Đề lại vì các loại nguyên nhân mà đồng ý.
Điều này khiến Đường Trọng cảm thấy rất áp lực.
Hắn muốn từ chối, nhưng phải ở mức độ vừa phải, chứ nếu quá khích thì không chỉ Khương lão thái gia bị tổn thương, mà người bị tổn thương nhất vẫn là Đổng Bồ Đề.
Lần trước làm cô bị thương còn chưa bù đắp được, hắn thật sự không còn mặt mũi mà đâm người ta thêm một nhát nữa.
Vì thế, hắn mượn buổi hoà nhạc này, trước mặt mấy vạn người, hắn nói khéo với Đổng Bồ Đề một tiếng: thật xin lỗi, chúng ta không có khả năng, bởi vì… bởi vì tôi đã có người yêu.
Bí mật mình dùng trăm phương ngàn kế để che giấu, nhưng lại bị người ta dễ dàng vạch trần, ngoài việc chứng minh mình ngốc nghếch thì không còn ý nghĩa khác.
Đường Trọng chính là tên ngốc, còn Trương Thượng Hân là người chứng minh Đường Trọng là tên ngốc.
Trương Thượng Hân tủi thân nhìn Đường Trọng, nói:
- Cô ấy vừa may mắn, lại vừa bất hạnh, nhưng như vậy cũng là có một nửa may mắn, còn tôi, ngoại trừ bất hạnh chính là bất hạnh.
- Không biết.
Đường Trọng nói:
- Tôi đã hôn cô. Cô cũng đã ăn được đậu hũ của tôi. Cô cũng biết, tôi sẽ không dễ hôn người khác đâu.
- Đây mới là bất hạnh lớn nhất của tôi.
Trương Thượng Hân tức giận nói.
Cô rất muốn đánh người.
Ngũ Lĩnh Thôn. Đây là một thôn nhỏ mà không thể tìm được trên bản đồ.
Nó thuộc trấn đông, huyện Linh Sơn, thành phố Mai Lâm, tỉnh Lĩnh Đông, chỉ sợ ngay cả cán bộ của trấn đông huyện Linh Sơn cũng không biết rõ.
Đường Trọng cùng Tô Sơn hạ máy bay ở sân bay quốc tế Dương Thành thuộc tỉnh Lĩnh Đông, sau đó đi tàu hoả đến thành phố Mai Lâm, rồi lại thuê một chiếc xe tới huyện Linh Sơn.
Huyện Linh Sơn là huyện nghèo cấp quốc gia, trấn đông có thể là trấn nghèo nhất thế giới.
Toàn bộ trấn được vây bởi hai ngọn núi lớn, đằng trước bị sườn núi ngăn chặn, không có đường đi, giống như Tôn Ngộ Không chui vào hồ lô rượu của Thái Thượng Lão Quân vậy. Ngoại trừ một lối đi duy nhất thì không còn đường khác.
Vì phải đi đường núi nên Đường Trọng cố ý thuê một chiếc xe jeep. Hắn lái ô tô dạo một vòng quanh trấn đông, lại phát hiện khắp trấn không có nổi một chiếc ô tô, ngoại trừ một chiếc hắn đang lái này. Phương tiện giao thông của mọi người đa số là xe đạp, tất nhiên cũng có nhiều người lựa chọn đi bộ.
Bởi vì đường gồ ghề, nên người trấn đông không nỡ mua chiếc xe đạp vì dù sao đường núi cũng khó đi.
Thấy dưới bóng cây có hai ông già đang chơi cờ, Đường Trọng lái xe jeep đi tới.
Thấy người oai phong này, hai ông già kia vừa hâm mộ vừa hoảng sợ.
Đường Trọng lấy từ trong túi ra bao thuốc lá đã chuẩn bị sẵn, rút hai điếu rồi đưa cho hai ông già. Hai người do dự nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được sự hấp dẫn của điếu thuốc lá này, cẩn thận vươn tay đi tiếp.
Một ông già lấy từ trong túi ra một bao diêm, định châm lửa cho Đường Trọng.
Một ông già khác lại lấy ra chiếc bật lửa cũ, kiêu ngạo nói với ông già kia:
- Cất diêm của ông đi, dùng bật lửa của tôi.
Ông lão nói chuyện rất nặng tiếng địa phương, Đường Trọng phải cố gắng đoán mới hiểu được ý ông ta nói gì.
Vì thế, ông già đưa diêm ngượng ngùng lui lại, ném que diêm đã cháy kia xuống đất cho tắt ngúm.
Hắn lấy điếu thuốc Đường Trọng đưa, kẹp trên tai, không nỡ dùng hết ngay.
Đường Trọng hiểu ý của bọn hắn, quay người nhìn về phía Tô Sơn đang ngồi trong xe. Tô Sơn cực kỳ phối hợp, lấy ra một cây thuốc lá ném tới.
Đường Trọng chia cây thuốc lá thành hai, chia cho hai ông lão mỗi người năm bao, sau đó cười nói:
- Chào ông, cháu muốn hỏi thăm một nơi.
Hai ông lão thu phần quà này, vừa vui vừa lo, nghe thấy Đường Trọng muốn nhờ thì liền vội đáp:
- Cậu nói đi, cậu nói đi.
- Các ông biết đường đến thôn Ngũ Lĩnh không?
Đường Trọng hỏi.
- Ngũ Lĩnh ư?
Hai người nhìn nhau, vẻ mặt suy tư.
Thực ra bọn hắn không biết chỗ này, nhưng nếu như lập tức lắc đầu thì thật thẹn với năm bao thuốc lá, cũng sẽ khiến cho khách quý Đường Trọng lái xe ô tô đến đây nghĩ rằng bọn hắn không nhiệt tình.
Hai người nghĩ lại nghĩ, cảm thấy cũng đủ thời gian để báo cáo kết quả với Đường Trọng rồi, mới lên tiếng nói:
- Thôn Ngũ Lĩnh, chưa từng nghe ai nhắc qua. Là nơi thuộc trấn đông của chúng tôi sao?
- Đúng vậy.
Đường Trọng gật đầu:
- Thật sự chưa từng nghe nói sao?
- Chưa từng.
Một ông lão khác cũng lắc đầu:
- Trước kia tôi đi thu phế liệu, đã đi khắp trấn đông mà chưa từng tới nơi này.
- Kỳ lạ thật.
Đường Trọng khó hiểu. Nếu lão râu dài đã muốn mình đi tìm thì không thể cho mình địa chỉ sai được.
Nhưng mà, sao đã đến trấn đông mà lại không tìm thấy thôn Ngũ Lĩnh được nhỉ?
Cách đó không xa, có một tên đầu húi cua vẫn để ý đến Đường Trọng. Không thể trách được, Đường Trọng quá đẹp trai, mà Tô Sơn thì thật sự quá đẹp, hai người như hai nhân vật trên Tv đi ô tô đến nơi đồi núi hẻo lánh này, thì làm sao có thể không gây chú ý chứ?
Hắn đi tới, dùng tiếng địa phương, chủ động hỏi:
- Các anh tìm thôn Ngũ Lĩnh à?
- Đúng vậy.
Đường Trọng nhìn kĩ đầu húi cua, hỏi:
- Anh biết nơi đó à?
- Biết.
Đầu cúi hua cười ha hả gật đầu, sau đó lấy ra một bao Hồng song hỉ, rút một điếu đưa cho Đường Trọng. Đường Trọng vươn tay nhận, hắn lại cầm bật lửa ân cần giúp Đường Trọng châm lửa, nói:
- Tôi có thể dẫn các anh đến đó.
- Điều kiện gì?
Đường Trọng hỏi. Hắn biết tên húi cua này không giống như hai ông già kia.
Hắn dám chủ động tới tận cửa chào mời, thì tất nhiên phải muốn thu hoạch.
Đầu húi cua suy nghĩ rồi duỗi ra năm đầu ngón tay, cười hì hì:
- Tôi muốn từng đây.
- 50 sao?
Đường Trọng hỏi.
- 500.
Đầu húi cua nói.
- 100.
Đường Trọng nói. Hắn không quan tâm 500 tệ, nhưng hắn quan tâm việc mình bị người khác coi là dê béo.
100 tệ chắc hẳn là một số tiền lớn ở trấn đông này.
- 100 quá ít.
Đầu húi cua lắc đầu.
- Anh chưa từng tới Ngũ Lĩnh, nên không biết đường núi ở đó rất khó đi, muốn đi qua núi Thỏ, còn phải đi qua mấy con suối… phải đi cả ngày. Ít nhất phải 400. Người bình thường sẽ không tìm thấy, tôi là do đi săn đặc sản núi rừng mới có thể tìm được cái thôn kia.
- 200.
Đường Trọng nói:
- Đồng ý thì đi, không đồng ý thì tôi tìm người khác.
Đầu húi cua cắn răng, nói:
- 200 thì 200, nhưng phải giao trước 100 tệ làm đặt cọc.
Đường Trọng rút ví tiền ra, lấy tờ 100 tệ đưa tới.
Đầu húi cua thấy ví tiền Đường Trọng nhiều liền nổi lòng tham.
- Các anh đến Ngũ Lĩnh làm gì?
Đầu húi cua hỏi.
- Tìm người thân.
Đường Trọng nói. Ông nội của hắn ở thôn Ngũ Lĩnh.
- Nhìn đồng tử anh mở to, vẻ mặt trì độn, miệng hơi mở ra… vậy tôi đoán đúng hay không?
- Không.
Đường Trọng kiên quyết lắc đầu.
- Lúc ấy có rất nhiều người hô muôn chúng ta hôn một cái, là một minh tinh thì tôi sao có thể để fan hâm mộ của mình thất vọng chứ?
- Anh muốn từ chối ai?
- Tôi nhìn mặt cô đẹp như hoa đào, phong tư trác tuyệt, liền không nhịn được muốn hôn một cái.
- Anh muốn từ chối ai?
- Tôi hỏi cô có ngại dính vào chuyện xấu bạn gái của tôi không, cô nói cô không ngại, không từ chối chính là ủng hộ, thậm chí còn hấp dẫn tôi, cho nên tôi liền làm việc mà một người đàn ông nên làm.
- Anh muốn từ chối ai?
“……”
Hiển nhiên, dù Đường Trọng giải thích thế nào thì Trương Thượng Hân vẫn giữ quan điểm của mình.
Thấy mình bắt được nhược điểm của Đường Trọng, trong lòng Trương Thượng Hân vui vẻ, nói:
- Mấy ngày diễn tập tại Yến Kinh, nghe nhiều nhất chính là chuyện đính hôn giữa tiểu thư nhà họ Đổng và Đường thiếu gia nhà họ Khương. Tôi không biết tiểu thư nhà họ Đổng là ai. Nhưng Đường thiếu gia nhà họ Khương thì chính là anh Đường đứng trước mặt tôi đây, phải không?
Đường Trọng quay người, nhìn quanh bốn phía, nói:
- Ngoại trừ tôi thì ở đây còn có người đàn ông nào khác cũng họ Đường không?
- Xa tận chân trời, gần ngay trước mắt.
Đường Trọng tránh người sang một bên, muốn thoát khỏi ‘trước mắt’ của cô.
- Ngây thơ.
Trương Thượng Hân nói.
- Tôi cũng thấy vậy.
Đường Trọng ngồi ngay ngắn lại.
- Anh lấy tôi làm tấm chắn là để từ chối vị tiểu thư nhà họ Đổng kia đúng không?
Trương Thượng Hân cười nhìn Đường Trọng, hỏi.
- Không phải.
- Nếu anh không thừa nhận thì tôi sẽ không phối hợp.
Trương Thượng Hân nói:
- Tôi sẽ mở cuộc họp báo, nói tôi và anh không có bất kì quan hệ nào. Anh hôn tôi là muốn từ chối một cô gái khác. Dù sao người đại diện của cũng đề nghị như vậy.
“……..”
Im lặng chẳng khác nào thừa nhận.
Ngọn lửa bát quái trong lòng Trương Thượng Hân cháy rực, nói:
- Anh thích cô ấy?
- Cô không thấy câu hỏi của cô rất ngớ ngẩn sao? Nếu tôi thích cô ấy, thì sao sẽ lấy cô làm tấm chắn để từ chối cô ấy chứ?
- Bởi vì cô ấy thích anh. Anh cũng có hảo cảm với cô ấy, ít nhất là không muốn tổn thương cô ấy.
Trương Thượng Hân khẳng định nói:
- Anh biết hậu quả của việc hôn tôi. Nếu cô ấy chú ý anh, thì cô ấy sẽ biết chuyện này. Anh đang dùng cách này để nói khéo với cô ấy rằng chúng ta không có khả năng, đúng không?
- Cô nghĩ nhiều.
Đường Trọng nói.
Trương Thượng Hân nhẹ thở dài, nói:
- Đúng là cô gái vừa may mắn, lại vừa bất hạnh.
- Đúng vậy.
Đường Trọng cảm thán.
Đổng Bồ Đề còn bất hạnh hơn so với suy nghĩ của Trương Thượng Hân. Chỉ là, có một số việc, Đường Trọng cũng không thể nói với người ngoài.
Lúc ấy, khi hắn vừa hôn Trương Thượng Hân xong, hắn cũng không ngờ buổi hoà nhạc vừa kết thúc thì Đổng Tiểu Bảo đã gọi hắn đi, mà người hắn ta gọi đến tính tiền lại là Đổng Bồ Đề. Hắn nghĩ rằng, tạm thời bọn họ sẽ không gặp mặt.
Ít nhất, Đổng Bồ Đề không có lý do muốn gặp mình.
Quan hệ giữa hắn và Đổng Bồ Đề rất phức tạp, không chỉ là yêu thích một chút, nhưng lại chưa tới mức yêu say đắm. Vì cứu lão râu dài, Đường Trọng đã đâm hai nhát dao, hoàn toàn đưa quan hệ của bọn họ về con số âm.
Dù vậy, Đường Trọng vẫn nghĩ Đổng Bồ Đề là cô gái tốt. Chắc Đổng Bồ Đề cũng hiểu mình không tồi nha?
Về sau, nhà họ Quan bại lộ, hai nhà Khương Đổng vậy mà lại nghĩ ra quan hệ thông gia, mà đối tượng thông gia lại là hai người rất có trọng lượng của hai nhà là Đường Trọng cùng Đổng Bồ Đề. Bởi vậy, quan hệ của hai người càng thêm khó xử.
Hận, hận không nổi. Yêu, yêu cũng không được.
Tới bây giờ, Đường Trọng vẫn từ chối quan hệ thông gia. Nhưng Đổng Bồ Đề lại vì các loại nguyên nhân mà đồng ý.
Điều này khiến Đường Trọng cảm thấy rất áp lực.
Hắn muốn từ chối, nhưng phải ở mức độ vừa phải, chứ nếu quá khích thì không chỉ Khương lão thái gia bị tổn thương, mà người bị tổn thương nhất vẫn là Đổng Bồ Đề.
Lần trước làm cô bị thương còn chưa bù đắp được, hắn thật sự không còn mặt mũi mà đâm người ta thêm một nhát nữa.
Vì thế, hắn mượn buổi hoà nhạc này, trước mặt mấy vạn người, hắn nói khéo với Đổng Bồ Đề một tiếng: thật xin lỗi, chúng ta không có khả năng, bởi vì… bởi vì tôi đã có người yêu.
Bí mật mình dùng trăm phương ngàn kế để che giấu, nhưng lại bị người ta dễ dàng vạch trần, ngoài việc chứng minh mình ngốc nghếch thì không còn ý nghĩa khác.
Đường Trọng chính là tên ngốc, còn Trương Thượng Hân là người chứng minh Đường Trọng là tên ngốc.
Trương Thượng Hân tủi thân nhìn Đường Trọng, nói:
- Cô ấy vừa may mắn, lại vừa bất hạnh, nhưng như vậy cũng là có một nửa may mắn, còn tôi, ngoại trừ bất hạnh chính là bất hạnh.
- Không biết.
Đường Trọng nói:
- Tôi đã hôn cô. Cô cũng đã ăn được đậu hũ của tôi. Cô cũng biết, tôi sẽ không dễ hôn người khác đâu.
- Đây mới là bất hạnh lớn nhất của tôi.
Trương Thượng Hân tức giận nói.
Cô rất muốn đánh người.
Ngũ Lĩnh Thôn. Đây là một thôn nhỏ mà không thể tìm được trên bản đồ.
Nó thuộc trấn đông, huyện Linh Sơn, thành phố Mai Lâm, tỉnh Lĩnh Đông, chỉ sợ ngay cả cán bộ của trấn đông huyện Linh Sơn cũng không biết rõ.
Đường Trọng cùng Tô Sơn hạ máy bay ở sân bay quốc tế Dương Thành thuộc tỉnh Lĩnh Đông, sau đó đi tàu hoả đến thành phố Mai Lâm, rồi lại thuê một chiếc xe tới huyện Linh Sơn.
Huyện Linh Sơn là huyện nghèo cấp quốc gia, trấn đông có thể là trấn nghèo nhất thế giới.
Toàn bộ trấn được vây bởi hai ngọn núi lớn, đằng trước bị sườn núi ngăn chặn, không có đường đi, giống như Tôn Ngộ Không chui vào hồ lô rượu của Thái Thượng Lão Quân vậy. Ngoại trừ một lối đi duy nhất thì không còn đường khác.
Vì phải đi đường núi nên Đường Trọng cố ý thuê một chiếc xe jeep. Hắn lái ô tô dạo một vòng quanh trấn đông, lại phát hiện khắp trấn không có nổi một chiếc ô tô, ngoại trừ một chiếc hắn đang lái này. Phương tiện giao thông của mọi người đa số là xe đạp, tất nhiên cũng có nhiều người lựa chọn đi bộ.
Bởi vì đường gồ ghề, nên người trấn đông không nỡ mua chiếc xe đạp vì dù sao đường núi cũng khó đi.
Thấy dưới bóng cây có hai ông già đang chơi cờ, Đường Trọng lái xe jeep đi tới.
Thấy người oai phong này, hai ông già kia vừa hâm mộ vừa hoảng sợ.
Đường Trọng lấy từ trong túi ra bao thuốc lá đã chuẩn bị sẵn, rút hai điếu rồi đưa cho hai ông già. Hai người do dự nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được sự hấp dẫn của điếu thuốc lá này, cẩn thận vươn tay đi tiếp.
Một ông già lấy từ trong túi ra một bao diêm, định châm lửa cho Đường Trọng.
Một ông già khác lại lấy ra chiếc bật lửa cũ, kiêu ngạo nói với ông già kia:
- Cất diêm của ông đi, dùng bật lửa của tôi.
Ông lão nói chuyện rất nặng tiếng địa phương, Đường Trọng phải cố gắng đoán mới hiểu được ý ông ta nói gì.
Vì thế, ông già đưa diêm ngượng ngùng lui lại, ném que diêm đã cháy kia xuống đất cho tắt ngúm.
Hắn lấy điếu thuốc Đường Trọng đưa, kẹp trên tai, không nỡ dùng hết ngay.
Đường Trọng hiểu ý của bọn hắn, quay người nhìn về phía Tô Sơn đang ngồi trong xe. Tô Sơn cực kỳ phối hợp, lấy ra một cây thuốc lá ném tới.
Đường Trọng chia cây thuốc lá thành hai, chia cho hai ông lão mỗi người năm bao, sau đó cười nói:
- Chào ông, cháu muốn hỏi thăm một nơi.
Hai ông lão thu phần quà này, vừa vui vừa lo, nghe thấy Đường Trọng muốn nhờ thì liền vội đáp:
- Cậu nói đi, cậu nói đi.
- Các ông biết đường đến thôn Ngũ Lĩnh không?
Đường Trọng hỏi.
- Ngũ Lĩnh ư?
Hai người nhìn nhau, vẻ mặt suy tư.
Thực ra bọn hắn không biết chỗ này, nhưng nếu như lập tức lắc đầu thì thật thẹn với năm bao thuốc lá, cũng sẽ khiến cho khách quý Đường Trọng lái xe ô tô đến đây nghĩ rằng bọn hắn không nhiệt tình.
Hai người nghĩ lại nghĩ, cảm thấy cũng đủ thời gian để báo cáo kết quả với Đường Trọng rồi, mới lên tiếng nói:
- Thôn Ngũ Lĩnh, chưa từng nghe ai nhắc qua. Là nơi thuộc trấn đông của chúng tôi sao?
- Đúng vậy.
Đường Trọng gật đầu:
- Thật sự chưa từng nghe nói sao?
- Chưa từng.
Một ông lão khác cũng lắc đầu:
- Trước kia tôi đi thu phế liệu, đã đi khắp trấn đông mà chưa từng tới nơi này.
- Kỳ lạ thật.
Đường Trọng khó hiểu. Nếu lão râu dài đã muốn mình đi tìm thì không thể cho mình địa chỉ sai được.
Nhưng mà, sao đã đến trấn đông mà lại không tìm thấy thôn Ngũ Lĩnh được nhỉ?
Cách đó không xa, có một tên đầu húi cua vẫn để ý đến Đường Trọng. Không thể trách được, Đường Trọng quá đẹp trai, mà Tô Sơn thì thật sự quá đẹp, hai người như hai nhân vật trên Tv đi ô tô đến nơi đồi núi hẻo lánh này, thì làm sao có thể không gây chú ý chứ?
Hắn đi tới, dùng tiếng địa phương, chủ động hỏi:
- Các anh tìm thôn Ngũ Lĩnh à?
- Đúng vậy.
Đường Trọng nhìn kĩ đầu húi cua, hỏi:
- Anh biết nơi đó à?
- Biết.
Đầu cúi hua cười ha hả gật đầu, sau đó lấy ra một bao Hồng song hỉ, rút một điếu đưa cho Đường Trọng. Đường Trọng vươn tay nhận, hắn lại cầm bật lửa ân cần giúp Đường Trọng châm lửa, nói:
- Tôi có thể dẫn các anh đến đó.
- Điều kiện gì?
Đường Trọng hỏi. Hắn biết tên húi cua này không giống như hai ông già kia.
Hắn dám chủ động tới tận cửa chào mời, thì tất nhiên phải muốn thu hoạch.
Đầu húi cua suy nghĩ rồi duỗi ra năm đầu ngón tay, cười hì hì:
- Tôi muốn từng đây.
- 50 sao?
Đường Trọng hỏi.
- 500.
Đầu húi cua nói.
- 100.
Đường Trọng nói. Hắn không quan tâm 500 tệ, nhưng hắn quan tâm việc mình bị người khác coi là dê béo.
100 tệ chắc hẳn là một số tiền lớn ở trấn đông này.
- 100 quá ít.
Đầu húi cua lắc đầu.
- Anh chưa từng tới Ngũ Lĩnh, nên không biết đường núi ở đó rất khó đi, muốn đi qua núi Thỏ, còn phải đi qua mấy con suối… phải đi cả ngày. Ít nhất phải 400. Người bình thường sẽ không tìm thấy, tôi là do đi săn đặc sản núi rừng mới có thể tìm được cái thôn kia.
- 200.
Đường Trọng nói:
- Đồng ý thì đi, không đồng ý thì tôi tìm người khác.
Đầu húi cua cắn răng, nói:
- 200 thì 200, nhưng phải giao trước 100 tệ làm đặt cọc.
Đường Trọng rút ví tiền ra, lấy tờ 100 tệ đưa tới.
Đầu húi cua thấy ví tiền Đường Trọng nhiều liền nổi lòng tham.
- Các anh đến Ngũ Lĩnh làm gì?
Đầu húi cua hỏi.
- Tìm người thân.
Đường Trọng nói. Ông nội của hắn ở thôn Ngũ Lĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.