Chương 4: Mất hứng
Ý Thiên Trọng
29/10/2022
Liên quan đến chuyện ăn mặc, Thiệu Cảnh và Điền Ấu Vi cũng không có yêu cầu đặc biệt, không cảm thấy Tạ thị an bài có gì không thỏa đáng.
Bởi vì thế đạo này khá khẩm bao nhiêu đâu.
Vốn dĩ Điền gia an cư lạc nghiệp ở Việt Châu, tổ truyền tay nghề, từng Cống sứ cho tiền triều, truyền tới hiện giờ, tuy rằng buôn bán nhỏ nhưng Điền phụ chăm chỉ chịu khó vẫn tích góp được một ít.
Nhưng chiến tranh đã huỷ hoại tất cả.
Nhị đế bị bắt, hoàng thất cây ngã ngựa đổ, nước Lỗ cường đại đánh vào phía nam, lại cướp bóc hoành hành, dân chúng Việt Châu lầm thang mười phần hết chín, Điền phụ không thể không đưa một người ra giúp sức cho quốc gia.
Hì hục đánh mấy năm,huynh trưởng Điền Ấu Vi thành niên rồi chết trận, Điền phụ bị đả kích nặng nề, gia sản cũng tiêu hao gần hết.
Còn lại một chút tài sản, một bên trang chăm sóc cuộc sống tuổi già cho tộc nhân đơn thân, lại phải duy trì Xưởng chế biến gốm hoạt động, lúc nào cũng giật gấu bá vai.
Tuy về sau có tư cách Cống sứ, Điền phụ cũng được xem là sĩ lang quan cữu phẩm, nhưng cũng chỉ cố gắng sống qua ngày, chẳng dành dụm được bao nhiêu.
Tạ thị thân là chủ mẫu, cần kiệm quản gia là chuyện đương nhiên.
Điền Ấu Vi tích cực hưởng ứng: “Khá tốt, chỉ là giày hôm khác làm cũng được ạ.”
“Được.” Tạ thị lên tiếng, trầm mặc ra ngoài, Cao bà tử phân phó Thiệu Cảnh: “Theo ta.”
Thiệu Cảnh mắt trông mong mà nhìn Điền Ấu Vi, hy vọng Điền Ấu Vi đi cùng hắn.
Hài tử có một loại thiên tính tự nhiên dễ dàng cảm nhận được ai thích hắn, ai không thích hắn.
Hắn cảm thấy Tạ thị cùng Cao bà tử hình như không thích mình lắm, Điền Ấu Vi thì khác, vừa gặp đã cảm thấy thân.
Điền Ấu Vi theo sau, cười hướng hắn phất tay: “Nghe lời Bà bà đi thôi.”
Thiệu Cảnh thất vọng rũ xuống lông mi, cụp hai cánh tay theo Cao bà tử ra ngoài.
Hỉ Mi đi vào, thắc mắc hỏi: “Vi nương làm sao không đi chung? Không phải người vốn thích náo nhiệt sao? Nghe lão gia cố ý phân phó, phải xua đen đủi cho A Cảnh nữa đó.”
Điền Ấu Vi nhàn nhạt nói: “Ta lại không phải chưa thấy xua đen đuổi bao giờ, hắn một nam hài tử tắm gội, ta đến xem làm gì?”
Hỉ Mi một vỗ vỗ đầu: “Cũng đúng nha!”
Điền Ấu Vi nghĩ nghĩ, dặn dò: “Ngươi cấp A Cảnh làm hai đôi giày, một đôi giày vải, một đôi giày bông, hài tử xài hao giày, tay nghề chắc chắn chút, nhất định phải làm rắn chắc. Nương ta bên đó ta sẽ đi nói.”
Tạ thị rất rạch ròi, đặc biệt là với Thiệu Cảnh đặc biệt để ý, Điền phụ lại cẩu thả, sẽ không chú ý hỏi đến những chi tiết này.
Cho nên năm đó Thiệu Cảnh nhận được đôi giày không vừa chân, vẫn luôn lê từ thu tới đông, thẳng đến lúc sứt chỉ mang vẫn rộng.
Nàng khi đó còn có ý tứ được nhiều như vậy, lúc này đây, hãy để nàng làm tốt những việc này đi.
Lấy tính nết Tạ thị, chỉ cần nàng mở miệng, dù không cao hứng, cũng sẽ không từ chối.
Hỉ Mi vâng dạ rồi cười: “Vi nương thiện đãi thế này, Nhị gia thấy sẽ ghen tị mất, người chưa dặn dò làm giày cho Nhị gia nha.”
Hỉ Mi đang nói chính là Nhị Ca của Điền Ấu Vi - Điền Bỉnh.
Điền Ấu Vi nhớ tới Nhị ca ngoài ý muốn mất sớm, cảm xúc mênh mang: “Phải làm, chờ ta tự tay làm cho huynh ấy.”
Nàng giao phó Hỉ Mi: “Giày làm xong trực tiếp đưa cho A Cảnh là được, đừng nói là ta dặn.”
Hỉ Mi khó hiểu: “Vì sao ạ? Hắn biết người chăm sóc hắn, không phải sẽ vui vẻ sao?”
“Không cần, ngươi nói trưởng bối trong nhà an bài là được.”
Điền Ấu Vi chỉ huy Hỉ Mi: “Đem mấy bản miêu hồng ra, giấy nè, bút nè, hoa văn gì gì đó lấy ra hết đi.”
**Miêu hồng: bản chữ mẫu để tập viết.
Hỉ Mi thì thà thì thầm: “Là muốn cấp A Cảnh thiếu gia sao?”
Điền Ấu Vi nghiêm nghiêm túc túc: “Không, ta dùng.”
Thiệu Cảnh tương lai là tiến sĩ, đã vậy còn hiểu nhiều ngôn ngữ phiên bang, làm ăn buôn bán với phiên bang mà không hề gặp chướng ngại nào.
Nàng thấy hắn bừng bừng phấn chấn, đàm luận phong lưu với phiên bang, trong lòng mừng rỡ kiêu ngạo nhưng đồng thời còn có một tia hâm mộ tự ti.
Nếu đã hâm mộ tự ti, hãy khiến mình trở thành kẻ có thể khiến người khác hâm mộ, nỗ lực mới có thể trị tận gốc.
Nàng có thể!
Điền Ấu Vi bình tâm tĩnh khí mà ngồi trước cửa sổ viết chữ, khóe môi lộ ra nụ cười đạm nhạt, đã có nền tảng hai mươi năm, không cần quá áp lực nha!
______
Cùng lúc đó, tại Điền gia chính viện.
Trong sương phòng tiếng nước “Rào rào” xen lẫn tiếng của vài bà tử: “A Cảnh, ngươi bao lâu chưa tắm rồi hả? Hai năm? Ba năm?”
Tạ thị ngồi trước cửa sổ rầu rĩ không vui, Cao bà tử bồi một bên thành thạo may vá, đem cái áo xanh trong tay sửa nhỏ, thấp giọng nói: “Bọn họ này bép xép vậy đấy, chuyện như hạt mè, không lâu nữa sẽ truyền khắp nơi cho coi.”
“Còn không phải là rước con của cố nhân về nhà sao? Lão gia cũng nói rõ ràng minh bạch, đó là con cháu trong tộc nhà Thiệu Cục.
Nhà ta có cơ hội trở thành Cống sứ là nhờ Thiệu Cục cho, nên nhớ mà báo đáp ân tình, huống chi Phụ mẫu A Cảnh vì đền nợ nước mà chết, trung chính tiết liệt, ai dám nói ra nói vào!
Coi như thu làm con nuôi cũng được, tương lai ngài sinh tiểu thiếu gia, còn có thể càng thêm thân mà? Đằng trước không phải còn có Vi nương và Nhị gia sao!”
Tạ thị thanh nói: “Nhưng hắn không chịu nói với ta Phụ thân a Cảnh là ai, ta là thê tử hắn, tuy rằng gả vào đây vẫn luôn chưa sinh con cho hắn, nhưng lo liệu việc nhà mấy năm nay, cũng tận tâm tận lực…… Huống chi……”
Huống chi cái gì, Tạ thị không buông xuống được, Cao bà tử cũng không nói tiếp.
Thần sắc hai người đều có chút ngưng trọng, sau một lúc lâu, Tạ thị đỏ hốc mắt, nghẹn ngào nói: “Nhũ mẫu, lòng ta khó chịu! Ta sợ bọn họ nói đúng rồi!”
Cao bà tử thở dài: “Aiz, ngài đừng nghĩ nữa, coi như làm việc thiện đi, ngài cũng đừng thể hiện ra mặt, lão gia thấy được chắc chẳn không cao hứng.”
_____
Điền Ấu Vi hoàn toàn không biết gì cả, viết chữ xong liền dọn dẹp rồi ra ngoài.
Hạ nhân Điền gia chỉ có bảy tám người, mỗi người đều kiêm vài ba việc, rất là bận.
Hỉ mi phụ trách quét dọn nội viện, chỉnh lý này nọ, loay hoay mồ hôi đầy đầu, mắt thấy Điền Ấu Vi lặng lẽ như mèo lẻn ra ngoài, liền lớn tiếng nói: “Vi nương muỗn đi đâu thế?”
“Ta đi đón Nhị ca.” Điền Ấu Vi bước chân nhẹ nhàng, đảo mắt chạy ra đi thật xa.
Hỉ mi không để ý nàng nữa, thanh thản ổn định làm việc của mình.
Ánh chiều tà rơi xuống trên mái ngói, một đám cỏ đuôi chó đang xiêu vẹo nhảy múa.
Điền Ấu Vi nâng má, ngồi trên thềm đá trước cửa lớn Điền gia chải chuốt tâm sự.
“leng keng leng keng ~” chuông đồng cất tiếng vang, thỉnh thoảng có láng giềng hoặc tộc nhân tà tà dắt trâu cày về nhà dừng lại cùng nàng chào hỏi.
Có vài người nàng còn nhớ rõ, có vài người nàng đã quên, nàng hết thảy đều tươi cười chào hỏi, lại thêm một câu: “Ngài có thấy Nhị ca ta không?”
Mọi người hoặc là trả lời có, hoặc là không, nàng cũng không thèm để ý, ngẩng dài cổ tiếp tục chờ.
“A Vi, Nhị ca ngươi về rồi kìa!” Một tộc huynh vác cày đi qua, cười hì hì nhắc nhở nàng.
Xa xa có vài thiếu niên lang mặc áo ngắn cười đùa đang đến gần.
Dẫn đầu là một thanh niên gầy gầy cao cao, tuổi chừng mười bốn mười lăm, rõ ràng xuất chúng hơn mấy người đi cùng.
Bởi vì thế đạo này khá khẩm bao nhiêu đâu.
Vốn dĩ Điền gia an cư lạc nghiệp ở Việt Châu, tổ truyền tay nghề, từng Cống sứ cho tiền triều, truyền tới hiện giờ, tuy rằng buôn bán nhỏ nhưng Điền phụ chăm chỉ chịu khó vẫn tích góp được một ít.
Nhưng chiến tranh đã huỷ hoại tất cả.
Nhị đế bị bắt, hoàng thất cây ngã ngựa đổ, nước Lỗ cường đại đánh vào phía nam, lại cướp bóc hoành hành, dân chúng Việt Châu lầm thang mười phần hết chín, Điền phụ không thể không đưa một người ra giúp sức cho quốc gia.
Hì hục đánh mấy năm,huynh trưởng Điền Ấu Vi thành niên rồi chết trận, Điền phụ bị đả kích nặng nề, gia sản cũng tiêu hao gần hết.
Còn lại một chút tài sản, một bên trang chăm sóc cuộc sống tuổi già cho tộc nhân đơn thân, lại phải duy trì Xưởng chế biến gốm hoạt động, lúc nào cũng giật gấu bá vai.
Tuy về sau có tư cách Cống sứ, Điền phụ cũng được xem là sĩ lang quan cữu phẩm, nhưng cũng chỉ cố gắng sống qua ngày, chẳng dành dụm được bao nhiêu.
Tạ thị thân là chủ mẫu, cần kiệm quản gia là chuyện đương nhiên.
Điền Ấu Vi tích cực hưởng ứng: “Khá tốt, chỉ là giày hôm khác làm cũng được ạ.”
“Được.” Tạ thị lên tiếng, trầm mặc ra ngoài, Cao bà tử phân phó Thiệu Cảnh: “Theo ta.”
Thiệu Cảnh mắt trông mong mà nhìn Điền Ấu Vi, hy vọng Điền Ấu Vi đi cùng hắn.
Hài tử có một loại thiên tính tự nhiên dễ dàng cảm nhận được ai thích hắn, ai không thích hắn.
Hắn cảm thấy Tạ thị cùng Cao bà tử hình như không thích mình lắm, Điền Ấu Vi thì khác, vừa gặp đã cảm thấy thân.
Điền Ấu Vi theo sau, cười hướng hắn phất tay: “Nghe lời Bà bà đi thôi.”
Thiệu Cảnh thất vọng rũ xuống lông mi, cụp hai cánh tay theo Cao bà tử ra ngoài.
Hỉ Mi đi vào, thắc mắc hỏi: “Vi nương làm sao không đi chung? Không phải người vốn thích náo nhiệt sao? Nghe lão gia cố ý phân phó, phải xua đen đủi cho A Cảnh nữa đó.”
Điền Ấu Vi nhàn nhạt nói: “Ta lại không phải chưa thấy xua đen đuổi bao giờ, hắn một nam hài tử tắm gội, ta đến xem làm gì?”
Hỉ Mi một vỗ vỗ đầu: “Cũng đúng nha!”
Điền Ấu Vi nghĩ nghĩ, dặn dò: “Ngươi cấp A Cảnh làm hai đôi giày, một đôi giày vải, một đôi giày bông, hài tử xài hao giày, tay nghề chắc chắn chút, nhất định phải làm rắn chắc. Nương ta bên đó ta sẽ đi nói.”
Tạ thị rất rạch ròi, đặc biệt là với Thiệu Cảnh đặc biệt để ý, Điền phụ lại cẩu thả, sẽ không chú ý hỏi đến những chi tiết này.
Cho nên năm đó Thiệu Cảnh nhận được đôi giày không vừa chân, vẫn luôn lê từ thu tới đông, thẳng đến lúc sứt chỉ mang vẫn rộng.
Nàng khi đó còn có ý tứ được nhiều như vậy, lúc này đây, hãy để nàng làm tốt những việc này đi.
Lấy tính nết Tạ thị, chỉ cần nàng mở miệng, dù không cao hứng, cũng sẽ không từ chối.
Hỉ Mi vâng dạ rồi cười: “Vi nương thiện đãi thế này, Nhị gia thấy sẽ ghen tị mất, người chưa dặn dò làm giày cho Nhị gia nha.”
Hỉ Mi đang nói chính là Nhị Ca của Điền Ấu Vi - Điền Bỉnh.
Điền Ấu Vi nhớ tới Nhị ca ngoài ý muốn mất sớm, cảm xúc mênh mang: “Phải làm, chờ ta tự tay làm cho huynh ấy.”
Nàng giao phó Hỉ Mi: “Giày làm xong trực tiếp đưa cho A Cảnh là được, đừng nói là ta dặn.”
Hỉ Mi khó hiểu: “Vì sao ạ? Hắn biết người chăm sóc hắn, không phải sẽ vui vẻ sao?”
“Không cần, ngươi nói trưởng bối trong nhà an bài là được.”
Điền Ấu Vi chỉ huy Hỉ Mi: “Đem mấy bản miêu hồng ra, giấy nè, bút nè, hoa văn gì gì đó lấy ra hết đi.”
**Miêu hồng: bản chữ mẫu để tập viết.
Hỉ Mi thì thà thì thầm: “Là muốn cấp A Cảnh thiếu gia sao?”
Điền Ấu Vi nghiêm nghiêm túc túc: “Không, ta dùng.”
Thiệu Cảnh tương lai là tiến sĩ, đã vậy còn hiểu nhiều ngôn ngữ phiên bang, làm ăn buôn bán với phiên bang mà không hề gặp chướng ngại nào.
Nàng thấy hắn bừng bừng phấn chấn, đàm luận phong lưu với phiên bang, trong lòng mừng rỡ kiêu ngạo nhưng đồng thời còn có một tia hâm mộ tự ti.
Nếu đã hâm mộ tự ti, hãy khiến mình trở thành kẻ có thể khiến người khác hâm mộ, nỗ lực mới có thể trị tận gốc.
Nàng có thể!
Điền Ấu Vi bình tâm tĩnh khí mà ngồi trước cửa sổ viết chữ, khóe môi lộ ra nụ cười đạm nhạt, đã có nền tảng hai mươi năm, không cần quá áp lực nha!
______
Cùng lúc đó, tại Điền gia chính viện.
Trong sương phòng tiếng nước “Rào rào” xen lẫn tiếng của vài bà tử: “A Cảnh, ngươi bao lâu chưa tắm rồi hả? Hai năm? Ba năm?”
Tạ thị ngồi trước cửa sổ rầu rĩ không vui, Cao bà tử bồi một bên thành thạo may vá, đem cái áo xanh trong tay sửa nhỏ, thấp giọng nói: “Bọn họ này bép xép vậy đấy, chuyện như hạt mè, không lâu nữa sẽ truyền khắp nơi cho coi.”
“Còn không phải là rước con của cố nhân về nhà sao? Lão gia cũng nói rõ ràng minh bạch, đó là con cháu trong tộc nhà Thiệu Cục.
Nhà ta có cơ hội trở thành Cống sứ là nhờ Thiệu Cục cho, nên nhớ mà báo đáp ân tình, huống chi Phụ mẫu A Cảnh vì đền nợ nước mà chết, trung chính tiết liệt, ai dám nói ra nói vào!
Coi như thu làm con nuôi cũng được, tương lai ngài sinh tiểu thiếu gia, còn có thể càng thêm thân mà? Đằng trước không phải còn có Vi nương và Nhị gia sao!”
Tạ thị thanh nói: “Nhưng hắn không chịu nói với ta Phụ thân a Cảnh là ai, ta là thê tử hắn, tuy rằng gả vào đây vẫn luôn chưa sinh con cho hắn, nhưng lo liệu việc nhà mấy năm nay, cũng tận tâm tận lực…… Huống chi……”
Huống chi cái gì, Tạ thị không buông xuống được, Cao bà tử cũng không nói tiếp.
Thần sắc hai người đều có chút ngưng trọng, sau một lúc lâu, Tạ thị đỏ hốc mắt, nghẹn ngào nói: “Nhũ mẫu, lòng ta khó chịu! Ta sợ bọn họ nói đúng rồi!”
Cao bà tử thở dài: “Aiz, ngài đừng nghĩ nữa, coi như làm việc thiện đi, ngài cũng đừng thể hiện ra mặt, lão gia thấy được chắc chẳn không cao hứng.”
_____
Điền Ấu Vi hoàn toàn không biết gì cả, viết chữ xong liền dọn dẹp rồi ra ngoài.
Hạ nhân Điền gia chỉ có bảy tám người, mỗi người đều kiêm vài ba việc, rất là bận.
Hỉ mi phụ trách quét dọn nội viện, chỉnh lý này nọ, loay hoay mồ hôi đầy đầu, mắt thấy Điền Ấu Vi lặng lẽ như mèo lẻn ra ngoài, liền lớn tiếng nói: “Vi nương muỗn đi đâu thế?”
“Ta đi đón Nhị ca.” Điền Ấu Vi bước chân nhẹ nhàng, đảo mắt chạy ra đi thật xa.
Hỉ mi không để ý nàng nữa, thanh thản ổn định làm việc của mình.
Ánh chiều tà rơi xuống trên mái ngói, một đám cỏ đuôi chó đang xiêu vẹo nhảy múa.
Điền Ấu Vi nâng má, ngồi trên thềm đá trước cửa lớn Điền gia chải chuốt tâm sự.
“leng keng leng keng ~” chuông đồng cất tiếng vang, thỉnh thoảng có láng giềng hoặc tộc nhân tà tà dắt trâu cày về nhà dừng lại cùng nàng chào hỏi.
Có vài người nàng còn nhớ rõ, có vài người nàng đã quên, nàng hết thảy đều tươi cười chào hỏi, lại thêm một câu: “Ngài có thấy Nhị ca ta không?”
Mọi người hoặc là trả lời có, hoặc là không, nàng cũng không thèm để ý, ngẩng dài cổ tiếp tục chờ.
“A Vi, Nhị ca ngươi về rồi kìa!” Một tộc huynh vác cày đi qua, cười hì hì nhắc nhở nàng.
Xa xa có vài thiếu niên lang mặc áo ngắn cười đùa đang đến gần.
Dẫn đầu là một thanh niên gầy gầy cao cao, tuổi chừng mười bốn mười lăm, rõ ràng xuất chúng hơn mấy người đi cùng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.