Chương 99: Tiếp Theo Là Ba Mẹ Nó
Ngọc Gấm
12/10/2024
Buổi tối hồm đó, sau khi Trạch Dương ra lệnh cho đàn em xử lý Khải Minh, hắn đã mất đi hoàn toàn ý thức sau những cú đánh liên tiếp. Khi đã thấy cậu ngất xỉu, Trạch Dương ra hiệu cho đám đàn em. Hai người đàn ông to lớn trong nhóm nhanh chóng kéo Khải Minh lên, ném cậu vào chiếc xe tải nhỏ. Họ lẳng lặng chạy xe đến căn biệt thự của gia đình Khải Minh, nơi cậu sinh sống. Trạch Dương ngồi trên chiếc xe sang trọng cách xa đó một khoảng, yên lặng nhìn theo.
Khi chiếc xe tải đến gần căn biệt thự, đám đàn em của Trạch Dương ném Khải Minh ra khỏi xe như một món đồ không giá trị, đề mặc cậu nằm giữa lối đi lớn dẫn vào cổng. Trạch Dương không rời mắt khỏi cảnh tượng đó, đôi mắt lạnh lùng của anh ta chỉ ánh lên một tia hài lòng đầy bí hiểm. Một lúc sau, anh mới quay sang tên đàn em ngồi cạnh và cất giọng nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự đe dọa:
"Giờ đến lượt ba mẹ nó, tao sẽ xử lý họ theo cách mà không ai ngờ tới."
Tên đàn em nghe vậy, hơi run nhưng vẫn giữ vẻ kính trọng, nịnh nọt: "Anh Trạch đúng là cao tay. Ba mẹ nó chắc sẽ không biết gì mà không phòng bị."
Trạch Dương không đáp, chỉ nở một nụ cười lạnh lẽo và mắt vẫn không rời khỏi cảnh cổng biệt thự nhà Khải Minh.
Sáng hôm sau, bố mẹ Khải Minh vừa tỉnh dậy đã nghe tiếng động lạ ngoài cổng. Bà mẹ chạy ra, khi nhìn thấy con trai mình nằm bầm dập, mặt mũi tím tái, toàn thân te tua giữa cổng, bà hoảng loạn hét lên:
"Khải Minh! Khải Minh! Con sao vậy?!"
Người mẹ ôm chẩm lấy con trai, vừa lay cậu vừa gọi lớn tên cậu, nhưng Khải Minh không có bất cứ phản ứng nào.
Bà không biết con mình còn sống hay chết, nước mắt trào ra trong hoảng loạn.
Nghe tiếng hét của vợ, ông bố chạy ra, thấy cảnh tượng đó cũng không khỏi bàng hoàng. "Trời đất ơi! Gọi cấp cứu ngay!" Ông hét lớn, cố giữ bình tĩnh nhưng đôi tay run rẩy khi bấm điện thoại gọi cứu thương.
Trong lúc chiếc xe cấp cứu lao đến, không ai trong gia đình biết rằng từ xa, Trạch Dương vẫn ngồi trong xe, chứng kiến tất cả mọi thứ. Anh gật đầu đầy hài lòng, ánh mắt lạnh lùng quét qua biệt thự sang trọng. Khi chiếc xe cấp cứu đến, đám nhân viên y tế vội vàng đưa Khải Minh lên cáng và chở cậu đi. Trạch Dương chậm rãi nói với đàn em bên cạnh:
"Ba mẹ nó sẽ phải trả giá thay cho ngửi con trai của họ, nhưng chưa đến lúc."
Tên đàn em ngạc nhiên nhưng không dám hỏi thêm, chỉ khẽ gật đầu: "Anh Trạch thật sự rất thâm sâu."
Trạch Dương mỉm cười nhạt nhẽo, rồi hạ kính xe, quay đầu về phía bệnh viện, nơi Tiệp Trân đang hồi phục. Chiếc xe lướt đi, để lại căn biệt thự nhà Khải Minh trong hỗn loạn.
Vài ngày sau, Tiệp Trân đã hồi phục hoàn toàn sau cơn dị ứng phấn hoa nghiêm trọng. Cô trở lại trường, vẫn với vẻ năng động và đầy năng lượng. Dù trong lòng còn lo lắng vì sự việc xảy ra, cô cố gắng giữ nụ cười trên môi khi gặp bạn bè.
Trong lúc nghỉ giữa giờ, nhóm bạn nam trong lớp tụ tập lại nói chuyện. Một trong số đó, Vương Lâm, bất ngờ nói với giọng đẩy sự tò mò và lo lẳng:
"Mọi người có nghe tin về Khải Minh chưa? Nghe nói cậu ấy bị đánh đến hôn mê, giờ vẫn nằm trong bệnh viện."
Tiệp Trân hơi sững lại, cô ngạc nhiên quay sang hỏi: "Khải Minh bị đánh? Sao tự nhiên lại bị vậy?"
Một bạn khác tên Hoàng Kiệt chen vào: "Ứ, không ai biết lý do là gì. Nghe nói Khải Minh bị đánh bẩm dập, giờ vẫn chưa tỉnh. Mà chuyện này kỳ lạ lắm. Gia đình cậu ấy giàu có, chắc không dính vào mấy vụ băng nhóm. Nhưng giờ thì có mấy thám tử và cảnh sát đang điều tra, chắc có gì lớn."
Cả nhóm bàn tán xôn xao. Một bạn khác nhíu mày: "Khải Minh bị bọn xã hội đen đánh thì chắc chắn phải có lý do.
Chứ ai lại tự nhiên đi đánh người như vậy."
Tiệp Trân cảm thấy lạ. Cô nhíu mày, không thể hiểu nổi vì sao Khải Minh, một người hiền lành, tử tế như vậy lại có thể gặp chuyện khủng khiếp này. "Sao tự nhiên cậu ấy lại bị đánh nhỉ? Bình thường có ai ghét cậu ấy đâu."
Hoàng Kiệt lắc đầu, thêm vào: "Nghe đâu gia đình cậu ấy thuê thám tử và cảnh sát vào cuộc luôn. Họ không đề yên đầu."
Tiệp Trân nghĩ ngợi một lúc, rồi lại lắc đầu. Cô không nghĩ Khải Minh là người có kẻ thù, cũng không bao giờ nghe cậu có xích mích với ai. "Chắc là do bọn xã hội đen thấy cậu ấy giàu nên ra tay thôi. Chuyện này ở Tứ Xuyên đầy ra mà."
Vương Lâm gật đầu đồng tình: "Đúng rồi, mấy đứa nhà giàu đôi khi lại gặp chuyện như vậy. Bọn xã hội đen có nhiều chiêu lắm. Chắc lần này là do cậu ấy xui xẻo thôi."
Cả nhóm tiếp tục bàn luận, nhưng Tiệp Trân vẫn thấy có gì đó không đúng. Cô không nghĩ đơn giản như vậy, nhưng cũng không có lý do gì để nghi ngờ điều gì khác.
Trong khi đó, tại một bệnh viện lớn, Khải Minh vẫn chưa tỉnh lại. Bố mẹ cậu ngồi ngoài phòng cấp cứu, đầy lo lắng và căng thẳng. Bà mẹ thỉnh thoảng lại rên rỉ tronghoảng loạn: "Ai lại làm chuyện này với con trai tôi...?"
Ở một góc khuất gần bệnh viện, chiếc xe của Trạch Dương đậu im lặng. Hắn ngắm nhìn cảnh tượng từ xa, khóe môi nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn.
"Bước tiếp theo, chúng ta sẽ xử lý ba mẹ nó," Trạch Dương nói lạnh lùng, ánh mắt không rời khỏi bệnh viện.
Tên đàn em cúi đầu, đáp lại: "Anh Trạch cao tay thật. Không ai có thể ngờ tới những gì sắp diễn ra đâu."
Trạch Dương không đáp, chỉ khẽ cười và ra lệnh cho xe chạy đi.
Khi chiếc xe tải đến gần căn biệt thự, đám đàn em của Trạch Dương ném Khải Minh ra khỏi xe như một món đồ không giá trị, đề mặc cậu nằm giữa lối đi lớn dẫn vào cổng. Trạch Dương không rời mắt khỏi cảnh tượng đó, đôi mắt lạnh lùng của anh ta chỉ ánh lên một tia hài lòng đầy bí hiểm. Một lúc sau, anh mới quay sang tên đàn em ngồi cạnh và cất giọng nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sự đe dọa:
"Giờ đến lượt ba mẹ nó, tao sẽ xử lý họ theo cách mà không ai ngờ tới."
Tên đàn em nghe vậy, hơi run nhưng vẫn giữ vẻ kính trọng, nịnh nọt: "Anh Trạch đúng là cao tay. Ba mẹ nó chắc sẽ không biết gì mà không phòng bị."
Trạch Dương không đáp, chỉ nở một nụ cười lạnh lẽo và mắt vẫn không rời khỏi cảnh cổng biệt thự nhà Khải Minh.
Sáng hôm sau, bố mẹ Khải Minh vừa tỉnh dậy đã nghe tiếng động lạ ngoài cổng. Bà mẹ chạy ra, khi nhìn thấy con trai mình nằm bầm dập, mặt mũi tím tái, toàn thân te tua giữa cổng, bà hoảng loạn hét lên:
"Khải Minh! Khải Minh! Con sao vậy?!"
Người mẹ ôm chẩm lấy con trai, vừa lay cậu vừa gọi lớn tên cậu, nhưng Khải Minh không có bất cứ phản ứng nào.
Bà không biết con mình còn sống hay chết, nước mắt trào ra trong hoảng loạn.
Nghe tiếng hét của vợ, ông bố chạy ra, thấy cảnh tượng đó cũng không khỏi bàng hoàng. "Trời đất ơi! Gọi cấp cứu ngay!" Ông hét lớn, cố giữ bình tĩnh nhưng đôi tay run rẩy khi bấm điện thoại gọi cứu thương.
Trong lúc chiếc xe cấp cứu lao đến, không ai trong gia đình biết rằng từ xa, Trạch Dương vẫn ngồi trong xe, chứng kiến tất cả mọi thứ. Anh gật đầu đầy hài lòng, ánh mắt lạnh lùng quét qua biệt thự sang trọng. Khi chiếc xe cấp cứu đến, đám nhân viên y tế vội vàng đưa Khải Minh lên cáng và chở cậu đi. Trạch Dương chậm rãi nói với đàn em bên cạnh:
"Ba mẹ nó sẽ phải trả giá thay cho ngửi con trai của họ, nhưng chưa đến lúc."
Tên đàn em ngạc nhiên nhưng không dám hỏi thêm, chỉ khẽ gật đầu: "Anh Trạch thật sự rất thâm sâu."
Trạch Dương mỉm cười nhạt nhẽo, rồi hạ kính xe, quay đầu về phía bệnh viện, nơi Tiệp Trân đang hồi phục. Chiếc xe lướt đi, để lại căn biệt thự nhà Khải Minh trong hỗn loạn.
Vài ngày sau, Tiệp Trân đã hồi phục hoàn toàn sau cơn dị ứng phấn hoa nghiêm trọng. Cô trở lại trường, vẫn với vẻ năng động và đầy năng lượng. Dù trong lòng còn lo lắng vì sự việc xảy ra, cô cố gắng giữ nụ cười trên môi khi gặp bạn bè.
Trong lúc nghỉ giữa giờ, nhóm bạn nam trong lớp tụ tập lại nói chuyện. Một trong số đó, Vương Lâm, bất ngờ nói với giọng đẩy sự tò mò và lo lẳng:
"Mọi người có nghe tin về Khải Minh chưa? Nghe nói cậu ấy bị đánh đến hôn mê, giờ vẫn nằm trong bệnh viện."
Tiệp Trân hơi sững lại, cô ngạc nhiên quay sang hỏi: "Khải Minh bị đánh? Sao tự nhiên lại bị vậy?"
Một bạn khác tên Hoàng Kiệt chen vào: "Ứ, không ai biết lý do là gì. Nghe nói Khải Minh bị đánh bẩm dập, giờ vẫn chưa tỉnh. Mà chuyện này kỳ lạ lắm. Gia đình cậu ấy giàu có, chắc không dính vào mấy vụ băng nhóm. Nhưng giờ thì có mấy thám tử và cảnh sát đang điều tra, chắc có gì lớn."
Cả nhóm bàn tán xôn xao. Một bạn khác nhíu mày: "Khải Minh bị bọn xã hội đen đánh thì chắc chắn phải có lý do.
Chứ ai lại tự nhiên đi đánh người như vậy."
Tiệp Trân cảm thấy lạ. Cô nhíu mày, không thể hiểu nổi vì sao Khải Minh, một người hiền lành, tử tế như vậy lại có thể gặp chuyện khủng khiếp này. "Sao tự nhiên cậu ấy lại bị đánh nhỉ? Bình thường có ai ghét cậu ấy đâu."
Hoàng Kiệt lắc đầu, thêm vào: "Nghe đâu gia đình cậu ấy thuê thám tử và cảnh sát vào cuộc luôn. Họ không đề yên đầu."
Tiệp Trân nghĩ ngợi một lúc, rồi lại lắc đầu. Cô không nghĩ Khải Minh là người có kẻ thù, cũng không bao giờ nghe cậu có xích mích với ai. "Chắc là do bọn xã hội đen thấy cậu ấy giàu nên ra tay thôi. Chuyện này ở Tứ Xuyên đầy ra mà."
Vương Lâm gật đầu đồng tình: "Đúng rồi, mấy đứa nhà giàu đôi khi lại gặp chuyện như vậy. Bọn xã hội đen có nhiều chiêu lắm. Chắc lần này là do cậu ấy xui xẻo thôi."
Cả nhóm tiếp tục bàn luận, nhưng Tiệp Trân vẫn thấy có gì đó không đúng. Cô không nghĩ đơn giản như vậy, nhưng cũng không có lý do gì để nghi ngờ điều gì khác.
Trong khi đó, tại một bệnh viện lớn, Khải Minh vẫn chưa tỉnh lại. Bố mẹ cậu ngồi ngoài phòng cấp cứu, đầy lo lắng và căng thẳng. Bà mẹ thỉnh thoảng lại rên rỉ tronghoảng loạn: "Ai lại làm chuyện này với con trai tôi...?"
Ở một góc khuất gần bệnh viện, chiếc xe của Trạch Dương đậu im lặng. Hắn ngắm nhìn cảnh tượng từ xa, khóe môi nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn.
"Bước tiếp theo, chúng ta sẽ xử lý ba mẹ nó," Trạch Dương nói lạnh lùng, ánh mắt không rời khỏi bệnh viện.
Tên đàn em cúi đầu, đáp lại: "Anh Trạch cao tay thật. Không ai có thể ngờ tới những gì sắp diễn ra đâu."
Trạch Dương không đáp, chỉ khẽ cười và ra lệnh cho xe chạy đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.