Chương 675: Tôi bị oan!
Liễu Hạ Huy
01/06/2017
Lúc này, không chỉ cha mẹ Khương Như Long sốt ruột mà người nhà Khương Di Nhiên càng nóng lòng.
Trước không nói chuyện anh em yêu nhau là trái đạo đức, nếu bị truyền ra sẽ bị người ta cười nhạo. Việc này sẽ trở thành nỗi nhục lớn nhất cho nhà họ Khương. Mà chỉ riêng nhà họ Quan trả thù cũng không chịu nổi rồi.
Họ Khương dám mang một phụ nữ như vậy đưa cho chúng tôi, vậy rốt cuộc các người muốn làm gì?
Cho dù nhà họ Quan không tin lời đồn nhưng biết quan hệ giữa Khương Như Long và Khương Di Nhiên có mập mờ thì chỉ sợ Quan Tâm đối với Khương Như Long, thậm chí đối với nhà họ Khương cũng không tốt đến nơi đâu. Điều này rất bất lợi cho đại cục của nhà họ Khương. Nếu thế thì quan hệ thông gia còn ý nghĩa gì?
- Khương Khả Khanh, cô đừng khinh người quá. Đừng tưởng cô mạnh mà không ai trị được cô. Loại người huỷ hoại trong sạch của người khác như cô thì sớm muộn gì cũng bị báo ứng.
- Có thời gian nói người khác thì không bằng nghĩ lại xem vấn đề của mình đi. Con gái nhiều tuổi như vậy rồi mà ngay cả thằng đàn ông cũng không tìm được, không phải cơ thể có vấn đề thì là tâm lý có vấn đề.
- Ai nói tôi không tìm được đàn ông, đàn ông của tôi hơi nhiều đấy, mỗi ngày đổi một người.
- Câm miệng hết đi.
Khương Lập Nhân quát.
Khương Lập Nhân mặc áo bào xanh, trừng mắt tất cả, trong tay còn cầm chiếc côn vừa đánh Khương Khả Kỳ kia, sắc mặt lạnh lùng, cái trán nổi đầy gân xanh, trông rất doạ người.
Uy nghiêm của tộc trưởng vẫn còn, xung quanh liền yên tĩnh lại.
- Khương Khả Khanh, đây là lần cuối cùng cha nghe con nói những lời này, về sau không bao giờ được nhắc tới nữa.
Khương Lập Nhân quát Khương Khả Khanh, vẻ mặt nghiêm túc.
Nếu chuyện này truyền đi thì người đầu tiên bị mất mặt là nhà họ Khương và kẻ làm tộc trưởng là hắn đây. Dù là Khương Lập Nhân cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy.
Khương Khả Khanh cũng không sợ Khương Lập Nhân, bĩu môi nói:
- Con không nói ra là vì thể diện của nhà họ Khương thôi, không có nghĩa là cái gì con cũng không biết. Đừng ai ép con, nếu ép con… thì con sẽ nói ra tất cả những gì con biết. Có một số người không coi con là người nhà họ Khương, vậy con dứt khoát không làm người nhà họ Khương nữa.
- Khương Khả Khanh, cô đang uy hiếp đấy à.
Mẹ Khương Như Long, Thái Hảo Thuỷ phẫn nộ nói.
Khương Khả Khanh nhướng mày, lạnh giọng nói:
- Thái Hảo Thuỷ, tôi uy hiếp cô thì sao?
- Cô…
- Được rồi.
Lúc này, lão nhị Khương Lập Văn đứng ra nói:
- Đã xong chưa? Cãi nhau như vậy thì còn thể thống gì? Định làm gì? Còn muốn sống hay không? Nhà họ Khương cứ giải tán như vậy, truyền ra không sợ bị người khác cười cho à?
“……..”
Toàn trường lại rơi vào yên tĩnh.
Mấy năm nay nhà họ Khương đang trong gia đoạn rối loạn. Bởi vì việc của Khương Khả Nhân mà nhà họ Khương đã gặp không ít khó khăn. Bạn tốt nhất nháy mắt trở thành kẻ địch. Gia đình vốn hoà thuận thì trở nên mâu thuẫn. Hai hổ đấu nhau, lưỡng bại câu thương. Nhà họ Khương và nhà họ Đổng đều đại thương nguyên khí.
Về sau mọi người cảm thấy có điều không đúng nên tạm nén giận mà dừng tay. Nhưng khi Đường Trọng xuất hiện, lại khơi lên ngọn lửa cừu hận nhẫn nhịn đã lâu.
Vì thế, lại bắt đầu nội đấu trong nhà họ Khương.
Nhà giàu nhiều tranh đấu, chuyện như vậy đều xuất hiện trong mỗi gia tộc. Nhưng bọn họ đều chú ý một giới hạn nào đó bởi vì bọn họ cùng chung một mục tiêu, đó là giữ gìn danh dự và lợi ích của gia tộc.
Còn loại chuyện Khương Khả Nhân bị bắt cóc, sau đó Khương Khả Kỳ bị đánh gãy chân là đã vượt qua giới hạn cho phép, không thể dễ dàng tha thứ. Đây là nguyên nhân mà mấy lão già của nhà họ Khương đều phải đứng ra đàn áp.
Mặc kệ trong lòng bọn hắn có suy tính gì, chỉ cần nhà họ Khương vẫn ổn định thì bọn họ mới có lợi ích lớn nhất. Không ai có thể thay đổi được điểm này.
Khương Lập Văn nhìn Khương Lập Nhân, nói:
- Anh là anh cả, cũng là tộc trưởng, là chủ của một nhà, chuyện hôm nay phải xử lý thế nào thì cần anh quyết định.
Khương Lập Nhân hơi trầm ngâm nói:
- Quan trọng là tìm hiểu chân tướng đảm bảo công bằng. Đây là thói quen làm việc của tôi. Con của tôi làm sai thì tôi dùng gia pháp trừng phạt. Cháu của tôi làm sai, tôi cũng phải dùng gia pháp trừng phạt. Việc đã đến nước này thì chúng ta phải tìm hiểu rõ ràng để người bị oan được trả lại trong sạch, để kẻ có tội bị trừng phạt thích đáng. Ý kiến của mọi người thế nào?
- Tôi không có ý kiến.
Khương Lập Văn nói.
- Đây là việc cần thiết.
- Tôi cũng không có ý kiến. Tôi tin Như Long là người vô tội.
Khương Lập Hành tỏ rõ đứng bên Khương Như Long.
- Tôi biết cần phải làm như thế. Khả Kỳ đã nói vậy thì không tra không được, nếu không khó mà khiến mọi người phục được. Tra đi, ai sai thì người đó sai, không oan uổng người tốt, cũng không tha kẻ gây hại.
Mấy anh em cũng tranh nhau lên tiếng xong, Khương Lập Nhân gật đầu nói:
- Nếu mọi người đã nhất trí muốn tra, vậy thì chúng ta phải điều tra kĩ càng.
Ông đi đến trước mặt Khương Khả Kỳ, nói:
- Khương Khả Kỳ, còn muốn nói cái gì nữa không? Cha hi vọng con nói thật, không được lừa dối nếu không, tội càng thêm tội, dù thần tiên cũng không cứu được con.
- Vâng, vâng, con nói. Con sẽ nói hết.
Khương Khả Kỳ khàn giọng nói, hắn bị đánh cho sợ hãi,
- Con bị Như Long sai khiến. Như Long nói với con, tuy chúng con ở đông điện làm ăn cũng được nhưng Khương Khả Nhân đã ở đông điện nhiều năm, từ trên xuống dưới đều là người của nó, mà ngay cả những kẻ đã đứng về phe của chúng con cũng không thể tin tưởng được. Chỉ cần Khả Nhân muốn thì đều có thể lấy đi tất cả của chúng con bất cứ lúc nào. Hoàn cảnh này rất không tốt cho chúng con. Nếu chúng con có thể làm cho Khả Nhân biến mất một thời gian thì lúc đó mọi việc trong đông điện đều sẽ do Như Long phụ trách. Như thế chúng con sẽ có thêm thời gian khống chế hơn.
- Chú nói dối.
Sắc mặt Khương Như Long tái nhợt. Hắn không ngờ con chó này dám công khai vu oan mình như vậy. Mặc dù hắn trầm ổn cũng không nhịn được mà tức giận.
Thật quá khinh người.
Quả thực là quá khinh người.
- Tôi không nói dối.
Khương Khả Kỳ phản bác.
- Tôi không nói dối. Tôi nói là sự thật. Nếu không phải Như Long bảo tôi làm thì sao tôi có thể nghĩ đến bắt cóc Khả Nhân được? Lúc ấy tôi cũng do dự, nói làm vậy không được hay lắm. Nhưng Như Long nói với tôi, chúng tôi chỉ cần bắt cóc Khả Nhân ra ngoài, chỉ là khiến cô ấy biến mất vài ngày mà thôi, sau đó sẽ đưa cô ấy trở về, sẽ không làm tổn thương một sợi tóc của cô ấy. Lúc này tôi mới đồng ý với nó. Nhưng việc bắt người cũng không phải tôi làm, mà là nó sắp xếp. Nó nói muốn tôi đưa người đến một nơi thích hợp. Vậy nên tôi liền nghĩ đến biệt thự ở Lộc Sơn. Trong chuyện này tôi chỉ là một người hỗ trợ mà thôi.
- Chú có chứng cứ gì?
Khương Như Long cười lạnh:
- Khương Khả Kỳ, chú là bề trên, bề trên thì phải có tôn nghiêm của bề trên. Vì trốn tránh trách nhiệm mà việc gì chú cũng làm được à. Bề trên như vậy thì cháu tôn trọng làm sao được?
- Tôi có chứng cứ.
Khương Khả Kỳ nói:
- Tôi sợ có một ngày chuyện này sẽ bị lộ nên cố ý lưu lại một tập tài liệu. Lúc đó cậu bảo tôi lấy tiền ở đông điện để mua thiết bị điện ở một công ty mậu dịch tên Đông Dương. Nhưng tôi biết giá trị của khoản này không lớn, chúng ta bỏ tiền thì chỉ có thể lấy được một đống sắt vụn mà thôi. Vì thế tôi bảo người đi hỏi thăm, kết quả công ty này là của Lý Tiểu Ngọc, vợ của Khương Quân. Khương Quân đã bị cậu mua chuộc rồi.
- Cháu bảo chú ký chi khoản tiền kia bao giờ?
Khương Như Long tức giận.
- Đi điều tra. Mọi người đi điều tra đi, mọi người điều tra tài chính của đông điện xem cháu có kí tên lần nào không.
Khương Như Long bộ dạng vò mẻ chén sứt. Ông không cho tôi sống tốt thì tôi cũng muốn ông chôn cùng.
Khương Lập Nhân nhìn về phía Khương Khả Nhân, Khương Khả Nhân nhẹ gật đầu với Văn Tịnh, Văn Tịnh liền rời đi.
Tất cả mọi người đều yên tĩnh chờ đợi.
Chờ một đáp án, chờ quyết định cuối cùng.
Mấy phút sau, Văn Tịnh lại đi đến.
Trên tay cô cầm một tập tài liệu mới in còn mang theo mùi giấy, cô đưa tập tài liệu đó đến trước mặt Khương Khả Nhân.
Khương Khả Nhân nhìn qua, nhíu mày rồi đưa tài liệu cho Khương Lập Nhân.
Khương Lập Nhân xem qua, xong rồi đưa cho Khương Lập Văn đứng bên cạnh mình.
Cứ thế, tập tài liệu được truyền tay cho mọi người.
Người có tư cách xem tài liệu này trong từ đường cũng chỉ có mấy người. Đợi khi mọi người xem hết, tài liệu lại được chuyển đến tay Khương Lập Nhân. Không ai đưa tập tài liệu này cho Đường Trọng mà Đường Trọng cũng không hứng thú với nó.
Việc đã đến nước này, Khương Như Long đã thất bại thảm hại.
Khương Lập Nhân đi đến trước mặt Khương Như Long, nhìn ánh mắt cố trấn định của hắn, nói:
- Như Long. Cháu cũng xem đi.
- Dạ, ông cả.
Khương Như Long cung kính đón nhận, sau đó nghiêm túc lật xem.
Hắn xem đầu tiên là một hợp đồng mua bán, sau đó là bảng giá hàng hoá với lời ghi chú trên hợp đồng. Cuối cùng hắn thấy tên mình kí vào một phần chuyển khoản nào đó.
- Cháu bị oan.
Khương Như Long cố gắng bảo trì bình tĩnh nói.
Hắn rất tức giận, hắn cảm thấy mình sắp phát điên.
Nhưng bây giờ không phải lúc tức giận. Hắn biết thời gian quý giá với hắn đến mức nào. Nếu bây giờ hắn không cố gắng giải thích thì vĩnh viễn hắn cũng không giải thích được. Mà tội danh bắt cóc Khương Khả Nhân, loại tội không còn gì bẩn hơn này sẽ bị quy kết trên đầu hắn.
Hắn không gánh nổi.
- Chỗ này đúng là cháu kí tên.
Khương Như Long nói:
- Hợp đồng mua bán cũng là cháu đồng ý mua. Nhưng lúc đó, người đề nghị mua số hàng hoá này là chú Khả Kỳ. Chú Khả Kỳ nói công ty Đông Dương này có bán thiết bị điện mà giá cả khá tốt nên muốn mua một ít về dùng thử. Nếu hiệu quả tốt thì sẽ mở rộng trong đông điện. Lúc đó cháu không nghĩ nhiều nên đã đồng ý với chú ấy.
- Nếu thế sao cháu không làm tốt công tác giám sát sau khi kí hợp đồng?
Khương Lập Nhân nói:
- Hàng không đúng với mẫu mà cháu cũng không phát hiện sai phạm sao?
- Cháu có phát hiện.
Khương Như Long nói:
- Bởi vì cháu rất tò mò với chuyện này nên đặc biệt lưu ý. Kết quả, cháu phát hiện sản phẩm của công ty mậu dịch Đông Dương kia không giống với bản kế hoạch mà cháu được nhìn thấy.
- Nếu vậy sao cậu không nói rõ ra? Vì sao cậu không lập tức chỉ ra sai lầm của Khương Khả Kỳ?
Khương Lập Nhân chỉ Khương Khả Nhân, nói:
- Vì sao cậu không báo cáo với Khả Nhân?
- Cháu.
Khương Như Long á khẩu, không nói được.
- Như Long, mau giải thích đi.
Mẹ Khương Như Long nóng nảy. Làm sao chuyện lại phát triển đến nước này chứ? Chẳng lẽ do Như Long làm thật sao?
Không có khả năng, Như Long thông minh như vậy, làm sao nó có thể làm chuyện này được?
Khương Như Long nhẹ thở dài, nói:
- Cháu có mưu tính riêng.
Trước không nói chuyện anh em yêu nhau là trái đạo đức, nếu bị truyền ra sẽ bị người ta cười nhạo. Việc này sẽ trở thành nỗi nhục lớn nhất cho nhà họ Khương. Mà chỉ riêng nhà họ Quan trả thù cũng không chịu nổi rồi.
Họ Khương dám mang một phụ nữ như vậy đưa cho chúng tôi, vậy rốt cuộc các người muốn làm gì?
Cho dù nhà họ Quan không tin lời đồn nhưng biết quan hệ giữa Khương Như Long và Khương Di Nhiên có mập mờ thì chỉ sợ Quan Tâm đối với Khương Như Long, thậm chí đối với nhà họ Khương cũng không tốt đến nơi đâu. Điều này rất bất lợi cho đại cục của nhà họ Khương. Nếu thế thì quan hệ thông gia còn ý nghĩa gì?
- Khương Khả Khanh, cô đừng khinh người quá. Đừng tưởng cô mạnh mà không ai trị được cô. Loại người huỷ hoại trong sạch của người khác như cô thì sớm muộn gì cũng bị báo ứng.
- Có thời gian nói người khác thì không bằng nghĩ lại xem vấn đề của mình đi. Con gái nhiều tuổi như vậy rồi mà ngay cả thằng đàn ông cũng không tìm được, không phải cơ thể có vấn đề thì là tâm lý có vấn đề.
- Ai nói tôi không tìm được đàn ông, đàn ông của tôi hơi nhiều đấy, mỗi ngày đổi một người.
- Câm miệng hết đi.
Khương Lập Nhân quát.
Khương Lập Nhân mặc áo bào xanh, trừng mắt tất cả, trong tay còn cầm chiếc côn vừa đánh Khương Khả Kỳ kia, sắc mặt lạnh lùng, cái trán nổi đầy gân xanh, trông rất doạ người.
Uy nghiêm của tộc trưởng vẫn còn, xung quanh liền yên tĩnh lại.
- Khương Khả Khanh, đây là lần cuối cùng cha nghe con nói những lời này, về sau không bao giờ được nhắc tới nữa.
Khương Lập Nhân quát Khương Khả Khanh, vẻ mặt nghiêm túc.
Nếu chuyện này truyền đi thì người đầu tiên bị mất mặt là nhà họ Khương và kẻ làm tộc trưởng là hắn đây. Dù là Khương Lập Nhân cũng không muốn xảy ra chuyện như vậy.
Khương Khả Khanh cũng không sợ Khương Lập Nhân, bĩu môi nói:
- Con không nói ra là vì thể diện của nhà họ Khương thôi, không có nghĩa là cái gì con cũng không biết. Đừng ai ép con, nếu ép con… thì con sẽ nói ra tất cả những gì con biết. Có một số người không coi con là người nhà họ Khương, vậy con dứt khoát không làm người nhà họ Khương nữa.
- Khương Khả Khanh, cô đang uy hiếp đấy à.
Mẹ Khương Như Long, Thái Hảo Thuỷ phẫn nộ nói.
Khương Khả Khanh nhướng mày, lạnh giọng nói:
- Thái Hảo Thuỷ, tôi uy hiếp cô thì sao?
- Cô…
- Được rồi.
Lúc này, lão nhị Khương Lập Văn đứng ra nói:
- Đã xong chưa? Cãi nhau như vậy thì còn thể thống gì? Định làm gì? Còn muốn sống hay không? Nhà họ Khương cứ giải tán như vậy, truyền ra không sợ bị người khác cười cho à?
“……..”
Toàn trường lại rơi vào yên tĩnh.
Mấy năm nay nhà họ Khương đang trong gia đoạn rối loạn. Bởi vì việc của Khương Khả Nhân mà nhà họ Khương đã gặp không ít khó khăn. Bạn tốt nhất nháy mắt trở thành kẻ địch. Gia đình vốn hoà thuận thì trở nên mâu thuẫn. Hai hổ đấu nhau, lưỡng bại câu thương. Nhà họ Khương và nhà họ Đổng đều đại thương nguyên khí.
Về sau mọi người cảm thấy có điều không đúng nên tạm nén giận mà dừng tay. Nhưng khi Đường Trọng xuất hiện, lại khơi lên ngọn lửa cừu hận nhẫn nhịn đã lâu.
Vì thế, lại bắt đầu nội đấu trong nhà họ Khương.
Nhà giàu nhiều tranh đấu, chuyện như vậy đều xuất hiện trong mỗi gia tộc. Nhưng bọn họ đều chú ý một giới hạn nào đó bởi vì bọn họ cùng chung một mục tiêu, đó là giữ gìn danh dự và lợi ích của gia tộc.
Còn loại chuyện Khương Khả Nhân bị bắt cóc, sau đó Khương Khả Kỳ bị đánh gãy chân là đã vượt qua giới hạn cho phép, không thể dễ dàng tha thứ. Đây là nguyên nhân mà mấy lão già của nhà họ Khương đều phải đứng ra đàn áp.
Mặc kệ trong lòng bọn hắn có suy tính gì, chỉ cần nhà họ Khương vẫn ổn định thì bọn họ mới có lợi ích lớn nhất. Không ai có thể thay đổi được điểm này.
Khương Lập Văn nhìn Khương Lập Nhân, nói:
- Anh là anh cả, cũng là tộc trưởng, là chủ của một nhà, chuyện hôm nay phải xử lý thế nào thì cần anh quyết định.
Khương Lập Nhân hơi trầm ngâm nói:
- Quan trọng là tìm hiểu chân tướng đảm bảo công bằng. Đây là thói quen làm việc của tôi. Con của tôi làm sai thì tôi dùng gia pháp trừng phạt. Cháu của tôi làm sai, tôi cũng phải dùng gia pháp trừng phạt. Việc đã đến nước này thì chúng ta phải tìm hiểu rõ ràng để người bị oan được trả lại trong sạch, để kẻ có tội bị trừng phạt thích đáng. Ý kiến của mọi người thế nào?
- Tôi không có ý kiến.
Khương Lập Văn nói.
- Đây là việc cần thiết.
- Tôi cũng không có ý kiến. Tôi tin Như Long là người vô tội.
Khương Lập Hành tỏ rõ đứng bên Khương Như Long.
- Tôi biết cần phải làm như thế. Khả Kỳ đã nói vậy thì không tra không được, nếu không khó mà khiến mọi người phục được. Tra đi, ai sai thì người đó sai, không oan uổng người tốt, cũng không tha kẻ gây hại.
Mấy anh em cũng tranh nhau lên tiếng xong, Khương Lập Nhân gật đầu nói:
- Nếu mọi người đã nhất trí muốn tra, vậy thì chúng ta phải điều tra kĩ càng.
Ông đi đến trước mặt Khương Khả Kỳ, nói:
- Khương Khả Kỳ, còn muốn nói cái gì nữa không? Cha hi vọng con nói thật, không được lừa dối nếu không, tội càng thêm tội, dù thần tiên cũng không cứu được con.
- Vâng, vâng, con nói. Con sẽ nói hết.
Khương Khả Kỳ khàn giọng nói, hắn bị đánh cho sợ hãi,
- Con bị Như Long sai khiến. Như Long nói với con, tuy chúng con ở đông điện làm ăn cũng được nhưng Khương Khả Nhân đã ở đông điện nhiều năm, từ trên xuống dưới đều là người của nó, mà ngay cả những kẻ đã đứng về phe của chúng con cũng không thể tin tưởng được. Chỉ cần Khả Nhân muốn thì đều có thể lấy đi tất cả của chúng con bất cứ lúc nào. Hoàn cảnh này rất không tốt cho chúng con. Nếu chúng con có thể làm cho Khả Nhân biến mất một thời gian thì lúc đó mọi việc trong đông điện đều sẽ do Như Long phụ trách. Như thế chúng con sẽ có thêm thời gian khống chế hơn.
- Chú nói dối.
Sắc mặt Khương Như Long tái nhợt. Hắn không ngờ con chó này dám công khai vu oan mình như vậy. Mặc dù hắn trầm ổn cũng không nhịn được mà tức giận.
Thật quá khinh người.
Quả thực là quá khinh người.
- Tôi không nói dối.
Khương Khả Kỳ phản bác.
- Tôi không nói dối. Tôi nói là sự thật. Nếu không phải Như Long bảo tôi làm thì sao tôi có thể nghĩ đến bắt cóc Khả Nhân được? Lúc ấy tôi cũng do dự, nói làm vậy không được hay lắm. Nhưng Như Long nói với tôi, chúng tôi chỉ cần bắt cóc Khả Nhân ra ngoài, chỉ là khiến cô ấy biến mất vài ngày mà thôi, sau đó sẽ đưa cô ấy trở về, sẽ không làm tổn thương một sợi tóc của cô ấy. Lúc này tôi mới đồng ý với nó. Nhưng việc bắt người cũng không phải tôi làm, mà là nó sắp xếp. Nó nói muốn tôi đưa người đến một nơi thích hợp. Vậy nên tôi liền nghĩ đến biệt thự ở Lộc Sơn. Trong chuyện này tôi chỉ là một người hỗ trợ mà thôi.
- Chú có chứng cứ gì?
Khương Như Long cười lạnh:
- Khương Khả Kỳ, chú là bề trên, bề trên thì phải có tôn nghiêm của bề trên. Vì trốn tránh trách nhiệm mà việc gì chú cũng làm được à. Bề trên như vậy thì cháu tôn trọng làm sao được?
- Tôi có chứng cứ.
Khương Khả Kỳ nói:
- Tôi sợ có một ngày chuyện này sẽ bị lộ nên cố ý lưu lại một tập tài liệu. Lúc đó cậu bảo tôi lấy tiền ở đông điện để mua thiết bị điện ở một công ty mậu dịch tên Đông Dương. Nhưng tôi biết giá trị của khoản này không lớn, chúng ta bỏ tiền thì chỉ có thể lấy được một đống sắt vụn mà thôi. Vì thế tôi bảo người đi hỏi thăm, kết quả công ty này là của Lý Tiểu Ngọc, vợ của Khương Quân. Khương Quân đã bị cậu mua chuộc rồi.
- Cháu bảo chú ký chi khoản tiền kia bao giờ?
Khương Như Long tức giận.
- Đi điều tra. Mọi người đi điều tra đi, mọi người điều tra tài chính của đông điện xem cháu có kí tên lần nào không.
Khương Như Long bộ dạng vò mẻ chén sứt. Ông không cho tôi sống tốt thì tôi cũng muốn ông chôn cùng.
Khương Lập Nhân nhìn về phía Khương Khả Nhân, Khương Khả Nhân nhẹ gật đầu với Văn Tịnh, Văn Tịnh liền rời đi.
Tất cả mọi người đều yên tĩnh chờ đợi.
Chờ một đáp án, chờ quyết định cuối cùng.
Mấy phút sau, Văn Tịnh lại đi đến.
Trên tay cô cầm một tập tài liệu mới in còn mang theo mùi giấy, cô đưa tập tài liệu đó đến trước mặt Khương Khả Nhân.
Khương Khả Nhân nhìn qua, nhíu mày rồi đưa tài liệu cho Khương Lập Nhân.
Khương Lập Nhân xem qua, xong rồi đưa cho Khương Lập Văn đứng bên cạnh mình.
Cứ thế, tập tài liệu được truyền tay cho mọi người.
Người có tư cách xem tài liệu này trong từ đường cũng chỉ có mấy người. Đợi khi mọi người xem hết, tài liệu lại được chuyển đến tay Khương Lập Nhân. Không ai đưa tập tài liệu này cho Đường Trọng mà Đường Trọng cũng không hứng thú với nó.
Việc đã đến nước này, Khương Như Long đã thất bại thảm hại.
Khương Lập Nhân đi đến trước mặt Khương Như Long, nhìn ánh mắt cố trấn định của hắn, nói:
- Như Long. Cháu cũng xem đi.
- Dạ, ông cả.
Khương Như Long cung kính đón nhận, sau đó nghiêm túc lật xem.
Hắn xem đầu tiên là một hợp đồng mua bán, sau đó là bảng giá hàng hoá với lời ghi chú trên hợp đồng. Cuối cùng hắn thấy tên mình kí vào một phần chuyển khoản nào đó.
- Cháu bị oan.
Khương Như Long cố gắng bảo trì bình tĩnh nói.
Hắn rất tức giận, hắn cảm thấy mình sắp phát điên.
Nhưng bây giờ không phải lúc tức giận. Hắn biết thời gian quý giá với hắn đến mức nào. Nếu bây giờ hắn không cố gắng giải thích thì vĩnh viễn hắn cũng không giải thích được. Mà tội danh bắt cóc Khương Khả Nhân, loại tội không còn gì bẩn hơn này sẽ bị quy kết trên đầu hắn.
Hắn không gánh nổi.
- Chỗ này đúng là cháu kí tên.
Khương Như Long nói:
- Hợp đồng mua bán cũng là cháu đồng ý mua. Nhưng lúc đó, người đề nghị mua số hàng hoá này là chú Khả Kỳ. Chú Khả Kỳ nói công ty Đông Dương này có bán thiết bị điện mà giá cả khá tốt nên muốn mua một ít về dùng thử. Nếu hiệu quả tốt thì sẽ mở rộng trong đông điện. Lúc đó cháu không nghĩ nhiều nên đã đồng ý với chú ấy.
- Nếu thế sao cháu không làm tốt công tác giám sát sau khi kí hợp đồng?
Khương Lập Nhân nói:
- Hàng không đúng với mẫu mà cháu cũng không phát hiện sai phạm sao?
- Cháu có phát hiện.
Khương Như Long nói:
- Bởi vì cháu rất tò mò với chuyện này nên đặc biệt lưu ý. Kết quả, cháu phát hiện sản phẩm của công ty mậu dịch Đông Dương kia không giống với bản kế hoạch mà cháu được nhìn thấy.
- Nếu vậy sao cậu không nói rõ ra? Vì sao cậu không lập tức chỉ ra sai lầm của Khương Khả Kỳ?
Khương Lập Nhân chỉ Khương Khả Nhân, nói:
- Vì sao cậu không báo cáo với Khả Nhân?
- Cháu.
Khương Như Long á khẩu, không nói được.
- Như Long, mau giải thích đi.
Mẹ Khương Như Long nóng nảy. Làm sao chuyện lại phát triển đến nước này chứ? Chẳng lẽ do Như Long làm thật sao?
Không có khả năng, Như Long thông minh như vậy, làm sao nó có thể làm chuyện này được?
Khương Như Long nhẹ thở dài, nói:
- Cháu có mưu tính riêng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.