Chương 70: Trạch Dương hay là Quý Bình
Ngọc Gấm
06/10/2024
Bên phía của Tề Vĩnh và Mã Đằng, hai người này đang ngồi giữa ghế, nhìn nhau nói chuyện, hút thuốc và xem thông tin hình ảnh của người tên là Quý Bình. Không khí trong căn phòng nặng trĩu, chỉ có tiếng khói thuốc phả ra từ những điếu xì gà đắt tiền.
"Cái thằng nhóc này chỉ mới có 25 tuổi thôi ư? Nó đến từ bên Giang Tây và cũng có từng những ông chú của nó đừng hợp tác với chúng ta. Cái vết sẹo này là do bị từ nhỏ, nhưng tôi nhìn kỹ thế nào đi chăng nữa, nhìn nó rất giống một người anh. Có nghĩ giống tôi không?" Mã Đằng thấy vậy, siết một hơi thuốc rồi thở ra, cầm tấm hình lên và ngó: "Nó rất giống, giống cực kỳ luôn đấy. Nhưng dù sao cũng đã chết rồi thì phải, sẽ không có người giống người đâu phải không?"
Tề Vĩnh thấy vậy, bật cười sau đó dựa dài ra trên ghế và nói: "Tôi cũng mong là vậy. Nếu đúng thật là nó vậy thì trò vui còn nhiều lắm đây." Mã Đằng thấy vậy, lắc đầu: "Trò vui à? Thấy chẳng có gì mà vui tí nào. Lẩn trốn như vậy không vui đâu."
Tề Vĩnh xoa xoa đầu mình rồi cầm những thông tin và nói: "Nhưng rõ ràng thông tin là như thế này rồi. Tôi không nghĩ nó cùng là một người đâu. Phải chăng tôi và anh vẫn còn ám ảnh chuyện ngày xưa?"
Mã Đằng thấy vậy liền nói: "Cứ bỏ qua thông tin này trước mắt đi. Nếu đúng thật là nó vẫn còn sống vậy thì đứa cháu gái của nó sẽ không yên với chúng ta đâu. Nếu tính ra tuổi của nó bây giờ cũng đã lớn lắm rồi, tuổi thiếu nữ còn trong trắng đó. Nhắc đến thiếu nữ lại lên nữa rồi, xấu hổ ghê"
Tề Vĩnh thấy vậy liền che miệng lại với ánh mắt dâm đãng và nói: "Nè nè, dâm quá nha. Anh nói như thế, biết tôi thích lắm không hả. Mã Đằng anh lại như vậy nữa rồi làm tôi nhớ chuyện ngày xưa quá đi. Con nhỏ đó mới sinh con ra được 9 tháng thôi mà vô cùng xinh đẹp như thế, nuột nà như thế. Bị tất cả anh em chúng ta thay phiên nhau mà làm cho đến chết, nhưng mà cái xác chết của nó thê thảm như vậy rồi. Anh vẫn không yên cho nó nữa đó. Mã Đằng, anh thật là dâm đãng quá đi."
Mã Đằng thấy vậy liền lấy một điếu xì gà ra và hút rồi bật cười: "Không phải con nhỏ đó chết thê thảm là do cậu sao? Cái sở thích điên loạn của cậu đó, Tề Vĩnh! Đừng vu oan cho tôi."
Tề Vĩnh thấy vậy liền đứng lên và đi ra cửa sổ, mở cửa sổ ra và hít thở bầu không khí: "Vậy là chúng ta đều dâm đãng như nhau rồi, nhưng tôi mong rằng cái thằng Quý Bình đó chính là nó. Nếu chính là nó như vậy rồi, tôi sẽ cho nó nhìn thấy cái cảnh tượng chúng ta nó làm gì với người mà nó từng yêu trước kia và bây giờ còn một đứa nữa mà nó cũng rất là yêu thương mà lại chúng ta hai phiên nhau làm như thế thì nó sẽ ra sao đây, Mã Đằng ơi? Tôi không nhìn gương mặt của Quý Bình quá à? Ý phải là...
Mã Đằng thấy vậy đứng lên lại cửa sổ và nói: "Phải là Trạch Dương mới đúng, nhị ca thời Tứ Xuyên. Nhưng bây giờ chúng ta xem nó dở trò mèo gì đi. Im lặng là biết chứ gì? Tứ Xuyên hiện tại là của ai vậy ta?"
Tề Vĩnh cười cười lại gần Mã Đằng và nói thì thầm: " Là của chúng ta chứ ai, Tứ Xuyên là nơi không có một con chuột nhắt nào mà dám bước vào. Nếu bước vào thì không xong với chúng ta rồi."
Mã Đằng cười tươi và nói:" Nhưng mà nãy giờ cũng chỉ do tôi và cậu suy luận. Cái thằng Quý Bình đó là Trạch Dương thôi. Nhưng cậu nghĩ đó là Trạch Dương hay là Quý Bình đây ta? Sao mà khó đoán quá đi, đau đầu thật đó, Tề Vĩnh à."
Tề Vĩnh hôn nhẹ cổ của Mã Đằng và ôm chặt và cười khúc khích:" Không biết nữa, nhưng cứ xem xem. Nó làm trò gì cái đã nha. Dù nó biết thông tin rồi cũng không quan tâm đâu. Đi qua đêm với tôi nữa không Mã Đằng? Rồi tôi trả lời nữa nhé."
Mã Đằng đẩy người Tề Vĩnh ra và nói:" Điên ư, lại dở trò điên loạn nữa rồi. Lát tôi và cậu đi lựa vài con iếm đến cùng chơi nó. Tôi vừa nghĩ ra trò mới nữa rồi."
Tề Vĩnh vui vẻ liền nói:" Trò gì vậy hả? Nghe thôi kích thích quá đi."
Lúc này thì hai người họ mới ngó từ trên lầu ngó xuống thì thấy Linh Trung đã trở về nhà. Cùng với Quý Bình và bọn họ cùng nhau vào trong căn biệt thự lúc này Mã Đằng liền nói:
"Xem ai kìa. Vừa nhắc tào tháo là đã hiện hình rồi kìa."
Tề Vĩnh chề mỏ và nói:
"Nếu mà ngẫm nghĩ lại Quý Bình vẫn là Quý Bình. Trạch Dương vẫn là Trạch Dương, nhìn nó không có phong độ bằng Trạch Dương thì phải? Chân của nó hình như không được lành lặn"
Mã Đằng xoay người lại và bước đi:
"Có lẽ tôi là cậu bị ám ảnh rồi thì phải suốt ngày cứ Trạch Dương và Trạch Dương. Nhưng dù sao nó là Quý Bình hay là Trạch Dương, chúng ta cũng đều sẽ giết chết nó nếu dám đụng vào lãnh thổ của chúng ta."
Lúc này, Tề Vĩnh và Mã Đằng cùng nhau bật cười lớn. Mọi kế hoạch của bọn chúng thật là thâm độc nhiều so với tưởng tượng của Trạch Dương.
"Cái thằng nhóc này chỉ mới có 25 tuổi thôi ư? Nó đến từ bên Giang Tây và cũng có từng những ông chú của nó đừng hợp tác với chúng ta. Cái vết sẹo này là do bị từ nhỏ, nhưng tôi nhìn kỹ thế nào đi chăng nữa, nhìn nó rất giống một người anh. Có nghĩ giống tôi không?" Mã Đằng thấy vậy, siết một hơi thuốc rồi thở ra, cầm tấm hình lên và ngó: "Nó rất giống, giống cực kỳ luôn đấy. Nhưng dù sao cũng đã chết rồi thì phải, sẽ không có người giống người đâu phải không?"
Tề Vĩnh thấy vậy, bật cười sau đó dựa dài ra trên ghế và nói: "Tôi cũng mong là vậy. Nếu đúng thật là nó vậy thì trò vui còn nhiều lắm đây." Mã Đằng thấy vậy, lắc đầu: "Trò vui à? Thấy chẳng có gì mà vui tí nào. Lẩn trốn như vậy không vui đâu."
Tề Vĩnh xoa xoa đầu mình rồi cầm những thông tin và nói: "Nhưng rõ ràng thông tin là như thế này rồi. Tôi không nghĩ nó cùng là một người đâu. Phải chăng tôi và anh vẫn còn ám ảnh chuyện ngày xưa?"
Mã Đằng thấy vậy liền nói: "Cứ bỏ qua thông tin này trước mắt đi. Nếu đúng thật là nó vẫn còn sống vậy thì đứa cháu gái của nó sẽ không yên với chúng ta đâu. Nếu tính ra tuổi của nó bây giờ cũng đã lớn lắm rồi, tuổi thiếu nữ còn trong trắng đó. Nhắc đến thiếu nữ lại lên nữa rồi, xấu hổ ghê"
Tề Vĩnh thấy vậy liền che miệng lại với ánh mắt dâm đãng và nói: "Nè nè, dâm quá nha. Anh nói như thế, biết tôi thích lắm không hả. Mã Đằng anh lại như vậy nữa rồi làm tôi nhớ chuyện ngày xưa quá đi. Con nhỏ đó mới sinh con ra được 9 tháng thôi mà vô cùng xinh đẹp như thế, nuột nà như thế. Bị tất cả anh em chúng ta thay phiên nhau mà làm cho đến chết, nhưng mà cái xác chết của nó thê thảm như vậy rồi. Anh vẫn không yên cho nó nữa đó. Mã Đằng, anh thật là dâm đãng quá đi."
Mã Đằng thấy vậy liền lấy một điếu xì gà ra và hút rồi bật cười: "Không phải con nhỏ đó chết thê thảm là do cậu sao? Cái sở thích điên loạn của cậu đó, Tề Vĩnh! Đừng vu oan cho tôi."
Tề Vĩnh thấy vậy liền đứng lên và đi ra cửa sổ, mở cửa sổ ra và hít thở bầu không khí: "Vậy là chúng ta đều dâm đãng như nhau rồi, nhưng tôi mong rằng cái thằng Quý Bình đó chính là nó. Nếu chính là nó như vậy rồi, tôi sẽ cho nó nhìn thấy cái cảnh tượng chúng ta nó làm gì với người mà nó từng yêu trước kia và bây giờ còn một đứa nữa mà nó cũng rất là yêu thương mà lại chúng ta hai phiên nhau làm như thế thì nó sẽ ra sao đây, Mã Đằng ơi? Tôi không nhìn gương mặt của Quý Bình quá à? Ý phải là...
Mã Đằng thấy vậy đứng lên lại cửa sổ và nói: "Phải là Trạch Dương mới đúng, nhị ca thời Tứ Xuyên. Nhưng bây giờ chúng ta xem nó dở trò mèo gì đi. Im lặng là biết chứ gì? Tứ Xuyên hiện tại là của ai vậy ta?"
Tề Vĩnh cười cười lại gần Mã Đằng và nói thì thầm: " Là của chúng ta chứ ai, Tứ Xuyên là nơi không có một con chuột nhắt nào mà dám bước vào. Nếu bước vào thì không xong với chúng ta rồi."
Mã Đằng cười tươi và nói:" Nhưng mà nãy giờ cũng chỉ do tôi và cậu suy luận. Cái thằng Quý Bình đó là Trạch Dương thôi. Nhưng cậu nghĩ đó là Trạch Dương hay là Quý Bình đây ta? Sao mà khó đoán quá đi, đau đầu thật đó, Tề Vĩnh à."
Tề Vĩnh hôn nhẹ cổ của Mã Đằng và ôm chặt và cười khúc khích:" Không biết nữa, nhưng cứ xem xem. Nó làm trò gì cái đã nha. Dù nó biết thông tin rồi cũng không quan tâm đâu. Đi qua đêm với tôi nữa không Mã Đằng? Rồi tôi trả lời nữa nhé."
Mã Đằng đẩy người Tề Vĩnh ra và nói:" Điên ư, lại dở trò điên loạn nữa rồi. Lát tôi và cậu đi lựa vài con iếm đến cùng chơi nó. Tôi vừa nghĩ ra trò mới nữa rồi."
Tề Vĩnh vui vẻ liền nói:" Trò gì vậy hả? Nghe thôi kích thích quá đi."
Lúc này thì hai người họ mới ngó từ trên lầu ngó xuống thì thấy Linh Trung đã trở về nhà. Cùng với Quý Bình và bọn họ cùng nhau vào trong căn biệt thự lúc này Mã Đằng liền nói:
"Xem ai kìa. Vừa nhắc tào tháo là đã hiện hình rồi kìa."
Tề Vĩnh chề mỏ và nói:
"Nếu mà ngẫm nghĩ lại Quý Bình vẫn là Quý Bình. Trạch Dương vẫn là Trạch Dương, nhìn nó không có phong độ bằng Trạch Dương thì phải? Chân của nó hình như không được lành lặn"
Mã Đằng xoay người lại và bước đi:
"Có lẽ tôi là cậu bị ám ảnh rồi thì phải suốt ngày cứ Trạch Dương và Trạch Dương. Nhưng dù sao nó là Quý Bình hay là Trạch Dương, chúng ta cũng đều sẽ giết chết nó nếu dám đụng vào lãnh thổ của chúng ta."
Lúc này, Tề Vĩnh và Mã Đằng cùng nhau bật cười lớn. Mọi kế hoạch của bọn chúng thật là thâm độc nhiều so với tưởng tượng của Trạch Dương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.