Chương 32
Lê Thị Tâm An
30/04/2023
Sau cuộc hoan lạc, mấy tên kia vứt bỏ Liễu giữa ruộng, chúng kéo quần và lên xe máy phóng đi, còn chút sức lực cuối cùng, Liễu lần mò tìm chiếc váy công sở, mở túi lấy chiếc điện thoại, chỉ còn có 2 phần trăm pin, cô ta gọi cho Hân, đến giây phút cuối cùng này, cô ta lại có nhiều chuyện muốn kể cho Hân nghe, muốn được Hân ôm vào lòng, muốn được an ủi.
- Alo
Hân đang nằm bên cạnh Khang, cùng anh xem lại những tấm ảnh cũ, có những tấm chụp chung với Liễu, với cả gia đình, anh tính giục cô đi ngủ thì có chuông điện thoại vang lên, Hân nghe thấy giọng nói thều thào của ai đó?
- Hân à. Tao Liễu đây, cứu tao với.
- Hân, mày bị làm sao đấy, mày đang ở đâu?
- Hân à, tao xin lỗi, tha thứ cho tao, tao vẫn luôn xem mày là bạn, tạm biệt….
Liễu kiệt sức, đồng thời điện thoại cũng hết pin, cô ta nằm vật ra ruộng và ngất lịm, giữa đêm lạnh, sương càng lúc càng phủ xuống nhiều hơn, trong bóng đêm không ai có thể nhìn rõ được tấm thân cô đơn của Liễu.
Cả đêm vì lo cho sự an nguy của Liễu mà Hân cũng không chợp mắt được, nhờ sự giúp đỡ của Tư Đen cũng không tìm được vị trí của Liễu, cho đến đầu giờ chiều của ngày hôm sau, Hân mới nhận được tin Liễu đã chết giữa cánh đồng, nằm trơ trọi không mảnh vải che thân, miệng thì há hốc, đầy bùn đất lấm lem, Hân bật khóc nức nở, lời cuối cùng muốn nói ra cứ nghẹn ứ nơi cổ họng.
vì lời nói của Liễu, vẫn xem cô là bạn bè, mà Hân đứng ra lo tang lễ cho Liễu, đưa cô ta về với gia đình, trong những ngày này dù bận rộn công việc Khang vẫn luôn bên cạnh và làm chỗ dựa cho cô, lúc chuẩn bị lên xe về Hà Nội, Hân đứng trước bàn thờ của Hân, tâm sự thêm vài điều cuối cùng.
- Liễu à, mày hãy an nghỉ nhé, tao không còn hận hay trách mày nữa, hãy cố gắng tu tâm thật tốt, nếu có kiếp sau mong sẽ được gặp lại mày, và được làm bạn với mày, tạm biệt bạn thân của tao…
Gạt nước mắt, Hân chào tạm biệt người thân của Liễu, bước ra xe cùng với Khang, nhìn lại một chút kỉ niệm, khoảng trời xanh trong, mây đang kéo từng đám nhẹ nhàng, chắc là đưa tiễn Liễu về với thiên đường của cô ấy, cô ấy ra đi thật bất hạnh, ngẫm nghĩ một hồi, nhẹ lòng một chút Hân mới bước vào xe và rời đi.
Bàn tay của Khang vẫn nắm chặt lấy tay cô, mỉm cười khích lệ cô mạnh mẽ, và xử lý rất đúng mọi thứ, con người vốn ích kỉ mà, chỉ là khi đứng trước cái chết, chúng ta mới buông bỏ được tất cả, mới xóa bỏ hận thù, thế nên lúc còn sống hãy yêu thương và tha thứ cho nhau mọi lỗi lầm, đừng để đến cuối chỉ nhận được hai chữ hối hận.
Mây ngày sau đó, ông Vinh đón được con gái Kiều Trinh về nhà, ông ta cũng hoàn thành chuyển nhượng cổ phần sang cho Khang, anh cũng đối đãi không tệ, vẫn chuyển cho ông một số tiền an hưởng tuổi già, và cho Trinh một số vốn làm ăn, cô ta nghe tin Quân nằm hôn mê và sống thực vật suốt đời cũng rất sợ hãi, sợ quả báo đến với mình, nên cũng tự giác đến đồn công an báo án, và nhận được sự khoan hồng của pháp luật, cô ta không bị Hân truy cứu nên chỉ hưởng án treo, và cải tạo không thường xuyên trong vòng 18 tháng.
Cuối tuần Khang dẫn Hân về nhà ăn tối với ông Tiệp như lời đã hứa, cô cũng vui vẻ hơn, mua một giỏ trái cây tươi ngon biếu cho bà Nhàn, bữa cơm diễn ra khá vui vẻ mà ấm cúng, ông bà cũng rất hài lòng về Hân, còn giục giã Khang phải cưới vợ, để ông bà còn có cháu ẵm bồng.
- Đấy cháu xem, mãi mới thấy yêu đương, dẫn bạn gái về ra mắt, nhưng lại không thấy nói gì đến ý định cưới vợ, có phải để con gái nhà người ta đợi chờ mòn mắt hay không?
- Dạ thứ hai bác, chuyện tương lai cho con đợi bố mẹ con tỉnh lại, rồi con thưa chuyện sau có được không ạ?
- Ôi, bác vô ý quá, bác xin lỗi, phải cầu mong cho anh chị thông gia mau chóng tỉnh dậy, dậy ăn cỗ cưới, bế cháu ngoại nữa chứ?
Khang nãy giờ chăm chú gắp đồ ăn cho Hân, bây giờ mới chen vào.
- Thế thì em phải thay đổi cách xưng hô đi chứ? gọi là bố mẹ, không gọi là hai bác nữa.
- Liệu hai bác có đồng ý không ạ?
- Có chứ, bác đồng ý 2 tay.
- Vậy cho con xin phép gọi hai bác là bố mẹ ạ.
- Ngoan lắm, nào hai con ăn đi, ăn nhiều vào một chút.
Bữa cơm đang vui vẻ, tiếng cười nói rôm rả, thì có tiếng chuông cổng, lát sau chị Thơm chạy vào nhanh nhảu nói.
- Anh chị có khách, bà ấy bảo tên là Loan.
Ông Tiệp không có ý định tiếp khách, thế nhưng bà Nhàn lại đứng dậy, bảo chị Thơm cho bà Loan vào nhà, bà cũng nói ông tiệp và hai đứa con ra ngoài phòng khách xem có chuyện gì?
Bà Loan bước vào nhà, đôi chân run run, hai tay đan vào nhau lúng túng, nhìn cảnh tượng này bà Nhàn cũng không hề tức giận, còn nói chị Thơm làm cho bà một ly nước trái cây, ông Tiệp im lặng ngồi trên ghế, nhường hết mọi quyền quyết định cho bà Nhàn, lúc này bà cũng liên tiếng luôn.
- Chị đến nhà tôi có chuyện gì cần nói phải không?
- Tôi……
- Chị uống nước đi, rồi từ từ nói cho tôi nghe.
Bà Loan nhìn Hân, ánh mắt day dứt và hối hận, uống xong ngụm nước mới dám lên tiếng.
- Tôi đến đây xin lỗi bà, mong bà tha thứ cho tôi, xin ông giúp tôi cứu lấy thằng Quân, không có nó tôi không thể sống được mất.
- Kìa bà cứ bình tĩnh, chuyện của cháu Quân, tôi có quan tâm, và biết cháu phải sống thực vật như vậy, tôi cũng rất đau lòng, nhưng chúng ta không thể can thiệp được, phải đành chờ kỳ tích, bà hiểu chứ?
- Tất cả là do tôi ghen tị, sống ác với bà, nên con trai tôi, nó phải gánh chịu hậu quả, mong bà tha lỗi cho tôi, xin bà và cháu Hân tha lỗi cho tôi.
Hân cũng không ngờ có ngày bà Loan lại cầu xin cô tha thứ, cô cũng không hận gì bà Loan, cô tha thứ tất cả cho bà, nói đi thì cũng nghĩ lại, nếu không có bà và Liễu phá đám, thì làm sao cô gặp được Khang, và được anh yêu thương chứ? nghĩ vậy cô cũng dè dặt lên tiếng.
- Cháu không giận bác, cháu tha lỗi cho bác và Anh Quân, hy vọng anh ấy sẽ nhanh chóng tỉnh dậy, bác yên tâm rồi chứ ạ?
- Cảm ơn cháu, thế còn chị Nhàn, chị tha lỗi cho tôi chứ?
- Tôi tha lỗi cho chị, chúng ta cùng nhau chăm cho cháu Quân khỏe mạnh lại, chị hãy sống tốt, sống thiện, ông trời sẽ không ngược đãi chị đâu.
- Cảm ơn chị, cảm ơn Hân, cảm ơn mọi người nhiều lắm.
Đối với Hân việc bà Loan cầu xin cô tha thứ là điều khó tưởng tượng, chỉ có điều cô không hề biết, là trên đời này chuyện quái gì cũng có thể xảy ra, và điều bất ngờ nhất là vào một buổi chiều khi cô đang lau mặt cho mẹ Viên thì Khang xuất hiện với một bó hoa trên tay, anh quỳ gối xuống và đưa ra một chiếc nhẫn cầu hôn cô.
- Anh biết làm thế này là đường đột, nhưng anh muốn mình có danh phận được ở bên em, chăm sóc cho em khi bố mẹ em chưa tỉnh dậy, đồng ý kết hôn với anh nhé.
- Em đồng ý.
Hân không có lý do gì để lăn tăn và suy nghĩ cả, cô chờ ngày này từ lâu lắm rồi, chỉ cần có anh ở bên cạnh, thì cô như được tiếp thêm năng lượng để chống chọi lại với tất cả, cô đồng ý và muốn xây dựng tổ ấm nhỏ cùng với anh.
Khang cứ ôm chặt lấy cô, nhìn bố mẹ của Hân mà cười hạnh phúc, anh rất muốn hai người tỉnh dậy và chung niềm vui này với anh và cô, hai người trao nhau nụ hôn nhẹ nhàng, lúc rời khỏi bờ môi của Hân, anh bày tỏ ý kiến của mình với cô.
- Anh muốn có trách nhiệm với em, thế nên đợi bố mẹ tỉnh dậy, anh sẽ đăng ký kết hôn, và chúng ta về sống cùng nhau nhé.
- Sao anh nóng vội thế, chúng ta còn nhiều thời gian mà.
- Đúng vậy, nhưng anh muốn cùng em thực hiện ước mơ, không phải ước mơ của em là trở thành một bác sĩ hay sao? từ giờ anh sẽ cùng em thực hiện ước mơ đó.
- ANH….anh biết ước mơ của em sao?
- Biết chứ, mọi thứ về em anh điều biết, em cứ lo học hành, anh sẽ gánh vác giúp em tất cả mọi chuyện khác.
- Cảm ơn anh, cảm ơn anh nhiều lắm…
Hân xúc động, ôm chầm lấy Khang, nước mắt giàn dụa, thật không ngờ, hạnh phúc lớn lao này lại đến với cô, cô cứ nghĩ mình mãi mãi quanh quẩn với đống quần áo, bát đũa, phải bỏ lỡ ước mơ của mình, thế nhưng thiên thần hộ mệnh của cô đã xuất hiện và ban cho cô rất nhiều phép màu, càng nghĩ càng vui, Hân liên tiếp thưởng cho Khang rất nhiều nụ hôn hạnh phúc.
Một tháng sau đó, khi làm xong thủ tục để thi đại học, Hân vội vã chạy vào bệnh viện với bố mẹ, Ông Thông và bà Viên vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy, cô không thể giấu hai đứa em gái, nên mấy chị em thay nhau chăm mẹ, lau chân tay, mặt mũi, ngồi bên cạnh kể cho bố mẹ nghe những câu chuyện thường ngày, Khang vẫn qua lại giữa bệnh viện và tập đoàn, giờ đây anh đã thay ông Tiệp lên chức chủ tịch tập đoàn Việt Tiệp, thế nhưng dù có bận trăm công nghìn việc, anh vẫn luôn dành thời gian quan tâm và chăm sóc cho Hân.
- Alo
Hân đang nằm bên cạnh Khang, cùng anh xem lại những tấm ảnh cũ, có những tấm chụp chung với Liễu, với cả gia đình, anh tính giục cô đi ngủ thì có chuông điện thoại vang lên, Hân nghe thấy giọng nói thều thào của ai đó?
- Hân à. Tao Liễu đây, cứu tao với.
- Hân, mày bị làm sao đấy, mày đang ở đâu?
- Hân à, tao xin lỗi, tha thứ cho tao, tao vẫn luôn xem mày là bạn, tạm biệt….
Liễu kiệt sức, đồng thời điện thoại cũng hết pin, cô ta nằm vật ra ruộng và ngất lịm, giữa đêm lạnh, sương càng lúc càng phủ xuống nhiều hơn, trong bóng đêm không ai có thể nhìn rõ được tấm thân cô đơn của Liễu.
Cả đêm vì lo cho sự an nguy của Liễu mà Hân cũng không chợp mắt được, nhờ sự giúp đỡ của Tư Đen cũng không tìm được vị trí của Liễu, cho đến đầu giờ chiều của ngày hôm sau, Hân mới nhận được tin Liễu đã chết giữa cánh đồng, nằm trơ trọi không mảnh vải che thân, miệng thì há hốc, đầy bùn đất lấm lem, Hân bật khóc nức nở, lời cuối cùng muốn nói ra cứ nghẹn ứ nơi cổ họng.
vì lời nói của Liễu, vẫn xem cô là bạn bè, mà Hân đứng ra lo tang lễ cho Liễu, đưa cô ta về với gia đình, trong những ngày này dù bận rộn công việc Khang vẫn luôn bên cạnh và làm chỗ dựa cho cô, lúc chuẩn bị lên xe về Hà Nội, Hân đứng trước bàn thờ của Hân, tâm sự thêm vài điều cuối cùng.
- Liễu à, mày hãy an nghỉ nhé, tao không còn hận hay trách mày nữa, hãy cố gắng tu tâm thật tốt, nếu có kiếp sau mong sẽ được gặp lại mày, và được làm bạn với mày, tạm biệt bạn thân của tao…
Gạt nước mắt, Hân chào tạm biệt người thân của Liễu, bước ra xe cùng với Khang, nhìn lại một chút kỉ niệm, khoảng trời xanh trong, mây đang kéo từng đám nhẹ nhàng, chắc là đưa tiễn Liễu về với thiên đường của cô ấy, cô ấy ra đi thật bất hạnh, ngẫm nghĩ một hồi, nhẹ lòng một chút Hân mới bước vào xe và rời đi.
Bàn tay của Khang vẫn nắm chặt lấy tay cô, mỉm cười khích lệ cô mạnh mẽ, và xử lý rất đúng mọi thứ, con người vốn ích kỉ mà, chỉ là khi đứng trước cái chết, chúng ta mới buông bỏ được tất cả, mới xóa bỏ hận thù, thế nên lúc còn sống hãy yêu thương và tha thứ cho nhau mọi lỗi lầm, đừng để đến cuối chỉ nhận được hai chữ hối hận.
Mây ngày sau đó, ông Vinh đón được con gái Kiều Trinh về nhà, ông ta cũng hoàn thành chuyển nhượng cổ phần sang cho Khang, anh cũng đối đãi không tệ, vẫn chuyển cho ông một số tiền an hưởng tuổi già, và cho Trinh một số vốn làm ăn, cô ta nghe tin Quân nằm hôn mê và sống thực vật suốt đời cũng rất sợ hãi, sợ quả báo đến với mình, nên cũng tự giác đến đồn công an báo án, và nhận được sự khoan hồng của pháp luật, cô ta không bị Hân truy cứu nên chỉ hưởng án treo, và cải tạo không thường xuyên trong vòng 18 tháng.
Cuối tuần Khang dẫn Hân về nhà ăn tối với ông Tiệp như lời đã hứa, cô cũng vui vẻ hơn, mua một giỏ trái cây tươi ngon biếu cho bà Nhàn, bữa cơm diễn ra khá vui vẻ mà ấm cúng, ông bà cũng rất hài lòng về Hân, còn giục giã Khang phải cưới vợ, để ông bà còn có cháu ẵm bồng.
- Đấy cháu xem, mãi mới thấy yêu đương, dẫn bạn gái về ra mắt, nhưng lại không thấy nói gì đến ý định cưới vợ, có phải để con gái nhà người ta đợi chờ mòn mắt hay không?
- Dạ thứ hai bác, chuyện tương lai cho con đợi bố mẹ con tỉnh lại, rồi con thưa chuyện sau có được không ạ?
- Ôi, bác vô ý quá, bác xin lỗi, phải cầu mong cho anh chị thông gia mau chóng tỉnh dậy, dậy ăn cỗ cưới, bế cháu ngoại nữa chứ?
Khang nãy giờ chăm chú gắp đồ ăn cho Hân, bây giờ mới chen vào.
- Thế thì em phải thay đổi cách xưng hô đi chứ? gọi là bố mẹ, không gọi là hai bác nữa.
- Liệu hai bác có đồng ý không ạ?
- Có chứ, bác đồng ý 2 tay.
- Vậy cho con xin phép gọi hai bác là bố mẹ ạ.
- Ngoan lắm, nào hai con ăn đi, ăn nhiều vào một chút.
Bữa cơm đang vui vẻ, tiếng cười nói rôm rả, thì có tiếng chuông cổng, lát sau chị Thơm chạy vào nhanh nhảu nói.
- Anh chị có khách, bà ấy bảo tên là Loan.
Ông Tiệp không có ý định tiếp khách, thế nhưng bà Nhàn lại đứng dậy, bảo chị Thơm cho bà Loan vào nhà, bà cũng nói ông tiệp và hai đứa con ra ngoài phòng khách xem có chuyện gì?
Bà Loan bước vào nhà, đôi chân run run, hai tay đan vào nhau lúng túng, nhìn cảnh tượng này bà Nhàn cũng không hề tức giận, còn nói chị Thơm làm cho bà một ly nước trái cây, ông Tiệp im lặng ngồi trên ghế, nhường hết mọi quyền quyết định cho bà Nhàn, lúc này bà cũng liên tiếng luôn.
- Chị đến nhà tôi có chuyện gì cần nói phải không?
- Tôi……
- Chị uống nước đi, rồi từ từ nói cho tôi nghe.
Bà Loan nhìn Hân, ánh mắt day dứt và hối hận, uống xong ngụm nước mới dám lên tiếng.
- Tôi đến đây xin lỗi bà, mong bà tha thứ cho tôi, xin ông giúp tôi cứu lấy thằng Quân, không có nó tôi không thể sống được mất.
- Kìa bà cứ bình tĩnh, chuyện của cháu Quân, tôi có quan tâm, và biết cháu phải sống thực vật như vậy, tôi cũng rất đau lòng, nhưng chúng ta không thể can thiệp được, phải đành chờ kỳ tích, bà hiểu chứ?
- Tất cả là do tôi ghen tị, sống ác với bà, nên con trai tôi, nó phải gánh chịu hậu quả, mong bà tha lỗi cho tôi, xin bà và cháu Hân tha lỗi cho tôi.
Hân cũng không ngờ có ngày bà Loan lại cầu xin cô tha thứ, cô cũng không hận gì bà Loan, cô tha thứ tất cả cho bà, nói đi thì cũng nghĩ lại, nếu không có bà và Liễu phá đám, thì làm sao cô gặp được Khang, và được anh yêu thương chứ? nghĩ vậy cô cũng dè dặt lên tiếng.
- Cháu không giận bác, cháu tha lỗi cho bác và Anh Quân, hy vọng anh ấy sẽ nhanh chóng tỉnh dậy, bác yên tâm rồi chứ ạ?
- Cảm ơn cháu, thế còn chị Nhàn, chị tha lỗi cho tôi chứ?
- Tôi tha lỗi cho chị, chúng ta cùng nhau chăm cho cháu Quân khỏe mạnh lại, chị hãy sống tốt, sống thiện, ông trời sẽ không ngược đãi chị đâu.
- Cảm ơn chị, cảm ơn Hân, cảm ơn mọi người nhiều lắm.
Đối với Hân việc bà Loan cầu xin cô tha thứ là điều khó tưởng tượng, chỉ có điều cô không hề biết, là trên đời này chuyện quái gì cũng có thể xảy ra, và điều bất ngờ nhất là vào một buổi chiều khi cô đang lau mặt cho mẹ Viên thì Khang xuất hiện với một bó hoa trên tay, anh quỳ gối xuống và đưa ra một chiếc nhẫn cầu hôn cô.
- Anh biết làm thế này là đường đột, nhưng anh muốn mình có danh phận được ở bên em, chăm sóc cho em khi bố mẹ em chưa tỉnh dậy, đồng ý kết hôn với anh nhé.
- Em đồng ý.
Hân không có lý do gì để lăn tăn và suy nghĩ cả, cô chờ ngày này từ lâu lắm rồi, chỉ cần có anh ở bên cạnh, thì cô như được tiếp thêm năng lượng để chống chọi lại với tất cả, cô đồng ý và muốn xây dựng tổ ấm nhỏ cùng với anh.
Khang cứ ôm chặt lấy cô, nhìn bố mẹ của Hân mà cười hạnh phúc, anh rất muốn hai người tỉnh dậy và chung niềm vui này với anh và cô, hai người trao nhau nụ hôn nhẹ nhàng, lúc rời khỏi bờ môi của Hân, anh bày tỏ ý kiến của mình với cô.
- Anh muốn có trách nhiệm với em, thế nên đợi bố mẹ tỉnh dậy, anh sẽ đăng ký kết hôn, và chúng ta về sống cùng nhau nhé.
- Sao anh nóng vội thế, chúng ta còn nhiều thời gian mà.
- Đúng vậy, nhưng anh muốn cùng em thực hiện ước mơ, không phải ước mơ của em là trở thành một bác sĩ hay sao? từ giờ anh sẽ cùng em thực hiện ước mơ đó.
- ANH….anh biết ước mơ của em sao?
- Biết chứ, mọi thứ về em anh điều biết, em cứ lo học hành, anh sẽ gánh vác giúp em tất cả mọi chuyện khác.
- Cảm ơn anh, cảm ơn anh nhiều lắm…
Hân xúc động, ôm chầm lấy Khang, nước mắt giàn dụa, thật không ngờ, hạnh phúc lớn lao này lại đến với cô, cô cứ nghĩ mình mãi mãi quanh quẩn với đống quần áo, bát đũa, phải bỏ lỡ ước mơ của mình, thế nhưng thiên thần hộ mệnh của cô đã xuất hiện và ban cho cô rất nhiều phép màu, càng nghĩ càng vui, Hân liên tiếp thưởng cho Khang rất nhiều nụ hôn hạnh phúc.
Một tháng sau đó, khi làm xong thủ tục để thi đại học, Hân vội vã chạy vào bệnh viện với bố mẹ, Ông Thông và bà Viên vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh dậy, cô không thể giấu hai đứa em gái, nên mấy chị em thay nhau chăm mẹ, lau chân tay, mặt mũi, ngồi bên cạnh kể cho bố mẹ nghe những câu chuyện thường ngày, Khang vẫn qua lại giữa bệnh viện và tập đoàn, giờ đây anh đã thay ông Tiệp lên chức chủ tịch tập đoàn Việt Tiệp, thế nhưng dù có bận trăm công nghìn việc, anh vẫn luôn dành thời gian quan tâm và chăm sóc cho Hân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.