Chương 537: Tô gia không ngã!
Liễu Hạ Huy
25/02/2016
Khuôn mặt Thu Ý Hàn ngọt ngào ngoan ngoãn nhưng lại có tính tình quật
cường thà chết không chịu khuất phục. Chuyện này khiến Tu Tĩnh là cô mà
bị kẹp giữa ông anh và cô cháu rất đau đầu.
Vì thực hiện lý tưởng của cuộc đời mình, Thu Tĩnh đã đi tới Pháp học tập chuyên sâu từ rất lâu rồi, sau khi tốt nghiệp cũng không về nước mà tiếp tục ở lại sáng tác. Chủ công của cô là hội họa, có thị trường rất rộng tại các quốc gia phương tây. Mấy năm qua cô cũng đã có chút danh tiếng tại giới nghệ thuật Paris.
Trước khi cô xuất ngoại vẫn ở cùng anh trai và chị dâu. Anh trai và chị đều bận việc, cô ở với Thu Ý Hàn tương đối nhiều, quan hệ giữa hai người cũng là thân mật nhất trong nhà đấy.
Lúc đó Thu Ý Hàn giống như một con búp bê sức cực kỳ đáng yêu, anh nói gì cô bé cũng nghe, anh bảo cô bé đi hướng đông thì tuyệt đối cô bé sẽ không đi hướng tây.
Tinh xảo, yếu ớt, chuyện này khiến cho cô vừa yêu thương lại thầm lo lắng.
Bởi cô biết rõ là bé gái rốt cục cũng phải trưởng thành. Đợi tới lúc cô bé đi vào xã hội thì với tính cách đó, làm sao có thể sinh hoạt chứ?
Không ngờ là lần này gặp mặt, Thu Ý Hàn quả thực giống như là một người khác vậy.
Kiên cường, chuyện mình mình làm.
Hơn nữa cô có phương thức suy nghĩ riêng của mình, chuyện đã quyết là dù cho ai có khuyên bảo thế nào cũng không sửa đổi.
Khi anh trai và chị dâu đưa tiễn Thu Ý Hàn tới Paris, bọn họ lén nói với mình. Bọn họ hy vọng mình chăm sóc cho Thu Ý Hàn thật tốt, đồng thời cố hết sức nghĩ cách để cô dung nhập vào xã hội Paris, tốt nhất là giới thiệu cho cô một chàng trai ưu tú nào đó.
Thậm chí anh trai Thu Hồng Đồ rất truyền thống kia cũng không chú ý tới chàng trai kia là người Trung Quốc hay nước ngoài nữa.
Chuyện này khiến Thu Tĩnh vô cùng khó hiểu, sau mấy lần tán gẫu với bà ngoại Thu Ý Hàn, bà lão mới nói thẳng ra là Thu Ý Hàn được đưa tới nước ngoài vì đã có quan hệ với một người ở trong nước. Cô bé này vậy mà lại yêu đương trong trường học.
Thu Tĩnh nghe thấy vừa cảm thấy thú vị, trong nội tâm lại cũng đặc biệt hiếu kỳ đối với chàng trai mà Thu Ý Hàn nhớ mãi không quên kia.
Nhưng khi cô nhận được ba bốn cuộc điện thoại dục dã của chị dâu và anh trai, lại được bà ngoại của Thu Ý Hàn thường xuyên lải nhải bên tai, bảo mình mang Thu Ý Hàn tham gia các buổi họp mặt, không thể để cô tới Paris thời gian dài mà không quen ai.
Thu Tĩnh nghe thấy đành phải cố gắng thật.
Cô cũng muốn mang Thu Ý Hàn đi tới một số tiệc rượu hoặc mang cô bé đi them gia một số hoạt động công chúng như giám định nghê thật hay hội đấu giá. Lần đầu Thu Ý Hàn còn mừng rỡ đồng ý, đi cùng mình tới một buổi trình diễn thời trang.
Trong lúc cô phát hiện ra mình cố tình giới thiệu vài chàng trai ưu tú cho thì liền trầm mặc. Từ đó về sau cô không bao giờ đồng ý đi tham gia các hoạt động với mình nữa.
- Ý Hàn.
Thu Tĩnh tận tình khuyên bảo:
- Cháu còn chưa gặp bọn họ thì làm sao biết mình sẽ không thích chứ? Cháu cũng không cho bọn họ có cơ hội biểu hiện mình, làm sao biết các cháu không hợp hả?
- Bởi vì cháu cảm ấy là cháu không thích bọn họ thôi...
Thu Ý Hàn lắc đầu từ chối.
- Cháu cũng không đồng ý làm quen với bọn họ, làm sao mà thích được chứ?
Thu Tĩnh ngồi xuống trước mặt Thu Ý Hàn, hai tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, vẻ mặt chân thành nói:
- Ý Hàn, cháu thông minh như vậy, chắc ý của cha mẹ cháu cháu cũng biết cả rồi. Bọn họ không thích cháu liên hệ với các cậu gọi là Đường Trọng kia đâu...
- Cháu biết rõ là bọn họ không thích.
Thu Ý Hàn vừa cười vừa nói, con mắt cong thành một hình trăng lưỡi liềm.
- Thế như bọn họ cũng nói là cho chúng cháu thời gian ba năm. Hiện giờ mới là năm thứ nhất thôi, bọn họ tại sao lại làm trái lời hứa chứ?
-...
Thu Tĩnh nghe thấy thế thì cảm thấy bó tay rồi.
Cứ nói con nhóc này đần đi. Có đôi khi nó lộ vẻ vô cùng khôn khéo. Nói nó thông minh à, đầu nó thường xuyên không chịu quay đi đấy.
Ý của anh và chị dâu là trước tiên tách hai đứa ra, sau đó thừa cơ giới thiệu cho Thu Ý Hàn những chàng trai ưu tú hơn nữa. Nếu Thu Ý Hàn đồng ý tiếp xúc với bọn họ thì cần đến thời gian ba năm làm gì chứ?
Hiện tại cô lại cứ nắm chắc lời hứa hẹn kia mà không buông tay, giống như nắm lấy cây cỏ cứu mạng vậy.
Hứa hẹn sao? Ai mà tuân thủ lời hứa chứ?
Lại nói, đúng là cô muốn ở lại chờ một chàng trai ba năm sao? Con gái có mấy năm tuổi xuân đâu chứ?
- Cô à, cô đừng có quan tâm làm gì nữa.
Thu Ý Hàn cười hì hì nhìn vẻ mặt xinh đẹp của Thu Tĩnh, nói:
- Cô còn chưa có bạn trai đây này. Cháu có gì phải gấp đâu.
- Cái con bé này...
Thu Tĩnh nghe thấy Thu Ý Hàn nói liền cốc đầu cô một cái.
Thu Ý Hàn cười khanh khách, nhảy từ trên ghế xuống, bắt đầu thu thập bàn vẽ, đưa tác phẩm cho mấy người khách.
Ánh hoàng hôn chiếu xuống hai thân thể người thon dài đi song song, giống như được phủ kín ánh mặt trời vậy.
- Cô, cô nói có cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên không?
- Không có. Làm gì có thứ gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên chứ. Nhưng nếu thấy sắc nảy lòng tham thì có.
- Nói mò, cháu không phải thế đâu.
- Không thể nào? Cháu yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên sao?
- Không đâu. Lần đầu cháu thấy hắn, cháu cảm thấy người này thực sự đáng ghét quá đi.
- Vậy cháu hỏi cô vấn đề này làm gì??
- Hiện giờ nghĩ tới tình cảnh lần đầu gặp mặt lại thấy rất thú vị mà.
- Thằng ranh này thật có thủ đoạn, để cho tiên nữ nhà ta cũng phải động lòng phàm.
- Hắn rất thông minh.
- Đàn ông thông minh đều đáng sợ lắm.
- Thế nhưng hắn lại không đáng sợ chút nào mà.
- Đó là cháu còn chưa nhìn thấy bộ mặt thật của hắn thôi.
- Không phải đâu. Cô không hiểu rồi.
- Ờ, con nhỏ này lại dám nói cô là không hiểu chuyện tình cảm à. Xem cô xử lý cháu thế nào đây... Đừng chạy.
Tô Hàng, Giang Nam hội.
Một chiếc xe Audi màu đen chậm rãi lái vào. Nếu so với các loại xe Porsche Ferrari Rolls-Royce thậm chí Maybach trong bãi xe này thì đúng là nó chẳng đáng coi vào đâu. Vì vậy ngay cả bảo vệ của Giang Nam hội cũng chẳng thèm để ý tới nó.
Thấy phía trước có một chỗ đỗ xe, Đường Trọng đã định lái vào.
Hắn xoay xe lại, điều chỉnh tốt phương hướng, chuẩn bị lùi vào thì một chiếc Ferrari vèo cái liền vọt tới.
Đường Trọng chậm một bước, đầu xe Ferrari kiêu ngạo chui tọt vào rồi.
Loảng xoảng...
Một tiếng nặng nề vang lên, đuôi xe Ferrari bị lõm một khối.
Rầm...
Cửa xe mở ra, một thanh niên đeo kính râm thở phì phì xông lại, đá vào cửa xe Audi một cái.
- Xuống xe, xuống xe cho tao.
Thanh niên phẫn nộ quát.
Cửa xe mở ra, Tô Sơn mặc một bộ sơ mi lụa trông rất chuyên nghiệp đi xuống, lạnh lùng nhìn thanh niên đang phát uy.
- Tô Sơn sao?
Thanh niên này không ngờ trong xe lại là đệ nhất mỹ nữ của Tô Hàng, Tô Sơn.
- Tôn Uy, là lỗi của cậu.
Tô Sơn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh niên này, nói.
Mặt Tôn Uy sầm xuống, cười lạnh.
- Tô Sơn, đừng có ra vẻ nữ thần băng thanh ngọc khiết trước mặt ông. Có tin là ông tát mày vài tát không?
Tô Sơn khẽ cau mày.
Tô gia sụp đổ, loại người nào cũng dám nhảy vào gây sóng gió rồi hả?
- Cậu sẽ chết vô cùng thảm.
Tô Sơn nói. Với thủ đoạn củ cô, muốn đùa chết mấy loại công tử chỉ biết ăn chơi phè phỡn là chuyện quá dễ dàng.
- Vậy sao? Sướng chết à?
Tôn Uy cười dâm nói.
- Nếu như vậy thì tôi cũng muốn thử một lần đấy. Có câu nói thế nào nhỉ? Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu mà.
- Không thể phong lưu đâu.
Đường Trọng đứng sau lưng Tôn Uy, vỗ vỗ bờ vai hắn.
- Hạ lưu thì rất có hy vọng đấy.
- Con mẹ mày, mày là thằng quái nào?
- Tôi là Đường Trọng.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Cậu có thể mắng tôi, nhưng không được mắng mẹ tôi.
Cổ tay hắn chặt lên cổ Tôn Uy, Tôn Uy tránh không kịp, đầu liền đập mạnh vào đầu xe Audi.
Loảng xoảng...
Đầu Tôn Uy tiếp xúc thân mật lần thứ nhất với đầu xe.
Khi hắn bị đập cho thất điên bát đảo, Đường Trọng lại nắm lấy vai hắn, trực tiếp kéo lên ngồi trên mũi xe.
Sau đó một tay hắn nắm ngực, một tay nắm đùi, hai tay đẩy mạnh về phía trước. Tôn Uy liền bay vèo vào một lùm cây, giống như một con diều đứt dây rơi vào trong hồ Tây Tử cách đó mấy mét.
Tùm...
Bọt nước văng khắp nơi.
Đầu đã bị đụng choáng, lúc này Tôn Uy cũng không biết tự cứu, mà mấy bảo vệ trên bờ sửng sốt vài giây, sau đó vội nhảy xuống nước mò hắn lên.
Bây giờ đã là sáu giờ tối, trời chạng vạng, cũng không phải giờ cao điểm của Giang Nam hội.
Nhưng bởi có một số hội viên ăn cơm trong này cho nên vẫn có không ít người thấy cảnh tượng vừa xảy ra.
- Cô gái kia là Tô Sơn sao?
- Người đánh người chính là Đường Trọng à?
- Tô gia sụp đổ rồi, Tô Sơn còn dám gây chuyện như vậy tại Tô Hàng sao? Ngay cả người của Tôn gia cũng dám đánh, không sợ bị trả thù à?
- Có lẽ bọn họ cũng muốn thông qua chuyện này chứng minh chút gì đó đấy...
Gần đây Tô Sơn nổi danh rốt cục xuất hiện tại Tô Hàng, hơn nữa đánh cho Tôn thiếu gia một trận no đòn, xong lại còn ném vào hồ Tây Tử. Chuyện này khiến bên ngoài bàn luận xôn xao về Tô Sơn.
Có người nói cô không biết sống chết, cũng có người nói cô tuyên bố với người bên ngoài. Tuyên bố này là : Tô gia không ngã.
Điều này cũng làm cho những người đang mài dao soàn soạt với Tô gia phải sinh long cảnh giác. Cô nhỏ Tô gia này muốn làm gì đây? Chẳng lẽ dựa vào một mình nó mà có lực lượng có thể xây dựng lại non sông sao?
- Chúng ta làm vậy không phải đã quá rõ ràng rồi sao?
Đường Trọng cười nói.
- Mục đích đã đạt được rồi.
Tô Sơn kéo cánh tay Đường Trọng, hai người sóng vai đi vào cửa lớn của Giang Nam hội.
Vì thực hiện lý tưởng của cuộc đời mình, Thu Tĩnh đã đi tới Pháp học tập chuyên sâu từ rất lâu rồi, sau khi tốt nghiệp cũng không về nước mà tiếp tục ở lại sáng tác. Chủ công của cô là hội họa, có thị trường rất rộng tại các quốc gia phương tây. Mấy năm qua cô cũng đã có chút danh tiếng tại giới nghệ thuật Paris.
Trước khi cô xuất ngoại vẫn ở cùng anh trai và chị dâu. Anh trai và chị đều bận việc, cô ở với Thu Ý Hàn tương đối nhiều, quan hệ giữa hai người cũng là thân mật nhất trong nhà đấy.
Lúc đó Thu Ý Hàn giống như một con búp bê sức cực kỳ đáng yêu, anh nói gì cô bé cũng nghe, anh bảo cô bé đi hướng đông thì tuyệt đối cô bé sẽ không đi hướng tây.
Tinh xảo, yếu ớt, chuyện này khiến cho cô vừa yêu thương lại thầm lo lắng.
Bởi cô biết rõ là bé gái rốt cục cũng phải trưởng thành. Đợi tới lúc cô bé đi vào xã hội thì với tính cách đó, làm sao có thể sinh hoạt chứ?
Không ngờ là lần này gặp mặt, Thu Ý Hàn quả thực giống như là một người khác vậy.
Kiên cường, chuyện mình mình làm.
Hơn nữa cô có phương thức suy nghĩ riêng của mình, chuyện đã quyết là dù cho ai có khuyên bảo thế nào cũng không sửa đổi.
Khi anh trai và chị dâu đưa tiễn Thu Ý Hàn tới Paris, bọn họ lén nói với mình. Bọn họ hy vọng mình chăm sóc cho Thu Ý Hàn thật tốt, đồng thời cố hết sức nghĩ cách để cô dung nhập vào xã hội Paris, tốt nhất là giới thiệu cho cô một chàng trai ưu tú nào đó.
Thậm chí anh trai Thu Hồng Đồ rất truyền thống kia cũng không chú ý tới chàng trai kia là người Trung Quốc hay nước ngoài nữa.
Chuyện này khiến Thu Tĩnh vô cùng khó hiểu, sau mấy lần tán gẫu với bà ngoại Thu Ý Hàn, bà lão mới nói thẳng ra là Thu Ý Hàn được đưa tới nước ngoài vì đã có quan hệ với một người ở trong nước. Cô bé này vậy mà lại yêu đương trong trường học.
Thu Tĩnh nghe thấy vừa cảm thấy thú vị, trong nội tâm lại cũng đặc biệt hiếu kỳ đối với chàng trai mà Thu Ý Hàn nhớ mãi không quên kia.
Nhưng khi cô nhận được ba bốn cuộc điện thoại dục dã của chị dâu và anh trai, lại được bà ngoại của Thu Ý Hàn thường xuyên lải nhải bên tai, bảo mình mang Thu Ý Hàn tham gia các buổi họp mặt, không thể để cô tới Paris thời gian dài mà không quen ai.
Thu Tĩnh nghe thấy đành phải cố gắng thật.
Cô cũng muốn mang Thu Ý Hàn đi tới một số tiệc rượu hoặc mang cô bé đi them gia một số hoạt động công chúng như giám định nghê thật hay hội đấu giá. Lần đầu Thu Ý Hàn còn mừng rỡ đồng ý, đi cùng mình tới một buổi trình diễn thời trang.
Trong lúc cô phát hiện ra mình cố tình giới thiệu vài chàng trai ưu tú cho thì liền trầm mặc. Từ đó về sau cô không bao giờ đồng ý đi tham gia các hoạt động với mình nữa.
- Ý Hàn.
Thu Tĩnh tận tình khuyên bảo:
- Cháu còn chưa gặp bọn họ thì làm sao biết mình sẽ không thích chứ? Cháu cũng không cho bọn họ có cơ hội biểu hiện mình, làm sao biết các cháu không hợp hả?
- Bởi vì cháu cảm ấy là cháu không thích bọn họ thôi...
Thu Ý Hàn lắc đầu từ chối.
- Cháu cũng không đồng ý làm quen với bọn họ, làm sao mà thích được chứ?
Thu Tĩnh ngồi xuống trước mặt Thu Ý Hàn, hai tay nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô, vẻ mặt chân thành nói:
- Ý Hàn, cháu thông minh như vậy, chắc ý của cha mẹ cháu cháu cũng biết cả rồi. Bọn họ không thích cháu liên hệ với các cậu gọi là Đường Trọng kia đâu...
- Cháu biết rõ là bọn họ không thích.
Thu Ý Hàn vừa cười vừa nói, con mắt cong thành một hình trăng lưỡi liềm.
- Thế như bọn họ cũng nói là cho chúng cháu thời gian ba năm. Hiện giờ mới là năm thứ nhất thôi, bọn họ tại sao lại làm trái lời hứa chứ?
-...
Thu Tĩnh nghe thấy thế thì cảm thấy bó tay rồi.
Cứ nói con nhóc này đần đi. Có đôi khi nó lộ vẻ vô cùng khôn khéo. Nói nó thông minh à, đầu nó thường xuyên không chịu quay đi đấy.
Ý của anh và chị dâu là trước tiên tách hai đứa ra, sau đó thừa cơ giới thiệu cho Thu Ý Hàn những chàng trai ưu tú hơn nữa. Nếu Thu Ý Hàn đồng ý tiếp xúc với bọn họ thì cần đến thời gian ba năm làm gì chứ?
Hiện tại cô lại cứ nắm chắc lời hứa hẹn kia mà không buông tay, giống như nắm lấy cây cỏ cứu mạng vậy.
Hứa hẹn sao? Ai mà tuân thủ lời hứa chứ?
Lại nói, đúng là cô muốn ở lại chờ một chàng trai ba năm sao? Con gái có mấy năm tuổi xuân đâu chứ?
- Cô à, cô đừng có quan tâm làm gì nữa.
Thu Ý Hàn cười hì hì nhìn vẻ mặt xinh đẹp của Thu Tĩnh, nói:
- Cô còn chưa có bạn trai đây này. Cháu có gì phải gấp đâu.
- Cái con bé này...
Thu Tĩnh nghe thấy Thu Ý Hàn nói liền cốc đầu cô một cái.
Thu Ý Hàn cười khanh khách, nhảy từ trên ghế xuống, bắt đầu thu thập bàn vẽ, đưa tác phẩm cho mấy người khách.
Ánh hoàng hôn chiếu xuống hai thân thể người thon dài đi song song, giống như được phủ kín ánh mặt trời vậy.
- Cô, cô nói có cái gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên không?
- Không có. Làm gì có thứ gọi là yêu từ cái nhìn đầu tiên chứ. Nhưng nếu thấy sắc nảy lòng tham thì có.
- Nói mò, cháu không phải thế đâu.
- Không thể nào? Cháu yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên sao?
- Không đâu. Lần đầu cháu thấy hắn, cháu cảm thấy người này thực sự đáng ghét quá đi.
- Vậy cháu hỏi cô vấn đề này làm gì??
- Hiện giờ nghĩ tới tình cảnh lần đầu gặp mặt lại thấy rất thú vị mà.
- Thằng ranh này thật có thủ đoạn, để cho tiên nữ nhà ta cũng phải động lòng phàm.
- Hắn rất thông minh.
- Đàn ông thông minh đều đáng sợ lắm.
- Thế nhưng hắn lại không đáng sợ chút nào mà.
- Đó là cháu còn chưa nhìn thấy bộ mặt thật của hắn thôi.
- Không phải đâu. Cô không hiểu rồi.
- Ờ, con nhỏ này lại dám nói cô là không hiểu chuyện tình cảm à. Xem cô xử lý cháu thế nào đây... Đừng chạy.
Tô Hàng, Giang Nam hội.
Một chiếc xe Audi màu đen chậm rãi lái vào. Nếu so với các loại xe Porsche Ferrari Rolls-Royce thậm chí Maybach trong bãi xe này thì đúng là nó chẳng đáng coi vào đâu. Vì vậy ngay cả bảo vệ của Giang Nam hội cũng chẳng thèm để ý tới nó.
Thấy phía trước có một chỗ đỗ xe, Đường Trọng đã định lái vào.
Hắn xoay xe lại, điều chỉnh tốt phương hướng, chuẩn bị lùi vào thì một chiếc Ferrari vèo cái liền vọt tới.
Đường Trọng chậm một bước, đầu xe Ferrari kiêu ngạo chui tọt vào rồi.
Loảng xoảng...
Một tiếng nặng nề vang lên, đuôi xe Ferrari bị lõm một khối.
Rầm...
Cửa xe mở ra, một thanh niên đeo kính râm thở phì phì xông lại, đá vào cửa xe Audi một cái.
- Xuống xe, xuống xe cho tao.
Thanh niên phẫn nộ quát.
Cửa xe mở ra, Tô Sơn mặc một bộ sơ mi lụa trông rất chuyên nghiệp đi xuống, lạnh lùng nhìn thanh niên đang phát uy.
- Tô Sơn sao?
Thanh niên này không ngờ trong xe lại là đệ nhất mỹ nữ của Tô Hàng, Tô Sơn.
- Tôn Uy, là lỗi của cậu.
Tô Sơn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh niên này, nói.
Mặt Tôn Uy sầm xuống, cười lạnh.
- Tô Sơn, đừng có ra vẻ nữ thần băng thanh ngọc khiết trước mặt ông. Có tin là ông tát mày vài tát không?
Tô Sơn khẽ cau mày.
Tô gia sụp đổ, loại người nào cũng dám nhảy vào gây sóng gió rồi hả?
- Cậu sẽ chết vô cùng thảm.
Tô Sơn nói. Với thủ đoạn củ cô, muốn đùa chết mấy loại công tử chỉ biết ăn chơi phè phỡn là chuyện quá dễ dàng.
- Vậy sao? Sướng chết à?
Tôn Uy cười dâm nói.
- Nếu như vậy thì tôi cũng muốn thử một lần đấy. Có câu nói thế nào nhỉ? Chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu mà.
- Không thể phong lưu đâu.
Đường Trọng đứng sau lưng Tôn Uy, vỗ vỗ bờ vai hắn.
- Hạ lưu thì rất có hy vọng đấy.
- Con mẹ mày, mày là thằng quái nào?
- Tôi là Đường Trọng.
Đường Trọng vừa cười vừa nói:
- Cậu có thể mắng tôi, nhưng không được mắng mẹ tôi.
Cổ tay hắn chặt lên cổ Tôn Uy, Tôn Uy tránh không kịp, đầu liền đập mạnh vào đầu xe Audi.
Loảng xoảng...
Đầu Tôn Uy tiếp xúc thân mật lần thứ nhất với đầu xe.
Khi hắn bị đập cho thất điên bát đảo, Đường Trọng lại nắm lấy vai hắn, trực tiếp kéo lên ngồi trên mũi xe.
Sau đó một tay hắn nắm ngực, một tay nắm đùi, hai tay đẩy mạnh về phía trước. Tôn Uy liền bay vèo vào một lùm cây, giống như một con diều đứt dây rơi vào trong hồ Tây Tử cách đó mấy mét.
Tùm...
Bọt nước văng khắp nơi.
Đầu đã bị đụng choáng, lúc này Tôn Uy cũng không biết tự cứu, mà mấy bảo vệ trên bờ sửng sốt vài giây, sau đó vội nhảy xuống nước mò hắn lên.
Bây giờ đã là sáu giờ tối, trời chạng vạng, cũng không phải giờ cao điểm của Giang Nam hội.
Nhưng bởi có một số hội viên ăn cơm trong này cho nên vẫn có không ít người thấy cảnh tượng vừa xảy ra.
- Cô gái kia là Tô Sơn sao?
- Người đánh người chính là Đường Trọng à?
- Tô gia sụp đổ rồi, Tô Sơn còn dám gây chuyện như vậy tại Tô Hàng sao? Ngay cả người của Tôn gia cũng dám đánh, không sợ bị trả thù à?
- Có lẽ bọn họ cũng muốn thông qua chuyện này chứng minh chút gì đó đấy...
Gần đây Tô Sơn nổi danh rốt cục xuất hiện tại Tô Hàng, hơn nữa đánh cho Tôn thiếu gia một trận no đòn, xong lại còn ném vào hồ Tây Tử. Chuyện này khiến bên ngoài bàn luận xôn xao về Tô Sơn.
Có người nói cô không biết sống chết, cũng có người nói cô tuyên bố với người bên ngoài. Tuyên bố này là : Tô gia không ngã.
Điều này cũng làm cho những người đang mài dao soàn soạt với Tô gia phải sinh long cảnh giác. Cô nhỏ Tô gia này muốn làm gì đây? Chẳng lẽ dựa vào một mình nó mà có lực lượng có thể xây dựng lại non sông sao?
- Chúng ta làm vậy không phải đã quá rõ ràng rồi sao?
Đường Trọng cười nói.
- Mục đích đã đạt được rồi.
Tô Sơn kéo cánh tay Đường Trọng, hai người sóng vai đi vào cửa lớn của Giang Nam hội.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.