Chương 2: Đánh Cược
Hạ Quân Cát
19/07/2021
Hắn chỉ biết, ba năm trước, khi mà hắn lưu lạc đến nơi đây, cửa hàng bán thịt này đã mở cửa được rất nhiều năm.
"Người trẻ tuổi, ta không giống như ngươi, thanh danh, tài phú, nữ nhân, lực lượng ta đều đã hưởng thụ qua, thế nên hiện tại, mấy thứ đó không còn kỳ lạ, hấp dẫn ta nữa." Lão bản hút thuốc, thần sắc như là một kẻ nhìn thấu hết vạn vật, ngẩng đầu nhìn trăng, khí tức trang bức phả vào mặt, làm cho Vương Khung cảm thấy buồn nôn.
(*) Trang bức: là có tiền, có quyền, có thực lực nhưng giả nghèo giả khổ, giả ngu dại yếu ớt đến 1 lúc nào đó mới thể hiện ra để áp bức người khác.
"Mẹ nó!" Vương Khung thầm mắng.
"Trước đó, chúng ta đã nói, chỉ cần ngươi có thể thương tổn đến một sợi tóc của ta, ta sẽ để cho ngươi rời đi, thế nhưng mà với tư chất của ngươi, đến kiếp sau cũng chỉ có thể mổ thịt ở đây."
Nhìn dáng vẻ ta đây vô địch thiên hạ của lão bản, hàm răng của Vương Khung lại ngứa ngáy.
"Đừng có nói ta không tạo cơ hội cho ngươi, ta tìm đối thủ cho ngươi, nếu như có thể đánh bại gã, ngươi liền có thể rời đi." Lão bản quay đầu, nhìn Vương Khung, nhấn mạnh.
"Đồng thời... ta có thể để cho ngươi tiến vào Quang Minh học cung."
Răng rắc...
Tiếng cái thớt vỡ đôi, Vương Khung giật mình, ánh mắt rung động.
Vô tận năm tháng trước đây, nhóm nhân loại thức tỉnh dị năng đầu tiên đã sáng tạo ra Quang Minh học cung, truyền thừa cho đến nay, không biết bao nhiêu cường giả đã sinh ra từ đó.
Trong thiên hạ, mỗi một tòa thành trì đều có sắp đặt Quang Minh học cung, chỗ đó là học phủ tu hành Hỏa Chủng cao nhất.
Thế nhưng để đi vào Quang Minh học cung, điều kiện đương nhiên cũng rất hà khắc.
Người ngưng tụ ra Hỏa Chủng, chỉ thu nhận từ 18 tuổi trở xuống, người chưa hề ngưng tụ Hỏa Chủng, chỉ thu nhận từ 15 tuổi trở xuống mà phải có tư chất cao.
"Ngươi lại có thể đề cử cho ta tiến vào Quang Minh học cung?" Vương Khung nửa tin nửa ngờ, lại càng thêm hoài nghi với thân phận của lão bản.
"Không phải ta." Lão bản cười lắc đầu.
Vương Khung khẽ giật mình, còn muốn hỏi lại.
"Đối thủ của ngươi đến rồi."
Keng... Keng... Keng...
Trong bóng đêm, truyền đến từng trận âm thanh của lục lạc, dưới ánh đèn lờ mờ, hai bóng người chậm rãi đi tới.
Một vị nam tử trung niên, thân hình cao lớn, khoác áo choàng màu đen, ngũ quan như rìu đục đao tước.
Đi theo bên cạnh hắn là một vị thiếu niên, thần sắc lạnh lùng, tuổi không chênh lệch lắm so với Vương Khung.
"Hai mươi năm không gặp, nghĩ không ra ngươi lại trốn ở nơi này." m thanh lạnh lẽo vang lên ở đầu con hẻm.
Bên trong con ngươi của nam tử trung niên đột nhiên bạo phát tinh mang, giống như những lưỡi đao đan vào nhau, khiến người ta lạnh sống lưng.
Lão bản hút thuốc, ngẩng đầu phun ra một vòng khói, thần sắc ngưng trọng: "Trong thiên hạ này, có ai có thể khiến cho ta trốn sao?"
Nam tử trung niên nhăn mày lại: "Hai mươi năm không thấy, ngươi vẫn còn cuồng ngạo như vậy."
Lão bản nhếch miệng cười một tiếng, quay đầu, nhìn nam tử trung niên một chút, ánh mắt khẽ chuyển, đáp xuống người thiếu niên bên cạnh.
"Đây là đệ tử ngươi mới thu sao?"
Nam tử trung niên trầm ánh mắt xuống, khẽ ừ một tiếng.
"Thời gian thật là vô tình, trước kia chúng ta cùng nhau học nghệ, thiếu niên vô tri, khinh cuồng vô kỵ, không nghĩ tới hôm nay cũng trở thành lão sư." Lão bản cảm thán.
"Ngươi biết rõ hôm nay ta đến không phải là để ôn chuyện với ngươi."
"Tuổi đã cao, ta đã không có hào hứng động thủ, phong trần hai mươi năm, ngươi hãy để ta sống yên tĩnh một chút đi." Lão bản khẽ cười nói.
Nam tử trung niên lắc đầu: "Người như ngươi làm sao lại chịu được nhàm chán, phong mang của ngươi không giấu được."
"Ha ha ha, Long Vũ Vương, từ nhỏ đến lớn, ta còn là lần đầu tiên nghe ngươi tán dương ta." Lão bản cười to nói: "Thôi được, ngươi đường xa mà đến, ta không thể để ngươi tay không mà về, liền cược một lần đi."
"Đánh cược như thế nào?" Nam tử trung niên hỏi.
Lão bản đưa tay, chỉ về phía thiếu niên bên cạnh, cười nói: "Đệ tử của ngươi, đánh một trận cùng với đệ tử của ta."
"Thắng, ta đi với ngươi."
"Thua, liền coi như ngươi chưa từng tới."
"Đệ tử của ngươi! ?" Trung niên nam tử sắc mặt đột biến, khí tức lăng lệ phóng lên tận trời, gió nổi, cát bay.
Trong phút chốc, ánh mắt sắc bén giống như một thanh đao kia đảo qua trước hàng thịt Hắc Nhận, cuối cùng rơi ở trên người Vương Khung.
"Là hắn?" Trung niên nam tử kinh nghi bất định nói.
Lão bản khẽ gật đầu: "Là hắn!"
Lúc này, Vương Khung ngẩn người.
"Con bà nó, ta trở thành đệ tử của ngươi từ lúc nào?" Vô số dấu hỏi hiện lên trong lòng Vương Khung.
Nam tử trung niên nhìn về phía Vương Khung bằng ánh mắt khác, ánh mắt đó giống như một bàn tay to, như muốn lột sạch hắn từ trong ra ngoài, nhìn sạch sẽ.
"Nghĩ không ra người như ngươi vậy mà cũng sẽ thu đồ!" Nam tử trung niên thu hồi ánh mắt, thần sắc khôi phục như ban đầu: "Ta ngược lại là rất hiếu kì, đến cùng là dạng hạt giống gì mà lại có thể khiến cho ngươi coi trọng."
"Cũng không có gì, hắn băm thịt rất nhanh." Lão bản nhếch miệng cười nói.
"Linh Môn, giết hắn." Trung niên nam tử thản nhiên nói.
Lời nói rơi xuống, thiếu niên ở bên cạnh đi ra, ánh mắt sắc bén, toát ra địch ý sâu đậm, khóa chặt Vương Khung.
Ông! Đột nhiên, một tiếng ngâm khẽ vang lên, thấm nhuần đêm trăng.
Hàn mang lấp lóe, một thanh phi đao đột ngột xuất hiện, lơ lửng ở trước người Bạch Linh Môn.
"Phái ngự vật! ?" Vương Khung hơi hơi nheo con mắt lại.
Dị năng Hỏa Chủng, được chia thành ba trường phái chính, phái thần binh, phái ngự vật cùng với phái siêu năng.
Cái gọi là phái thần binh, chính là một bộ phận thân thể xuất hiện dị năng cường hóa, giống như binh khí, đây chính là một loại thường thấy nhất.
"Người trẻ tuổi, ta không giống như ngươi, thanh danh, tài phú, nữ nhân, lực lượng ta đều đã hưởng thụ qua, thế nên hiện tại, mấy thứ đó không còn kỳ lạ, hấp dẫn ta nữa." Lão bản hút thuốc, thần sắc như là một kẻ nhìn thấu hết vạn vật, ngẩng đầu nhìn trăng, khí tức trang bức phả vào mặt, làm cho Vương Khung cảm thấy buồn nôn.
(*) Trang bức: là có tiền, có quyền, có thực lực nhưng giả nghèo giả khổ, giả ngu dại yếu ớt đến 1 lúc nào đó mới thể hiện ra để áp bức người khác.
"Mẹ nó!" Vương Khung thầm mắng.
"Trước đó, chúng ta đã nói, chỉ cần ngươi có thể thương tổn đến một sợi tóc của ta, ta sẽ để cho ngươi rời đi, thế nhưng mà với tư chất của ngươi, đến kiếp sau cũng chỉ có thể mổ thịt ở đây."
Nhìn dáng vẻ ta đây vô địch thiên hạ của lão bản, hàm răng của Vương Khung lại ngứa ngáy.
"Đừng có nói ta không tạo cơ hội cho ngươi, ta tìm đối thủ cho ngươi, nếu như có thể đánh bại gã, ngươi liền có thể rời đi." Lão bản quay đầu, nhìn Vương Khung, nhấn mạnh.
"Đồng thời... ta có thể để cho ngươi tiến vào Quang Minh học cung."
Răng rắc...
Tiếng cái thớt vỡ đôi, Vương Khung giật mình, ánh mắt rung động.
Vô tận năm tháng trước đây, nhóm nhân loại thức tỉnh dị năng đầu tiên đã sáng tạo ra Quang Minh học cung, truyền thừa cho đến nay, không biết bao nhiêu cường giả đã sinh ra từ đó.
Trong thiên hạ, mỗi một tòa thành trì đều có sắp đặt Quang Minh học cung, chỗ đó là học phủ tu hành Hỏa Chủng cao nhất.
Thế nhưng để đi vào Quang Minh học cung, điều kiện đương nhiên cũng rất hà khắc.
Người ngưng tụ ra Hỏa Chủng, chỉ thu nhận từ 18 tuổi trở xuống, người chưa hề ngưng tụ Hỏa Chủng, chỉ thu nhận từ 15 tuổi trở xuống mà phải có tư chất cao.
"Ngươi lại có thể đề cử cho ta tiến vào Quang Minh học cung?" Vương Khung nửa tin nửa ngờ, lại càng thêm hoài nghi với thân phận của lão bản.
"Không phải ta." Lão bản cười lắc đầu.
Vương Khung khẽ giật mình, còn muốn hỏi lại.
"Đối thủ của ngươi đến rồi."
Keng... Keng... Keng...
Trong bóng đêm, truyền đến từng trận âm thanh của lục lạc, dưới ánh đèn lờ mờ, hai bóng người chậm rãi đi tới.
Một vị nam tử trung niên, thân hình cao lớn, khoác áo choàng màu đen, ngũ quan như rìu đục đao tước.
Đi theo bên cạnh hắn là một vị thiếu niên, thần sắc lạnh lùng, tuổi không chênh lệch lắm so với Vương Khung.
"Hai mươi năm không gặp, nghĩ không ra ngươi lại trốn ở nơi này." m thanh lạnh lẽo vang lên ở đầu con hẻm.
Bên trong con ngươi của nam tử trung niên đột nhiên bạo phát tinh mang, giống như những lưỡi đao đan vào nhau, khiến người ta lạnh sống lưng.
Lão bản hút thuốc, ngẩng đầu phun ra một vòng khói, thần sắc ngưng trọng: "Trong thiên hạ này, có ai có thể khiến cho ta trốn sao?"
Nam tử trung niên nhăn mày lại: "Hai mươi năm không thấy, ngươi vẫn còn cuồng ngạo như vậy."
Lão bản nhếch miệng cười một tiếng, quay đầu, nhìn nam tử trung niên một chút, ánh mắt khẽ chuyển, đáp xuống người thiếu niên bên cạnh.
"Đây là đệ tử ngươi mới thu sao?"
Nam tử trung niên trầm ánh mắt xuống, khẽ ừ một tiếng.
"Thời gian thật là vô tình, trước kia chúng ta cùng nhau học nghệ, thiếu niên vô tri, khinh cuồng vô kỵ, không nghĩ tới hôm nay cũng trở thành lão sư." Lão bản cảm thán.
"Ngươi biết rõ hôm nay ta đến không phải là để ôn chuyện với ngươi."
"Tuổi đã cao, ta đã không có hào hứng động thủ, phong trần hai mươi năm, ngươi hãy để ta sống yên tĩnh một chút đi." Lão bản khẽ cười nói.
Nam tử trung niên lắc đầu: "Người như ngươi làm sao lại chịu được nhàm chán, phong mang của ngươi không giấu được."
"Ha ha ha, Long Vũ Vương, từ nhỏ đến lớn, ta còn là lần đầu tiên nghe ngươi tán dương ta." Lão bản cười to nói: "Thôi được, ngươi đường xa mà đến, ta không thể để ngươi tay không mà về, liền cược một lần đi."
"Đánh cược như thế nào?" Nam tử trung niên hỏi.
Lão bản đưa tay, chỉ về phía thiếu niên bên cạnh, cười nói: "Đệ tử của ngươi, đánh một trận cùng với đệ tử của ta."
"Thắng, ta đi với ngươi."
"Thua, liền coi như ngươi chưa từng tới."
"Đệ tử của ngươi! ?" Trung niên nam tử sắc mặt đột biến, khí tức lăng lệ phóng lên tận trời, gió nổi, cát bay.
Trong phút chốc, ánh mắt sắc bén giống như một thanh đao kia đảo qua trước hàng thịt Hắc Nhận, cuối cùng rơi ở trên người Vương Khung.
"Là hắn?" Trung niên nam tử kinh nghi bất định nói.
Lão bản khẽ gật đầu: "Là hắn!"
Lúc này, Vương Khung ngẩn người.
"Con bà nó, ta trở thành đệ tử của ngươi từ lúc nào?" Vô số dấu hỏi hiện lên trong lòng Vương Khung.
Nam tử trung niên nhìn về phía Vương Khung bằng ánh mắt khác, ánh mắt đó giống như một bàn tay to, như muốn lột sạch hắn từ trong ra ngoài, nhìn sạch sẽ.
"Nghĩ không ra người như ngươi vậy mà cũng sẽ thu đồ!" Nam tử trung niên thu hồi ánh mắt, thần sắc khôi phục như ban đầu: "Ta ngược lại là rất hiếu kì, đến cùng là dạng hạt giống gì mà lại có thể khiến cho ngươi coi trọng."
"Cũng không có gì, hắn băm thịt rất nhanh." Lão bản nhếch miệng cười nói.
"Linh Môn, giết hắn." Trung niên nam tử thản nhiên nói.
Lời nói rơi xuống, thiếu niên ở bên cạnh đi ra, ánh mắt sắc bén, toát ra địch ý sâu đậm, khóa chặt Vương Khung.
Ông! Đột nhiên, một tiếng ngâm khẽ vang lên, thấm nhuần đêm trăng.
Hàn mang lấp lóe, một thanh phi đao đột ngột xuất hiện, lơ lửng ở trước người Bạch Linh Môn.
"Phái ngự vật! ?" Vương Khung hơi hơi nheo con mắt lại.
Dị năng Hỏa Chủng, được chia thành ba trường phái chính, phái thần binh, phái ngự vật cùng với phái siêu năng.
Cái gọi là phái thần binh, chính là một bộ phận thân thể xuất hiện dị năng cường hóa, giống như binh khí, đây chính là một loại thường thấy nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.