Chương 11: Cuộc Chiến Ngầm
Ngọc Gấm
24/09/2024
Trạch Dương ngay lập tức nhận ra tình thế nguy hiểm, anh phản xạ nhanh như chớp. Vừa khi tên địch lao ra với con dao sắc lạnh trong tay, Trạch Dương đạp mạnh vào vai Lý Tinh, đẩy hắn về phía trước và ngã xuống đất, vừa kịp tránh lưỡi dao sắc bén đang vung tới. Anh không để mất một giây nào, nhanh chóng xoay người, tóm lấy cổ tay của kẻ tấn công và vặn mạnh. Tiếng xương gãy vang lên, kẻ địch gầm lên đau đớn khi con dao rơi khỏi tay hắn, nhưng chưa kịp phản ứng gì, Trạch Dương đã vung cùi chỏ đánh mạnh vào gáy, hạ gục hẳn ngay lập tức.
"Lý Tinh, đứng dậy ngay! Chúng ta phải thoát khỏi đây!" Trạch Dương hét lên trong khi vẫn giữ tư thế phòng thủ, mắt không rời khỏi các bóng đen đang dần bao vây.
Lý Tinh, dù đau đớn với cú ngã mạnh, vẫn cố gắng đứng dậy, khuôn mặt hắn tái mét nhưng ánh mắt vẫn đầy quyết tâm. "Chết tiệt! Bọn chúng phục kích kỹ quá... Chúng ta không thể để hàng rơi vào tay bọn này được!" Hắn nghiến răng, mắt lóe lên sự giận dữ khi nhận ra kẻ địch đông hơn rất nhiều so với dự tính.
Bọn chúng không đơn thuần là những tên lính đánh thuê hạng thường, mà rõ ràng được đào tạo bài bản. Chúng xuất hiện từ nhiều hướng, tiến lên với sự đồng bộ và chiến thuật rõ ràng, khiến Trạch Dương và Lý Tinh khó lòng giữ được vị trí của mình. Tiếng súng nổ rền rĩ khắp khu bến tàu, ánh
sáng từ đèn pha và những tia lửa chớp nhoáng của súng đạn càng làm khung cảnh thêm phần hỗn loạn và nguy hiểm.
"Mẹ nó! Bọn này không phải dân nghiệp dư!" Trạch Dương thầm nghĩ, tay nắm chặt khẩu súng, từng loạt đạn chính xác được bắn ra hạ gục những kẻ địch tiến đến quá gần.
Lý Tinh nhanh chóng kiểm tra lại khẩu súng của mình, trong khi vừa chạy vừa bắn trả. "Chúng ta phải ra khỏi đây! Đi vòng qua phía bên trái, tới chiếc container kia, tôi có người đợi sẵn!"
"Được! Nhưng cẩn thận, đừng để bọn chúng bao vây!" Trạch Dương hét lớn, rồi nhanh chóng di chuyển theo hướng mà Lý Tinh chỉ.
Hai người lao nhanh qua các thùng container, bắn trả quyết liệt khi kẻ địch áp sát. Trạch Dương dùng hết kỹ năng chiến đấu của mình, từ những cú lăn, né đạn cho đến những cú bắn chính xác hạ gục đối phương. Nhưng tình thế càng lúc càng nguy cấp, bọn địch đông hơn họ dự tính ban đầu. Từ xa, tiếng xe máy nổ lớn vang lên, ánh đèn pha từ những chiếc xe tải nhỏ xuất hiện, chúng đang bao vây dần từng con đường thoát.
"Bọn chúng muốn chặn tất cả lối ra!" Lý Tinh hét lên, đôi mắt hẳn hoảng loạn khi nhận ra tình thế.
"Không được để bọn chúng tóm lấy! Chạy!" Trạch Dương đẩy mạnh Lý Tinh tiến về phía trước, bọn họ lao đi trong khi những viên đạn bay sượt qua, cắt ngang màn đêm.
Hai người cuối cùng cũng tới được chiếc container mà Lý Tinh đã chỉ trước đó. Bên trong, một chiếc xe tải nhỏ đã đợi sẵn. Tài xế nhanh chóng mở cửa, "Nhanh lên! Leo lên xe ngay, bọn chúng sắp tới rồi!"
Trạch Dương và Lý Tinh vội vã leo lên xe. Tài xế không chờ thêm giây nào, đạp mạnh ga, chiếc xe lao vút về phía con đường thoát khỏi khu bến tàu. Nhưng ngay khi vừa ra khỏi phạm vi an toàn, một chiếc xe đen khác bất ngờ chắn ngang đường. Những tên cầm súng trên xe lao ra, bắn thẳng vào chiếc xe tải của Trạch Dương.
"Cẩn thận!" Trạch Dương hét lên, cúi người né loạt đạn. Lý Tinh kéo lấy khẩu súng của mình, chĩa thẳng qua cửa sổ và xả đạn vào đối phương. Một tên bị trúng đạn ngã xuống, nhưng bọn còn lại vẫn điên cuồng tấn công.
"Tôi không thể lái tiếp được nếu bọn chúng cứ bắn thế này!" Tài xế gào lên, mồ hôi nhễ nhại. "Bọn chúng sẽ tiêu diệt chúng ta mất!"
"Giữ vững tay lái, tôi lo bọn này!" Trạch Dương quát, rồi nhanh chóng leo ra cửa sau của xe. Dù tiếng súng vẫn nổ dồn dập, anh không chùn bước. Từ vị trí phía sau, Trạch Dương nằm lấy khẩu súng trường mà Lý Tín đưa cho anh trước đó, chĩa thẳng vào chiếc xe địch.
Với một loạt đạn chuẩn xác, chiếc lốp xe của kẻ địch nổ tung. Chiếc xe đen chao đảo, mất thăng bằng và lật ngang giữa đường. Bọn chúng ngã nhào, tiếng kim loại va vào mặt đất chát chúa vang lên, nhưng không còn thời gian để bọn chúng phục hồi. Trạch Dương không do dự, anh kéo cò, hạ gục từng tên một trước khi chúng kịp đứng dậy.
Chiếc xe tải của họ cuối cùng cũng thoát khỏi vòng vây. Tài xế thở hắt ra, khuôn mặt căng thẳng của hắn dần dãn ra khi con đường phía trước dần trở nên thông thoáng. Nhưng Lý Tinh, ngồi bên cạnh, vẫn không rời mắt khỏi gương chiếu hậu.
"Chúng sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy đâu," hẳn lẩm bẩm. "Bọn này được thuê để giết chúng ta. Chúng sẽ không dừng lại cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ."
"Vậy chúng ta phải làm gì?" Trạch Dương bước trở lại vào trong xe, ánh mắt anh lạnh lùng nhưng vẫn tràn đầy sự quyết đoán.
"Chúng ta cần phải tìm một nơi an toàn để tạm trú. Sau đó, tôi sẽ liên lạc với những đồng minh còn lại của tôi. Bọn chúng có thể đông, nhưng không phải là không thể đối phó."
Trạch Dương gật đầu, mắt anh hướng ra ngoài cửa sổ. Con đường phía trước tối đen, không biết điều gì đang chờ đợi họ. Nhưng một điều chắc chắn, trận chiến này vẫn chưa kết thúc. Anh siết chặt khẩu súng trong tay, chuẩn bị tinh thần cho bất cứ điều gì sắp xảy ra.
"Chỉ cần chúng đến, tôi sẽ sẵn sàng," Trạch Dương thầm nghĩ, ánh mắt sắc lạnh dõi về phía chân trời đêm đen thăm thẳm.
...----------------...
"Lý Tinh, đứng dậy ngay! Chúng ta phải thoát khỏi đây!" Trạch Dương hét lên trong khi vẫn giữ tư thế phòng thủ, mắt không rời khỏi các bóng đen đang dần bao vây.
Lý Tinh, dù đau đớn với cú ngã mạnh, vẫn cố gắng đứng dậy, khuôn mặt hắn tái mét nhưng ánh mắt vẫn đầy quyết tâm. "Chết tiệt! Bọn chúng phục kích kỹ quá... Chúng ta không thể để hàng rơi vào tay bọn này được!" Hắn nghiến răng, mắt lóe lên sự giận dữ khi nhận ra kẻ địch đông hơn rất nhiều so với dự tính.
Bọn chúng không đơn thuần là những tên lính đánh thuê hạng thường, mà rõ ràng được đào tạo bài bản. Chúng xuất hiện từ nhiều hướng, tiến lên với sự đồng bộ và chiến thuật rõ ràng, khiến Trạch Dương và Lý Tinh khó lòng giữ được vị trí của mình. Tiếng súng nổ rền rĩ khắp khu bến tàu, ánh
sáng từ đèn pha và những tia lửa chớp nhoáng của súng đạn càng làm khung cảnh thêm phần hỗn loạn và nguy hiểm.
"Mẹ nó! Bọn này không phải dân nghiệp dư!" Trạch Dương thầm nghĩ, tay nắm chặt khẩu súng, từng loạt đạn chính xác được bắn ra hạ gục những kẻ địch tiến đến quá gần.
Lý Tinh nhanh chóng kiểm tra lại khẩu súng của mình, trong khi vừa chạy vừa bắn trả. "Chúng ta phải ra khỏi đây! Đi vòng qua phía bên trái, tới chiếc container kia, tôi có người đợi sẵn!"
"Được! Nhưng cẩn thận, đừng để bọn chúng bao vây!" Trạch Dương hét lớn, rồi nhanh chóng di chuyển theo hướng mà Lý Tinh chỉ.
Hai người lao nhanh qua các thùng container, bắn trả quyết liệt khi kẻ địch áp sát. Trạch Dương dùng hết kỹ năng chiến đấu của mình, từ những cú lăn, né đạn cho đến những cú bắn chính xác hạ gục đối phương. Nhưng tình thế càng lúc càng nguy cấp, bọn địch đông hơn họ dự tính ban đầu. Từ xa, tiếng xe máy nổ lớn vang lên, ánh đèn pha từ những chiếc xe tải nhỏ xuất hiện, chúng đang bao vây dần từng con đường thoát.
"Bọn chúng muốn chặn tất cả lối ra!" Lý Tinh hét lên, đôi mắt hẳn hoảng loạn khi nhận ra tình thế.
"Không được để bọn chúng tóm lấy! Chạy!" Trạch Dương đẩy mạnh Lý Tinh tiến về phía trước, bọn họ lao đi trong khi những viên đạn bay sượt qua, cắt ngang màn đêm.
Hai người cuối cùng cũng tới được chiếc container mà Lý Tinh đã chỉ trước đó. Bên trong, một chiếc xe tải nhỏ đã đợi sẵn. Tài xế nhanh chóng mở cửa, "Nhanh lên! Leo lên xe ngay, bọn chúng sắp tới rồi!"
Trạch Dương và Lý Tinh vội vã leo lên xe. Tài xế không chờ thêm giây nào, đạp mạnh ga, chiếc xe lao vút về phía con đường thoát khỏi khu bến tàu. Nhưng ngay khi vừa ra khỏi phạm vi an toàn, một chiếc xe đen khác bất ngờ chắn ngang đường. Những tên cầm súng trên xe lao ra, bắn thẳng vào chiếc xe tải của Trạch Dương.
"Cẩn thận!" Trạch Dương hét lên, cúi người né loạt đạn. Lý Tinh kéo lấy khẩu súng của mình, chĩa thẳng qua cửa sổ và xả đạn vào đối phương. Một tên bị trúng đạn ngã xuống, nhưng bọn còn lại vẫn điên cuồng tấn công.
"Tôi không thể lái tiếp được nếu bọn chúng cứ bắn thế này!" Tài xế gào lên, mồ hôi nhễ nhại. "Bọn chúng sẽ tiêu diệt chúng ta mất!"
"Giữ vững tay lái, tôi lo bọn này!" Trạch Dương quát, rồi nhanh chóng leo ra cửa sau của xe. Dù tiếng súng vẫn nổ dồn dập, anh không chùn bước. Từ vị trí phía sau, Trạch Dương nằm lấy khẩu súng trường mà Lý Tín đưa cho anh trước đó, chĩa thẳng vào chiếc xe địch.
Với một loạt đạn chuẩn xác, chiếc lốp xe của kẻ địch nổ tung. Chiếc xe đen chao đảo, mất thăng bằng và lật ngang giữa đường. Bọn chúng ngã nhào, tiếng kim loại va vào mặt đất chát chúa vang lên, nhưng không còn thời gian để bọn chúng phục hồi. Trạch Dương không do dự, anh kéo cò, hạ gục từng tên một trước khi chúng kịp đứng dậy.
Chiếc xe tải của họ cuối cùng cũng thoát khỏi vòng vây. Tài xế thở hắt ra, khuôn mặt căng thẳng của hắn dần dãn ra khi con đường phía trước dần trở nên thông thoáng. Nhưng Lý Tinh, ngồi bên cạnh, vẫn không rời mắt khỏi gương chiếu hậu.
"Chúng sẽ không bỏ cuộc dễ dàng như vậy đâu," hẳn lẩm bẩm. "Bọn này được thuê để giết chúng ta. Chúng sẽ không dừng lại cho đến khi hoàn thành nhiệm vụ."
"Vậy chúng ta phải làm gì?" Trạch Dương bước trở lại vào trong xe, ánh mắt anh lạnh lùng nhưng vẫn tràn đầy sự quyết đoán.
"Chúng ta cần phải tìm một nơi an toàn để tạm trú. Sau đó, tôi sẽ liên lạc với những đồng minh còn lại của tôi. Bọn chúng có thể đông, nhưng không phải là không thể đối phó."
Trạch Dương gật đầu, mắt anh hướng ra ngoài cửa sổ. Con đường phía trước tối đen, không biết điều gì đang chờ đợi họ. Nhưng một điều chắc chắn, trận chiến này vẫn chưa kết thúc. Anh siết chặt khẩu súng trong tay, chuẩn bị tinh thần cho bất cứ điều gì sắp xảy ra.
"Chỉ cần chúng đến, tôi sẽ sẵn sàng," Trạch Dương thầm nghĩ, ánh mắt sắc lạnh dõi về phía chân trời đêm đen thăm thẳm.
...----------------...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.