Chương 73: Tôi Xin Lỗi Và Kết Thúc Rồi
Ngọc Gấm
07/10/2024
Khu rừng vắng lặng, ánh trăng chiếu sáng, tạo nên một khung cảnh huyền bí và u ám. Giao dịch đã kết thúc trong sự hỗn loạn, và giờ đây, Mã Đằng và Tề Vĩnh đang bị trói chặt, nằm dưới đất, vẻ mặt đầy đau đớn và sự lo lắng.
Trạch Dương và Ngụy Lâm chuẩn bị đưa hai kẻ thù của mình vào trong, nhưng ngay lúc đó, một bóng dáng quen thuộc từ xa xuất hiện chặn đường. Đó là Linh Trung, nhưng giờ đây lại đang đối đầu với anh trong tình thế không thể căng thẳng hơn.
Trạch Dương tháo mặt nạ, để lộ khuôn mặt nghiêm nghị của mình. Anh nhìn Linh Trung với vẻ mặt không cảm xúc. "Linh Trung? Cậu làm gì ở đây?" Giọng nói của Trạch Dương lạnh lùng, không có chút tình cảm nào.
Linh Trung ngỡ ngàng, ánh mắt vừa nghi ngờ vừa đau lòng. "Tại sao lại là cậu? Tôi đã tin tưởng cậu, đã cho cậu biết mọi thứ, và cuối cùng cậu lại phản bội tôi? Tại sao vậy hả Quý Bình?"
Trạch Dương lạnh lùng đáp lại, "Tôi không phải Quý Bình. Tôi là Trạch Dương, ông trùm đứng đầu ở đây. Tứ Xuyên không còn là nhà của cậu nữa. Tránh ra, đừng cản đường tôi."
Ngụy Lâm không hề nao núng, cầm khẩu súng chĩa thẳng vào đầu Linh Trung. "Nếu cậu muốn sống, thì hãy tránh qua một bên. Đừng cản đường bọn tôi. Cánh tay phải và trái của cha cậu đã bị chúng tôi bắt sống rồi. Cậu có biết những gì cha cậu đã làm với người thân của chúng tôi không? Cậu còn quá nhỏ để hiểu điều đó."
Nhưng trong lúc tình hình căng thẳng, sự xảo quyệt của Tề Vĩnh bắt đầu phát huy tác dụng. Hắn đã âm thầm chuẩn bị một kim tiêm chứa nọc độc trong miệng mình từ lâu. Khi Ngụy Lâm không để ý, Tề Vĩnh phun kim tiêm từ xa, kim có chứa nọc độc vào cổ của anh, làm cho anh không thể nhận thấy cái kim tiêm đó.
Ngụy Lâm choáng váng và không còn tỉnh táo. Anh ngã xuống đất, không thế kháng cự. Trong khi đó, Mã Đăng nhanh chóng thực hiện kế hoạch của mình. Hắn tháo dây trói ra một cách nhanh chóng và tận dụng sơ hở đế giành lại khẩu súng từ tay của Ngụy Lâm. Hắn bắn thẳng vào người Ngụy Lâm, khiến anh ngã ra đất. Trước khi ngã xuống, Ngụy Lâm kêu lên với Trạch Dương: "Đừng mềm lòng, giết chết bọn chúng đi! Đó là sự trả thù cho tôi, đừng quên chúng ta đã làm gì với chúng ta vào 20 năm trước."
Trạch Dương chợt tỉnh lại, nhưng khi anh vừa rút súng ra thì Mã Đằng đã bắn vào cánh tay của anh, làm rơi khẩu súng. Mã Đằng cười nham hiểm, "Đời của mày đến đây là hết rồi, Trạch Dương."
Viên đạn từ khẩu súng của Mã Đằng bay thẳng về phía đầu của Trạch Dương. Nhưng ngay lúc đó, Linh Trung đã dùng thân mình chắn đường viên đạn, trúng phải bụng. Hai phát súng của Mã Đằng làm cho hắn và Tê Vĩnh hoảng hốt, la lên: "Cậu chủ!"
Linh Trung ôm chặt lấy Trạch Dương, mắt anh đã mờ dần. Trạch Dương cảm thấy tình trạng nguy kịch. Anh không thể làm gì hơn ngoài việc ôm chặt Linh Trung.
Nhận thấy tình hình đã quá nguy hiểm, Trạch Dương rút ra hai phi tiêu từ túi của mình và phóng thẳng vào mắt
Mã Đằng, làm hẳn đau đớn và gục xuống. Đàn em của Trạch Dương nhanh chóng đến, khống chế Mã Đằng và dùng dây xích siết chặt hắn rồi lôi đi.
Tề Vĩnh, vẫn còn nằm dưới đất và bị trói, nói với sự thất vọng và không thể hiểu nổi: "Cậu chủ, sao cậu lại làm vậy? Hắn là kẻ thù của chúng ta. Sao cậu lại cứu hắn? Cậu đã phá hoại cả một đời oai liệt của băng nhóm Out-laws rồi. Outlawa sụp đổ thật rồi đã 50 năm tồn tại giờ đã sụp đỗ rồi."
Đàn em của Trạch Dương đưa ra khăn tẩm thuốc gây mê, lén lút chạm vào Tê Vĩnh, rồi bế hẳn lên xe. Trạch Dương quay sang, nhìn Linh Trung với ánh mắt chua sót.
"Cảm ơn vì lòng tốt của cậu, nhưng lòng tốt của cậu đã đặt nhầm chỗ rồi," Trạch Dương nói, hôn nhẹ lên trán của
Linh Trung.
Linh Trung cười yếu ớt và lắc đầu. "Tôi không còn nhiều thời gian nữa đâu. Tôi thật sự rất thích cậu, dù biết răng tình cảm của mình có vẻ kỳ lạ. Nhưng từ khi lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã cảm thấy mình không đơn độc nữa. Dù tôi luôn phải sống trong sự cô đơn và lạc lỏng, nhưng khi gặp cậu, tôi biết rằng mình đã tìm thấy điều gì đó giá trị."'
Trạch Dương nhăm mặt, cám thây trái tim mình quặn thắt. "Cậu yêu tôi, cậu yêu một kẻ đã từng muốn phá hoại mọi thứ mà cha cậu xây dựng lên sao? Cậu thật sự không đáng phải chịu đựng điều này."
Linh Trung tiếp tục ôm chặt lấy Trạch Dương, hơi thở ngày càng yếu dần. "Tôi không hối hận khi cho cậu biết tất cả. Nếu có kiếp sau, tôi hy vọng chúng ta sẽ là bạn thân thiết, và không phải đi vào con đường này nữa. Tôi vẫn sẽ gọi cậu là Quý Bình, dù cậu là ai."
Trạch Dương cảm thấy đau đớn sâu sắc, "Tôi không muốn giết cậu đâu, nhưng số phận của cậu đã đến đây là kết thúc rồi. Nếu có kiếp sau, tôi sẽ vẫn là Quý Bình mà cậu gọi."
Linh Trung mỉm cười lần cuối, rồi hơi thở của anh dần tắt. Trạch Dương ôm chặt Linh Trung vào lòng, cảm nhận sự ra đi của người bạn tạm thời mà anh lợi dụng để hoàn thiện kế hoạch của mình. Không khí quanh họ tràn ngập sự u ám và đau thương.
Trạch Dương và Ngụy Lâm chuẩn bị đưa hai kẻ thù của mình vào trong, nhưng ngay lúc đó, một bóng dáng quen thuộc từ xa xuất hiện chặn đường. Đó là Linh Trung, nhưng giờ đây lại đang đối đầu với anh trong tình thế không thể căng thẳng hơn.
Trạch Dương tháo mặt nạ, để lộ khuôn mặt nghiêm nghị của mình. Anh nhìn Linh Trung với vẻ mặt không cảm xúc. "Linh Trung? Cậu làm gì ở đây?" Giọng nói của Trạch Dương lạnh lùng, không có chút tình cảm nào.
Linh Trung ngỡ ngàng, ánh mắt vừa nghi ngờ vừa đau lòng. "Tại sao lại là cậu? Tôi đã tin tưởng cậu, đã cho cậu biết mọi thứ, và cuối cùng cậu lại phản bội tôi? Tại sao vậy hả Quý Bình?"
Trạch Dương lạnh lùng đáp lại, "Tôi không phải Quý Bình. Tôi là Trạch Dương, ông trùm đứng đầu ở đây. Tứ Xuyên không còn là nhà của cậu nữa. Tránh ra, đừng cản đường tôi."
Ngụy Lâm không hề nao núng, cầm khẩu súng chĩa thẳng vào đầu Linh Trung. "Nếu cậu muốn sống, thì hãy tránh qua một bên. Đừng cản đường bọn tôi. Cánh tay phải và trái của cha cậu đã bị chúng tôi bắt sống rồi. Cậu có biết những gì cha cậu đã làm với người thân của chúng tôi không? Cậu còn quá nhỏ để hiểu điều đó."
Nhưng trong lúc tình hình căng thẳng, sự xảo quyệt của Tề Vĩnh bắt đầu phát huy tác dụng. Hắn đã âm thầm chuẩn bị một kim tiêm chứa nọc độc trong miệng mình từ lâu. Khi Ngụy Lâm không để ý, Tề Vĩnh phun kim tiêm từ xa, kim có chứa nọc độc vào cổ của anh, làm cho anh không thể nhận thấy cái kim tiêm đó.
Ngụy Lâm choáng váng và không còn tỉnh táo. Anh ngã xuống đất, không thế kháng cự. Trong khi đó, Mã Đăng nhanh chóng thực hiện kế hoạch của mình. Hắn tháo dây trói ra một cách nhanh chóng và tận dụng sơ hở đế giành lại khẩu súng từ tay của Ngụy Lâm. Hắn bắn thẳng vào người Ngụy Lâm, khiến anh ngã ra đất. Trước khi ngã xuống, Ngụy Lâm kêu lên với Trạch Dương: "Đừng mềm lòng, giết chết bọn chúng đi! Đó là sự trả thù cho tôi, đừng quên chúng ta đã làm gì với chúng ta vào 20 năm trước."
Trạch Dương chợt tỉnh lại, nhưng khi anh vừa rút súng ra thì Mã Đằng đã bắn vào cánh tay của anh, làm rơi khẩu súng. Mã Đằng cười nham hiểm, "Đời của mày đến đây là hết rồi, Trạch Dương."
Viên đạn từ khẩu súng của Mã Đằng bay thẳng về phía đầu của Trạch Dương. Nhưng ngay lúc đó, Linh Trung đã dùng thân mình chắn đường viên đạn, trúng phải bụng. Hai phát súng của Mã Đằng làm cho hắn và Tê Vĩnh hoảng hốt, la lên: "Cậu chủ!"
Linh Trung ôm chặt lấy Trạch Dương, mắt anh đã mờ dần. Trạch Dương cảm thấy tình trạng nguy kịch. Anh không thể làm gì hơn ngoài việc ôm chặt Linh Trung.
Nhận thấy tình hình đã quá nguy hiểm, Trạch Dương rút ra hai phi tiêu từ túi của mình và phóng thẳng vào mắt
Mã Đằng, làm hẳn đau đớn và gục xuống. Đàn em của Trạch Dương nhanh chóng đến, khống chế Mã Đằng và dùng dây xích siết chặt hắn rồi lôi đi.
Tề Vĩnh, vẫn còn nằm dưới đất và bị trói, nói với sự thất vọng và không thể hiểu nổi: "Cậu chủ, sao cậu lại làm vậy? Hắn là kẻ thù của chúng ta. Sao cậu lại cứu hắn? Cậu đã phá hoại cả một đời oai liệt của băng nhóm Out-laws rồi. Outlawa sụp đổ thật rồi đã 50 năm tồn tại giờ đã sụp đỗ rồi."
Đàn em của Trạch Dương đưa ra khăn tẩm thuốc gây mê, lén lút chạm vào Tê Vĩnh, rồi bế hẳn lên xe. Trạch Dương quay sang, nhìn Linh Trung với ánh mắt chua sót.
"Cảm ơn vì lòng tốt của cậu, nhưng lòng tốt của cậu đã đặt nhầm chỗ rồi," Trạch Dương nói, hôn nhẹ lên trán của
Linh Trung.
Linh Trung cười yếu ớt và lắc đầu. "Tôi không còn nhiều thời gian nữa đâu. Tôi thật sự rất thích cậu, dù biết răng tình cảm của mình có vẻ kỳ lạ. Nhưng từ khi lần đầu tiên gặp cậu, tôi đã cảm thấy mình không đơn độc nữa. Dù tôi luôn phải sống trong sự cô đơn và lạc lỏng, nhưng khi gặp cậu, tôi biết rằng mình đã tìm thấy điều gì đó giá trị."'
Trạch Dương nhăm mặt, cám thây trái tim mình quặn thắt. "Cậu yêu tôi, cậu yêu một kẻ đã từng muốn phá hoại mọi thứ mà cha cậu xây dựng lên sao? Cậu thật sự không đáng phải chịu đựng điều này."
Linh Trung tiếp tục ôm chặt lấy Trạch Dương, hơi thở ngày càng yếu dần. "Tôi không hối hận khi cho cậu biết tất cả. Nếu có kiếp sau, tôi hy vọng chúng ta sẽ là bạn thân thiết, và không phải đi vào con đường này nữa. Tôi vẫn sẽ gọi cậu là Quý Bình, dù cậu là ai."
Trạch Dương cảm thấy đau đớn sâu sắc, "Tôi không muốn giết cậu đâu, nhưng số phận của cậu đã đến đây là kết thúc rồi. Nếu có kiếp sau, tôi sẽ vẫn là Quý Bình mà cậu gọi."
Linh Trung mỉm cười lần cuối, rồi hơi thở của anh dần tắt. Trạch Dương ôm chặt Linh Trung vào lòng, cảm nhận sự ra đi của người bạn tạm thời mà anh lợi dụng để hoàn thiện kế hoạch của mình. Không khí quanh họ tràn ngập sự u ám và đau thương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.