Chương 79: Trò Chuyện Ấm Áp
Ngọc Gấm
07/10/2024
Khi Tiệp Trân vừa bước vào nhà sau một ngày dài ở trường, cô đã nhìn thấy Trạch Dương đang ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt bình thản nhưng ánh mắt ánh lên sự quan tâm. Anh đứng dậy tiến đến, nhẹ nhàng hỏi:
"Ngày đầu đi học thế nào rồi? Ở Tứ Xuyên có khác gì ở Hồng Kông không?"
Tiệp Trân ngay lập tức nở nụ cười, gương mặt cô ánh lên sự hào hứng. "Dạ khác nhiều lắm chú ạ! Trường bên này rộng lớn hơn, nhưng hơi ít con gái. Đa phần là nam sinh, con thấy hơi ngạc nhiên vì bên Hồng Kông, trai gái đều bình đẳng, còn bên đây thì các bạn nam nhiều hơn hẳn.".
Trạch Dương khẽ nhướng mày, nghe đến đó trong lòng hơi gợn chút khó chịu nhưng không để lộ ra ngoài. Anh chỉ nhẹ nhàng hỏi tiếp: "Vậy bạn nam nhiều thì sao? Có ai làm phiền con nhiều không?"
Tiệp Trân cười khúc khích, ánh mắt long lanh. "Không đâu chú, các bạn nam cũng dễ thương lắm. Nhiều người muốn làm quen với con, hỏi han về Hồng Kông và tỏ ra thân thiện lắm."
Trạch Dương nghe vậy, dù cố tỏ ra bình thản nhưng khóe môi khẽ giật, đôi mắt thoáng qua sự khó chịu mà Tiệp Trân không hề nhận ra. "Thế có ai đặc biệt chú ý đến con không?
Tiệp Trân ngây thơ trả lời: "Dạ cũng có vài bạn, họ rất quan tâm và muốn nói chuyện nhiều với con. Nhưng con cũng chỉ giao tiếp bình thường thôi, chưa thân thiết với ai cả."
Trạch Dương gật đầu, cố giữ cho giọng nói bình thản: "Ừm, tốt rồi. Dù gì cũng mới ngày đầu, cứ từ từ mà tìm hiểu mọi người. Chú chỉ muốn con phải cẩn thận, không nên tin tưởng ai quá nhanh."
Tiệp Trân mỉm cười, ánh mắt trong trẻo nhìn chú. "Dạ, con hiểu mà. Con sẽ không để ai làm phiền mình đâu."
Trạch Dương gật đầu hài lòng, ánh mắt dịu đi phần nào. "Tốt. Vậy thôi, chúng ta cùng ăn tối nhé. Chú có chuẩn bị ít đồ ăn, chắc con cũng đã đói rồi."
Hai chú cháu ngồi vào bàn ăn. Không khí ấm áp bao trùm căn biệt thự khi họ cùng nhau dùng bữa. Trạch Dương vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh, lắng nghe Tiệp Trân kể về những điều thú vị ở trường, còn anh thì thỉnh thoảng gật đầu và mỉm cười nhẹ. Dù trong lòng anh không thoải mái khi nghe về việc các nam sinh để ý đến cô, anh vẫn không thể hiện điều đó quá rõ ràng. Với anh, Tiệp Trân luôn là người mà anh muốn bảo vệ, và việc cô bước vào môi trường mới khiến anh lo lắng hơn bao giờ hết.
Sau bữa tối, hai người thu dọn chén bát và chuẩn bị nghỉ ngơi. Trước khi vào phòng ngủ, Tiệp Trân quay lại, mỉm cười và nói: "Chúc chú ngủ ngon nha!"
Trạch Dương gật đầu, ánh mắt trìu mến. "Ngủ ngon, con cũng nghỉ sớm đi nhé. Mai còn phải đi học nữa."
Khi Tiệp Trân đã vào phòng và chìm vào giấc ngủ, Trạch Dương ngồi lặng lẽ trên ghế sofa. Bên ngoài, đêm Tứ Xuyên tĩnh lặng, nhưng trong lòng anh lại xáo động. Anh nhìn cánh cửa phòng của Tiệp Trân, đôi mắt anh trầm tư. Cô vẫn còn ngây thơ và vô tư, không biết gì về công việc nguy hiểm mà anh đang thực hiện mỗi đêm.
Lặng lẽ đứng dậy, Trạch Dương cẩn thận bước ra khỏi căn hộ. Đêm nay, anh có một nhiệm vụ quan trọng - một cuộc giao dịch nguy hiểm mà anh không thể từ chối. Là trùm mafia, cuộc sống của anh luôn chìm trong bóng tối và bạo lực, nhưng trước mặt Tiệp Trân, anh luôn là người chú mẫu mực và chu đáo.
Ngoài kia, bầu trời đêm đen như mực, chỉ có ánh đèn đường lẻ loi chiếu sáng. Trạch Dương hòa mình vào bóng tối, như con sói đơn độc đi săn mỗi trong thế giới ngầm đầy nguy hiểm. Anh biết rõ rằng mình không thể để Tiệp Trân phát hiện ra sự thật. Trong mắt cô, anh vẫn là người chú yêu thương và bảo vệ cô từ nhỏ, và anh sẽ làm mọi cách để giữ vững điều đó.
"Ngày đầu đi học thế nào rồi? Ở Tứ Xuyên có khác gì ở Hồng Kông không?"
Tiệp Trân ngay lập tức nở nụ cười, gương mặt cô ánh lên sự hào hứng. "Dạ khác nhiều lắm chú ạ! Trường bên này rộng lớn hơn, nhưng hơi ít con gái. Đa phần là nam sinh, con thấy hơi ngạc nhiên vì bên Hồng Kông, trai gái đều bình đẳng, còn bên đây thì các bạn nam nhiều hơn hẳn.".
Trạch Dương khẽ nhướng mày, nghe đến đó trong lòng hơi gợn chút khó chịu nhưng không để lộ ra ngoài. Anh chỉ nhẹ nhàng hỏi tiếp: "Vậy bạn nam nhiều thì sao? Có ai làm phiền con nhiều không?"
Tiệp Trân cười khúc khích, ánh mắt long lanh. "Không đâu chú, các bạn nam cũng dễ thương lắm. Nhiều người muốn làm quen với con, hỏi han về Hồng Kông và tỏ ra thân thiện lắm."
Trạch Dương nghe vậy, dù cố tỏ ra bình thản nhưng khóe môi khẽ giật, đôi mắt thoáng qua sự khó chịu mà Tiệp Trân không hề nhận ra. "Thế có ai đặc biệt chú ý đến con không?
Tiệp Trân ngây thơ trả lời: "Dạ cũng có vài bạn, họ rất quan tâm và muốn nói chuyện nhiều với con. Nhưng con cũng chỉ giao tiếp bình thường thôi, chưa thân thiết với ai cả."
Trạch Dương gật đầu, cố giữ cho giọng nói bình thản: "Ừm, tốt rồi. Dù gì cũng mới ngày đầu, cứ từ từ mà tìm hiểu mọi người. Chú chỉ muốn con phải cẩn thận, không nên tin tưởng ai quá nhanh."
Tiệp Trân mỉm cười, ánh mắt trong trẻo nhìn chú. "Dạ, con hiểu mà. Con sẽ không để ai làm phiền mình đâu."
Trạch Dương gật đầu hài lòng, ánh mắt dịu đi phần nào. "Tốt. Vậy thôi, chúng ta cùng ăn tối nhé. Chú có chuẩn bị ít đồ ăn, chắc con cũng đã đói rồi."
Hai chú cháu ngồi vào bàn ăn. Không khí ấm áp bao trùm căn biệt thự khi họ cùng nhau dùng bữa. Trạch Dương vẫn duy trì vẻ điềm tĩnh, lắng nghe Tiệp Trân kể về những điều thú vị ở trường, còn anh thì thỉnh thoảng gật đầu và mỉm cười nhẹ. Dù trong lòng anh không thoải mái khi nghe về việc các nam sinh để ý đến cô, anh vẫn không thể hiện điều đó quá rõ ràng. Với anh, Tiệp Trân luôn là người mà anh muốn bảo vệ, và việc cô bước vào môi trường mới khiến anh lo lắng hơn bao giờ hết.
Sau bữa tối, hai người thu dọn chén bát và chuẩn bị nghỉ ngơi. Trước khi vào phòng ngủ, Tiệp Trân quay lại, mỉm cười và nói: "Chúc chú ngủ ngon nha!"
Trạch Dương gật đầu, ánh mắt trìu mến. "Ngủ ngon, con cũng nghỉ sớm đi nhé. Mai còn phải đi học nữa."
Khi Tiệp Trân đã vào phòng và chìm vào giấc ngủ, Trạch Dương ngồi lặng lẽ trên ghế sofa. Bên ngoài, đêm Tứ Xuyên tĩnh lặng, nhưng trong lòng anh lại xáo động. Anh nhìn cánh cửa phòng của Tiệp Trân, đôi mắt anh trầm tư. Cô vẫn còn ngây thơ và vô tư, không biết gì về công việc nguy hiểm mà anh đang thực hiện mỗi đêm.
Lặng lẽ đứng dậy, Trạch Dương cẩn thận bước ra khỏi căn hộ. Đêm nay, anh có một nhiệm vụ quan trọng - một cuộc giao dịch nguy hiểm mà anh không thể từ chối. Là trùm mafia, cuộc sống của anh luôn chìm trong bóng tối và bạo lực, nhưng trước mặt Tiệp Trân, anh luôn là người chú mẫu mực và chu đáo.
Ngoài kia, bầu trời đêm đen như mực, chỉ có ánh đèn đường lẻ loi chiếu sáng. Trạch Dương hòa mình vào bóng tối, như con sói đơn độc đi săn mỗi trong thế giới ngầm đầy nguy hiểm. Anh biết rõ rằng mình không thể để Tiệp Trân phát hiện ra sự thật. Trong mắt cô, anh vẫn là người chú yêu thương và bảo vệ cô từ nhỏ, và anh sẽ làm mọi cách để giữ vững điều đó.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.