Chương 177: Cuốn Nhật Kí
Ngọc Gấm
29/10/2024
Căn nhà biệt thự nơi Tiệp Trần và Trạch Dương từng sống giờ đầy chỉ còn là một ký ức nhạt nhòa. Những bức tường lạnh lẽo, trống vắng và phủ đầy bụi bặm dường như đang kể lại câu chuyện của một thời đã qua, một thời mà cô chưa bao giờ tưởng tượng mình sẽ phải rời đi. Nhưng giờ đây, với quyết định của nhà nước, tất cả tài sản liên quan đến tổ chức của Trạch Dương đã bị tịch thu - từ quán bar, sòng bạc, cho đến những công ty lớn nhỏ mà anh nắm giữ. Kể cả căn biệt thự này cũng không còn là của cô nữa. Tiệp Trân đứng giữa căn nhà, tay ôm chặt chiếc vali, mắt nhìn quanh, lòng ngồn ngang những suy nghĩ.
Cô vẫn còn nhớ như in khoảnh khắc Trạch Dương bị đồng đội của cô bắn chết, cái chết lạnh lùng và tàn nhẫn đến đau lòng. Hàng ngàn viên đạn xuyên qua cơ thể anh, máu đỏ thẫm phun trào lên mặt đất, tạo nên một cảnh tượng kinh hoàng không thể nào quên. Cô đã cố gẳng hết sức, nhưng cuối cùng chính bản thân cô lại là người đưa anh vào con đường cùng. Chính cô, người mang trong mình trách nhiệm của một cảnh sát, đã tiếp tay đẩy người chú yêu quý nhất vào cái chết không thể tránh khỏi.
Mỗi đêm, khi màn đêm buông xuống, những ký ức đau thương lại ùa về như cơn ác mộng. Trong giấc mơ, cô thấy
Trạch Dương đứng trước mặt, mắt nhìn chằm chằm, nhưng không nói lời nào. Hình ảnh anh bị bắn ngã xuống, rồi lại đứng dậy, vẫn mãi ám ảnh tâm trí cô. Cô không biết làm thế nào để xóa bỏ hình ảnh đó, để không còn cảm giác tội lỗi đeo đuổi mãi. Cô trách mình tại sao đã chọn nghề cảnh sát, tại sao phải theo đuổi công lý đề rồi lại giết chết người thân yêu của mình.
Đã đến lúc cô phải rời khỏi căn biệt thự này. Thời hạn nhà nước cho phép ở lại đã hết, và cô phải đối diện với sự thật phũ phàng rằng giờ đây, cô không còn nơi nào thuộc về nữa. Tiệp Trân buộc phải rời đi, tìm kiểm một căn phòng trọ rẻ tiền để tá túc qua ngày. Điều cô chưa bao giờ nghĩ đến - một ngày nào đó, bản thân mình lại phải lang thang đi thuê phòng trọ, không còn nơi nào đề về. Ngay cả chiếc xe của cô cũng đã bị tịch thu vì liên quan đến Trạch Dương.
Cô bước vào căn phòng ngủ của mình và Trạch Dương, nơi chứa đầy kỷ niệm ngọt ngào lẫn đau thương. Những tấm màn đã phai màu, chiếc giường lạnh lẽo không còn hơi ấm của hai người. Cô nhìn ngắm mọi thứ một hồi lâu, ánh mắt trở nên mơ hồ, tựa như đang cố gắng lưu giữ những ký ức cuối cùng trước khi mọi thứ biến mất hoàn toàn. Cô bắt đầu gom quần áo của mình và của Trạch Dương, cho vào vali và các thùng giấy, chuẩn bị cho cuộc sống mới đầy bấp bênh.
Trong khi dọn dẹp, ánh mắt cô vô tình lướt qua một ngăn kéo nhỏ ở góc tủ quần áo. Ngăn kéo này đã cũ kỹ, như thể đã không được mở ra từ rất lâu. Sự tò mò trồi dậy, cô kéo ngăn kéo ra, và bên trong, một cuốn số màu đen với sợi dây đỏ như sợi tơ vắt ngang bìa đập vào mắt cô. Cô chưa từng thấy cuốn sổ này trước đây. Bên ngoài bìa, dòng chữ ghi năm sản xuất khiến cô bất ngờ - cuốn sổ đã có từ khoảng 40 năm trước.
Tim cô đập nhanh hơn khi cô mở cuốn số ra. Những trang giấy ố vàng, nét chữ nghiêng nghiêng nhưng rất cẩn thận, từng dòng, từng câu, từng chi tiết nhỏ nhặt đều được ghi lại tỉ mỉ. Cuốn sổ là nhật ký của Trạch Dương, ghi lại những năm tháng khi anh còn rất trẻ. Những dòng chữ hiện ra trước mắt cô là lời tự sự của một Trạch Dương mà cô chưa bao giờ biết đến - một cậu bé sống trong bóng tối, mang theo những bí mật và nỗi đau không bao
gid dudc ke.
Trạch Dương, trong những trang nhật ký này, đã viết về cuộc sống thường nhật, về những bí mật của tổ chức, về những nỗi lo lắng và sự cô đơn mà anh phải đối mặt từ khi còn rất nhỏ. Những sự kiện mà cô chưa bao giờ biết, những suy nghĩ sâu kín mà anh không bao giờ nói ra, tất cả đều được ghi chép lại. Từng dòng chữ như đưa cô đi ngược thời gian, quay trở lại với những năm tháng mà Trạch Dương đã phải trưởng thành trong một thế giới đầy khốc liệt.
Cô không thể tin được mình lại đang cẩm trên tay những dòng nhật ký này, những ký ức mà Trạch Dương đã giấu kín suốt bao năm. Càng đọc, lòng cô càng chùng xuống, cảm xúc hỗn loạn trổi dậy trong cô. Cô đau lòng cho anh, cho người đàn ông mà cô đã yêu và cũng chính là người đã bị cô đưa đến cái chết.
Những bí mật trong cuốn nhật ký này Như những bí mật trong cuốn nhật ký này như một gánh nặng mới đè lên vai cô. Giờ đây, cô không chỉ phải đối diện với cái chết của Trạch Dương, mà còn phải đối diện với những gì anh đã trải qua, những gì anh đã giữ kín trong lòng suốt thời gian họ ở bên nhau. Những trang giấy đã mở ra một phần khác của Trạch Dương - một phần mà cô chưa bao giờ có cơ hội nhìn thấy, và giờ đây, tất cả đều trở thành quá khứ.
Cô vẫn còn nhớ như in khoảnh khắc Trạch Dương bị đồng đội của cô bắn chết, cái chết lạnh lùng và tàn nhẫn đến đau lòng. Hàng ngàn viên đạn xuyên qua cơ thể anh, máu đỏ thẫm phun trào lên mặt đất, tạo nên một cảnh tượng kinh hoàng không thể nào quên. Cô đã cố gẳng hết sức, nhưng cuối cùng chính bản thân cô lại là người đưa anh vào con đường cùng. Chính cô, người mang trong mình trách nhiệm của một cảnh sát, đã tiếp tay đẩy người chú yêu quý nhất vào cái chết không thể tránh khỏi.
Mỗi đêm, khi màn đêm buông xuống, những ký ức đau thương lại ùa về như cơn ác mộng. Trong giấc mơ, cô thấy
Trạch Dương đứng trước mặt, mắt nhìn chằm chằm, nhưng không nói lời nào. Hình ảnh anh bị bắn ngã xuống, rồi lại đứng dậy, vẫn mãi ám ảnh tâm trí cô. Cô không biết làm thế nào để xóa bỏ hình ảnh đó, để không còn cảm giác tội lỗi đeo đuổi mãi. Cô trách mình tại sao đã chọn nghề cảnh sát, tại sao phải theo đuổi công lý đề rồi lại giết chết người thân yêu của mình.
Đã đến lúc cô phải rời khỏi căn biệt thự này. Thời hạn nhà nước cho phép ở lại đã hết, và cô phải đối diện với sự thật phũ phàng rằng giờ đây, cô không còn nơi nào thuộc về nữa. Tiệp Trân buộc phải rời đi, tìm kiểm một căn phòng trọ rẻ tiền để tá túc qua ngày. Điều cô chưa bao giờ nghĩ đến - một ngày nào đó, bản thân mình lại phải lang thang đi thuê phòng trọ, không còn nơi nào đề về. Ngay cả chiếc xe của cô cũng đã bị tịch thu vì liên quan đến Trạch Dương.
Cô bước vào căn phòng ngủ của mình và Trạch Dương, nơi chứa đầy kỷ niệm ngọt ngào lẫn đau thương. Những tấm màn đã phai màu, chiếc giường lạnh lẽo không còn hơi ấm của hai người. Cô nhìn ngắm mọi thứ một hồi lâu, ánh mắt trở nên mơ hồ, tựa như đang cố gắng lưu giữ những ký ức cuối cùng trước khi mọi thứ biến mất hoàn toàn. Cô bắt đầu gom quần áo của mình và của Trạch Dương, cho vào vali và các thùng giấy, chuẩn bị cho cuộc sống mới đầy bấp bênh.
Trong khi dọn dẹp, ánh mắt cô vô tình lướt qua một ngăn kéo nhỏ ở góc tủ quần áo. Ngăn kéo này đã cũ kỹ, như thể đã không được mở ra từ rất lâu. Sự tò mò trồi dậy, cô kéo ngăn kéo ra, và bên trong, một cuốn số màu đen với sợi dây đỏ như sợi tơ vắt ngang bìa đập vào mắt cô. Cô chưa từng thấy cuốn sổ này trước đây. Bên ngoài bìa, dòng chữ ghi năm sản xuất khiến cô bất ngờ - cuốn sổ đã có từ khoảng 40 năm trước.
Tim cô đập nhanh hơn khi cô mở cuốn số ra. Những trang giấy ố vàng, nét chữ nghiêng nghiêng nhưng rất cẩn thận, từng dòng, từng câu, từng chi tiết nhỏ nhặt đều được ghi lại tỉ mỉ. Cuốn sổ là nhật ký của Trạch Dương, ghi lại những năm tháng khi anh còn rất trẻ. Những dòng chữ hiện ra trước mắt cô là lời tự sự của một Trạch Dương mà cô chưa bao giờ biết đến - một cậu bé sống trong bóng tối, mang theo những bí mật và nỗi đau không bao
gid dudc ke.
Trạch Dương, trong những trang nhật ký này, đã viết về cuộc sống thường nhật, về những bí mật của tổ chức, về những nỗi lo lắng và sự cô đơn mà anh phải đối mặt từ khi còn rất nhỏ. Những sự kiện mà cô chưa bao giờ biết, những suy nghĩ sâu kín mà anh không bao giờ nói ra, tất cả đều được ghi chép lại. Từng dòng chữ như đưa cô đi ngược thời gian, quay trở lại với những năm tháng mà Trạch Dương đã phải trưởng thành trong một thế giới đầy khốc liệt.
Cô không thể tin được mình lại đang cẩm trên tay những dòng nhật ký này, những ký ức mà Trạch Dương đã giấu kín suốt bao năm. Càng đọc, lòng cô càng chùng xuống, cảm xúc hỗn loạn trổi dậy trong cô. Cô đau lòng cho anh, cho người đàn ông mà cô đã yêu và cũng chính là người đã bị cô đưa đến cái chết.
Những bí mật trong cuốn nhật ký này Như những bí mật trong cuốn nhật ký này như một gánh nặng mới đè lên vai cô. Giờ đây, cô không chỉ phải đối diện với cái chết của Trạch Dương, mà còn phải đối diện với những gì anh đã trải qua, những gì anh đã giữ kín trong lòng suốt thời gian họ ở bên nhau. Những trang giấy đã mở ra một phần khác của Trạch Dương - một phần mà cô chưa bao giờ có cơ hội nhìn thấy, và giờ đây, tất cả đều trở thành quá khứ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.