Chương 63: Tôi không có tuyên ngôn chỉ có cảnh cáo!
Liễu Hạ Huy
31/08/2013
Đường Trọng trầm mặc.
Trước kia đàn ông và đàn bà không hiểu chuyện yêu đương, nhưng lại có thể làm bạn tới già.
Bây giờ trai trai gái gái vừa gặp đã "anh yêu em", rồi lại chia tay như cắt cỏ.
- Nếu như yêu, chờ đợi hẳn là đáng giá chứ? - Đường Trọng cười nói. Thuốc hút đến một nửa đã dập tắt, cắm cuống thuốc lá vào đất ở bồn hoa đằng sau.
- Đúng thế, cho nên nói, điều kiện tiên quyết là phải sút được quả bóng này vào cầu môn của mình đã. - Cao Sơn cười ha hả, lại bị khói thuốc làm cho sặc, ho khan kịch liệt.
Nghe thấy hắn so sánh con gái với bóng đá, Đường Trọng đã rất buồn bực rồi. Nghĩ đến thân phận mình lúc này, chẳng phải quả cầu bị sút kia chính là hắn hay sao, Đường Trọng càng buồn bực.
- Chuyện tình cảm không miễn cưỡng được, có lẽ, các cậu không thích hợp thì sao? - Đường Trọng cười nói:
- Cũng có thể là cậu không dùng đúng phương pháp thì sao?
- Không có bạn tình không thích hợp, chỉ cần bao dung lẫn nhau thì luôn có thể ở cùng một chỗ. Cậu nói tôi không tìm được phương pháp, cái này tôi thừa nhận. Tôi biết cô ấy ca hát rất hay, cho nên tôi muốn dựa vào ca hát để chinh phục cô ấy, muốn dùng tiếng ca để diễn tả sự yêu thương của tôi. Xem ra chiêu này không dùng được rồi.
- Có lẽ... - Đường Trọng do dự một chút nói:
- Người thích ca hát, nhưng có khi thật sự bản thân cô ấy lại thích an tĩnh, thích tình yêu bình đạm thì sao?
Cao Sơn vung tay lên nói:
- Không thể nào. Tôi cảm thụ được tình cảm thâm hậu mà cô ấy ẩn trong tiếng ca. Cô ấy vốn sinh ra vì sân khấu, cô gái như vậy, sao lại cam tâm bình thường chứ?
- ...
Đường Trọng cũng im lặng nhìn hắn, nghĩ thầm, người anh em, tôi cũng đã nhắc nhở cậu, tự cậu không nắm chắc, vậy thì cũng chẳng liên quan tới tôi.
Chẳng qua, nghĩ đến Đường Tâm bây giờ còn phải trị liệu ở Anh, trong lòng Đường Trọng mơ hồ đau nhói.
Bây giờ nói mấy cái này, có phải là quá vô nghĩa hay không?
Cao Sơn lấy bao thuốc ra lần nữa, rút hai điếu cuối cùng nói:
- Hai điếu cuối cùng, mỗi người một điếu.
- Tôi không hút. - Đường Trọng khoát tay.
- Ừ, tôi không miễn cưỡng. Hút thuốc cũng không phải thói quen tốt. - Cao Sơn tự châm thuốc nói:
- Cậu là sinh viên?
- Đúng. - Đường Trọng gật đầu.
- À, thế học ở đâu?
- Nam Đại.
- Nam Đại? - Cao Sơn vui mừng nói:
- Hệ nào của Nam Đại?
- Tôi học ứng dụng tâm lý học. - Đường Trọng đáp.
- Hắc. - Cao Sơn vỗ một cái lên vai Đường Trọng nói:
- Người anh em, hai chúng ta là bạn học rồi. Tôi học quốc mậu, năm nay năm bốn rồi. Tôi là Cao Sơn, cậu đi hệ quốc mậu hỏi thăm, mọi người đều biết tôi. Có chuyện gì không xử lý được có thể tới tìm tôi. Đúng rồi, cậu tên là gì?
- Tôi là Đường Trọng. - Đường Trọng cười nói. Nghĩ thầm, người này thật là thẳng thắn, hơi ngốc, nhưng lại đáng yêu.
- Đường Trọng? - Vẻ mặt Cao Sơn trở nên quái dị:
- Chính là người ném bọn Kiều Lỗi, Lý Đại Bằng vào ao sen hả?
Đường Trọng lúng túng cười cười, nói:
- Đúng là tên đó đó.
- Hắc hắc, nếu đã như thế, đoán chừng Nam Đại cũng chẳng có chuyện gì cậu không xử lý được. - Cao Sơn ý vị thâm trường cười:
- Mấy tên kia cũng xứng đáng. Cả ngày không đi học, chỉ biết đánh nhay gây chuyện. Có người dọn dẹp một chút coi như là vì dân trừ hại. Đúng rồi, cậu phải cẩn thận một chút, nghe nói Kiều Lỗi không phục lắm, tuyên bố muốn trả thù.
- Tôi biết hắn sẽ trả thù. - Đường Trọng gật đầu nói:
- Trẻ con bị ức hiếp thì sẽ tìm đến càng nhiều trẻ con đến để giúp báo thù.
- Hắc, tôi xem cậu không lớn tuổi lắm, nhưng mà sao có cảm giác như ông cụ non vậy? - Cao Sơn nói.
- Kinh nghiệm nhiều một chút thôi.
- Cậu có kinh nghiệm gì? - Cao Sơn hỏi.
- Hay là cậu nói cho tôi biết chuyện của cậu và cô ấy trước đi, nói không chừng tôi có thể quân sư quạt mo cho.
- Hắc, nói cũng vô dụng. Giờ cô ấy là đại minh tinh, tôi ngay cả gặp cũng khó khăn. Hơn nữa, tôi cũng sắp phải rời khỏi thành phố này rồi. - Cao Sơn nói.
- Rời đi? Đi đâu?
- Đi Yên Kinh. - Cao Sơn cười:
- Có công ty âm nhạc coi trọng tôi, muốn ký hợp đồng. Bọn họ đã đáp ứng lăng xê tôi.
- Vậy cậu không đi học nữa à? Chứng nhận tốt nghiệp thì sao? - Đường Trọng quan tâm hỏi.
- Đi học có ích lợi gì? Đọc sách nhiều nữa, sau tốt nghiệp cũng thêm được cái bằng, vẫn không thay đổi được gì. Nếu như tôi có thể trở thành ca sĩ, hơn nữa có thể lấy được một chút thành tích, cũng sẽ tới gần cô ấy hơn. - Cao Sơn mong đợi nói.
Đường Trọng thật sự bị hắn cảm động, nghĩ thầm, nếu mềnh là phụ nữ, mềnh sẽ tiếp nhận hắn ngay và luôn.
Nhưng mà, thứ gọi là tình cảm này kỳ diệu vậy đấy, mình cảm thấy tốt, Đường Tâm có khi lại không thấy thế. Cho nên, tốt nhất cứ đợi Đường Tâm trở về rồi tự lựa chọn.
Đường Trọng đứng dậy, phủi phủi đít nói:
- Tôi về trường, cậu có muốn về cùng hay không?
Cao Sơn khoát tay nói:
- Không được, tôi chờ một lát đã. Nói không chừng hôm nay nhóm Hồ Điệp lại có hoạt động. Nếu các cô ấy ra ngoài, tôi sẽ đi tới chặn lại.
Đường Trọng rất muốn nói cho hắn biết hôm nay nhóm Hồ Điệp không có hoạt động. Đường Tâm phải trở về trường học.
Quân huấn kết thúc, lại bắt đầu phân ban.
Năm nay, học viện hệ tâm lý tổng cộng có một trăm hai mươi tân sinh viên, chia làm ba lớp học, mỗi lớp bốn mươi người. Đường Trọng, Hoa Minh, Lý Ngọc, Lương Đào bốn người đều là ứng dụng tâm lý học, nhưng Đường Trọng và Hoa Minh được phân đến ban một. Lý Ngọc và Lương Đào phân đến ban hai. Ban ba là môn trụ cột tâm lý học, cũng có bốn mươi người.
Trong đám bạn học có rất nhiều gương mặt quen thuộc, đã gặp trong lúc quân huấn, điều này làm cho Đường Trọng thấy vô cùng thân thiết.
Nhưng mà, làm Đường Trọng hộc máu chính là, tử đối đầu Tiêu Nam Tâm của hắn cũng được phân vào cùng lớp với hắn.
Nàng mặc một cái quần dài màu trắng, giày cao gót, trên người là một cái áo khoác màu đen dài đến tận gối, bên trong lộ ra cái áo sơ mi mỏng. Thân cao chân dài, dáng vẻ xinh đẹp. Lại có một thân da thịt màu lúa mạch khác người, vô cùng thu hút sự chú ý.
Nàng dẫn mấy nữ sinh đi vào phòng học, các nàng cười cười nói nói, dù là nam sinh hay là nữ sinh đều nhìn vào các nàng, có vẻ giống một đám xuất chúng.
Tiêu Nam Tâm nhìn lướt qua phòng học, nói với bạn gái bên cạnh:
- Đi, chúng ta ngồi ở chỗ gần cửa sổ.
Sau đó, nàng dẫn đầu đi tới ngồi xuống chỗ phía trước Đường Trọng.
Thật là một cô gái háo thắng, ngay cả chỗ ngồi cũng phải ngồi đằng trước Đường Trọng.
Tiêu Nam Tâm ngồi đó, mấy cô gái khác tất nhiên cũng qua theo. Điều này làm Hoa Minh sướng rơn, chọt chọt tay Đường Trọng, nháy mắt ra hiệu:
- Thấy không thấy không? Các mỹ nữ này chạy tới vì tao. Tao và mày cùng chỗ, chiếm tiện nghi lớn rồi nhé.
- ... - Đường Trọng mặc kệ hắn.
- Tao chọn trước một em, còn lại đều là của mày. - Hoa Minh cười hắc hắc, sau đó chủ động chạy tới gần Tiêu Nam Tâm.
Đường Trọng nhìn mấy nữ sinh khác một chút, sau đó hiểu một đạo lý, đàn ông và đàn ông tuy rằng có trí thông minh khác nhau nhưng mà ánh mắt rất là giống nhau.
Càng làm cho Đường Trọng không ngờ tới, Lỗ Nhất Phi cũng bị phân đến ban một.
Hắn và mấy nam sinh cùng đi tới, quét mắt quanh phòng, sau đó bước đến phía sau Đường Trọng ngồi, chủ động chào hỏi Đường Trọng, cười nói:
- Không ngờ chúng ta lại được phân đến cùng lớp, thật đúng là có duyên a.
- Đúng thế. - Đường Trọng nói cho có lệ.
- Tôi muốn xin lỗi cậu. - Lỗ Nhất Phi nói:
- Lúc ấy cậu hô giải tán là đúng, tôi làm thế không có ác ý, không phải tôi cố tình nhằm vào cậu, chẳng qua lo lắng giáo quan trở về thấy chúng ta trễ nải rồi lại trừng phạt mà thôi.
- Cậu không cần xin lỗi tôi. - Đường Trọng cười nói:
- Mỗi người đều có suy nghĩ và lựa chọn của mình. Tôi hô giải tán là bởi vì tôi thấy mệt, cần nghỉ ngơi. Cậu kiên trì, là vì cậu có cái lo của mình. Cái đó không liên quan gì tới tôi cả.
- Ha ha, Đường Trọng, cậu là một người rất thú vị. - Lỗ Nhất Phi cười ha hả nói:
- Đúng rồi, tôi nghe thầy Lý nói, lát nữa có tranh cử cán bộ lớp, cậu có duyên như vậy, có hứng thú tranh cử hay không?
Đường Trọng nhìn hắn một cái nói:
- Cũng không cần.
- Vậy cũng đúng. - Lỗ Nhất Phi nói:
- Cậu được Tiêu viện trưởng thu làm học sinh, cần học chương trình của hệ sắp xêp, lại phải học tâm lý học với Tiêu viện trưởng, sợ rằng sau này cậu sẽ bận.
Đường Trọng cười cười, không có trả lời.
Lý Cường đi đến, cười ha hả nói:
- Các bạn học, trải qua một tháng làm quen, hiện tại chúng ta không xa lạ nữa. Hôm nay có hai việc cần hoàn thành, một là cần phát sách giáo khoa cho các em, ngày mai sẽ chính thức đi học. Việc nữa là tranh cử cán bộ lớp.
- Không tệ, đây là truyền thống của Nam Đại chúng ta. Từng lớp trưởng cùng với cán bộ lớp khác cũng đều cần sinh viên cạnh tranh bước lên. Không có tiền lương, cũng không có phúc lợi gì. Chẳng qua cho các em một cơ hội rèn luyện, có chỗ tốt rất lớn với cương vị, công việc của các em sau này. Đề nghị của tôi là tất cả mọi người dũng cảm ghi danh, mặc kệ thành bại, đều cho mình một cơ hội.
Thấy không khí có vẻ náo nhiệt, Lý Cường cười nói:
- Nguyện ý tranh cử thì viết tên của các em lên lên bảng, sau đó đứng trên bục nói ra tuyên ngôn tranh cử. Thời gian quý giá, chúng ta bắt đầu luôn. Ai nguyện ý làm người đầu tiên thử sức nào?
Một nam sinh đầy mụn trên mặt lên bục đầu tiên, mặc dù hắn diễn giải lắp ba lắp bắp, nhưng mà vẫn được mọi người vỗ tay ủng hộ.
Có người đầu tiên lên đài, các bạn học khác cũng dũng cảm lên.
Hoa Minh chạy lên bục, nói muốn tranh cử chức ủy viên thể dục. Lý do hắn có khổ người lớn, da dày thịt béo, có khả năng làm việc nặng. Lỗ Nhất Phi tranh cử lớp trưởng, lý do lúc trước hắn là lớp trưởng tạm thời, có kinh nghiệm, biết được nhu cầu của mọi người, cũng sẽ tận lực làm tốt công việc phục vụ trong sinh hoạt của mọi người. Nghị viên trước khi lên đài cũng lừa dối cử tri giống như vậy.
Sau khi một nữ sinh đeo kính diễn giảng xong thì không còn ai lên nữa.
- Còn có ai nguyện ý lên bục không? - Lý Cường hỏi.
Không ai trả lời.
- Các bạn khác đều bỏ qua sao? - Lý Cường cười nói. Hắn quét quanh phòng học hỏi:
- Đường Trọng, em không thử một chút sao?
Đường Trọng đang muốn đáp lại, Lỗ Nhất Phi phía sau cười nói:
- Thầy Lý, em vừa mới hỏi bạn Đường Trọng, bạn ấy nói buông tha ạ.
Nụ cười trên mặt Đường Trọng nháy mắt cứng lại, sau đó lại càng cười vui vẻ.
- Nếu thầy Lý đã chỉ điểm, em cũng lên thử một chút. - Đường Trọng đẩy ghế đứng lên.
Hắn đi lên bục giàng, dùng phấn trắng viết một chữ "Đường" thật to, lại viết chữ "Trọng" tiếp theo cũng to nốt.
Thiết hoa ngân câu, lực đạo vạn quân. (thiết hoa ngân câu = vạch sắt móc bạc, ý nói nét chữ cứng cáp, có lực, vạch thẳng như sắt, nét móc như bạc. Còn lực đạo vạn quân thì dễ rồi.)
Ngón viết bảng đẹp đẽ thế này, không phải những người khác là có thể so sánh.
Sau đó, hai tay của hắn chống lên bàn giáo viên, cười cười nhìn các bạn học dưới đài:
- Tôi không có tuyên ngôn, chỉ có cảnh cáo.
Trước kia đàn ông và đàn bà không hiểu chuyện yêu đương, nhưng lại có thể làm bạn tới già.
Bây giờ trai trai gái gái vừa gặp đã "anh yêu em", rồi lại chia tay như cắt cỏ.
- Nếu như yêu, chờ đợi hẳn là đáng giá chứ? - Đường Trọng cười nói. Thuốc hút đến một nửa đã dập tắt, cắm cuống thuốc lá vào đất ở bồn hoa đằng sau.
- Đúng thế, cho nên nói, điều kiện tiên quyết là phải sút được quả bóng này vào cầu môn của mình đã. - Cao Sơn cười ha hả, lại bị khói thuốc làm cho sặc, ho khan kịch liệt.
Nghe thấy hắn so sánh con gái với bóng đá, Đường Trọng đã rất buồn bực rồi. Nghĩ đến thân phận mình lúc này, chẳng phải quả cầu bị sút kia chính là hắn hay sao, Đường Trọng càng buồn bực.
- Chuyện tình cảm không miễn cưỡng được, có lẽ, các cậu không thích hợp thì sao? - Đường Trọng cười nói:
- Cũng có thể là cậu không dùng đúng phương pháp thì sao?
- Không có bạn tình không thích hợp, chỉ cần bao dung lẫn nhau thì luôn có thể ở cùng một chỗ. Cậu nói tôi không tìm được phương pháp, cái này tôi thừa nhận. Tôi biết cô ấy ca hát rất hay, cho nên tôi muốn dựa vào ca hát để chinh phục cô ấy, muốn dùng tiếng ca để diễn tả sự yêu thương của tôi. Xem ra chiêu này không dùng được rồi.
- Có lẽ... - Đường Trọng do dự một chút nói:
- Người thích ca hát, nhưng có khi thật sự bản thân cô ấy lại thích an tĩnh, thích tình yêu bình đạm thì sao?
Cao Sơn vung tay lên nói:
- Không thể nào. Tôi cảm thụ được tình cảm thâm hậu mà cô ấy ẩn trong tiếng ca. Cô ấy vốn sinh ra vì sân khấu, cô gái như vậy, sao lại cam tâm bình thường chứ?
- ...
Đường Trọng cũng im lặng nhìn hắn, nghĩ thầm, người anh em, tôi cũng đã nhắc nhở cậu, tự cậu không nắm chắc, vậy thì cũng chẳng liên quan tới tôi.
Chẳng qua, nghĩ đến Đường Tâm bây giờ còn phải trị liệu ở Anh, trong lòng Đường Trọng mơ hồ đau nhói.
Bây giờ nói mấy cái này, có phải là quá vô nghĩa hay không?
Cao Sơn lấy bao thuốc ra lần nữa, rút hai điếu cuối cùng nói:
- Hai điếu cuối cùng, mỗi người một điếu.
- Tôi không hút. - Đường Trọng khoát tay.
- Ừ, tôi không miễn cưỡng. Hút thuốc cũng không phải thói quen tốt. - Cao Sơn tự châm thuốc nói:
- Cậu là sinh viên?
- Đúng. - Đường Trọng gật đầu.
- À, thế học ở đâu?
- Nam Đại.
- Nam Đại? - Cao Sơn vui mừng nói:
- Hệ nào của Nam Đại?
- Tôi học ứng dụng tâm lý học. - Đường Trọng đáp.
- Hắc. - Cao Sơn vỗ một cái lên vai Đường Trọng nói:
- Người anh em, hai chúng ta là bạn học rồi. Tôi học quốc mậu, năm nay năm bốn rồi. Tôi là Cao Sơn, cậu đi hệ quốc mậu hỏi thăm, mọi người đều biết tôi. Có chuyện gì không xử lý được có thể tới tìm tôi. Đúng rồi, cậu tên là gì?
- Tôi là Đường Trọng. - Đường Trọng cười nói. Nghĩ thầm, người này thật là thẳng thắn, hơi ngốc, nhưng lại đáng yêu.
- Đường Trọng? - Vẻ mặt Cao Sơn trở nên quái dị:
- Chính là người ném bọn Kiều Lỗi, Lý Đại Bằng vào ao sen hả?
Đường Trọng lúng túng cười cười, nói:
- Đúng là tên đó đó.
- Hắc hắc, nếu đã như thế, đoán chừng Nam Đại cũng chẳng có chuyện gì cậu không xử lý được. - Cao Sơn ý vị thâm trường cười:
- Mấy tên kia cũng xứng đáng. Cả ngày không đi học, chỉ biết đánh nhay gây chuyện. Có người dọn dẹp một chút coi như là vì dân trừ hại. Đúng rồi, cậu phải cẩn thận một chút, nghe nói Kiều Lỗi không phục lắm, tuyên bố muốn trả thù.
- Tôi biết hắn sẽ trả thù. - Đường Trọng gật đầu nói:
- Trẻ con bị ức hiếp thì sẽ tìm đến càng nhiều trẻ con đến để giúp báo thù.
- Hắc, tôi xem cậu không lớn tuổi lắm, nhưng mà sao có cảm giác như ông cụ non vậy? - Cao Sơn nói.
- Kinh nghiệm nhiều một chút thôi.
- Cậu có kinh nghiệm gì? - Cao Sơn hỏi.
- Hay là cậu nói cho tôi biết chuyện của cậu và cô ấy trước đi, nói không chừng tôi có thể quân sư quạt mo cho.
- Hắc, nói cũng vô dụng. Giờ cô ấy là đại minh tinh, tôi ngay cả gặp cũng khó khăn. Hơn nữa, tôi cũng sắp phải rời khỏi thành phố này rồi. - Cao Sơn nói.
- Rời đi? Đi đâu?
- Đi Yên Kinh. - Cao Sơn cười:
- Có công ty âm nhạc coi trọng tôi, muốn ký hợp đồng. Bọn họ đã đáp ứng lăng xê tôi.
- Vậy cậu không đi học nữa à? Chứng nhận tốt nghiệp thì sao? - Đường Trọng quan tâm hỏi.
- Đi học có ích lợi gì? Đọc sách nhiều nữa, sau tốt nghiệp cũng thêm được cái bằng, vẫn không thay đổi được gì. Nếu như tôi có thể trở thành ca sĩ, hơn nữa có thể lấy được một chút thành tích, cũng sẽ tới gần cô ấy hơn. - Cao Sơn mong đợi nói.
Đường Trọng thật sự bị hắn cảm động, nghĩ thầm, nếu mềnh là phụ nữ, mềnh sẽ tiếp nhận hắn ngay và luôn.
Nhưng mà, thứ gọi là tình cảm này kỳ diệu vậy đấy, mình cảm thấy tốt, Đường Tâm có khi lại không thấy thế. Cho nên, tốt nhất cứ đợi Đường Tâm trở về rồi tự lựa chọn.
Đường Trọng đứng dậy, phủi phủi đít nói:
- Tôi về trường, cậu có muốn về cùng hay không?
Cao Sơn khoát tay nói:
- Không được, tôi chờ một lát đã. Nói không chừng hôm nay nhóm Hồ Điệp lại có hoạt động. Nếu các cô ấy ra ngoài, tôi sẽ đi tới chặn lại.
Đường Trọng rất muốn nói cho hắn biết hôm nay nhóm Hồ Điệp không có hoạt động. Đường Tâm phải trở về trường học.
Quân huấn kết thúc, lại bắt đầu phân ban.
Năm nay, học viện hệ tâm lý tổng cộng có một trăm hai mươi tân sinh viên, chia làm ba lớp học, mỗi lớp bốn mươi người. Đường Trọng, Hoa Minh, Lý Ngọc, Lương Đào bốn người đều là ứng dụng tâm lý học, nhưng Đường Trọng và Hoa Minh được phân đến ban một. Lý Ngọc và Lương Đào phân đến ban hai. Ban ba là môn trụ cột tâm lý học, cũng có bốn mươi người.
Trong đám bạn học có rất nhiều gương mặt quen thuộc, đã gặp trong lúc quân huấn, điều này làm cho Đường Trọng thấy vô cùng thân thiết.
Nhưng mà, làm Đường Trọng hộc máu chính là, tử đối đầu Tiêu Nam Tâm của hắn cũng được phân vào cùng lớp với hắn.
Nàng mặc một cái quần dài màu trắng, giày cao gót, trên người là một cái áo khoác màu đen dài đến tận gối, bên trong lộ ra cái áo sơ mi mỏng. Thân cao chân dài, dáng vẻ xinh đẹp. Lại có một thân da thịt màu lúa mạch khác người, vô cùng thu hút sự chú ý.
Nàng dẫn mấy nữ sinh đi vào phòng học, các nàng cười cười nói nói, dù là nam sinh hay là nữ sinh đều nhìn vào các nàng, có vẻ giống một đám xuất chúng.
Tiêu Nam Tâm nhìn lướt qua phòng học, nói với bạn gái bên cạnh:
- Đi, chúng ta ngồi ở chỗ gần cửa sổ.
Sau đó, nàng dẫn đầu đi tới ngồi xuống chỗ phía trước Đường Trọng.
Thật là một cô gái háo thắng, ngay cả chỗ ngồi cũng phải ngồi đằng trước Đường Trọng.
Tiêu Nam Tâm ngồi đó, mấy cô gái khác tất nhiên cũng qua theo. Điều này làm Hoa Minh sướng rơn, chọt chọt tay Đường Trọng, nháy mắt ra hiệu:
- Thấy không thấy không? Các mỹ nữ này chạy tới vì tao. Tao và mày cùng chỗ, chiếm tiện nghi lớn rồi nhé.
- ... - Đường Trọng mặc kệ hắn.
- Tao chọn trước một em, còn lại đều là của mày. - Hoa Minh cười hắc hắc, sau đó chủ động chạy tới gần Tiêu Nam Tâm.
Đường Trọng nhìn mấy nữ sinh khác một chút, sau đó hiểu một đạo lý, đàn ông và đàn ông tuy rằng có trí thông minh khác nhau nhưng mà ánh mắt rất là giống nhau.
Càng làm cho Đường Trọng không ngờ tới, Lỗ Nhất Phi cũng bị phân đến ban một.
Hắn và mấy nam sinh cùng đi tới, quét mắt quanh phòng, sau đó bước đến phía sau Đường Trọng ngồi, chủ động chào hỏi Đường Trọng, cười nói:
- Không ngờ chúng ta lại được phân đến cùng lớp, thật đúng là có duyên a.
- Đúng thế. - Đường Trọng nói cho có lệ.
- Tôi muốn xin lỗi cậu. - Lỗ Nhất Phi nói:
- Lúc ấy cậu hô giải tán là đúng, tôi làm thế không có ác ý, không phải tôi cố tình nhằm vào cậu, chẳng qua lo lắng giáo quan trở về thấy chúng ta trễ nải rồi lại trừng phạt mà thôi.
- Cậu không cần xin lỗi tôi. - Đường Trọng cười nói:
- Mỗi người đều có suy nghĩ và lựa chọn của mình. Tôi hô giải tán là bởi vì tôi thấy mệt, cần nghỉ ngơi. Cậu kiên trì, là vì cậu có cái lo của mình. Cái đó không liên quan gì tới tôi cả.
- Ha ha, Đường Trọng, cậu là một người rất thú vị. - Lỗ Nhất Phi cười ha hả nói:
- Đúng rồi, tôi nghe thầy Lý nói, lát nữa có tranh cử cán bộ lớp, cậu có duyên như vậy, có hứng thú tranh cử hay không?
Đường Trọng nhìn hắn một cái nói:
- Cũng không cần.
- Vậy cũng đúng. - Lỗ Nhất Phi nói:
- Cậu được Tiêu viện trưởng thu làm học sinh, cần học chương trình của hệ sắp xêp, lại phải học tâm lý học với Tiêu viện trưởng, sợ rằng sau này cậu sẽ bận.
Đường Trọng cười cười, không có trả lời.
Lý Cường đi đến, cười ha hả nói:
- Các bạn học, trải qua một tháng làm quen, hiện tại chúng ta không xa lạ nữa. Hôm nay có hai việc cần hoàn thành, một là cần phát sách giáo khoa cho các em, ngày mai sẽ chính thức đi học. Việc nữa là tranh cử cán bộ lớp.
- Không tệ, đây là truyền thống của Nam Đại chúng ta. Từng lớp trưởng cùng với cán bộ lớp khác cũng đều cần sinh viên cạnh tranh bước lên. Không có tiền lương, cũng không có phúc lợi gì. Chẳng qua cho các em một cơ hội rèn luyện, có chỗ tốt rất lớn với cương vị, công việc của các em sau này. Đề nghị của tôi là tất cả mọi người dũng cảm ghi danh, mặc kệ thành bại, đều cho mình một cơ hội.
Thấy không khí có vẻ náo nhiệt, Lý Cường cười nói:
- Nguyện ý tranh cử thì viết tên của các em lên lên bảng, sau đó đứng trên bục nói ra tuyên ngôn tranh cử. Thời gian quý giá, chúng ta bắt đầu luôn. Ai nguyện ý làm người đầu tiên thử sức nào?
Một nam sinh đầy mụn trên mặt lên bục đầu tiên, mặc dù hắn diễn giải lắp ba lắp bắp, nhưng mà vẫn được mọi người vỗ tay ủng hộ.
Có người đầu tiên lên đài, các bạn học khác cũng dũng cảm lên.
Hoa Minh chạy lên bục, nói muốn tranh cử chức ủy viên thể dục. Lý do hắn có khổ người lớn, da dày thịt béo, có khả năng làm việc nặng. Lỗ Nhất Phi tranh cử lớp trưởng, lý do lúc trước hắn là lớp trưởng tạm thời, có kinh nghiệm, biết được nhu cầu của mọi người, cũng sẽ tận lực làm tốt công việc phục vụ trong sinh hoạt của mọi người. Nghị viên trước khi lên đài cũng lừa dối cử tri giống như vậy.
Sau khi một nữ sinh đeo kính diễn giảng xong thì không còn ai lên nữa.
- Còn có ai nguyện ý lên bục không? - Lý Cường hỏi.
Không ai trả lời.
- Các bạn khác đều bỏ qua sao? - Lý Cường cười nói. Hắn quét quanh phòng học hỏi:
- Đường Trọng, em không thử một chút sao?
Đường Trọng đang muốn đáp lại, Lỗ Nhất Phi phía sau cười nói:
- Thầy Lý, em vừa mới hỏi bạn Đường Trọng, bạn ấy nói buông tha ạ.
Nụ cười trên mặt Đường Trọng nháy mắt cứng lại, sau đó lại càng cười vui vẻ.
- Nếu thầy Lý đã chỉ điểm, em cũng lên thử một chút. - Đường Trọng đẩy ghế đứng lên.
Hắn đi lên bục giàng, dùng phấn trắng viết một chữ "Đường" thật to, lại viết chữ "Trọng" tiếp theo cũng to nốt.
Thiết hoa ngân câu, lực đạo vạn quân. (thiết hoa ngân câu = vạch sắt móc bạc, ý nói nét chữ cứng cáp, có lực, vạch thẳng như sắt, nét móc như bạc. Còn lực đạo vạn quân thì dễ rồi.)
Ngón viết bảng đẹp đẽ thế này, không phải những người khác là có thể so sánh.
Sau đó, hai tay của hắn chống lên bàn giáo viên, cười cười nhìn các bạn học dưới đài:
- Tôi không có tuyên ngôn, chỉ có cảnh cáo.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.