Chương 9: Kẻ Thù Bám Đuôi
Ngọc Gấm
24/09/2024
" Không hẳn là như thế đâu. Chắc chắn là kẻ thù của Hạo Huy. Bọn chúng không để chúng ta đi dễ dàng thế đâu."
Người lái xe vội vàng tăng tốc, nhưng con đường hẹp không cho phép họ di chuyển nhanh. Chiếc xe đen phía sau càng lúc càng tiến gần, và không lâu sau, tiếng súng nổ chát chúa vang lên. Kính sau của xe tải vỡ tung, những mảnh vỡ rơi xuống sàn xe.
"Chết tiệt! Chúng bắn rồi!" Lý Tinh hét lên, rút súng ra, chĩa về phía sau.
Trạch Dương cũng lập tức rút súng, mở cửa sau xe và nhắm thẳng vào chiếc xe đen đang lao đến. Anh bóp cò, từng viên đạn lao ra như những cơn mưa thép, nhưng chiếc xe đen vẫn không dừng lại. Những kẻ ngồi trong xe cũng bắn trả, đạn bay vèo vèo qua hai bên.
Người lái xe quát lớn, "Chúng ta phải thoát ra khỏi con đường này!"
"Nhanh lên, phía trước có một ngõ hẹp, rẽ vào đó!" Lý Tinh ra lệnh.
Chiếc xe tải nghiêng ngả khi lao nhanh vào ngõ hẹp, suýt đâm vào những bức tường cũ kỹ hai bên. Chiếc xe đen phía sau không dừng lại, tiếp tục bám theo. Những viên đạn lại nổ tung trong không gian chật chội, nhưng lần này Trạch Dương đã sẵn sàng hơn. Anh nhắm thẳng vào lốp xe của đối phương, và sau vài phát súng chính xác, một trong những bánh xe của chiếc xe đen nổ tung. Chiếc xe lao loạng choạng, mất lái và đâm vào bức tường.
"Hết chuyện rồi, chắc có lẽ đã cắt đuôi được bọn chúng." Trạch Dương thở phào, rút lại khẩu súng.
"Chưa đâu," Lý Tinh nói lạnh lùng. "Đây chỉ mới là khởi đầu thôi."
Chiếc xe tải lăn bánh trên con đường hẹp, tiếng động cơ rền rĩ vang lên trong không gian u ám của khu phố ven sông. Dù đã tạm thời thoát khỏi sự truy đuổi, bầu không khí bên trong xe vẫn căng như dây đàn. Trạch Dương ngồi dựa lưng vào ghế, khẩu súng trên tay vẫn còn khói súng tỏa ra. Những viên đạn rỗng rãi lăn lóc dưới sàn xe, hòa cùng mùi thuốc súng và mùi máu khô.
"Chết tiệt, bọn chúng đến nhanh hơn tôi tưởng," Lý Tín lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên tia phẫn nộ. "Bọn này không đơn giản là mấy thằng nhãi theo đuôi đâu. Chúng có kế hoạch sẵn cả rồi."
"Vậy giờ chúng ta làm gì?" Trạch Dương hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng trong lòng bắt đầu dâng lên sự nghi ngờ.
"Tiếp tục chạy. Chúng sẽ không để chúng ta thoát dễ dàng đâu." Lý Tinh lôi ra một chiếc điện thoại khác từ túi áo, nhấn nhanh vào số đã lưu sẵn và hét vào máy, "Chuẩn bị sẵn sàng. Có khả năng chúng tôi phải đổi xe."
Người lái xe hắng giọng, "Điểm giao hàng còn xa, mà đường này không an toàn. Có lẽ chúng ta nên chuyển hướng."
Trạch Dương nheo mắt nhìn về phía trước. Đường phố càng lúc càng vắng lặng hơn, ánh đèn đường dần dần thưa thớt. Đây là khu vực gần cảng cũ, nơi ít có người lui tới và hoàn toàn thích hợp cho những cuộc giao dịch mờ ám. Nhưng cũng đồng nghĩa với việc bọn chúng có thể bày ra bầy bất cứ lúc nào.
Lý Tinh giơ tay lên, ra hiệu cho tài xế. "Rẽ phải ở ngã tư kế tiếp. Chúng ta sẽ đổi xe ở đó."
Chiếc xe tải khẽ nghiêng khi bẻ lái vào con hẻm nhỏ. Đúng lúc đó, từ phía sau, một loạt tiếng động cơ rú lên điên cuồng. Trạch Dương quay phắt lại, đôi mắt lạnh lùng nhưng tay siết chặt súng. Hai chiếc mô tô lao nhanh từ bóng tối, đèn pha chói mắt, chiếu thẳng vào chiếc xe tải.
"Bọn chó chết!" Lý Tinh gầm lên, rút súng ra và bắn liên tiếp về phía sau. "Cậu bắn đi! Không thì chúng cắt đuôi ngay."
Trạch Dương không do dự. Anh mở cửa xe tải, người nhoài ra ngoài, nòng súng giơ cao. Từng viên đạn rít qua không trung, nhưng bọn chúng phản ứng nhanh chóng, né tránh một cách thành thục. Một trong hai tên lái mô tô phóng lên trước, lao vào sát sườn chiếc xe tải, tay giơ lên một quả lựu đạn nhỏ.
"Chết tiệt, nó định cho nổ xe!" Trạch Dương hét lên, nhắm thẳng vào tay tên đó và bóp cò.
Viên đạn găm thẳng vào cánh tay hắn, khiến quả lựu đạn rơi xuống đường. Tiếng nổ vang trời, phá tan mặt đường ngay sau đuôi xe, nhưng may mắn chiếc xe tải đã lao đi đủ nhanh để thoát khỏi vụ nổ. Tên đó ngã ra khỏi mô tô, lăn lóc trên mặt đất, trong khi chiếc xe mô tô của hắn bị nổ tung ngay sau lưng.
"Bắn chính xác đấy, chúng ta có tay thiện xạ mới rồi." Lý Tín nói, ánh mắt hiện lên sự tán thưởng hiếm hoi.
"Chưa xong đâu. Vẫn còn nữa." Trạch Dương tiếp tục giương súng, bắn về phía tên thứ hai đang lao tới. Nhưng lần này, tên đó rút ra một khẩu súng máy hạng nặng, bắn xối xả vào thân xe tải. Kính chắn gió vỡ vụn, mảnh vỡ bay tứ tung. Người lái xe hét lên trong hoảng loạn, cố điều khiển xe trong tình trạng tồi tệ.
"Nhanh lên, rẽ vào ngõ đó!" Trạch Dương ra lệnh, nhận thấy một ngõ hẹp ở phía trước.
Chiếc xe tải nghiêng mạnh khi bẻ cua gấp, hất văng một vài kiện hàng ra khỏi thùng xe. Tên mô tô không kịp né tránh, đâm thẳng vào bức tường bên đường. Tiếng kim loại va đập vang lên chát chúa, và hắn ngã xuống đất, bất động.
"Đi tiếp!" Lý Tinh thúc giục người lái xe, dù cả ba đều đã thấm mệt.
Xe tải tiếp tục lao đi trên con đường ngoằn ngoèo, nhưng phía trước không xa, ánh đèn của một nhóm xe khác đang chờ sẵn. Bọn chúng đã dự đoán trước được hướng di chuyển của Trạch Dương và Lý Tinh. Ba chiếc xe SUV đen chặn ngang đường, đèn pha sáng rực, làm lóe lên hình bóng của những tay súng đang đứng sau xe.
...----------------...
Người lái xe vội vàng tăng tốc, nhưng con đường hẹp không cho phép họ di chuyển nhanh. Chiếc xe đen phía sau càng lúc càng tiến gần, và không lâu sau, tiếng súng nổ chát chúa vang lên. Kính sau của xe tải vỡ tung, những mảnh vỡ rơi xuống sàn xe.
"Chết tiệt! Chúng bắn rồi!" Lý Tinh hét lên, rút súng ra, chĩa về phía sau.
Trạch Dương cũng lập tức rút súng, mở cửa sau xe và nhắm thẳng vào chiếc xe đen đang lao đến. Anh bóp cò, từng viên đạn lao ra như những cơn mưa thép, nhưng chiếc xe đen vẫn không dừng lại. Những kẻ ngồi trong xe cũng bắn trả, đạn bay vèo vèo qua hai bên.
Người lái xe quát lớn, "Chúng ta phải thoát ra khỏi con đường này!"
"Nhanh lên, phía trước có một ngõ hẹp, rẽ vào đó!" Lý Tinh ra lệnh.
Chiếc xe tải nghiêng ngả khi lao nhanh vào ngõ hẹp, suýt đâm vào những bức tường cũ kỹ hai bên. Chiếc xe đen phía sau không dừng lại, tiếp tục bám theo. Những viên đạn lại nổ tung trong không gian chật chội, nhưng lần này Trạch Dương đã sẵn sàng hơn. Anh nhắm thẳng vào lốp xe của đối phương, và sau vài phát súng chính xác, một trong những bánh xe của chiếc xe đen nổ tung. Chiếc xe lao loạng choạng, mất lái và đâm vào bức tường.
"Hết chuyện rồi, chắc có lẽ đã cắt đuôi được bọn chúng." Trạch Dương thở phào, rút lại khẩu súng.
"Chưa đâu," Lý Tinh nói lạnh lùng. "Đây chỉ mới là khởi đầu thôi."
Chiếc xe tải lăn bánh trên con đường hẹp, tiếng động cơ rền rĩ vang lên trong không gian u ám của khu phố ven sông. Dù đã tạm thời thoát khỏi sự truy đuổi, bầu không khí bên trong xe vẫn căng như dây đàn. Trạch Dương ngồi dựa lưng vào ghế, khẩu súng trên tay vẫn còn khói súng tỏa ra. Những viên đạn rỗng rãi lăn lóc dưới sàn xe, hòa cùng mùi thuốc súng và mùi máu khô.
"Chết tiệt, bọn chúng đến nhanh hơn tôi tưởng," Lý Tín lẩm bẩm, ánh mắt lóe lên tia phẫn nộ. "Bọn này không đơn giản là mấy thằng nhãi theo đuôi đâu. Chúng có kế hoạch sẵn cả rồi."
"Vậy giờ chúng ta làm gì?" Trạch Dương hỏi, giọng điềm tĩnh nhưng trong lòng bắt đầu dâng lên sự nghi ngờ.
"Tiếp tục chạy. Chúng sẽ không để chúng ta thoát dễ dàng đâu." Lý Tinh lôi ra một chiếc điện thoại khác từ túi áo, nhấn nhanh vào số đã lưu sẵn và hét vào máy, "Chuẩn bị sẵn sàng. Có khả năng chúng tôi phải đổi xe."
Người lái xe hắng giọng, "Điểm giao hàng còn xa, mà đường này không an toàn. Có lẽ chúng ta nên chuyển hướng."
Trạch Dương nheo mắt nhìn về phía trước. Đường phố càng lúc càng vắng lặng hơn, ánh đèn đường dần dần thưa thớt. Đây là khu vực gần cảng cũ, nơi ít có người lui tới và hoàn toàn thích hợp cho những cuộc giao dịch mờ ám. Nhưng cũng đồng nghĩa với việc bọn chúng có thể bày ra bầy bất cứ lúc nào.
Lý Tinh giơ tay lên, ra hiệu cho tài xế. "Rẽ phải ở ngã tư kế tiếp. Chúng ta sẽ đổi xe ở đó."
Chiếc xe tải khẽ nghiêng khi bẻ lái vào con hẻm nhỏ. Đúng lúc đó, từ phía sau, một loạt tiếng động cơ rú lên điên cuồng. Trạch Dương quay phắt lại, đôi mắt lạnh lùng nhưng tay siết chặt súng. Hai chiếc mô tô lao nhanh từ bóng tối, đèn pha chói mắt, chiếu thẳng vào chiếc xe tải.
"Bọn chó chết!" Lý Tinh gầm lên, rút súng ra và bắn liên tiếp về phía sau. "Cậu bắn đi! Không thì chúng cắt đuôi ngay."
Trạch Dương không do dự. Anh mở cửa xe tải, người nhoài ra ngoài, nòng súng giơ cao. Từng viên đạn rít qua không trung, nhưng bọn chúng phản ứng nhanh chóng, né tránh một cách thành thục. Một trong hai tên lái mô tô phóng lên trước, lao vào sát sườn chiếc xe tải, tay giơ lên một quả lựu đạn nhỏ.
"Chết tiệt, nó định cho nổ xe!" Trạch Dương hét lên, nhắm thẳng vào tay tên đó và bóp cò.
Viên đạn găm thẳng vào cánh tay hắn, khiến quả lựu đạn rơi xuống đường. Tiếng nổ vang trời, phá tan mặt đường ngay sau đuôi xe, nhưng may mắn chiếc xe tải đã lao đi đủ nhanh để thoát khỏi vụ nổ. Tên đó ngã ra khỏi mô tô, lăn lóc trên mặt đất, trong khi chiếc xe mô tô của hắn bị nổ tung ngay sau lưng.
"Bắn chính xác đấy, chúng ta có tay thiện xạ mới rồi." Lý Tín nói, ánh mắt hiện lên sự tán thưởng hiếm hoi.
"Chưa xong đâu. Vẫn còn nữa." Trạch Dương tiếp tục giương súng, bắn về phía tên thứ hai đang lao tới. Nhưng lần này, tên đó rút ra một khẩu súng máy hạng nặng, bắn xối xả vào thân xe tải. Kính chắn gió vỡ vụn, mảnh vỡ bay tứ tung. Người lái xe hét lên trong hoảng loạn, cố điều khiển xe trong tình trạng tồi tệ.
"Nhanh lên, rẽ vào ngõ đó!" Trạch Dương ra lệnh, nhận thấy một ngõ hẹp ở phía trước.
Chiếc xe tải nghiêng mạnh khi bẻ cua gấp, hất văng một vài kiện hàng ra khỏi thùng xe. Tên mô tô không kịp né tránh, đâm thẳng vào bức tường bên đường. Tiếng kim loại va đập vang lên chát chúa, và hắn ngã xuống đất, bất động.
"Đi tiếp!" Lý Tinh thúc giục người lái xe, dù cả ba đều đã thấm mệt.
Xe tải tiếp tục lao đi trên con đường ngoằn ngoèo, nhưng phía trước không xa, ánh đèn của một nhóm xe khác đang chờ sẵn. Bọn chúng đã dự đoán trước được hướng di chuyển của Trạch Dương và Lý Tinh. Ba chiếc xe SUV đen chặn ngang đường, đèn pha sáng rực, làm lóe lên hình bóng của những tay súng đang đứng sau xe.
...----------------...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.