Chương 8: Từ nay tôi sẽ bảo vệ cậu
Diêu Đài Kính
17/01/2022
Liêu Dư Trì không hề có ý định thả tay ra, sau khi bà chủ đưa sữa cho
cậu, cậu thử hỏi Lận Đồng: “Cậu vội đi liền bây giờ luôn à, tôi định
uống hết rồi mới đi.”
Nghe được âm điệu dịu dàng này, Lận Đồng cuộn ngón tay, trong lòng than thở vài tiếng, nét mặt vẫn như thường.
Vài giây sau, cô chậm chạp xoay đầu lại, cực kỳ thành thật mà buông vũ khí đầu hàng, “Sao tôi lại vội được chứ.”
Không phải chỉ là ngồi chung thôi à, nếu có thể xóa đi hết tất cả những xấu hổ ngày trước thì có bắt cô uống hết sữa đậu nành trong tiệm thì cô cũng tình nguyện!
Nhưng mà Liêu Dư Trì cũng không quá đáng như thế.
Cậu yên lặng ngồi trên ghế, có lẽ do hôm nay có lễ khai giảng hay sao nên cậu mặc đồng phục của Trung học phụ thuộc. Nhưng dáng người cậu đủ cao, chân còn dài, quần của người khác còn dư lại một đoạn ở mắt cá chân, còn của cậu lại vừa khít.
Áo ở trên thì còn lạ hơn nữa, rõ ràng là cùng một kiểu trang phục nhưng khi khoác lên người Liêu Dư Trì thì không hiểu sao lại đẹp hơn hẳn.
Tầm mắt của Lận Đồng không biết nên đặt ở đâu, vòng lên vòng xuống một hồi, cô quyết định sẽ tạm thời thu lại lời phê bình đối với mắt thẩm mỹ của giáo viên ở Trung học phụ thuộc.
Liêu Dư Trì không nói một lời, cứ thế lặng lặng uống sữa. Cặp mắt của Lận Đồng dời tới dời lui, cuối cùng vô thức dừng trên môi cậu.
Trông như sắc đẹp thay cơm……
Cô còn chưa kịp thu mắt, vẻ mặt suy tư điều gì, Liêu Dư Trì đúng lúc ngước mắt hỏi: “Cậu bạn trai hay đi cùng với cậu đâu rồi?”
Trong nháy mắt khi hai người nhìn nhau, Lận Đồng giật mình như bị phỏng đến.
Bạn trai? À, cậu ấy đang nhắc đến Giang Nguyên.
“Sáng nay cậu ta có xung đột với người khác, giờ không biết đang ở đâu nữa, chắc là lại đang tìm thứ gì đi hù người ta rồi.” Lận Đồng khinh bỉ nói.
Liêu Dư Trì gật đầu.
Lận Đồng quan sát gương mặt trắng nõn của cậu, bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ: Học sinh giỏi giống như Liêu Dư Trì chắc chắn đều rất ngoan đúng không.
Chắc chắn không phải loại giả vờ nghe lời như cô, mà là loại giáo viên và cha mẹ nói gì thì đều nghe nấy.
Có phải người như vậy đều rất dễ bị bắt nạt không.
Nếu gặp được kiểu đầu óc chậm tiêu, tứ chi phát triển như Giang Nguyên thì cậu ấy nhất định sẽ gặp thiệt thòi.
Nghĩ đến việc mình đã từng đụng chạm đến cậu, Lận Đồng rất anh hùng mà để sát mặt vào, hai tay đặt lên bàn, nói với cậu: “Sau này nếu có ai hù dọa cậu, cậu có thể mách với tôi nha.”
Liêu Dư Trì lẳng lặng nhìn cô, nhìn đến mức Lận Đồng thấy hơi chột dạ thì cậu mới hỏi: “Cậu muốn đánh nhau vì tôi ư?”
“Yên tâm đi.” Lận Đồng rất nghiêm túc mà đính chính, sợ dọa đến học sinh giỏi, “Cậu xem tay chân mảnh dẻ của tôi này, có thể đánh thắng được ai chứ, tôi đi kêu Giang Nguyên chống lưng cho cậu.”
Liêu Dư Trì mày nhíu một chút, nhưng rất nhanh đã trở lại hình tượng nghe lời thuận theo, nhẹ giọng nói: “Ừm, vậy nhờ cậu chăm sóc.”
Lận Đồng kéo ghế ra đứng dậy, “Chúng ta đi thôi, cậu không vội đi nộp bài à?”
Cô nhớ lại hình ảnh như lửa cháy đến mông của Lâm Tư Giai, “Tổ tưởng môn của các cậu chắc sẽ hối đúng không? Đừng đến muộn.”
Liêu Dư Trì lại gật đầu, dáng vẻ rõ ràng rất nghe lời.
Nhưng nếu những lời này mà để tổ trưởng môn của lớp 8 nghe được thì có thể hộc máu tập thể, chỉ người nào muốn bị máy lọc nước dội vào đầu mới dám hối Liêu Dư Trì nộp bài tập mà thôi!
Liêu Dư Trì vốn định như trước đây, vọng theo Lận Đồng đi vào trường, nhưng lúc này, cô gái lại trực tiếp đưa cậu đến cổng, còn đưa qua một quả trứng gà, “Mau vào đi.”
Giọng điệu hiền diệu như người mẹ già.
Liêu Dư Trì vừa vào lớp, cả hàng người trước sau chạy đến.
“Mau mau mau, Liêu Thần mau lấy đáp án tiêu chuẩn ra cho bọn tôi coi với!”
Liêu Dư Trì đặt ly sữa đậu nành lên bàn, vươn tay lấy một xấp bài tập mà mọi người tìm ra từ trong cặp, cả đám lấy được đồ thì lập tức giải tán.
Lớp 8 phòng rộng lại ít người, bàn ghế đều là bàn đơn, Lương Miểu ngồi cạnh Liêu Dư Trì, trên bàn đặt một đống đồ mà giáo viên chủ nhiệm sẽ thu.
Mọi người tản ra, cậu ta ngẩng đầu chào Liêu Dư Trì, bất ngờ trông thấy cái lý trên bàn cậu.
“Không, không phải cậu trước giờ chỉ ăn ở nhà thôi sao, sao giờ lại uống sữa đậu nành bên ngoài thế?” Lương Miểu cứ như vừa phát hiện ra lục địa mới nói.
Liêu Dư Trì vừa dọn bàn vừa đáp: “Ngày đầu tiên khai giảng, phải ăn nhiều, ở nhà ăn chưa no.”
Lương Miểu không nghi ngờ gì, tiếp tục bận rộn sắp xếp lại đồ chuẩn bị nộp, hai người câu được câu không trò chuyện, phần lớn là Lương Miểu nói, Liêu Dư Trì nghe.
Chủ đề không biết tại sao lại dời đến Côn Thể đối diện, Liêu Dư Trì khựng tay lại, bỗng nhiên khụ một tiếng, “À, đúng rồi, gần đây Lận Đồng có đăng gì nữa không?”
“Cậu còn chưa từ bỏ ý định nữa ư?” Lương Miểu hệt như bị dọa, “Cậu đừng giận nữa, cậu ấy cũng đâu có cố ý? Đừng đến gây chuyện với cậu ấy mà.”
Liêu Dư Trì: “……” Nhìn cậu rất giống mấy người có thù tất báo lắm à?
“À mà đúng lúc cậu nhắc đến, tôi mới ra một chuyện rất mắc cười.” Lương Miểu đẩy mắt kính, “Cậu còn nhớ lần trước cậu ấy đăng đoạn tin nhắn không, lúc đó tôi đã nghi ngờ, cái người chơi game với Giang Nguyên có phải là gay không......”
Khóe môi Liêu Dư Trì co rút.
“Thật ra tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà nghe nói ở giới của bọn họ, loại cơ bắp phát triển như Giang Nguyên rất được mấy người gay khác chào đón.”
Lương Miểu hay nói lắp nên tốc độ nói rất chậm.
Cậu ta không phải loại người hay tò mò, khi nói về mấy chuyện này thì giống như chỉ là cung cấp kiến thức, tuy Liêu Dư Trì không ngắt lời nhưng vẻ mặt càng lúc càng kỳ lạ.
Hóng chuyện hóng đến người mình, chuyện cũng hay lắm.
“Nhưng, nhưng mà, sau đó Lận Đồng còn đăng một bài khác, hình như là cậu ấy lấy tài khoản của Giang Nguyên nhắn tin, kết quả là bị bên kia nói mát, cậu ấy nghi là người gay kia có khả năng cảm ứng.” Lương Miểu tiếp tục nói.
Hay cho một…… Khả năng cảm ứng.
Một lần nữa Liêu Dư Trì cuối cùng mới nhận ra, lần trò chuyện cuối cùng của cậu và Ánh sáng của Côn Thể, tính cách của đầu bên kia đã thay đổi hoàn toàn.
Cậu cả người đầy lửa giận, chắc là đã mắng người đến mất hết phương hướng, nhưng mà —— hình như cậu mắng sai rồi thì phải.
Sao Lận Đồng lại chọn thời điểm đó mà online chứ?
Huyệt Thái Dương của Liêu Dư Trì không ngừng nhảy lên, tim gan phổi thận đều không khỏe.
Con người mà đã xui xẻo lên thì mọi chuyện đều không thuận lợi.
Chuyện duy nhất đáng để ăn mừng là cậu còn chưa bị lật mặt trong game.
Lương Miểu đang định nói tiếp, vừa phát ra tiếng đã bị Liêu Dư Trì vội vàng ngắt lời: “Cậu xếp bài xong chưa vậy, còn nói gì nữa, lão Chu đã sắp vào rồi.”
Lương Miểu: “?” Không phải là cậu chủ động hỏi tôi à?
-
Lận Đồng chờ ở phòng huấn luyện chưa lâu đã bị Bạch Tinh thúc giục.
Người đến đón vẫn là thầy giáo lần trước, anh ta quen cửa quen nẻo dẫn hai người đến một phòng học rộng rãi.
Bạch Tinh đẩy cửa ra, mấy cô gái bên trong liền đồng loạt cúi đầu, hô: “Chào cô giáo!”
Bước chân Bạch Tinh khựng lại, Lận Đồng ở đằng sau chưa kịp phản ứng lại đã đụng vào người cô ấy.
Bên trong có sáu nữ sinh, xếp hàng dựa theo chiều cao, các cô ấy mặc quần áo đồng nhất, vốn đã rất thấp thỏm, khi trông thấy mặt của Bạch Tinh thì càng thêm căng thẳng.
Bạch Tinh cũng không để ý, bắt đầu điểm danh, sau khi nhận mặt hết tất cả các học sinh thì hắng giọng, nghiêm túc nói: “Giám thị trường của các em đã cho biết các em đều là học sinh khá giỏi, để tôi đến chăm sóc mấy em thật tốt.”
“Tôi không biết các em mang tâm trạng gì mà đứng ở chỗ này, dù sao tôi cũng không thích nói chuyện lòng vòng, nếu bây giờ tôi đã là người huấn luyện chính của các em, hơn nữa các em cũng đã biết tôi là ai, vậy thì cũng nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
“Tôi sẽ nghiêm khắc dựa theo tiêu chuẩn của vận động viên để yêu cầu các em.” Bạch Tinh nhìn quanh một vòng, trông thấy Lận Đồng đang mỉm cười……
“Lận Đồng.”
“Có mặt!” Lận Đồng đáp lại theo phản xạ.
“Qua cuối hàng đứng đi, đừng có cản đường!” Bạch Tinh không chút khách sáo mà ra lệnh.
Lận Đồng cúi đầu mếu máo, thành thật đi đến cuối hàng.
Bạch Tinh lại dùng các loại hù dọa với mấy cô gái nhỏ.
“Tiêu chuẩn để lựa chọn học sinh năng khiếu cũng rất khắc nghiệt, tôi nói thật cho các em biết, sáu người các em lúc này, nếu lúc đó có một người được trúng tuyển thì là do năng lực của chính các em.”
Mấy nữ sinh sợ đến mức trắng bệch mặt mày.
“Hơn nữa ở giai đoạn này, các em phải khống chế chế độ ăn, giữ cho dáng người hoàn hảo nhất.”
Đây là những lời mà Lận Đồng đã nghe nhiều nhất, cô không xem đây là chuyện lớn, nhưng gương mặt của mấy cô gái đều đã nhăn như khổ qua.
“Lấy học trò của tôi làm ví dụ.” Bạch Tinh chuyển mắt, “Lận Đồng, bước lên đây!”
Lận Đồng không biết cô ấy muốn làm gì, cô nghe lời bước lên giữa phòng.
Bạch Tinh kêu cô giơ hai tay ra, sau đó đặt tay lên vai cô, “Các em nhìn nhìn bạn này, bởi vì gần đây không quản lý được cái miệng của mình nên dáng người đã biến dạng.”
Lận Đồng: “……” Biết ngay là chẳng có gì tốt mà.
Lúc này, mấy cô gái vẫn luôn im lặng bắt đầu thì thầm, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ khó tin trên mặt.
Hả? Đây là biến dạng sao? Cầu trời cho con cũng biến dạng như thế đi.
Bạch Tinh nâng giọng: “Yên lặng.”
“Các em phải luyện ra dáng người tốt hơn em này.”
Lận Đồng cảm thấy mình như thịt cá trên thớt, bất đắc dĩ đứng đó.
Đối diện là một nữ sinh mặt như búp bê, tầm mắt của cô ấy vốn hướng thẳng vào Lận Đồng, nhưng không biết có phải vì ngượng hay không mà hơi trốn tránh.
Trong giờ nghỉ, có vài người lấy can đảm đến hỏi Lận Đồng, “Cô giáo Bạch nói thật ư?”
Lận Đồng vô tội duỗi eo, “Cô ấy từng nói tôi biểu diễn trên sân khấu còn không bằng cụ già khiêu vũ ở quảng trường nữa.”
Sắc mặt của cô gái hỏi chuyện lập tức cứng đờ.
“Vậy nên sau này cậu sẽ hiểu, nếu quá tin lời của cô giáo Bạch thì cơm trưa cậu có thể sẽ không thể nuốt trôi đâu.”
Nữ sinh: Cảm ơn, đã không nuốt được rồi.
Lận Đồng luôn rất nhạy bén với cái nhìn của người khác, cô hơi nghiêng đầu, đã nhiều lần liên tục đối diện với tầm mắt của cô gái mặt búp bê kia, cuối cùng, cô không nhịn được nên vẫy tay xem như chào hỏi.
Ngờ đâu búp bê lại như cua trong lồng hấp, khuôn mặt đỏ bừng, tay chân lập tức rối ren hẳn lên.
Mấy cô gái khác chủ động giới thiệu cho Lận Đồng.
“Đây là học sinh giỏi của lớp 8, thành tích của cậu ấy rất tốt.”
Lận Đồng không quá hiểu biết về thế giới của mấy học sinh giỏi, cô hơi khó hiểu: “Vậy thì chăm chỉ học hành là được, tại sao lại phải làm mấy chuyện vất vả này chứ?”
“Haizz, Giang Hòa đặt mục tiêu rất cao, cậu ấy muốn vào trường tốt nhất. Nhưng không phải ai cũng học tập ổn định như Liêu Dư Trì, vậy nên mới muốn kiếm thêm thành tích khác, coi như là bảo hiểm thứ hai.” Cô gái tóc ngắn có vẻ rất thân với Giang Hòa, cô nàng thao thao bất tuyệt, đột nhiên không chắc chắn mà dừng lại.
“Cậu có biết Liêu Dư Trì không?”
Lận Đồng trầm mặc một giây, Giang Hòa thế mà lại thay cô đáp.
Giọng nói của nữ sinh nhỏ nhẹ, hệt như một cái bánh mochi mềm mại: “Cậu ấy biết.”
Đâu chỉ là biết thôi đâu, Lận Đồng thầm nghĩ.
Giang Hòa mặt đỏ hồng nói, "Sáng nay tôi đã thấy hai cậu cùng ăn sáng."
Lận Đồng lập tức xua tay, “Không phải không phải, cậu hiểu lầm rồi.”
Ánh mắt của những người khác trở nên kinh ngạc đầy cảm thán, vốn không hề cho cô cơ hội giải thích. Quả nhiên là vậy, đai thần và đại thần đều quen biết nhau cả mà.
Là do các cô ấy đã quá ngây thơ.
Nhưng mà đã nhắc đến Liêu Dư Trì, mấy cô gái liền tụm lại ríu rít lên, vây quanh Giang Hòa hỏi tới hỏi lui.
Tính tình cậu ấy thế nào?
Sao lần nào thi cũng đạt kết quả cao đến vậy?
Có chuyện bên lề hay ho gì không?
Cô gái bị hỏi đến xấu hổ, mặt càng lúc càng đỏ, “Tính tình của Liêu Dư Trì khá tốt, nhưng mà chuyện bên lề……Hình như là không có, theo tôi nhớ thì cậu ấy chưa từng nói là thích ai……”
Em gái tóc ngắn vô cùng thẳng tính, nói gì cũng không nghĩ nhiều, “Này? Sao mặt cậu đỏ dữ vậy, đừng nói là cậu thích cậu ấy nha?”
Mảng đỏ của Giang Hòa lúc này đã lan tới tận cổ.
Tầm mắt của Lận Đồng lại lạc sang nơi khác, cô không quá hiểu về mấy chủ đề này, cũng không muốn thảo luận về người đã bị cô làm cho mất mặt, chỉ có thể yên lặng rụt người ra sau.
May mà Bạch Tinh đến đúng lúc.
Khoảng khắc khi cô ấy mở cửa ra, Lận Đồng cảm thấy bầu trời như đang phát sáng vậy.
Tác giả có lời muốn nói: Vài tháng sau.
Lận Đồng: Thơm quá.
Nghe được âm điệu dịu dàng này, Lận Đồng cuộn ngón tay, trong lòng than thở vài tiếng, nét mặt vẫn như thường.
Vài giây sau, cô chậm chạp xoay đầu lại, cực kỳ thành thật mà buông vũ khí đầu hàng, “Sao tôi lại vội được chứ.”
Không phải chỉ là ngồi chung thôi à, nếu có thể xóa đi hết tất cả những xấu hổ ngày trước thì có bắt cô uống hết sữa đậu nành trong tiệm thì cô cũng tình nguyện!
Nhưng mà Liêu Dư Trì cũng không quá đáng như thế.
Cậu yên lặng ngồi trên ghế, có lẽ do hôm nay có lễ khai giảng hay sao nên cậu mặc đồng phục của Trung học phụ thuộc. Nhưng dáng người cậu đủ cao, chân còn dài, quần của người khác còn dư lại một đoạn ở mắt cá chân, còn của cậu lại vừa khít.
Áo ở trên thì còn lạ hơn nữa, rõ ràng là cùng một kiểu trang phục nhưng khi khoác lên người Liêu Dư Trì thì không hiểu sao lại đẹp hơn hẳn.
Tầm mắt của Lận Đồng không biết nên đặt ở đâu, vòng lên vòng xuống một hồi, cô quyết định sẽ tạm thời thu lại lời phê bình đối với mắt thẩm mỹ của giáo viên ở Trung học phụ thuộc.
Liêu Dư Trì không nói một lời, cứ thế lặng lặng uống sữa. Cặp mắt của Lận Đồng dời tới dời lui, cuối cùng vô thức dừng trên môi cậu.
Trông như sắc đẹp thay cơm……
Cô còn chưa kịp thu mắt, vẻ mặt suy tư điều gì, Liêu Dư Trì đúng lúc ngước mắt hỏi: “Cậu bạn trai hay đi cùng với cậu đâu rồi?”
Trong nháy mắt khi hai người nhìn nhau, Lận Đồng giật mình như bị phỏng đến.
Bạn trai? À, cậu ấy đang nhắc đến Giang Nguyên.
“Sáng nay cậu ta có xung đột với người khác, giờ không biết đang ở đâu nữa, chắc là lại đang tìm thứ gì đi hù người ta rồi.” Lận Đồng khinh bỉ nói.
Liêu Dư Trì gật đầu.
Lận Đồng quan sát gương mặt trắng nõn của cậu, bỗng nhiên nảy ra một suy nghĩ: Học sinh giỏi giống như Liêu Dư Trì chắc chắn đều rất ngoan đúng không.
Chắc chắn không phải loại giả vờ nghe lời như cô, mà là loại giáo viên và cha mẹ nói gì thì đều nghe nấy.
Có phải người như vậy đều rất dễ bị bắt nạt không.
Nếu gặp được kiểu đầu óc chậm tiêu, tứ chi phát triển như Giang Nguyên thì cậu ấy nhất định sẽ gặp thiệt thòi.
Nghĩ đến việc mình đã từng đụng chạm đến cậu, Lận Đồng rất anh hùng mà để sát mặt vào, hai tay đặt lên bàn, nói với cậu: “Sau này nếu có ai hù dọa cậu, cậu có thể mách với tôi nha.”
Liêu Dư Trì lẳng lặng nhìn cô, nhìn đến mức Lận Đồng thấy hơi chột dạ thì cậu mới hỏi: “Cậu muốn đánh nhau vì tôi ư?”
“Yên tâm đi.” Lận Đồng rất nghiêm túc mà đính chính, sợ dọa đến học sinh giỏi, “Cậu xem tay chân mảnh dẻ của tôi này, có thể đánh thắng được ai chứ, tôi đi kêu Giang Nguyên chống lưng cho cậu.”
Liêu Dư Trì mày nhíu một chút, nhưng rất nhanh đã trở lại hình tượng nghe lời thuận theo, nhẹ giọng nói: “Ừm, vậy nhờ cậu chăm sóc.”
Lận Đồng kéo ghế ra đứng dậy, “Chúng ta đi thôi, cậu không vội đi nộp bài à?”
Cô nhớ lại hình ảnh như lửa cháy đến mông của Lâm Tư Giai, “Tổ tưởng môn của các cậu chắc sẽ hối đúng không? Đừng đến muộn.”
Liêu Dư Trì lại gật đầu, dáng vẻ rõ ràng rất nghe lời.
Nhưng nếu những lời này mà để tổ trưởng môn của lớp 8 nghe được thì có thể hộc máu tập thể, chỉ người nào muốn bị máy lọc nước dội vào đầu mới dám hối Liêu Dư Trì nộp bài tập mà thôi!
Liêu Dư Trì vốn định như trước đây, vọng theo Lận Đồng đi vào trường, nhưng lúc này, cô gái lại trực tiếp đưa cậu đến cổng, còn đưa qua một quả trứng gà, “Mau vào đi.”
Giọng điệu hiền diệu như người mẹ già.
Liêu Dư Trì vừa vào lớp, cả hàng người trước sau chạy đến.
“Mau mau mau, Liêu Thần mau lấy đáp án tiêu chuẩn ra cho bọn tôi coi với!”
Liêu Dư Trì đặt ly sữa đậu nành lên bàn, vươn tay lấy một xấp bài tập mà mọi người tìm ra từ trong cặp, cả đám lấy được đồ thì lập tức giải tán.
Lớp 8 phòng rộng lại ít người, bàn ghế đều là bàn đơn, Lương Miểu ngồi cạnh Liêu Dư Trì, trên bàn đặt một đống đồ mà giáo viên chủ nhiệm sẽ thu.
Mọi người tản ra, cậu ta ngẩng đầu chào Liêu Dư Trì, bất ngờ trông thấy cái lý trên bàn cậu.
“Không, không phải cậu trước giờ chỉ ăn ở nhà thôi sao, sao giờ lại uống sữa đậu nành bên ngoài thế?” Lương Miểu cứ như vừa phát hiện ra lục địa mới nói.
Liêu Dư Trì vừa dọn bàn vừa đáp: “Ngày đầu tiên khai giảng, phải ăn nhiều, ở nhà ăn chưa no.”
Lương Miểu không nghi ngờ gì, tiếp tục bận rộn sắp xếp lại đồ chuẩn bị nộp, hai người câu được câu không trò chuyện, phần lớn là Lương Miểu nói, Liêu Dư Trì nghe.
Chủ đề không biết tại sao lại dời đến Côn Thể đối diện, Liêu Dư Trì khựng tay lại, bỗng nhiên khụ một tiếng, “À, đúng rồi, gần đây Lận Đồng có đăng gì nữa không?”
“Cậu còn chưa từ bỏ ý định nữa ư?” Lương Miểu hệt như bị dọa, “Cậu đừng giận nữa, cậu ấy cũng đâu có cố ý? Đừng đến gây chuyện với cậu ấy mà.”
Liêu Dư Trì: “……” Nhìn cậu rất giống mấy người có thù tất báo lắm à?
“À mà đúng lúc cậu nhắc đến, tôi mới ra một chuyện rất mắc cười.” Lương Miểu đẩy mắt kính, “Cậu còn nhớ lần trước cậu ấy đăng đoạn tin nhắn không, lúc đó tôi đã nghi ngờ, cái người chơi game với Giang Nguyên có phải là gay không......”
Khóe môi Liêu Dư Trì co rút.
“Thật ra tôi cũng không rõ lắm, nhưng mà nghe nói ở giới của bọn họ, loại cơ bắp phát triển như Giang Nguyên rất được mấy người gay khác chào đón.”
Lương Miểu hay nói lắp nên tốc độ nói rất chậm.
Cậu ta không phải loại người hay tò mò, khi nói về mấy chuyện này thì giống như chỉ là cung cấp kiến thức, tuy Liêu Dư Trì không ngắt lời nhưng vẻ mặt càng lúc càng kỳ lạ.
Hóng chuyện hóng đến người mình, chuyện cũng hay lắm.
“Nhưng, nhưng mà, sau đó Lận Đồng còn đăng một bài khác, hình như là cậu ấy lấy tài khoản của Giang Nguyên nhắn tin, kết quả là bị bên kia nói mát, cậu ấy nghi là người gay kia có khả năng cảm ứng.” Lương Miểu tiếp tục nói.
Hay cho một…… Khả năng cảm ứng.
Một lần nữa Liêu Dư Trì cuối cùng mới nhận ra, lần trò chuyện cuối cùng của cậu và Ánh sáng của Côn Thể, tính cách của đầu bên kia đã thay đổi hoàn toàn.
Cậu cả người đầy lửa giận, chắc là đã mắng người đến mất hết phương hướng, nhưng mà —— hình như cậu mắng sai rồi thì phải.
Sao Lận Đồng lại chọn thời điểm đó mà online chứ?
Huyệt Thái Dương của Liêu Dư Trì không ngừng nhảy lên, tim gan phổi thận đều không khỏe.
Con người mà đã xui xẻo lên thì mọi chuyện đều không thuận lợi.
Chuyện duy nhất đáng để ăn mừng là cậu còn chưa bị lật mặt trong game.
Lương Miểu đang định nói tiếp, vừa phát ra tiếng đã bị Liêu Dư Trì vội vàng ngắt lời: “Cậu xếp bài xong chưa vậy, còn nói gì nữa, lão Chu đã sắp vào rồi.”
Lương Miểu: “?” Không phải là cậu chủ động hỏi tôi à?
-
Lận Đồng chờ ở phòng huấn luyện chưa lâu đã bị Bạch Tinh thúc giục.
Người đến đón vẫn là thầy giáo lần trước, anh ta quen cửa quen nẻo dẫn hai người đến một phòng học rộng rãi.
Bạch Tinh đẩy cửa ra, mấy cô gái bên trong liền đồng loạt cúi đầu, hô: “Chào cô giáo!”
Bước chân Bạch Tinh khựng lại, Lận Đồng ở đằng sau chưa kịp phản ứng lại đã đụng vào người cô ấy.
Bên trong có sáu nữ sinh, xếp hàng dựa theo chiều cao, các cô ấy mặc quần áo đồng nhất, vốn đã rất thấp thỏm, khi trông thấy mặt của Bạch Tinh thì càng thêm căng thẳng.
Bạch Tinh cũng không để ý, bắt đầu điểm danh, sau khi nhận mặt hết tất cả các học sinh thì hắng giọng, nghiêm túc nói: “Giám thị trường của các em đã cho biết các em đều là học sinh khá giỏi, để tôi đến chăm sóc mấy em thật tốt.”
“Tôi không biết các em mang tâm trạng gì mà đứng ở chỗ này, dù sao tôi cũng không thích nói chuyện lòng vòng, nếu bây giờ tôi đã là người huấn luyện chính của các em, hơn nữa các em cũng đã biết tôi là ai, vậy thì cũng nên chuẩn bị tâm lý thật tốt.”
“Tôi sẽ nghiêm khắc dựa theo tiêu chuẩn của vận động viên để yêu cầu các em.” Bạch Tinh nhìn quanh một vòng, trông thấy Lận Đồng đang mỉm cười……
“Lận Đồng.”
“Có mặt!” Lận Đồng đáp lại theo phản xạ.
“Qua cuối hàng đứng đi, đừng có cản đường!” Bạch Tinh không chút khách sáo mà ra lệnh.
Lận Đồng cúi đầu mếu máo, thành thật đi đến cuối hàng.
Bạch Tinh lại dùng các loại hù dọa với mấy cô gái nhỏ.
“Tiêu chuẩn để lựa chọn học sinh năng khiếu cũng rất khắc nghiệt, tôi nói thật cho các em biết, sáu người các em lúc này, nếu lúc đó có một người được trúng tuyển thì là do năng lực của chính các em.”
Mấy nữ sinh sợ đến mức trắng bệch mặt mày.
“Hơn nữa ở giai đoạn này, các em phải khống chế chế độ ăn, giữ cho dáng người hoàn hảo nhất.”
Đây là những lời mà Lận Đồng đã nghe nhiều nhất, cô không xem đây là chuyện lớn, nhưng gương mặt của mấy cô gái đều đã nhăn như khổ qua.
“Lấy học trò của tôi làm ví dụ.” Bạch Tinh chuyển mắt, “Lận Đồng, bước lên đây!”
Lận Đồng không biết cô ấy muốn làm gì, cô nghe lời bước lên giữa phòng.
Bạch Tinh kêu cô giơ hai tay ra, sau đó đặt tay lên vai cô, “Các em nhìn nhìn bạn này, bởi vì gần đây không quản lý được cái miệng của mình nên dáng người đã biến dạng.”
Lận Đồng: “……” Biết ngay là chẳng có gì tốt mà.
Lúc này, mấy cô gái vẫn luôn im lặng bắt đầu thì thầm, bọn họ liếc mắt nhìn nhau, đều thấy được vẻ khó tin trên mặt.
Hả? Đây là biến dạng sao? Cầu trời cho con cũng biến dạng như thế đi.
Bạch Tinh nâng giọng: “Yên lặng.”
“Các em phải luyện ra dáng người tốt hơn em này.”
Lận Đồng cảm thấy mình như thịt cá trên thớt, bất đắc dĩ đứng đó.
Đối diện là một nữ sinh mặt như búp bê, tầm mắt của cô ấy vốn hướng thẳng vào Lận Đồng, nhưng không biết có phải vì ngượng hay không mà hơi trốn tránh.
Trong giờ nghỉ, có vài người lấy can đảm đến hỏi Lận Đồng, “Cô giáo Bạch nói thật ư?”
Lận Đồng vô tội duỗi eo, “Cô ấy từng nói tôi biểu diễn trên sân khấu còn không bằng cụ già khiêu vũ ở quảng trường nữa.”
Sắc mặt của cô gái hỏi chuyện lập tức cứng đờ.
“Vậy nên sau này cậu sẽ hiểu, nếu quá tin lời của cô giáo Bạch thì cơm trưa cậu có thể sẽ không thể nuốt trôi đâu.”
Nữ sinh: Cảm ơn, đã không nuốt được rồi.
Lận Đồng luôn rất nhạy bén với cái nhìn của người khác, cô hơi nghiêng đầu, đã nhiều lần liên tục đối diện với tầm mắt của cô gái mặt búp bê kia, cuối cùng, cô không nhịn được nên vẫy tay xem như chào hỏi.
Ngờ đâu búp bê lại như cua trong lồng hấp, khuôn mặt đỏ bừng, tay chân lập tức rối ren hẳn lên.
Mấy cô gái khác chủ động giới thiệu cho Lận Đồng.
“Đây là học sinh giỏi của lớp 8, thành tích của cậu ấy rất tốt.”
Lận Đồng không quá hiểu biết về thế giới của mấy học sinh giỏi, cô hơi khó hiểu: “Vậy thì chăm chỉ học hành là được, tại sao lại phải làm mấy chuyện vất vả này chứ?”
“Haizz, Giang Hòa đặt mục tiêu rất cao, cậu ấy muốn vào trường tốt nhất. Nhưng không phải ai cũng học tập ổn định như Liêu Dư Trì, vậy nên mới muốn kiếm thêm thành tích khác, coi như là bảo hiểm thứ hai.” Cô gái tóc ngắn có vẻ rất thân với Giang Hòa, cô nàng thao thao bất tuyệt, đột nhiên không chắc chắn mà dừng lại.
“Cậu có biết Liêu Dư Trì không?”
Lận Đồng trầm mặc một giây, Giang Hòa thế mà lại thay cô đáp.
Giọng nói của nữ sinh nhỏ nhẹ, hệt như một cái bánh mochi mềm mại: “Cậu ấy biết.”
Đâu chỉ là biết thôi đâu, Lận Đồng thầm nghĩ.
Giang Hòa mặt đỏ hồng nói, "Sáng nay tôi đã thấy hai cậu cùng ăn sáng."
Lận Đồng lập tức xua tay, “Không phải không phải, cậu hiểu lầm rồi.”
Ánh mắt của những người khác trở nên kinh ngạc đầy cảm thán, vốn không hề cho cô cơ hội giải thích. Quả nhiên là vậy, đai thần và đại thần đều quen biết nhau cả mà.
Là do các cô ấy đã quá ngây thơ.
Nhưng mà đã nhắc đến Liêu Dư Trì, mấy cô gái liền tụm lại ríu rít lên, vây quanh Giang Hòa hỏi tới hỏi lui.
Tính tình cậu ấy thế nào?
Sao lần nào thi cũng đạt kết quả cao đến vậy?
Có chuyện bên lề hay ho gì không?
Cô gái bị hỏi đến xấu hổ, mặt càng lúc càng đỏ, “Tính tình của Liêu Dư Trì khá tốt, nhưng mà chuyện bên lề……Hình như là không có, theo tôi nhớ thì cậu ấy chưa từng nói là thích ai……”
Em gái tóc ngắn vô cùng thẳng tính, nói gì cũng không nghĩ nhiều, “Này? Sao mặt cậu đỏ dữ vậy, đừng nói là cậu thích cậu ấy nha?”
Mảng đỏ của Giang Hòa lúc này đã lan tới tận cổ.
Tầm mắt của Lận Đồng lại lạc sang nơi khác, cô không quá hiểu về mấy chủ đề này, cũng không muốn thảo luận về người đã bị cô làm cho mất mặt, chỉ có thể yên lặng rụt người ra sau.
May mà Bạch Tinh đến đúng lúc.
Khoảng khắc khi cô ấy mở cửa ra, Lận Đồng cảm thấy bầu trời như đang phát sáng vậy.
Tác giả có lời muốn nói: Vài tháng sau.
Lận Đồng: Thơm quá.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.