Chương 5: Lập Kế Hoạch
Mặc Vân Phong Dạ
08/02/2022
Bữa ăn sáng của Mộ Tần Ca cũng không quá cầu kỳ, anh chọn bừa một quán phở bên đường rồi vào ăn, không quan trọng sang trọng hay không. Thứ Mộ Tần Ca quan tâm là sạch sẽ, cứ thấy quán nào sạch anh sẽ ghé vào.
- Một bát phở bò không hành và một ly trà dâu.
Mộ Tần Ca vừa đợi món vừa suy nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ.
Có lẽ trong người chảy dòng máu của ông bố ma quỷ, Mộ Tần Ca anh cũng chẳng phải người tốt lành gì. Anh biết bản thân có thể tàn nhẫn và ích kỷ đến nhường nào để đạt được thứ mình muốn, nhất là khi nó có thể cứu sống những người anh yêu thương.
Mộ Tần Ca có thể nhẫn nhục chịu đựng giả vờ làm đứa con hiếu thảo trước mặt tên hung thủ giết hại mẹ và ông mình mười mấy năm, thế nên vì cứu sống họ, anh phải giả vờ quên đi giới tính của mình cũng chẳng phải điều gì quá khó.
Muốn chinh phục vai phản diện đang chìm đắm trong đau khổ và xem nam chính như một vị thần mà tôn thờ. Mộ Tần Ca nghĩ phải bắt đầu từ việc trở thành bạn bè của Bắc Tuyết Thần, dẫu rằng việc trở thành bạn của cô ta cũng khó khăn không kém gì việc chinh phục. Tiếp theo đó, anh sẽ dần dần lấy được lòng tin của Bắc Tuyết Thần, kéo cô ra khỏi sự tự trách vì cái chết của bố mẹ và cuối cùng là xây dựng một lớp vỏ tình yêu hoàn hảo giúp Bắc Tuyết Thần hạnh phúc và nhiệm vụ hoàn thành.
Nghĩ xong đường đi nước bước đầu tiên trong công cuộc hoàn thành nhiệm vụ, Mộ Tần Ca cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
- Phở và nước của anh đây.
Nhân viên phục vụ bê tô phở còn đang bốc khói nghi ngút cùng ly trà dâu mát lạnh đến.
Vừa đặt đồ xuống, cô ta vừa lén nhìn Mộ Tần Ca.
- Cậu tên là gì? Tớ là Trịnh Tố Tố.
- Xin lỗi, tôi đang rất đói và còn có việc gấp.
Mộ Tần Ca từ chối tiếp tục trò chuyện với Trịnh Tố Tố, anh ghét mùi mồ hôi trên người cô ta, ghét luôn cả dáng vẻ ngượng ngùng khi nhìn anh.
Trịnh Tố Tố hừ một tiếng rồi bực bội quay người rời đi trong tiếng cười của vài nhân viên khác.
Mộ Tần Ca nhìn tô phở đang bốc khói, anh nhíu mày, cầm cốc trà dâu lên uống một ngụm. Anh ghét đồ ăn nóng, cảm giác bỏng rát ấy không khiến anh thích thú chút nào.
Nhìn tô phở từ từ nguội đi, anh lại nghĩ về nhiệm vụ của mình. Sắp xếp lại trình tự cuộc đời của Bắc Tuyết Thần và đưa ra phương án tốt nhất để chinh phục cô ta.
Thời ông nội của nhà họ Bắc và nhà họ Cung đã cùng lên chiến trường là đồng đội của nhau, cùng nhau vượt qua mưa bom bão đạn nên sau này khi gặp lại, họ đã quyết định thân càng thêm thân. Đó cũng là lúc con dâu của họ cùng mang thai, một trai một gái, nhà họ Bắc và nhà họ Cung quyết định liên hôn với nhau.
Nhưng hiển nhiên tình nghĩa đồng đội mấy chục năm về trước cũng không hẳn là lý do chính, nó chỉ là một lý do phụ được tô vẽ nên cho thêm phần đẹp đẽ.
Cả hai lúc đó đều làm thương nghiệp, còn đứng đầu của hai tỉnh thành trong nước.
Vì vậy mối liên hôn này còn là sự hợp tác ngầm của hai doanh nghiệp.
Bố mẹ của Bắc Tuyết Thần sau khi sinh cô ra thì không có ý định sinh thêm, vì vậy họ dồn hết tâm huyết để dạy dỗ và yêu thương cô.
Vì vậy cái chết của họ càng để lại tổn thương sâu sắc trong lòng Bắc Tuyết Thần, nhất là khi cô tận mắt chứng kiến đoàn tàu xe lửa cán qua người bố mẹ mình, một phần trong cô dường như cũng bị xe lửa cán nát.
Vừa tỉnh lại từ bệnh viện, Bắc Tuyết Thần đã bị cảnh sát dẫn đến nhận xác. Nhìn đống thịt bầy nhầy đầy máu và những vụn xương trên hai bàn mổ, Bắc Tuyết Thần chỉ cảm thấy buồn nôn, nhưng vì tổ chức tang lễ, cô cũng cố gắng tìm ra đặc điểm của họ rồi lập tức rời đi.
Sau khi hoàn thành đám tang cho bố mẹ, Bắc Tuyết Thần mắc bệnh trầm cảm nặng kèm theo chứng hoang tưởng. Ban ngày cô vẫn tươi vui lạc quan, ban đêm lại bị những ảo giác về đoàn tàu xe lửa kia hiện lên ám ảnh.
Con người Bắc Tuyết Thần gần như bị tách làm hai nửa, một nửa là cô của quá khứ vẫn còn hạnh phúc và lạc quan, một nửa là cô của hiện tại âm u và tiêu cực.
Nếu không phải mỗi ngày còn có Cung Từ ở cạnh, Bắc Tuyết Thần đã tự sát thành công. Nghĩ đến vị hôn phu, người thân duy nhất còn lại trên đời của mình, cô lại không cắt vào động mạch, không một đường kết thúc sinh mệnh.
Cũng vì Cung Từ, Bắc Tuyết Thần sau đó đã quyết định âm thầm tìm gặp bác sĩ tâm lý, sau một năm trị liệu mỗi tối cô không còn nhìn thấy đoàn tàu xe lửa kia nữa, cũng không còn lén cào cấu chính mình và đã có thể ăn uống bình thường.
Nhưng ngoại trừ đi học, thời gian còn lại nếu không ở cạnh Cung Từ, Bắc Tuyết Thần sẽ trầm mình trong rượu bia cùng chất kích thích. Dùng chúng để tê liệt đi cảm giác trống rỗng không tim, tình trạng hiện tại của Bắc Tuyết Thần chính là như vậy.
Trong cốt truyện, Bắc Tuyết Thần xuất hiện là lúc bố mẹ cô ta đã qua đời được hai năm. Nhờ vào quá trình trị liệu tâm lý, Bắc Tuyết Thần đã không còn sống trong cảm giác phân liệt thành hai nhân cách, ngoại trừ việc nghiện rượu và thuốc lá ra thì cô gần như đã khôi phục bộ dạng trước kia.
Nhưng thực tế, cảnh tượng bố mẹ chết vẫn khắc ghi rõ ràng đến từng chi tiết trong đầu Bắc Tuyết Thần, cô vẫn không ngừng tự trách bản thân. Dáng vẻ bình thường của cô là để Cung Từ yên tâm, là để anh không phải nhìn thấy bộ dạng điên dại của cô, để anh không sợ mà rời bỏ cô.
Bây giờ, ngoại trừ Cung Từ không có bất kỳ ai có thể khiến Bắc Tuyết Thần rời khỏi cửa nhà. Nên muốn chinh phục được Bắc Tuyết Thần, Mộ Tần Ca cần phải tiếp cận được cô ta, nhưng chẳng lẽ anh lại chạy thẳng đến nhà của Bắc Tuyết Thần, anh và cô lại chẳng quen biết nhau.
Mộ Tần Ca chống cằm suy nghĩ, đột nhiên anh nhớ đến một sự kiện quan trọng. Đám giỗ bố mẹ Bắc Tuyết Thần vào ba ngày sau, đó là lúc cô ta không thể nào ở nhà được nữa, vậy thì anh chỉ cần chờ đến đó tạo một cuộc gặp mặt định mệnh là được.
Kế hoạch đã dần hoàn thiện, Mộ Tần Ca nhìn bát phở cũng đã nguội, anh gắp một đũa ăn, lạnh ngắt, hương vị không rõ. Anh đã quen rồi, từ khi bị bố giam lại đánh đập, anh đã mất đi vị giác, mọi thứ cho vào miệng đều chẳng có vị gì.
- Một bát phở bò không hành và một ly trà dâu.
Mộ Tần Ca vừa đợi món vừa suy nghĩ cách hoàn thành nhiệm vụ.
Có lẽ trong người chảy dòng máu của ông bố ma quỷ, Mộ Tần Ca anh cũng chẳng phải người tốt lành gì. Anh biết bản thân có thể tàn nhẫn và ích kỷ đến nhường nào để đạt được thứ mình muốn, nhất là khi nó có thể cứu sống những người anh yêu thương.
Mộ Tần Ca có thể nhẫn nhục chịu đựng giả vờ làm đứa con hiếu thảo trước mặt tên hung thủ giết hại mẹ và ông mình mười mấy năm, thế nên vì cứu sống họ, anh phải giả vờ quên đi giới tính của mình cũng chẳng phải điều gì quá khó.
Muốn chinh phục vai phản diện đang chìm đắm trong đau khổ và xem nam chính như một vị thần mà tôn thờ. Mộ Tần Ca nghĩ phải bắt đầu từ việc trở thành bạn bè của Bắc Tuyết Thần, dẫu rằng việc trở thành bạn của cô ta cũng khó khăn không kém gì việc chinh phục. Tiếp theo đó, anh sẽ dần dần lấy được lòng tin của Bắc Tuyết Thần, kéo cô ra khỏi sự tự trách vì cái chết của bố mẹ và cuối cùng là xây dựng một lớp vỏ tình yêu hoàn hảo giúp Bắc Tuyết Thần hạnh phúc và nhiệm vụ hoàn thành.
Nghĩ xong đường đi nước bước đầu tiên trong công cuộc hoàn thành nhiệm vụ, Mộ Tần Ca cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
- Phở và nước của anh đây.
Nhân viên phục vụ bê tô phở còn đang bốc khói nghi ngút cùng ly trà dâu mát lạnh đến.
Vừa đặt đồ xuống, cô ta vừa lén nhìn Mộ Tần Ca.
- Cậu tên là gì? Tớ là Trịnh Tố Tố.
- Xin lỗi, tôi đang rất đói và còn có việc gấp.
Mộ Tần Ca từ chối tiếp tục trò chuyện với Trịnh Tố Tố, anh ghét mùi mồ hôi trên người cô ta, ghét luôn cả dáng vẻ ngượng ngùng khi nhìn anh.
Trịnh Tố Tố hừ một tiếng rồi bực bội quay người rời đi trong tiếng cười của vài nhân viên khác.
Mộ Tần Ca nhìn tô phở đang bốc khói, anh nhíu mày, cầm cốc trà dâu lên uống một ngụm. Anh ghét đồ ăn nóng, cảm giác bỏng rát ấy không khiến anh thích thú chút nào.
Nhìn tô phở từ từ nguội đi, anh lại nghĩ về nhiệm vụ của mình. Sắp xếp lại trình tự cuộc đời của Bắc Tuyết Thần và đưa ra phương án tốt nhất để chinh phục cô ta.
Thời ông nội của nhà họ Bắc và nhà họ Cung đã cùng lên chiến trường là đồng đội của nhau, cùng nhau vượt qua mưa bom bão đạn nên sau này khi gặp lại, họ đã quyết định thân càng thêm thân. Đó cũng là lúc con dâu của họ cùng mang thai, một trai một gái, nhà họ Bắc và nhà họ Cung quyết định liên hôn với nhau.
Nhưng hiển nhiên tình nghĩa đồng đội mấy chục năm về trước cũng không hẳn là lý do chính, nó chỉ là một lý do phụ được tô vẽ nên cho thêm phần đẹp đẽ.
Cả hai lúc đó đều làm thương nghiệp, còn đứng đầu của hai tỉnh thành trong nước.
Vì vậy mối liên hôn này còn là sự hợp tác ngầm của hai doanh nghiệp.
Bố mẹ của Bắc Tuyết Thần sau khi sinh cô ra thì không có ý định sinh thêm, vì vậy họ dồn hết tâm huyết để dạy dỗ và yêu thương cô.
Vì vậy cái chết của họ càng để lại tổn thương sâu sắc trong lòng Bắc Tuyết Thần, nhất là khi cô tận mắt chứng kiến đoàn tàu xe lửa cán qua người bố mẹ mình, một phần trong cô dường như cũng bị xe lửa cán nát.
Vừa tỉnh lại từ bệnh viện, Bắc Tuyết Thần đã bị cảnh sát dẫn đến nhận xác. Nhìn đống thịt bầy nhầy đầy máu và những vụn xương trên hai bàn mổ, Bắc Tuyết Thần chỉ cảm thấy buồn nôn, nhưng vì tổ chức tang lễ, cô cũng cố gắng tìm ra đặc điểm của họ rồi lập tức rời đi.
Sau khi hoàn thành đám tang cho bố mẹ, Bắc Tuyết Thần mắc bệnh trầm cảm nặng kèm theo chứng hoang tưởng. Ban ngày cô vẫn tươi vui lạc quan, ban đêm lại bị những ảo giác về đoàn tàu xe lửa kia hiện lên ám ảnh.
Con người Bắc Tuyết Thần gần như bị tách làm hai nửa, một nửa là cô của quá khứ vẫn còn hạnh phúc và lạc quan, một nửa là cô của hiện tại âm u và tiêu cực.
Nếu không phải mỗi ngày còn có Cung Từ ở cạnh, Bắc Tuyết Thần đã tự sát thành công. Nghĩ đến vị hôn phu, người thân duy nhất còn lại trên đời của mình, cô lại không cắt vào động mạch, không một đường kết thúc sinh mệnh.
Cũng vì Cung Từ, Bắc Tuyết Thần sau đó đã quyết định âm thầm tìm gặp bác sĩ tâm lý, sau một năm trị liệu mỗi tối cô không còn nhìn thấy đoàn tàu xe lửa kia nữa, cũng không còn lén cào cấu chính mình và đã có thể ăn uống bình thường.
Nhưng ngoại trừ đi học, thời gian còn lại nếu không ở cạnh Cung Từ, Bắc Tuyết Thần sẽ trầm mình trong rượu bia cùng chất kích thích. Dùng chúng để tê liệt đi cảm giác trống rỗng không tim, tình trạng hiện tại của Bắc Tuyết Thần chính là như vậy.
Trong cốt truyện, Bắc Tuyết Thần xuất hiện là lúc bố mẹ cô ta đã qua đời được hai năm. Nhờ vào quá trình trị liệu tâm lý, Bắc Tuyết Thần đã không còn sống trong cảm giác phân liệt thành hai nhân cách, ngoại trừ việc nghiện rượu và thuốc lá ra thì cô gần như đã khôi phục bộ dạng trước kia.
Nhưng thực tế, cảnh tượng bố mẹ chết vẫn khắc ghi rõ ràng đến từng chi tiết trong đầu Bắc Tuyết Thần, cô vẫn không ngừng tự trách bản thân. Dáng vẻ bình thường của cô là để Cung Từ yên tâm, là để anh không phải nhìn thấy bộ dạng điên dại của cô, để anh không sợ mà rời bỏ cô.
Bây giờ, ngoại trừ Cung Từ không có bất kỳ ai có thể khiến Bắc Tuyết Thần rời khỏi cửa nhà. Nên muốn chinh phục được Bắc Tuyết Thần, Mộ Tần Ca cần phải tiếp cận được cô ta, nhưng chẳng lẽ anh lại chạy thẳng đến nhà của Bắc Tuyết Thần, anh và cô lại chẳng quen biết nhau.
Mộ Tần Ca chống cằm suy nghĩ, đột nhiên anh nhớ đến một sự kiện quan trọng. Đám giỗ bố mẹ Bắc Tuyết Thần vào ba ngày sau, đó là lúc cô ta không thể nào ở nhà được nữa, vậy thì anh chỉ cần chờ đến đó tạo một cuộc gặp mặt định mệnh là được.
Kế hoạch đã dần hoàn thiện, Mộ Tần Ca nhìn bát phở cũng đã nguội, anh gắp một đũa ăn, lạnh ngắt, hương vị không rõ. Anh đã quen rồi, từ khi bị bố giam lại đánh đập, anh đã mất đi vị giác, mọi thứ cho vào miệng đều chẳng có vị gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.