Chương 8: Yếu Đuối
Mặc Vân Phong Dạ
08/02/2022
Mộ Tần Ca giơ tay vỗ nhẹ vào vai Bắc Tuyết Thần, cơ thể cô đang run lên không biết vì lạnh hay vì cảm xúc đang dồn nén bên trong.
- Thế nên, đừng làm khổ mình nữa. Họ luôn yêu cô.
Bắc Tuyết Thần như đứa trẻ òa khóc nức nở, câu nói yêu thương ấy làm lớp phòng bị cuối cùng của cô bị nứt ra.
Họ luôn yêu cô, dẫu không nói ra nhưng tình yêu ấy vẫn luôn hiện hữu. Còn cô mồm luôn nói lời yêu thương, nhưng đến cuối cùng cô vẫn chưa làm được gì cho họ.
Có câu nói đàn ông không rơi nước mắt, nhưng Bắc Tuyết Thần từ nhỏ đã rất ít khi khóc. Vì cô là nàng công chúa độc nhất vô nhị của bố mẹ, là nàng công chúa cao ngạo ngồi trên vương tọa, sao có thể thấp hèn rơi nước mắt trước mặt ai.
Nhưng lúc này đây, khi nghe người đàn ông lạ mặt này nhắc đến tình yêu của bố mẹ dành cho cô, Bắc Tuyết Thần lại không kiềm được nước mắt.
Họ là những người duy nhất có thể khiến cô rơi nước mắt xót thương.
Mộ Tần Ca im lặng, khóc ra hết những nỗi niềm chất chứa là cách tốt nhất lúc này. Anh đứng bên cạnh cô, che ô cho cô, lắng nghe cô rào thét cơn đau trong lòng.
Mưa vẫn không ngừng rơi, nó như cũng đang hòa cùng tiếng khóc của Bắc Tuyết Thần. Ào ào rơi xuống bia mộ, rơi xuống tán ô và rơi xuống bờ vai phải đã ướt sũng của Mộ Tần Ca.
Đợi đến khi Bắc Tuyết Thần đã thôi khóc, chỉ còn lại tiếng nấc yếu ớt. Mộ Tần Ca đứng dậy, giơ tay trái ra trước cô.
- Nào, về thôi.
Nhưng Bắc Tuyết Thần không để ý đến anh hay cánh tay đang giơ ra đón chào cô, ánh mắt cô lại lưu luyến nhìn di ảnh bố mẹ. Mộ Tần Ca cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi trắng đã bị mưa làm ướt đẫm dính dớt vào người, anh nhíu mày khó chịu, giơ tay túm lấy cổ tay phải của Bắc Tuyết Thần kéo cô lên.
- Buông tôi ra!
Bắc Tuyết Thần giãy giụa hét lên, nhưng không chỉ chiều cao, cân nặng, giới tính, mà thói quen độc hại cùng căn bệnh trầm cảm đã bào mòn sức khỏe của cô từ lâu. Quỳ trước mộ bố mẹ thời gian dài như vậy đã rút cạn sức lực của cô, cô chỉ có thể hét lên và chống cự một cách yếu ớt.
Bắc Tuyết Thần cuối cùng cũng không tránh khỏi bàn tay Mộ Tần Ca, còn phải dựa vào người anh để đứng thẳng dậy. Một người từng đạt nhiều huy chương vàng kiếm đạo như Bắc Tuyết Thần giờ đến đứng cũng phải dựa vào người khác, suy nghĩ đó khiến cô cảm thấy buồn bực, con ngươi đen láy cùng đuôi mắt cong lên lạnh lùng liếc Mộ Tần Ca.
- Buông ra để cô tiếp tục quỳ đến khi gặp bố mẹ sao? Cô nghĩ gặp mặt cô như thế họ sẽ vui nỗi sao?
Mộ Tần Ca hoàn toàn làm lơ ánh mắt của cô, anh nắm chặt cổ tay cô không buông.
Mặc kệ sự phản kháng yếu ớt cùng ánh mắt sắc như dao của Bắc Tuyết Thần, Mộ Tần Ca vẫn nhất quyết kéo cô rời khỏi nghĩa trang.
Tuy bây giờ trời đang mưa, nhưng bên ngoài nghĩa trang vẫn có một chiếc ô tô màu đen đậu sẵn. Đã tính toán biết hôm nay trời sẽ mưa rất khó bắt xe trở về, Mộ Tần Ca lấy thân phận của chủ thân xác gọi xe trong nhà đến rước.
Vừa thấy Mộ Tần Ca bước ra, từ trong ghế lái một người đàn ông trung niên mở cửa bung ô bước ra.
Ông chạy đến che ô cho Mộ Tần Ca, ánh mắt lo lắng hỏi:
- Sao cậu chủ đi lâu thế? Tôi còn định vào tìm cậu đây, sao quần áo lại ướt thế này, mau lên, về nhà thay đồ không cảm mất.
- Xin lỗi chú Trung, khiến chú lo lắng rồi.
Mộ Tần Ca vừa xin lỗi chú Trung tài xế, vừa túm chặt tay của Bắc Tuyết Thần không buông.
Chú Trung mở cửa xe cho hai người vào ngồi, lúc này ông cũng để ý thấy cô gái lạ mặt đi cùng cậu chủ. Nhưng cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút căng thẳng, ông chỉ có thể im lặng chở đôi trẻ về nhà.
Bắc Tuyết Thần biết với sức khỏe hiện tại cô chẳng thể đánh lại Mộ Tần Ca nên cũng không còn phản kháng nữa. Từ sau khi bố mẹ mất, thái độ của cô đối với cuộc sống ngày càng buông thả.
Nhận thấy Mộ Tần Ca không có ý đồ xấu với mình, cô cũng mặc kệ cảnh giác với người lạ, theo anh lên xe.
- Anh rảnh quá nên thích lo chuyện bao đồng à?
Bắc Tuyết Thần nhìn cảnh vật bên ngoài tấm cửa kính xe đang bị cơn mưa rột rửa, nhỏ giọng nói.
Tiếng không lớn nhưng cũng đủ để Mộ Tần Ca nghe thấy sự mệt mỏi bên trong.
- Hiện tại, đúng thực là tôi rất rảnh. Ở đây chỉ có khăn giấy, cô lấy lau mặt tạm đi, lát về nhà tôi tìm quần áo chưa mặc đưa cho cô.
Mộ Tần Ca vừa lau mặt vừa nói.
Bắc Tuyết Thần quay đầu lại nhìn chàng trai lạ mặt kỳ quái bên cạnh, dường như cảm nhận được cô đang nhìn. Mộ Tần Ca quay mặt sang nhìn cô, hai mắt nhìn nhau, anh đột nhiên nở nụ cười.
Đôi mắt mờ mịt phủ đầy sương giá của Bắc Tuyết Thần dường như vừa tan đi một góc băng, cô siết chặt đôi tay, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lại quay trở về im lặng.
- Thế nên, đừng làm khổ mình nữa. Họ luôn yêu cô.
Bắc Tuyết Thần như đứa trẻ òa khóc nức nở, câu nói yêu thương ấy làm lớp phòng bị cuối cùng của cô bị nứt ra.
Họ luôn yêu cô, dẫu không nói ra nhưng tình yêu ấy vẫn luôn hiện hữu. Còn cô mồm luôn nói lời yêu thương, nhưng đến cuối cùng cô vẫn chưa làm được gì cho họ.
Có câu nói đàn ông không rơi nước mắt, nhưng Bắc Tuyết Thần từ nhỏ đã rất ít khi khóc. Vì cô là nàng công chúa độc nhất vô nhị của bố mẹ, là nàng công chúa cao ngạo ngồi trên vương tọa, sao có thể thấp hèn rơi nước mắt trước mặt ai.
Nhưng lúc này đây, khi nghe người đàn ông lạ mặt này nhắc đến tình yêu của bố mẹ dành cho cô, Bắc Tuyết Thần lại không kiềm được nước mắt.
Họ là những người duy nhất có thể khiến cô rơi nước mắt xót thương.
Mộ Tần Ca im lặng, khóc ra hết những nỗi niềm chất chứa là cách tốt nhất lúc này. Anh đứng bên cạnh cô, che ô cho cô, lắng nghe cô rào thét cơn đau trong lòng.
Mưa vẫn không ngừng rơi, nó như cũng đang hòa cùng tiếng khóc của Bắc Tuyết Thần. Ào ào rơi xuống bia mộ, rơi xuống tán ô và rơi xuống bờ vai phải đã ướt sũng của Mộ Tần Ca.
Đợi đến khi Bắc Tuyết Thần đã thôi khóc, chỉ còn lại tiếng nấc yếu ớt. Mộ Tần Ca đứng dậy, giơ tay trái ra trước cô.
- Nào, về thôi.
Nhưng Bắc Tuyết Thần không để ý đến anh hay cánh tay đang giơ ra đón chào cô, ánh mắt cô lại lưu luyến nhìn di ảnh bố mẹ. Mộ Tần Ca cúi đầu nhìn chiếc áo sơ mi trắng đã bị mưa làm ướt đẫm dính dớt vào người, anh nhíu mày khó chịu, giơ tay túm lấy cổ tay phải của Bắc Tuyết Thần kéo cô lên.
- Buông tôi ra!
Bắc Tuyết Thần giãy giụa hét lên, nhưng không chỉ chiều cao, cân nặng, giới tính, mà thói quen độc hại cùng căn bệnh trầm cảm đã bào mòn sức khỏe của cô từ lâu. Quỳ trước mộ bố mẹ thời gian dài như vậy đã rút cạn sức lực của cô, cô chỉ có thể hét lên và chống cự một cách yếu ớt.
Bắc Tuyết Thần cuối cùng cũng không tránh khỏi bàn tay Mộ Tần Ca, còn phải dựa vào người anh để đứng thẳng dậy. Một người từng đạt nhiều huy chương vàng kiếm đạo như Bắc Tuyết Thần giờ đến đứng cũng phải dựa vào người khác, suy nghĩ đó khiến cô cảm thấy buồn bực, con ngươi đen láy cùng đuôi mắt cong lên lạnh lùng liếc Mộ Tần Ca.
- Buông ra để cô tiếp tục quỳ đến khi gặp bố mẹ sao? Cô nghĩ gặp mặt cô như thế họ sẽ vui nỗi sao?
Mộ Tần Ca hoàn toàn làm lơ ánh mắt của cô, anh nắm chặt cổ tay cô không buông.
Mặc kệ sự phản kháng yếu ớt cùng ánh mắt sắc như dao của Bắc Tuyết Thần, Mộ Tần Ca vẫn nhất quyết kéo cô rời khỏi nghĩa trang.
Tuy bây giờ trời đang mưa, nhưng bên ngoài nghĩa trang vẫn có một chiếc ô tô màu đen đậu sẵn. Đã tính toán biết hôm nay trời sẽ mưa rất khó bắt xe trở về, Mộ Tần Ca lấy thân phận của chủ thân xác gọi xe trong nhà đến rước.
Vừa thấy Mộ Tần Ca bước ra, từ trong ghế lái một người đàn ông trung niên mở cửa bung ô bước ra.
Ông chạy đến che ô cho Mộ Tần Ca, ánh mắt lo lắng hỏi:
- Sao cậu chủ đi lâu thế? Tôi còn định vào tìm cậu đây, sao quần áo lại ướt thế này, mau lên, về nhà thay đồ không cảm mất.
- Xin lỗi chú Trung, khiến chú lo lắng rồi.
Mộ Tần Ca vừa xin lỗi chú Trung tài xế, vừa túm chặt tay của Bắc Tuyết Thần không buông.
Chú Trung mở cửa xe cho hai người vào ngồi, lúc này ông cũng để ý thấy cô gái lạ mặt đi cùng cậu chủ. Nhưng cảm thấy bầu không khí giữa hai người có chút căng thẳng, ông chỉ có thể im lặng chở đôi trẻ về nhà.
Bắc Tuyết Thần biết với sức khỏe hiện tại cô chẳng thể đánh lại Mộ Tần Ca nên cũng không còn phản kháng nữa. Từ sau khi bố mẹ mất, thái độ của cô đối với cuộc sống ngày càng buông thả.
Nhận thấy Mộ Tần Ca không có ý đồ xấu với mình, cô cũng mặc kệ cảnh giác với người lạ, theo anh lên xe.
- Anh rảnh quá nên thích lo chuyện bao đồng à?
Bắc Tuyết Thần nhìn cảnh vật bên ngoài tấm cửa kính xe đang bị cơn mưa rột rửa, nhỏ giọng nói.
Tiếng không lớn nhưng cũng đủ để Mộ Tần Ca nghe thấy sự mệt mỏi bên trong.
- Hiện tại, đúng thực là tôi rất rảnh. Ở đây chỉ có khăn giấy, cô lấy lau mặt tạm đi, lát về nhà tôi tìm quần áo chưa mặc đưa cho cô.
Mộ Tần Ca vừa lau mặt vừa nói.
Bắc Tuyết Thần quay đầu lại nhìn chàng trai lạ mặt kỳ quái bên cạnh, dường như cảm nhận được cô đang nhìn. Mộ Tần Ca quay mặt sang nhìn cô, hai mắt nhìn nhau, anh đột nhiên nở nụ cười.
Đôi mắt mờ mịt phủ đầy sương giá của Bắc Tuyết Thần dường như vừa tan đi một góc băng, cô siết chặt đôi tay, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, lại quay trở về im lặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.